The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Tác giả: Madeline Baker
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1251 / 10
Cập nhật: 2016-07-02 16:51:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
randy duỗi căng người. Lễ hội Miền Tây hoang dã là một thành công vang dội. Trong vài phút nữa, Ruth Scott sẽ đến thay ca cho cô ở gian hàng để Brandy có thể tự do tận hưởng những giờ phút cuối cùng của lễ hội. Brandy mỉm cười khi đổ đầy nước sarsaparilla[1] vào chiếc cốc giấy và đưa cho Nancy Leigh.
Mẹ của Nancy, Ramona, trả tiền cho cốc nước. “Nancy không thể chờ để xem màn treo cổ,” bà nhận xét với một cái nhăn mặt. “Tôi không biết cô đã nói gì với lũ trẻ hôm thứ sáu, nhưng chắc chắn là nó đã để lại ấn tượng.” Brandy nhún vai. “Tôi chỉ nói với các em ấy là những hành động xấu sẽ bị trừng phạt và J.T Cutter đã bị treo cổ vì những tội ác của hắn ta.”
Ramona gật đầu. “Phải, cô biết bọn trẻ rồi đấy. Chúng cứ như bị hấp dẫn bởi bạo lực vậy. Tôi không chắc đây là thứ Nancy nên xem.” Bà liếc nhìn cô con gái và cười toe. “Tất nhiên, con bé yêu Công viên kỷ Jurrassic. Tôi đoán nếu chuyện đó không khiến con bé gặp ác mộng thì không gì có thể làm được.” Brandy bật cười khi Ramona và Nancy rời đi. Một lúc sau, Ruth Scott bước vào để thay ca.
Brandy lang thang thang quanh thị trấn, chiêm ngưỡng những gì hội đồng thị trấn đã trang trí. Những chiếc cờ đuôi cáo[2] sặc sỡ sắc màu đỏ, trắng, và xanh lam được xâu thành chuỗi dọc đường chính. Những ngôi nhà được trang trí kiểu cổ nhường chỗ cho những tòa nhà hiện đại hơn, tạo cho thị trấn bầu không khí của năm 1875. Hầu hết người dân trọng thị trấn mặc những bộ đồ kiểu miền Tây cũ. Brandy liếc nhìn xuống chiếc váy đang mặc. Nó được may từ vải kẻ ô xanh, với một chiếc chân váy dài cùng chiếc đai quàng bản to. Cô đội một chiếc mũ đồng màu được buộc chắc chắn dưới cằm thắt nơ kiểu cách. Cô biết một vài người thậm chí còn mặc cả áo nịt ngực và quần boom[3], nhưng Brandy nghĩ ăn mặc như vậy thì hơi bị quá lố. Đã đủ tệ với gánh nặng là cả nửa tá váy áo lót. Không ai cần biết dưới chiếc váy dài màu xanh kiểu cũ và chiếc váy lót bông trần trắng là chiếc quần lót ren đen và chiếc áo nịt ngực hiện đại.
Nâng gấu váy lên, cô bước khỏi vỉa hè và băng qua đường, vẫy tay chào cảnh sát trưởng Brant Wilkins khi đi qua tòa án. Wilkins trông như mặc đồ ngủ với chiếc quần bó ống[4] và chiếc sơ mi trắng, cà vạt thắt nơ đen, và đôi bốt cùng màu. Một chiếc bao da quấn quanh bắp đùi bên phải; một chiếc huy hiệu sao 5 cánh gắn trên chiếc áo da đen. Với bữa tối, cô thưởng thức nó một mình trên toa xe ngựa với một đĩa bánh quy và chút súp đậu.
Cô dành vài giờ tiếp theo lang thang trên phố, đá đưa vài câu với Eddie Crow Killer, anh chàng thợ rèn sống tại Cedar Ridge từ hơn hai mươi năm qua, và là anh chàng ngồi lê đôi mách nhất cùng Myrna Ballantine, cô nàng sở hữu tiệm làm đẹp. Cuối cùng, cũng đến trò treo cổ.
Brant Wilkins dẫn Paul Jackson bước dọc theo đường chính hướng tới giá treo cổ được đặt phía cuối thị trấn. Người dân trong trấn đều bước lùi lại phía sau người đàn ông bị kết án, đứng túm tụm thành vòng tròn trước giá treo trong khi Paul Jackson, trong lốt J.T Cutter, bước mười ba bậc thang lên giá treo.
Brant Wilkins hỏi J.T có lời trăn trối cuối cùng nào không. Với một nụ cười mỉa mai, Paul Jackson nhìn trừng trừng vào đám đông, sau đó lắc đầu. Cha Dominic, mặc chiếc áo choàng đen dài, nói lời cầu nguyện cho kẻ tử tù. Và rồi Cecil Mallory thực hiện công việc của mình, trùm một chiếc khăn trùm đen lên đầu J.T. Trong khoảnh khắc, Wilkins, Mallory và vị linh mục chắn ngang tầm nhìn của đám đông và J.T, và Brandy biết đó là lúc Madeline Baker sẽ thay thế Paul Jackson bằng một hình nộm giả. Cuối cùng, Paul sẽ rời đi và hình nộm giả sẽ thế chỗ.
Cha Dominic và Wilkins bước lùi lại, với vẻ ảm đạm. Và rồi tay Cecil Mallory sập đòn bẩy khiến chiếc bẫy treo cổ bật nảy. Dù tất cả đám đông đều biết chỉ là một hình nộm bị treo cổ, nhưng một sự im lặng vẫn bao trùm lên đám đông khi tay Mallory siết chặt đòn bẩy. Brandy nghe thấy nhiều tiếng thở hổn hển và nhiều hơi thở bị nén lại.
Và rồi Cecil Mallory kéo mạnh, cánh cửa sập phía dưới mở ra và hình nộm nhồi đầy cát và đá trượt qua cửa sập. Sau vài tiếng vỗ tay cổ vũ rời rạc, đám đông quay khỏi giá treo cổ và hướng về trường trung học, nơi mà ban nhạc của thị trấn chuẩn bị biểu diễn.
Với đà này, mọi người sẽ nhảy cho đến tận nửa đêm và rồi lễ hội Miền Tây hoang dã sẽ khép lại cho đến năm sau. Brandy bắt đầu quay đi. Nhưng rồi, với một cái cau mày, cô bước thêm một bước về phía trước và nhìn chằm chằm vào hình nộm đang chầm chậm đung đưa. Thật kinh ngạc sao khi trông nó giống hệt người thật.
Và rồi cô nghe thấy một tiếng rên. Brandy liếc nhìn xuong quanh, tự hỏi ai đó đang trêu chọc cô không, nhưng không có ai cả. Và thêm một tiếng rên khác, tiếng rên rỉ nhỏ thôi nhưng đầy đau thương và tuyệt vọng.
“Không,” cô nói, lùi lại một bước. “Không thể nào.” Nó không thể là thật. Nó chỉ là một hình nộm. Cô biết thế. Cô đã giúp khâu nó mà.
Một tiếng rên rỉ nữa đến từ phía trước, tâm trí cô chạy đua điên cuồng với những giả định: một trong số mấy cậu thanh niên có ý định thực hiện một trò đùa phản tác dụng, Paul Jackson quyết định tự tử... Cảm thấy có phần ngu ngốc, bởi trong thâm tâm cô biết rằng nó chỉ là một hình nộm, cô chạm vào chân hình nộm, bên chân được nhồi bông, nhưng thay vì cảm thấy lớp vải cotton, cô lại cảm thấy cứng cáp. Và ấm áp, và sống động.
Cô thở hổn hển khi dòng điện chạy dọc theo cánh tay. Trong khoảnh khắc, tất cả mọi thứ tối lại và cô cảm tưởng như mình đang lao vào một đường hầm tối đen, vượt ngoài tầm kiểm soát. Khi cô mở mắt ra lần nữa, sợi dây thòng lọng đã đứt và hình nộm đang nằm trên mặt đất.
Choáng váng, cô nhìn chằm chằm vào hình dáng đang nằm dưới chân, cảm thấy trái tim đang tăng tốc và cơ thể cô lạnh đi khi thứ đó rên rỉ một lần nữa, và rồi cố gắng ngồi dậy. Brandy bước lùi lại, từ chối tin vào những gì cô đang thấy và đang nghe. Ai đó đang đùa quá trớn, một trò đùa kinh khủng, và khi cô phát hiện ra đó là ai, cô sẽ cho anh ta biết trò chơi khăm đó độc ác đến nhường nào.
Hình nộm di chuyển thêm lần nữa, quoằn quại trên nền đất, một tiếng chửi thề bị bóp nghẹt bên dưới chiếc mũ trùm đầu. Brand bước một bước thận trọng về phía trước. Bất cứ ai gây ra chuyện khôi hài này chắc chắn vừa khiến mình bị thương khi rơi xuống, cô nghĩ, và nó đang hành hạ anh ta. Anh ta thật may mắn vì đã không làm gãy cái cổ ngu ngốc của mình. Quỳ xuống bên cạnh người vừa ngã, cô tháo dây trói tay và chân anh, gỡ dây thòng lọng khỏi cổ, sau đó nâng chiếc mũ trùm đầu lên.
Cô mong đợi trông thấy một gương mặt tuổi teen quen thuộc trong thị trấn đang mỉm cười nhìn mình. Thay vào đó, cô thấy bản thân đang nhìn chằm chằm vào một gương mặt xa lạ. Giật mình, cô lùi lại. “Anh là ai?”
J.T nhìn chằm chằm vào người phụ nữ một lúc, sau đó áp một tay lên cổ họng. “Cô là ai?” gã hỏi khàn giọng. Gã liếc nhìn quanh, tự hỏi ánh sáng chói lóa đâu rồi, tự hỏi có phải gã đã mơ thấy tất cả, tự hỏi có phải gã đang dưới địa ngục không. Và rồi, gã nhìn lại vào người phụ nữ. Không, đây chắc chắn không phải địa ngục. Thiên đường, chắc là vậy, xét theo cái cách thiên thần tóc mun này đang quỳ trước mặt gã.
“Tôi hỏi anh trước cơ mà,” Brandy vặn lại. “Hầu hết mọi người gọi tôi là J.T.”
“Phải rồi.” Brandy lắc đầu bực bội. “Trò đùa ngớ ngẩn này hơi quá trớn rồi đấy. Anh có đau không?” “Không đau lắm,” gã trấn an với một nụ cười gượng gạo. “Tôi mong đợi sẽ chết cơ.”
“Anh khó mà chết được,” Brandy đứng lên và đưa tay cho anh, để ý thấy vết hằn đỏ quanh cổ anh ta. J.T ngước nhìn cô một lúc, và rồi nắm lấy tay cô và để cô giúp gã đứng dậy. Gã loạng choạng lùi lại, với tay ra sau bám lấy khung giá treo cổ để giữ thăng bằng. Gã cảm thấy hơi chóng mặt, và cổ họng gã như thể đang bị thiêu đốt, nhưng lạ lùng hơn cả là gã dường như không bị thương, khi mà lẽ ra gã đã phải chết rồi.
Brandy quan sát người lạ một lúc trong khi anh ta đang cố lấy lại thăng bằng. Mặc một chiếc sơ mi dài tay đen, quần đen và giày đắt tiền, anh ta cao và có đôi vai rộng, với mái tóc màu nâu sẫm cùng đôi mắt tối màu khiến chúng trông gần như là màu đen. Chiếc cằm vuông, mũi thẳng, đôi môi anh ta tinh tế, đầy đặn và gợi cảm. Anh ta trông như ở độ tuổi đầu 30. “Thôi nào,” cô nói, nghĩ bụng anh ta đã quá già để đùa cái kiểu chết người như này. “Anh trông như vẫn có thể uống được nữa đấy.”
J.T lắc đầu. Gã không thể để bị bắt gặp trong thị trấn. Những người dân Cedar Ridge đều nghĩ rằng gã đã chết và gã có ý định giữ mọi việc y như thế. Gã cau mày khi nhìn người phụ nữ. Gã không thể để cô chạy đi báo cảnh sát được. Một cách vô thức, gã xoa xoa cổ mình. Bị treo lên là điều gã không muốn thử lại thêm lần nào nữa.
Gã cần phải ra khỏi thị trấn trước khi bất kì ai khác trông thấy gã; gã cần thời gian để nghĩ. Gã ngước lên và nhìn dọc theo con phố. Một con ngựa loang đen-trắng bị buộc vào ray phía bên ngoài văn phòng bác sĩ cách vài nhà. “Trông anh có vẻ không sao cả, vậy thì tôi đi đây,” Brandy nói.
“Tôi không nghĩ thế đâu.” Trước khi cô có thể phản đối, J.T nắm lấy chiếc khăn trùm đầu và trùm nó lên đầu người phụ nữ, mặc cô cố vùng vẫy trong tay gã, và chạy về phía con ngựa. Ném cô ngã đập mặt vào sườn con ngựa, gã trèo lên phía sau, quăng mình lên yên, và chạy khỏi thành phố, một tay siết chặt trên lưng cô gái để giữ yên cô.
“Để tôi xuống!” Brandy gào lên. “Chết tiệt, để tôi đi!” J.T phát lên mông cô, thật mạnh, “Im nào, đúng là đàn bà, tôi không muốn làm cô bị thương không cần thiết, vậy nên đừng có chọc tức tôi.”
Brandy siết chặt miệng ngăn lại câu đáp trả chua cay, sợ hãi trước viễn cảnh bị bạo hành trong tay gã đàn ông. Vó ngựa chạy khiến sườn cô đau nhức, chiếc mũ trùm đầu đen dày khiến cô thở một cách khó nhọc và cái chạm của tay gã đàn ông trên lưng để giữ cô ở yên chỗ, thật đáng kinh ngạc.
Anh ta là ai? Ban đầu, cô cứ nghĩ đó là Jordan Hailstone hoặc một cậu bé nào đó đang đùa cợt cô, nhưng đây là một người đàn ông, không phải một cậu bé. Một người đàn ông với ánh mắt lạnh lùng băng giá. Anh ta là ai? Cô tự hỏi lần nữa. Và anh ta đang đưa cô đi đâu? Tai cô căng ra, cố gắng xác định xem họ đang ở đâu. Nhịp móng ngựa nghe có vẻ là lạ như bị bóp nghẹt, bởi lẽ ra các con đường của thị trấn đều đã được trải nhựa. Nếu anh ta đi về phía đông, cô sẽ phải nghe thấy tiếng quán bar Old-Time Honky Tonk của Allen. Nếu họ đang hướng về phía bắc, cô lẽ ra có thể nghe thấy âm thanh các điệu nhảy trong lễ hội được tổ chức tại hội trường của trường trung học. Xa lộ chính thì nằm ở hướng đông; ở đó có một trạm xăng và một siêu thị nhỏ nằm ở phía nam thị trấn.
Nhưng tất cả những gì cô nghe được là âm thanh tiếng vó ngựa và nhịp đập của trái tim mình. Dường như đã qua hàng tiếng đồng hồ trước khi anh ta dừng lại. Cô cảm thấy bàn tay anh ta quấn quanh eo mình và rồi anh ta nhấc cô lên và tháo mũ trùm đầu.
Brandy lườm gã, chắc chắn là có đến 3 chiếc xương sườn của cô gãy mất rồi. “Anh đang làm cái quái gì vậy?” cô la lên, quá tức giận để cân nhắc phải thận trọng. J.T nhướn một bên mày. Cô thật khác khi nổi giận. Chiếc mũ của cô đã lệch đi; mắt cô trong và có màu xám bên dưới hàng mi dày màu nâu, giờ đang sáng lên giận dữ. Những đường nét của cô thật tinh tế, cái miệng như muốn hôn, và làn da rám nắng mượt mà không tì vết.
“Sao nào?” Cô trừng mắt nhìn gã, tay chống hông, trong khi chờ đợi câu trả lời. “Tôi đang cố trốn,” gã vặn lại. “Cô nghĩ là cái quái gì nào?”
Brandy liếc nhìn quanh. Cảnh quan trông quen thuộc, nhưng cô không nhận ra được bất kỳ thứ gì. Không có ngôi nhà nào trong tầm mắt, không có bốt điện thoại, không dây điện, không gì cả. Cô có thể thấy tấm biển quảng cáo lớn phía xa trong khu mua sắm Ten Trees. Ngoài ra không có bất kỳ ngôi nhà nhỏ nào trong tầm nhìn, không gì ngoại trừ dòng suối cạn mà con ngựa đang uống nước và cách đó xa xa là hàng cây bị gió quất ngang và một... Brandy chớp mắt hai lần...
Trong một trạm khí tượng cũ, những ô cửa sổ đóng lại trong đêm, cô có thể trông cái máng ngựa phía cuối một bãi quây. Brandy nhìn chằm chằm vào người đàn ông tự xưng là J.T. “Chúng ta đang ở đâu?”
Gã cau mày nhìn cô. “Ten Trees, cô nghĩ là ở đâu được chứ?” Brandy lắc đầu. “Không. Không thể nào.”
“Có thể hay không, thì đó cũng là nơi chúng ta đang ở.” Brandy xoay người, ánh mắt cố dò tìm trong bóng tối. Không có trung tâm thương mại, và cả trạm xăng. Không có dấu hiệu nào của trạm xe buýt, hay tiệm rửa xe, không – không thể nào. Cô chỉ đang mơ thôi. Cô chỉ đang trong một cơn ác mộng khủng khiếp.
Cô thở hổn hển khi người đàn ông nắm lấy cánh tay cô. “Vấn đề quái gì xảy ra với cô vậy?” J.T hỏi cộc cằn. “Cô trắng bệch như một con ma ấy.”
Một con ma! Chết tiệt! Gã chính là một con ma quanh đây. J.T lùa tay qua tóc như thể gã vừa quay trở lại chỗ chiếc thòng lọng, chờ đợi, cảm giác khủng khiếp khi nó rơi xuống, nghẹt thở, và rồi ánh sáng chói lóa, ánh sáng của thế giới khác.
Gã chửi thề dưới hơi thở. Nó hẳn chỉ là cơn ác mộng. Gã có lẽ đang ở trong nơi ẩn náu của mình, trong chiếc kén an toàn, say sưa như một con chồn hôi. Nhưng ngay cả khi gã cố gắng tự thuyết phục bản thân gã chỉ đang mơ thôi, gã cũng biết, sâu trong ruột gan gã, rằng gã đã bị treo cổ và được hoãn thi hành án. Trong một năm. Gã có một năm để chuộc lại lỗi lầm. J.T nhìn chằm chằm vào con ngựa gã vừa đánh cắp và người phụ nữ gã vừa bắt cóc, và bắt đầu cười toe toét. Đối với một gã đàn ông đang trên đường cứu rỗi chính mình, gã có một khởi đầu không mấy tốt đẹp.
The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) - Madeline Baker The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt)