Số lần đọc/download: 1704 / 67
Cập nhật: 2015-11-21 22:30:59 +0700
Chương 3
V
ũ nằm ngửa trên võng. Mắt nó mở thao láo nhìn lũ thạch sùng đuổi nhau trên trần nhà. Chán rồi nó khép mắt nằm im.
Mấy hôm nay Vũ buồn lắm. Thằng em khác mẹ của nó bị sốt. Cơn sốt lên đến gần bốn mươi độ. Ba nó lại đi rồi. Chuyến này ba nó lên mạn ngược. Ba Vũ buôn hàng chuyến, mồi lần đi ít ra cũng mất một tháng. Dì nó cuốn cả lên, không biết làm gì hơn là ôm con khóc. Vũ thích chạy nhảy nhưng những bận em ốm, nó không biết đi đâu cả.
Suốt ngày, Vũ ngồi trong giường canh giấc ngủ cho em hoặc kể chuyện vui lúc em tỉnh. Mẹ Vũ chết năm nó ba tuổi. Qua năm sau, ba nó lấy vợ khác. Năm sau nữa, dì nó sinh Khoa rồi lần lượt em Tú, em Mai. Vũ yêu Khoa nhất. Côn thường hỏi nó:
- Tại sao mày yêu thằng Khoa thế?
Vũ trả lời:
- Tại nó là con trai. Con trai mới biết đá bóng và đánh nhau. Con gái nhát như cáy, chỉ được cái nước hơi tí mách mẹ nên tao ghét.
Thằng Khoa cũng yêu anh lắm. Nó hay theo Vũ dự vào những cuộc chơi nghịch. Những lần có Khoa, Vũ đều giao hẹn cấm không đứa nào được đánh Khoa đau. Đánh khe khẻ thôi. Một hôm, giàn trận ở bờ sông, vô tình thằng Toán lớp ba quên mất lời cấm đó, thoi thằng Khoa một thoi trúng mắt. Khoa nằm lăn ra khóc dẫy đành đạch. Thế là Vũ chồm tới, đấm đá thằng Toán tơi bời, không kịp nghe thằng này phân trần hay xin lỗi. Đánh sưng vù mặt thằng lỏi. Vũ vẫn chưa nguôi giận. Nó còn nhào xuống sông bốc bùn trát kín đầu thằng Toán. Lát sau, thằng Côn bảo nó:
- Thằng Khoa đấm vào mũi thằng Toán trước mày đánh nó đau quá.
Vũ chẳng thèm đếm xỉa chuyện đó, nó nói:
- Ai bảo nó thoi em tao, tao đã giao hẹn rồi. Em tao có đấm nó đau nó cũng không được đấm lại. Đứa nào đấm lại, là tao cho ốm đòn. Mày có bênh em mày không?
Thấy thằng bạn thân của mình lý luận thế. Côn đành gật đầu:
- Có chứ.
- Thế tao bênh em tao, việc gì mày phải thương con nhà Toán?
Côn ngẩn người im lặng. Vũ không cần biết nó phải hay trái. Hể đứa nào đụng chạm vào em nó là nó đánh, lớn nó không từ bé nó không tha. Nó yêu em nó từ thưở thằng Khoa vừa lọt lòng. Tình yêu đó lớn dần theo tuổi nó. Dì nó thương nó như nó thương em nó nên nếu mỗi năm không có ngày giỗ mẹ thì nó quên rằng mẹ nó đã chết.
Còn thằng Khoa, dù đã chín tuổi, nó vẫn tưởng thằng Vũ là anh ruột nó. Thằng Vũ làm bất cứ việc gì nó đều khen rối rít. Đá bóng, chỉ anh Vũ nó là hay. Đánh đáo, chỉ anh Vũ nó đánh cừ. Bắn chim, chỉ anh Vũ nó bắn tài. Đấm nhau chỉ anh Vũ nó đấm chiến. Đi xe đạp, chỉ anh Vũ nó biết xăng đơ. Thổi ác mô ni ca, chỉ anh Vũ nó biết đánh tông. Đứa nào chê anh nó dở, nó gây sự ngay lập tức. Đối với nó, thằng Vũ là thần tượng. Trận đá bóng nào mà đội của thằng Vũ thắng, nó hò hét khan cả cổ, trận nào thua nó khóc sướt mướt. Ba chúng nó thường mắng yêu:
- Hai đứa cùng hổn như nhau.
Dì nó bảo:
- Hai anh em giống nhau như đúc.
Có tiếng cựa quậy trong giường. Vũ giật mình rời võng. Nó vén màn chui đầu vào. Thằng Khoa mở mắt thao láo nhìn anh. Nó vẫy tay ra hiệu cho Vũ ngồi cạnh nó. Vũ sờ tay lân trán em. Nó sung sướng:
- Em bớt nóng rồi.
Khoa khe khẽ nói:
- Bao giờ em mới khỏi hở anh?
- Vài hôm nữa.
- Vài hôm lâu không?
- Lâu gì mà lâu.
Khoa nghĩ đến những chú chim sẻ chưa vỡ bọng cứt, còn nhắm mắt quanh cái viền vàng dầy, nó tiếc rẻ:
- Vài hôm nữa tụi chim sẻ nó mọc hết lông cánh, nó bay mất thì em bắt thế nào được?
Vũ vỗ về em:
- Mọc lông gì mà chóng thế em, còn lâu tụi nó mới biết bay. Anh thăm rồi, bọng cứt còn to tướng!
Khoa nói:
- Thật hở anh? Thích ghê! Anh cho em ngụm nước.
Vũ rót nước. Nó nâng thằng em và để tách nước kề miệng em nó. Khoa tợp một hơi hết liền. Nó đòi uống thêm. Vũ rót nữa. Uống xong thằng bé bỗng tỉnh táo:
- Mai em đã khỏi chưa?
- Chưa.
- Nhỡ em khỏi thì sao?
- Khỏi còn phải ăn giả bữa mới mạnh.
- Ăn giả bữa là gì hở anh?
- Ăn giả bữa là...
Vũ vỗ trán suy nghĩ:
- Ăn giả bữa là... À, nhớ rồi. Mấy hôm ốm không ăn gì, hôm nào khỏi em phải ăn giả nợ những bữa đó.
Khoa hỏi:
- Em ốm mấy bữa rồi anh?
Vũ xoè bàn tay đếm lia lịa:
- Thứ hai, thứ ba... Một, hai, ba, bốn. Em ốm bốn hôm rồi.
- Bốn hôm ăn mấy bữa?
Vũ làm tính nhẩm:
- Bốn bữa quà sáng, tám bữa cơm, bốn bát canh bún buổi trưa, bốn bát chè đỗ đen buổi tối. Cộng tất cả hai mươi bữa.
Khoa lè lưỡi:
- Eo ôi! Hai mươi bữa cơ à?
- Ừ, hai mươi bữa.
- Ăn giả bữa làm gì hở anh?
- Ăn cho chóng khoẻ.
- Ăn mấy ngày mới hết?
Vũ bối rối. Nó đã ăn giả bữa bao giờ đâu. Chỉ nghe nói thôi. Nó trả lời bừa:
- Ăn một ngày.
Khoa méo xệt cái mồm:
- Một ngày ăn làm sao hết được?
- Cố ăn chứ.
- Anh đã ăn giả bữa chưa anh Vũ?
Vũ lúng túng. Nó sắp bí rồi. Nó lờ đi, chuyển sang chuyện đá bóng:
- Tuần sau đội bóng của anh trả thù tụi An Tập.
- Thế à!
- Ừ.
- Hạ tụi nó 5-0 nhé!
- Ừ.
Khoa tung chăn muốn vung dậy. Vũ bắt nó nằm yên. Thằng bé này nghe chuyện đá bóng thì thích lắm. Nhất là đá bóng có anh nó đi hữu nội. Niên học này, đội bóng của anh nó bị tụi An Tập đè bẹp, bị cộp xưng vù chân. Anh nó đêm ngày lo chuyện trả thù. Càng trả thù càng thua, anh nó càng cáu tiết. Khoa ước ao lớn ngay để tập đá cho đội bóng của anh nó, thay chân anh Vịnh. Anh Vũ nó luôn mồm chê anh Vịnh đá tồi, sợ tụi An Tập. Anh nó muốn đuổi anh Vịnh mà chưa tìm được người. Nay thấy anh tính chuyện trả thù, Khoa tin rằng anh nó đã có người đá giúp. Nó vỗ tay:
- Bravo, bravo anh Vũ, thứ mấy tuần sau đá hở anh?
- Thứ năm.
- Nó mời mình hay mình mời nó hở anh?
- Mình.
- Ai thay anh Vịnh?
- Thằng Vọng.
Khoa há hốc mồm:
- Cái thằng Vọng ghẻ tàu hở?
Vũ cười, vỗ nhẹ vào người em:
- Đừng gọi nó là thằng nữa. Nó cừ lặm đá cho hội Kỳ Bá tranh giải Cam tích tán đấy. Mắt thằng Côn trông thấy, nó đi trung phong, sút hai trái lọt gôn Bồ Xuyên. Giờ nó đá cho hội của anh.
Khoa lại vỗ tay:
- Bravo, bravo Vọng! Cho em đi xem nhé!
Vũ nói:
- Em có khoẻ mới được đi.
- Em khoẻ mà...
Vũ trộ:
- Phải ăn giả nợ hai mươi bữa một ngày cơ!
Khoa gật đầu:
- Em ăn hai mươi bữa mạnh thủy tinh!
Hai anh em Vũ cười như nắc nẻ. Thấy em còn mệt. Vũ dục em ngủ. Khoa vâng lời anh. Nó nằm nhắm mắt mường tượng trận đá bóng tới. Vũ cũng vậy, nó tin chắc đội bóng của nó sẽ thắng. Vũ đắt mình lên võng, mơ màng...
Ngay lúc ấy, bên ngoài nhà nó, nấp sau cây bàng, thằng Côn mắt la mắt lém, ngó trước ngó sau, đoạn thong thả đọc một câu tiếng lóng cơ hồ con chim chích chòe gọi bạn giữa trưa mùa hạ:
- Lũ vã lơi a, li đa lập lạ lá đi lóng bí (Vũ ơi! đi tập đá bóng.)
Đó là thứ tiếng lóng do Vũ và Côn đặt ra, chỉ dùng vào những lúc gia đình cấm đoán không cho đi chơi. Lũ vã là Vũ, bỏ chữ u ở tiếng lũ, chữ ã ở tiếng vã và chắp lại thành Vũ. Cứ thế muốn nói bao nhiêu câu cũng được.
Côn gọi bạn hai ba lần rồi, song vì mải mơ mộng, thằng Vũ chưa kịp nhận ra. Lúc nó giật mình là lúc em nó đòi nước.Nó đã bị tẽn tò. Giữa trưa hè im phăng phắc, thằng Khoa đang thiêm thiếp ngủ. Côn chờ mãi đâm sốt ruột. Nó lại cây bàng cách nhà thằng Vũ độ mười thước réo to:
- Lũ vã lơi a, lày mà lâm ca lở hỉ? (Vũ ơi, mày câm hở?)
Vũ đâu có câm. Đánh hơi thấy thằng Côn, nó bèn rón rén mở cửa sau rồi leo lên trên sân thượng. Nó đặt bàn tay vào miệng tựa cái loa, trả lời:
- Ló cá lao ta lây đa! (Có tao đây!)
Côn rỉa rói bạn:
- Lưởng tả lày mà liếc đá. Hàm là lúng chá lao ta lợi đạ hâu la lóa quấy. (Tưởng mày điếc làm chúng tao đợi lâu quá.)
- Lồ đà ốc ngá, lao ta lang đa hằm là lơ ma. Liếc đá lái cá lủ cả lìu thà liu ba lây đa hày nề. (Đồ ngốc tao đang nằm mơ. Điếc cái củ thìu biu đây này.)
- Có đi không? Hai đứa tiếp tục đàm thoại bằng tiếng lóng.
- Đi đâu?
- Đi tập đá bóng. Đông đủ, cả thằng Vọng nữa.
Vũ ngập ngừng nửa muốn đi, nửa muốn từ chối. Thứ năm tuần sau gặp tụi An Tập, không tập cho ăn giơ thì lại thua mất và không bao giờ hòng trả thù được. Nhưng đi tập, ở nhà em nó gọi nước thì ai rót. Dì nó xuống Cổng Đậu hốt thuốc, ba giờ mới về. Vũ đang suy nghĩ thì Côn hét lớn:
- Có đi không?
- Để tao xem sao đã.
- Xem gì?
- Em tao ốm.
- Không tập thì thua là chắc.
- Đợi tao tí nhe!
- Ừ, mau lên, bãi giờ vắng. Chốc nữa chúng nó tranh mất chỗ.
Vũ trở vào nhà. Nó coi đồng hồ. Mới có một giờ. Vén màn nhìn em. Nó thấy mồ hôi thằng Khoa đổ tầm tã, thấm ướt cả áo. Vũ xanh mặt. Nó trở ra, leo vội lên sân thượng, trả lời bạn:
- Chúng mày đi tập đi, hôm nay tao không đi được.
- Sao thế?
- Em tao sốt nặng.
- Mày không đi chúng nó đếch chịu tập.
- Đếch tập thì thôi!
- Thôi trả thù tụi An Tập à?
- Ừ, em tao ốm nặng.
Dứt lời, Vũ tụt xuống, chạy vào giường ngồi bên em. Nó quên đá bóng, quên đánh nhau, quên hết. Trước mắt nó, một sự lo ngại to tát quá. Nó sợ em thức nên không dám gọi chị ở. Vũ chỉ sợ thằng Khoa chết. Nước mắt nó ứa ra...