Nguyên tác: November Of The Heart
Số lần đọc/download: 1696 / 14
Cập nhật: 2015-12-02 02:06:40 +0700
Chương 3
T
im Iversen vào nhà lấy ra một tấm khăn trải bàn thêu của người da đỏ, trải xuống bãi cỏ dưới gốc cây. Ba người ngồi xếp vòng tròn trong khi Lorna lấy trong giỏ ra giăm bông, bánh nhân bơ, trứng luộc dâu tươi, dưa hấu, muối chua và bánh nhân thịt.
Lorna xếp thức ăn bên cạnh gấu chiếc váy kẻ sọc của nàng, lúc này xòe ra như tấm vải dù thả xuống đất. Vải váy sọc xanh lam và trắng càng làm nổi bật mầu sắc của các món ăn.
- Ngồi chỗ này ăn càng ngon miệng. Đúng vậy không, hai ông? - Nàng vui vẻ hỏi.
Jens cố nhìn vào các thức ăn để tránh nhìn vào Lorna nhưng khó quá. Nàng đã tháo trâm, bỏ mũ quàng lên bụi cây dại bên cạnh. Lorna quay đầu và lắc làn tóc để tạo thoải mái cho cái cổ cao tuyệt đẹp của nàng.
- Dưới bóng cây mát mẻ dể chịu quá!
Lorna vừa reo lên vui vẻ vừa đưa hai tay sửa lại mái tóc. Động tác đó tạo cho cặp vú của nàng nhô cao và ống tay áo thụng của nàng tụt xuống gần vai để lộ ra hai cánh tay tròn lẳn trắng nõn. Lúc Lorna hạ tay xuống, nàng kéo gấu áo và Jens thấy lần vải áo ôm bộ ngực nở nang của nàng.
Lorna ngẩng mặt lên tình cờ bắt gặp Jens đang nhìn mình. Jens vội vàng nhìn đi chỗ khác.
- Được lắm! - Nàng xoa hai bàn tay ngắm các thức ăn, kiểm lại: Dâu tươi, giăm bông, trứng... - Mời hai vị, ta dùng thứ nào trước đây?
Lorna cầm đĩa và nĩa, nhìn Tim Iversen:
- Ông dùng gì, ông Iversen?
- Mỗi thứ một ít.
Lorna lấy mỗi thứ một ít, bỏ vào đĩa và đưa nhà nhiếp ảnh. Lúc đưa nàng dướn người làm gấu áo kêu sột soạt.
- Còn anh, Harken?
- Tôi cũng vậy, mỗi thứ một chút trừ món dưa hấu muối.
- Nhưng món đó rất ngon, - Nàng nói rồi lấy trứng, quả dâu đặt vào đĩa.
Jens nhìn bàn tay Lorna lấy thức ăn. Những ngón tay thon mảnh rất quý phái, nhất là khi chúng đặt trên những món ăn phong phú mầu sắc này.
- Cô sẽ không thấy như vậy nếu cô phải giúp bác Schmitt xếp những miếng dưa hấu đó vào thùng để muối. Mùi chua bốc lên trong bếp nhiều lúc tưởng như không chịu nổi.
Lorna chậm chạp mút ngón tay cái và ngón giữa trong lúc đưa đĩa thức ăn cho Jens Harken.
- Anh cũng giúp bác Schmitt muối dưa đấy à?
- Hầu như toàn bộ công việc muối dưa đều là tôi làm. Từ khi bê hòm dưa trên xe xuống, đem rửa kỹ rồi xếp vào thùng. Bởi những hòm và thùng đó quá nặng đối với sức lực của phụ nữ. Cảm ơn cô.
Jens chậm rãi ăn trong khi Lorna ngắm món dưa hấu muối. Nàng thầm nghĩ nàng chỉ biết ăn chứ chưa bao giờ nhìn thấy thùng dưa, không hề biết những chiếc thùng đó nặng đến mức nào.
- Công việc của anh dưới bếp còn là những gì nữa?
Jens nhìn nàng, bốn con mắt gặp nhau. Anh bình thản nói:
- Tôi là chân giúp việc vặt dưới bếp, lại là đàn ông duy nhất ở đó, cho nên mọi việc nặng nhất đều đến tay tôi. Kể cả nhiều việc bên ngoài nhà bếp.
- Cụ thể anh làm những gì?
- Chẳng hạn sáng nay, bác làm vườn nghỉ, năm giờ rưỡi sáng tôi đã dậy, ra vườn hái dâu...
- Năm rưỡi?
- Bác Schmitt cho rằng dâu phải hái vào lúc mặt trời chưa mọc, bởi nắng lên, quả dâu bị săn vỏ, mất chất tươi mát. Sau đó tôi nhóm bếp lò, rửa thìa nĩa bẩn, ép nước cam, đến nhà máy nước đá chở một tảng về, đem đập nhỏ cho vào tủ lạnh. Sau khi cả nhà ăn điểm tâm xong, tôi quét dọn bếp, rồi tưới hoa...
Lorna trợn cặp mắt mầu nâu của nàng:
- Chỉ mấy tiếng đồng hồ buổi sáng mà anh làm lắm việc thế? Tôi tưởng hôm nay là ngày nghỉ?
Jens đang phồng má, miệng đầy thức ăn. Anh vội vã nuốt rồi nói:
- Ngày nghỉ của tôi bắt đầu từ sau bữa điểm tâm, khi tất cả công việc tôi vừa kể đã hoàn thành.
- Ôi, lúc anh làm việc vất vả như vậy thì tôi vẫn còn ngủ trên giường.
- Sáng sớm là lúc làm được nhiều chuyện nhất. Bao giờ tôi cũng dậy rất sớm.
Cảm thấy hỏi chuyện Jens hơi nhiều mà quên bẵng mất Tim Iversen, Lorna bèn quay sang nhà nhiếp ảnh gợi chuyện:
- Ông Tim Iversen! Ông là người sung sướng nhất đấy. Ẳnh ông chụp luôn luôn xuất hiện trên báo chí.
Tim Iversen cười:
- Kể ra cuộc đời của tôi cũng không đến nổi tồi.
- Nghe ông đã đi rất nhiều nơi.
Tim Iversen vui vẻ kể lại những kỷ niệm của ông. Ông đã đi gần như khắp thế giới, nhìn thấy bao nhiêu phong cảnh kỳ thú.
- Nghe đâu ông sang cả Ai Cập và nhìn thấy Kim Tự Tháp?
Trong khi chăm chú nhìn Tim Iversen và mãi mê nghe câu chuyện của ông, Lorna vẫn cảm thấy Jens Harken đang nhìn mình. Nhưng nàng cố không nhìn anh.
Bữa ăn diễn ra vui vẻ. Lorna chưa bao giờ hưởng cảm giác dể chịu như hôm nay. Nghĩ đến lúc về nàng vô cùng luyến tiếc phải rời khỏi nơi này và chia tay với hai con người đáng mến.
Lúc Lorna đứng dậy, hai người đàn ông đưa nàng ra cầu tầu. Đứng bên chiếc xuồng, Lorna quay mặt lại, nhìn thẳng vào mắt Jens Harken.
- Trưa hôm nay thật tuyệt vời! - Nàng nhẹ nhàng nói với chút luyến tiếc - Cảm ơn ông Tim Iversen. Cảm ơn anh Harken.
Tim Iversen nâng bàn tay Lorna lên hôn.
- Chào tạm biệt. Chúc cô gặp may mắn với ông Gideon Barnett.
Jens đã tháo dây buộc xuồng:
- Chào cô, cô Lorna!
Anh đứng trên cầu tầu nhìn theo chiếc xuồng xa dần.
Đêm hôm đó nằm trong căn phòng hẹp trên lầu ba dành cho đầy tớ, Jens suy nghĩ về cuộc gặp gỡ ban trưa. Lúc chiếc xuồng khuất khỏi tầm mắt và Jens quay vào, Tim Iversen đã nói một câu với chàng:
Coi chừng đấy Jens!
Đúng là chàng phải cẩn thận. Mặc dù thái độ của Lorna hôm nay rất thoải mái và đầy thiện ý, Jens đâu điên rồ đến nổi dám ôm hy vọng viển vông về quan hệ giữa chàng và nàng. Lorna là con gái ông chủ, chắc chắn có bao nhiêu chàng trai giàu có theo theo đuổi. Những chàng trai gia đình cũng giàu như gia đình Lorna, cũng có thuyền buồm tranh giải Hội đua thuyền. Họ ăn mặc sang trọng và mỗi khi đến biệt thự của gia đình Barnett đều được bà Levinia niềm nở tiếp đón, được ông Gideon mang rượu quý ra đãi.
Jens Harken nhìn thấy một trong những chàng trai như vậy ngồi bên cạnh Lorna bên bàn tiệc tối qua.
Vậy ta nên làm thế nào bây giờ? Rõ ràng Lorna không có vẻ loại con gái dễ dãi. Jens thấy rõ ràng nàng có cảm tình khá đặc biệt với chàng và mối tình cảm đó đang tiến triển. Harken thấy được điều đó qua cuộc gặp gỡ hôm nay. Từ lúc Lorna đến tới lúc ra về thái độ nàng đã đổi khác rất nhiều. Jens Harken thấy mình có thể hy vọng. Chàng thì thật sự thấy mến Lorna rồi. Nàng không chỉ xinh đẹp mà có nét gì đó hết sức đáng quý, Jens chưa phân tích được đó là nét gì. Phải chăng cách suy nghĩ và cư xử của nàng khoáng đạt và dũng cám?
Nhưng nét chủ yếu làm Jens Harken đặc biệt yêu mến là Lorna rất phụ nữ! Chất phụ nữ của Lorna không ẻo lả, thụ động mà là kiểu phụ nữ khỏe mạnh, đam mê, dám sống theo ý riêng mình.
Tuy nhiên lời khuyên của Tim Iversen rất chính xác: phải cẩn thận! Muốn chinh phục được Lorna không thể dùng cách tấn công ào ạt mà phải dần dần từng bước. Vả lại cách đó cũng ít nguy hiểm hơn đối với vị trí xã hội còn đang thấp kém của chàng hiện giờ.
Dù sao đi nữa thì mục tiêu trước mắt của Jens Harken chưa phải là tình yêu mà là sự nghiệp. Chàng thấy mọi cố gắng chỉ hướng vào việc tự khẳng định mình, tạo cho mình điều kiện để phát huy khả năng. Trước mắt phải tìm cho ra một người có thể giúp chàng thực hiện điều chàng đã khám phá ra: đóng một chiếc thuyền buồm kiểu mới, tốc độ vượt tất cả các thuyền buồm hiện nay không chỉ ở đất Mỹ mà trên khắp thế giới.
Jens Harken quyết định tạm gạt vấn đề Lorna ra khỏi óc. Chàng cố nhắm ngủ, nhưng mà vừa nhắm, hình ảnh Lorna lại chập chờn hiện ra và khuông mặt kiều diễm, cặp mắt vừa dịu dàng vừa thẳng thắn, với tấm thân tuyệt mỹ và bộ ngực nở nang, tròn trĩnh.
Đột nhiên Jens Harken tự hỏi, không biết lần này Lorna nắm trên giường nệm êm ái trong gian phòng sang trọng, nàng có nhớ lại những sự việc ban trưa không?
Tất nhiên là có. Lorna nằm ngửa trên giường, hai tay lồng vào nhau kê dưới gáy, đăm đăm nhìn vào quầng sáng trên trần xung quanh ngọn đèn dầu hỏa. Khi ra khỏi nhà để đến gặp Harken, nàng đâu có ngờ cuộc gặp đó để lại cho nàng ấn tượng mạnh đến thế.
Jens Harken!
Lorna nghĩ đến cái tên đó, cái tên nàng không dám gọi lúc này, bởi vẫn có một ranh giới! Mặc dù Lorna là cô gái độc lập suy nghĩ nàng cũng không dám vượt qua ranh giới đó. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Harken, đến cuộc gặp gỡ kỳ lạ trưa nay, Lorna cũng đã thấy sung sướng rồi.
Jens Harken, một người giúp việc vặt ở nhà bếp!... Làm sao anh ta có thể choáng hết tâm trí Lorna như thế này được? Nàng thấy ở đây có sự gì ngang trái.
Lorna đến nhà Tim Iversen mục đích chỉ để hỏi chuyện Harken nhằm mở mang hiểu biết về thuyền buồm. Nàng say mê môn thể thao này. Tuy hiện giờ Lorna chưa được cha cho phép điều khiển thuyền buồm, nhưng sẽ đến ngày nào đó nàng thực hiện được điều nàng mong muốn. Sẽ đến lúc Lorna tổ chức một câu lạc bộ thuyền buồm dành riêng cho phụ nữ và nếu câu lạc bộ của nàng sử dụng loại thuyền buồm được cải tiến mang tính cách mạng như Harken đã đề xuất thì sung sướng biết mấy! Mà sao lại không? Cha nàng quá ư ương ngạnh, không chịu nghe những ý kiến của Jens Harken thì nàng sẽ nghe và sẽ áp dụng.
Lorna nhớ lại lúc nàng quỳ gối trước mặt Jens Harken nhìn vào cặp mắt xanh biếc của anh! Ôi sao cặp mắt anh trong sáng và hiền dịu đến thế. Jens Harken như một con người mới mẻ xuất hiện trong cuộc đời Lorna. Có vẻ anh không giống bất cứ một ai trong những người nàng quen biết. Lorna quen nhìn đàn ông để ria mép, để râu. Nhưng khuôn mặt Jens Harken lại hoàn toàn nhẵn nhụi. Đấy cũng là một điều mới mẻ. Lúc anh ngồi nghiêng, đường viền từ trán cao mũi thẳng đến miệng nhỏ và cằm thon, sao Jens Harken khác mọi người đàn ông thường lui tới nhà cha mẹ nàng đến thế?
Lorna miên man suy nghĩ về Harken. Những bắp thịt nổi cuồn cuộn rắn chắc của anh rõ ràng là do hàng ngày phải làm nhiều công việc nặng nhọc. Jens Harken đến vùng này lâu chưa? Anh làm công cho gia đình nàng được bao lâu rồi? Mùa đông năm ngoái? Bỗng Lorna ao ước được biết mọi chi tiết về cuộc đời Harken. Mẹ anh là người thế nào? Tuổi thơ của Harken ra sao?. Những năm anh làm ở xưởng đóng tầu cùng với cha và anh tại New Jersey diễn ra như thế nào? Bạn bè Harken là ai? Tính nết họ ra sao?
Bao câu hỏi dồn dập hiện ra trong trí óc Lorna khiến nàng tỉnh táo hoàn toàn. Bao mệt mỏi cơn buồn ngủ lúc nãy bây giờ tan biến. Lorna vùng dậy, thả hai chân xuống sàn, gãi đầu mạnh mẽ làm rối tung làn tóc vì chán nản. Lạy Chúa! Sao những con dế kêu ra rả mãi? Sao trời oi bức đến thế này? Không một ngọn gió! Lorna cầm cả mớ tóc nàng nâng lên cao cho da đầu thoáng một chút. Nàng thở dài ngao ngán.
Không! Ta không được nghĩ đến Jens Harken. Có quá nhiều trở ngại ngăn cách hai người. Ranh giới chia cắt quá vững chãi làm sao ta có thể vượt qua? Đấy là chưa kể, chắc gì Jens Harken đã yêu ta? Anh còn đang phải lo sự nghiệp, đến người anh hiện ở New Jersey đang mong em thành công, có xưởng riêng để đến nhờ cậy.
Không! Nhất quyết phải gạt Jens Harken ra khỏi tâm trí. Còn nếu mình cần yêu một người thì đã có sẵn rồi đấy. Đó là Taylor Duval. Yêu anh ấy thì đơn giản nhẹ nhàng biết bao! Cả cha lẩn mẹ đều mong mình lấy Taylor. Bản thân anh ấy cũng yêu mình và mình cũng mến anh ấy. Mới tối hôm qua, lúc rủ Taylor ra hiên để nói chuyện, mình chẳng chờ anh ấy hôn mình là gì? Nếu không có con ranh Jenny ở đấy và nếu ông Tim Iversen không ra hiên hút thuốc thì chắc chắn Taylor đã hôn mình rồi. Lorna nằm vật xuống giường. Nàng nghiêng người đặt một bên má lên gối. Trời nóng quá. Lorna kéo gấu váy ngủ lên cao để hai chân thoáng một chút. Nhưng vẫn không ngủ được. Nàng cứ nghĩ đến Jens Harken...
Sáng hôm sau, Lorna dậy muộn, bỏ bữa điểm tâm. Lúc nàng xuống phòng ăn thì không còn ai. Khăn bàn đã bị lột ra. Lorna nhìn ra cửa dẩn vào hành lang xuống nhà bếp. Hay ta xuống đó xem có thứ gì ăn được không? Đấy là một cái cớ hợp lý để nàng được nhìn Harken. Nhưng Lorna chợt thấy đó là hành động nguy hiểm.
Lorna bèn lên phòng mẹ. Bà Levinia đang ngồi bàn giấy viết thư. Phòng này khác với phòng ăn là tràn đầy ánh sáng. Đây là phòng được coi là tốt nhất trong cả ngôi nhà, trang trí đẹp mắt và có cửa ra bao lơn. Gió ngoài hồ thổi vào mát rượi.
- Chào mẹ! Con chúc mẹ một buổi sáng tốt lành.
Levinia ngước mắt lên nhìn con gái rồi lại cúi xuống viết tiếp.
- Chào con gái yêu của mẹ.
- Cả nhà đi đâu, thưa mẹ? Sao con chẳng thấy ai?
- Cha về thành phố. Hai bác ngồi chơi ở hiên sau. Hai em gái con thì sang chơi với con Betsy Whiting. Thằng Theron đi đâu mẹ không biết. Nó có ống nhòm, chắc lại trèo lên cái cây nào chĩa ống nhòm nhìn để bôi bẩn quần áo chứ gì!
- Tối nay cha có về đây không ạ?
- Không. Mai cha mới về. Con cần gặp mặt cha có chuyện gì không?
- Chuyện bình thường thôi ạ.
Lorna định ra cửa thì bà Levinia ngăn lại.
- Ngồi lại đã, Lorna. Mẹ có câu chuyện cần nói với con.
- Chuyện chiều hôm qua con về muộn phải không ạ? Tại ngoài hồ phong cảnh đẹp quá, con mãi chơi lỡ quên.
- Không phải chuyện ấy. Con khép cửa lại đã.
Lorna ngạc nhiên nhìn mẹ một lát rồi nàng mới ra khép cửa.
- Mẹ muốn nói về chuyện xảy ra tối thứ bảy vừa rồi...
- Tối thứ bảy ạ? - Lorna khẽ nhắc lại rồi từ từ ngồi xuống đi văng gần bàn giấy của bà Levinia.
- Mẹ nhận thấy, bác Henrietta cũng nhận thấy cả khách khứa đều thấy, con rủ Taylor ra hiên. Con làm thế là không được.
- Thưa mẹ trong phòng lúc ấy có ít nhất là mười lăm người...
- Chính vì vậy con càng phải giữ ý tứ.
- Nhưng thưa mẹ...
- Con là lớn, con phải làm gương cho các em. Mẹ nói thật, năm vừa qua mẹ mỗi lúc một thêm lo. Cách cư xử của con quá thoải mái. Mẹ đã định nói với con điều đó nhưng như bác Henrietta nói...
- Ôi, mẹ nghe làm gì bác Henrietta! - Lorna la lên phản đối.
- Con có nói khẽ không nào?
Lorna hạ giọng nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt bà Levinia.
- Mẹ biết bác Henrietta là người thế nào không? Bác ấy căm ghét mọi nam giới. Bác Agnes kể với con rồi. Hồi bác Henrietta còn trẻ thì có một ông đẹp trai yêu bác. Hai người đã đính hôn nhưng ông kia phản bội, bỏ rơi bác Henrietta, cưới một bà khác. Từ ngày ấy, bác Henrietta căm ghét tất cả đàn ông trên đời.
- Cũng có thể là như thế. Nhưng khi bác Henrietta đề cập đến chuyện giữa con và Taylor bác ấy thật sự lo cho hạnh phúc của con.
- Thưa mẹ, con tưởng mẹ quý anh Taylor?
- Đúng thế, con ạ. Cả cha và mẹ đều quý Taylor. Thú thật là cha mẹ đã nhiều lần bàn đến Taylor và cho rằng đấy là đám tốt nhất đối với con. Con không thể lấy được người chồng nào hoàn hảo như Taylor.
Vậy là Lorna đoán đúng.
Bà Levinia lại cúi xuống bàn, nhúng ngòi bút vào lọ mực định viết tiếp lá thư.
- Trước đây mẹ chưa nói chuyện đó với con, nhưng năm nay con đủ mười tám tuổi và mùa hè năm nay, mẹ thấy Taylor tỏ vẻ rất mến con. Nhưng giữa lúc có mặt bố mẹ Taylor trong phòng khách nhà mình mà con rủ anh ấy ra hiên để nói chuyện riêng...
- Không phải như mẹ nghĩ đâu. Chỉ là do trời nóng bức và trong phòng khách khói thuốc lá mù mịt. Mà con có ra với anh Taylor không đau? Em Jenny lúc nào cũng ở bên cạnh con và anh Taylor.
- Chính thế lại rất không tốt. Con trò chuyện với Taylor trong lúc có em Jenny bên cạnh có khác gì dạy cho nó chuyện trai gái không?
- Trai gái! - Lorna há hốc miệng ngạc nhiên - Đâu có chuyện gì tối hôm qua mà mẹ bảo chuyện trai gái?
- Thằng Theron đã nhìn thấy con và Taylor đã tình tự với nhau...
- Thằng Theron?
- Tối hôm nọ ấy, lúc con và Taylor đã đi xem hội trong làng về. Thằng Theron chỉa ống nhòm và nhìn thấy.
- Con sẽ đập vỡ cái ống nhòm của nó!
- Mẹ biết là con muốn thế! - Bà Levinia nói rồi đặt bút xuống nhìn con gái.
Lorna uất hận tỳ tay lên thành đi văng, nói:
- Anh Taylor hôn con. Thế thì có gì sai, thưa mẹ?
Bà Levinia đặt cả hai tay lên bàn.
- Sai thì không. Bọn trẻ khác hôn nhau là chuyện bình thường nhưng con thì không được. Con...
Bà nhìn xuống hai bàn tay chắp lại, dường như suy nghĩ xem nên nói với con gái như thế nào. Mặt bà hơi ửng đó và hai bàn tay bóp chặt nhau làm các đốt ngón tay trắng bệch ra.
- Con không được sao, thưa mẹ?
Bà Levinia vẫn nhìn vào hai bàn tay, nói rất khẽ:
- Con không được để con trai sờ soạng con.
Lorna cũng đó ửng mặt:
- Mẹ! Con đâu để ai sờ vào con?
Bà Levinia lúc này mới ngẩng lên nhìn con gái:
- Con phải hiểu điều này mẹ rất khó nói, nhưng trách nhiệm của mẹ, mẹ phải nhắc con cẩn thận. Đàn ông dễ lợi dụng - Bà bước đến gần Lorna, nhẹ nhàng cầm tay con nói tiếp - Ngay cả Taylor. Nó đứng đắn, nhưng nó cũng là đàn ông và đều muốn sờ soạng con gái. Cho nên nếu nó định làm gì thì con phải đẩy nó ra. Hoặc lảng vào nhà. Hoặc con bảo con phải về. Con hiểu mẹ nói chứ?
- Vâng, - Lorna ngoan ngoãn đáp. - Mẹ yên tâm là con bao giờ cũng làm như thế.
Bà Levinia có vẻ đã hơi yên tâm. Bà quay vào bàn ngồi xuống và ngã người ra lưng ghế, chắp tay đặt lên đùi. Mặt bà thôi không đỏ nữa.
- Thế thì mẹ yên tâm. Nếu con biết giữ gìn như thế, mẹ sẽ để cho Taylor đến nhà ta và theo đuổi con.
- Mẹ ạ, con chưa tin là anh ấy muốn đeo đuổi con.
- Nó muốn con, điều ấy rõ quá rồi. Nó chưa chính thức ngỏ lời chỉ là vì phải đợi con đến tuổi thành niên. Nhưng năm nay con đủ mười tám tuổi, Mẹ tin rằng việc giữa nó và con sẽ tiến triển rất nhanh trong mùa hè này.
Vậy là đã rõ. Cha mẹ nàng tán thành gả nàng cho Taylor. Biết mẹ chỉ định nói thế, Lorna nói:
- Mẹ còn bảo gì con nữa không ạ?
- Không. Con đi đi. Mẹ phải viết nốt lá thư...
Lorna từ từ ra cửa. Vậy là mẹ nàng bảo gì? Nàng không được để đàn ông sờ soạng. Nhưng sờ soạng tức là sờ vào đâu? Mẹ còn dặn quá mơ hồ. Nhưng lúc nói, mặt mẹ ửng đỏ, có nghĩa bản thân mẹ nàng cũng xấu hổ không dám nói cụ thể ra với nàng.
Tuy vậy một điều Lorna đã thấy rõ ràng. Mẹ nàng không tán thành việc Lorna chủ động rủ Taylor ra ngoài hiên. Nếu bà biết chuyện nàng hẹn gặp anh làm công trong bếp ở bờ hồ chắc chắn bà sẽ làm ầm lên. Nhất là nếu mẹ nàng biết nàng lại còn làm picnic với Harken ngoài đó.
Lorna quyết định từ nay sẽ không bén mảng xuống dưới bếp nữa để khỏi bị cha mẹ rầy la.
Ngay thứ hai đó không xảy thêm chuyện gì đặc biệt. Những hoạt động được phép của con gái như hái hoa, bắt bướm, đàn piano... chiếm hết thời gian của Lorna. Nàng muốn chơi quần vợt nhưng cô bạn thân Phoebe, con ông bà Armfield lại bận ra thành phố Saint Paul mua sắm. Hai em gái của nàng thì sang nhà ông bà Whiting chơi với Betsy. Còn bơi thuyền thì từ sau ngày hôm qua về muộn, Lorna không dám đụng đến chiếc thuyền buồm nhỏ. Riêng chiếc xuồng dùng mái chèo thì không có Tim Iversen và Jens Harken đợi bên kia hồ, nàng không có hào hứng gì sử dụng.
Buổi chiều em trai nàng Theron đi đâu về cứ gào lên chế nàng:
- Chị Lorna với anh Taylor! Chị Lorna với anh Taylor!
May đến chập tối Phoebe mới cứu nguy cho nàng. Phoebe ghé vào nhà nàng. Cô bảo:
- Sang nhà mình chơi, mình cho bạn xem những thứ mình vừa mua được ở ngoài thành phố. Thú lắm!
Lúc tiễn Phoebe ra xa nhà một quãng, Lorna nói:
- Mình mong bạn quá! Mình đã tưởng sắp chết vì buồn!
Cha mẹ Phoebe, hai ông bà Armfield thân với cha mẹ Lorna và họ cũng có một biệt thự mùa hè chỉ cách nhà nàng vài trăm mét. Nhà nghỉ của họ cũng bằng gỗ nhưng khá lớn, có mười bảy phòng và năm trên khu đất rộng gần một hecta. Cha Phoebe kinh doanh khai thác quặng sắt thuộc thế hệ thứ hai. Ông giầu lên nhanh chóng nhờ bán sắt cho các lò luyện thép của những công ty hỏa xa đang rất phát triển thời đó.
Phòng của Phoebe chót vót trên cao, nhìn ra hồ. Tủ áo mở rộng treo bên trong hai bộ đồ cô vừa đặt may. Một bộ để mặc trong cuộc bơi thuyền vào đêm trăng sắp tới, một để mặc trong đêm vũ hội tổ chức trên du thuyền Dispatch vào kỳ nghỉ cuối tuần này.
Phoebe ướm tấm áo của cô lên người, quay một vòng phấn khởi nói:
- Mình sẽ đi với anh Jack.
Jack là con trai độc nhất của hai ông bà Lawless một nhà kinh doanh có cửa hiệu lớn ngoài thành phố Saint Paul. Họ cũng có biệt thự mùa hè bên hồ White Bear, nhưng thuộc khu Widwood bên kia hồ.
- Bạn sẽ đi với anh Taylor chứ? - Phoebe vẫn tiếp tục quay tròn trong gian phòng.
Phoebe người thấp bé, tóc mầu vàng chanh và tính vui tươi.
- Chưa biết! Có lẽ thế, - Lorna đáp.
- Sao lại có lẽ? Bạn không thích Taylor à?
- Tất nhiên là thích. Mà không thích cũng không được, bởi gia đình anh ấy rất thân với gia đình nhà mình. Đi đâu cũng có nhau.
- Nếu bạn không muốn Taylor thì bảo mình. Taylor đẹp trai và giỏi giang lắm. Cha mình bảo bao giờ Taylor nắm quyền kinh doanh thay cha anh thì anh ấy sẽ tăng doanh nghiệp lên gấp đôi cho mà xem.
- Phoebe này! Mình hỏi thật nhé: làm con gái nhà triệu phú có lúc nào bạn thấy mệt không?
Phoebe ngưng nhảy, ngạc nhiên nhìn Lorna. Rồi cô treo bộ đồ lên mắc, gieo mình xuống giường, nói:
- Tại sao bạn nảy ra ý nghĩ lạ thế? Bạn muốn nhà bạn nghèo hay sao?
Lorna nhìn thẳng lên hình trạm khắc trên đầu giường Phoebe:
- Đâu phải thế! Chính mình cũng không hiểu tại sao lại đi hỏi bạn câu ấy. Có lẻ tại hôm nay tâm trạng mình không bình thường. Nhưng đôi khi mình thoáng có ý nghĩ, nếu cha mình không giầu đến mức như thế này, có lẽ các cụ không khắc khe quá trong việc mình kết bạn với ai, cũng không cấm đoán mình chơi thể thao và bắt mình cứ phải sống theo kiểu tiểu thư khuê các. Nghe cha mình bảo ban đủ thứ mình ngán lắm rồi. Cả mẹ mình nữa chứ.
- Thì mình cũng vậy - Phoebe đột nhiên buồn bã - Đôi khi mình cũng có ý nghĩ như bạn đấy. Mình ngán cái kiểu cứ bị các cụ bắt ne bắt nét. Có lần mình đã nói thẳng là mình mười tám tuổi rồi, đâu là trẻ con nữa. Mình yêu cầu hai cụ phải để mình được làm thứ gì mình thích.
Nghe Phoebe nói thế, Lorna bỗng muốn dốc bầu tâm sự.
- Vừa rồi mình làm một việc dấu các cụ đấy.
Phoebe ngồi phắt dậy:
- Thật không Lorna? Bạn vừa làm gì?
- Nhưng bạn phải tuyệt đối giữ bí mật đấy. Bởi nếu cha mình biết thì cụ tống mình vào nhà tu kín ngay.
- Mình hứa không nói với ai đâu.
- Hôm qua, mình hẹn gặp anh giúp việc ở bếp nhà mình ngoài bờ hồ, còn ăn bữa picnic ngoài trời với anh ấy nữa.
Phoebe há hốc miệng:
- Thật hay đùa đấy, Lorna? Bạn dám làm thế à?
- Đúng ra thì không phải có mình với anh ta mà có cả ông Tim Iversen. Bọn mình trao đổi về các loại tầu thuyền. Câu chuyện rất lý thú. Jens Harken tin rằng anh ấy có thể...
- Jens Harken nào?
- Anh ấy làm chân giúp việc vặt dưới bếp nhà mình. Harken tin rằng anh ấy tìm ra được cách cải tiến thuyền buồm để nó chạy nhanh hơn, đạt tốc độ không chiếc thuyền nào hiện nay đạt được. Harken đã đề ý kiến này ra với nhiều hội viên Câu lạc bộ White Bear nhưng không ai tin và chịu nghe. Harken táo tợn đến nổi trong bữa tiệc chiều thứ bảy vừa rồi, dám nhét mẩu giấy vào đĩa kem tráng miệng của cha mình, để xin cha mình nghe anh ấy trình bày. Thế là cha mình nổi cơn thịnh nộ quát tháo ầm ĩ.
- À, ra nguyên nhân là như thế. Mình có nghe người ta kháo chuyện, ông Gideon và bà Levinia to tiếng trong bữa tiệc tối thứ bảy ở biệt thự Rose Point.
Lorna bèn kể lại câu chuyện. Nghe xong Phoebe hỏi:
- Bạn còn định gặp lại Harken nữa không?
- Không! Nhưng mình sẽ thuyết phục cha mình để cụ chịu nghe Harken trình bày. Sáng nay lại thêm chuyện mẹ mình nói về anh Taylor nữa chứ. Mẹ mình bảo cả cha mẹ mình đều nghĩ Taylor là đám tốt, môn đăng hộ đối với gia đình mình.
- Điều ấy thì đã rõ ràng. Chính bạn cũng bảo mình như thế còn gì.
Lorna vẫn đang nghĩ tận đâu đâu.
- Phoebe, mình muốn hỏi bạn một câu.
- Hỏi gì, - Thấy Lorna im lặng, Phoebe giục - Hỏi gì thì hỏi đi chứ?
Lorna vẫn nhìn lên hình trạm khắc trên đầu giường, chậm rãi nói:
- Trong câu chuyện mẹ mình nói sáng nay, có một câu làm mình suy nghĩ, - Lorna quay sang nhìn Phoebe, nói tiếp: - Anh Jack đã hôn bạn bao giờ chưa?
Mặt Phoebe ửng đỏ:
- Đã hai lần rồi.
- Anh ấy có... sờ vào người bạn không?
- Tất nhiên là có. Lần hôn thứ nhất anh ấy nắm hai vai mình, còn lần thứ hai anh ấy còn ôm ngang người mình.
- Mình nghĩ mẹ mình nói "sờ" là theo nghĩa khác. Mẹ mình nói đàn ông thích "sờ soạng" con gái, ngay cả Taylor cũng vậy thôi. Và gặp trường hợp thế mình phải bỏ về nhà ngay. Lúc nói chữ "sờ soạng" mẹ mình có vẻ ngượng, mặt bà đỏ nhừ và phải nới khuy áo ở cổ để dể thở. Theo bạn thì chữ "sờ" mẹ mình nói có nghĩa là thế nào?
- Mẹ mình nói với mình hệt vậy nhưng cách đây vài tháng rồi và lúc nói bà cũng nhìn đi chỗ khác, không nhìn thẳng vào mặt mình. Nhưng mẹ mình nói hơi rõ hơn mẹ bạn.
- Cụ thể là sao?
- Mẹ mình bảo mỗi khi đi chơi với Jack, phải ý tứ, ngồi bao giờ hai đầu gối cũng phải khép lại.
- Để làm gì?
- Mình không hiểu mình cũng như bạn thôi.
- Mẹ bạn còn nói gì nữa không?
Mẹ mình bảo thế nào Jack cũng muốn sờ soạng và mình không được để Jack làm thế. Cụ dặn mình phải khép đầu gối chính là để Jack khỏi sờ vào chỗ đó.
- Ôi, tại sao đàn ông lại thích làm như vậy nhỉ?
- Chịu. Là mình đoán thế. - Phoebe nhún vai, nói.
Đôi bạn nhìn nhau, Lorna nói:
- Hay bạn thử hỏi thằng Mitchell xem.
- Có mà điên! Ai lại đi hỏi nó.
Mitchell là em trai Phoebe kém cô hai tuổi.
- Ừ, phải rồi. Ai lại đi hỏi thế bao giờ. - Lorna tán thành - Chắc là lúc hôn, con trai bị kích thích.
- Nhưng mẹ mình không cấm mình hôn Jack.
- Lorna này, đã lúc nào bạn nhìn thấy ông bà Gideon hôn nhau chưa?
- Chưa. Còn bạn, đã nhìn thấy cha mẹ bạn hôn nhau bao giờ chưa?
- Rồi, mỗi một lần thôi. Hai cụ hôn nhau trong phòng đọc sách. Hai cụ không biết mình nhìn thấy.
- Thế cha bạn có sờ mẹ bạn không?
- Mình không để ý bàn tay cha mình.
Lorna thở dài.
Phoebe cũng thở dài.
Vậy đấy vẫn còn là điều bí mật.