To love is to admire with the heart:

to admire is to love with the mind.

Theophile Gautier

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyên Anh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4413 / 81
Cập nhật: 2015-11-21 22:31:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ăm đứa kéo nhau xuống bếp nhà thằng Vọng. Mỗi đứa cầm một chiếc nồi, xòe bàn tay xoa đít nồi rồi bôi lên mặt. Nhọ nồi bị mài sạch. Chúng nó phun nước miếng vào cho nồi ra thêm nhọ. Côn thó hũ mỡ của mẹ thằng Vọng, tưới lên đít nồi. Mặt nó đen bóng như mọi đen chính cống. Chốc lát, những cái đít nồi nhẵn bóng. Và năm thằng nhóc đã có năm khuôn mặt ma chê quỷ hờn. Đứa nọ nhìn đứa kia, cười nhe răng trắng ởn.
Luyến hỏi Côn:
- Xong chưa mày?
Côn đáp:
- Còn vẽ mình nữa chứ.
Chúng nó cởi phăng áo, bắt thằng Vọng đem lọ mực tím, vẽ cái đầu lâu và hai khúc xương bắt chéo trên ngực. Vẫn còn thiếu. Côn bàn nên kiếm mỗi thằng một sợi dây chuối, buộc ngang trán rồi dắt lông vịt quanh đầu. Xong xuôi, chúng nó kéo nhau ra ngõ. Trời quá trưa, nắng lửa muốn đốt cháy tóc khách bộ hành. Con đường nhỏ từ cống Kỳ Bá dẫn tới đường cái đầy nắng, vắng bóng người qua lại. Lúc ấy, chỉ có học trò đi học thôi. Bọn nhãi trường Tầu ở xóm này khá đông. Tụi đá bóng cừ đều là dân Tầu cống Kỳ Bá. Côn đã chọn đúng quân thù để rửa hận cho anh nó và học sinh thành chung. Nó ưỡn ngực về phía trước:
- Tao vưỡn là Yết Kiêu đấy nhé!
Luyến nhận chức anh hùng:
- Thằng Vũ đi rồi, giờ tao là Dã Tượng.
Lộc giơ tay:
- Tao là Trần Quốc Toản.
Vọng lắc đầu:
- Quốc Toản là tao rồi. Mày chọn "thằng" khác đi.
Lộc vỗ vai Vọng:
- Trần Quốc Toản cũng... ghẻ tầu hở, mày?
Vọng đưa tay ra sau lưng, gãi xoàn xoạt:
- Ừ, ông Trần Quốc Toản ngày xưa ghẻ như tao ấy. Ông ấy lở đít nữa cơ.
Lộc đành thua. Nó chưa biết chọn nhân vật nào. Thì Côn nhanh miệng:
- Con nhà Lộc là Lê Lai đi!
Long đã nhắm mắt ôn lại những bài Việt sử mà chẳng tài nào nhớ nổi tên một anh hùng "cừ" cả. Nó cáu quá, hét lớn:
- Còn tao là gì?
Côn đập trán nhè nhẹ:
- Mày hở? Mày là Lý Thường Kiệt.
Luyến trêu bạn:
- Đêm ngủ, con nhà Long còn đái dầm, Lý Thường Kiệt cái "khổ" nào?
Long đá Luyến một cái:
- Ông ăn ba con nhện nướng, hết đái dầm từ năm ngoái cơ mà.
Cuộc chọn lựa anh hùng "chu" rồi. Côn dặn Lộc:
- Hễ tao bị bắt, mày phải "liều mình" cứu tao nhé! Lê Lai liều mình cứu Yết Kiêu. Nghe chưa?
Năm đứa tìm chỗ nấp. Côn ẩn bên bờ tre. Mắt nó trừng trừng nhìn về phía xóm Tầu nhưng tâm hồn nó nghĩ tới con Thúy. Côn chả hiểu tại sao con Thúy xử ức thằng Vũ thế. Thằng Vũ có cái gì cũng đem cho con Thúy. Nó mạo hiểm "cớp" cái lồng chim khuyên tặng Thúy. Nó ăn cắp những mười đồng, rủ Thúy đi ăn kem ở cầu Bo. Giang hồ xuống tận cống Đậu, Vũ vẫn nhớ "thó" táo tầu về biếu Thúy. Rồi Vũ khinh thường thằng súc sinh Dương, đấm con lão phó cẩm chảy máu mũi để bênh vực Thúy. Vậy mà con Thúy vô ơn, nói xỏ thằng Vũ, làm con nhà Vũ buồn.
Hôm Vũ ra bến ô tô, Vũ cầm tay Côn. Mắt nó đỏ hoe. Nó méo xệch cái miệng "tâm sự" với Côn rằng nó lên Hà Nội sẽ học phép phù thủy, biến con Thúy thành con nhặng. Côn ta mủi lòng, đấm bụng bốp một cái, hứa hẹn "Tao sẽ trêu nó phát khóc trả thù cho mày". Vũ đi. Côn và các bạn ở lại Thái Bình. Mùa hè qua, mùa thu tới. Cổng trường mở rộng. Lớp học chẳng có gì thay đổi. Năm nay, thầy Đàn dạy lớp nhì hai nên Côn không cảm thấy mới lạ, bỡ ngỡ. Thằng Vũ để lại tâm hồn Côn một khoảng trống rỗng. Khoảng trống rỗng này cứ gần lấp đầy thì lại trống rỗng thêm bằng những trận đá bóng thua tơi bời, bị "cộp" sưng vù chân, bị bạn trong trường chế nhạo.
Khoảng trống càng rộng, Côn càng ghét con Thúy, song, đã mấy tháng, Côn vẫn chưa "trêu" con Thúy "phát khóc" được. Mỗi lần đến gần con Thúy là mỗi lần Côn ta "đần" người ra. Cuối cùng, nó nhún vai, buông thõng đôi tay, lẩm bẩm "chờ hôm khác sẽ biết tay nhau". Hôm khác, Côn vừa mở miệng, con Thúy đã toét miệng cười. Côn ta bỗng thấy nóng ran ở tai, ngẩn ngơ như người vừa đá hụt trái bóng. Nó nuốt nước bọt, ngó quanh quẩn, rồi thọc tay vào túi quần "xoóc" cúi mặt, lảng xa. Côn nghĩ tới thằng Hội, con ông đốc. Thằng "mụ sữa" Hội dạo này hay lại con nhà Thúy chơi lắm. Côn nghiến răng ken két. Nó nắm chặt đôi bàn tay cơ hồ sắp tống bọn nhãi Tầu.
Ngồi trước gốc cây ổi, Luyến "mít sơ lanh", vua bắn súng cao su, lim dim mắt mơ mộng. Nó vừa đọc xong truyện "Mới lớn lên" đăng ở "Phổ Thông bán nguyệt san". Thằng bé mới lớn lên mê chị của thằng bạn mình. Bà chị lớn hơn nó những năm tuổi. Chú bé gửi lá "thư tình" thì liền được bà này tặng kẹo, xoa đầu. Chú bé cho rằng thế là chị của thằng bạn mình yêu mình. Chú khoe rối rít mình đã biết yêu. Luyến bị ám ảnh bởi câu chuyện buồn cười ấy. Nó nhớ đến chị thằng Lộc cũng hay xoa đầu, tặng kẹo nó. Luyến mỉm cười. Tâm hồn non dại và tinh khiết của nó đang bị vẽ vời một cảnh tiểu thuyết.
Từ xóm Tầu, lố nhố bọn trẻ con cắp sách đi học. Côn quên phứt con Thúy. Luyến bỏ rơi tiểu thuyết. Lộc ngưng nhẩm ôn bài đức dục. Vọng không cần biết mẹ nó sắp về. Chúng nó mở căng mắt, theo rõi bọn trẻ. Yết Kiêu Côn ra lệnh:
- Mày trèo lên cây ổi xem có đúng tụi Mông Cổ không, Dã Tượng?
Dã Tượng Luyến, súng cao su quàng cổ, thoăn thoắt trèo cây. Nó lựa cái chạc, đứng thật vững, biểu diễn buông hai tay đưa lên mắt làm ống nhòm:
- Đúng tụi Mông Cổ.
- Bao nhiêu đứa?
- Mười.
Dã Tượng đã tụt xuống khỏi cây ổi. Bọn Tầu con mỗi lúc đến một gần. Chúng nó xí xa xí xố. Vua súng cao su gom hết đạn đất sét nung thành một đống nhỏ. Nó nạp viên đạn đầu, sửa soạn "khai hỏa". Yết Kiêu, Trần Quốc Toản, Lý Thường Kiệt, Lê Lai đương ở thế quỳ trước khi vùng chạy. Dã Tượng dặn trước:
- Đợi tao ăn gỏi vài thằng đã, rồi hãy tràn ra bắt sống chúng nó, nghe tụi mày?
Vọng ngán nghề bắn súng của Luyến, hỏi:
- Mày định bắn vào đâu?
Luyến nghiến răng:
- Ông sẽ bắn vào đầu chúng nó.
Côn vỗ đùi đét một cái:
- Đừng, đừng bắn vỡ đầu, đi tù bỏ bố.
Luyến toét miệng cười:
- Thế tao bắn sứt rốn chúng nó vậy.
Bọn Tầu con chỉ còn cách ổ phục kích ba chục thước. Rồi hai chục thước. Dã Tượng kéo căng hai sợi dây cao su. Véo. Viên đạn đất sét núng xé không khí, trúng cẳng một thằng Tầu. Tên giặc buông cặp sách, lăn trên đường, ôm lấy chân, "tỉu nà ma" ầm ỹ. Dã Tượng khoái chí, bắn viên thứ hai. "Người" nhằm bụng thằng Tầu con. Viên đạn vừa bay khỏi miếng da thì thằng Tầu cũng, bất chợt, đưa cái cặp mây ngang bụng. Thành thử, viên đạn trúng cái cặp mây, vỡ tan tành. Thằng Tầu hoảng quá, hét inh lên:
- Ló pắn chộm, lằm li!
Bọn Tầu con nằm lăn hết xuống. Thằng Dzoòng, con lão Tầu thọt bán bánh bò, ngóc đầu cao, tuyên chiến:
- Có giỏi ra đây!
Dã Tượng bắn liên tiếp năm viên đạn. Đạn cầy mặt đường làm thành những đám bụi nhỏ. Yết Kiêu hỏi anh em:
- "Xuất đầu lộ diện" chưa?
Trần Quốc Toản lắc đầu:
- Gượm đã, đợi thằng Luyến "xực phàn" thêm vài thằng nữa cho chúng nó "chết" vợi đi.
Nhưng bọn Tầu con sợ đạn đất sét, nằm im bất động. Dã Tượng, khôn lỏi hơn, cũng đã ngừng bắn. "Người" nói thầm "Ông cho chúng mày phơi nắng, tha hồ uống thuốc "Thối Nhiệt Tán", các con ơi! Trễ giờ học chúng mày sướng nhá!" Chủ tướng Dzoòng bảo các bạn:
- Chạy thôi!
Dã Tượng đã đoán đúng sự lo ngại của quân Mông Cổ. Đám Tầu con vụt dậy, cắp cặp mây, chạy theo chủ tướng. Yết Kiêu truyền lệnh:
- Đuổi theo!
Thằng Côn Thằng Côn - Duyên Anh Thằng Côn