Số lần đọc/download: 1074 / 27
Cập nhật: 2017-09-05 09:38:37 +0700
Chương 2
L
ấy 300 đô từ một mụ béo ở Beverly Hills
Văn phòng New York chả hiểu gì về Vincent Black Shadow: họ bảo tôi đến văn phòng Los Angeles – hóa ra nó ở Beverly Hills, chỉ cách Polo Lounge vài dãy phố – nhưng khi tôi tới đó, mụ thủ quỹ không chịu chi cho tôi quá 300 đô tiền mặt. Mụ bảo chẳng biết tôi là ai, mà lúc ấy người tôi lại còn đầm đìa mồ hôi. Máu tôi quá đặc so với thời tiết California này: tôi chưa bao giờ có thể giải thích cái gì thỏa đáng khi ở khí hậu này. Giải thích thế quái nào được khi mà mồ hôi thì như tắm, mắt thì đỏ ngầu và tay thì lẩy bẩy.
Vậy là tôi cầm 300 đô và quay đi. Luật sư đang đợi trong quán bar nơi góc phố. “Thế này hẻo quá,” hắn nói, “trừ phi chúng ta có tín dụng không hạn mức.”
Tôi đảm bảo với hắn là chúng tôi sẽ kiếm được. “Dân Samoa bọn ông cùng một giuộc cả,” tôi bảo hắn. “Ông chẳng có tí niềm tin nào vào bản chất lịch thiệp của người da trắng. Lạy Chúa, chỉ mới tiếng trước tôi với ông còn ngồi trong cái nhà thổ hôi hám ấy, túi rỗng tuếch, chẳng biết làm gì vào cuối tuần, thì có ngay một thằng cha căng chú kiết nào ở New York gọi điện bảo tôi đi Las Vegas bằng mọi giá – rồi lại còn bảo tôi đến Beverly Hills để một con mụ cha căng chú kiết khác đưa tôi luôn 300 đô tiền tươi mà chẳng cần lí do... Tôi nói ông, giấc mơ Mỹ là đây chứ đâu! Chúng ta họa có điên mới không lướt sóng quả này đến cùng.”
“Ông nói đúng” hắn nói. “Chúng ta phải chơi vụ này.”
“Chứ sao,” tôi nói. “Nhưng trước hết phải có một con xe. Và sau đó, phải có cocaine. Rồi một cái đài để nghe nhạc xịn, và mấy con áo Acapulco.” Tôi cảm giác cách duy nhất để chuẩn bị cho một chuyến đi như thế này là ăn mặc cho lòe loẹt rồi hứng lên và phóng xe điên cuồng qua sa mạc và tường thuật câu chuyện. Phải luôn nhớ trách nhiệm chính.
Nhưng câu chuyện là gì nhỉ? Chẳng ai thèm nói cho tôi biết. Thế nên chúng tôi sẽ phải tự dựng chuyện. Tự do Kinh doanh. Giấc mơ Mỹ. Horatio Alger xõa ở Las Vegas. Làm luôn và ngay: phong cách báo chí Gonzo thuần chất.
Phải tính tới yếu tố tâm lý xã hội nữa. Thỉnh thoảng, khi cuộc sống trở nên quá phức tạp và bọn khốn nạn bủa vây chúng ta thì cách chạy chữa đích thực duy nhất là ních đầy thuốc rồi phóng xe như một thằng điên từ Hollywood đến Las Vegas. Để xả hơi dưới mặt trời sa mạc, vậy thôi. Cứ hạ mui xe xuống, thoa đầy thứ bơ tắm nắng trắng bợt lên mặt và biến, trong tiếng nhạc cực đại, thủ theo ít nhất nửa lít ê–te.
Kiếm thuốc thì chẳng mấy khó khăn, nhưng chiếc xe và máy ghi âm mới là những thứ không dễ dàng gom được vào tầm 6:30 chiều thứ Sáu ở Hollywood. Tôi đã có một chiếc xe, nhưng nó quá nhỏ và chạy quá chậm, không dùng được trên sa mạc. Chúng tôi đến một quán bar Polynese, nơi luật sư của tôi đã gọi đến bảy chục cuộc điện thoại mới tìm ra được một con xe mui trần có mã lực vừa đủ và màu sắc phù hợp.
“Giữ lại đấy,” tôi nghe hắn nói vào điện thoại. “Ba mươi phút nữa chúng tôi sẽ đến thương thảo.” Rồi sau một quãng ngắt, hắn bắt đầu chửi bới: “Gì cơ? Dĩ nhiên quý ông đây có thẻ tín dụng xịn! Có biết ông mày là ai không hả?”
“Đừng tin bọn chó này nói xàm,” tôi nói khi hắn dập máy. “Giờ chúng ta cần một cửa hàng âm thanh có thiết bị tốt nhất. Không phải hạng xoàng. Chúng ta cần loại Heliowatt của Bỉ, mới, có micro dạng súng, kích hoạt bằng lời nói, để thu được tiếng trò chuyện khi xe đang chạy.”
Chúng tôi gọi mấy cú nữa, và cuối cùng tìm được thiết bị này ở một cửa hàng cách chừng năm dặm. Nó sắp đóng cửa, nhưng tay bán hàng bảo sẽ đợi nếu chúng tôi nhanh lên. Nhưng chúng tôi bị cản giữa đường, khi một con xe Stingray phía trước đâm chết một khách bộ hành trên Đại lộ Hoàng Hôn. Lúc chúng tôi đến nơi cửa hàng đã đóng. Bên trong có người, nhưng bọn họ không chịu bước đến cửa kính hai cánh, mãi cho tới khi chúng tôi đấm sầm sầm nói rõ ý định.
Cuối cùng hai gã bán hàng vác cờ–lê bước đến cửa và chúng tôi đã thương thảo xong vụ mua bán qua khe cửa hẹp. Sau đó họ mở cửa đủ để luồn cái đài ra, rồi đóng sầm và khóa cửa lại. “Cầm lấy rồi biến mẹ chúng mày đê,” một kẻ quát qua khe cửa.
Luật sư dứ nắm đấm vào họ. “Chúng tao sẽ quay lại,” hắn réo lên. “Hôm nào đấy tao sẽ ném bom vào chỗ này! Tao có tên mày trên hóa đơn đây rồi! Tao sẽ tìm đến nơi mày ở và đốt trụi nhà mày luôn!”
“Kệ nó,” hắn lầm bầm khi chúng tôi chạy xe đi.
“Đúng là thằng điên. Nhận ra bọn này dễ lắm.” Chúng tôi lại gặp rắc rối, lần này ở cửa hàng thuê xe. Sau khi ký mọi loại giấy tờ, tôi lên xe và gần như mất kiểm soát khi đánh xe qua bãi đỗ đến trạm bơm xăng. Gã cho thuê xe run như cầy sấy.
“Này,... ờ... các anh sẽ dùng xe cẩn thận đấy chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
“Vâng, Chúa lòng lành!” gã nói. “Anh vừa lùi xe về cái cọc bê tông sáu chục xăng ti kia, mà anh còn không chậm lại! Chạy lùi mà tận bốn lăm dặm! Xém chút nữa thì khỏi bơm xăng!”
“Hề hấn gì,” tôi nói. “Tôi luôn kiểm tra hộp số theo kiểu như vậy. Thử đuôi xe. Yếu tố áp lực.”
Trong khi đó, luật sư đang bận chuyển rượu rum và đá lạnh từ xe Pinto vào ghế sau chiếc mui trần.
Gã cho thuê xe quan sát hắn đầy vẻ lo lắng.
“Này,” gã nói. “Các anh uống rượu à?”
“Không phải tôi,” tôi nói.
“Cứ bơm mẹ nó xăng đi,” luật sư cắm cảu. “Bọn này đang vội bỏ mẹ. Bọn này sẽ đến Las Vegas dự cuộc đua trên sa mạc.”
“Gì cơ?”
“Đừng để ý,” tôi nói. “Chúng tôi là người có trách nhiệm.” Tôi nhìn gã mở nắp bình xăng, rồi tôi vào số một và chúng tôi biến vào dòng xe cộ.
“Lại một kẻ hay lo khác,” luật sư nói. “Có lẽ hắn phát quýnh lên vì tốc độ.”
“Lẽ ra ông nên cho hắn vài viên đỏ.”
“Đỏ chẳng giúp gì con lợn đấy đâu,” hắn nói. “Quên hắn đi. Chúng ta còn nhiều chuyện phải lo trước khi có thể lên đường.”
“Tôi muốn kiếm vài bộ áo thầy tu,” tôi nói. “Biết đâu ở Las Vegas chúng lại có ích.”
Nhưng chẳng hàng quần áo nào còn mở, còn chúng tôi không định vào nhà thờ ăn cướp. “Sao phải bận tâm?” luật sư nói. “Ông nên nhớ bọn cớm có rất nhiều kẻ là tín đồ Ki–tô đồi bại. Ôngcó tưởng tượng nổi lũ khốn kia sẽ làm gì khi chúng ta trong tình trạng phê thuốc, say xỉn mà lại mặc đồ ăn cắp không? Chúa ơi, bọn chúng thiến ấy chứ!”
“Ông nói đúng,” tôi nói. “Và vì Chúa, đừng có ngậm cái tẩu ấy chỗ đèn đỏ. Phải nhớ là chúng ta đang hạ mui đấy.”
Hắn gật đầu. “Chúng ta cần một cái ống điếu thật to. Bỏ nó dưới ghế này, khỏi ai nhìn thấy. Nếu có ai thấy chúng ta, họ sẽ nghĩ chúng ta dùng bình oxy.”
Đêm hôm ấy chúng tôi gói ghém đồ đạc cho lên xe. Rồi chúng tôi ăn mescaline và xuống biển bơi. Lúc sớm tinh mơ, chúng tôi ăn sáng trong quán cà phê ở Malibu, rồi rất thận trọng lái xe ra thành phố và dong thẳng lên đường cao tốc Pasadena sương mù che phủ, hướng về phía Đông.