Số lần đọc/download: 0 / 36
Cập nhật: 2021-04-18 17:57:47 +0700
Chương 3
Ở ĐẤY, CUỘC SỐNG QUẢ LÀ buồn tênh. Nhà nhà cách xa nhau. Và đều đóng cửa kín mít. Giàn hoa giấy luôn luôn vắng họ hàng bươm bướm. Tôi nghĩ, chưa một cánh chim mỏi nào chịu dừng chân trên giàn hoa. Buổi tối càng thê lương. Nhưng vũng nước quanh đó, về mùa mưa, hẳn ễnh ương phải tấu nhạc xé ruột gan ngưòi cô quạnh. Tôi đựng xe trước cửa. Đến vào buổi tối, chắc chắn, Tường Vi có nhà. Lại đến tình cờ thì cô bé khó mà tránh mặt tôi. Ấn nhẹ ngón tay vô nút chuông. Tiếng chuông điện kêu vang, khô khan và dễ sợ. Ngọn đèn nhỏ dưới giàn hoa vụt sáng. Ánh sáng điện vàng pha mầu lá cây làm tôi hết bình tĩnh.
Một cánh cửa sổ hé mở. Rồi giọng nói quen thuộc mừng rỡ:
-A, ông Hoài! Tôi hỏi:
-Cô Thanh chưa ngủ à?
Không có tiếng trả lời. Tôi nghe rõ bước chân chạy lên cầu thang. Một lát, ổ khóa lách cách và phòng khách đã ngập ánh sáng. Tường Thanh mở rộng hai cánh cửa, bước ra. Tôi chờ đợi một lời nói dối mở đầu.
-Ông Hoài, tôi hơi ngạc nhiên.
-Cô ngạc nhỉên?
-Vâng, tôi không ngờ ông đến vào giờ này.
-Đến vào giờ này mới hy vọng gặp Tường Vi. Nàng xoa tay:
-Rất tiếc, ông Hoài lại không gặp con bé rồi. Tôi cười:
-Chắc cô Tường Vi mải chơi với bạn quên về nhà ngủ? Nàng không buồn rầu:
-Ông Hoài biết giỏi thế? Tường Vi có đứa bạn gái thân lắm. Thỉnh thoảng hai đứa lại ngủ chung với nhau, hoặc ở nhà tôi hoặc ở nhà bạn Tường Vi.
Chừng sợ tôi nghĩ nhảm nhí, nàng dặn trước:
-Ông đừng hiểu lầm đấy nhé! Tôi nói:
-Không, tôi không muốn hiểu gì cả, dù là hiểu lầm. Tôi đến nghe chuyện cô Thanh kể, cô nhớ lời không?
Tôi theo nàng vào nhà. Vẫn ở chỗ cũ. Cái phòng khách tiêu điều ấy tưởng chừng lâu lắm mới được tiếp một người khách. Tôi đã như không để gợn một chút ngờ vực gì về chị em Tường Vi. cầm bằng kẻ đi tìm một tình cờ thích thú, Chẳng gặp thì thôi.
-Ông Hoài dùng cà phê hay trà?
-Cô để tôi ngồi hút thuốc lá.
-Tùy ý ông.
-Ý cô đó.
-Vâng, ý tôi. Tôi đã muốn căn nhà mình nhiều hương khói.
-Tại sao cô không tập hút thuốc lá thơm?
-Tôi sợ khói thuốc làm cay mắt mình.
-Cô sợ nhiều thứ quá nhỉ?
-Vâng, sợ đủ thứ,
-Thí đụ một thứ khác thuốc lá xem nào?
-Sợ ông phiền trách chị em tôi.
-Sợ tôi phiền trách à?
-Vâng.
-Tại sao phải sợ tôi?
-Vì tôi sắp nhờ vả ông một chuyện quan trọng.
-Chuyện gì thế, cô Thanh?
-Chuyện làm cho một người con gái không muốn tự tử.
Tôi biết rằng một bước chân của tôỉ đã bước vào cuộc đời Tường Vi. Hay Tường Thanh? Con chim lạ đậu trên giàn hoa giấy, trước khi bay đi, phải hót.
Chưa biết tiếng hót của con chim lạ thế nào. Não nùng? Hồn nhiên
?Nhưng, chắc chắn, con chim sẽ phải hót. Cái tình cờ đã đến với tôi. Khác mọi người là tôi cố tình tìm kiếm nó, tìm kiếm nó một thoáng... tình cờ. Như vậy, tôi sắp trở thành anh bán kẹo hèn mọn.
-Cô Thanh.
-Dạ.
-Cô luôn luôn nói dối tôi.
-Mới một lần, Tường Vi đã viết thư nói rõ với ông Hoài mà,
-Hôm nay, cô lại nói dối.
-Tôi thề.
-Cô đừng thề. Tôi biết Tường Vi đang nằm trên gác. Tôi không bắt buộc Tường Vi phải xuống đây gặp tôi. Song, tôi muốn cô thú nhận rằng Tường Vi không đi vắng.
-Em nó đi vắng.
Nàng chớp mắt mau. Và hai giọt nước mắt ứa ra ở hai đầu con mắt. Hai giọt ngọc long lanh dưới ánh đèn, không chịu rơi rụng. Tôi bị xúc động vì hai giọt ngọc của Tường Thanh.
- Xin lỗi Tường Thanh nhé!
Nàng hơi cúi đầu. Hai giọt ngọc rơi:
-Ông Hoài ạ, ngày nào đó, ông sẽ tha thứ cho tôi nếu tôi còn phải nói dối ông.
Tôi chống tay lên cằm, thả tư tưởng ra ngoài giàn hoa giấy.
- Ông Hoài...
-Tôi nghe đây.
-Trong đời làm báo của ông, ông đã đến thăm một trại cùi nào chưa
?
-Chưa.
-Nhà thương điên?
-Chưa.
-Cả nơi nuôi dưỡng trẻ em tê liệt?
-Cũng chưa. Mà cô Thanh hỏi vậy làm gì nhỉ?
-Để xem cái độ xúc động của ông tới chừng nào, khi ông tới những nơi đó.
-Quả thật, tôi kém thông minh. Tường Thanh hỏi:
-Ông Hoài nói vậy là thế nào? Tôi đáp:
-Là tôi dốt, không hiểu kịp ý của cô.
-Đem bán cái dốt của ông đi, có kẻ sống nổi một đời. Tôi nhún vai:
-Cô Thanh bắt tôi đỏ mặt hay sao đây?
-Tôi nói thật.
-Làm sao tôi biết cô nói thật?
-Ông hãy nhìn thẳng vào mắt tôi.
-Sợ cô khóc. À, ta nói chuyện khác. Theo ý cô, tôi có nên đến thăm một trong ba nơí cô vừa hỏi không nhỉ?
-Nên lắm chứ.
-Tại sao?
-Ông sẽ không xúc động mạnh nếu ông gặp lại cảnh tượng ông đã gặp.
Im lặng. Tôi nghe rõ tiếng giấy thuốc lá cháy. Có lẽ. Tường Thanh cũng nghe rõ tiếng trái tim nàng đập. Tôi nhìn lên tường. Không một bức tranh hay một bức ảnh để ngắm mà đưa câu chuyện ra khỏi ngõ cụt. Buổi tối nuốt mất dự đoán của tôi. Tôi không tin Tường Vi đi vắng nhưng rất tin có một ngăn trở nào đó khiến tôi không thể gặp nàng. Ôi, cuộc đời thỉếu chi biên giới. Khó vượt nhất là biên giới lòng người.
-Cô Thanh.
-Dạ.
-Vai trò tôi sắp đóng liệu cỏ phải tập không?
-Tùy ý ông
-Cô quyết định giùm tôi đi.
-Tôi biết ông giầu lòng thương hại. Xin ông hãy thương hại chị em tôi.
-Sao cô Thanh nỡ nói thế?
-Nếu ông bảo tôi lạy ông, tôi cũng không dám chối từ. Vì tôi thương em tôi, tôi chẳng thể nhìn em tôi đau khổ.
-Cô nói tôi chưa hiểu.
-Ông sẽ hiểu.
Nàng nhìn tôi. Đôi mắt mở lớn như đón chờ một ân huệ. Đôi mắt, lúc này, giổng hệt mắt nai. Tôi đã thấy đôi mắt con nai ở rừng gianh Ban Mê Thuột. Hôm ấy, chiếc xe dzíp của bạn tôi chạy bừa vào một khu rừng gianh. Có con nai lạc lõng trú ẩn nơi đây. Dường như, đêm trước, nó vừa thoát nạn. Nghe tiếng máy nổ, nó vùng chạy. Vừa chạy vừa ngước mắt nhìn lại, trông thương xót vô cùng. Người bạn
tôi xúc động, ngừng xe cho con nai thoát thân. Bây giờ, ngó đôi mắt Tường Thanh, tôi liên tưởng đôi mắt con nai lạc lõng ngày nọ,
-Ông Hoài.
-Dạ.
Nàng ngập ngừng giây lát:
-Ông đừng bỏ cuộc nhé? Tôi hỏi:
-Cuộc gì?
Nàng nín thở. Rồi nói nhanh:
- Cuộc tình.
Tôi ngạc nhiên:
-Cuộc tình! Nàng hồi hộp:
-Vâng, cuộc tình. Tường Vi đã trót yêu ông. Tự nhiên, tai tôi nóng bừng:
-Yêu tôi?
Nàng đưa một bàn tay úp vào mặt:
-Thế mới khổ cho tôi.
-Cả cho tôi nữa!
-Ông tính sao?
-Đột ngột quá, cô Thanh ạ! Nàng thú thật:
-Chính vì vậy mà tôi đành nói dối ông. Tôi an ủi nàng:
-Không sao, cô Thanh. Cuộc sống không dành một hình phạt nào cho những người nói đối vì lý do tốt đẹp. Tôi bị chóng mặt quá. Xin
phép cô, tôi về.
Nàng bối rối:
-Ông nhận cuộc chơi tội nghiệp này chứ? Tôi nói:
-Tôi sẽ trở lại.
-Liệu ông cỏ trở lại không?
-Cô rán chờ. Chờ đợi cũng là hy vọng. Nhưng nếu tôi trở lại, cô có sợ giông tố không?
Nàng khoanh tay trước ngực:
-Con thuyền nhỏ đã dời bến. Tôi đứng dậy:
-Tuy nhiên, cô nên chờ đợi.
Tôi ra về. Bầu trời đầy sao nhưng tâm hồn tôi tối mò. Con đường đầy cỏ hoa lạ tôi đã đến. Mà thân xác tôi nặng trịch không thể nhấc lên để là đà bay trên đó. Ngước mắt trông sao, tưởng chừng lệ tím của nàng tiên đơn độc đang nhỏ xuống hồn tôi. Tường Vi, sao em lại chọn anh để chơi ú tim tình ải?