Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Hạnh
Thể loại: Ngôn Tình
Nguyên tác: Sự Chiếm Hữu Của Anh
Dịch giả: Hạnh
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2025-08-22 05:43:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ố Mãn Nguyệt cảm thấy Ngô Việt không chỉ có trà xanh, mà đầu óc cũng không được tốt: “Mày bị ngu thật hay giả vờ? Tao không tin cậu ấy? Không lẽ tin mày chắc? Mày cái loại người ở sau lưng nói xấu người khác, cùng tao nói đạo lí, mày không xứng.”
Hiện tại, Ngô Việt chỉ biết có khóc, gia đình Lâm San San cũng coi như tầng lớp tiểu tư sản, từ nhỏ đã được người trong nhà chiều chuộng, sao chịu được cơn tức như vậy: “Các cậu thì thế nào? Có tiền liền ghê gớm lắm? Mấy đồng tiền dơ bẩn ai thiếu gì? Tần Giai Oánh chính là loại rẻ tiền, chính là kỹ nữ, câu…”
Cố Mãn Nguyệt ngay lập tức túm lấy tóc Lâm San San, đem đầu cô ta đập mạnh xuống bàn học, tiện tay cầm lấy quyển sách trên bàn đánh vào mặt cô ta: “Đã cho mày mặt mũi rồi mày còn không cần? Mày còn con mẹ nó lắm miệng chửi Tần Giai Oánh một câu, tao liền dùng mấy đồng tiền dơ bẩn nhà tao đập chết chúng mày, mày có tin hay không?”
Cố Mãn Nguyệt phun ra lời thô bạo, Ngô Việt cùng Tần Giai Oánh ở một bên nghe được đều run rẩy, Lâm San San bị lời của Cố Mãn Nguyệt dọa cho sợ hãi quá mức.
Sống lưng Lâm San San tuôn ra một tầng mồ hôi lạnh, trước kia cô ta cho rằng Cố Mãn Nguyệt là người dễ nói chuyện, tính cách thực ôn nhu, bình thường có người cùng cô ấy hỏi chuyện, cô ấy đều là mỉm cười trả lời. Nhưng cô ta lúc này mới hiểu được, Cố Mãn Nguyệt rốt cuộc cùng Tần Giai Oánh là cùng một thể loại người, đám người các cô ấy ngày thường đều rất điên cuồng.
Đắc tội Tần Giai Oánh cùng lắm là đánh nhau, sau đó xin lỗi là được. Ai chọc giận Cố Mãn Nguyệt, cô ấy liền muốn mạng của kẻ đó.
Tần Giai Oánh thấy Cố Mãn Nguyệt ra tay tàn nhẫn, tính tình Cố Mãn Nguyệt cô hiểu rõ hơn ai hết. Nhìn bên ngoài có vẻ ôn nhu, nhưng thật ra so với cô còn bất cần và ngông cuồng hơn, cô sợ lỡ có chuyện xảy ra, vội vàng túm tay Cố Mãn Nguyệt, đem cô ấy kéo đến bên người.
Sau đó lại nháy mắt với Ngô Việt, ý bảo cô ta nhanh nhanh mang Lâm San San cút ra ngoài.
Khi còn nhỏ, cô nàng lỡ gây chuyện, chỉ cần làm nũng, Cố Mãn Nguyệt liền sẽ luôn giúp. Có người bắt nạt cô, Cố Mãn Nguyệt đều quan tâm hơn so với bất cứ ai khác. Tương tự, cô đối với Cố Mãn Nguyệt cũng là như vậy.
Cố Mãn Nguyệt thấy Lâm San San cùng Ngô Việt đều đi rồi, cơn giận cũng đã nguôi bớt, cho mấy kẻ đó một bài học là được rôig. Cô lại nhìn đến Tần Giai Oánh đầu tóc lộn xộn: “Đi buồng vệ sinh sửa sang bản thân đi. Tớ đem sách vở vừa rồi làm rơi của người ta dọn dẹp lại một chút.”
Tần Giai Oánh giờ phút này trạng thái không tốt cho lắm, nhanh chóng chạy tới buồng vệ sinh. Mãn Nguyệt lại vì mình ra mặt a, Mãn Nguyệt thật tốt quá đi.
Cố Mãn Nguyệt ngồi xổm xuống, đem sách vở bị rơi xuống, nhặt từng cuốn bỏ lại vào bàn học, lúc tóm lấy Lâm San San liền không để ý, đem bình nước của người ta làm rơi hỏng rồi.
Cô đang tự hỏi xem đây là chỗ ngồi của ai, đến ngày mai có thể bồi thường cho người ta.
Cửa sau phòng học vang lên tiếng bước chân, bình nước trong tay cô bị người lấy đi.
Cố Mãn Nguyệt ngước mắt lên thấy rõ ràng người đang đi tới, cô liền ngây ngẩn cả người, trong đầu không biết từ đâu đột nhiên nhảy ra hai câu thơ:
“Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thuý.
Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ thất”.
Lời Dịch:
“Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh.
Vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh”
[Nhạc phủ thi tập, quyển 47]
Tại sao cô lại không để ý trong lớp chọn còn có một nam sinh bộ dạng đẹp đến như vậy, đôi mắt đen huyền, hàng mi dài một phiến lại một phiến hơi cong lên.
Dương Tử Minh nhìn Cố Mãn Nguyệt một cái thật sâu, đem bình nước bỏ vào túi xong liền rời đi.
Cố Mãn Nguyệt kéo dây cặp sách của Dương Tử Minh lại, vốn định nói trực tiếp chuyển khoản qua WeChat cho hắn, nhưng khi thấy Dương Tử Minh quay đầu lại, đáy mắt hắn đều là sự lạnh nhạt. Cô hơi hơi hé miệng, một câu cũng không nói được, buông tay tỏ vẻ xin lỗi.
Ngày mai cô lại đi mua một cái mới, lặng lẽ để vào trên bàn hắn là được rồi. Xem thái độ hắn như vậy phỏng chừng đã thấy hết chuyện vừa rồi, cô cũng không muốn tự làm mình mất mặt thêm, học sinh tốt cùng học sinh hư luôn có một khoảng cách rất lớn, cô nên im lặng là tốt nhất.
Hôm nay Nguyệt Lượng làm vỡ bình nước của hắn.
Dương Tử Minh lần đầu tiên nhìn thấy Cố Mãn Nguyệt là vào mùa hè cao nhị.
Hắn là Hội trưởng Hội học sinh, phụ trách kiểm tra và ghi lại những kẻ thích lười biếng trong giờ học.
Ở cao trung, đạt điểm cao có hai thể loại: Học sinh xuất sắc và kẻ có tiền, lớp chọn và lớp cuối.
Lớp chọn ở Đông lâu, lớp cuối ở Tây lâu, ở giữa cách một cái sân thể dục, ranh giới phân ra rõ ràng.
Hôm ấy, Dương Tử Minh trực ban thay người khác. Đó là lần đầu tiên hắn đi Tây lâu kiểm tra.
Điều kiện của Tây lâu rất tốt, tầng một còn có phòng nghỉ cho học sinh. Ở Tây lâu, mỗi một người đều có một gian phòng nghỉ của riêng mình.
Dương Tử Minh biết học sinh Tây Lâu đều không dễ đụng đến, nếu là trót thấy có người lười biếng, bọn họ đều sẽ làm bộ không biết. Nội quy trường học đối Tây Lâu là vô dụng, bởi vì người ở Tây Lâu có năng lực làm thay đổi những nội quy đó.
Dương Tử Minh đi một chút cho có lệ, vừa muốn rời đi lại nghe thấy phòng 133 tầng 1 truyền ra tiếng động, hắn theo bản năng dừng bước.
Làn gió nhẹ thổi qua, đem tấm rèm đang đóng chặt hé ra một khe hở nhỏ, Dương Tử Minh đứng ở bên cửa sổ, qua khe hở đó nhìn vào phòng.
Bởi vì thời tiết quá nóng, điều hòa trong phòng nghỉ vẫn không thể nào hạ được nhiệt, Cố Mãn Nguyệt thật sự nóng đến khô cả cổ họng. Nghĩ mọi người đều đang ra chơi và cũng không có ai ở đây, cô kéo vạt áo qua đầu trực tiếp cởi ra, cầm lấy cốc nước đổ vào miệng.
Sự Chiếm Hữu Của Anh Sự Chiếm Hữu Của Anh - Hạnh