Số lần đọc/download: 3157 / 23
Cập nhật: 2016-06-21 08:45:45 +0700
Chương 3
C
on tắc kè vừa buông chín tiếng: Cuối canh hai. Trong buồng riêng Dua Phăn vẫn thức ngồi xe sợi...
Mỗi cô gái Thổ, đến tuổi lấy chồng đều được cha mẹ để cho một căn buồng như thế. Nó là cái thế giới của các cô, nơi mà các cô hoàn toàn làm chúa tể, hoàn toàn được tự do. Tối đến mỗi khi rảnh việc, các cô thường họp nhau chuyện trò, hoặc cùng các bạn trai kèn hát tự tình. Những cuộc áy dủng ấy nhiều khi kéo dài đến sáng. Cha mẹ, anh em các cô không những không can thiệp, lại còn lấy làm vẻ vang rằng con em nhà mình được người ta lui tới, ước ao.
Dua Phăn lúc ấy không cùng chị em nói chuyện, không tiếp bạn trai nào, nhưng nàng vẫn thức ngồi xe sợi...
Trong vùng sáng lửa rễ thông mập mờ, lay động, Dua Phăn nồng thắm như một bông hoa hải đường, dịu dàng như mùi hoa liếp ly, bí mật như liềm trăng hạ tuần và xa xôi như cái bóng trong mộng.
Nàng chăm chú làm việc; một tay gỡ sợi một tay quay guồng, mềm mại và trắng nuột như hai bông lan rừng năm cánh. Cặp môi nàng là một nụ hoa cúc áo, đỏ tươi. Đôi mắt nàng, mỗi khi nhìn xa tư lự, thăm thẳm như làn nước vực sâu. Mái tóc xanh thẫm sắc trời đêm, rườm rà chuyển động trên hai cánh tay dài, cho ta cảm giác một nàng tiên sắp cất mình bay bổng.
Nàng ngồi giữa một tấm nệm bằng thổ cẩm; trước mặt để khung guồng; hai bên là những mẫu áo vừa dệt phác, những túi trầu, mặt gối chưa xong.
Guồng vẫn nhẹ nhàng quay, tiếng sè sè đều đặn. Đôi nụ tai bạc lập lòe bên hai má phớt hồng...
Chung quanh bên ngoài, đêm tối chỉ là cảm giác của khí lạnh thấm thía một cái hư không, một cuộc sinh hoạt lặng lẽ.
Bỗng Dua Phăn ngẩng đầu, chú ý... Tiếng krèng lau đâu đó bất thần vẽ ngang bầu trời đêm lặng một nét thanh âm vơ vẩn, não nùng...
Nàng hồi hộp lắng nghe...
Ngọn lửa thông cháy gần hết, mỗi lúc một mờ dần; nhưng, mỗi lúc, cặp mắt Dua Phăn thêm rực rỡ, đôi nụ tai bạc càng rung rinh, làn môi tươi hé mở, lọt ra một tia nắng ướt của bộ răng ngà.
Tiếng krèng lau, cũng bất thần như khi mới cất lên, im bẵng rồi một câu hát tiếp theo:
Ngồi nghĩ lại, nghĩ càng thắm thiết,
Như chim kia còn biết kiếm đôi.
Cá ngòi đội nước chơi vơi.
Bướm xuân, mơ nụ hoa cười, ngẩn ngơ.
Muốn gần mà phải cách xa,
Muốn yêu mà phải đợi chờ năm canh!...
Giọng hát lúc đầu rụt rè như đắn đo, thử thách, sau tha thiết nồng nàn.
Mười năm, lại trở về ngàn,
Mười năm lại gặp mặt nàng hôm qua.
Gặp nàng, lòng những ước mơ,
Ngoài hiên trông nhện vương tơ mà sầu.
Dua Phăn lòng tỏ say đắm, khẽ rón rén lại gần phên cửa, nhìn ra ngoài. Một cảnh thần tiên của ánh trăng và bóng tối! Rừng cây, bọc trong sương lạnh, kéo ngang phía trước như một bức thành ma. Trong không khí, treo lơ lửng những tiếng lạ lùng. Sự đìu hiu mơ màng trên ngọn cỏ giữa khi làn suối ẩn hình vẫn cố công len lỏi đi tìm cõi vô định xa xa...
Dua Phăn lắng tai và nhận thấy rõ tiếng hát từ một gốc cơi già bên vệ suối đưa lên, gọi tỉnh trong lòng nàng những cái bâng khuâng man mác...
Rồi, như không cưỡng được lâu nữa, Dua Phăn cũng run giọng ngân nga:
Rượu cần uống ít mà say
Giọng vàng nghe thoảng đã ngây ngất tình
Mịt mùng trong khoảng đêm thanh,
Hỡi người lên tiếng ghẹo mình là ai?
Dứt câu, Dua Phăn đem cả tâm hồn vào sự chờ đơị, thì đây:
Cùng em, đã mến yêu từ nhỏ,
Đã cùng em bên lửa vui ca
Biệt ly, ai học chữ ngờ,
Nước non hiu quạnh bây giờ gặp nhau.
Cảnh xưa dẫu trước sau đổi khác
Trầu vàng ăn lẫn với cau xanh.
Ước gì loan phượng là mình với ta.
Đẩy tấm phên che cửa sang một bên, Dua Phăn lả mình ra ngoài cửa sổ.
Chim phượng kia lạc đàn tìm bạn
Bay lẻ loi trong ánh sương mù
Thân em như chiếc cọc bờ
Nước chảy mặc nước em chờ đợi anh.
Trong khi Dua Phăn hát, một cái bóng đen tiến lại gần bờ dậu.
Thương nhau cho trọn,
Cùng nhau giữ trọn lời thề
Trâu già thấy cỏ mà chê
Nai lìa rừng thẳm không về non cao,
Không nắng to, chẳng mưa rào,
Nước trong múc đựng được vào sọt thưa
Bây giờ tình hãy phân chia.
Bây giờ ta sẽ hững hờ cùng nhau?
Hai giọt nước mắt chảy xuống má, một tiếng thổn thức lọt qua làn môi hé mở!
- Mai Kham à!
Như đáp lại tiếng gọi thiết tha của Dua Phăn, bóng đen cao ngất nghểu trên đôi cà kheo, bước qua dậu thưa vào trong vườn.
- Bôn Đin nỏ! Sao khuya rồi Mai Kham mới lại đây?
Chàng vịn vào cửa sổ khẽ nói:
- Lại sớm tôi thẹn lắm!
- Từ hôm gặp em ở rừng, em vẫn định lại thăm anh.
- Mà Dua Phăn bận nhiều công việc chứ gì?
- Phải đấy.
Hai mắt gần giáp nhau, hơi thở của Dua Phăn khiến chàng say đắm. Cả linh hồn chàng mở ra đón lấy tình yêu, cũng như nụ hoa gặp luồng gió xuân ấm áp.
- Dua Phăn không lại thăm tôi được, mà Dua Phăn có nhớ tôi không?
Nàng nhìn thẳng vào cặp mắt chàng lấp lánh thở dài, im lặng.
Mai Kham rụt rè nhắc lại:
- Dua Phăn có nhớ tôi chứ?
Nàng quay mặt ra đường.
- Em vẫn nhớ anh từ mười năm nay.
Trong khung cửa tờ mờ sáng, hai bóng đen chập lấy nhau. Sự yêu đương như chìm đắm cả hai linh hồn, một sự yêu đương nồng nàn thấm thía đến nỗi cả hai người quên hẳn sự đam mê nhục thể, xoắn xuýt lấy nhau và yên lặng rất lâu trong cái yên lặng đêm thanh. Dưới vầng trăng lạnh. Trái tim Dua Phăn đập mạnh bên trái tim chàng. Thân thể nàng thổn thức trong hai cánh tay khỏe mạnh.
Nhưng, vút!... một luồng gió thoảng, một mũi tên cắm phập vào khung gỗ.
Dua Phăn lạnh người.
- Thai á! 1...
Chàng trẻ tuổi cũng giật mình chột dạ. Tuy vậy chàng tự chủ được ngay, kéo mạnh phên cửa lại như cũ và nói nhanh:
- Dua Phăn đi ngủ nhé, anh phải ra khỏi chỗ này.
Trở lại giữa phòng, Dua Phăn nhìn ngọn lửa lo ngại. Nàng cố nghe bên ngoài, sự lặng lẽ mỗi lúc một hãi hùng.
Chiếc rễ thông phun khói, ánh lửa mờ rồi tắt phụt. Bóng tối, nấp trong bốn gốc nhà chớp mắt, đã bao phủ khắp nàng.
Ngoài rừng đêm con hoẵng bất thần lên tiếng giác. Dua Phăn, mơ hồ, tưởng như nghe tiếng vọng của lòng mình...
--------------------------------
1 Chết!