I find television to be very educating. Every time somebody turns on the set, I go in the other room and read a book.

Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Ông Kễnh
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5390 / 4
Cập nhật: 2015-12-07 17:00:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
inh Thiên vừa chạy xe ra, Kiều Phương đón anh lại:
- Sao điện thoại của anh không liên lạc được vậy?
Minh Thiên mặt nhăn như cái bị, rút điện thoại bị đập vỡ đưaa cho Kiều Phương:
- Anh vừa tắt điện thoại là cô ấy giật lấy đập vỡ tan tành. Ngữ này bỏ luôn chứ sửa gì mà sửa!
- Hay sử dụng điện thoại của em đi, em có đến hai điện thoại lận. Lấy đi anh!
Kiều Phương rút sim ra, đưa điện thoại cho Minh Thiên.
- Chị ấy thật quá đáng, làm như trong sạch lắm.
Minh Thiên cau mày:
- Em biết cái gì về Ái Thy, hả Kiều Phương?
Kiều Phương bĩu môi:
- Sao không biết! Giám đốc công ty mỹ phẩm Lana đang theo chị Ái Thy sát nút, chiều chuộng từ A đến Z, chỉ có anh là không biết. Coi chừng đầu anh có sừng mà không hay, ai biểu... ham lấy vợ hoa hậu.
Minh Thiên nghiến răng quay xộc vào nhà, Kiều Phương vội ôm lại:
- Sao lại quay vào nhà?
- Cấm cô ta đi làm cho công ty Lana.
Kiều Phương cười khẩy:
- Ai mà cấm được, em cùi... sứt móng! Nhận của người ta cả trăm triệu.
- Em tránh ra đi!
Bỏ chiếc xe ngã chỏng chơ, Minh Thiên quay phắt vào nhà. Kiều Phương cười thầm, đỡ xe của Minh Thiên lên, dắt vào nhà. Thú vị thật, cô sắp xem được một màn kịch.
- Ái Thy! Mở cửa!
Minh Thiên đập cửa ầm ầm làm Ái Thy giật mình thức giấc, cô mở cửa khó chịu:
- Đêm qua gần sáng mới ngủ, mới sáng ra anh ầm ầm phá nhà vậy?
- Phải, tôi phá nhà đó. Tôi ra lệnh cho cô, ngày hôm nay không được đi làm, nghỉ việc công ty Lana, không có đóng quảng cáo gì cả.
- Anh điên hả? Em đã hợp đồng và nhận của người ta cả trăm triệu, nói nghĩ không làm để đền hợp đồng à. Anh có hai trăm triệu thối lại không?
Minh Thiên quát:
- Nghĩa là cô tiếp tục đi làm.
- Phải! Nhưng tại sao em phải nghỉ việc?
- Tôi và thằng giám đốc tối qua. Cô chọn một đi!
- Kỳ lạ! Em không hiểu tại sao anh nói bậy bạ vậy nữa! Không nói chuyện với anh nữa, em đi ngủ đây.
- Chưa nói chuyện xong! Tôi hỏi cô, tôi và hắn, cô chọn ai?
- Em không muốn trả lời câu hỏi của anh, tại sao anh lại nghi ngờ em?
- Không có ai tốt với ai mà không có mục đích cả.
Chợt nhìn thấy Kiều Phương dắt xe cho Minh Thiên, Ái Thy cười nhạt:
- Anh đừng có suy bụng ta ra bụng người! Tôi đi làm việc kiếm tiền trả nợ, còn anh tối qua cả đêm trò chuyện điện thoại với Kiều Phương, ai nói anh. Đã vậy, sáng ra còn dắt cô ta vào nhà. Minh Thiên chính anh ngoại tình trước?
- Tôi và Kiều Phương mới chỉ là nụ hôn.
Nói xong, Minh Thiên giật mình biết mình lỡ lời, nên lảng ra:
- Hôn nhau thì đã sao?
- Tại sao hôn nhau mà không sao? Chỉ có người yêu mới hôn nhau. Anh phản bội tôi mà còn nói là hôn nhau thì đã sao. Được lắm! Minh Thiên, chúng ta hãy ly hôn đi!
Ái Thy đùng đùng kéo valy xuống mở tủ lấy quần áo dồn hết vào valy. Minh Thiên hết đổ valy:
- Cô muốn đi với thằng cha giám đốc của cô, đúng không?
- Phải! Đã sao nào?
- Trắc nết, hư thân!
Minh Thiên vung mạnh bàn tay tát vào mặt Ái Thy. Ái Thy ôm mặt lùi lại.
Lúc này Kiều Phương mới xông vào ôm Minh Thiên lôi ra:
- Anh nóng quá, có chuyện gì từ từ nói. Đi theo em!
Cô lôi Minh Thiên. Tức giận, Ái Thy đóng sầm cửa. Minh Thiên, tôi chẳng có lỗi gì với anh cả. Người có lỗi là anh, vậy mà canh còn đánh tôi. Tôi hối hận đã ưng anh.
Ái Thy dồn hết quần áo vào valy. Phải chi Minh Thiên đánh cô, anh ở lại xin lỗi cô, vợ chồng làm hòa nhau. Đằng này anh đi với Kiều Phương. Ai là người có lỗi đây?
Gài valy quần áo, Ái Thy xách valy ra cửa. Minh Thiên đã đi mất, chắc chắn anh đã đi cùng Kiều Phương, ghen tuông chỉ là màn kịch vụng về. Lòng Ái Thy ngập tràn cay đắng. Cô sẽ đi, để anh tự do sống với Kiều Phương.
Vừa xách valy ra đường, thì một chiếc xe áp sát vào Ái Thy:
- Ái Thỳ, đi đâu mà mang valy to dữ vậy?
Đức Thuận mở cửa xe bước xuống. Nhìn thấy Đức Thuận, Ái Thy bật khóc, mà không nói được lời nào.
- Đưa valy anh để lên xe cho! Cãi nhau với chồng phải không?
Ái Thy để mặc Đức Thuận giúp mình mang valy lên xe. Đóng cốp xe lại, Đức Thuận ôm vai Ái Thy:
- Thôi đừng buồn! Anh đã nói mà, lẽ ra em không nên kết hôn vội. Bây giờ đi đâu đây?
Ái Thy sụt sùi:
- Em không biết đi đâu nữa, nhưng nhất định phải đi.
- Hay là đến chỗ anh ở đi! Đừng ngại, chỗ anh có nhiều người chứ không phải có một mình anh. Ưu tiên dành cho em một phòng, không muốn ở thì mang valy về nhà.
Ái Thy gật đầu:
- Cám ơn anh. Minh Thiên nói em ngoại tình, trong lúc anh luôn đứng đắn còn anh ấy thì đã ngoại tình với Kiều Phương.
- Cô bé đã từng uống thuốc tự tử vì Minh Thiên, có đúng không? Anh ta đúng là ngốc, có cô vợ xinh đẹp như em lại còn đi ham của lạ. Anh cho em xem cái này nè, là tại em nói Minh Thiên ngoại tình chứ anh biết họ với nhau lâu rồi.
Đức Thuận mở ngăn kéo trong xe, rút ra xấp ảnh, Minh Thiên và Kiều Phương đang hôn nhau say đắm.
- Đó, em xem đi, ngoại tình có bằng cớ nè.
Đã biết họ với nhau, song Ái Thy cũng phải sững sờ nhìn những bức ảnh hôn nhau say đắm, tim cô đau thắt còn gì nữa đâu. Cô có nên tha thứ cho Minh Thiên hay tiếp tục cùng anh cuộc sống vợ chồng. Mới cưới nhau không bao lâu, anh đã ngoại tình, về lâu dài còn hơn thế nữa.
Tức giận Ái Thy xé nát những tấm ảnh. Đồ xấu xa, dơ bẩn!
Đức Thuận quay đi cười khẽ. Anh đã thành công khi công phá bức tường thành hôn nhân của Minh Thiên và Ái Thy.
Minh Thiên đứng giữa căn nhà vắng lặng. Ái Thy đã mang quần áo của cô đi cô sai hay là anh sai đây? Anh có lỗi khi hôn Kiều Phương, mềm lòng trước tình yêu của Kiều Phương. Nhưng còn Ái Thy, cô cũng quá đáng lắm. Đi nửa đường với Kiều Phương, cơn giận nguôi lạnh, Minh Thiên bảo Kiều Phương xuống xe, anh quay xe về nhà. Song Ái Thy đã bỏ đi.
Quay trở ra đường, Minh Thiên chạy đến công ty Lana, anh bảo người bảo vệ:
- Làm ơn cho tôi gặp cô Ái Thy?
- Cô Ái Thy hả? Vừa đi với giám đốc Đức Thuận rồi.
Lại Đức Thuận, Minh Thiên hầm hầm:
- Anh biết họ đi đâu không?
- Có lẽ đi Thái Lan quay quảng cáo, tôi nghe nói như vậy.
Đi Thái Lan? Hai bàn tay Minh Thiên bấu mạnh vào nhau tức giận. Ái Thy đâu có màng đến những lời ngăn cấm của anh. Đi Thái Lan đóng quảng cáo. Đồ nói dối! Đi ''hú hí" với nhau thì có!
Minh Thiên gọi điện thoại vào máy của Ái Thy, song cô đã khóa máy. Có lẽ đang ở trên máy bay cũng nên.
Minh Thiên hầm hầm chạy xe đi. Đi đâu đây khi lờng anh đang nổi sông. Ái Thy, nếu cô ngoại tình, đừng có hòng tôi tha thứ cho cô.
Mua thùng bia, không thèm đi làm việc, Minh Thiên về nhà uống rượu. Anh giận dữ trút cạn lon bia vào miệng, giận dữ bóp nát vỏ lon bia:
- Ái Thy! Khốn kiếp!
- Anh Thiện, đừng có uống nữa!
Kiều Phương giật lon bia trong tay Minh Thiên, can anh mà như đổ dầu vào ngọn lửa đang cháy:
- Anh đau khổ ngồi đây uống rượu, còn người ta giờ này đang lãng màn nắm tay nhau đi dạo giữa lòng thủ đô Băng Cốc, tội tình gì phải thế?
- Em đừng có cản anh! Hãy để anh uống cho say, dù anh biết tự hành hạ thân xác mình là ngu dại, nhưng anh đau khổ lắm em có hiểu không?
Kiều Phương bật khóc:
- Anh đau khổ, em cũng đau khổ vậy. Ngày anh và chị Ái Thy cưới nhau, em đau khổ đến đỗi đi tìm cái chết để giải khát. Nhưng rồi mẹ em cứu em, để nhìn thấy anh chị ấy hạnh phúc. Em đã hiểu sự đau khổ vì tình yêu như thế nào, em xin chia sẻ với anh.
Kiều Phương ôm lấy Minh Thiên, cô hôn lên trán Minh Thiên:
- Hãy san sẻ nỗi đau của anh cho em.
Minh Thiên cảm động:
- Sao em không giận ạnh đã vô tình với em, lúe em đau khổ thì anh đang hạnh phúc với Ái Thy?
- Ngày ấy anh chỉ nhìn thấy chị ấy xinh đẹp, hãnh diện vì chị ấy dù là hoa hậu nhưng lại chỉ yêu có anh, em có cho nào mà chen vào? Bây giờ chị ấy bỏ anh chọn người giàu có em xin được xoa dịu nỗi đau của anh.
- Anh đúng là không mắt, không nhìn thấy tình yêu của em.
- Vậy bây giờ nhìn thấy tình yêu của em, anh có cảm động và dành tình yêu của anh cho em không?
- Anh...
- Anh vẫn không nỡ bỏ chị ấ, anh còn yêu chị ấy chứ gì?
- Anh xin lỗi!
- Anh không có lỗi gì cả. Minh Thiên! Em sẽ uống rượu với anh.
Kiều Phương chụp lon bia bật nắp, cô ngửa cổ trút cạn vào miệng, hát nghêu ngao:
Ta say cho chết đêm nay Nghe hơi thở ôm lấy gió Mà tưởng chừng đó là người thương Trăm năm em vẫn yêu biết không anh...
- Em hát buồn quá Phương ơi.
Minh Thiên kéo Kiều Phương nằm lên ngực mình:
- Uống nữa đi em, cho nỗi buồn vỗ cái bay đi...
Trong cơn say cả hai nằm chồng lên nhau.
Ái Thy xoay nhẹ ổ khóa. Giận mang đồ đi chứ làm sao cô không nhớ tổ ấm của mình. Ngày mai cô đi Thái Lan quay quảng cáo cả tuần mới về, cô muốn nói chuyện với Minh Thiên. Yêu nhau bao năm dài, vừa cưới nhau mấy tháng, tại sao ra nông nỗi này?
Đèn hắt sáng, Ái Thy sững người chết lặng khi vừa đẩy cánh cửa bước vào.
Trên nền gạch, Minh Thiên và Kiều Phương ôm nhau ngủ, vô lon bia bề bộn.
Anh đưa Kiều Phương về nhà? Căn nhà này là căn nhà của cô và anh kia mà.
Vậy mà anh dám... Cô còn gì để tha thứ cho anh.
Lùi ra cửa, Ái Thy vừa khóc vừa chạy đi, cô không thấy Kiều Phương vừa ngồi dậy cười mỉm một cách nham hiểm rồi gọi điện thoại cho Đức Thuận:
- Còn không mau đi đón cô ấy.
Đức Thuận cười khẽ trong máy:
- Tới ngay!
Tắt điện thoại, Đức Thuận lái xe tới:
- Ái Thy, chạy đi đâu vậy?
Trông thấy Đức Thuận, Ái Thy khóc òa lên:
Minh Thiên... Minh Thiên thật đốn mạt.
- Tại em muôn về nhà, anh để em về. Bây giờ em muốn bỏ anh ta và ly hôn cũng đâu có muộn.
Ái Thy nghiến răng giận dữ:
- Phải! Phải ly hôn!
Nửa đêm ngồi trên phi cơ bay sang đất Thái, lòng Ái Thy ngậm ngùi, cuộc hôn nhân của cô quá ngắn ngủi, ngày tháng hạnh phúc đó, chỉ còn là kỷ niệm.
Trát tòa gọi xử ly hôn, Minh Thiên cầm tờ giấy cười lạt. Cả tháng nay cô ta đi Thái Lan mới về, và vừa về là có trát tòa. Được thôi!
- Anh Thiên! Anh lên tòa, em tình nguyện làm tài xế cho. Lúc này tâm hồn anh bất ổn, tốt nhất đừng chạy xe.
Nhưng rồi Kiều Phương hóm hỉnh:
- Hay là anh ngồi xe của em lại sợ chị Ái Thy?
Minh Thiên lạnh lùng:
- Anh chẳng có việc gì phải sợ cô ta ảnh không có lỗi gì cả, trong lúc cô ta là vợ lại đi Thái cả tháng không nói đến ai một tiếng.
Kiều Phương hôn nhẹ vào má Minh Thiên, cười:
- Number one! Lên xe đi, em là tài xế không lấy tiền cuốc xe anh đâu. Ôm eo em nữa chứ!
Kiều Phương cười khúc khích, nổ máy cho xe lướt tới trước. Cô tinh nghịch chạy cho xe chạy nhanh rồi bóp thắng cho người Minh Thiên ngả ập vào cô.
Minh Thiên nhăn nhó:
- Anh đang buồn, em chạy xe cho đàng hoàng chút coi!
- Người ta đùa một tí cho anh vui đỡ căng thẳng mà.
Vòng vèo mấy đường lả lướt là đến tòa án, đúng lúc Ái Thy đi xe công ty xuống. Kiều Phương thắng cụp xe Attila trước đầu xe của Ái Thy, lúc hai tay Minh Thiên còn ôm qua Kiều Phương. Anh hốt hoảng định buông tay ra, Kiều Phương nói nhỏ:
- Anh nói không việc gì sợ cô ta kia mà.
- Thì anh đâu có sợ.
- Cứ ôm em...
Dù không muốn nhìn, trước mắt mình Ái Thy cũng phải nhìn, cô cắn mạnh môi mình đến tưởng chừng bật cả máu. Ly hôn thôi, chẳng còn gì để lưu luyến.
Ái Thy cố làm vẻ lạnh lùng, bỏ đi vào tòa án. Toán ký giả được tin vội vàng bao quanh Ái Thy lại:
- Hoa hậu Ái Thy! Cô cố thể nói cuộc hôn nhân của cô chưa quá năm tháng đã đi đến quyết định ly hôn là vì sao không?
Đeo mắt kính đen to bảng, Ái Thy cố đi nhanh vào tòa án, người quản lý của cô phải ngăn làn sóng ký giả lại.
- Cô Ái Thy không có gì để tuyên bố đâu, xin đừng làm phiền cô ấy.
Không phỏng vấn được Ái Thy, nhóm ký giả quay sang Minh Thiên:
- Anh Minh Thiên! Có thể nói nguyên nhân tan vỡ hôn nhân của anh được không, vì cô Ái Thy hay vì anh?
Minh Thiên phải len người đi, Kiều Phương còn ở phía sau:
- Kiều Phương!
Một bàn tay cứng ngắt chộp lấy vai Kiều Phương:
- Mẹ bắt được con rồi. Thì ra con bỏ nhà đi cả tháng nay là đi theo Minh Thiên.
Bà Phương Ánh hét to quá, Kiểu Phương nhăn nhó:
- Mẹ đây là tòa án mẹ làm gì níu kéo con, hét ầm ĩ lên vậy. Buông con ra!
- Không buông! Mẹ phải bắt con về. Minh Thiên, cậu có biết Kiều Phương mới mười bảy đã bỏ nhà đi theo cậu. Tôi sẽ thưa cậu về tội dụ dỗ gái vị thành niên.
Đúng là một tin sốt dẻo cho ký giả những chiếc máy ảnh được đưa lên, trong lúc bà Phương Ánh buông Kiều Phương và túm lấy Minh Thiên, la hét ồn ào.
Xấu hổ, nhục nhã, Ái Thy thấy khinh bỉ Minh Thiên quá mức, cô sẽ chia tay với anh mà không chút ân hận.
Từ một góc tòa án, Đức Thuận khẽ mỉm cười. Phen này lo gì không chinh phục được trái tim Ái Thy.
- Mẹ à! Mẹ buông anh Thiên ra đi, hôm nay anh đến tòa án xử ly hôn với vợ ảnh - Kiều Phương vùng vằng - Mẹ làm mất mặt ảnh, mất mặt con quá đi.
Bà Phương Ánh gặn lại:
- Ly hôn với vợ phải không? Vậy Minh Thiên có cưới con không?
Minh Thiên nghiêm mặt:
- Bác! Con và Kiều Phương...
Kiều Phương bấm tay Minh Thiên, cô cắt lời anh:
- Mẹ à! Chuyện này con và anh Thiên tính sau mà.
- Nó phải cưới con. Nếu không, mẹ sẽ đưa nó ra tòa.
Lúc này bà Phương ánh mới chịu buông Minh Thiên ra, vào phòng xử án.
Cuộc xử án kết thúc mau chóng, không cần có hòa giải. Ái Thy ký tên vào tờ đơn đồng ý hôn trước, Minh Thiên lặng lẽ ký vào sau. Năm tháng kết hôn, và bây giờ là mỗi người một con đường để đi, tài sản không có gì để chia.
Ái Thy ra xe về trước, cô đóng cửa xe lại, ra hiệu cho tài xế lái đi, thoát cuộc bao vây của ký giả. Lên xe rồi, Ái Thy mới khóc được, khóc vì tức và khinh bỉ.
Cô đã yêu lầm một người không đáng yêu.
Kiều Phương cũng vội chở Minh Thiên đi:
- Nhanh đi anh, mẹ em nói gì mặc bả.
Kiều Phương lao vút xe đi, mặc cho bà Phương Ánh gọi ơi ới. Xe chạy đi một quãng, Minh Thiên quát khẽ:
- Em dừng xe lại đi, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng.
Kiều Phương dừng xe lại:
- Anh Thiên! Em xin lỗi anh lúc nãy mẹ em quá đáng...
- Nhưng tại sao em không về nhà, em đang ở đâu?
- Em ở nhà nhỏ bạn.
- Em có biết mẹ em làm nhục danh dự anh. Đúng là anh có đi chung với em nhưng chưa bao giờ anh lợi dụng em.
- Em biết!
- Em biết! Em biết! Ngày mai báo chí đăng ầm ĩ lên.
- Em sẽ đính chính.
Kiều Phương bật khóc. Minh Thiên lắc đầu:
- Chẳng cần đính chính. Dù sao thì anh và Ái Thy cũng đã ly hôn, ly hôn mà không cô sự gặp mặt trước.
- Anh sợ mang tiếng xấu trước mặt chị ấy?
- Không! Xấu hay tốt gì thì cũng là đã chia tay, trả cô ấy về với cuộc đời và danh vọng cô ấy có.
Minh Thiên xuống xe đi lầm lũi, Kiều Phương vội đuổi theo:
- Sao đi bộ? Lên xe em chở về nhà.
- Anh muốn một mình. Em đi về nhà gặp mẹ em, đừng có để mẹ em hiểu lầm làm um sùm lên.
Minh Thiên bỏ đi. Không biết làm sao, Kiều Phương cứ đứng trông theo, rồi gọi điện thoại cho Đức Thuần, quát:
- Anh gọi ký giả đến tòa án phải không? Và gọi cả mẹ em nữa?
Đức Thuận cười khẽ:
- Này, đừng có quát lên như vậy cô bé! Anh giúp em, chưa cám ơn đã giọng.
Mai mốt nhớ mời anh đi ăn cưới nhé.
- Ăn cưới cái đầu của anh! Ảnh bỏ đi đâu mất, đang giận em chuyện ẩm ĩ mất danh dự của ảnh kìa.
- Rồi hắn cũng hết giận và chịu cưới em, anh bảo đảm trăm phần trăm. Chúc vui vẻ.
- Cậu vào đây Minh Thiên!
- Vị giám đốc tòa soạn báo nghiêm mặt gọi Minh Thiên:
- Cậu đã xem báo rồi chứ?
Minh Thiên lắc đầu:
- Không muốn xem, ho xuyến tạc, không đúng sự thật.
- Cậu khăng khăng cho cậu đúng, nhưng dư luận đang lên án cậu, không có tư cách đạo đức của một người cầm bút. Tôi có muốn thu nạp cậu nữa cũng không được. Minh Thiên! Cậu làm đơn xin thôi việc đi!
Minh Thiên cắn manh môi mình tưởng chừng bật cả máu. Người đời muốn dồn anh vào con đường cùng. Ly hôn, mất danh dự và bị đuổi việc được thay bằng cái từ hoa mỹ:
xin thôi việc.
- Vâng!
Minh Thiên lạnh lùng quay lưng, anh không muốn biện minh mình trong sạch nữa, sẽ không ai tin anh. Anh sẽ tin lấy mình. Đúng là anh có lãng mạn da tình, nhưng tâm hồn anh không dơ bẩn.
Điện thoại trong túi Minh Thiên reo, reo dai dẳng, Minh Thiên bực mình lấy ra tắt máy, muốn đập nát nó đi, nhưng rồi lại thôi. Điện thoại này đâu phải của anh, nó là của Kiều Phương. Mày còn muốn chối mối quan hệ nữa sao Minh Thiên? Minh Thiên lắc đầu cất điện thoại vào túi, lúc này anh muốn một mình với nỗi đau.
- Tại sao anh Minh Thiên không nghe điện thoại? Kiều Phương sốt ruột chạy xe đến công ty hỏi bảo vệ:
- Anh làm ơn gọi anh Minh Thiên giùm.
Người bảo vệ nhìn Kiều Phương có nửa con mắt. Anh ta đã đọc báo, bao nhiêu lỗi lầm qui về cho Minh Thiên, nên lạnh nhạt:
- Anh ta bị buộc thôi việc rồi. Cô mới mười bảy sao không lo học, cứ đi tìm hắn. Chính cô đã làm cho vợ hắn bỏ hắn, bây giờ còn bị đuổi việc, làm ơn để hắn yên đi.
Kiều Phương sững sờ. Minh Thiên bị đuổi việc mọi việc trở nên nghiêm trọng mất rồi.Tìm Minh Thiên ở đâu đây? Nhà anh khóa cửa, điện thoại cũng không mở. Điện thoại của Kiều Phương chợt cô tín hiệu cuộc gọi, cô lấy máy ra nghe:
- Alô. Anh Thiên...
Không phải Minh Thiên! Kiều Phương quên nhìn số máy hiển thị. Bà Phương Ánh hét muốn bể màng nhĩ của Kiều Phương:
- Con muốn làm mẹ tức chết, phải đi tìm Minh Thiên lần nữa sao Kiều Phương? Con mau về đây, nếu không mẹ sẽ đi thưa Minh Thiên dụ dỗ con.
Kiều Phương cáu kỉnh quát lại:
- Mẹ làm cho anh Minh Thiên bị đuổi việc. Bây giờ nếu mẹ đi thưa cho ảnh ở tù thì đi thưa đi.
- Con thách mẹ đó hả Phương?
Kiều Phương đóng máy, đứng thừ trên đường. Tìm Minh Thiên ở đâu? Cô lên xe nổ máy chạy đi.
Minh Thiên trèo qua qua cửa sổ vào nhà sau khi bấm khóa ở ngoài. Như vậy là xong, không ai làm phiền anh, anh tha hồ ngủ và uống rượu.
Tìm không thấy Minh Thiên, Kiều Phương gần như muốn điên lên, những gì cô biết về Minh Thiên quá ít. Kiều Phương mang bộ mặt đưa ma đi tìm Đức Thuận:
- Anh giúp em tìm Mịnh Thiên đi.
Đức Thuận trợn mắt:
- Cả tháng qua cô và anh ta luôn bên nhau mà.
Kiều Phương ứa nước mắt:
- Mẹ con làm ầm ĩ ở tòa án, ảnh bị công ty cho thôi việc. Em đi tìm hai ngày nay rồi, không thấy ở đâu cả, có khi nào... ảnh tự tử không?
Đức Thuận nhảy nhỏm:
Minh Thiên đâu phải con nít như cô, bị vợ bỏ đi tự tử. Làm ơn đi đi, đừng có àm phiền tôi. Cô léo nhéo lỡ như đến tai Ái Thy, thì công lao của tôi với cô coi như mang đi hỏ biển hết. Đi đi!
Mặc cho Đức Thuận xua đuổi, Kiều Phương cứ ngồi ỳ ra:
- Anh không giúp em, em ngồi ở đây:
Đức Thuận la lên:
- Tôi có nghĩa vụ đi tìm Minh Thiên cho cô hay sao?
- Em không biết tìm Minh Thiên ở đâu. Mẹ em dọa bỏ tù ảnh. Anh đừng có thản nhiên trước nỗi đau của em nghen, em đi nói sự thật cho chị Ái Thy bây giờ.
- Cô nói sự thật, họ trở về với nhau chắc, cô có Minh Thiên chắc. Mà cũng không ai còn dám cưới cô. Thôi được rồi, để tôi cho người đi tìm Minh Thiên.
Làm ơn đi giùm cái!
Kiều Phương đến trước nhà Minh Thiên, dựng chóng xe, ngồi canh cửa như thần giữ nhà.
Minh Thiên ngủ say vùi; ngủ dậy ra bếp ăn, ăn rồi ngủ.
Tiếng lộc cộc trong nhà... hình như có ma. Hoảng sợ Kiều Phương đẩy xe ra, lập cập nổ máy, nhưng rồi cô dừng lại. Hay ăn trộm, chẳng lẽ trộm nóc nhà?
Không có lý nào! Chắc chắn là Minh Thiên. Kiều Phương nổ máy xe, mở đèn xe bấm còi vặn ga xe hết cỡ, quát:
- Anh Minh Thiên! Em biết anh ở trong nhà, mau mở cửa ra gặp em, Nếu không, đừng cô hòng yên với em!
Im lặng, không có hồi đáp. Kiều Phương bấm còi ầm ĩ hơn:
- Mở cửa mau lên, con rùa rụt đầu kia!
Kiều Phương quậy phá, Minh Thiên phải mở cửa sổ ra:
- Cô điên rồi hả? Má cô quậy trên tòa án chưa đủ sao, bầy giờ tới cô nữa?
Đúng là Minh Thiên. Kiều Phương lao lại bên cửa sổ:
- Em biết là anh, mở cửa cho em vào với.
- Đi về đi!
Minh Thiên lãnh đạm gỡ tay Kiều Phương đi vào. Kiều Phương mím môi:
- Anh không mở cửa, em leo cửa sổ đó.
Bực mình, Minh Thiên ném chìa khóa ra:
- Mở cửa vào đi rồi gọi điện thoại cho mẹ cô tới, dẫn theo công an nữa còng tôi luôn. Bao giờ mới chịu buông tha tôi? Một thằng bị vợ bỏ như tôi là thứ đồ bỏ rồi, cô biết chưa?
Vừa cúi lợm xâu chìa khóa, Kiều Phương khựng lại:
- Anh giận em nên trốn em hả? Em đâu có ngờ mẹ anh ầm ĩ. Cũng tại... tên Đức Thuận, báo cho nhà báo phóng viên rồi cho mẹ em nữa, chứ em thương anh, làm sao em nỡ hại anh.
Minh Thiên làm thinh quay vào. Kiều Phương mở cửa, lập cập đẩy xe vào, Minh Thiên quát:
- Tại sao đẩy xe vào?
- Lỡ như mẹ em đến, bà thấy xe biết em ở đây, bà làm phiền anh.
Minh Thiên đưa hai tay lên đầu:
- Cô muốn tôi bị bắt vào tù khi đó mới vừa lòng phải không?
Kiều Phương nghẹn ngào:
- Anh nói mà không tội nghiệp em gì cả! Tại sao anh không chịu hiểu là em yêu anh nên quan tâm đến anh?
- Cô hại tôi thì cô.
Kiều Phương khóc rưng rức. Nhang lời của Minh Thiên khiến có quá đau lòng. Bỏ mặc Kiều Phương đứng đó, Minh Thiên lao ra đường, Kiều Phương hoảng hốt gọi thất thanh:
- Anh Thiên, đi đâu vậy?
Minh Thiên đã chạy biến đi. Kiều Phương giậm chân khóc òa. Cô đã thành công trong việc tách Minh Thiên và Ái Thy, song không khiến được trái tim của anh hướng về cô.
Ru Cuộc Tình Buồn Ru Cuộc Tình Buồn - Thảo Nhi Ru Cuộc Tình Buồn