Nguyên tác: The Fight For Olympus
Số lần đọc/download: 120 / 7
Cập nhật: 2020-04-04 23:38:56 +0700
Chương 2
T
rong khi mọi người đang nô nức chuẩn bị bữa tiệc mừng đầu tiên sau kết thúc của trận bóng chính thức đầu tiên trên xứ Olympus, Emily và Pegasus đi dạo xuyên qua khu vườn ngát hương sau lưng thánh điện của thần Jupiter. Không khí ấm áp, dịu ngọt và tĩnh lặng; mặt trời ấm áp mà không quá bức bối. Chim chóc líu lo trên không trung, chào mừng sự xuất hiện của Emily và Pegasus.
Phía bên trên là mê lộ của thần Jupiter. Đây là vị trí tốt nhất để Emily và các bạn gặp gỡ và trò chuyện mà không bị bất kỳ người nào làm phiền. Không lâu sau khi họ đến được giữa mê lộ, thì những người bạn khác là Joel, Paelen và người anh em Chrysaor của Pegasus đã xuất hiện. Joel vừa tắm sau khi kết thúc trận bóng, mái tóc cậu còn ướt, vuốt ngược ra sau trông thu hút vô cùng. Pealen cũng vừa tắm để giũ sạch hết đám bùn và cỏ khô bám vào người trong trận đấu, nhưng mái tóc đen nhánh của cậu vẫn bù xù lỉa chỉa tứ phía như mọi khi. Cậu ta vẫn mang đôi xăng đan có cánh và vừa đi vừa cười ngoác đến tận mang tai. “Có việc gì vậy?” Joel hỏi “Có gì khẩn cấp à?”
Emily trải rộng tờ báo xuống đất. “Tớ không thể cho các cậu xem cái này sớm hơn được vì cha tớ vẫn ở trong khu và không thể nhận ra vấn đề. Các cậu hãy xem bức hình và đọc tựa đề này…”
Paelen nhìn từ trang bìa tờ báo sang Pegasus. Miệng cậu há hốc “Trông cậu ta giống cậu quá đi! Bài báo nói gì vậy?”
Joel cau mày đọc bài báo “Nó nói về một con ngựa đua tên là Tornado Warning. Nó vừa chiến thắng giải Tam vương miện.”
“Giải Tam vương miện là cái gì vậy?” Pealen hỏi.
Joel nói tiếp “Cha tớ rất mê đua ngựa.” Cậu nhìn sang Pegasus “Tớ thực sự ước gì ông có thể gặp được cậu…” Joel thở dài. “Ông ấy và tớ thường cá nhau về giải Tam vương miện. Nó là một sê-ri ba trận đua ngựa lớn liền nhau: Giải Kentucky Derby, giải Preakness Stakes và cuối cùng là giải Belmont Stakes. Rất hiếm có chú ngựa nào giành được chiến thắng trong cả ba giải này. Theo tớ nhớ thì lần cuối cùng có một người chiến thắng là vào khoảng những năm 70. Nhưng mà con Tornado Warning không chỉ chiến thắng cả ba giải này, mà nó còn phá vỡ toàn bộ các kỷ lục cũ. Joel ngừng lại nhìn sang Emily. “Có điều gì không ổn ở đây. Cậu hãy nhìn những con số này xem...” Cậu giơ tờ báo lên.
Emily liếc qua và thấy một loạt những số liệu mà cô không hiểu chút nào. “Điều này có nghĩa là gì vậy?”
“Nghĩa là điều này không thể xảy ra. Nhìn vào thời gian đua này. Nó phải là con ngựa đua nhanh nhất trong lịch sử ý chứ. Không có một chú ngựa nào có thể chạy nhanh đến như vậy.”
“Nhưng mà cậu ta làm được đấy thôi”, Paelen khăng khăng.
Đứng bên cạnh họ, Chrysaor khụt khịt lên khe khẽ và Paelen hạ tờ báo thấp hơn một chút để chú lợn lòi có cánh có thể thấy được bức hình rõ hơn. Cậu ta một lần nữa lại khụt khịt và kêu rin rít. “Tớ không hiểu lắm”, Paelen hỏi. “Tại sao lại có một con ngựa trông vô cùng giống Pegasus, chạy nhanh như Pegasus, thế mà lại không phải là Pegasus?”
Joel nhún vai. “Nếu tớ đã không biết thì tớ thề cậu ta chắc chắn là một…” Một biểu cảm bất ngờ xuất hiện trên gương mặt cậu, rồi cậu lắc đầu. “Không, không thể nào đâu. Các cậu có nghĩ giống tớ không?”
Emily cảm thấy hoảng sợ. Cô cũng đã nghĩ đến phương án này và làm cho cô lạnh dọc sống lưng. Nhưng cho đến nay đây vẫn là lời giải có lý nhất.
“Tớ cố không nghĩ như vậy”, cô bé nói. “Tớ hỏi cha tớ và cha tớ cũng không nghĩ vậy. Ông bảo nếu điều đó là sự thật thì Tornado Warning phải có màu trắng tinh chứ không phải xám như thế này.“ “Gì vậy?” Paelen hỏi “Hai cậu đang nói gì thế?”
Emily tựa đầu vào Pegasus và vuốt ve nó “Bọn tớ nghĩ rằng CRU đã nhúng tay vào việc này.”
Miệng Paelen há hốc: “CRU á? Làm thế nào cơ?” Joel bước lại gần Emily “Nhưng điều đó không thể xảy ra, phải không?”
“Tớ thực sự không biết”, cô bé nói. “Nhưng còn lời giải thích nào khác nữa chứ?”
“Chúng ta phải quay trở lại đó và tìm ra đáp án” Joel kết luận. “Em, nếu họ thực sự có thể làm được điều này thì tất cả chúng ta đều sẽ gặp rắc rối vô cùng đấy.”
“Đủ rồi”, Paelen hét lên bực bội. “Cả hai cậu đang nói gì khó hiểu vậy, hai cậu làm tớ phát điên mất. Rốt cuộc là có điều gì đang diễn ra ở đây?”
Joel nhìn Paelen. “Điều này có thể nghe rất vô lý. Nhưng bọn tớ nghĩ rằng Tornado Warning giống như một bản sao vô tính.”
Biểu cảm của Paelen vẫn không hề thay đổi. Emily nhận ra rằng cậu vẫn chưa hiểu vấn đề. “Trong thế giới con người chúng tớ hiện nay, khoa học đã phát triển vô cùng nhanh. Họ đang tạo ra nhiều kỳ tích với các cây biến đổi gen và vô vàn thứ khác tương tự vậy. Điều Joel muốn nói là trong khi CRU bắt giữ cậu, Pegasus và thần Diana, hẳn là họ đã kiểm tra và làm thí nghiệm trên người các cậu. Họ lấy các mẫu nghiệm từ các cậu.”
Paelen rùng mình “Thật là kinh khủng”. Cậu nói khẽ. “Họ đưa tôi vào những cái máy, họ liên tục lấy máu tôi, lấy tóc tôi và có trời biết họ còn lấy cái gì nữa.”
“Chính xác”, Joel nói. “Và điều chúng tớ sợ là bằng cách nào đó họ đã sử dụng những mẫu nghiệm đó để tạo ra các bản sao vô tính. Bản sao vô tính là một thứ giống hệt các cậu, được tạo ra từ các cậu, nhưng lại không phải là các cậu. Kiểu giống như là anh em sinh đôi vậy ý, nhưng không sinh ra cùng một thời điểm.” Joel bước lại gần con tuấn mã và vuốt ve gương mặt nó. “Tornado Warning trông giống hệt như Pegasus, bởi có thể nó được tạo thành từ những tế bào họ lấy ra từ Pegasus.”
Gương mặt Emily đột nhiên tái nhợt. “Điều đó thật điên rồ, cứ như là trong truyện viễn tưởng vậy. Nhưng nếu như nó là bản sao vô tính của Pegasus thì nó phải có màu trắng như em ấy chứ?” “Cậu có nhớ là chúng ta đã nhuộm màu nâu đen cho cậu ấy không? Nhỡ đâu họ nhuộm màu xám cho Tornado thì sao?” Joel đề xuất. “Tớ không biết là liệu họ có làm điều đó không và làm như thế nào, nhưng chúng ta nhất định phải tìm ra câu trả lời. Em, chúng ta đang nói về CRU đấy. Chúng ta đã thấy trang thiết bị của họ rồi mà. Tớ chắc là họ hoàn toàn đủ khả năng để làm việc này.”
Emily lắc đầu. “Nhưng điều này nghe thật vô lý. Kể cả nếu có thể xảy ra, tại sao họ lại cho nó tham gia cuộc đua và liều lĩnh phô trương sản phẩm thí nghiệm của mình ra như vậy chứ?” Hơn nữa, bài báo còn nói là Tornado Warning đã ba tuổi rồi.”
‘Tớ không thể giải thích được điều này”, Joel nói. “Nhưng hãy nhìn những bức ảnh này xem. Trông cứ như chính Pegasus tham gia vào cuộc đua vậy. Đây không phải là tốc độ mà một con ngựa bình thường có thể đạt được.”
Pegasus thở phì phì và đào móng sâu xuống đất. Bên cạnh nó, Paelen lắc đầu quầy quậy. “Không, không, không. Không thể nào đâu. Các cậu không thể nói con ngựa này làm ra từ Pegasus được. Thật là trái với tự nhiên, thật là bất khả thi.” Cậu ta nhảy mạnh về phía Emily và chỉ vào con tuấn mã trong bức hình. “Pegasus có cánh. Con ngựa đua này thì không có. Nếu cậu ta được làm ra từ Pegasus thì cậu ta chắc chắn phải có cánh chứ?” Emily gật đầu. “Tớ cũng nghĩ giống cậu cho đến khi tớ nhìn thấy cái này…” Cô bé cúi người xuống đất và bắt đầu lật giở các trang của tờ báo.
“Đây.” Cô chỉ vào một bức ảnh màu cận cảnh Tornado Warning trong vòng tròn chiến thắng. Người nài ngựa vẫn ngồi trên lưng cậu ta. Phía dưới gối phải của người nài ngựa là dấu vết của một đường sẹo dài trên phần lưng xám xanh của Tornado. “Nhìn vào vết sẹo kia kìa. Đó có thể là dấu vết họ phẫu thuật cắt cánh của nó để lại.”
“Đó chỉ là vết gấp trên giấy thôi, không hơn đâu”, Paelen khăng khăng. “Điều đó chẳng chứng tỏ được gì cả.”
Joel nhặt tờ báo lên và xem kỹ bức hình. Cậu lắc đầu. “Đây không phải vết gấp trên giấy đâu Paelen ạ. Đấy là một vết sẹo. Nó có thể chứng tỏ một điều. Chúng ta phải quay lại đó để tận mắt nhìn thấy con ngựa đua này. Nếu CRU có khả năng tạo ra bản sao vô tính, thử tưởng tượng xem họ sẽ làm gì với mẫu tế bào DNA lấy từ thần Diana?”
Độ nghiêm trọng của vấn đề khiến Emily choáng váng. Cô ngước nhìn Joel. “Không chỉ tế bào của các vị thần Olympus đâu Joel ơi. Cậu nhớ không, CRU đã bắt được cả bọn Nirad nữa.”