Số lần đọc/download: 2631 / 3
Cập nhật: 2015-11-23 17:37:12 +0700
Chương 3
Đ
inh Lăng đón Hà Tử trước cổng trường, đôi mắt hoe đỏ và sưng sưng của Hà Tử làm anh chú ý. Đinh Lăng lo lắng hỏi lúc cô ghé ngồi chiếc xe của anh.
- Có việc gì mà trông em buồn quá vậy Hà Tử?
Hà Tử quay mặt đi:
- Không có chuyện gì đâu anh. Nhưng mà chiều nay em phải về nhà sớm nha anh.
- Sao vậy?
- Mẹ … cấm không cho đi gặp anh.
Đinh Lăng lặng người:
- Mẹ cấm à?
Hà Tử nghẹn ngào:
- Mẹ nói … nghệ sĩ có cuộc sống phóng túng … mẹ sợ em khổ.
Đinh Lăng tấp xe vào than cây bên đường, lặng nhìn cô trong một lúc anh khẽ hỏi:
- Em có yêu anh không Hà Tử?
Cô ngẩng đầu lên, mắt tha thiết nhìn Đinh Lăng:
- Em yêu anh và yêu mãi.
- Cám ơn em, anh vững tin nơi em và sẽ chờ đợi ngày em học thành tài.
Hà Tử nắm lấy tay Đinh Lăng, long cô se lại. Nếu anh biết đêm hôm qua mẹ đã cương quyết đến thế nào, chắc anh sẽ không nói được những lời như vừa đã nói, mẹ miệt thị anh và nhắc đến lời hứa của hai họ và có lẽ em cũng chẳng còn được cắp sách đến trường bao nhiêu ngày nữa.
Nhìn vẻ mặt thành khẩn của Đinh Lăng. Hà Tử không nỡ làm hy vọng anh tan vỡ, cô hôn lên đôi tay anh âu yếm:
- Em chỉ sợ anh sẽ bỏ em thôi Đinh Lăng.
Đinh Lăng đặt ngón tay lên môi Hà Tử:
- Đừng nói như vậy em, mẹ đã đánh giá anh như vậy, thì anh có bổn phận phải chứng minh cho mẹ thấy, anh không phải là con người xấu, nghệ sĩ cũng có trái tim chân thật, yêu và chung thủy, em hiểu không?
- Dạ hiểu.
- Vui lên em bé, đừng buồn nữa, anh có thể đứng nhìn em từ xa mỗi buổi trường về cho đỡ nhớ.
- Tội anh quá Đinh Lăng.
Hà Tử xót xa ôm choàng lấy Đinh Lăng, cô không e ngại đường phố đông đúc nữa. Đinh Lăng đáng yêu vô cùng, thế mà mẹ lại ghét anh.
- Mai mấy giờ anh theo đoàn đi Nha Trang hả Đinh Lăng?
- Năm giờ sang, đoàn kịch của anh đi rồi. Em không đi tiễn được đâu. Ở nhà ngoan nha bé, đừng khóc, còn bây giờ anh đưa bé về, kẻo mẹ lại mắng.
- Dạ.
Lần đầu tiên Hà Tử vòng tay ôm choàng qua Đinh Lăng cho anh đưa mình đi trên đường phố, cô hít lấy mùi đàn ông của anh, hình như đang trở thành than quen. Ngày mai Đinh Lăng của cô đã rời xa thành phố, dù chỉ 10 ngày thôi, 10 ngày sẽ dài đằng đẵng trong nỗi nhớ không nguôi, không ai đưa đón những buổi tan học, nắng chiều nhàn nhạt, gió hiu hắt thổi, đường phố sẽ vắng bước chân anh, nỗi nhớ sẽ quay quắt. Bất giác Hà Tử áp má vào vai Đinh Lăng thì thầm:
- Em sẽ nhớ anh vô cùng Đinh Lăng.
Đinh Lăng xao xuyến cả tấc long, anh muốn dừng xe lại giữa phố xá ngập người, hôn thật lâu lên đôi môi người tình để hét to trong biển đời bao la:
- Anh yêu em Hà Tử.
Hà Tử nhận ngay một tát tay nẩy lửa vào mặt, khi vừa bước vào phòng khách, bà Qúi Châu giận dữ rít lên:
- Tan học năm giờ mẹ cho chú Năm đi đón con, thì con đã lên xe của thằng Đinh Lăng, tại sao vậy Hà Tử?
Hà Tử ôm lấy mặt, bàn tay mẹ còn rát bỏng trên má, nỗi đau không bằng đôi mắt tóe lửa của mẹ, bà tiếp tục quát tháo:
- Con có nghe mẹ nói không Hà Tử? Đêm qua mẹ đã cho con biết rồi kia mà.
- Sao câm vậy?
- Dạ con có nghe.
- Nghe, nghe mà chiều nay con lại tiếp tục đi với nó … con có xem mẹ nói vào đâu không?
- Thưa mẹ …
- Từ rày sắp lên chú Năm sẽ đưa đón con mỗi ngày đến trường, con phải biết con là gái sắp có chồng, bên kia họ sẽ nghĩ thế nào khi con đi với trai?
- Mẹ Ơi …
- Vào trong ngay.
Vú Hai vội vã đi ra, đón Hà Tử dắt đi. Vú dịu dàng âu yếm ôm Hà Tử, lau nước mắt. Một chút bướng bỉnh không phục mẹ dậy lên trong đầu Hà Tử. Vì người ta mà mẹ đánh con. Được rồi, Hoài Vũ sẽ biết tay con, không bao giờ con quên Đinh Lăng, con yêu anh ấy, Đinh Lăng là lẽ sống đời con.
Hà Xuyên xuất hiện nơi ngưỡng cửa, cô nhìn Hà Tử an ủi:
- Em đừng làm mẹ buồn Hà Tử à.
Hà Tử phân trần:
- Em không muốn làm mẹ buồn đâu, nhưng ngày mai anh Đinh Lăng đi công diễn ở Nha Trang đến 10 ngày, em không thể không gặp anh ấy.
- Chị không khuyên em xa bỏ Đinh Lăng, nhưng nếu buộc mẹ nuốt lời cùng gia đình Hoài Vũ, chấp nhận em và Đinh Lăng thì rất khó.
- Ở đâu lù lù về thấy ghét.
Hà Xuyên bật cười, Hà Tử hãy còn quá trẻ con để yêu và làm vợ, Hà Xuyên vuốt má Hà Tử:
- Đừng ghét em bé.
- Chị Hà Xuyên, em phải làm sao?
- Chị biết nói thế nào, vì cô và dượng đều có lý, lời hứa của người lớn rút lại rất khó coi.
Hà Tử giận dỗi bỏ đi, Hà Xuyên thở dài nhìn theo. Nếu Hà Tử không gặp Đinh Lăng, hẳn Đinh Lăng sẽ là của Hà Xuyên, để bây giờ định mệnh chia cắt họ. Đinh Lăng rồi anh sẽ buồn khi trở về.
Vừa bước chân vào cổng, không khí bên trong đã làm cho Hà Tử cau mày lại. Chiếc xe du lịch màu caphé sữa sang trọng nằm ngão nghệ trước hiên. Hà Tử bước vào nhà. Ông bà Qúi Châu đang có khách. Khách là hai người đàn ông một trẻ một già, Hà Tử tái mặt lùi lại vì cô kịp nhận ra…
Ông Qúi Châu gọi Hà Tử:
- Hà Tử, con đã về đấy à, mau lạ chào bác và anh Hoài Vũ đi con.
Hà Tử do dự, cuối cùng trước đôi mắt khó chịu của mẹ, cô bước lại gần hơn, cúi đầu chào khách, Hoài Vũ tươi nét mặt kêu lên:
- Hà Tử em lớn quá. Anh suýt nhận không ra.
Môi Hà Tử bĩu ra. Bỗng dưng cô thấy ghét cay ghét đắng gã thanh niên này. Anh ta vẫn không thay đổi bao nhiêu, nước da trắng như con gái, ăn mặc sang trọng, đúng model, dáng cao to, tiếng nói ồm ồm.
Ông Qúi Châu cười ha hà hài long:
- Cháu Hoài Vũ nhận ra là hay đó. Năm năm trước khi cháu còn ở đây, Hà Tử còn là con bé út tiêu, vậy mà bây giờ cháu thấy không?
Ông Hoài Vĩnh nối lời:
- Bấy giờ thì quá đẹp rồi phải không, bác mừng cháu, Hà Tử.
- Dạ cảm ơn bác.
Hoài Vũ đứng lên chìa tay ra đòi bắt tay Hà Tử. Cô vờ không thấy lạnh lung:
- Xin phép ba mẹ.
Hà Tử vội vã quay đi mặc cho Hoài Vũ sượng ngắt buông tay hụt hẫng. Bà Qúi Châu kêu lên:
- Coi kìa Hà Tử, con ngồi đây tiếp chuyện với anh.
Hoài Vũ cũng nói theo:
- Phải đó em ngồi đây với anh đi Hà Tử.
- Thưa mẹ, con đang nhức đầu.
Mặt bà Qúi Châu sầm lại trước sự ngỗ nghịch của cô con gái duy nhất. Hà Tử giả như không thấy quay lưng đi thẳng. Ông Qúi Châu giả lả:
- Con bé đó đi học về đói bụng tánh như vậy đó, anh Vĩnh và cháu Vũ đừng chấp nệ.
- Dạ con không dám.
Một chút xôn xao trong long Hoài Vũ. Bé Hà Tử của ngày nào, hay đeo lấy Hoài Vũ vòi vĩnh, hôm nay là một cô thiếu nữ tuyệt vời thật. Vẻ bướng bỉnh của cô làm Hoài Vũ thích thú. Bao năm qua anh vẫn hình dung về cô vợ hứa hôn của mình, với bao cảm tình nồng nàn chìu mến, kỷ niệm bé thơ vẫn sống mãi trong anh và tình yêu chợt đến thật nhanh làm anh ngây ngất rạo rực.
Đoán để ý Hoài Vũ khi thấy anh nhấp nhỏm, không yên, ông Qúi Châu bảo:
- Hoài Vũ, bác cho phép con vào trong gặp em Hà Tử. Hỏi vú Hai, vú sẽ chỉ cho con phòng Hà Tử.
Hoài Vũ mừng rỡ:
- Cám ơn bác.
Hà Tử đã thay áo dài đi học mặc bộ quần áo nhà lăn ra giường. Cuộc gặp mặt ban nãy với Hoài Vũ làm long Hà Tử rối bời. Hoài Vũđã trở lại Việt Nam, phải cho anh ta biết Hà Tử đã có người yêu mới được.
Cùng một lúc nỗi nhớ Đinh Lăng quay quắt trở về. ANh đã đi năm hôm, thời gian hình như quá dài. ANh có biết em nhớ anh lắm không Đinh Lăng? Anh đang làm gì trong thành phố biển, tư lự nhớ em hay đi dạo cùng cô gái nào của đất Nha Trang? Hà Tử úp mặt xuống nệm, nỗi nhớ mênh mông chất ngất.
Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ bên ngoài, Hà Tử vẫn nằm yên nói khẽ:
- Vú hả, vào đi vú.
Một luồng gió mát, mùi nước hoa đàn ông thoang thoảng làm Hà Tử giật mình, hình như không phải vú Hai.
Hà Tử ngẩng phắt đầu lên, cô vụt ngồi ngay dậy sừng sộ:
- Ai cho phép anh vào đây?
Đáp lại vẻ giận dữ của Hà Tử, Hoài Vũ nở nụ cời điềm nhiên kéo ghế ngồi đối diện Hà Tử:
- Hà Tử, em vẫn bướng bỉnh như ngày còn bé, ba em cho phép anh đi gặp em được chưa?
- Ba tôi?
Hà Tử cay mày:
- ANh Hoài Vũ, chúng ta chưa là gì của nhau, dù được phép của ba tôi anh cũng không được tự tiện.
Đốt một điếu thước gắn lên môi, như để true tức Hà Tử, Hoài Vũ thích thú ngắm cô Hà Tử cáu tiết quát:
- Anh có biết lịch sự không khi hút thước trước mặt một người con gái.
- Anh biết điều này chứ nhưng để đáp sự giận dữ của em anh làm gì bây giờ, năm năm không gặp em, hình như em đã quên anh, ghét bỏ anh.
Hà Tử phũ phàng:
- Tôi ghét anh là đúng vì tôi chưa muốn lấy chồng.
Hoài Vũ dúi điếu thuốc đang hút dở vào gót giầy, đứng lên, than hình cao lớn của anh áng trước mặt Hà Tử, môi anh vẫn giữ nụ cười:
- À thì ra là như vậy, chúng mình còn có thời gian để tìm hiểu nhau kia mà.
- Tôi không cần tìm hiểu anh.
- Sao lại như vậy … chúng ta hứa hôn từ thửo nào và anh luôn tâm niệm một điều sẽ yêu em và che chở cho em hết cược đời.
Hà Tử bĩu môi, đôi môi cô trề ra thật ương bướng dễ thương:
- Anh vừa nói điều gì?
- Chẳng lẽ ba mẹ không nói điều gì với em sao?
- Có … nhưng mẹ tôi nói anh đã định cư và cưới vợ bên Úc rồi.
Hoài Vũ bật cười:
- Ba và anh vẫn nhớ lời hứa cũ, bây giờ em đã 16, nào ba và anh có sai lời đâu?
- Tôi … không yêu anh và không muốn rời xa cha mẹ tôi.
- Anh sẽ ở lại VN và tình yêu sẽ đến sau hôn nhân em đồng ý không?
- Không?
- Sao thế? … Riêng anh anh đã cảm thấy là rất yêu em sau lần gặp lai hôm nay.
- Anh nói dối.
Hoài Vũ ngồi xuống cạnh Hà Tử, mắt anh nhìn cô đăm đăm:
- Em đã trưởng thành và ngoài ý tưởng tượng của anh, em đẹp hơn xưa, anh muốn chúng ta tìm hiểu nhau rồi đến hôn nhân em nghĩ sao?
- Tôi … tôi …
Hà Tử nghẹn ngào. Trước Hoài Vũ cô như một con cừu non, chịu khuất phục trước con sói hung dữ. Nếu không có Đinh Lăng, thì Hoài Vũ cũng rất xứngđáng cho cô yêu và trao than gởi phận, nhưng tim cô đã in đậm sâu bóng hình Đinh Lăng. Cô cúi đầu hỏi:
- Nhưng mà ở Úc con gái thiếu gì. Sao anh lại trở về VN?
Hoài Vũ nâng cằm Hà Tử, mắt anh nhìn sâu vào mắt cô:
- ANh trưở về vì anh muốn vợ anh là người VN.
Hà Tử gở tay Hoài Vũ, môi cô mím lại bướng bỉnh:
- Anh không sợ tôi đã có người yêu rồi sao?
Hoài Vũ cười lớn:
- Dáng em e ấp hiền hòa tuy rằng em cố làm vẻ dữ dằn, anh quả quyết em chưa yêu ai và nếu có … chẳng qua đó là tình cảm thoảng qua của các cô gái mới lớn, không quan trọng, anh chấp nhận và không khe khắt điều này.
Hà Tử nhéech môi chế nhạo:
- Anh bé cáo lầm và chúng tôi còn định đi đến hôn nhân.
Hoài Vũ khựng lại:
- Em nói thật?
Hà Tử gật đầu khẳng định. Hoài Vũ nhíu mày:
- Anh tin tình cảm ấy không đáng kể và Hà Tử này … anh lập lại, anh vẫn muốn cưới em, cô vợ đã hứa hôn từ thửo nhỏ của mình.
- Tôi không ưng.
Hoài Vũ im lặng ngắm Hà Tử … Chính sự ương bướng Hà Tử lại khêu gợi trong anh khát khao của kẻ thích chinh phục và chiến thắng. Hoài Vũ đứng lên, mắt anh ánh lên tin nhìn quả quyết:
- Em sẽ là vợ anh, Hà Tử.
Hoài Vũ bỏ đi, Hà Tử còn ngồi sững sờ bàng hoàng. Con người đó tính khí nhang tang không bao giờ chịu khuất phục, anh ta sẽ không bao giờ lùi bước trước Đinh Lăng.
Trời ơi, em phải làm sao đây Đinh Lăng? Hà Tử rũ xuống như con mèo ướt.
Để bảo vệ tình yêu của mình, Hà Tử kêu gọi tình phụ tử nơi ông Qúi Châu. Cô gặp ông đang ngồi làm việc trong phòng đọc sách, Hà Tử ngập ngừng đẩy cửa bước vào.
Ông Qúi Châu ngẩng lên:
- Hà Tử hả, chưa ngủ sao con?
- Dạ chưa, con muốn thưa với ba một chuyện.
Tháo mắt kính để lên bàn, ông mỉm cười nhìn con gái:
- Chuyện gì đây?
Hà Tử yên tâm khi thấy nụ cười của cha, nên vào đè ngay:
- Ba à, con mới 16 tuổi còn đi học, ba hãy gả chị Hà Xuyên cho anh Hoài Vũ đi.
Ông Qúi Châu ngạc nhiên:
- Sao lại gả Hà Xuyên cho Hoài Vũ hả con, con nên nhớ ngày trước ba hứa gả con cho Hoài Vũ. Vả lại, Hà Xuyên là cháu gọi ba bằng dượng, mẹ con là cô, còn có bà nội, ba đâu có quyền.
- Nhưng mà ba ơi, con không yêu anh Hoài Vũ.
- Chứ con yêu ai nói ba nghe xem?
- Nếu con nói ba xóa lời hứa hôn gìum con được không?
- Chuyện quan trọng lien quan đến danh dự người lớn, ba còn phải bàn với mẹ con, nếu người con yêu xứng đáng hơn Hoài Vũ ba sẽ giúp con.
Hà Tử chết điếng, bàn lại với mẹ ư? Mẹ cương quyết hơn ba nhiều. Còn về gia thế. Đinh Lăng nghèo, lại là một nghệ sĩ, Hà Tử nghe mồ hôi mình rịn ướt áo. Cô thấy mình tuyệt vọng trước đường cùng, tuy nhiên cô còn gắng gượng năn nỉ ông:
- Ba giúp con đi ba.
Vuốt tóc con gái, ông Qúi Châu khuyến khích:
- Nào, con nói ba nghe coi.
- Dạ người con yêu là ca sĩ kiêm kịch sĩ Đinh Lăng, thường diễn kịch trên truyền hình đó ba.
- Đinh Lăng à?
Nét mặt ông Qúi Châu cau lại:
- Con yêu gã ca sĩ tóc dài đó ư?
- Anh ấy để tóc vì nghề nghiệp thôi ba.
- Nó còn cha mẹ đủ chứ?
- Dạ ba mẹ anh ấy đã chết chỉ con bà ngoại.
Chậm chạp đeo kính lại, ông Qúi Châu cầm xấp hồ sơ lên:
- Người như vậy không đáng cho từ bỏ Hoài Vũ đâu, con đàng mê hình bắt bong, ba không chấp nhận rể ba là một gã nghệ sĩ đâu, con về phòng ngủ đi.
- Ba ơi!
Ông Qúi Châu khoát tay:
- Đừng cãi ba, về ngủ đi và chờ đợi ngày đi lấy chồng.
Hà Tử bật khóc:
- Con không yêu anh Hoài Vũ.
- Gã Đinh Lăng không phải là người đáng cho bah y sinh dang dự mình. Còn con, ba đã nghe mẹ con nói việc quan hệ của con, nếu con còn đi lại với hắn thì hắn sẽ bị vĩnh viễn ra khỏi đời ca sĩ, về quê mà cắm câu.
Hà Tử run lên:
- Ba định làm gì anh ấy?
- Nếu nó vẫn quan hệ với con, đừng hòng nó sống yên ca hát hay đóng kịch đất Sài Gòn này, con hiểu chứ?
Hà Tử quỳ sụp xuống chân cha:
- Ba ơi con lạy ba.
Ông Qúi Châu lạnh lùnh:
- Ba cần làm việc, con ra ngoài.
Thế là hết, Hà Tử đứng lên. Cô ôm lấy mặt khóc nức nở chạy về phòng mình.Hà Xuyên cắn moi lùi lại. Cô đã nghe cuộc đối thoại và đứng lặng nhìn Hà Tử chạy đi.
Tình thương em và xót xa cho Đinh Lăng, nhưng vẫn không thấy đau khổ của Hà Tử làm niềm vui cho mình. Đêm hát định mệnh đã đưa anh và Hà Tử gần nhau, dứt bỏ em sang một bên, nhưng em vẫn mong muốn anh đem hạnh phúc đến cho Hà Tử.
Giờ đây thì én nhạn đã lìa đôi, Hà Tử sẽ đi lấy chồng, anh có quên được Hà Tử không Đinh Lăng? Trong âm thầm em vẫn muốn là chiếc cầu phao cho anh đi tìm quên, có lẽ còn quá sớm phải không Đinh Lăng?