Số lần đọc/download: 2709 / 17
Cập nhật: 2016-07-13 10:12:07 +0700
Chương 2
T
heodora Saxby – Daisy với riêng James, nhưng là Theo với bản thân cô, đang cố sức để không nghĩ về vũ hội của Phu nhân Corning vừa diễn ra hôm qua. Nhưng, như hầu hết những lúc con người ta trốn tránh một chủ đề, thứ duy nhất tâm trí cô tái hiện lại là cảnh tượng trong vũ hội nói trên. Chẳng phải quá xấu tính nếu bọn con gái bàn tán về việc cô giống con trai. Vì rốt cuộc thì họ không nói thẳng vào mặt cô. Và cô đã chẳng để tâm tới lời họ đến thế nếu không có ấn tượng rằng cánh đàn ông ở vũ hội đồng quan điểm với họ.
Nhưng cô có thể thể làm gì đây? Cô chán chường nhìn xuống cốc. Mẹ cô sợ những lời đánh giá này dù bà nhất quyết không chịu thừa nhận… điều này dẫn đến việc tóc Theo bị làm xoăn tít với các dụng cụ uốn tóc. Bộ váy hôm qua, giống như mọi món đồ khác trong tủ quần áo của cô đều có màu trắng, diêm dúa và hết sức nữ tính. Nó được tô điểm bằng ngọc trai và vài sắc hồng, một sự kết hợp mà theo ý riêng của cô, chỉ thêm nhấn mạnh vẻ ngoài thiếu nữ tính của cô. Cô căm ghét dáng vẻ của chính mình cũng như bộ trang phục này. Nếu cô không phải lo bị nhầm với con trai… thật sự mọi người cũng không đến nỗi nhầm nhưng họ liên tục bình luận về việc cô giống con trai tới mức nào, nếu như không phải lo về điều đó thì cô sẽ chẳng bao giờ mặc đồ màu hồng nữa. Cả ngọc trai cũng vậy. Cái cách ngọc trai sáng lung linh có vẻ gì đó tầm thường đến phát chán.
Trong giây lát, cô làm mình phân tâm bằng cách xé toạc bộ váy trong đầu, xé rách đống diềm xếp ly cùng ngoc trai và ống tay áo nhỏ xíu. Nếu được lựa chọn, cô sẽ mặc đồ bằng lụa gân màu mận chín và túm gọn tóc lại mà không có lấy một lọn xoăn. Đồ trang trí tóc duy nhất là một cái lông khổng lồ màu đen rủ xuống vai. Nếu tay áo lỡ thì cô sẽ viền lông đen. Hoặc lông tơ thiên nga, viền cả ở cổ nữa. Hoặc cô sẽ làm cổ viền lông màu trắng, nó sẽ hết sức nổi bật trên nền nhung màu mận. Điều đó dẫn tới ý tưởng làm cổ áo xếp nếp và viền lông tơ thiên nga. Càng tuyệt hơn nếu ống tay áo không mờ mà gần như trong suốt, như loại lụa Ấn Độ mới mà Lucinda bạn cô đã mặc đêm qua, và cô sẽ may chúng thật rộng để chúng phồng lên rồi túm lại ở khuỷu tay. Hoặc túm lại ở cổ tay, như thế sẽ càng gây chú ý hơn…
Cô có thể tưởng tượng ra cảnh mình đi vào một phòng khiêu vũ trong bộ đồ đó. Sẽ không ai bàn tán cô trông giống đàn ông hay phụ nữ. Cô sẽ dừng lại trên bậc thang trên cùng trong giây lát, thu hút mọi người, rồi xòe quạt… Không, quạt hơi kệch cỡm. Cô phải nghĩ ra thứ gì đó mới. Người đàn ông đầu tiên mời cô nhảy, gọi cô là quý cô Saxby, sẽ được cô tặng một nụ cười hơi rầu rĩ nhưng vẫn thích thú. “Hãy gọi tôi là Theo,” cô sẽ nói vậy, và toàn bộ nhóm phu nhân sẽ sốc đến nỗi chẳng ríu rít về chuyện gì khác suốt đêm dài.
Theo là chìa khóa – cái tên đánh động tới tình cảm mà cánh đàn ông dành cho nhau, họ gần gũi với bạn bè hơn hẳn với vợ. Cô đã thấy nó ở James. Năm mười ba tuổi, anh đã hết sức tôn thờ đội trưởng đội cricket ở Eton. Có nghĩa là nếu cô buộc tóc gọn, mặc một bộ đồ hơi giống đồng phục cricket, thì tất cả những người đàn ông từng tôn thờ đội trưởng của họ sẽ quỳ gối dưới chân cô. Cô chìm trong cảnh tượng mình mặc một chiếc áo là phẳng phiu như đồng phục buổi sáng của học sinh trường Eton đến mức không nghe thấy tiếng gõ cửa. Nhưng tiếng gọi “Daisy!” dồn dập cuối cùng cũng vô tình chấm dứt trạng thái ngẩn ngơ của cô, và cô rời khỏi ghế dài, ra mở cửa phòng ngủ.
“Ồ, xin chào, James,” cô nói, không mấy nhiệt tình khi thấy anh. Trong tâm trạng u buồn, người cuối cùng cô muốn gặp là người bạn nhất quyết không chịu tham dự vũ hội dù biết thừa cả ba tuần trong mùa vũ hội đầu tiên của cô thật sự kinh khủng. Anh chẳng hiểu được cảm giác đó. Sao anh có thể hiểu được chứ? Anh đẹp trai một cách ấn tượng, tương đối quyến rũ khi không đáng ghét, hơn nữa còn là công tước tương lai. Có đầy đủ mọi thứ, thật không công bằng. “Em không nhận ra là anh.” “Sao em có thể không nhận ra anh?” James hỏi, mở cửa và ép cô lùi lại, biết cô đang tỏ ra đứng đắn. “Anh là người duy nhất trên thế giới này gọi em là Daisy. Cho anh vào được chứ?”
Theo thở dài và lùi lại. “Anh có thể cố gọi em là Theo không? Chắc em phải đề nghị anh đến lần thứ một trăm rồi đấy. Em không muốn bị gọi là Theodora, Dora, hay Daisy.” James ngồi phịch xuống ghế và cào tay vào tóc. Có vẻ cả sáng tâm trạng anh khá buồn bực, vì nửa mái tóc anh đang dựng đứng. Nó là một mái tóc đẹp, dày và nặng. Thỉnh thoảng có màu đen, nhưng khi nắng chiếu vào thì vài sợi có màu gỗ gụ. Thêm lý do để ghét James. Tóc cô chẳng có màu huyền ảo gì hết. Nó cũng dày, nhưng có màu vàng nâu hỗn hợp chẳng hề hợp thời trang.
“Không,” anh nói thẳng. “Em là Daisy đối với anh, và Daisy hợp với em.” “Nó không hợp với em,” cô trả miếng. “Hoa cúc[1] xinh đẹp mơn mởn, còn em thì không.”
[1. Daisy (tiếng Anh): Hoa cúc.] “Em xinh mà,” anh nói một cách máy móc, thậm chí còn chẳng thèm nhìn cô.
Cô đảo tròn mắt, nhưng thật sự thì đeo đuổi vấn đề này chẳng có ý nghĩa gì. James không bao giờ nhìn kỹ cô để nhận thấy cô có trở nên xinh đẹp hay không… sao anh phải làm vậy? Chỉ cách nhau hai tuổi, họ gần như đã ở chung phòng trẻ từ khi sinh ra, điều đó có nghĩa là anh nhớ rõ cảnh cô chạy loạn trong tã lót, bị bảo mẫu Wiggan đánh đòn vì hỗn xược. “Tối qua thế nào?” Anh đột nhiên hỏi.
“Khủng khiếp.” “Trevelyan không xuất hiện à?”
“Geoffrey có tham dự,” Theo nói một cách ảm đạm. “Chỉ là anh ta không bao giờ nhìn em. Anh ta đã khiêu vũ… hai lần… với cô nàng Claribel mắt trố. Em không chịu đựng nổi cô ta, và em tin anh cũng không, điều đó có nghĩa là anh ta chỉ đang tìm kiếm một cô vợ giàu. Nhưng nếu thế thật thì vì sao anh ta không khiêu vũ với em? Khoản hồi môn của em phải lớn gấp đôi cô ta. Anh nghĩ anh ta không biết không? Và nếu vậy thật,” cô nói mà không ngừng lấy hơi, “anh có nghĩ ra cách nào để gợi chủ đề đó mà không quá lộ liễu không?” “Có chứ,” James nói. “Anh đang tưởng tượng ra cuộc đối thoại đó đây. 'Này, Trevelyan, anh bạn chân bẹt đần độn, anh có biết của hồi môn của Theodora lên đến hàng nghìn bảng một năm không? Tiện thể, mấy con ngựa xám của anh vừa mua là thế nào đấy?'.”
“Anh có thể nghĩ ra một cách tế nhị hơn để nói,” Theo nói, dù chính bản thân cô cũng không nghĩ được. “Chân Geoffrey bẹt. Anh ấy duyên dáng như một chiếc lá vậy. Anh nên nhìn cảnh anh ấy khiêu vũ với Claribel ngu ngốc.” James cau mày. “Cô ta có phải người lớn lên ở Ấn Độ không?”
“Phải. Em không hiểu sao không có con hổ nào ăn thịt cô ra đi. Những đường cong nảy nở đó… cô ta sẽ là bữa ăn ngon lành cho ngày chủ nhật.” “Xì, xì,” James nói, lần đầu tiên mắt lấp lánh cười. “Các quý cô đang tìm chồng phải ngoan ngoãn và ngọt ngào. Em thì liên tục đưa ra những lời bình luận hằn học đáng sợ như thế. Nếu không biết cư xử thì tất cả các quý bà sẽ tuyên bố em không đoan trang, rồi em sẽ bị ngâm giấm.”
“Em nghĩ đó cũng là một phần rắc rối của em.” “Phần còn lại là gì?”
“Em không nữ tính hoặc xinh xắn, cũng chẳng nảy nở một cách ngọt ngào. Có vẻ như chẳng ai chú ý đến em hết.” “Và em ghét điều đó,” James cười toét miệng.
“Phải,” cô nói. “Em không ngại thừa nhận điều đó. Em nghĩ mình có thể thu hút rất nhiều đàn ông nếu được là chính mình. Nhưng diềm xếp ly màu hồng và ngọc trai khiến em trông càng nam tính hơn bao giờ hết. Và em cảm thấy xấu xí, điều đó là tệ hại nhất.” “Anh không nghĩ trông em giống đàn ông,” James nói, cuối cùng cũng đánh giá cô từ đầu tới chân.
“Anh biết cô vũ công opera mà anh đang nịnh đầm chứ?” “Sao em biết về Bella hả?”
“Sao không? Mẹ và em đang ở trên đường Oxford thì thấy anh đi trong một cỗ xe không mui, nên mẹ đã giải thích tất cả cho em. Mẹ em còn biết tình nhân của anh là một vũ công opera. Em phải nói, James, em nghĩ thật kinh ngạc khi anh kiếm được cho mình một tình nhân mà ai cũng biết, kể cả những người như mẹ em.” “Anh không thể tin là bác Saxby kể cho em chuyện vớ vẩn đó.”
“Gì? Cô ta không phải là vũ công opera à?” Anh cau mày. “Em giả vờ như những người phụ nữ đó không tồn tại.”
“Đừng có cứng nhắc thế James. Phụ nữ biết tuốt về các nhân tình. Mà anh đã kết hôn đâu. Nếu anh tiếp tục như thế khi đã kết hôn thì em sẽ cực kỳ khó chịu với anh. Em nhất định sẽ kể với vợ anh. Nên hãy coi chừng. Em không tán thành đâu.” “Không tán thành Bella hay hôn nhân?”
“Những người đàn ông diễu quanh Luân Đôn với những người phụ nữ nảy nở có mái tóc màu lanh và đạo đức hôi tanh.” Cô tạm dừng, nhưng James chỉ đảo tròn mắt. “Ứng khẩu cho có vần không dễ, anh biết mà,” cô bảo anh. Rõ ràng là anh không quan tâm, nên cô quay về chủ đề cũ. “Giờ thì không sao hết, nhưng anh sẽ phải bỏ Bella khi kết hôn. Hoặc bất kỳ người phụ nữ nào thế chỗ cô ta.” “Anh không muốn kết hôn,” James nói. Giọng anh rít lên cách căng thẳng khiến Theo nhìn anh kỹ hơn.
“Anh vừa cãi nhau với cha phải không?” Anh gật đầu.
“Trong thư viện?” Anh gật tiếp.
“Ông ấy có cố đánh anh bằng cái chân nến bạc không?” Cô hỏi, “Ông Cramble đã bảo em là ông ấy định cất nó đi nhưng hôm qua em thấy nó vẫn còn nằm đấy.” “Ông ấy đã phá hủy một cô gái chăn cừu bằng sứ.”
“À, thế thì không sao. Ông Cramble đã mua cả một bộ đấy ở Haymarket và đặt chúng rải rác ở những chỗ dễ thấy trong nhà, hi vọng cha anh sẽ chộp lấy chúng thay vì những món đồ có giá trị khác. Ông ấy sẽ khá hài lòng khi thấy kế hoạch của mình hiệu quả. Thế hai người cãi nhau vì cái gì?” “Ông ấy muốn anh kết hôn.”
“Thật à?” Theo cảm thấy ngạc nhiên một cách không mấy dễ chịu. Tất nhiên một ngày nào đó… James phải kết hôn. Nhưng tại thời điểm này cô thích anh như chính anh hiện giờ - là của cô. À, của cô và Bella. “Anh quá trẻ,” cô bao biện. “Em mới mười bảy tuổi thế mà đang tìm chồng rồi đấy.”
“Nhưng đó là tuổi thích hợp để kết hôn. Mẹ đã không cho em ra mắt trước năm nay chính vì điều đó. Đàn ông không nên cưới khi mới mười chín. Em nghĩ tầm ba mươi, ba mốt là đẹp. Còn nữa, anh lại trẻ con so với tuổi của mình.” Cô nói thêm. James nheo mắt. “Không phải.”
“Đúng đấy,” cô nói một cách tự mãn. “Em đã thấy cái cách anh đi lại khi ở cùng Bella, khoe cô ta như khoe áo mới. Chắc anh đã cho cô ta một ngôi nhà nhỏ dễ thương bọc satin hồng.” Anh cau có một cách dữ tợn, nhưng điều đó không làm cô hốt hoảng mà chỉ giúp cô xác nhận.
“Ít nhất thì cô ta nên chọn màu xanh dương. Phụ nữ tóc vàng luôn nghĩ màu hồng tôn da họ. Trong khi màu xanh dương, ví dụ như màu bầu trời hoặc thậm chí là màu violet sẽ đẹp hơn nhiều.” “Anh sẽ cho cô ta biết điều đó. Nhưng Daisy, em có nhận ra mình không nên nhắc tới những phụ nữ như Bella khi gặp khách, chứ đừng nói đến việc khuyên họ cách trang trí tổ ấm không?”
“Khi nào thì anh trở thành khách vậy? Mà đừng có gọi em là Daisy,” Theo trả miếng. “Anh định cưới ai?” Cô không thích câu hỏi đó. Cô có cảm giác sở hữu đối với James. “Anh chưa có ai trong tâm trí cả.” Nhưng khóe môi anh giần giật.
“Anh đang nói dối!” cô kêu lên, dồn sự chú ý vào nó. “Anh có người trong lòng rồi! Cô ấy là ai?” Anh thở dài. “Không có ai hết”
“Vì anh chưa tham dự một vũ hội nào trong năm nay, em không biết anh có thể để mắt đến ai nữa. Năm ngoái, khi em còn bị nhốt trong phòng học, anh có tham dự buổi vũ hội nào không? Tất nhiên, em nên đóng một vai trò quan trọng trong việc chọn vị hôn thê của anh,” Theo nói một cách phấn khích. “Em biết rõ anh hơn bất kì ai. Xem xét đến giọng hát hay tuyệt của anh thì cô ấy phải có khiếu âm nhạc mới được.” “Anh không có hứng thú với bất kỳ ai biết hát,” mắt James nhìn cô theo một cách khiến Theo thầm thích. Phần lớn thời gian anh chỉ là ‘ông anh trai’ hài hước, châm biếm mà cô đã có cả đời, nhưng thỉnh thoảng anh sẽ nổi giận và cô nhìn anh dưới một ánh sáng hoàn toàn khác. Nhìn anh như một người đàn ông, cô nghĩ vậy. Một suy nghĩ kì quặc.
Cô vẫy tay. “Vì Chúa, bình tĩnh lại đi James. Em hẳn đã hiểu nhầm dấu hiệu nói dối không lẫn đi đâu được của anh,” cô toét miệng cười với anh. “Anh nghĩ em sẽ trêu chọc anh vì lựa chọn đó à? Chính em là người vừa bày tỏ lòng ngưỡng mộ với Geoffrey? Ít nhất thì anh không phải lo sẽ bị người mình thầm yêu hoàn toàn lờ tịt. Anh trông khá đẹp trai; con gái không biết rõ anh đến mức có thể đoán định khuyết điểm của anh; anh hát như thiên thần khi người ta có thể dỗ anh hát, và một ngày nào đó anh sẽ có tước vị. Tối qua chắc mọi cô gái sẽ ước được khiêu vũ với anh và em có thể nhìn cảnh đó từ rìa phòng.” “Anh ghét vũ hội,” James nói, nhưng anh không thật sự để tâm vào chủ đề. Anh đang cố lý giải một điều gì đó, cô nhận ra nét mặt của anh.
“Cô ấy chưa có chồng phải không?” Theo hỏi. “Có chồng? Ai có chồng?”
“Người phụ nữ đã thu hút sự chú ý của anh!” “Không có ai hết.” Khóe miệng anh không cong lên nên chắc anh đang nói sự thật.
“Petra Abbot-Sheffield có giọng ca đáng yêu,” Theo trầm ngâm nói. “Anh ghét ca hát.”
Theo biết điều đó, nhưng cứ nghĩ chắc chắn anh sẽ quên cảm giác đó đi. Khi James hát “Vị vua oai hùng của chúng ta hãy sống lại!” ở nhà thờ, cô đã run rẩy cả người trước vẻ đẹp thuần khiết đó, giọng anh ngân vút lên rồi ca vang “Cái chết giờ đang reo rắt nơi đâu?” Cô luôn nghĩ đến lá cây xanh rì cuối xuân mỗi khi anh hát. “Thật thú vị khi em nghĩ bằng màu sắc,” cô hỏi, “còn anh nghĩ bằng âm nhạc nhỉ?” “Không hề, bởi vì anh không nghĩ về âm nhạc.”
“Anh nên nghĩ bằng âm nhạc,” Theo khuyên, “Cân nhắc đến giọng anh.” Nhưng rõ ràng là anh đang giận dữ nghiêm trọng, và cô đã học được rằng tốt nhất không nên dây vào. “Em ước mình có lợi thế của anh.” Cô ngồi xuống giường và ôm đầu gối. “Nếu em là anh thì Geoffrey sẽ quỳ xuống chân em ngay.” “Anh không nghĩ vậy đâu. Anh ta không muốn có cô vợ phải cạo râu hai lần một ngày đâu.”
“Anh hiểu ý em mà. Em chỉ cần mọi người bắt đầu chú ý đến mình,” Theo nói, hơi lắc lư người. “Chỉ cần có một nhóm nhỏ thính giả thôi là em có thể tỏ ra hài hước. Anh biết em có thể mà, James. Em có thể nói chuyện khôi hài về Clairibel. Em chỉ cần một người theo đuổi đứng đắn, không phải tay thợ săn tiền. Một người…” Một kế hoạch hoàn hảo và hay ho nảy ra trong đầu cô. “James!”
“Gì?” Anh ngẩng đầu lên. Trong khoảnh khắc, nhìn anh, cô gần như đã định vứt bỏ ý tưởng đó. Mắt anh tỏ vẻ hết sức đau khổ, má hõm sâu, như thể dạo này anh không ăn uống đủ. Trong anh rất thiếu sức sống. “Anh ổn chứ? Tối qua anh đã làm gì vậy? Trông anh như một con sâu rượu ngủ trong ngõ hẻm ấy.”
“Anh ổn.” Chắc ai cũng sẽ đoán anh đã đắm chìm trong men rượu cả tối qua. Mẹ cô nghĩ rằng các quý ông sẽ chè chén đến tận tuổi ba mươi. “Em có ý tưởng này,” cô nói, quay lại chủ đề. “Nhưng nó sẽ bắt anh trì hoãn kế hoạch cưới xin trong thời điểm hiện tại.”
“Anh không có cưới xin gì hết. Anh không muốn cưới, dù cha anh có nói gì đi nữa,” James có thể sưng sỉa một cách điên tiết khi muốn. Nó đỡ hơn từ năm anh mười lăm, dù cũng không đỡ nhiều lắm. “Em có biết anh ghét gì nhất thế giới này không?” “Em chắc chắn anh sẽ nói là cha mình, nhưng anh không thật sự nghĩ vậy mà.”
“Ngoài cha anh ra. Anh ghét cảm giác tội lỗi.” “Ai khiến anh cảm thấy tội lỗi? Anh là quý ông hoàn hảo nhất trong gia đình Ashbrook.”
Anh lại cào lên tóc. “Đó đúng là những gì mọi người nghĩ. Thỉnh thoảng anh muốn trốn đi xa, nơi người ta không biết gì về các bá tước hay phong thái của giới quý tộc, tất cả những điều đó. Nơi đàn ông được đánh giá dựa vào bản thân anh ta chứ không phải tước hiệu và mấy trò ngớ ngẩn.” Theo cau mày nhìn anh. “Em không hiểu cảm giác tội lỗi đến từ đâu.”
“Anh sẽ chẳng bao giờ đủ tốt.” Anh đứng dậy, đi sang bên kia phòng để nhìn ra cửa sổ. “Anh lố bịch vừa thôi! Mọi người đều yêu anh, kể cả em, và nếu điều đó không có ý nghĩa gì thì em chẳng biết cái gì mới ý nghĩa nữa. Em biết rõ anh hơn bất kỳ ai trên thế gian này, và nếu em nói anh đủ tốt thì tức là đúng như vậy.”
Anh quay lại, cô nhẹ nhõm khi thấy anh đang cười nhếch mép. “Daisy, em có nghĩ một ngày nào đó mình sẽ điều hành Nghị viện không?” “Thế thì quá may cho họ!” cô đáp trả, “Nhưng nói nghiêm túc, James, ít nhất thì hãy nghe kế hoạch của em được chứ?”
“Chinh phục thế giới à?” “Chinh phục Geoffrey, điều đó quan trọng hơn nhiều. Việc anh giả vờ tán tỉnh em, chỉ trong một thời gian ngắn để em được chú ý, hết sức có ý nghĩa với em. Anh chẳng bao giờ tham dự vũ hội nên nếu anh bắt đầu tháp tùng em thì mọi người sẽ tò mò vì sao, chẳng mấy chốc, Geoffrey sẽ nói chuyện với em về một điều gì đó… Sau đó, em có thể quyến rũ anh ấy để anh ấy quên đi vẻ ngoài của em, rồi thuộc về em.” Cô ngã lưng ra sau, đắc thắng. “Không phải là một kế hoạch tuyệt vời sao?”
Mắt James nheo lại, “Nó có vài ưu điểm.” “Ví dụ?”
“Cha anh sẽ nghĩ anh đang tán tỉnh em và tạm thời để anh yên.” Theo vỗ tay. “Hoàn hảo! Em tuyệt đối chắc chắn rằng Geoffrey sẽ nói chuyện với anh. Anh ấy là học sinh nổi bật vào năm cuối anh học ở Eton phải không?”
“Phải, và vì điều đó mà anh có thể nói thẳng cho em biết rằng Trevelyan sẽ là một người chồng khó ưa. Anh ta quá thông minh. Và anh ta hay đùa cợt về mọi người một cách khiếm nhã.” “Đó là điểm em thích ở anh ta đấy.”
“Chưa kể đến sự thật là anh ta xấu như ma,” James nói thêm. “Không phải! Anh ta hết sức cao ráo và mắt màu nâu đồng. Chúng làm em nghĩ tới…”
“Đừng nói với anh,” James nói với biểu cảm chán ghét, “Anh không muốn biết.” “So-co-la buổi sáng,” Theo nói, lờ anh đi, “Hoặc mắt của Tib khi còn bé.”
“Tib là chó,” James nói, thể hiện tài năng nói thẳng nói thật. “Em nghĩ tình yêu đời mình trông như một con chó ục ịch mười tuổi à?” Anh mang vẻ trầm ngâm bỡn cợt, “Em nói đúng! Trevelyan trông giống chó! Sao anh không nhận ra điều đó chứ?” Thể hiện rằng mình không phí hoài mười bảy năm ở nhà Công tước Ashbrook, Theo ném thẳng một chiếc dép vào đầu James. Nó sượt qua tai anh, dẫn đến một cảnh tượng hết sức vô lối (và khá trẻ con), anh đuổi theo cô quanh phòng ngủ. Khi bắt được cô, anh ôm eo cô, chúi cô xuống và cọ nắm đấm lên sọ cô trong khi cô la hét phản đối.
Đó là một cảnh tượng đã diễn ra vô số lần trong phòng ngủ của Theo và nhiều căn phòng trong các điền trang của Công tước Ashbrook. Nhưng khi Theo la hét và đá vào mắt cá chân anh, James đột ngột nhận ra rằng anh đang ôm một cơ thể phụ nữ thơm ngát. Tay anh đang tì vào ngực con gái. Bộ mông tròn lẳn của Daisy ép chặt vào anh và mang lại cảm giác…
Tay anh buông ra trong vô thức, và cô ngã bịch xuống đất. Giọng cô thật sự bực khi cô đứng dậy, xoa đầu gối. “Anh làm sao thế?” cô cau có, “Trước đây anh chưa bao giờ để em ngã.”
“Chúng ta không nên chơi những trò đó. Chúng ta là… rốt cuộc chẳng bao lâu nữa là em sẽ trở thành phụ nữ có chồng.” Theo nheo mắt.
“Với cả anh bị đau tay,” James nhanh chóng nói thêm, cảm thấy má mình nóng lên. Anh ghét nói dối. Và đặc biệt ghét nói dối Daisy. “Theo như em thấy thì trông anh vẫn ổn,” cô nói, quét mắt nhìn cả người anh. “Em chẳng thấy có vết thương nào nghiêm trọng khiến anh phải thả em xuống sàn nhà như cốc trà thế.”
Sau khi James gần như chạy ra khỏi phòng thì Theo mới ngồi xuống giường và ngẫm nghĩ về những gì mình vừa thấy. Trước đây cô đã từng thấy quần đàn ông gồ lên như vậy. Nhưng thật sốc khi thấy điều đó trên người James. Cô không nghĩ về anh như thế.
Nhưng rồi, đột nhiên, cô có nghĩ..