Số lần đọc/download: 1744 / 29
Cập nhật: 2015-07-15 12:02:04 +0700
Chương 3: Nọc Độc Qua Đường Email
B
à Baker vuốt ống tay áo và ống quần trở lại.
- Tôi còn phải chịu đựng chúng một thời gian nữa - bà rên lên. Những sợi sứa va bám khắp mọi nơi trên da tôi, và đốt cho nó sưng tấy lên bằng thứ nọc độc khủng khiếp của chúng. Đáng tiếc là lúc đó tôi không mặc đồ lặn nên không hề được bảo vệ. Đáy biển chỗ đó thật ra không sâu và rất ấm.
Bộ ba ba thám tử im lặng và ông Perry cũng quyết định không đưa ra lời nhận xét nào. Bà Baker tiếp tục bản báo cáo.
- Bây giờ mới đến phần trầm trọng nhất. Cơ thể tôi bị dị ứng loại thuốc độc này. Tôi... không còn giúp được bản thân mình nữa. Không chuyển động được. Tôi ngất đi và cứ trôi lập lờ trong cái lỗ đen đó. Nếu cô ấy không tới, chắc là tôi đã... - người đàn bà không đủ sức nói những lời cuối cùng.
Justus nhảy vào đỡ lời bà.
- Vậy là cô bạn gái Betty đã cứu mạng bà?
Bà Baker gật đầu.
- Cô ấy không chui vào phía trong con tàu, mà chỉ bơi khuất ra khỏi tầm mắt của bà?
- Đúng vậy, Justus. Cậu suy luận đúng đấy. Cô ấy đã tìm thấy tôi và đưa tôi lên bờ. Rồi người ta đưa tôi đến chỗ bác sĩ. Báo chí địa phương cũng có đưa một tin ngắn..
Hài lòng, Justus ngồi ngả ra lưng ghế sofa. Cậu đã chứng minh cho bà Baker thấy, cậu có thể suy luận nhanh tới mức nào. Rất có thể đó sẽ là một ưu thế cho bộ ba trong việc xem xét nên trao công việc điều tra cho ai. Thám Tử Trưởng không thể nín được một nụ cười tinh ranh hướng về phía Dick Perry.
Người kia giận dữ nhìn trân trân trở lại.
Bà Baker lấy hơi, muốn nói tiếp, nhưng đúng lúc đó ông Perry đã cúi người về phía trước.
- Bà Baker, giờ tôi hiểu ra rồi: sau vụ việc khủng khiếp đó bà không bao giờ còn muốn đi lặn nữa. Những tình huống nguy hiểm đến tính mạng cỡ này sẽ để lại dấu vết của chúng!
Bà Baker quay về phía ông ta và gật đầu, nhưng trước khi bà kịp giải thích việc này cho rõ ràng hơn thì Justus đã nhanh lẹ chen vào:
- Một thời gian chữa chạy về mặt tâm lý chắc chắn sẽ giúp được bà!
Bà Baker xoay đầu lại và mở miệng, nhưng trước khi bà kịp nói nên lời thì ông Perry đã kêu lên:
- Nhưng chuyện này đâu phải chỉ là chuyện sợ hãi! Mỗi lần đụng chạm với loài sứa đó có thể gây nên một cơn dị ứng mới và làm hại đến mạng sống của bà. Có phải như vậy không?
Bà Baker nuốt khan và gật đầu. Bà thu nhỏ người lại.
Justus long mắt lên nhìn Dick Perry. Vị thám tử tư này quả thật đã suy luận đúng, nhưng Justus chỉ muốn cậu mới chính là người đưa ra lời kết luận đó.
Bà Baker lơ đãng giơ tay về phía tách trà và uống một ngụm nhỏ.
- Quá nhiều thám tử như thế này, khiến người ta rất dễ bối rối - bà lẩm bẩm.
- Tôi thấy chỉ một thám tử là đủ rồi - Dick Perry tận dụng ngay cơ hội. Bà hãy tin cậy vào tôi, kẻ chuyên nghề! Bà hãy ném bọn nhãi ranh này ra cửa đi!
Nhưng rõ ràng là bà Baker còn muốn thử thách các thám tử thêm một chút nữa.
- Thôi được, có thể, nhưng đầu tiên tôi muốn các quý ông cho tôi biết: các ông định giải vụ này ra sao?
Vì ông Perry chần chừ, nên Justus lên tiếng.
- Qua điện thoại bà có nói vài lời về một bức thư điện tử nguy hiểm. Tôi đoán rằng bà rất muốn biết thủ phạm trong vụ đó là ai.
Người đàn bà gật đầu.
- Đầu tiên chúng tôi muốn xem xét chiếc máy tính của bà - Justus đề nghị.
- Thế sao? Đám trẻ các cậu cũng là chuyên gia sao?
Perry ngắt lời cậu ngay lập tức, rõ là ông ta đang có ý nghi ngờ. Người đàn ông xoay sang phía bà Baker:
- Những lá thư điện tử giả tạo, những con virus máy tính nguy hiểm, đó không phải là việc người ta có thể coi thường. Bà thấy đấy, tôi mới là người chuyên nghề. Tôi đã rất nhiều lần xử lý các tội phạm máy tính.
Vẻ quan tâm, bà Baker ngẩng lên.
- A, thế sao ạ? Trong những vụ án nào vậy?
- Vâng, thì... - Perry lẩm bẩm và hít hơi thành tiếng qua đường mũi. Dĩ nhiên tôi không thể đơn giản nhắc lại những sự kiện đó cho bà nghe... chúng tôi có những quy định bảo mật riêng, bà biết đấy - Ông ta nuốt khan, rồi nét mặt ông ta thay đổi và ông ta tự tin thêm vào - Bà cũng đâu có muốn tôi kể cho những người khác nghe về vụ của bà.
Có vẻ như bà Baker thấy giải thích như vậy là có lý.
- Thế còn các cậu? - bà hỏi bộ ba thám tử. Các cậu cũng là... người chuyên nghề chứ?
Bob và Peter bối rối nhìn nhau. Dĩ nhiên họ không phải chuyên gia máy tính, nhưng bộ thần kinh của Justus vẫn rất vững vàng.
- Chúng tôi làm việc và cộng tác rất thân với Tom Wood - cậu giải thích - Một bạn học của chúng tôi. Đó là một tài năng xuất chúng trong những vấn đề về máy tính.
- Một bạn học... - với một cái nhún vai khinh thị, Dick Perry quay đi.
Justus gắng sức lờ đi cử chỉ đó.
- Liệu bà có thể đoán ra ai là người đã gửi cho bà bức thư điện tử đó không? - cậu hỏi tiếp.
Giọng bà Baker trở nên mỏng mảnh:
- Dĩ nhiên lá thư điện tử có đi kèm với tên người gửi, nhưng tôi tin đó chỉ là một lần vỏ nguy trang. Đằng sau cái tên đó phải là một kẻ hoàn toàn khác. Có lẽ tôi cũng đã phần nào đoán ra được thủ phạm. Nhưng thưa các quý ông, trước khi quyết định trao hợp đồng cho ai, tôi sẽ không để lộ những nghi ngờ của mình. Nếu không thì mọi chi tiết ở đây sẽ lan ra thật nhanh như một trận cháy rừng, và rồi thì mọi người lại bàn tán rằng cái bà Baker quái gở nọ đã tự mình bịa ra tất cả mọi thứ.
- Tại sao bà không đến gặp cảnh sát? - Peter hỏi. Cậu lờ đi lời ám chỉ rằng có khả năng bọn họ hay thậm chí cả Dick Perry sẽ ngồi lê đôi mách kể rộng ra những thông tin cá nhân của ai đó.
- Tôi tin cảnh sát còn nhiều việc quan trọng hơn chuyện đi tìm kẻ gửi những bức thư điện tử độc ác - Bà Baker lắc đầu - Chắc họ sẽ chỉ cười giễu tôi thôi. Không, không thể nhờ cảnh sát.
Dick Perry gật đầu đầy thông cảm và hỏi nhanh:
- Thế lá thư đó đi kèm với tên người gửi nào?
- Berts Bar. Tôi đã thoạt nghĩ, không biết quán rượu này muốn gì ở tôi, thế rồi tôi mở tập tin đi kèm với lá thư, nhưng trong đó chỉ có thực đơn.
- Chả lẽ đằng sau vụ này là quán cà-phê bên bãi biển? - Bob hỏi vẻ không tin - Tại sao kia chứ?
- Đó mới là chuyện đáng chú ý - bà Baker đồng tình - Tôi không quen ai ở đó cả. Nhưng tôi tin rằng đây chỉ là một lần vỏ ngụy trang. Tôi hiểu quá ít về chuyện này. Đó là nhiệm vụ của các quý ông. Hãy đi tìm những... con sứa đó.
- Vậy thì chúng tôi cần phải xem máy tính của bà đã - Justus thúc giục, cậu đưa mắt tìm kiếm - Nó ở đâu?
Bà Baker giơ tay chỉ sang phòng bên cạnh.
- Phía bên kia... mật khẩu là Harry. Nhưng xin lỗi, tôi sẽ không đi cùng các cậu đâu. Tôi không chịu nổi bức tranh nọc độc rùng rợn đó.
Bộ Ba??? gật đầu và đứng dậy. Dick Perry lật đật chen vào giữa, rồi cả bốn người bước căn phòng sát bên phòng khách. Đó là phòng làm việc của bà Meg Baker. Ánh mắt Justus va phải những chiếc tủ đựng tài liệu được sắp xếp rất ngăn nắp, và một bàn làm việc được cọ chùi sáng choang. Bà Baker là người ưa trật tự.
Máy tính đứng trên một chiếc bàn dành riêng cho nó, bên cạnh khuôn cửa sổ. Với một cú thúc khuỷu tay không mấy sạch sẽ, Dick Perry muốn gạt bộ ba thám tử sang bên, nhưng Bob và Peter cương quyết chặn ông ta lại. Qua đó, Justus có thể bình tĩnh ngồi xuống trước màn hình máy tính. Ba người đứng vòng sau lưng cậu, trong khi bà Baker vẫn ngồi lại trên chiếc ghế bành của mình trong phòng khách.
- Được, ta xem thử xem sao.
Justus nói và bật máy lên. Thật ra cậu không phải là người sợ sứa, ít nhất là sứa ảo. Vậy mà cậu vẫn giật mình khi màn hình làm việc xuất hiện: một con sứa nhờn nhờn màu trắng trong cận cảnh.
- Màn hình làm việc trước đó đã bị thay đổi chưa? - Justus hỏi vọng sang phía phòng khách - Trông nền màn hình bây giờ giống hệt một con sứa.
- Không. Tất cả mọi việc bắt đầu khi tôi mở cái thư điện tử đó ra.
- Tôi cũng đoán thế. Thậm chí con trỏ chuột cũng đã bị đổi thành hình sứa rồi, - Justus báo cáo.
- Cái mũi tên đó hả? Như thế là có nghĩa gì? - Bà Baker hoảng hốt kêu lên.
- Cùng với động tác mở E-Mail đó, một con virus đã tin vào máy tính của bà. Con virus này rõ là loài sinh sôi nảy nở rất nhanh, lấn sang các chương trình khác. Tôi đoán rằng toàn bộ máy tính bây giờ nhiễm virus rồi.
- Trời ạ! Thế những tập tin của tôi thì sao?
Justus nghe tiếng bà Baker đẩy chiếc ghế bành về phía sau và đứng dậy. Nhưng đã quá muộn rồi. Cậu đã bấm vào nút lệnh mở chương trình nhận E-Mail. Chính trong tích tắc bà Baker chen vào đứng giữa Bob và Dick Perry, màn hình được chia ra và hàng ngàn hàng ngàn con sứa cuồn cuộn tuôn ra từ một cái lỗ màu đen. Những âm thanh vang ra từ loa khiến người nghe rởn tóc gáy. Cuối cùng, toàn bộ màn hình chỉ còn lại duy nhất một đống hỗn độn của vô vàn những con thú nhỏ, nhờn nhụa.
Bà Baker há mồm ra thở. Bà đưa hai bàn tay lên cổ, thốt lên một tiếng kêu tắc nghẹn. Rồi người đàn bà ngã nghiêng ra. Cũng may mà Bob kịp thời giơ tay đỡ, nếu không chắc bà ấy sẽ đập mình vào tủ tài liệu.
- Nó đập gục bà ấy rồi. Ta đặt bà ấy lên ghế sofa.
Peter nói nhanh. Quả quyết, cậu cầm lấy đôi chân của người phụ nữ trong khi Bob luồn tay nâng hai vai. Bà Baker không phải là người thiếu kí lô. Thêm vào sự không may đó, con chó của bà Baker cũng nhảy vào phòng làm việc, vừa gầm gừ, vừa nhe răng lao về phía Peter. Một cú đá khéo léo giúp cậu tránh được hàm răng của nó.
Vẻ nghi ngờ. Dick Perry đứng nhìn.
Trong cơn xúc động, không một ai nhận ra là Justus vẫn rất bình tĩnh ngồi lại bên bàn máy tính.
Bob và Peter khiêng bà Baker sang phòng khách, thận trọng đặt bà lên ghế sofa. Rồi Bob nhảy vào khuôn bếp, đi lấy nước lạnh. Phải mở tới cánh tủ thứ ba cậu mới tìm được một chiếc bát đủ lớn.
Peter lúc đó quay ra tìm điện thoại. Cuối cùng, cậu phát hiện thấy nó trong phòng ngủ. Đúng lúc định bấm nút lưu số máy cứu thương thì cậu nghe tiếng người lao xao vọng ra từ phòng khách. Peter quyết định quay trở lại nơi đó.
Bà Baker lúc đó đã tỉnh dậy. Con chó đã nhảy lên ngồi trên ghế sofa và đưa lưỡi liếm mặt chủ nhân. Ngay bên cạnh ghế sofa là Dick Perry trong tư thế quỳ, tay ông ta cầm tay bà Baker.
- Hello, bà Baker, hello, - ông ta dịu dàng gọi - Tuyệt vời! Bà tỉnh lại rồi!
- Cảm ơn! - người phụ nữ nói bằng giọng yếu ớt - Ông Perry, ông đã cứu mạng tôi.
- Không có chi, đấy là việc của tôi mà.
- Chuyện gì đã xảy ra thế?
- Bà đã nhìn thấy mấy con sứa trên màn hình và bị ngất đi. Sau đó tôi đã thận trọng bế bà đặt lên trên ghế sofa này. Cũng may mà ngay trong căn hộ của bà có một người đàn ông đầy kinh nghiệm, chứ không phải chỉ có ba cậu nhóc choai choai.
Peter không dám tin vào đôi tai mình. Đó là lời nói dối trắng trợn nhất, trâng tráo nhất mà đã lâu lắm rồi cậu mới nghe thấy. Cậu hắng giọng thành tiếng.
- Chúng tôi đã cứu bà, bà Baker - cậu nói với vẻ hiếu chiến.
Bà Baker phẩy tay.
- Thôi, đừng cãi nhau nữa! Miễn là tôi còn sống.
Lắc đầu, Peter im lặng. Chính lúc đó, Bob quay trở lại từ khuôn bếp và Perry nhấc ngay bát nước ra khỏi tay cậu. Trước ánh nhìn sững sờ của Bob, ông ta dịu dàng vẩy vẩy một vài giọt lên trán bà Baker và thận trọng xoa xoa.
- Bà dễ chịu chứ, bà Baker?
Người phụ nữ thở mạnh.
- Cảm ơn, tôi ổn rồi, - bà nói khẽ rồi ngồi dậy - ông thật tận tình chu đáo quá ông Perry. Đã tắt cái máy tính đi chưa?
Dick Perry nhìn quanh.
Tới bây giờ ông ta mới nhận ra là Justus vẫn còn ngồi trong phòng làm việc.
- Tôi đang tắt máy tính đây, bà Baker, - Thám Tử Trưởng lên tiếng như đang đợi lệnh sẵn - Phải một chút xíu nữa mới xong!
Một lút sau, Justus bước vào phòng khách. Nét mặt có vẻ hài lòng kỳ lạ.
Nóng nảy, bà Baker vẫy các vị khách đến bên mình.
- Giờ thì tất cả các quý ông đã nhìn thấy. Có ai đó muốn hại tôi? Suýt nữa thì tôi đã chết vì sốc. Đây là một vụ đánh thuốc độc qua đường E-Mail! Tìm đi, các ông hãy tìm cho ra thủ phạm! - bà rên lên và giơ tay về phía con chó, con chó lúc đó đã cúi xuống bên bát nước và làm dây nước ra đầy ghế sofa. - Các ông còn chờ gì nữa? Hãy đi tìm tên tội phạm!
Bốn thám tử nhìn nhau.
- À phải, tôi phải quyết định một trong hai nhóm. Thôi được, yêu cầu tiền công của ông thế nào, ông Perry?
Dick Perry rõ ràng không thích thú cái chuyện phải là người đầu tiên trả lời vấn đề này.
Cuối cùng ông ta đưa ra một mức tiền phù hợp với giá chung.
Bà Baker xoay sang phía Justus.
Đây là thời điểm mà sếp của Bộ Ba??? chờ đợi.
- Chúng tôi không lấy tiền công, bà Baker - cậu mỉm cười giải thích - Sự hài lòng của bà là đã đủ làm phần thưởng cho chúng tôi.
- Đúng là chuyện không thể tưởng tượng được! - Dick Perry phun ra phè phè. Không có tiền công? Các cậu định phá giá? Thế thì tôi phải sống bằng gì? Tôi... tôi phải trả tiền văn phòng, phải trả tiền công tác phí... và nếu cứ tiếp tục thế này, chắc là tôi phải bán đi cái thuyền nhỏ của mình, cái thú vui duy nhất còn lại trong đời tôi! - ông ta lấy hơi. - Bà Baker, một thám tử không đòi tiền công cũng chẳng đáng giá một xu nào!
Bà Baker giật nảy người lên, đưa tay về phía tách trà. Rõ ràng bà đang bị chấn động.
- Vâng thì, các quý ông... tôi... bây giờ tôi sẽ quyết định.
Dick Perry khoác lên mặt một nụ cười gượng gạo.
- Vâng.
Bình thản, bà Baker uống một ngụm trà đã lạnh ngắt.
- Tôi muốn giao hợp đồng này cho một người đứng đắn, - bà nói chậm rãi và uống ngụm trà thứ hai. Đứng đắn và có kinh nghiệm trong ngành máy tính. Tiền đối với tôi không phải chuyện quan trọng - Bà nhìn Dick Perry, nụ cười của ông ta chỉ trong tích tắc đã lan rộng ra gấp mấy lần - ông đã tận tình giúp đỡ tôi trong một tình huống thậm tệ. Và tôi hy vọng rằng ông thật cũng có nhiều kinh nghiệm với máy tính như ông đã khẳng định, vậy ông hãy tìm cho ra, con sứa đểu giả kia là kẻ nào. ông Dick Perry, tôi trao hợp đồng cho ông!