Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-17 16:10:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ane theo dõi chàng tiền vệ của đội Star đổ đầy cốc của mình từ một cái chai đặt trên bàn cà phê. Nâng cái cốc lên miệng, anh xem xét cô bằng đôi mắt soi mói nhạt màu, cứ như thể riêng chúng thôi cũng có thể tự mình tiến hành chiến dịch phá huỷ trái đất rồi.
Cô phải làm cách nào đó để quyến rũ được anh trước khi anh ném cô ra ngoài, nhưng làm thế nào đây? Cô có thể chỉ đơn giản là cởi hết quần áo ra, nhưng cơ thể cô với bộ ngực khá nhỏ không thể gọi là mầu mỡ được, có thể đó là cách nhanh nhất để cô bị ném ra ngoài. Bên cạnh đó, thật khó có thể mạnh dạn cởi quần áo trước mặt một người lạ đang đứng trong một căn phòng đầy đủ ánh sáng với một cái cửa sổ có kích cỡ như một bức tường mà không có lấy nổi một cái rèm che. Khi cô hình dung ra cái phần khoả thân này, cô luôn tưởng tượng ra một nơi nào đó rất tối.
"Cô cũng có thể đi về với họ, Rosebud. Tôi tin rằng tôi đã nói với cô, tôi không quan tâm đến gái điếm."
Ngữ pháp tồi tệ của anh ta khiến dự đoán của cô càng thêm vững chắc. Với mỗi sai lầm ngôn ngữ của anh ta, chỉ số IQ của đứa con chưa sinh của cô lại giảm một vài điểm.
Cô tìm cách câu giờ. "Tôi luôn thấy thật thiếu khôn ngoan khi định kiến với bất cứ nhóm người nào."
"Cô không nói thế chứ."
"Lên án một người chỉ dựa trên cơ sở duy nhất về dân tộc, tôn giáo, hoặc thậm chí là nghề nghiệp hoạt động của người đó là vô lý."
"Vậy sao? Thế còn những kẻ giết người?"
"Những kẻ giết người không được xét đến, nghiêm túc mà nói, một nhóm phải có sự gắn kết, do đó, chúng không giống nhau lắm." Cô biết rằng anh ta đã tham gia vào cuộc tranh luận mà có lẽ không phải là phương pháp tốt nhất để khiêu gợi, nhưng cô là một người tranh luận giỏi hơn là một kẻ quyến rũ, và cô không thể kháng cự lại việc bảo vệ ý kiến của mình. "Nước Mỹ được thành lập trên nguyên tắc của sự đa dạng hoá các dân tộc và tự do tôn giáo, nhưng những định kiến mù quáng đã gây ra hầu hết các tệ nạn trong xã hội của chúng ta. Anh không thấy mỉa mai sao?"
"Cô đang cố gắng nói cho tôi rằng nghĩa vụ yêu nước của tôi như một người con trung thành của Uncle Sam là chỉ cho cô thấy những vết nứt trên trần phòng ngủ của tôi?" (Uncle Sam là một cách gọi cá nhân hóa chỉ nước Mỹ. Nguồn gốc tên gọi: Sam Wilson làm nghề đóng thịt hộp ở Troy (New York) và nổi tiếng là người lương thiện, chịu khó làm ăn. Trong cuộc chiến diễn ra năm 1812, Sam được cử làm viên chức kiểm tra thịt trong lực lượng quân sự Mỹ trú đóng ở New Jersey, làm việc với một nhà thầu tên Elbert Anderson. Thịt do Anderson cung cấp được đóng dấu chữ “EA-US” là chữ tắt tên của nhà thầu (Elbert Anderson) của quốc gia cung cấp (United States). Theo lời truyền tụng, khi thống đốc New York là Daniel D. Tompkins đến thăm nhà máy đóng hộp và hỏi về những chữ tắt trên, một công nhân đã trả lời ông ta 'US' là chữ tắt của 'UNCLE SAM WILSON'. Từ đó các binh sĩ Mỹ truyền tai nhau là những chuyến hàng tiếp tế cho quân đội đã đến từ 'UNCLE SAM'. Ngày nay khi muốn trêu chọc hay giễu cợt, người ta gọi người Mỹ là Uncle Sam.)
Cô đã bắt đầu mỉm cười cho đến khi cô thấy vẻ mặt của anh ta cực kỳ nghiêm trọng. Với kẻ không não may mắn này, chỉ số IQ của đứa con chưa ra đời của cô đã tụt dốc xuống thêm chút nữa.
Trong một khoảnh khắc, cô đã cân nhắc đến vấn đề đạo đức khi cố tình thao túng một người đần độn như vậy, chưa kể đến thiếu óc hài hước, nhưng sự cần thiết cơ thể chiến binh của anh ta để phục vụ cho mục đích của cô đã thắng các nguyên tắc đạo đức. "Có, tôi cho là thế đấy."
Anh ta dốc ngược cái cốc. "Được rồi, Rosebud. Tôi cho là tôi đã say đủ để cho cô một cơ hội trước khi tôi ném cô ra ngoài. Cho tôi xem cô có gì nào."
"Gì cơ."
"Hãy xem hàng hoá nào."
"Hàng hoá?"
"Cơ thể cô. Các thủ đoạn cô giấu trong túi. Nhân tiện cô làm gái gọi được bao lâu rồi?"
"Uh... Trên thực tế, anh là khách hàng đầu tiên của tôi."
"Khách hàng đầu tiên của cô?"
"Đừng để điều đó khiến anh hoảng loạn. Tôi đã được đào tạo rất tốt."
Mặt anh ta rắn lại và cô nhớ lại vẻ ghê tởm của anh ta về gái gọi, một thực tế đã khiến tình huống đặc biệt này càng khó có thể thực hiện được. Khi cô chỉ ra điều này, Jodie đã gạt nó sang một bên bằng cách nói rằng đồng đội của anh ta sẽ chuốc cho anh ta say sỉn, và anh ta sẽ chẳng thể nào phân biệt nổi. Nhưng mặc dù Jane có thấy anh ta uống, anh ta chẳng có vẻ gì là say sỉn cả.
Cô sẽ lại phải nói dối một lần nữa. Có lẽ là do thuốc, nhưng cô dường như càng ngày càng kiểm soát được vấn đề. Nó chỉ đơn giản là sáng tác ra một thực tế mới, tô vẽ lại nó với một vài chi tiết cần thiết, và cố gắng hết mức để nhìn thẳng vào anh ta trong suốt quá trình. "Có thể anh là người cổ điển, Mr Bonner, người vẫn tin rằng phụ nữ trong ngành nghề của tôi chỉ có thể được đào tạo theo duy nhất một cách, nhưng điều đó không còn đúng nữa. Ví dụ là tôi đây không phải là một gái gọi."
Cốc của anh ta dừng lại giữa chừng. "Cô là gái gọi."
"Đúng. Nhưng tôi cho rằng tôi đã đề cập với anh rằng anh là khách hàng đầu tiên của tôi. Cho đến bây giờ tôi mới chỉ thân mật với một người đàn ông. Người chồng quá cố của tôi. Tôi tình cờ là một góa phụ. Một góa phụ rất trẻ.”
Anh ta chẳng có vẻ gì là tin tưởng cái thông tin vừa rồi, vì vậy cô bắt đầu tô vẽ. "Chồng tôi chết bỏ tôi lại trong nợ nần khủng khiếp, và tôi cần công việc nào đó trả hậu hĩnh hơn so với mức lương tối thiểu. Thật không may, không có kỹ năng thị trường, tôi không có nhiều sự lựa chọn. Sau đó, tôi nhớ rằng chồng tôi đã luôn khen ngợi tôi trên khía cạnh thân mật của cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng xin đừng nghĩ rằng vì tôi chỉ có một đối tác mà tôi không có trình độ cao."
"Có lẽ tôi đã bỏ qua điều gì đó chăng, nhưng tôi không hiểu làm sao một ai đó có thể khẳng định có-Cô nói thế nào nhỉ? Một đối tác?-mà lại được đào tạo tốt."
Anh ta chỉ ra đúng vấn đề rồi đấy. Não cô lách cách hoạt động. "Tôi đã đề cập đến những băng hình giảng dạy mà tất cả các nhân viên mới của công ty tôi đều phải xem."
"Họ đào tạo cô bằng cách xem video." Mắt anh ta hẹp lại, khiến cô nhớ đến cách một gã thợ săn đang ngắm trước khi bóp cò. "Bây giờ, không phải thật thú vị sao."
Cô cảm thấy một niềm vui nho nhỏ dâng lên khi đứa trẻ của cô lại mất thêm một vài điểm trong bài Kiểm tra Kỹ năng cơ bản Iowa. Ngay cả một máy tính cũng không thể chọn một kết hợp hoàn hảo hơn. (Iowa Test of Basic Skills là chương trình tự nguyện, không lợi nhuận do trường đại học Iowa cung cấp. The ITBS được áp dụng cho học sinh từ lớp mẫu giáo đến lớp 8, tuỳ từng lớp sẽ có những phần thi riêng và độ khó khác nhau. Kết quả của ITBS được sử dụng cho mục đích nghiên cứu, giảng dạy.)
"Chúng không phải là video thông thường. Không phải là thứ anh muốn một đứa trẻ nhạy cảm xem. Nhưng các phương pháp cũ về việc tập huấn nghề nghiệp không còn được sử dụng trong thời đại hiện nay vì an toàn tình dục, ít nhất là không được sử dụng trong các công ty môi giới có óc phán đoán."
"Công ty môi giới? Cô muốn nói về nhà thổ?"
Mỗi lần cô nghe thấy cái từ ghê tởm ấy cô lại cảm thấy nhói lên một chút. “Thuật ngữ chính trị đúng phải là: “Công ty môi giới niềm vui.” Cô tạm dừng một chút. Đầu cô có cảm giác như thể nó đang trôi nổi bập bềnh trên vai cô. "Cũng như gái gọi nên được đặt những cái tên như là nhà cung cấp khoái cảm tình dục (sexual pleasure providers) hay là SPPs."
"SPPs? Cô chắc chắn là cuốn từ điển biết đi."
Đó là do tò mò, nhưng giọng anh ta dường như ngày càng khàn hơn từng phút một. Chắc phải là do rượu. Tạ ơn chúa, anh ta quá đần độn để nhận ra cuộc đối thoại này đã trở nên lạ lùng như thế nào. "Chúng tôi có những buổi thuyết trình và những khách mời đến để thảo luận những vấn đề chuyên môn với chúng tôi."
"Như thế nào?"
Tâm trí của cô đang chạy đua. "Uh... ví dụ như đóng các vai diễn."
"Những loại vai diễn nào?"
Loại nào mới được cơ chứ? Tâm trí cô đảo tung những kịch bản khác nhau, tìm kiếm một kịch bản không dính dáng đến đau đớn thể chất hay những thứ suy đồi. "Well, chúng tôi có một kịch bản gọi là Prince Charming và Cinderella."
"Như thế nào?"
"Nó liên quan đến... hoa hồng. Làm tình trên giường với những cánh hoa hồng."
"Nghe có vẻ hơi nữ tính với tôi. Cô có cái gì đậm đà hơn để đề nghị không?"
Sao cô lại đề cập đến đóng vai các kịch bản cơ chứ? "Tất nhiên, nhưng vì anh là khách hàng đầu tiên của tôi, tôi nghĩ rằng tôi sẽ phục vụ anh tốt hơn nếu chúng ta cứ tiến thẳng vào vấn đề cơ bản."
"Thế còn cách thức làm việc?"
Cô nuốt xuống một cái. "Khả năng đặc biệt hiện nay của tôi." Anh ta chẳng có vẻ gì là bị kích thích bởi cái viễn cảnh cô vẽ ra, dù khuôn mặt anh ta chẳng biểu hiện gì nhiều, quả là khó nói. "Điều đó, hoặc-Tôi nghĩ rằng tôi có năng khiếu là-uh-đối tác ở phía trên."
"Well, tôi cho rằng cô đã khắc phục được những định kiến của tôi đối với gái gọi."
"Nhà cung cấp khoái lạc tình dục."
"Gì cũng được. Nhưng vấn đề là cô hơi già đối với tôi."
Già! Điều đó thật sự khiến cô điên lên. Anh ta ba mươi sáu, vậy mà anh ta dám coi một phụ nữ mới 24 là già! Có lẽ đó là do đầu óc cô hơi bồng bềnh, nhưng thực tế cô không thực sự 24 tuổi chẳng có gì khác biệt. Chỉ xét về những nguyên tắc cơ bản thôi.
Cô cố gắng trưng ra một cái nhìn thiện cảm. "Tôi xin lỗi, tôi chắc phải hiểu lầm. Tôi cho rằng anh có thể xử lý một phụ nữ trưởng thành."
Dù anh vừa nuốt cái gì, nó cũng đi xuống sai đường và anh ta ho sặc sụa.
Cảm thấy thoả mãn một cách độc ác, cô vẩy tay về phía phía điện thoại của anh ta. "Anh có muốn tôi gọi cho văn phòng và hỏi họ có thể gửi Bí Ngô đến đây không? Nếu cô bé đã làm xong bài tập về nhà, cô bé sẽ đồng ý thôi."
Anh ta ngừng ho đủ lâu để đo đếm cô với sóng âm phát ra từ đôi mắt đó. "Cô không thể 24 được. Cả hai chúng ta đều biết cô không thể ít hơn một ngày dưới 28 được. Bây giờ tiếp tục đi và cho tôi xem cô học được những gì từ mấy cuốn băng đào tạo về khởi động đó. Nếu cô khiến tôi quan tâm, có lẽ tôi sẽ xem xét lại."
Hơn bất cứ điều gì, cô muốn hét vào mặt anh ta là biến xuống địa ngục đi, nhưng cô sẽ không cho phép sự phẫn nộ kéo cô ra khỏi mục tiêu của mình, dù cô có bị phán xét như thế nào đi nữa. Làm thế nào cô có thể quyến rũ anh ta? Cô đã không hề quan tâm gì đến việc vuốt ve trước khi giao hợp, giả định rằng anh ta chỉ cần ở trên cô, thực hiện các hành động, và lăn xuống như cách Craig đã làm.
"Có loại hoạt động làm ấm lên nào mà anh thích trong quá khứ không?"
"Cô có mang theo bất kỳ cái Whip Reddi nào không?"
Cô có thể cảm thấy mình đang đỏ mặt. "Không, tôi không mang."
"Thế còn còng tay?"
"Không!"
"Khỉ thật. Tôi cho rằng chẳng có gì quan trọng hết. Tôi là người đầu óc khoáng đạt." Anh ta ngả người vào chiếc ghế bành lớn nhất trong phòng và vẫy tay về phía cô. "Cứ tiếp tục đi, Rosebud, và-cô gọi là gì nhỉ-cung cấp. Tôi có lẽ sẽ thích bất cứ cái gì cô mang lại."
Có lẽ cô có thể nhảy một điệu quyến rũ cho anh ta xem. Cô là một vũ công giỏi khi chỉ có một mình, nhưng trước công chúng, cô thường vụng về và ngượng ngập. Có lẽ cô có thể làm như cô vẫn tập trong lớp Aerobics của cô, mặc dù giữa lịch làm việc dày đặc và thực tế là cô thích đi bộ như là một hình thức tập thể dục, cô thường bỏ ngang trước khi lớp học kết thúc. "Nếu anh muốn bật một bản nhạc yêu thích..."
"Chắc chắn rồi" Anh ta đứng dậy và bước đến một dàn âm thanh stereo. "Tôi nghĩ rằng tôi có thể có một vài công cụ trí thức. Tôi cá là một SPS như cô thích nhạc Longhair."
"SPP.”
"Không phải đó là những gì tôi nói à" Anh ta trượt một đĩa CD nhỏ vào máy sau đó quay lại chỗ ngồi của mình, phòng khách được lấp đầy âm nhạc sống động với bài “Flight of the Bumblebee.” của Rimsky-Korsakov. Một bài hát với nhịp điệu điên cuồng chẳng phải là ý tưởng của cô về thể loại nhạc dùng để quyến rũ, nhưng cô biết làm gì được chứ?
Cô trình diễn một màn xoay khớp bả vai được lấy ra từ phần khỏi động trong lớp Aerobics và cố gắng trông thật nóng bỏng nhưng những nhịp nhanh của bản nhạc khiến nó trở nên thật khó khăn. Tuy nhiên, những hóa chất được đẩy qua mạch máu đã giúp cô tiếp tục. Cô thêm vào một số động tác chân ép ngang, mười bên phải và sau đó mười bên trái, để cô sẽ không bị lệch người.
Tóc cô cọ vào má khi cô di chuyển theo cái cách cô chỉ có thể hy vọng là hấp dẫn, nhưng khi anh ta theo dõi cô với đôi mắt hằn học, cô không hề nhìn thấy bất cứ bằng chứng nào cho thấy anh ta bị cuốn đi bởi ham muốn. Cô nghĩ đến động tác bụng, gập người chạm tay vào ngón chân, nhưng nó có vẻ như không phải là một phong cách nhảy duyên dáng cho lắm. Bên cạnh đó, cô không thể chạm vào ngón chân mà không cong đầu gối. Cảm hứng tấn công.
Một. Hai. Ba. Đá!
Một. Hai. Ba. Đá!
Anh bắt chéo chân và ngáp.
Cô thử nghiệm một màn lắc hông nho nhỏ.
Anh ta liếc đồng hồ.
Thật là vô vọng. Cô dừng lại và để cái nhịp điệu bumblebee bay mà không có cô.
"Và đây, tôi đang ngồi đợi cô hoàn thành nốt cái điệu lừa nhảy đó đấy."
"Tôi không nhảy giỏi lắm khi có người nhìn."
"Tôi cho rằng cô nên dành thêm một ít thời gian với những video đào tạo. Hoặc một vài phim cũ của John Travolta." Anh ta đứng dậy và bước tới giảm âm lượng nhạc. "Tôi có thể nói thật với cô không, Rosebud?"
"Vâng, làm ơn."
"Cô không khuấy động tôi." Anh ta cho tay vào túi quần và rút ví ra. "Tôi sẽ boa thêm tiền cho cô."
Cô chỉ đủ thời gian để kìm không bật khóc, mặc dù trên thực tế cô không phải loại người hơi một tí là mước mắt nước mũi sì sụt. Anh ta sắp sửa đá cô ra khỏi cửa, và cô sẽ đánh mất cơ hội tốt nhất để có đứa con trong mơ. Tuyệt vọng khiến giọng cô khàn đặc. "Làm ơn, Mr Bonner. Anh không thể tống cổ tôi ra ngoài được."
"Tôi chắc chắn có thể."
"Anh sẽ... Anh sẽ khiến tôi bị sa thải. Các cầu thủ đội Star là một trong những khách hàng rất quan trọng của công ty tôi."
"Nếu nó quan trọng như vậy, tại sao họ lại gửi cô đến? Ai có mắt cũng thấy cô chẳng biết cái khỉ gì về việc làm gái gọi hết."
"Có một-một hội nghị trong thành phố. Họ bị thiếu nhân sự."
"Vậy nên, cô muốn nói là... Tôi bị dính vào cô vì thiếu người."
Cô gật đầu. "Và nếu họ biết anh đã không hài lòng với sự phục vụ của tôi, họ sẽ sa thải tôi. Làm ơn, Mr Bonner, tôi cần việc làm này. Nếu họ đuổi tôi, tôi sẽ mất tiền trợ cấp."
"Cô có trợ cấp?"
Nếu gái gọi không được nhận trợ cấp, họ chắc chắn nên nhận được. "Họ có một kế hoạch tuyệt vời về nha khoa, và tôi đã có hẹn trồng răng. Liệu chúng ta có thể... liệu chúng ta có thể chỉ cần đi vào phòng ngủ không?"
"Tôi không biết, Rosebud..."
"Làm ơn!" Đầy tuyệt vọng, cô tóm lấy tay anh ta. Mắt nhắm tịt, cô đặt nó lên ngực mình và giữ nó ở đó, lòng bàn tay bằng phẳng.
"Rosebud?"
"Yes?"
"Cô đang làm gì đấy?"
"Cho anh... cảm thấy vú của tôi."
"Uh-huh." Tay anh ta vẫn để yên. "Không có video đào tạo nào gợi ý cô phải cởi quần áo trước à?"
"Vải áo rất mỏng, do đó, tôi chắc chắn rằng thực sự không có khác biệt gì mấy. Tôi chắc chắn anh có thể thấy tôi không mặc gì phía dưới hết."
Hơi nóng từ lòng bàn tay anh ta đốt cháy lớp lụa mỏng manh xuyên vào da cô. Cô không để mình tưởng tượng bàn tay ấy cảm nhận sẽ thế nào nếu như không có lớp áo mỏng cản trở. "Anh có thể luồn tay vào chúng nếu muốn."
"Tôi đánh giá cao lời đề nghị này, nhưng-cô không định mở mắt ra à?"
Cô đã quên mất mình nhắm mắt, và cô nhanh chóng mở chúng ra.
Đó là một sai lầm. Anh ta đứng gần đến nỗi cô phải nghểnh cổ lên để nhìn anh. Từ cự ly gần như vậy, nét mặt anh ta mờ đi, nhưng vẫn không đủ để giấu đi thực tế là ngay cả miệng anh ta trông cũng khắc nghiệt hơn cô nghĩ lúc đầu. Cô thấy một vết sẹo nhỏ trên cằm anh ta, một vết sẹo khác gần chân tóc. Toàn bộ cơ thể anh ta như được làm bằng cơ bắp và thép đúc. Sẽ chẳng có lấy nổi một đứa đầu gấu nào ở sân chơi dám bắt nạt con của người đàn ông này.
Đó là cái xích đu của tao, đồ lập dị! Biến khỏi nó nếu không tao sẽ đấm mày.
Janie Não to đầy chấy rận... Janie Não to đầy chấy rận...
"Làm ơn. Liệu chúng ta có thể vào phòng ngủ không?" Cô nới lỏng tay, và anh ta từ từ thả tay ra khỏi ngực cô.
"Cô có thực sự muốn điều này không, Rosebud?"
Cô gật đầu.
Anh nhìn cô chằm chằm, và đôi mắt chiến binh đó không hề tiết lộ một tí suy nghĩ nào.
"Tôi đã được mua và trả tiền." cô nhắc nhở anh ta.
"Đúng. Cô đã được mua." Anh ta dường như đang suy nghĩ tới lui. Cô kiên nhẫn chờ, cho não bộ chậm chạp của anh ta tất cả thời gian cần thiết để làm việc.
"Tại sao cô không chỉ đơn giản là quay lại công ty của cô và nói rằng chúng ta đã làm việc bẩn thỉu này rồi."
"Tôi có một khuôn mặt rất minh bạch. Nó ngay lập tức sẽ hiện rõ ràng rằng tôi đang nói dối."
"Vậy thì chẳng có cách nào khác để ra khỏi đây phải không?"
Hy vọng của cô bắt đầu tăng lên. "Tôi e là vậy."
"Được rồi, Rosebud; cô thắng rồi. Tôi cho rằng tốt nhất chúng ta nên lên tầng trên thôi." Anh trượt ngón tay trỏ của mình xuống dưới dải ruy băng hồng. "Cô có chắc mình không mang theo bất kỳ cái còng tay nào không?"
Cô cảm thấy cổ họng mình chạm vào ngón tay anh khi cô nuốt xuống. "Tôi chắc mà."
"Vậy thì kết thúc chuyện này thôi."
Anh kéo dải ruy băng như thể nó là cái vòng cổ chó vậy. Tim cô đập thình thịch khi anh dẫn cô ra khỏi phòng giải lao, lên trên những bậc cầu thang có trải thảm mà không hề thả cô ra. Một bên cơ thể cô chạm vào anh. Cô cố gắng dịch chuyển nhưng anh đã cầm tù cô.
Khi họ lên cầu thang, cô liếc anh qua đuôi mắt đầy e sợ. Cô biết nó chỉ là do tưởng tượng của cô thôi, nhưng anh dường như cao hơn, to lớn hơn. Cái nhìn của cô trượt từ ngực đến hông anh, và mắt cô mở lớn. Trừ khi cô hiểu nhầm, anh có vẻ không khách quan như anh đã thể hiện. Bên dưới cái quần jean anh dường như đã hoàn toàn bị khuấy động.
"Ở đây, Rosebud."
Cô trượt chân khi anh kéo cô qua cửa vào phòng ngủ, vẫn cố gắng tìm hiểu xem làm thế nào một người ngờ nghệch như cô lại xoay xở được để khiến anh hứng thú. Cô tự nhắc nhở mình rằng cô là phái nữ, và anh như người thượng cổ. Trong tình trạng say khướt, anh chắc hẳn phải quyết định rằng bất cứ người phụ nữ nào cũng thế thôi. Cô phải biết ơn vì anh đã kéo cô vào hang động của mình bằng dải ruy băng thay vì tóc cô.
Anh bật đèn. Cái đèn ở góc tường chiếu sáng cái giường cỡ lớn được phủ chăn mỏng, nhưng không có chăn nhồi lông vịt. Nó đối diện với một bức tường trổ một dãy dài cửa sổ được che phủ bởi những cái cửa chớp dây. Có một cái tủ với những ngăn kéo, một cái ghế thoải mái, một bộ bàn cạnh giường ngủ, nhưng rất lộn xộn.
Anh thả sợi ruy băng của cô ra và quay lại đóng cửa. Cô nuốt xuống một cái khi anh vặn khoá. "Anh đang làm gì đấy?"
"Một số bạn bè của tôi có chìa khóa ngôi nhà này. Tôi đoán cô không muốn bầu bạn vào lúc này. Tất nhiên, nếu tôi sai..."
"Không, không. Anh không sai."
"Cô có chắc không? Một số PSSs chắc phải được chuyên môn hoá để làm việc theo nhóm."
"SPPs. Và những người đó ở cấp độ ba. Tôi mới chỉ ở cấp độ một thôi. Chúng ta có thể tắt đèn không, làm ơn?"
"Làm thế nào tôi có thể nhìn thấy cô nếu chúng ta tắt đèn?"
"Ánh trăng chiếu khá rõ thông qua những cửa chớp mà. Tôi chắc chắn anh có thể nhìn thấy rõ. Và sẽ bí ẩn hơn nếu để thế."
Không cần đợi cho phép, cô xông tới chỗ công tắc điện và tắt nó đi. Căn phòng ngay lập tức tắm trong những dải ánh sáng mặt trăng trượt qua những ô cửa chớp.
Anh đi tới giường và quay lưng lại với cô. Cô theo dõi anh kéo áo phông polo qua đầu. Những cơ bắp ở vai chuyển động khi anh quẳng nó sang một bên. "Cô có thể bỏ quần áo trên ghế kia."
Đầu gối cô run rẩy khi cô đi về phía cái ghế anh chỉ. Thời khắc mà cô toan tính đã đến, và cô gần như tê liệt vì lo sợ đến nỗi mấy viên thuốc lúc trước hình như cũng không còn tác dụng. Lên kế hoạch cho cuộc trạm trán này về phương diện lý thuyết là một chuyện, nhưng đối mặt với thực tế quan hệ tình dục với người lạ lại là một chuyện khác. "Có lẽ đầu tiên anh muốn nói chuyện một chút. Để hiểu nhau rõ hơn."
"Tôi đã hết hứng thú với việc chuyện trò kể từ lúc chúng ta đi qua cánh cửa phòng ngủ."
"Tôi hiểu."
Giày của anh ta rơi xuống sàn. "Rosebud?"
"Yes?"
"Để nguyên cái nơ bướm đấy."
Cô nắm chặt lấy lưng ghế làm điểm tựa.
Anh quay lại đối diện với cô và với cái giật nhẹ của ngón tay, anh mở khuy quần jean của mình. Một dải ánh trăng chiếu ngang qua vùng ngực trần của anh và trải dài xuống hông. Sự khuấy động của anh rõ ràng đến nỗi cô không thể rời mắt mình ra khỏi nó. Cô đã làm được điều đó?
Anh làm hỏng góc nhìn của cô bằng cách ngồi trên cạnh giường để cởi tất. Bàn chân trần của anh thẳng và hẹp, dài hơn so với Craig. Cho đến lúc này tất cả mọi thứ về anh đều lớn hơn của Craig. Cô hít một hơi dài, vững chắc và trượt ra khỏi đôi giày cao gót của cô.
Chỉ mặc mỗi quần jean đã mở nút, anh nằm xuống giường và dựa người vào đống gối. Cô chạm đến cái dây khoá ở bên sườn áo khoác của cô. Anh gối tay ra sau đầu và theo dõi.
Khi ngón tay cô chạm vào cái dây khoá, những đợt sóng hoảng loạn khiến cô nổi da gà, và cô phải chiến đấu để trấn an mình. Liệu có khác biệt gì nếu anh nhìn thấy cô trần truồng chứ? Nó không phải kiểu như cô có bất cứ thứ gì bất thường bên dưới lớp quần áo của mình, và cô cần anh đến mức tuyệt vọng. Bây giờ mà cô đã được thấy anh, cô không thể tưởng tượng bất cứ ai khác là cha của con cô.
Nhưng tay cô như thể đã bị tê liệt vậy. Cô nhận thấy rằng mình đã kéo cái khoá xuống, để lộ ra một khoảng bụng nhỏ.
Làm đi! Não cô hét lên. Để anh ta nhìn thấy mày! Nhưng tay cô lại không thể di chuyển.
Anh theo dõi cô, không nói một tiếng nào. Cũng không có một chút ân cần nào trong ánh mắt khắc nghiệt đó. Không một chút nhẹ nhàng. Không có gì để trấn an cô hết.
Khi cô cố gắng thoát khỏi sự tê cứng đó, cô nhớ rằng Craig đã không thích màn dạo đầu khi quan hệ tình dục. Anh ta nói cô rằng với nam giới, kết quả cuối cùng mới thành vấn đề. Cal có lẽ sẽ đánh giá cao nó nếu cô chỉ đơn giản là để cho anh nhận được nó. Cô bắt đầu tiến về phía chiếc giường.
"Tôi để mấy cái bao cao su trong ngăn kéo trên cùng trong phòng tắm, Rosebud. Đi lấy nó đi."
Mặc dù yêu cầu của anh khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn, cô cảm thấy hài lòng với bằng chứng về kỹ năng sống còn của anh. Anh có thể không thông minh sách vở, nhưng anh rất khôn lanh ngoài đời, một tài sản quý giá để truyền cho một đứa trẻ.
"Không cần", cô nói khẽ. "Tôi đã chuẩn bị rồi."
Cô mở rộng chân một chút, sau đó dùng tay trái kéo váy lên. Lớp lụa trắng cọ vào đùi cô. Cô luồn tay xuống dưới, và khi cô rút cái bao cao su cô đã giấu trong nịt tất ra, cô như bị đánh mạnh một cái bởi ý thức đạo đức về những việc cô đang làm. Cô đã cố ý chọc thủng cái bao cao su, và điều này như thể trộm cắp vậy.
Nghiên cứu vật lý hạt nhân không làm con người xa rời Chúa cũng không mang họ lại gần hơn. Đối với cô, vế thứ hai đang xảy ra, và cô đang bất chấp tất cả những gì cô tin tưởng. Cùng lúc đó cô bắt đầu hợp lý hoá việc mình đang làm. Anh không bị lợi dụng bởi những gì cô muốn, và cô cũng không làm hại anh theo bất cứ cách nào bằng cách lấy nó đi. Anh chỉ đơn thuần là một thiết bị. Điều này hoàn toàn không ảnh hưởng tiêu cực đến anh.
Gạt sang một bên sự day dứt của cô, cô bóc lớp vỏ bọc và đưa cho anh chiếc bao cao su. Ngay cả trong ánh sáng mờ mờ, cô cũng không muốn mạo hiểm để anh thấy cái gói đã bị làm giả.
"Well, bây giờ, không phải cô cũng có ít nhiều khả năng sao."
"Rất hiệu quả" Hít một hơn thật vững vàng, cô kéo cái váy lên đủ cao để cô có thể quỳ gối trên nệm. Sau đó cô luồn vào giữa đùi anh, cương quyết để làm xong chuyện này nhanh nhất cô có thể.
Anh nhìn lên cô, tay vẫn gối sau đầu, cái bao cao su nằm giữa những ngón tay anh. Vẫn quỳ gối, cô thu hết can đảm và với tới cạp quần jean đã mở của anh. Ngón tay cô chạm phải phần da căng cứng ở bụng anh, và điều tiếp theo cô biết là cô bị lật nằm thẳng lưng xuống.
Với một kêu sợ hãi, cô nhìn lên anh. Sức nặng của anh ép cô vào nệm, tay anh siết chặt vai cô đến nỗi cô không thể di chuyển được. "Wh-Anh đang làm gì vậy?"
Miệng anh mím chặt thành một đường mỏng, khắc nghiệt. "Trò chơi kết thúc rồi, tiểu thư. Em là kẻ quái quỷ nào?"
Cô thở hắt ra. Cô không biết liệu đó là do sức nặng của anh hay nỗi sợ hãi của cô, nhưng phổi cô cảm giác như thể nó sắp nổ tung đến nơi rồi. "Tôi-Tôi không biết anh đang nói gì."
"Tôi muốn biết sự thật, và tôi muốn biết ngay bây giờ. Em là ai?"
Cô đã đánh giá thấp sự khéo léo đường phố của anh, và cô biết cô không có đủ khả năng để bịa ra một lời giải thích phức tạp khác nữa. Cơ hội duy nhất để cô cứu vãn tình hình này là sự đơn giản. Cô nghĩ đến Jodie Pulanski và buộc mình nhìn thẳng vào mắt anh.
"Tôi là một fan hâm mộ cuồng nhiệt."
Anh nhìn cô đầy ghê tởm. "Đó là những gì tôi đã nghĩ. Một cô nàng thượng lưu hư hỏng buồn chán thèm khát mấy cái áo thi đấu."
Hư hỏng! Anh nghĩ cô là kẻ hư hỏng! Sự khác thường đó khiến cô bị sao nhãng, và mất một chút thời gian mới có thể tập trung lại được. "Không phải tất cả các áo thi đấu", cô vội vàng nói. "Chỉ của anh thôi."
Cô hy vọng anh sẽ không hỏi cô số áo bao nhiêu vì cô không biết một chút gì hết. Những nghiên cứu cá nhân mà cô thực hiện chỉ tập trung vào hồ sơ y tế của anh: lượng cholesterol thấp, mắt 10/10, không có bệnh mãn tính di truyền, chỉ có một loạt các chấn thương thể chất cô không quan tâm đến.
"Tôi nên đá em ra khỏi đây."
Dù nói thế, anh vẫn không di chuyển, và vì cô cảm thấy anh ép chặt xuống đùi cô, cô biết tại sao. "Nhưng anh sẽ không." Trong một lúc lâu, anh không nói gì. Sau đó, anh ngẩng lên, thả vai cô ra.
"Em nói đúng. Tôi cho rằng tôi say đủ để quên rằng tôi đã từ bỏ những cô nàng đi theo cổ động hàng năm trước đây rồi."
Anh chuyển sang một bên và cởi quần jeans. Với những dải ánh trăng trên cơ thể anh, có một cái gì đó rất nguyên thủy và cực kỳ nam tính. Cô ngoảnh mặt đi khi anh bóc cái bao cao su đã bị chọc thủng. Vậy là đã đến lúc rồi.
Miệng cô khô khốc khi anh quay lại và với tay đến cái khoá kéo giữ hai vạt áo cô lại với nhau. Cô lưỡng lự và túm chặt lấy tay anh theo bản năng.
Anh nghiến chặt răng như thể đang gầm gừ. "Quyết định đi, Rosebud, và quyết định nhanh lên."
"Tôi muốn... Tôi muốn vẫn mặc quần áo." Trước khi anh phản ứng, cô túm lấy cổ tay anh và đẩy nó luồn xuống dưới váy cô. Ngay khi cô làm thế, cô thả tay anh ra, bởi vì nếu anh không thể tự mình tiến hành những bước tiếp theo, cô chắc sẽ chết mất.
Cô không cần phải lo lắng.
"Em quả là đầy ngạc nhiên, Rosebud." Anh vuốt dọc lên theo chiều dài của tất cô, sau đó di chuyển lên cao hơn, lần theo dấu vết của cái nịt tất đến nơi mà nó gặp cái đai đăng ten. Bây giờ anh đã biết chính xác cô đã mặc ít ỏi như thế nào bên dưới cái váy của cô. "Em không muốn lãng phí một tí thời gian nào, phải không?"
Cô chỉ kịp buộc vài từ bật ra khỏi cái cổ họng như đang thắt lại của cô. "Tôi muốn anh. Bây giờ."
Cô ngoan ngoãn mở rộng chân, nhưng các cơ ở bắp đùi cô trở nên cứng nhắc, cô hiếm khi có thể bắt chúng tách xa nhau. Anh vuốt ve chúng, nhẹ nhàng cứ như thể cô là một chú mèo với một cái lưng đang cong lên chờ người gãi.
"Thư giãn nào, Rosebud. Đối với một người muốn chuyện này đến như vậy, em đang hơi căng thẳng đấy."
"C-chỉ là quá mong đợi." Hãy cho tôi một đứa con. Chỉ cần cho tôi một đứa con và cho tôi ra khỏi đây.
Ngón tay anh chạm vào cái vùng mềm mại nối nhau của đùi cô, và cô muốn chết vì xấu hổ. Cô nhăn mặt khi sự đụng chạm của anh trở nên thân mật hơn, sau đó cố gắng để biến những âm thanh đó thành một tiếng rên đầy đam mê. Cô phải thư giãn. Làm thế nào cô có thể thụ thai được khi cô căng thẳng?
"Tôi có làm đau em không?"
"Không. Tất nhiên là không rồi. Tôi chưa bao giờ thấy khuấy động hơn."
Anh khịt mũi hoài nghi và bắt đầu đẩy váy cô lên trên eo, chỉ để cô lại tóm lấy nó ở phía trên bắp đùi cô.
"Làm ơn, đừng."
"Tôi bắt đầu cảm thấy như trở lại tuổi mười sáu, hành động trong con hẻm đằng sau cửa hàng thuốc của Delafield." Giọng anh khàn đi theo cái cách mà cô chưa từng nghe thấy trước đây, cho cô cái ấn tượng là anh không hoàn toàn cảm thấy sự tưởng tượng này khó chịu.
Liệu sẽ như thế nào, cô tự hỏi, khi là một cô nhóc tuổi teen theo đuổi người hùng bóng đá của thị trấn trong con hẻm phía sau cửa hàng thuốc? Khi cô mười sáu, cô đã học đại học. Lúc tốt đẹp, những anh chàng bạn học đối xử với cô như đứa em gái nhỏ, lúc tồi tệ, họ đã buông những lời ác ý về “cô ả nhỏ bé học vượt cấp.”
Anh kéo miệng qua làn áo cô. Cô cảm thấy hơi thở nóng ẩm của anh phả vào ngực mình, và cô gần như nhảy vọt ra khỏi giường khi miệng anh tìm thấy núm vú sưng phồng của cô.
Một luồng ham muốn nóng bỏng, đầy bất ngờ cũng như không thể chịu đựng nổi, tràn qua của cô. Anh khép miệng lại trên núm vú cô, chọc ghẹo nó qua lớp lụa với đầu lưỡi. Cảm giác tràn ngập cơ thể cô, từng đợt sóng của nó, đổ sập vào trong cô.
Cô chiến đấu chống lại những gì đang xảy ra. Nếu cô cho phép bản thân mình nhận được sự thoả mãn từ những cái vuốt ve của anh, cô sẽ không hơn so với cô gái gọi mà cô mạo danh. Đây phải là một sự hy sinh, nếu không cô sẽ không bao giờ có thể sống với lương tâm mình.
Tuy nhiên, Craig đã luôn bỏ qua vú của cô, và những cảm giác đó thật ngọt ngào.
"Ồ, làm ơn... Làm ơn đừng làm thế nữa." Một cách tuyệt vọng, cô đẩy anh ra và cố gắng kéo anh lên trên cô.
"Em thật khó làm hài lòng, Rosebud."
"Chỉ cần làm việc đó thôi. Làm đi, xin anh!"
Cô nghe thấy cái gì đó như là tức giận trong giọng nói của anh. "Bất cứ điều gì tiểu thư muốn."
Ngón tay anh mở cô ra. Và sau đó cô cảm thấy một áp lực khủng khiếp khi anh tự đẩy mình vào bên trong cô. Cô tựa má vào gối và cố gắng để không khóc.
Anh chửi thề và bắt đầu rút ra.
"Không" Cô bám chặt lấy hông anh và bấu móng tay mình vào vùng mông cứng rắn ấy. "Không, làm ơn đừng!"
Anh ở thật yên. "Vậy thì quấn chân em quanh người tôi."
Cô làm như anh yêu cầu.
"Chặt hơn, mẹ kiếp!"
Cô thắt chặt vòng quấn của mình, sau đó nhắm chặt mắt khi anh bắt đầu di chuyển chầm chậm bên trong cô.
Căng cứng và đau nhức, nhưng cô đã dự kiến sức mạnh chiến binh tàn bạo của anh sẽ gây đau đớn. Điều mà cô đã không ngờ tới là cơn đau làm cách nào đó nhanh chóng chuyển thành sự ấm áp. Anh chuyển động không vội vã, những cú đâm vào sâu và chậm của lụa và thép đã mở ra những dải ruy băng khoái cảm bên trong cô.
Mồ hôi từ cơ thể anh thấm ướt cái rào cản mỏng manh quần áo của cô. Anh luồn xuống dưới cô, tay giữ chặt hông cô. Anh nâng chúng lên, theo một góc cùng với cơ thể anh khiến những cơn co thắt nóng bỏng như thiêu đốt trong cô. Khoái cảm của cô tăng lên ngay cả khi cô đã chiến đấu ngăn chặn nó. Tại sao Craig không thể làm tình với cô như thế này, dù chỉ một lần?
Sự thật là việc cô đã tìm thấy khoái lạc trong việc làm tình với một người lạ khiến cô xấu hổ, và khi những cảm giác tăng lên, cô cố gắng tập trung vào nghiên cứu của mình bằng cách gợi lên những suy nghĩ về những hạt sơ cấp đã ám ảnh cô. Nhưng tâm trí cô từ chối tập trung vào các hạt nguyên tử, và cô biết cô phải hành động nếu không anh sẽ đẩy cô đến cực khoái, điều mà cô sẽ không bao giờ có thể tha thứ được. Cô gồng cứng người lại, ngay cả khi não cô đã cảnh báo nguy cơ kích động một chiến binh.
"Anh có... sẽ phải mất cả ngày ư?"
Anh ở cực kỳ yên. "Em muốn nói gì?"
Cô nuốt xuống một cái, và giọng cô càu nhàu mềm mại. "Anh nghe thấy rồi đấy. Tôi nghĩ anh được coi là một người tình tuyệt vời? Vậy sao anh lại lâu thế?"
"Lâu thế?" Anh ngửa ra sau đủ xa để có thể nhìn chằm chằm xuống cô. “Em biết không, tiểu thư? Em thật điên rồ.” Và sau đó anh thúc mạnh vào.
Cô cắn môi để giữ không bật khóc khi anh thúc vào thật sâu. Một lần nữa và một lần nữa.
Cô níu lấy anh bằng đùi và cánh tay cô, đáp trả những cú đâm ác liệt của anh với quyết tâm sắt đá. Cô sẽ ở cùng với anh, nhưng cô sẽ không cảm thấy gì.
Tuy nhiên, cơ thể cô nổi loạn. Những đợt sóng khoái cảm dường như không thể chịu được đã tăng lên mạnh mẽ. Cô thở hắt ra. Lên cao mãi.
Và sau đó cơ bắp của anh cứng lại. Mọi phần của anh đều cứng lại, và cô cảm thấy giây phút anh phóng mình vào trong cô.
Cô nắm chặt hai bàn tay lại thành nắm đấm, sự khoái lạc của bản thân cô bị quên lãng.
Bơi! Bơi đi, tất cả những chiến binh tạo em bé!
Bơi đi, tất cả những kẻ không não ngọt ngào tí hon!
Với món quà mà anh đã dịu dàng tặng cô, cô chạm môi vào bờ vai còn ướt mồ hôi và tặng anh một nụ hôn mềm mại đầy biết ơn.
Anh đổ người về phía trước, cơ thể anh nặng nề phía trên cô.
Cô giữ cho đùi cô vẫn quấn quanh hông anh, không để cho anh đi ngay cả khi cô cảm thấy anh bắt đầu rút lui. Chỉ cần lâu thêm chút nữa. Vẫn chưa.
Sức mạnh ý chí của cô không hề phù hợp với sức mạnh thể chất của anh. Anh rút ra và ngồi lên bên cạnh giường. Chống cùi trỏ lên đầu gối, anh vẫn ngồi yên đó, nhìn chăm chăm vào khoảng không trống rỗng và thở thật sâu. Cái nơ bướm quấn quanh cổ cô đã được cởi bỏ, và khi cô di chuyển, nó trượt trên trên gối.
Những dải ánh trăng vắt ngang qua lưng anh, và cô nghĩ cô chưa bao giờ thấy ai nhìn cô đơn như thế. Cô muốn đưa tay chạm vào anh, nhưng cô không có quyền can thiệp vào sự riêng tư của người khác. Sự sai trái của những việc cô làm đâm sầm vào cô như một cú đánh. Cô là một kẻ nói dối và là một tên trộm.
Anh đứng lên, tiến vào nhà tắm. "Tôi muốn em đi khỏi đây khi tôi quay ra."
Nobodys Baby But Mine (Tiếng Việt) Nobodys Baby But Mine (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Nobodys Baby But Mine (Tiếng Việt)