Nguyên tác: Prada Princess
Số lần đọc/download: 1107 / 4
Cập nhật: 2017-08-25 12:50:29 +0700
Chương 3
“T
hế em muốn anh phải bỏ ngành học của mình sao?” Travis hỏi Sinead.
Hai người lúc nào cũng căng với nhau như dây đàn. Cái ấy thì chẳng có gì mới.
Sinead đang trốn trong toa-lét nhà Travis, “Anh mà không tắt cái camera chết tiệt ấy là em về ngay bây giờ!”
Travis vẫn bật chiếc máy quay kỹ thuật số, chờ Sinead thò mặt ra.
“Em nói thật đấy, Travis!” Sinead không tài nào nhúc nhích mà không bị ghi hình. Travis chỉ còn thiếu mỗi nước xông vào nhà vệ sinh và quay cảnh cô trong ấy nữa thôi, trong khi cô vốn là người vẫn đề cao sự riêng tư. “Có tắt đi không nào?” cô nhất quyết.
Travis quay thoáng được cái đầu Sinead khi cô nhìn hé qua cửa. “Làm gì mà ghê thế?” anh chàng hỏi.
Sinead bước ra, mắt nhìn phừng phừng, “Cái trò cứ nhằng nhẵng đi theo mà quay hình người ta mới là ghê thì có. Em cảm thấy mình luôn bị rình rập 24/24! Em không thoải mái. Thật đấy!”
“Nghệ thuật mà,” Travis giải thích. “Anh đang làm truyền hình thực tế.”
“Đi chỗ khác mà quay,” Sinead quát. “Biết đâu lại chẳng có ngày anh quay tụi mình âu yếm nhau rồi bảo đấy là nghệ thuật!”
Chiếc camera suýt nữa thì rơi khi Sinead đẩy sượt qua Travis trên chiếu nghỉ và đùng đùng lao xuống cầu thang. Cuối cùng anh chàng đành chịu thua và tắt máy. “Ê, em điên rồi à?” Travis hỏi.
“Ừ, điên thật rồi đây!” Dưới lầu, trong nhà bếp, Sinead bắt gặp cảnh Marina và Rob đang cãi nhau.
“... Anh nói sao, bỏ việc á?” giọng Marina cao chói lói lên tới tận hai quãng tám.
Rob với lấy một chai bia trong tủ lạnh, “Anh đã nộp đơn rồi. Anh sẽ không trở lại xưởng chế tác kim hoàn nữa đâu.”
“Vậy chứ anh sống bằng gì... không khí chắc?” Chúa ơi, sao đột nhiên giọng cô lại giống hệt giọng mẹ thế này?
“Anh định làm DJ [1] toàn thời gian. Và anh sẽ tiếp tục lăng-xê những ban nhạc mới.”
Marina nuốt nước miếng đánh ực một cái, “Anh không thấy đấy là một công việc bấp bênh à?”
Travis đã theo Sinead xuống lầu. “Lấy em một chai với, anh giai,” Travis bảo Rob.
Sinead đứng sát cánh bên Marina. “Ôi trời đất ơi!” cô lầm bầm.
“Anh phát bệnh vì phải làm nô lệ lấy công rồi,” Rob nói.
“Nhưng anh chỉ mới hai mươi ba tuổi! Anh còn cả cuộc đời phía trước. Với lại, sao chẳng bao giờ bàn nửa lời với em vậy?” Marina tiếp tục xông lên. “Đáng lẽ bọn mình phải bàn bạc với nhau chứ.”
“Phải đấy!” Sinead nói với Travis. “Cũng như khi làm truyền hình thực tế, người ta phải giải thích cho những nạn nhân của mình trước khi bật camera lên quay chứ!”
“ Woa!” Rob và Travis cùng thốt lên, dựa lưng vào tủ lạnh.
Các cô gái thừa thắng xông lên. “Không phải yêu nhau là thế sao?” Marina cật vấn. “Hai người phải trò chuyện, thỏa thuận, sau đó cùng nhau bắt tay vào làm.”
“Các anh hãy nhớ lấy quy trình đó!” Sinead nhấn mạnh.
Marina đắm đuối ngắm Rob trong chiếc áo jacket da, chiếc mũ bảo hiểm đi mô tô quẳng đại lên mặt bếp, ngay chỗ đặt thức ăn chuẩn bị đem nấu. Khổ thân cô, hễ cứ nhìn gương mặt bảnh bao của anh với mái tóc đen húi cao, và nhất là mảng râu lú nhú nơi cằm là cô lại muốn tan chảy.
Sinead chớp mắt và ngoảnh mặt đi. “Lẽ ra anh nên hỏi trước,” cô lầm bầm với Travis.
“Nói trước thể nào em chẳng gạt phăng đi,” anh chàng lý sự. Mặc dù yêu Sinead nhưng Travis thấy cô rất đỏng đảnh khó chiều. “Điều cốt yếu là phải ghi hình ba đứa em vào camera của anh một cách tự nhiên, không gò bó. Giải thích trước thì hỏng bét hết còn gì.”
“Nhưng em có cảm giác bị lợi dụng,” Sinead phàn nàn, bước khỏi bếp, ra hành lang và tới cửa trước.
“Này,” Marina bảo Rob. “Em nghĩ không chừng anh đúng đấy.”
“Vậy sao?”
Marina bước tới và choàng tay ôm lấy Rob, “Anh là chàng DJ tài hoa.”
“Anh đã kiếm được cho Bad Mouth một hợp đồng biểu diễn lớn tại tòa Thị chính thành phố vào tháng Mười,” anh bảo cô. “Mấy anh chàng đó cho anh hưởng tỉ lệ phần trăm.”
Marina mỉm cười rồi hôn Rob. “Em yêu anh, Rob Evans,” cô nói.
“Đừng đi, em!” Travis cản Sinead.
Cô dừng lại nơi ngưỡng cửa, “Em phải về nhà làm việc.”
“Bọn mình ra ngoài kiếm gì đó ăn đi.”
“Em không đói.”
“Sinead, đừng đi!”
“Em phải làm việc.”
Travis nắm tay cô, “Thôi anh xin lỗi!”
Sinead gật đầu thật nhanh rồi nhìn chăm chăm vào mặt Travis như nghiên cứu một tấm bản đồ - cặp lông mày thẳng, hốc mắt sâu. “Mai gặp!” cô buông thõng một câu.
Đâu đâu cũng thấy hội chứng từ bỏ!
Trong khi đang trang điểm để đi làm - trực quầy ở quán Escape - Marina tua lại trong tâm trí vụ Frankie muốn bỏ học rồi tới việc Rob bỏ nghề kim hoàn. Cãi cọ phỏng có ích gì? Đằng nào thì anh ấy cũng bỏ việc rồi, xem nào... giờ thành ra cô cặp bồ với một DJ chuyên nghiệp!
Tiếp đến là công đoạn vẽ mắt và chải mascara, rồi giả làn da rám nắng. Tính cho đến giờ thì vẫn chưa có một cơ hội tắm nắng nào để có được làn da rám nắng thứ thiệt.
Đừng bao giờ quẳng cái gì đi nhỉ? Cái khăn hay cái áo lá gì đấy, Frankie nói thế nào nhỉ?...
Nhưng mình sẽ từ bỏ thời trang và bắt đầu nghiêm túc đầu tư vào hội họa, Marina nói với bóng mình trong gương. Tháng trước cô đã thôi viết blog, chấm dứt bằng hình chú thỏ Bugs Bunny [2] và hàng chữ bay bướm - “Xin hết, các bạn ơi!” - sau khi Sinead bảo với cô rằng chỉ có bọn dở hơi mới viết blog.
“Ai đời lại có kẻ muốn cho toàn thế giới biết mình đang làm những gì!” Sinead đã nói như thế.
Nhắc tới Sinead và việc từ bỏ những thói quen cũ, Marina mới chợt nhớ ra là cô bạn siêu gầy của mình không hề ăn gì suốt mấy ngày nay và giờ có khi cũng vẫn cương quyết không đụng tới tí calorie nào, sợ bị calorie giết chết.
Vậy là Frankie suýt từ bỏ ngành học của nó, Rob cũng đã bỏ việc, và giờ thì Sinead đang bỏ ăn - mà đó lại là tất cả những gì người ta cần! cô nghĩ, tô son bóng lên môi. Chứng biếng ăn ơi, có bọn ta đây!
Xong xuôi, Marina bước cạch cạch xuống lầu với đôi giày cao gót và thò mũi vào phòng trước, nơi Sinead đang ngồi, bị bao vây giữa đống giấy A4. “Tí nữa có muốn đến Escape không?” Marina hỏi, nghĩ bụng biết đâu mình sẽ nhồi được một mẩu pizza vào cổ họng hẹp tí của cô bạn.
“Chưa biết,” Sinead nói, không thèm ngẩng mặt lên.
Marina biết không nên nài ép chuyện này, “OK, tạm biệt nhé!”
Cô đâm sầm vào Frankie trên lối đi trước nhà. “Rob bỏ việc rồi,” cô hấp tấp thông báo. “Sinead đang ốm o gầy mòn đi kia kìa. Tao muộn rồi. Tí nữa gặp lại nhé.”
Sinead ngước lên khỏi đám mẫu thiết kế của mình khi Frankie xồng xộc lao vào phòng, quẳng cái giỏ xách xuống. Sau trận cãi nhau với Travis, Sinead cảm thấy mình như dần xa rời và tách biệt với mọi thứ xung quanh.
“Thế nào rồi?” Frankie hỏi, thả người đánh phịch xuống xô-pha.
“Mẹ Daniella vừa mới gọi,” Sinead đáp. “Có thể mẹ sẽ xin cho chị làm việc trong hè với Emanuel Ungaro ở Milan.”
“ Wow! Hay quá nhỉ!” Frankie thèm khát biết bao một cơ hội như thế. Cô kê đầu vào một cái gối.
Sinead nhún vai, “Em biết đấy. Mẹ chị quen rất nhiều người.”
“Ừ, với mọi nhà tạo mẫu ở châu Âu!” Frankie thở dài. Cô rất mê phong cách của Ungaro - một sự thừa thãi kiểu Ý và luôn chăm chút cho các chi tiết hào nhoáng.
“Hoặc Prada,” Sinead thêm. “Mẹ Daniella bảo tùy chị lựa chọn.”
Frankie vờ làm một cú nôn ọe, “Phát bệnh mất thôi. Thế giới thời trang là của Sinead Harcourt, vậy mà sao cô nàng chẳng sung sướng tẹo nào!”
“Ờ, rất tiếc,” Sinead cố nhếch môi. “Lý ra chị phải tỏ ra biết ơn hơn mới đúng chứ nhỉ?”
“Ừ... ừ!” Frankie ngồi thẳng lên. “Mà này, em rất muốn được làm việc với nhà thiết kế Sophia Kokosalaki để học hỏi kinh nghiệm. Không biết bác Daniella có thể...”
Sinead gật đầu, “Để chị hỏi mẹ cho.”
“Cảm ơn chị.”
“Có gì đâu!” Sinead lấy làm ngạc nhiên vì lựa chọn của Frankie. Cô bạn này vẫn luôn đặt mình ngang hàng với Marni hay John Galliano [3] - đúng là lớ ngớ hơn cả thiên thần giáng thế. “Thế việc gặp cô Claudia sao rồi?”
Frankie giơ ngón tay cái lên, “ Số dách. Bọn mình cứ thế mà làm.”
“Được à?” Sinead cười toe toét. “Thế bọn mình sẽ được đánh giá chung hay riêng?”
“Chung!”
“Hết ý! Thế chính xác là cô Claudia đã nói gì?”
“Nói từ trước đến giờ chưa ai làm thế cả. Nhưng từ giờ đến đầu tuần tới cô ấy cần xem những mẫu thiết kế cùng với một bài thuyết trình chi tiết, coi tại sao bọn mình lại muốn làm vậy.”
Ngồi xếp bằng dưới sàn bên cạnh Sinead, Frankie bắt đầu bới đống bản phác thảo để lung tung dưới thảm. “Em thích cái này,” cô nàng nhận xét, chọn một mẫu vẽ vòng qua vai và rủ xuống cánh tay tựa một dải rua điệu đà. “Em có thể thiết kế kiểu vòng đeo cánh tay bắt đầu từ trên cùi trỏ và sẽ gặp mẫu hoa văn của chị dọc theo xương đòn. Travis có giữ lời hứa chụp hình không đấy?”
Vừa nhắc đến cái tên ấy Sinead đã lập tức cau mày, “Bọn này đang chiến tranh lạnh,” cô thú nhận.
“Từ bao giờ?”
“Cách đây chừng hai tiếng.”
Frankie đã quá nhàm với cuộc tình nóng lạnh của Sinead và Travis. Mà Travis lại là bạn thân của cô. “Không hề gì. Để em lo,” cô hứa. “Nếu hai đứa mình quyết định nhanh thì em sẽ thiết kế và chế xong món gì đó vào cỡ giờ này tuần sau. Sau đó mình có thể chụp hình được rồi.”
Sinead gật đầu, “Mình phải làm chung cuối tuần này mới được. Thứ Bảy được không?”
“Tiếc quá, không được,” Frankie lắc đầu. “Em bận một sô làm mẫu rồi.”
“Ở đâu?”
“Không biết nữa,” Frankie kiểm tra tin nhắn vừa nhận từ hãng Bed-Head. Cô đọc mẩu tin một lần, rồi hai lần. “Paris!” cô thở dốc. “Trời ơi, hồi nãy em không đọc đoạn này!”
“Frankie sẽ đi Paris đấy,” Sinead thông báo với Marina trong lúc tạm ngơi khách ở Escape.
Sinead đã vào thành phố để lánh mặt Travis, anh chàng cứ dội tin nhắn suốt buổi tối, đòi nói chuyện. Mai nói - cô đã nhắn lại như thế trước khi lỉnh ra ngoài bằng cửa sau, cố ý tránh đi ngang ngôi nhà nhìn ra quảng trường của Travis.
“Trông mày khiếp quá đi mất,” Marina đã bảo với Sinead như vậy khi thấy cô ngồi trên chiếc ghế cao bên quầy và gọi một chai nước có ga. Sinead có thể biến từ một cô nàng ngây thơ với đôi mắt lấp lánh thành một kẻ đại bại chỉ trong tích tắc. Và đích thị là việc nhịn ăn càng khiến cô thê thảm hơn. “Mày làm tao lo quá,” Marina thêm.
Sinead lắc đầu, “Đây khỏe mà.”
“Paris à?” Marina hỏi, bỗng phát hiện ra Travis và Rob đã vào quán từ hồi nào.
“Trong hai mươi bốn tiếng, làm mẫu. Một cô người mẫu vẫn hay xuất hiện trên những tạp chí của Bed-Head đã phải hủy buổi trình diễn này, thế là Frankie lại gặp may.”
“Paris!” Marina xuýt xoa. Paris mùa xuân - những quán cà phê đường phố rực nắng, dong buồm xuôi dòng sông Seine, ánh trăng và âm nhạc... “Rob, chừng nào giàu và nổi tiếng, anh có đưa em tới Paris không?” cô gọi vóng lên.
Sinead quay đầu lại và chợt thấy Travis, nhưng đã quá muộn để chuồn đi. “Ồ,” cô lẳng lặng nói, cảm thấy bụng mình thót lại.
“Ồ,” anh chàng đáp.
Marina lôi Rob qua một bên để cho Travis và Sinead nói chuyện riêng. “Em lo cho nó quá,” Marina nhắc lại. “Frankie bảo nó chẳng chịu ăn uống gì cả. Trông nó ốm yếu hết sức.”
Rob liếc dọc theo quầy bar, “Cô nàng lúc nào mà chả mảnh mai thế.”
“Stress nặng đó,” Marina khăng khăng, đưa cho Rob một chai bia. “Đã thế Travis lại còn nhằng nhẵng quay phim nó từng giây từng giây.”
“Travis bảo là thôi vụ đó rồi mà,” liếc nhìn đồng hồ đeo tay, Rob bảo có việc phải đi ngay. Anh nốc cạn chai bia rồi chồm qua quầy hôn Marina, “Cần phải gặp một ông có liên quan đến một con chó.”
“Là sao?”
Anh chàng cười toe toét, “Sẽ nói với em sau... khi nào có kết quả.”
“Cảm ơn anh!” hôn đáp lại xong, Marina quay ra phục vụ một vị khách khác.
“Nhìn này, không hề có camera!” Travis bảo Sinead. Anh chàng ngồi trên một cái ghế cao bên cạnh cô.
Sinead gật đầu. Vẫn còn cái rào chắn quái dị ngăn cách cô với thế giới - tựa hồ như thứ thủy tinh đã được tôi luyện, vô hình nhưng không sao phá vỡ nổi.
“Em khỏe không?”
Lại một cái gật đầu nữa. Sau đó cảm xúc đột nhiên dâng trào, như thể cô sắp oà khóc đến nơi. Nhưng như thế thì thật ngốc. Cô cố kìm nước mắt lại.
“Nói chuyện với anh đi,” Travis thì thầm, chồm qua nắm tay Sinead. Lòng Travis quặn đau khi thấy cô ngồi trên chiếc ghế như một con chim bằng giấy, chỉ còn đôi mắt mở to và nỗi bơ vơ vây quanh. Sinead không bao giờ kém xinh đẹp đi trong mắt anh chàng - chỉ bí hiểm và khó hiểu hơn thôi. Mà cũng phải, lẽ ra Travis nên hỏi ý kiến cô về vụ quay phim thực tế, và nên tôn trọng sự riêng tư của cô.
Sinead nhấp một ngụm nước, “Em mệt!”
“Về nhà với anh đi.”
Sinead để Travis dìu xuống khỏi chiếc ghế cao. Nhưng vừa mới đứng được chừng một giây thì đầu óc cô bắt đầu quay cuồng.
Ở bên quầy, Marina thấy Sinead đổ về phía sau. “Travis!” cô báo động.
Sinead thấy những cái chai lóa chóa trên kệ đằng sau quầy biến thành những lăng kính màu hồng ngọc và hổ phách quái đản. Cô vội chụp lấy cái mép quầy làm bằng đá hoa cương. Rồi đầu gối như văng đi đâu mất, cô xuội xuống sàn.
Sau khi uống vài ngụm nước và được một sinh viên y khoa ngồi gần đó chăm sóc, Sinead nhanh chóng gượng dậy được.
“Em ăn lần cuối cùng là khi nào?” anh sinh viên y khoa đó hỏi.
Sinead lờ đờ ngó quanh căn phòng tí tẹo dành cho nhân viên cạnh buồng vệ sinh nữ. Cô thấy một gương mặt lạ đang nói với mình, và đằng sau anh này là Travis cùng Marina. “Xin lỗi!” cô thều thào.
“Cách đây bao lâu?” anh sinh viên hỏi lại.
“Bữa sáng!” cô đã ăn một quả trứng luộc, nhưng từ lúc đó đến giờ thì chẳng đụng đến thứ gì nữa.
Anh sinh viên y khoa lắc đầu. “Cô ấy xỉu, cũng có nghĩa là cơ thể đang thiếu năng lượng,” anh ta bảo Travis. “Cô ấy là bạn gái của cậu à?”
Travis gật đầu, cảm thấy tội lỗi vô cùng.
“Đưa cô ấy đi ăn đi,” anh sinh viên khuyên trước khi rời khỏi. “Nếu không thì thể nào cô ấy cũng phải đi gặp bác sĩ đấy.”
“Em khỏe mà!” Sinead bướng bỉnh, cố hết sức để đứng lên. “Chả làm sao hết!”
“Cô có điện thoại, Marina!” người quản lý thò đầu qua cửa, gọi.
“Nhớ chăm sóc nó đấy,” Marina bảo Travis rồi đi nhận điện thoại.
“Marina, mẹ đây!”
Cô lấy ngón tay ấn vào tai để lọc bớt tiếng ồn trong quán. “Chào mẹ!”
“Mẹ xin lỗi vì đã quấy rầy khi con đang làm việc thế này.”
Mẹ Marina vẫn thường gọi một tuần một lần, vào chiều Chủ nhật, hỏi thăm con-khỏe-không, có-cần-thêm-tiền-không. Bà chưa bao giờ gọi tới chỗ làm của cô. “Có chuyện gì vậy mẹ?” Marina hỏi.
“Không có gì. Đừng lo. Nhưng mẹ nghĩ con nên biết thì tốt hơn.”
Giọng mẹ nghe có vẻ lảng tránh kỳ kỳ. Chà, hẳn là nghiêm trọng đây - một căn bệnh, một tai nạn, hay bố bỏ đi. Chẳng hiểu sao Marina lại không muốn nghe, “Mẹ, con đang bận!”
“Ờ, xin lỗi con yêu. Nhưng con cần biết điều này... mẹ đã cố gọi cho bố con nhưng không thấy bố bắt máy.”
“Ý mẹ là sao, bố đang ở đâu?”
“Đang ở Tây Phi, làm tư vấn cho một công ty cấp nước ở đó. Bố bay hôm thứ Hai.”
À, chỉ là công việc. Thế thì chả có gì nguy cấp. Bố cô vẫn thường đi công tác khắp thế giới. “Nhưng có chuyện gì vậy mẹ? Điện thoại của bố bị hỏng à?”
“Ừm, bố con không trả lời, cho nên mẹ đã gọi cho sếp của bố. Họ đã thử liên lạc nhưng cũng chẳng nhận được hồi đáp.”
“Ồ!” đầu óc Marina kêu lột rột rồi trống rỗng. Cô chẳng biết phải nói gì.
“Con vẫn nghe đấy chứ?” mẹ cô hỏi. “Con yêu, cũng chẳng có gì đáng lo đâu. Mẹ chỉ nghĩ là con nên biết thôi.”
Marina căng tai ra mà nghe giữa những tiếng nhạc inh tai nhức óc phát ra từ dàn loa. Bố cô đang ở châu Phi và bị mất liên lạc. “Ý mẹ là bố bị mất tích à?”
“Không, không phải!” mẹ cô trấn an. “Không phải thế đâu. Sếp của bố con đã liên lạc với Đại sứ quán Anh ở bên đó. Họ sẽ dò tìm tin tức của bố và nhắn bố liên lạc với mình. Chắc là do trục trặc kỹ thuật, mất tín hiệu, đứt sóng truyền thông gì đấy, họ sẽ sớm tìm ra nguyên nhân thôi. Mẹ sẽ báo cho con biết ngay khi họ có tin của bố.”
Bố mất tích. Bố mất tích, ở đâu đó trong vùng chiến sự, nơi có bom nổ, có người bị bắn chết. Đó chính là điều mẹ cô muốn thông báo. “Được rồi, mẹ, cảm ơn mẹ,” Marina nói.
“Nhưng mà con đừng lo lắng gì đấy nhé.”
“Mẹ có muốn con về nhà không?” cô hỏi, như một sự vớt vát muộn màng.
“Không. Tất nhiên là không! Con cứ ở lại trường. Nghe không con?”
“Vâng!”
“Mẹ gác máy đây, Marina. Mẹ sẽ gọi lại cho con ngay khi có tin.”
“Vâng, chào mẹ.”
Điện thoại tắt. Tiếng nhạc chát chúa lùng bùng trong đầu cô.
[1] Người chỉnh nhạc - ND.
[2] Chú thỏ Bugs Bunny, ra đời năm 1940, trong các loạt phim hoạt hình The Looney Tunes, Merrie Melodies... của hãng Warner Bros. Nay chú trở thành linh vật của hãng này. Tên chú cũng được khắc trên một ngôi sao ở đại lộ Hollywood - ND.
[3] Hai nhà thiết kế thời trang hàng đầu, cũng là hai nhãn hiệu thời trang nổi tiếng của Ý - ND.