Thất bại lớn nhất là thất bại trong việc cố gắng.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 12992 / 32
Cập nhật: 2015-07-24 13:23:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
iáng Hương ngồi trong ghế bành, chống càm nhìn mấy con thằn lằn bò trên tường, Phong Vũ ngồi ở chiếc ghế thấp, dưới chân cô, nãy giờ cả 2 người vẫn im lặng. Cô mới về thành phố lúc chiều, buổi tối lập tức anh đến nhà cô, Giáng Hương tiếp anh với một vẽ mệt mõi hơn là vui mừng như Phong Vũ mong đợi, dù vậy anh vẫn thấy bằng lòng, cuối cùng thì anh cũng gặp lại cô, đó mới là điều quan trọng. Những ngày không có Giáng Hương, Phong Vũ đến công ty với cãm giác trống rỗng. Giáng Hương không nhận thấy rằng càng ngày anh càng yêu cô trong tâm trạng quay quất bồn chồn, chính vì không hiểu được cô. Sau chuyến đi Hà Nội về, Giáng Hương có vẻ hơi lạ, cô cứ ngồi im như đắm chìm trong những ý nghĩ muộn phiền. Cuối cùng không chịu nỗi vẻ buồn của cô, Phong Vũ lên tiếng:
- Hương.
- Gì anh Vũ?
- Nãy giờ em có nhớ anh ngồi cạnh em không?
Cô quay lại:
- Nhưng em có làm gì đâu?
- Em có vẻ xa lạ với anh qúa, chỉ có mấy ngày thôi mà… chuyện gì vậy Hương?
Giáng Hương thở nhẹ vẫn không cười:
- Em bình thường thôi mà.
Phong Vũ giơ tay sờ nhẹ lớp băng trên chân Giáng Hương:
- Em giận Diễm Thúy lắm phải không?
Giáng Hương quay lại nhìn anh, đôi mắt như dấu hỏi, Phong
Vũ khoát tay:
- Anh có nghe Viễn Phương kể lại buỗi tối đó, lẽ ra em không nên đổi giầy cho Diễm Thúy, em phải biết lường khả năng của mình chứ, Hương? Giáng Hương im lặng, Phong Vũ, Viễn Phương, và tất cả mọi người… không ai hiểu được sự cay đắng thật sự của cô. Và cô cũng không thể nói được, cô không giận vì bị Diễm Thúy làm cho đau đớn, cũng không tiếc nuối những ngày sáng chói ở Hà Nội, chỉ bị đau vì 1 ý nghĩ duy nhất: cô là nạn nhân của người yêu Viễn Phương và anh không hề tỏ thái độ gì ngoài cái bữa đó, trong khi cô có những ngày ngã quỵ về cả tinh thần lẫn thể chất.
Hơn 1 tuần qua, Giáng Hương không thể sống với tâm trạng bình thường, lúc nào cô cũng phảng phất 1 nết buồn buồn. Bây giờ chính nét buồn của cô làm Phong Vũ khổ sở không ít.
Thấy cô im lặng, anh nhắc lại:
- Em giận Diễm Thúy lắm phải không?
Giáng Hương than thở:
- Diễm Thúy không phải là đối tượng để em suy nghĩ nhiều đâu anh, tại sao mọi người cứ nghĩ em giận cô ta, trong khi…
Cô im bặt, Phong Vũ nhìn cô:
- Trong khi thế nào, em nói suy nghĩ thật của em đi.
Giáng Hương chợt ngẩng đầu lên, vẽ mặt tĩnh táo:
- Không, em có gì đâu mà suy nghĩ, anh Vũ đừng quan tâm.
Phong Vũ hơi chồm người tới, nói gấp gáp:
- Không quan tâm sao được, em buồn làm sao anh chịu được, em phải hiểu là anh yêu em, và anh…
Giáng Hương mở lờn mắt nhìn anh, ngỡ ngàng hơn là kinh ngạc. Cô hiểu tình yêu của anh, nhưng chưa bao giờ cô để anh được nói, và Phong Vũ cũng luôn im lặng, vậy mà hôm nay, vào cái lúc cô kô ngờ nhất thì anh lại nói.
Thấy ánh mắt dửng dưng của cô, anh khoát tay có vẻ bất lực:
- Hương biết không, cả nhà anh ai cũng đồng ý chọn em làm dâu con, anh không hề kể với em, nhưng về nhà anh đã nói với gia đình, không ai phản đối chuyện anh thương em… với Diễm Thúy thì khác… thế mà em…
Giáng Hương mở lớn mắt:
- Anh đã nói gì với ba má anh?
- Nói về em, không giấu giếm gì hết. Viễn Phương cũng không phản đối khi anh chọn em, chỉ còn có em là..
- Em thích làm em gái anh hơn anh Vũ ạ!
Phong Vũ nhìn cô chăm chú:
- Em muốn thử thách anh phải không Hương?
Cô đặt tay lên gối anh, dịu dàng nhưng thẳng thắn:
- Em biết anh Vũ nghĩ về em, biết lâu rồi, nhưng em thương anh Vũ như một người anh của mình, anh đừng để em thất vọng, anh Vũ hứa không?
Phong Vũ vỗ nhẹ lên tay cô, thở dài:
- Nói thật với anh đi Hương, em có người yêu chưa?
- Chưa anh ạ! Anh biết đó, khi còn đi học em không có thời gian để yêu, sau đó đi làm, em cũng chẳng biết ai khác nữa.
Nét mặt anh như giản ra:
- Chỉ cần em không thuộc về ai là anh có quyền hy vọng. Anh sẽ đợi em, bao lâu cũng được, và khi em chưa quyết định thì anh hứa sẽ không nhắc đến chuyện này nữa.
Giáng Hương nhìn anh một cách trìu mến, cảm động:
- Anh Vũ tốt với em qúa, ước gì mọi người trong công ty ai cũng tốt với em như anh.
Phong Vũ vô tình:
- Sao em lại nghĩ vậy, mọi người đều mến em đó chứ, Viễn Phương quý mến em lắm, em biết không.
“Chỉ là quý mến thôi sao?” Giáng Hương nghĩ thầm, cô lại thở dài. Anh vỗ nhẹ lên tay Giáng Hương, dặn dò:
- Mai mốt em nhớ cẩn thận tránh Diễm Thúy nghe Hương, em không thể dữ hơn cô ta đâu. Chuyện của Viễn Phương anh không có ý kiến, nhưng nếu là anh thì anh sẽ không chọn người yêu như vậy.
Phong Vũ nói câu gì cũng làm cô buồn cả. Vậy mà cô cứ im lặng mà nghe. Giáng Hương không biềt cô sẽ tiếp tục chịu đựng đến bao giờ. Cô nhìn Phong Vũ, cũng là dáng dấp của Viễn Phương, tại sao cô không yêu được anh cho đời không rắc rối. Biết làm sao được, trái tim cô như 1 tờ giấy trang, chỉ 1 lần vẽ lên đó hình ảnh một người, có xóa đi thì cũng còn những dấu ấn khó phai mờ. Phong Vũ không thể là Viễn Phương, bây giờ cô đã nhận ra những nét khác nhau rất xa của họ. Khuôn mặt Phong Vũ thiếu một cái gì đó gọi là cá tính, và đàng sau vẻ cũng coi là tính cách yêu đuối, đến uy mị. Viễn Phương thì ngược lại, bên trong vẻ cỡi mỡ là 1 con người khác, nghiêm nghị, cứng rắn, hay giễu cợt hay bực mình, rồi cũng vô cùng lãng mạn phóng khoáng. Giáng Hương cứ bị những nét đa dạng của anh thu hút tò mò, cô vô cùng khổ sở mà không cách nào cưỡng lại được. Nghe Phong Vũ nói, cô cười khẽ:
- Anh Phương có tình cảm riêng của anh ấy, anh nói vậy không sợ em anh buồn sao?
Phong Vũ nhún vai:
- Kể cũng lạ, anh không hiểu được Viễn Phương nữa. Tính nó khô khan tươ?ng như không cô gái nào làm vừa lòng, Diễm Thúy đẹp thật, nhưng anh nghĩ cô ấy không hợp với Viễn Phương, có lần anh nói điều ấy, cũng chẳng đi đến đâu.
Giáng Hương tò mò:
- Thế anh Phương trả lời sao hả anh?
- Nó không nói gì hết, tính Viễn Phương kỳ lắm, ít chịu tâm sự, ít bọc lộ ý kiến, còn anh thì tôn trọng nó, anh cũng không hỏi.
Phong Vũ nhìn đồng hồ, đứng dậy:
- Bây giờ em nghỉ đi, ngày mai anh đến, em cứ nghỉ đến chừng nào em chán thì thôi. À, em có muốn anh đưa đi chơi không?
Giáng Hương lắc đầu:
- Ngày mai em vẫn đi làm bình thường.
- Sao vậy, em không mệt à? chân như thế này thì đi đứng sao được, chịu khó ngồi một chổ đi cô bé.
Cô bướng bĩnh:
- Không em vẫn đi đứng bình thường mà.
- Vậy để anh đến đón em.
Giáng Hương nhăn mũi:
- Anh Vũ làm như em là thương binh vậy.
Phong Vũ không trả lời, anh khẽ xoa đầu cô như một đứa bé, rồi đi ra, đến cửa anh còn quay lại:
- Sáng mai em cứ ngủ tùy thích, nhớ cho anh đến đón nghe.
- Dạ.
Còn lại một mình, Giáng Hương ngã đầu vào ghế thu mình như con mèo, trong dáng ngồi ấy, cô có vẻ yếu đuối mảnh mai lạ lùng. Giáng Hương không biết rằng ở cô luôn toát lên phong cách của một tiểu thư, cả vẻ thanh tao ấy mới thật sự là bản chất của cô, nó thu hút người ta một cách dịu dàng, dai dẳng. Cô cũng không hiểu rằng Phong Vũ yêu cô sâu sắc vì tất cả những biểu hiện bên ngoài ấy, những cái mà không phải bất cứ cô gái đẹp nào cũng có được, cho nên khi từ chối anh, Giáng Hương không mãy may nghĩ đến sự tuyệt vọng cô gây ra cho anh như thế nào. Hôm sau, Giáng Hương đến công ty làm việc bình thương, cô đi khập khễnh, gặp Diễm Thùy đi trên hành lang, cô chào một cách nghiêm nghị, rồi rẽ vào phòng giám đốc. Diễm Thùy có vẻ ngạc nhiên một cách khó chịu khi thấy sự xuất hiện của Giáng Hương trong công ty. Cô nghĩ Giáng Hương sẽ nằm liệt ở nhà ít nhất là 1 tháng, cô sẽ không phải gai mắt khi thấy Hương trên lối đi hay bên cạnh Phong Vũ.
Với Diễm Thúy, tối liên hoan cuối năm ở công ty là sự kiện quan trong thật sự, quan trọng hơn cả khi cô xuất hiện ở buổi trình diễn thời trang, vì trong buổi liên hoan đó, Viễn Phương và Phong Vũ mời hầu hết những nhân vật nỗi tiếng không chỉ trong giới kinh doanh thời trang, mà còn có giới điện ảnh và các giám đốc ở các ngành kinh doanh khác. Cô muốn mình sẽ là một nữ hoàng chói lọi trong mắt các vị khách ấy, muốn tất cả mọi người đàn ông đều bị chói mắt trước sắc đẹp khuynh sao của cô, và làm lu mờ những sắc tầm thường khác, nhất là của Giáng Hương. Cả tuần cô sống trong tâm trạng phản khích, nôn nóng. Có lúc cô rộn rã với ý nghĩ mình là một ngôi sao sáng chói dập tắt những ánh sáng lẻ loi khác, có lúc cô lo âu sợ Giáng Hương sẽ chiếm mất vị trí của cô. Ôi giá mà bây giờ làm cho Giáng Hương bị tai nạn nào đó nặng hơn cả chiếc đinh lần nọ, cô sẽ không ngần ngại gì cả. Nhưng bây giờ Giáng Hương không chịu đến gần cô nữa, biết làm sao bây giờ. Chiều nay Diễm Thúy ở một mình trong phòng, đi tới đi lui suy nghĩ, cô mở tủ áo, lục tung những chiếc áo treo trên mốc, ướm thử lên người, rồi câu mặt vứt qua một bên, bực bội.
Những chiếc áo ấy đều lộng lẫy, nhưng hôm nay cô thấy nó xoàng xỉnh qúa, cô cần một bộ áo phi thường, với kiểu độc đáo mà khắp thành phố này không ai nghĩ ra được, nhất là chiếc áo phải làm cô nổi bật hơn tất cả các cô gái khác. Ôi nếu cô chìm hơn bọn Mai Thy thì sao? Cần phải may một chiếc áo khác. Diễm Thúy quyết định nhanh chóng, và cô thay đồ phóng xe đến tiệm may quen thuộc của mình. Thấy bóng cô ngoài cửa, bà chủ tiệm đã cười đon đã:
- Mới nghĩ ra kiểu mới phải không? Kỳ này cô may mấy áo?
- Một thôi, bà phải tập trung hết sức mới được, tôi cần một bộ áo lộng lẫy nhất, màu nỗi nhất và kiểu lạ nhất mà không ai có được, hiểu không?
Bà chủ cười cười:
- Cô Thúy mà lúc nào chẳng nổi hơn thiên hạ, mấy kiểu tôi may cho cô đâu có cái nào giống người khác, đúng không?
Diễm Thúy vẫn cau mặt, phẩy tay:
- Lần này thì phải đặc biệt hơn, tôi dự một dạ tiệc quan trọng lắm, bà phải nghĩ ra một chiếc áo làm tôi chẳng những đẹp mà còn khác người ta, nếu có ai đó trọi hơn tôi là lỗi của bà đó nghe.
- Đễ tôi nghĩ xem … trước hết phải chọn màu cái đã, màu đỏ cô có rồi, bây giờ chọn màu làm ngọc được không?
Diễm Thúy nhăn mặt:
- Không, chìm quá.
- Cô chọn màu nổi qúa coi chừng quê đó.
- Không quê gì hết, tôi mặc đồ mà quê hả, còn lâu. Cứ chọn màu nổi cho tôi, mà phải là vải mỏng nghe.
- Tới dạ tiệc quan trọng mà cô ăn mặc không kín đáo người ta người ta cười chết.
Diễm Thùy vẫn còn đang trong tâm trạng kích động, cô gắt:
- Chuyện đó mà nhằm gì.
- Hay là chọn loại vải có đặt những chấm tròn kim loại, màu vàng đó mà có đèn màu là nổi lắm.
Mắt Diễm Thùy sáng lên, cô bưng tay cái tách:
- Đồng ý, nhưng kiểu gì?
Bà chủ tiệm giơ tay phác họa hình chiếc áo:
- Một kiểu váy ôm sát người, có trái tim rộng đến vai, tay dài.
Diễm Thúy ngồi im nghi nghĩ, rồi lắc đầu:
- Kiểu thường qúa, tay tôi đẹp thế này mà bà bảo giấu đi à?
- Vậy cô may áo dài Thượng Hải đi.
- Cổ cao wá, che ngực mất tiêu.
Cô ngồi im thật lâu, cắn cắn môi, mắt nheo lại suy nghĩ, rồi quyết định:
- Bây giờ thế này, bà cứ may loại vải của bà và kiểu Thương Hải, nhưng phải xẻ tà cho cao thêm và thân trên thay vì may cùng loại vải, bà “chơi” voan cho tôi, được không?
- Gì kỳ vậy, nhìn vụng lắm á. Cả một mảnh voan trước ngực là mỏng lắm.
Diễm Thúy đang nghĩ đến lúc khiêu vũ, cô hầm hồ với ý nghĩ, mình sẽ thật khêu gợi trong lớp áo mỏng, và người đối diện sẽ không thể nào cưỡng lại được cái nhìn chiêm ngưỡng, với một chút dục vọng. Đó mới là điều quan trọng. Cô gạt ngang:
- Mỏng thì đã sao, bà cứ may theo ý tôi đi.
- Thường áo dài Thượng Hải, người ta chỉ may 1 loại vải. Nối vải khác kỳ lắm, hay là cô may kiểu khác?
- Ít có kiểu nào bó sát người lắm, thôi cứ may kiểu đó cho tôi.
Mặc cho bà chủ tiệm cố thuyết phục, cô khư khư giữ lấy ý mình, lòng phấn khỏi với viễn cảnh sắp tới.
Chiều thứ bảy, Diễm Thùy mang chiếc áo tuyệt diệu ấy về, đầu óc còn bận vẻ vời những hình ảnh thú vị, cô không nhận thấy chiếc áo hơi kỳ dị, chỉ thấy hài lòng vì vẻ lộng lẫy của nó. Cô ướm thử lên người 1 cách bằng lòng rồi vội vã đến tiệm làm đầu.
- Bới cho tôi kiểu tóc lạ mắt một chút - cô nói với vẻ quan trọng khi người thợ đến đứng phía sau.
Cô ngồi khoanh tay, ngấm nghía mình trong gương, vô cùng hãnh diện về những đường nét tuyệt xinh trên mặt mình, và theo dõi những động tác thành thạo của người thợ làm đầu. Cô chợt nhăn mặt, gắt gỗng:
- Chãi bồng lên thêm tí nữa, còn ít qúa.
Cô thợ hơi bực nhưng cũng mềm mõng:
- Lát nữa ra gió tóc chị bay nữa, chải bồng wá nhìn xù lên kỳ lắm.
Diễm Thúy cần 1 kiểu tóc khác người chứ đâu có sợ kỳ, cô cương quyết:
- Chị cứ chải dưới bung ra chút nữa cho tôi. Và nhanh lên 1 chút, trể giờ của tôi rồi.
Cô thợ hơi khó chịu vì cách nói ra lệnh của cô, lẳng lặng làm việc. Cuối cùng Diễm Thúy đứng lên, kiểm tra lần nữa mái tóc của mình trong gương, rồi vội vả ra về. Cô trang điểm với tâm trạng của 1 ngôi sao sắp xuất hiện trước quần chúng ngưỡng mộ, thận trọng, tỉ mỉ và phấn khởi, rồi đứng lên thay đồ. Cô đứng trước gương, 1 cô gái lộng lẫy đến chói mắt trong đó. Chiếc áo dài ôm sát người, với màu vàng rực lấp lánh, thân trước hoàn toàn là voan, mỏng đến choáng người, thấy rõ cả những đường ren của chiếc áo nhỏ bên trong, cả nhịp thở phập phòng của khuôn ngực tuyệt mỹ. Cô khẽ xoay người, giơ cao chân, tà áo xẻ thật cao cho phép chiếc đùi thon thả được phơi bầy đến mức tối đa, còn cánh tay tròn trịnh của cô thì không bị ràng buộc bỡi lớp vải nào cả. Diễm Thúy kiểm tra 1 cách khe khắt thân người, rồi lục soát tung đường nét trên mặt, đôi mắt to đen được vẽ hơi xếch lên, hàng mi cong vút thật đậm, đẹp một cách man dại, mái tóc bới cao, buộc lại bằng những sợi tóc dài, dâm thẳng lên trời và xòe rộng, dánh rối một cách bừa âu?. Nhìn cô hết sức hào nhoáng với chiếc áo dài chói chang, với khuôn mặt trang điễm thật đậm, với mái tóc xù bồng kỳ dị, và cuối cùng là những trang sức lĩnh kĩnh. Cô mang đôi hoa tai thật to, trên cổ sợi dây chuyền dày cộm có hình chiếc vương niệm, hai cánh tay là 2 chiếc vòng cogan những hạt cẩm thạch xanh biếc, những ngón tay thon thả cũng được trang trí bằng vài chiếc nhẫn xaphia hoặc hột đá. Tóm lại trông cô thật sự là một bà hoàng của thế kỷ 19. Người tài xế của Viẽn Phương chờ cô dưới đường khá lâu, Diễm Thúy vẫn nhởn nhơ ngắm vuốt mình trong phòng, cô phải đến thật trễ để sự xuất hiện của mình là 1 chấn động của đông đảo mọi người. Cô chỉ yểu điệu bước ra đường khi trời bắt đầu tối. Tầng 2 của công ty đèn màu thật rực rỡ, những bóng người làm thành rừng sắc màu lộng lẫy, tiếng cười nói vang xuống tần dưới đường. Hầu như mọi người đều đến đông đủ. Viễn Phương đứng với 1 nhóm cạnh cửa, họ vừa hút thuốc, vừa trao đổi những chuyện kinh doanh, các cô người mẫu cũng tụ thành nhóm riêng, họ cười nói huyên thuyên, thỉnh thoảng liếc mắt về phía cửa, chỉ còn thiếu Diễm Thúy với Giáng Hương. Chẳng ai bảo ai, nhưng tất cả đều có chung 1 ý nghĩ: các cô muốn biết Diễm Thúy sẽ mặc gì, dĩ nhiên sẽ là lộng lẫy rồi, trong những dịp thế này làm sao Diễm Thúy chịu để mình lu mờ, các cô chỉ tò mò muốn biết Diễm Thúy sẽ sặc sỡ ra sao thôi. Bỗng Mai Thy khẽ huých tay Bích Vân, các cô đó dón mắt ra cửa. Diễm Thúy xuất hiện. Cô ngẫng đầu, miệng cười tươi, vẻ mặt của cô là của 1 nữ hoàng xuất hiện giữa các bá quan của mình.
Ai đó bỗng kêu lên 1 tiếng "trời đất" rồi là những lời xì xào bàn tán, hầu như tất cả mọi người trong phòng đều quay lại nhìn. Viễn Phương dụi điếu thuốc, đứng yên quan sát xung quanh, một nụ cười bí ẩn trên môi.
Các cô diễn viên cũng thua xa Diễm Thúy về vẻ rực rỡ. Diễm Thúy quan sát khắp phòng, và nhận ra điều ấy, thật tuyệt diệu làm sao được thấy mình huy hoàng chói lọi cô sung sướng cười rạng rỡ với tất cả những người đàn ông nhìn mình và nhếch môi kêu kỳ khi bắt gặp những ánh mắt tò mò của giới phụ nử, hoặc nhửng cái miệng cười khinh bỉ, thú vị, đó là nhửng biểu hiện của sự ganh tị, nó chỉ làm cô có cảm giác chiến thắng mà thôi.
Có ai đó vổ mạnh vào vai cô, giọng chế giểu:
- Mát không bồ?
Diểm Thúy không thèm trả lời, cô bận liếc mắt quan sát mọi người. Qua ánh mắt của họ, cô sẻ biết được mức độ thành công của mình. Hay như tất cả những người đàn ông dều quay lại nhìn khi cô đi ngang qua. Thật tuyệt!
Mai Thy liếc Diểm Thúy 1 cái, rồi quay lại nháy mắt với Bích Vân:
- Đố mày nhìn nó giống gì?
- Cây Noel hoặc cây mai ngày tết, có bao nhiêu trang sức thì cứ treo hết lên cho đẹp..
- Không phải, không phả i.
- Chú giống gì?
- Giống mấy vủ công Campuchia.
- Không phải, giống hoàng hậu Ả Rập.
Bích Vân ngân nga:
- Trên người nàng đầy đồ trang sức, như nhửng tên tù mang dây xiềng xích.
Các cô cười ré lên, Mỹ Linh phê phán nhẹ:
- Ăn mặc gì kỳ.
Mai Thy nghếch nghếch mặt:
- Vậy nó mới mát mẻ, khỏi tắm.
- Nó mặc áo ngủ không chừng lịch sự hơn bộ đồ đó.
Bích Vân giả vờ nhăn mặt:
- Sao lại mặc áo ngủ, mày không thấy nó không còn bộ đồ nào đẹp hơn sao?
Cả đám cười ngặt nghẽo, hào hứng hầu như các cô đều vui thích khi châm biếm Diễm Thúy, điều đó làm mối liên kết của họ trở nên bền chặt hơn. Mai Thy nheo mắt nhìn Diễm Thúy đứng bên Viễn Phương miệng cười nói không ngớt, chân nhún nhẩy như muốn tạo dáng nhí nhảnh của cô bé 16 còn hồn nhiên, cô bĩu môi:
- Nhìn cái cách của nó ỏng ẹo thấy chướng mắt quá.
- Tao dám chắc không phải nó làm dáng với anh Phương đâu, đang thả mồi cho mấy ông bạn anh Phương đó.
- Lẳng lơ không chịu được.
Bích Vân chợt nhìn ra cửa.
- Ê Giáng Hương kìa.
Mấy cặp mắt lập tức đổ dồn ra cửa Giáng Hương đang đi vào bên cạnh là Phong Vũ lịch thiệp trong bộ veston màu xám. Giáng Hương làm mọi người ngạc nhiên một cách thú vị, cô hầu như không trang điểm gì ngoài một chút son môi, một chút phấn hồng và một chút chì nâu trên mắt. Tóc xõa tự nhiên, chiếc áo dài trắng cổ thuyền trên ngực cài nhành hoa tươi, nhìn duyên dáng hơn bất cứ những bộ áo dạ hội lộng lẫy nào. Giữa 1 rừng người đẹp với đủ màu sắc, đủ kiểu áo diêm dúa, trang phục của Giáng Hương trở nên nổi bật một cách tinh khiết, khiêm tốn. Chiếc đồng hồ trên tay tròn trĩnh của cô cũng thanh lịch không kém những món nữ trang lạ mắt. Cô như không cần viện trợ đến phấn son vì tự tin vào phong cách duyên dáng của mình, cô để vẻ đẹp tự nhiên thu hút người khác với một niềm kiêu hãnh kín đáo. Vẻ đẹp của Giáng Hương chẳng làm bực mắt phái nữ, chẳng cuốn lấy cái nhìn của phái mạnh, nhưng những người từng trải thì thầm thán phục bản lĩnh tinh tế của cô.
Mỹ Linh gọi lớn.
- Giáng Hương
- Giáng Hương lại đây.
Tiếng gọi làm Diễm Thúy quay phắt đầu lại quan sát khuôn mặt cô chợt giãn ra, cô thở phào nhẹ nhõm một chút khinh bỉ "Tưởng nó mặc gì ghê gớm lắm, người mẫu gì chẳng có lấy 1 tí thẩm mỹ giữa nơi tiệc tùng linh đình thế này mà ăn mặc như đi học, xoàng xỉnh!" Nhìn nhánh hoa tươi trên áo Giáng Hương, cô tiếc sao mình không nghĩ ra điều nó, nếu như có một cái bông hồng nhung lên áo thì sẽ nổi hơn nữa, cô sẽ làm vào dịp khác vậy.
Tối nay Giáng Hương chẳng có gì đáng cho Diễm Thúy phải đối phó, nên thấy những người đang nói chuyện với mình quay nhìn Giáng Hương, cô thầm hài lòng "Tôi nghiệp cô ta, tầm thường quá".
Một người đàn ông nhìn Diễm Thúy, cô cười tươi rồi khẽ nheo mắt như mời mọc ông ta choáng người vì nụ cười mê hồn của cô, cứ đứng khựng rồi ông ta đi đâu đó, lát sau ông trở lại với ly champagne trên tay:
- Cho phép mời cô.
Diễm Thúy nghiêng đầu cười điệu, cầm ly rượu khẽ nhấp môi, cô đưa trả ly lại ban cho người đàn ông nụ cười lơi lả. Ông ta hoàn toàn bị cô chinh phục.
Cả 1 buổi, ông chỉ quanh quẩn bên cô như 1 chàng trai si tình đến ngơ ngẩn. Cô ngồi vào bàn ăn, xung quanh là những người đàn ông chìu chuộng đón mời, tất cả đều được cô ban cho ân huệ là bằng lòng nhận sự săn sóc của họ. Rồi giữa buổi tiệc, cô yểu điệu đứng lên, tuyên bố là mình không muốn ăn nữa, và khoan thai đi về một góc phòng cô ngồi xuống chiếc ghế dài bọc nệm chân tréo lại, như thờ ơ không thấy tà áo rũ xuống làm ló đôi chân trắng muốt của mình.
Lập tức người đàn ông đi tìm cho Diễm Thúy một ly cam vắt rồi ngồi bên cô, tay cầm chiếc ly đón mời, 1 chàng trai khác mang đến cho cô đĩa bánh kem, cô uể oải nhón một miếng cho vào miệng khẽ nhăn mặt:
- Khát quá.
Ly cam lập tức kề bên miệng Diễm Thúy.
Bích Vân đã chận Mai Thy rồi kề miệng bên tai cô:
- Mày nhìn con Thúy giống gì, Thy?
- Tao có cảm tưởng nó đóng vai mệnh phụ phu nhân.
- Nhìn nó quái dị không tưởng tượng được.
Bích Vân thì thào:
- Mày nói tối nay chơi cho nó 1 trận, mà cái gì, nói đi.
- Giáng Hương đâu rồi nhỉ?
- Không biết, nãy giờ không thấy.
- Đi kiếm Giáng Hương đi, tao chơi cú này phải có đủ mặt mọi người, nhất là nhỏ Hương vậy mới có ý nghĩa.
Mai Thy ngó quanh quất tìm kiếm, nhưng Giáng Hương không có trong phòng.
Khi Phong Vũ bận tiếp một vị khách đến muộn, cô lén ra khỏi phòng và lên sân thượng ngắm trăng. Giáng Hương định đến góc cuối sân thượng, nhưng đã có người ở đó trước cô. Giáng Hương nhận ra Viễn Phương, anh đứng khoanh tay lơ đãng nhìn trời. Giáng Hương định trở xuống, nhưng tiếng chân của cô làm anh quay lại nhìn, cô đành đứng lại.
- Anh Phương làm gì ở đây vậy?
Viễn Phương búng mạnh tàn thuốc, một đóm đỏ bay vèo thành đường cong, rơi xuống tắt ngấm.
- Không làm gì hết, còn chị?
Giáng Hương làm như không nghe tiếng chị của anh, từ lúc nào không biết, Viễn Phương đã gọi cô bằng chị, như thừa nhận mối quan hệ gia đình tương lai. Nhưng không phải lúc nào cũng vậy, có lúc anh gọi Giáng Hương bằng cô khách sáo. Có chăng hiểu được anh nghĩ gì, nhưng bao giờ cũng giữ khoảng cách xa lạ, như bây giờ, cô làm ra vẻ dửng dưng khi anh hỏi.
- Diễm Thúy đâu sao anh ở đây?
im lặng một lát rồi tiếng Viễn Phương bình thản:
- Cô ấy bận tiếp bạn.
Giáng Hương đứng yên, chẳng biết nói gì, anh quay lại nhìn cô:
- Cô không thích đông người à?
- Sao anh nghĩ vậy?
Viễn Phương không trả lờia, anh tiếp tục hỏi:
- Tại sao cô lên đây muốn trốn mọi người?
- Còn anh?
- Tôi muốn thở 1 chút.
Giáng Hương định bảo "tôi cũng vậy" Nhưng Viễn Phương đã đứng thẳng người:
- Bây giờ xin nhường chỗ này cho cô, chúc vui vẻ.
Rồi anh bỏ xuống. Còn lại 1 mình cô thấy ở đây tự nhiên vô vị đợi Viễn Phương đi xa, cô lẳng lặng đi xuống.
Cô gặp Phong Vũ ở cửa:
- Em đi đâu vậy?
- Em ra ngoài cho thoáng.
Ngay lúc đó, Mỹ Linh đến kéo tay Giáng Hương:
- Lại đây, Mai Thy nó chờ Hương nãy giờ đó.
Giáng Hương đi theo Mỹ Linh, Phong Vũ cũng không rời cô, họ đi đến chiếc bàn ở giữa phòng, Bích Vân kéo ghế:
- Anh Vũ ngồi đi.
Họ ngồi bên bàn nhìn ra ngoài pis, ở vị trí này có thể nhìn khắp phòng, và ngược lại mọi người cũng đều thấy rõ họ.
Phong Vũ nghiêng người qua Giáng Hương:
- Em muốn khiêu vũ không?
Cô lắc đầu:
- Em không thích.
Giáng Hương không thấy nãy giờ Diễm Thúy đang nhìn cô, cách săn đón của Phong Vũ làm Diễm Thúy thấy gai mắt. Cô cũng muốn phô trương cho mọi người thấy những cử chỉ chiều chuộng của Viễn Phương đối với cô. Diễm Thúy đứng dậy đi về phía Viễn Phương. Bích Vân khẽ liếc Mai Thy cô cười cười, đợi Diễm Thúy đi ngang qua, Mai Thy giơ chân ra rồi hất mạnh.
Diễm Thúy ngã sóng soài trên nền gạch. Đôi guốc cao gót văng ra, ly rượu cầm trên tay cô rơi nghe 1 tiếng xoảng.
- A
Tiếng hét của cô làm cả phòng quay lại nhìn, những cặp mắt ngó sững sốt. Diễm Thúy nghe đau buốt ở ngực, vài phút trôi qua cô mới nhận thức được tình thế của mình, nhìn cô lố bịch kỳ lạ. Cô nằm sắp 2 tay giơ phía trước, những người yếu bóng vía phải nhắm mắt kín lại khi thấy tà áo phía sau hất lên, để lộ cả lớp vải trắng nhỏ xíu bên trong. Cô lòm cồm bò dậy, mắt ngó dáo dác tìm đôi guốc.
Viễn Phương đỡ cô lên, rồi dùng chân hất đôi guốc về phía cô, anh giúp cô chỉnh lại y phục và nói gì đó, tiếng ồn làm mọi người không nghe được.
Diễm Thúy quýnh quáng phủi phủi chất dơ bám trên ngực áo, sự xấu hổ làm cô mất bình tĩnh, cử chỉ của cô vì vậy càng thêm khó nhìn. Diễm Thúy quắc mắt nhìn Mai Thy, cơn giận làm cô quên mất mình đang ở đâu, cô rít lên:
- Làm gì vậy?
Mai Thy xua tay rối rít:
- Xin lỗi, xin lỗi, mình vô tình không thấy Thúy đi qua.
- Vô tình hay cố ý.
Mai Thy gân cổ thanh minh:
- Thúy đừng nói vậy, mình vô tình mà, mình thật tình xin lỗi.
Thái độ này cô đã hiểu, cô cũng đã từng làm ra vẻ thơ ngây đó thôi, nhưng khó mà vạch trần bộ mặt thật của Mai Thy cho mọi người thấy, rõ ràng họ có vẻ thông cảm với Mai Thy, cô càng giận điếng người nhưng chợt nhớ mọi người nhìn mình, cô nuốt giận im lặng. Cô chợt quay lại, thấy đôi mắt mở to của Giáng Hương, cô bỗng nghĩ ra, thì ra Giáng Hương mượn tay Mai Thy để trả thù, và Mai Thy vốn không ưa gì cô đã tiếp tay cho Giáng Hương, cô không làm cho Giáng Hương điêu đứng thì cô sẽ không là Diễm Thúy, cô thề như vậy. Và Mai Thy cũng sẽ không yên thân với cô đâu, Diễm Thúy này khi đã nghĩ thì nhất định sẽ làm.
Diễm Thúy mím môi, mắt long lên ý nghĩ trả thù, quên mất khuôn mặt mhem nhuốc của mình. Nhìn cô lúc này nhếch nhác đến buồn cười, lớp chì đen và các loại phấn mắt bị nước làm lem luốc, chúng chảy xuống mặt, lại gặp son phấn hồng tạo thành 1 hỗn hợp kỳ dị.
Diễm Thúy thấy Bích Vân nhìn mình, rồi khều Giáng Hương nói gì đó, Giáng Hương quay lại nhìn cô, che miệng cười, nụ cười làm cô muốn nổ tung lòng ngực.
Viễn Phương ngồi cạnh cô nói nhỏ:
- Em vào phòng rửa mặt đi.
Cô hất đầu, mím môi:
- Tại sao em phải rửa mặt, em trang điểm xấu lắm hả?
Anh cười bao dung:
- Không những xấu mà còn giống ma lem, nhìn vào gương em sẽ thấy.
Diễm Thúy đâm lo, cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa cho kỳ hết son phấn, rồi trở ra bàn. Chiếc guốc cao gót lúc nãy không hiểu bị văng thế nào lại mất đế, mỗi bước đi là vang lên tiếng lọc cọc nghe thật buồn cười. Cô có nhón chân đi chậm lại, rồi cuối cùng nhắc chân lên đất xuống nhè nhẹ, cô thấy mình khốn khổ đủ thứ, sự hưng phấn biến đâu mất, cô nghiến răng tự nhủ rằng Giáng Hương sẽ trả giá đắt về tất cả những điều này.
Cô đòi về sớm. Viễn Phương lẳng lặng đi bên cô, bây giờ thì cô không còn đầu óc nào để chinh phục đàn ông nữa.
Suốt đường về, Viễn Phương im lặng lái xe, anh không hề tỏ thái độ về tất cả những lời chì chiết của cô với Giáng Hương, cuối cùng cô cũng hậm hực ngồi im.
Như Là Nỗi Nhớ Như Là Nỗi Nhớ - Hoàng Thu Dung Như Là Nỗi Nhớ