Số lần đọc/download: 3389 / 7
Cập nhật: 2016-05-22 23:12:34 +0700
Chương 3
- Không lâu lắm.
Thục Linh sả vào vòng tay người yêu, lập tức vòng tay anh siết chặt lấy Thục Linh và đam mê cúi xuống. Bao giờ cũng vậy, họ chỉ nói được mẩu đối thoại ngắn ngủi, để rồi ôm chặt lấy nhau trao nhau từng nụ hôn cuồng nhiệt và không hề muốn rời nhau cho đên lúc phải chia tay. Bỗng Đinh Bằng ngạc nhiên nâng bàn tay Thục Linh lên:
- Sao em lại có chiếc nhẫn này Thục Linh? Đây là nhẫn đính hôn phải không?
Thục Linh bối rối:
- Anh Bằng, có 1 chuyện em giấu anh và em rất khó xử.
- Có phải em đã đính hôn với Hiếu Liêm?
- Anh biết rồi à?
- Yêu em anh phải biết và anh đợi em nói ra với anh.
- Đinh Bằng, xin lỗi nghe, em không hề muốn giấu anh, nhưng thực sự em không biết phải làm sao nữa.
- Em có yêu Hiếu Liêm không?
- Không.
- Vậy thì đủ rồi, em lập tức trả nhẫn đính hôn lại cho anh ta và từ hôn.
- Từ hôn?
Thục Linh thẳng thốt, cô biết mình không yêu Hiếu Liêm và nếu từ hôn Hiếu Liêm là chuyện dễ dàng cô đã nói ra với Hiếu Liêm. Mỗi lần gặp Hiếu Liêm cô lại thấy không can đảm để nói ra. Hiếu Liêm tự tin vui vẻ và luôn quan tâm đến cô, gần đây hình như linh cảm điều gì đó, anh không còn quan tâm công việc nữa mà chăm sóc càng gắn bó hơn. Điều này làm Thục Linh khổ tâm.
- Phải, từ hôn em không muốn à? Hay là em không yêu anh?
- Đinh Bằng, đừng hiểu lầm, em yêu anh và muốn chung sống với anh.
- Nếu như vậy anh sẽ gặp Hiếu Liêm.
Thục Linh hốt hoảng:
- Đừng, để em nói.
- Nên nhớ, anh yêu em và em yêu anh, chúng ta không thể sống mà không có nhau.
Bàn tay Đinh Bằng lằn xuống vai Thục Linh và rơi trên ngực cô, những chiếc cúc áo mở tung ra từ bao giờ, ánh mắt Đinh Bằng rực lửa, anh cúi xuống hôn Thục Linh, nụ hôn thật dữ dội. Thục Linh hơi bối rối, nửa muốn đẩy người tình, nửa lại không nỡ, cô chỉ sợ anh giận mình.
- Thục Linh?
Bàn tay tham lam cởi bỏ mảnh vải cuối cùng trên thân thể Thục Linh, ý thức phản kháng của người con gái chợt nỏi dậy. Thục Linh hốt hoảng đẩy mạnh Đinh Bằng ra:
- Đừng anh Bằng.
- Em không có ý định làm vợ anh sao?
Thục Linh ứa nước mắt:
- Có, nhưng em....
- Xin lỗi.
Đinh Bằng khoát áo lại cho người tình, anh châm điếu thuốc gắn lên môi:
- Thật ra anh muốn mọi chuyện xảy ra như 1 điều phải chấp nhận. Hiếu Liêm chấp nhận cho em từ hôn và mẹ anh chấp nhận em không buộc anh cưới Hạnh Dung.
Thục Linh sững sờ nhìn Đinh Bằng, cuộc tình của họ quá nhiều bất trắc.
Đinh Bằng thở dài:
- Không thể nào ngờ định mệnh cho anh gặp em và yêu em, mà không hề yêu 2 người con gái do mẹ anh chọn. Hạnh Dung xinh xắn dễ thương nhưng không làm trái tim anh rung động.
Thục Linh gần như nín thở:
- Còn cô gái kia?
- Cô gái kia tên là Thanh Thuỷ là con tổng giám đốc ngân hàng Pháp Á. Cô ấy không đẹp nhưng tự cao và kiêu hãnh. Mẹ anh yêu Hạnh Dung hơn. Anh từ chối với 2 người con gái kia không phải là điều dễ dàng. Mẹ anh rất độc đoán, bà goá bụa năm 26 tuổi, bây giờ anh đã 27, nghĩa là bà đã ở vậy nuôi anh 21 năm.
- Anh đinh thế nào với em?
- Anh sẽ cố gắng tranh đấu cho tình yêu chúng mình.
Thục Linh nép vào vai người tình, cô thấy mình hạnh phúc vì được yêu bằng 1 tình yêu mãnh liệt.
- Chúng mình ra ngoài đi, nếu trong phòng này hoài...anh không bảo đảm là giữ gìn được cho em đâu đó Thục Linh.
Thục Linh thẹn thùng đứng lên, Đinh Bằng lấy lược chải tóc cho cô:
- Anh thích em để mái tóc như thế này, trông khoẻ mạnh cứng rắn.
- Em sẽ luôn cắt tóc ngắn.
Đinh Bằng âu yếm hôn người tình lần nữa mới chịu ra mở cửa. Cánh cửa vừa kéo ra, cả 2 thảng thốt:
- Hạnh Dung.
Hạnh Dung căng mắt ra mà nhìn, đôi môi hồng khẽ mím lại:
- Tìm anh có chuyện gì không Dung?
-.....
Hạnh Dung nhìn Thục Linh trân trối, có lẽ vì người con gái này mà hôm nọ anh đã nói với cô anh chưa muốn kết hôn.
- Vào nhà đi Dung.
- Em muốn hỏi anh, ai đây anh Bằng?
Đinh Bằng lúng túng:
- Thục Linh....
- Chính vì cô gái này mà anh bảo với em anh không muốn kết hôn phải không?
- Hạnh Dung....
- Em hỏi có phải không?
- Phải.
Lập tức Hạnh Dung đùng đùng quay lưng chạy tung ra ngoài, Đinh Bằng hốt hoảng:
- Hạnh Dung, nghe anh nói nè...
Hạnh Dung leo lên xe mở máy phóng đi như bay, Đinh Bằng đứng lại lắc đầu:
- Con bé này là như vậy, trước mặt mẹ anh nó ngoan lắm, nhưng sau lưng thì bướng bỉnh không cản nổi.
Thục Linh ái ngại:
- Anh không đuổi theo sao?
- Mặc kệ nói đi, mình đi.
Buổi đi chơi hôm ấy cả 2 đều không thấy vui bởi những điều chung quanh chi phối. Một nỗi lo âu nặng trĩu dấy lên trong lòng họ.
- Em muốn về nhà.
Đinh Bằng gật đầu:
- Ngày mai mình gặp lại.
Bước đi từng bước nặng nề, Đinh Bằng biết sẽ có chuyện không vui chờ mình ở nhà. Quả thật như vậy, Hạnh Dung ngồi cạnh bà Hải Đường mắt đỏ hoe.
- Đinh Bằng, con làm gì mà Hạnh Dung chạy về khóc nức nở hả?
Cô bé chưa nói hết, Đinh Bằng thở phào nhìn Hạnh Dung với ánh mắt biết ơn. Hạnh Dung giận dỗi quay đi:
- Sắp cưới nhau mà cứ chọc cho nó khóc.
Đinh Bằng lạnh toát cả người:
- Mẹ...
- Tôi nói cậu nên lo việc cưới vợ cho xong đi, suốt ngay chỉ biết làm việc, không thôi thì đến phòng ca nhạc. Tôi không cho phép những điều đó cậu hiểu chưa?
- Dạ hiểu.
- Vào trong thay quần áo rồi ăn cơm.
Đinh Bằng thoát mau vào trong, hú hồn:
- Sung sướng ghê chưa, làm cho người ta khóc rồi tỉnh bơ.
Đinh Bằng quay lại mỉm cười:
- Tự em bỏ chạy đi chứ bộ.
- Nhưng em hỏi thiệt, cô ta là bồ qua đường của anh phải không, em không quan trọng chuyện đó đâu.
Đinh Bằng cau mày:
- Cái gì qua đường, anh tính...cưới Thục Linh đó.
- Cái gì?
Hạnh Dung hét lên, Đinh Bằng quýnh quáng bịt miệng cô lại:
- Trời ơ nhỏ nhỏ chứ.
Hạnh Dung vùng ra:
- Em không nói nho nhỏ gì hết, anh phải cưới em.
Đinh Bằng nhăn mặt:
- Anh biết em cũng đâu có thương anh đâu phải không Hạnh Dung?
Hạnh Dung vênh mặt
- Sao không, không mà chịu làm vợ anh?
- Anh biết, em cũng như anh bị ba má em bắt buộc.
- Em không biết, nói tóm lại ba em cũng khó như má anh vậy đó, ba nói con gái để người ta thối hôn sẽ mát duyên, dang dở cả đời.
- Trời ơi, em ăn học chi vậy mà cũng tin dị đoan.
- Em yêu anh.
Trời ơi cô bé nói yêu mà tỉnh bơ như người ta nói chuyện chơi, Đinh Bằng khổ sở:
- Đừng ngang ngược nữa Dung.
- Em không ngang.
- Vậy em muốn làm vợ anh để làm gì?
- Làm gì cũng được.
Hạnh Dung không biết mình có yêu hay không, nhưng chắc chắn 1 điều cô không muốn có người con gái khác bên cạnh Đinh Bằng, được anh quan tâm và thương yêu.
- Ngắm xem giùm người ta coi có đẹp không?
Các cô gái trong phòng cùng ngước lên nhìn Nhã Uyên. Nhã Uyên mập quá nên mặc quần áo nào cũng không đẹp như người ta. Tuy để Nhã Uyên không buồn, các cô khen dồn:
- Đẹp lắm.
Nhã Uyên thích thú cười tít mắt. Nhã UYên rất trắng cho nên không phải là xấu tệ. Đang ưỡn ẹo làm dáng, Trung Sơn đẩy cửa nhìn vào, anh trợn mắt nhìn Nhã Uyên, Nhã Uyên sán lại:
- Anh Sơn, em mặc áo này có đẹp không?
Đang cáu kỉnh với Thục Linh, Trung Sơn gắt ầm lên:
- Đẹp, đẹp như con đười ươi trong sở thú.
Ha ha...Hi hi các cô bụm miệng cười, Trung Sơn đóng ập cửa lại.
Nhã Uyên phụng phịu muốn khóc:
- Người gì đâu cộc như chó điên, không nhìn người ta chút nào dám bảo người ta như đười ươi sở thú.
Kim Duyên vừa buồn cười vừa trừng mắt nhìn Nhã Uyên:
- Dám mắng ông trưởng phòng như vậy, gan há?
- Mắng thì mắng, sợ ai.
- Biết rồi, Uyên gan lắm, đừng giân nữa làm việc đi coi chừng ông Liêm vào là tới số.
Nhã Uyên le lưỡi ngồi vào chỗ của mình. Thật tủi thân, nhịn ăn làm sao cũng không ốm trời thât bất công, bắt Uyên mập ơi là mập.
- Xin lỗi, làm ơn cho tôi hỏi.
Cô gái rụt rè ở cửa, Nhã Uyên gắt:
- Hỏi ai?
- Tôi muốn hỏi anh Trung sơn làm ở phòng vật tư.
Trời ơi, hỏi Trung Sơn, toàn thân Nhã Uyên run lên, ngực tức đến thở không nổi, cô cộc lốc:
- Đi vắng rồi?
- Biết bao giờ về không chị?
- Không biết.
Ba bốn cô gái bụm miệng cười. Chết cô bé, hỏi trúng bà phì lũ Nhã Uyên chắc chắn sẽ được trả lời bằng câu không có. Cô gái chào tất cả quay lưng, Nhã Uyên vùng vằng ném cây viết nguyên tử vào cánh cửa đang đóng lại.
- Muốn gặp hả, đừng hòng.
- Này Uyên, ông Sơn mà biết là mi ốm đòn.
- Xì, ai sợ ông ấy đánh.
- Phải rồi ổng hổng dám đánh Uyên, nhưng mà ổng sẽ hét ra lửa đó, không phải dễ như ông Liêm đâu.
Một cô ra vẻ thạo hơn, bĩu môi:
- Tớ biết nè, bà Linh cặp bồ với ông Bằng, Tôn Thất Đinh Bằng, đẹp trai, con nhà giàu, một tay thổi kèn trompet nổi tiếng.
Ba bốn cái miệng cong lại ồ 1 tiếng, Nhã Uyên chống cằm:
- Tội ông Liêm ghê há.
- Ông Liêm không biết gì đâu. Ổng chỉ không biết tại sao bà Linh lạnh nhạt với ổng thôi. Bà Linh này cũng thật là điên, yêu nhằm ông Bằng, mẹ của ông ấy không chịu đời nổi đâu.
- Sao vậy?
- Quan liêu, kênh kiệu, ông Bằng sợ bà ra trò. Tớ có bà chị là vợ của ông chú Đinh Bằng nè. Người ta cổ xưa lắm chứ không phải như mình, thời nay mà cấm mặc đồ bộ, ra đường phải áo dài đàng hoàng.
Nhã Uyên le lưỡi:
- Khó cho bà Linh rồi.
- Ai biểu bỏ ông Liêm, coi chừng quả báo đó.
- Uyên.
Thục Linh đứng trước cửa phòng từ lúc nào, không hiểu cô có nghe những cô dưới quyền đang nhiều chuyện về mình. Trông thấy Thục Linh các cô hết hồn cúi mặt le lưỡi:
- Nhã Uyên, tôi gọi nghe không?
- Dạ nghe.
Nhã Uyên phục phịch rời ghế đì ra:
- Chuyện gì chị Linh?
- Mang báo cáo này lên phòng giám đốc Liêm giùm tôi.
- Dạ.
Thục Linh thảy xếp giấy lên bà rồi quay lưng đi, các cô nhìn nhau:
- Hú hồn, không biết bả có nghe không nữa?
Nhã Uyên liếc ngang:
- Ai biểu nói chuyện người ta làm chi rồi sợ.
Cầm xấp giấy, Nhã Uyên lên phòng Hiếu Liêm, cô gõ cửa nhẹ nhẹ. Có tiếng Hiếu Liêm vang lên:
- Vào đi.
Nhã Uyên đẩy cửa bước vào, Hiếu Liêm cau mày:
- Chuyện gì cô Uyên?
- Chị Linh kêu anh ký vào giấy này.
- Cô ấy đâu?
- Dạ, dưới phòng làm việc.
Hiếu Liêm thở dài nhận xấp giấy:
- Tôi sẽ ký sau, cô ra đi.
- Dạ.
Hiếu Liêm đứng lên đi xuống lầu, phòng Thục Linh lại khóa cửa, chứng tỏ cô đã ra ngoài. Mình làm điều gì sai trái ư để Thục Linh không muốn gặp mình như vậy. Hiếu Liêm buồn bã bước đi, lòng anh nặng trĩu. Trung Sơn hé cửa nhìn theo, có lẽ đã đến lúc anh phải cảnh cáo Đinh Bằng lẫn Thục Linh. Thục Linh đã như người nghiện, không còn phân biệt phải trái gì hết.