Số lần đọc/download: 197 / 11
Cập nhật: 2019-12-06 09:02:42 +0700
Chương 3 - Chuyện Tắm Rửa
S
tuart là người hay dậy sớm: gần như luôn luôn nó là người đầu tiên thức giấc vào buổi sáng. Nó thích cái cảm giác được là người đầu tiên lục đà lục đục; nó thích những căn phòng yên lặng với đám sách đứng im lìm trên những giá kê, thích ánh sáng nhợt nhạt lùa vào qua mấy cánh cửa sổ, thích cái mùi tươi mát của buổi mai. Vào mùa đông, trời thường còn khá tối lúc Stuart leo xuống từ chiếc giường làm bằng hộp thuốc lá, và thỉnh thoảng nó rùng cả mình vì lạnh khi đang tập thể dục, mình khoác áo choàng ngủ. (Mỗi sáng, Stuart đều làm mười lần động tác chạm ngón chân để giữ cho mình được khỏe. Nó đã thấy anh trai George làm vậy, và George giải thích là làm như thế sẽ giữ cho mấy cơ bụng được rắn chắc, với lại đó là một việc tốt cho bụng, cũng nên làm.) Sau khi tập thể dục xong, Stuart thường sẽ thay vội vào cái áo choàng mặc trong nhà bằng len rất bảnh, cột dây chặt ngang eo, khởi hành về hướng phòng tắm, bước rón rén thật yên lặng qua cái hành lang dài tối om, ngang qua phòng bố mẹ, ngang qua cái tủ chứa nho nhỏ là nơi cất máy trải thảm, ngang qua phòng George, men theo đầu cầu thang, cho đến khi tới được phòng tắm.
Dĩ nhiên lúc đó phòng tắm cũng tối nốt, nhưng bố của Stuart đã chu đáo nối thêm một đoạn dây dài vào cái dây bật đèn. Sợi dây chạm hẳn tới sàn. Chỉ cần túm lấy sợi dây, càng phía trên cao càng tốt, và lẳng hết sức mình vào đấy, là Stuart đã có thể bật được đèn. Đu đưa trên sợi dây kiểu này, với cái áo choàng lết phết gấu quanh mắt cá, trông nó giống hệt một ông thầy dòng già nhỏ thó đang kéo chuông trong nhà nguyện
Để lên được bồn rửa mặt, Stuart phải leo một cái thang dây bé xíu mà bố đã lắp riêng cho nó. George có hứa sẽ thiết kế cho Stuart một bồn rửa mặt đặc biệt, bé tẹo, chỉ cao khoảng hai phân, với một cái ống nhỏ bằng cao su đưa nước chảy qua. Nhưng George thì luôn luôn nói là mình sắp thiết kế một cái gì đó, và rồi lại quên béng mất. Mỗi sáng, Stuart cứ việc thẳng tiến mà trèo lên cái thang dây, tới bồn rửa mặt của gia đình để rửa mặt, rửa tay và đánh răng. Bà Little đã cấp cho nó một cái bàn chải đánh răng kích thước như của búp bê, một bánh xà phòng của búp bê, một khăn mặt của búp bê, và một cái lược cũng của búp bê mà nó dùng để chải mớ ria. Nó để hết những thứ này trong túi cái áo choàng dành mặc sau khi tắm, và khi tới được đầu sợi thang rồi, nó móc tất cả ra, đặt ngay ngắn thành một hàng, và bắt đầu tiến hành công tác vặn cho nước chảy. Đối với một đứa bé tí tẹo thế này, việc vặn được cho nước chảy quả là một vấn nạn. Stuart đã bàn bạc việc này với bố ngay sau cái hôm nó tiến hành một loại thử nghiệm vặn nước mà không thành.
“Con có thể leo thoải mái lên trên vòi nước” nó giải thích, “ nhưng con không vặn nó chảy được, tại con không có cái gì để bám chân vào.”
“Ừ, bố biết”, bố nó trả lời, “toàn bộ rắc rối là ở chỗ đó.”
George, kẻ luôn luôn lắng nghe các cuộc đàm đạo vào bất cứ lúc nào có thể nghe được, nói rằng theo ý nó thì họ nên xây cho Stuart một cái trụ chống; và với ý tưởng đó, nó lôi ra mấy tấm ván, một cái cưa, một cái búa, một cái vặn ốc, một cái dùi, mấy cái đinh, và bắt đầu gây nên một sự ồn ào kinh hoàng trong nhà tắm, trong lúc xây dựng cái mà nó nói sẽ là một cái trụ cho Stuart. Nhưng chẳng mấy chốc sau George đã lại bắt đầu quan tâm một việc gì đó, và thế là mất biến, để lại mớ dụng cụ nằm vung vãi trên sàn nhà tắm.
Stuart, sau khi xem xét cái đống hỗn độn này, một lần nữa lại quay sang bố. “Có thể con sẽ lấy cái gì đó nện vào cái vòi nước, và mở cho nước chảy bằng cách ấy.”
Thế là bố của Stuart cấp cho nó một cái búa rất bé, rất nhẹ, làm bằng gỗ; và Stuart nhận ra rằng chỉ cần quay cái búa ba vòng quanh đầu, xong giáng xuống “choang” một cái vào một cánh của vòi vặn nước, thế là nó đã có thể khiến cho một dòng nước mỏng manh tuôn ra – đủ để đánh mấy cái răng, và thế này nữa: đủ để làm ẩm hết cả cái khăn lau mặt. Vậy là mỗi sáng, sau khi leo lên bồn rửa mặt, nó nắm chặt cái búa và nện cái vòi, và những thành viên khác của cả nhà đang mơ màng trong giường nệm, nghe thấy tiếng búa của Stuart pling, pling, pling rành mạch, tươi vui, như từ một lò rèn xa xa, báo cho họ biết rằng ngày đã lên và Stuart đang tìm cách đánh rằng.