Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2025-09-08 03:02:00 +0700
Chương 3
C
hùa Kê Minh cũng không phải là ngôi chùa bình thường, mỗi tháng chỉ mở cửa hai ngày vào mùng một và mười lăm, ngày mai không phải mùng một, cũng không phải mười lăm, chỉ vào cửa đã là chuyện rất khó, càng không nói đến việc có thể gặp được chủ trì.
Sáng sớm hôm sau ta liền giao phó Bảo Châu cho Hà nương tử rồi lên núi Kê Lung.
Núi Kê Lung tuy gọi là núi, nhưng cũng không hiểm trở, ta đã quen với công việc chân tay, vậy nên đi vài bước đường cũng không khó.
Đến cổng chùa, cửa chính đóng chặt, bên trong truyền ra một hồi tiếng tụng kinh gõ mõ.
Ta gõ cửa mấy lần mới thấy một tiểu sa di đi ra, thoạt nhìn mới năm sáu tuổi, đang ở độ tuổi đáng yêu, làn da trắng nõn, hắn nhìn thấy ta liền giơ một chưởng tay nghiêng có khuôn mẫu hướng về phía ta, nói: “Nếu nữ thí chủ muốn dâng hương lễ tạ, mời ngày mười lăm hãy quay lại.”
Ta thấy hắn đáng yêu, không nhịn được muốn xoa xoa đầu hắn, nhưng lại sợ có kiêng kị, móc hai viên kẹo thông từ trong hà bao ra đưa cho hắn, kẹo này là ngày thường dùng để dỗ Bảo Châu.
Hắn mím môi, do dự không chịu nhận, ta kéo tay rồi bỏ vào lòng bàn tay hắn.
“Ta không dâng hương cũng không lễ tạ, đệ đi nói với chủ trì, nữ nhi ở tục gia đến tìm ông ấy.”
Ta biết lừa gạt người khác là không tốt, nhưng đâu còn cách nào khác?
Nếu không phải ta từng nghe được một đoạn tin đồn ở trên thuyền, cũng tuyệt đối không nghĩ ra cách như vậy.
Chủ trì Pháp Tuệ trước khi xuất gia là con ruột của tiên hoàng, đương kim bệ hạ còn phải gọi ông ấy một tiếng tiểu vương thúc.
Năm đó ngũ vương đại loạn, chủ trì nhận lệnh của hoàng đế đi dẹp loạn, Hoài vương trói thân quyến trong nhà, lấy tính mạng của thân quyến ra uy h.iếp ông ấy rút binh, vương phi sợ ông ấy bị khống chế, dẫn theo tử nữ trong nhà phóng hỏa đốt vương phủ, tới khi ông ấy dẹp loạn xong trở về nhà, chỉ còn lại hơn một trăm thi thể đã bị thiêu rụi đến không thể nhận dạng.
Nghe nói trong nhà có một vυ" nuôi mang theo tiểu quận chúa chạy trốn, nhưng không biết trốn ở nơi nào, tìm mấy năm không có kết quả, chủ trì nản lòng thoái chí, xuất gia làm tăng ở núi Kê Minh.
Nếu quận chúa kia vẫn còn sống, có lẽ cũng khoảng mười lăm mười sáu tuổi.
Tiểu sa di còn nhỏ, tất nhiên không biết quá khứ của chủ trì, nhưng vẫn đi vào tìm người.
Đã to gan đến đây, cũng không còn cảm thấy sợ nữa, về phần giả làm quận chúa, nghe nói năm đó có rất nhiều người mang hài tử tới vương phủ nhận thân, dù đều là không phải, cũng không thấy ai bị c.hém đầu.
Vương gia đã là chủ trì, càng sẽ không tạo sát nghiệp mới phải.
Không lâu sau, một hòa thượng mập mạp bước ra, bụng hắn tròn tròn, mũi to, chóp mũi còn đỏ, hai khối thịt trên hai gò má, nếu là người khác, dáng vẻ này đáng lẽ nên dữ tợn, nhưng ở trên người hắn lại chỉ hiện ra sự thân thiện đáng yêu.
Hắn nhìn ta một lượt từ trên xuống dưới, cười tủm tỉm hỏi: “Nữ thí chủ làm thế nào để khẳng định mình chính là nữ nhi chủ trì nhà ta?”
Ta không phải người đó, đương nhiên cũng không dám khẳng định.
“Đoán, nếu lời đồn trong dân gian là thật, ta đều có thể so khớp! Về phần có phải thật hay không, chỉ có gặp chủ trì mới có thể biết được, dù sao thì rốt cuộc ta có phải là nữ nhi của ông ấy hay không, chỉ có bản thân ông ấy mới biết.”
Lấy giả làm thật, dù thế nào đi nữa, gặp được người là được.
Hòa thượng mập kia nghiêng đầu nhìn chiếc má phồng lên của tiểu sa di, bảo hắn đưa tay ra, tiểu sa di hiển nhiên còn quá non nớt, thành thật duỗi tay ra, ngón tay mập mạp của hòa thượng mập nhéo một cái, cầm viên kẹo còn lại nhét vào miệng mình, ưỡn bụng to quay lưng trở vào.
Tiểu sa di trợn tròn mắt, ta nhìn bộ dạng của hắn, bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai nhỏ nhắn của hắn.
“Đệ tên gì?”
“Minh Kính.”
Hắn xụ mặt, trông như sắp khóc.
“Minh Kính à! Nghe a tỷ nói, đợi mỗi lần sư phụ đệ ngủ say, thì đệ liền đi cào cửa của hắn, hắn cướp đồ ăn của đệ, đệ liền quấy nhiễu mộng đẹp của hắn, nếu còn không được, trước khi ăn đệ liền nhổ hai ngụm nước miếng vào thức ăn, xem hắn còn ăn được nữa không. Lần này coi như cho hắn được lợi, đợi lần sau a tỷ đến, nhất định sẽ mang thêm vài viên kẹo cho đệ ăn.”
Ta ngồi xổm trước mặt hắn, dỗ dành nói.
Có lẽ Minh Kính chưa từng nghe qua lời nói nào tà ác như vậy, trong lúc nhất thời sửng sốt, chỉ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn ta.
Sư phụ hắn tới rất nhanh, dẫn ta vào, Minh Kính đi theo bên cạnh ta, gương mặt nhỏ muốn nói lại thôi, ta đắc ý cười với hắn, có lẽ là đang cảm thấy ta rất lợi hại?
Chủ trì Pháp Tuệ vừa giảng kinh xong, chờ ta ở dưới tàng cây bồ đề sau viện, mùa đông trời lạnh, chỉ riêng cái cây này lại xanh biếc như mới.
Nếu không phải ông ấy đầu trọc mặc áo cà sa, ai có thể nghĩ rằng ông ấy là một hòa thượng?
Suy cho cùng thì dung mạo quả thật quá mức tuấn nhã. Ông ấy từng ra chiến trường, trên người lại không có chút huyết khí nào, thoạt nhìn nho nhã cơ trí, ngay cả tuổi tác cũng không phân biệt được.
Mọi người đã lui ra, ông ấy đứng dưới gốc cây bấm phật châu, nhìn xa xăm, giống như một bức tranh.
“Dân nữ có tội, mong chủ trì lượng thứ. Hôm nay nói dối cũng là bất đắc dĩ.”
Ta khom người hành lễ cáo tội, có vẻ là thất vọng quen rồi, biểu cảm của ông ấy cũng không có gì thay đổi.
Ta lấy xuống tay nải trên vai đưa cho ông ấy, ông ấy mở ra chỉ nhìn thoáng qua, liền đóng lại.
“Ngươi có tội gì? Tiểu cô nương có dũng có mưu, đúng là hiếm thấy. Như Sơ còn nói gì nữa không?”
Giọng nói của ông ấy trong vắt dễ nghe, không nhanh không chậm, nghe thôi cũng khiến lòng người ta vui mừng.
“Không có.” Như Sơ có lẽ là tên tự của Ôn đại lang quân.
“Đã tìm tới chỗ của ta, có lẽ là thật sự gặp phải khó khăn, sau này nếu hắn có chuyện gì, ngươi có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào. Nữ thí chủ tên họ là gì? Làm nghề gì?”
“Bảo Ngân, Trần Bảo Ngân, ta làm một thuyền nương bán rượu ở sông Biện.”
“Cô nương tốt, đi về đi!”
Kể từ lần gặp đó, đã là mấy tháng sau, băng trên sông Biện đã tan, việc làm ăn của ta lại càng ngày càng tốt.
Nghe nói trưởng công chúa sắp đi thuyền qua sông vào ngày mùng ba tháng ba, Bảo Châu nhất quyết muốn đi xem, việc làm ăn trên thuyền phải dừng lại một ngày, ta liền dẫn Bảo Châu đi xem từ sớm.
Trưởng công chúa là thân tỷ của kim thượng, phụ hoàng của nàng thương nàng, gả nàng đến Biện Kinh giàu có, còn trao cho nàng Biện Kinh làm đất phong.
Có rất nhiều lời đồn về trưởng công chúa, nghe nói p.hò mã nuôi một ngoại thất, nàng liền phái người thiến luôn p.hò mã, sau đó chính mình lại nuôi rất nhiều nam sủng mỹ mạo, ngày ngày tiêu dao khoái hoạt.
Chỉ cần là người nàng vừa mắt, không ai có thể trốn thoát, cho nên ở Biện Kinh rất ít khi nghe nói nhi lang nhà ai tuấn tú, đều là được đưa đến thư viện xa xôi đi học khi vừa đến tuổi, không có chuyện gì thì ngay cả về nhà cũng rất ít, trừ phi nổi lên lòng dựa dẫm, muốn tự đem mình đến cửa.
Lời đồn của công chúa có rất nhiều, cũng không ai biết thật giả, nhưng nghe nói đương kim thánh thượng cũng phải nhường nàng ba phần, quyền thế của nàng có thể thấy rõ.
Chúng ta đi sớm, dĩ nhiên chiếm vị trí tốt nhất trên cầu.
Công chúa xuất du tất nhiên là phải hoành tráng, chỉ riêng thuyền hoa đã có ba chiếc, hơn nữa đều cao ba tầng. Trưởng công chúa cực kỳ thích lụa trắng, chỉ cần nhìn xem chỗ nào được lụa trắng che khuất, nhất định là nàng đang ở đó.
Chính là chiếc thuyền ở giữa rồi.
Bảo Châu quan sát chăm chú, nói ríu ra ríu rít không để ý đến ai, ngoại trừ cung nữ nội thị hầu hạ ra, phần lớn là nam tử trẻ tuổi mỹ mạo trên thuyền.
Muôn hình vạn trạng, xem ra chuyện công chúa nuôi nam sủng, cũng không phải tin đồn vớ vẩn, nhưng lại không thấy công chúa ở đâu.
Mắt thấy thuyền hoa càng lúc càng tiến gần, một trận gió thổi đến, nâng tấm lụa trắng lên.
“Trưởng huynh, là trưởng huynh của muội.” Bảo Châu chỉ về phía thuyền hoa kia, ta kinh hãi, vội vàng đưa tay che miệng nàng lại, tới khi ta quay đầu nhìn lại, tấm lụa bay lên kia đã sắp rơi xuống.
Nhưng vẫn có vài người kinh diễm, cho dù chỉ là nhìn qua một cái, ở trong ngàn vạn người, liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra.
Công chúa mặc một bộ sa y màu trắng, chân dài như ẩn như hiện, trên trán vẽ hoa điền, khóe mắt và đôi môi đỏ hơi mở ra đều thấy rõ ràng.
Mà hắn, ở ngay dưới thân của công chúa, l*иg ngực hở ra một mảng trắng nõn, ta thậm chí còn nhìn thấy rõ đôi lông mày đang nhíu lại và hàng mi dài lay động của hắn, công chúa muốn chạm vào môi hắn, hắn nghiêng đầu né tránh, chính vào khoảnh khắc đó, hắn mở mắt ra, chúng ta bốn mắt nhìn nhau.
Thời gian dường như rất dài lại dường như rất ngắn, dài đến mức đủ để ta thấy rõ sự xấu hổ và phẫn nộ trong mắt hắn, ngắn đến mức ta không thể tìm ra nốt ruồi nhỏ bên môi hắn.
Đường đường là trạng nguyên lang, nhưng lại không thể không uỷ thân cho trưởng công chúa.
Điều này phỏng chừng khiến hắn còn khó chịu hơn là g.iết hắn, cái gọi là khí khái văn nhân thà c.hết vinh còn hơn sống nhục, hắn hôm nay mà ta nhìn thấy và đêm đó hoàn toàn không giống cùng một người, hắn có thể nhẫn nhục chịu đựng, nhất định là có chuyện phải làm còn quan trọng hơn so với mạng của hắn.
Ta tin hắn, ta nghĩ.