Số lần đọc/download: 2102 / 37
Cập nhật: 2015-07-11 21:00:31 +0700
Chương 3
C
hào bà … Thưa bà tôi muốn gặp cô Phụng … Cô Kim Phụng, nữ ca sĩ Kim Phụng.
Một bà nạ dòng độ năm mươi tuổi, to béo, sắc da tai tái, nhờn nhợt như sắc da Tú Bà được tả trong Truyện KIỀU – khi nghe tôi nói đến ba tiếng “nữ ca sĩ …” làm cho tôi hiểu ngay rằng tôi đã lầm khi nói đến tên Kim Phụng sau cái chức vụ “nữ ca sĩ” không thành danh của nàng.
Bà nạ dòng này có vẻ ghét ba tiếng nữ ca sĩ không cần dấu diếm.
Bà ta không phủ nhận mà cũng không công nhận rằng đây là nhà của cô Phụng. Nhưng bộ mặt khó đăm đăm của bà ta cho tôi thấy rõ ràng bà không ưa người lạ tới đây hỏi về cô Phụng. Tôi không thể biết bà này có phải là bà mẹ của người mà tôi đang đi tìm hay không.
Bà ta không đáp thẳng vào lời tôi hỏi, bà hỏi lại tôi:
- Ông là ai?
Giọng nói thô lỗ và cho tôi nghĩ rằng người đàn bà này sẵn sàng và dễ dàng tỏ ra rất tục tằn và phũ phàng về lời nói khi bà ta muốn.
Nhưng tôi không thấy ngán gì hết. Sau cơn khủng hoảng chán đời hôm qua, tôi trở về khách sạn và ngủ một giấc dài suốt đêm … Con người ta vẫn thường có những kho chứa năng lực và can đảm mà con người ta không biết là có. Sau một cơn chán đời khủng khiếp, người ta tự nhiên lại thấy có sức sống, muốn sống, có can đảm để đương đầu đối phó và ý chí ham muốn chiến thắng mọi gian lao, thử thách. Nếu kho năng lực và can đảm đó cạn đi, con người chán đời tất phải tự tử. Như tôi chẳng hạn. Bây giờ đây tôi hiểu tại sao có những kẻ chán đời tự tử và có những kẻ chán đời không tự tử mặc dầu họ, lúc thường, cũng có những can đảm ngang nhau và những nỗi khổ sở, đau đớn của họ cũng chỉ lớn, sâu ngang nhau. Vì tôi còn sống đến sáng ngày hôm nay là nhờ kho dự trữ can đảm của tôi chưa cạn. Sáng nay, tôi như có một nguồn năng lực mới tinh.
Tôi cảm thấy trẻ lại, hăng hái, sẵn sàng chiến đấu. Tôi không còn do dự gì nữa. Bất chấp những khó khăn trong cuộc đi tìm Ngọc, tôi nhất quyết tìm nàng cho bằng được. Tôi không kể gì đến chuyện nàng dấu tôi nhiều chuyện mà đáng lý ra nàng phải nói cho tôi biết, tôi không cần biết đến lý do tại sao nàng lại dấu tôi, tôi chỉ biết chắc chắn có một điều là tôi yêu Nàng − tôi chỉ yêu có một mình Ngọc trên cõi đời này − vắng nàng, không có nàng, tôi không thể nào sống được …
Sáng nay, tôi biết chắc chắn rằng tôi sẽ đi tìm Ngọc, tìm cho kỳ thấy dù tôi có vì thế mà phải giết người, tôi cũng vẫn làm.
Nếu cảnh sát tỏ ra bất lực hoặc vì lý do nào đó họ không chịu tìm Ngọc cho tôi, tôi sẽ đi tìm một mình.
Tôi sẽ chiến đấu một mình. Nếu anh thầy bói sáng, bịp, làm trò quỉ thuật để móc của tôi bốn trăm đồng bạc hôm qua − kể ra thì anh ta lấy bốn trăm đồng cũng đáng, tôi vẫn chưa đoán biết, và tôi chắc nhiều người có học đã tới coi anh ta làm xiệc cũng như tôi đều biết là ảnh bịp bằng cách đọc trộm tờ giấy viết tên tuổi bỏ vào cái hộp sắt nhưng không biết là anh ta lấy tờ giấy đó ra lúc nào, lấy ra bằng cách nào − nếu anh thầy bói đó nói đúng là ở đời này có số mệnh và cuộc đời chúng ta bị chi phối bởi số mệnh, con người không thể nào cưỡng lại được số mệnh, thì tôi chiến đấu luôn cả với số mệnh.
Định mệnh đã an bài … cái gì cũng được, nhưng định mệnh không thể an bài rằng số kiếp tôi phải xa cách người tôi yêu dấu nhất đời. Không, làm gì lại có cái định mệnh kỳ cục như vậy. Nếu Ngọc không yêu tôi, nếu chúng tôi không yêu nhau, định mệnh an bài cho chúng tôi xa nhau … Được. Nhưng hai chúng tôi yêu nhau kia mà? Làm gì có cái chuyện hai người đàn ông, đàn bà yêu thương nhau mà lại bỏ nhau bao giờ?
Sáng nay, đột nhiên một niềm tin tưởng mới đến với tôi.
Niềm tin mạnh mẽ, rào rạt. Tự nhiên tôi cảm thấy là tôi sẽ tìm ra được vợ tôi, Ngọc đang lâm nguy, nàng phải xa tôi vì một sự ép buộc nào đó nhưng rồi tôi sẽ tìm lại được nàng. Cuộc xa cách và đi tìm này chỉ là một cuộc thử thách cho tình yêu của chúng tôi, coi chúng tôi yêu nhau đến là chừng nào. Trưa hôm qua tôi nhớ trong lúc say rượu và tránh mưa trong hiên Nhà Bưu Điện, ngồi nhìn sang công viên trước Vương Cung Thánh Đường và thấy tượng Đức Mẹ trắng muốt và tỏ lộ hào quang như nước mưa không rơi được vào mình Bà, tôi có lẩm nhẩm đọc bài Kinh Kính Mừng mà tôi đã học với dụng ý để làm cho vợ tôi vui lòng, cho nàng biết là vì nàng, tôi chú ý tới tôn giáo của nàng dù rằng tôi không tin. Phải chăng dù tôi không cầu xin nhưng Đức Bà đã biết, đã nghe thấy nỗi đau đớn và hy vọng của tôi nên Đức Bà đã giúp tôi có được nỗi yêu, tin và nguồn can đảm mới hôm nay? Phải, biết đâu đấy? Đức Bà Hằng Cứu Giúp mọi người kia mà. Ai khổ là Đức Bà cứu giúp, cứ gì phải đến xin van? Đức Bà là người mẹ hiền của nhân loại. Mẹ hiền thấy con đói khát, lạnh, là cho con được no ấm, mẹ hiền đâu có cần phải chờ con lên tiếng khóc hay van xin đâu?
Có lẽ thế … Chắc chắn thế.
Sáng nay, khi ngủ dậy, trái với sự ức đoán của tôi nếu đêm qua tôi còn đủ tâm trí để mà ức đoán về tình trạng tinh thần của tôi ngày hôm sau, tôi trở dậy và thấy đói, cảm thấy muốn ăn nhiều. Tôi gọi mang cà phê lên phòng.
Cùng với khay cà phê, chú bồi phòng mang đến cho tôi một phong thư đề tên tôi: Ô. Hoàng Tuấn, Khách sạn Continental.
Bì thư có hàng chữ: Tổng Nha Cảnh Sát Quốc Gia, Bộ Nội Vụ. Và thư do Thượng sĩ Bái viết.
Thượng sĩ Bái cho tôi biết rằng thừa lệnh của Thượng cấp của ông là Thiếu Tá Đặng Như Trịnh, Chánh Sở Truy tầm, ông đã tìm được địa chỉ của cô Trần Thị Kim Phụng. Nhưng đây chỉ là một địa chỉ cũ. Vào năm 1954, cô Trần Thị Kim Phụng ngụ tại số nhà 805 đường Tây Sơn.
Với những nét chữ viết nhỏ và uyển chuyển như chữ đàn bà, Thượng sĩ Bái tỏ ý lấy làm tiếc ông đã không tìm được cho tôi địa chỉ hiện tại của cô Kim Phụng, nhưng ông hy vọng rằng cái địa chỉ cũ đó cũng có thể giúp ích cho tôi được.
Ăn sáng xong, một bữa ăn sáng ngon lành, tôi xuống đường gọi tắc xi bảo đưa tôi tới đường Tây Sơn.
Một căn nhà thường, không lớn lắm cũng không nhỏ hoặc tồi tàn hay sang trọng gì lắm. Có thể cô Kim Phụng không còn ở đây nữa nhưng người đàn bà này rất có thể là một người thân của cô ta.
Đây có thể nói là lần đầu tiên trong cuộc đi tìm vợ của tôi ở Sàigòn, tôi thấy và gặp một sự việc trôi chẩy, ăn khớp. Đây là lần đầu tiên tôi được người ta trả lời chớ không chỉ gặp toàn những người không biết gì như những lần trước.
Tôi thản nhiên đáp câu hỏi của bà nạ dòng:
- Tôi muốn gặp cô Kim Phụng có việc riêng. Tôi là chồng một cô bạn thân của cô Phụng …
Chính tôi khi nghe tôi nói câu đó tôi cũng phải ngạc nhiên về sự thản nhiên của tôi, tôi thản nhiên nói tới một người mà trước đó 24 tiếng đồng hồ, tôi không biết là có liên hệ với vợ tôi, đến một người mà mới hôm trước, khi nghe nói tới, tôi đã tưởng tượng là một người mà tôi sẽ không bao giờ gặp mặt, không bao giờ thèm hỏi đến, thèm đi tìm.
Vẫn vẻ mặt khó khăn, vẫn giọng nói đầy ác cảm gần như là hỗn xược ấy, người đàn bà mập bự lại hỏi buông xõng:
- Chồng ai?
Tôi do dự.
Không biết tôi nên nói tên Như Ngọc hay nên dấu? Nói và dấu đằng nào lợi, đằng nào hại?
Biết đâu cô Kim Phụng, người mà tôi đi tìm đây, lại chẳng có liên can đến trường hợp mất tích của vợ tôi …? Có thể lắm chứ? Không nghi ngờ quá đáng, không nhìn đâu cũng thấy có kẻ thù, tôi cũng nên đề phòng.
Tôi biết rằng dù muốn dù không, tôi cũng phải nói, phải tiết lộ ít nhiều. Nếu không, người đàn bà này sẽ không cho tôi biết gì hết.
Bà ta còn đa nghi và đề phòng hơn tôi nhiều.
Rất có thể là cô ca sĩ hụt Kim Phụng có làm ăn những chuyện gì phạm pháp nên bà này không muốn nói hở những gì mà bà ta nghĩ là có hại cho người lạ hay biết. Có thể là bà ta nghĩ rằng tôi là người của cảnh sát đi dò hỏi.
Tôi cười như đây là một chuyện rất thường để nói:
- Vợ tôi trước kia là bạn rất thân của cô Kim Phụng. Vợ chồng tôi lên Nam Vang làm ăn từ lâu mới về đây. Tôi xin lỗi … có phải bà là …
Nét mặt bà ta có vẻ dịu đi, bà gật đầu trước khi tôi kịp nói hết:
- Tôi là mẹ nó …
Tôi cố vồn vã:
- Dạ … xin chào bà …
- Thế thì chắc ông là chồng của cô … Ngọc phải không? Tôi có nghe con bé nhà tôi thỉnh thoảng nói đến cô Ngọc lấy chồng ở trên Nam Vang … Có lần con bé nhà tôi nó nói nó muốn lên trên đó làm ăn nên tôi mới biết …
Tôi ngạc nhiên. Bà mẹ của cô Phụng nói thẳng ngay đến tên vợ tôi trong lúc tôi muốn dấu. Như vậy có nghĩa là cô Kim Phụng hiện nay có thể làm một hai công việc gì đó bất hợp pháp, nhưng cô ta không có dính líu gì đến vụ vợ tôi mất tích hết.
Linh tính của tôi báo cho tôi biết là tôi có thể nhờ cậy nhiều ở Kim Phụng trong việc đi tìm Ngọc.
Tôi vội nhận ngay:
- Thưa phải. Vợ tôi là … cô Ngọc, bạn thân cũ của cô Phụng. Thưa bà vợ tôi cũng có nói đến cô Phụng luôn … Cô Phụng có ở nhà không ạ? Tôi cần gặp cổ …
Tôi lại thấy bà mẹ của Phụng tỏ vẻ ngần ngại, do dự, đề phòng như là có một cái gì đe dọa đến Kim Phụng nếu nơi cư ngụ của cô ta bị tiết lộ với người lạ.
Bà mẹ Phụng suy nghĩ và tỏ ra bối rối đến vài giây đồng hồ mới nói:
- Em nó không có ở đây. Ở đây chỉ có mình tôi thôi …
- Bây giờ cô ấy ở đâu, bà cho tôi địa chỉ để tôi đi tìm cổ …?
- Tôi cũng không biết là nó ở đâu nữa. Em nó ở lang bang lắm … Chỉ thỉnh thoảng nó về thăm tôi thôi …
- Nếu bà không biết, chắc là các cô bạn của cổ phải biết chớ? Bà làm ơn cho tôi biết nhà vài cô bạn của cổ để tôi đến hỏi thăm …
- Ông cần gặp nó có chuyện gì gấp lắm không ông?
- Dạ cũng khá gấp … Nhưng tôi cần gặp mặt cổ mới được …
Tuy vóc dáng to béo, nặng nề nhưng bà mẹ của cô Kim Phụng cũng không phải là người đần độn. Bà ta quyết định khá nhanh:
- Như vầy thì tiện cho ông nè … Ông cho tôi biết số nhà ông đi, tôi sẽ nhắn nó tới gặp ông …
- Tôi hiện ở khách sạn, e cô ấy tới đó tìm tôi không tiện …
- Không sao đâu …
Như biết là mình nói lỡ, bà ta sửa ngay:
- Không sao. Nó sẽ hẹn gặp ông ở nơi khác. Can gì nó cứ phải tới khách sạn tìm ông mới được. Ông cứ ghi số phòng và cả số điện thoại khách sạn nữa …
Bà này có vẻ văn minh và sáng trí hơn là tôi tưởng.
Tôi biết là bà ta muốn dấu chỗ ở cô con và tôi chỉ còn một cách hay nhất là làm theo lời bà ta bảo: để địa chỉ lại.
Tôi rút ví lấy tấm danh thiếp ghi tên khách sạn và số điện thoại cùng với hàng chữ vắn tắt: “Xin cô cho tôi gặp gấp. Có chuyện có can hệ tới tính mạng của Ngọc. Tôi chờ cô. Chồng của Ngọc”.
Trao tấm thiếp cho bà mẹ của cô Kim Phụng và khi ngồi trên tắc xi đi trở về rồi, tôi mới nghĩ xa hơn và tôi lại cảm thấy lo sợ.
Làm sao tôi có thể biết chắc được rằng cô Kim Phụng, người dính líu đến vụ chiếc xe hơi lấy trộm mà tôi chưa hề biết mặt, biết người đó – tôi vẫn tin rằng cô Kim Phụng, ca sĩ hụt, mới là người quen thân với tên vô lại có cái tên Tây lai căng là Paul Văn, tôi có cái thành kiến coi cô ta là một người thiếu nữ không được đàng hoàng ngay từ khi nghe Thiếu tá Trịnh nói đến vụ chiếc xe – làm sao tôi có thể biết chắc được rằng người đó không dính líu gì đến vụ vợ tôi mất tích?
Trong vụ này, khi Ngọc có thể bị bắt cóc – Huy ơi, tôi tin chắc rằng Ngọc bị bắt cóc rồi − tất cả mọi người quen thân sơ với nàng ở Sàigòn đều có thể liên can, tôi phải nghi ngờ và đề phòng tất cả mọi người quen biết thân sơ với Ngọc. Nếu quả cái nhà cô Kim Phụng đáng nghi đó có liên can hay có chân trong tổ chức bắt cóc vợ tôi mà tôi lại cho cô ta biết là tôi đến tìm cô ta thì tôi đã dại dột vô cùng. Cô ả sẽ thông báo ngay cho đồng lõa của cô ả biết.
Nhưng sau phút lo sợ đó, tôi lại bình tĩnh và suy nghĩ khác.
Cứ cho là Ngọc bị bắt cóc đi, và cứ cho là cô Kim Phụng đó có chân trong bọn bắt cóc Ngọc đi – ta đặt giả thuyết tạm như vậy – chúng bắt cóc với mục đích gì? Chắc chắn không phải là vì mục đích chính trị rồi.
Chỉ còn bắt cóc để tống tiền.
Và nếu quả thực Ngọc bị bắt cóc để tống tiền thì tôi là người trước hay sau, sớm hoặc muộn, cũng sẽ được bọn bắt cóc tiếp xúc để tôi nộp tiền chuộc cho chúng. Và nếu quả thực cô Kim Phụng có chân trong tổ chức bắt cóc đó, càng hay, vì nhờ có cô ta, tôi sẽ được tiếp xúc sớm hơn, tôi sẽ chóng được gặp lại Ngọc hơn.
Tôi thực sự không ngờ, tôi lại được tiếp xúc với Kim Phụng mau đến vậy.
Tôi trở về khách sạn và thấy trời nóng, tôi vào nằm trong bồn tắm cho mát. Khí hậu Nam Vang tuy vậy mà cũng có khác với khí hậu Sàigòn. Nam Vang mát hơn và tôi đã quen với khí hậu đó. Cái nóng và cái oi bức của Sàigòn mùa mưa làm cho tôi khó chịu.
Tôi đang nằm dài trong bồn tắm thì chuông điện thoại reo.
Tôi chỉ nghĩ có hai người gọi dây nói đến cho tôi.
Một người là Huy, người thứ hai là Thiếu tá Trịnh.
Tôi ngạc nhiên khi nghe giọng nói lạ của một thiếu phụ.
- Phải phòng ông Hoàng Tuấn không?
- Phải tôi đây. Ai đó …?
- Tôi … Tôi … Vân Hà đây …
- Cô Vân Hà …? Xin lỗi … tôi không được quen …
Người thiếu phụ như vội vã, như sợ hãi, nàng ngắt lời tôi:
- Sáng nay ông đến nhà má tôi tìm tôi mà …?
- Cô Kim Phụng …?
- Tôi đây … Tôi là Kim Phụng đây … Tôi đổi tên là Vân Hà …
Giọng nói của cô Kim Phụng ngày trước nay đã đổi lại là Vân Hà có những âm thanh thô và hạ tiện dù là nghe qua điện thoại. Nghe giọng nói ấy và nhớ lại vẻ người cùng giọng nói của bà mẹ cô ta, tôi không cần phải đoán nhiều và không cần sử dụng đến thành kiến, cũng biết ngay con người của cô ta.
Nói khác đi, chỉ cần nghe giọng nói của cô Vân Hà, tôi đã biết ngay cô ta thuộc loại đàn bà hạ tiện, vô học. Tôi chợt thấy hiển hiện ra trước mắt tất cả cái đẹp, cái cao sang, thanh lịch, học thức của Ngọc và tôi lấy làm lạ tại sao một người đẹp, sang, có học như Ngọc lại có thể giao du – dù đó là thời trước – thân mật với một cô bạn hạ tiện đến như cái nhà cô ca sĩ hụt đổi tên này.
Vân Hà hấp tấp:
- Ông cần gặp tôi có việc gì vậy?
Tôi ấp úng và tôi cũng vội vàng không kém gì cô ta. Tôi như sợ rằng cô ta vì một lý do nào đó cắt đứt cuộc nói chuyện bằng điện thoại này và tôi lại phải khổ công đi tìm cô ta lần nữa:
- Tôi mừng quá … Tôi … tôi cần gặp cô lắm … May ra cô có thể giúp được tôi … Cô Kim Phụng này … À … Xin lỗi … Cô Vân Hà … Tôi cần gặp cô, nhưng tôi cần gặp mặt cô … Cô cho tôi được gặp cô ở đâu đi … Tùy cô hẹn … Tôi đến ngay … Tôi có việc cần gặp cô gấp … gấp lắm …
Vân Hà hỏi tôi một câu ngắn và gọn:
- Ngọc có cùng về Sàigòn với ông không?
Không hiểu vì một lý do nào, vì linh tính hay vì cái gì khác – Huy ơi, tôi không thể giải thích được tại sao mặc dầu mới trước đó ít phút, tôi nghi rằng người đàn bà xa lạ này có dính líu đến vụ Ngọc mất tích – khi nghe cô ta hỏi như vậy, tôi tin ngay rằng cô ta không giả vờ, không đóng kịch.
Tôi tin rằng Vân Hà không hay biết gì hết về chuyện Ngọc mất tích ở Sàigòn.
Tôi tin ngay như vậy. Tôi thật là một kẻ đa nghi – tôi chỉ mới trở thành đa nghi từ ngày Ngọc mất tích, nghĩa là từ ngày tôi đau đớn – nhưng đồng thời, tôi cũng thấy rõ tôi không thể là một người dò xét, có tài dò xét, đoán biết lòng người, vì chỉ cần nghe Vân Hà hỏi có vậy thôi, tôi đã tin ngay rằng cô ta không biết gì hết về chuyện Ngọc mất tích.
Nên tôi trả lời ngay, với một sự ngây ngô khờ dại:
- Ngọc mất tích rồi … Chính vì Ngọc mất tích nên tôi mới cần gặp cô.
- Mất tích? Cái gì …? Tôi không hiểu …
- Tôi sẽ gặp cô và nói hết để cô hiểu. Tôi có thể gặp cô ở đâu? Ở nhà cô được không, cô Vân Hà?
- Ở nhà tôi hả …?
Vân Hà ngừng lại. Mặc dầu đang nói với nhau qua máy điện thoại và chưa hề gặp mặt cô Vân Hà lần nào, trong giây phút im lặng đó, tôi cũng biết chắc là cô ta đang làm một điệu bĩu môi không có duyên mấy.
Cô ả nói tiếp:
- Ông đến nhà tôi không tiện đâu. Không nên … Chồng tôi nó … Nó đi làm cả ngày, nó không muốn thấy có đàn ông đến nhà thăm tôi …
Lời nói của Vân Hà về người đàn ông mà cô ả gọi là chồng không làm cho tôi ngạc nhiên, người có giọng nói như vậy chắc chắn phải nói về chồng mình như vậy. Và tôi chắc người đàn ông nào lấy cô ả làm vợ cũng không phải là người đàng hoàng gì cho lắm.
Tôi chỉ ngạc nhiên tại sao một thiếu phụ đẹp, sang, học thức như Ngọc mà lại có thể có một thời kết bạn với một người như cô Vân Hà.
Tôi cảm thấy tôi sẽ bất lịch sự nhiều hơn cô Vân Hà, nếu tôi cứ nhất định đòi tới nhà cô ta.
- Vậy thì cô thấy tôi có thể gặp cô ở đâu? Tôi cần gặp cô lắm. Cô bảo tôi đi tới đâu là tôi tới đó
Lại im lặng vài giây. Chắc cô Vân Hà lại làm điệu với cái ống nói.
- Ông có thể chờ tôi lúc năm giờ chiều nay ở nhà hàng Casino.
- Nhà Hàng Casino …? Nhà hàng ấy cũng ở gần đây, cô quá bộ tới Continental có hơn không? Nhà hàng của Continental còn lịch sự hơn nhiều. Tôi lại chưa được gặp cô lần nào, tới đó làm sao tôi tìm ra được cô?
- Tới Continental ấy à? … Ồ … không được đâu. Tôi có nhiều người quen ở đấy lắm …
Nói tới đây, Vân Hà dừng lại để cười. Tiếng cười rinh rích nghe rõ qua máy. Cô nàng làm như mình là một người đàn bà lịch sự có nhiều người quen ở khách sạn lớn này và không dám tới đó gặp người lạ sợ mang tiếng.
- … Ông lại có phòng ở ngay đó nữa … Người ta có thể ngờ … nọ kia …
Cô ả nói thẳng ra những điều mà người đàn bà lịch sự, có học không bao giờ nói. Càng nói chuyện lâu với cô này, tôi càng thấy rõ nỗi nghi ngờ của tôi hiện thành sự thật: Cô Vân Hà, bạn cũ của vợ tôi không phải là một người đàng hoàng.
Tôi đành nói:
- Để tôi tới Nhà Hàng Casino chờ cô vậy. Nhưng tôi cần gặp cô gấp lắm … Cô có thể đến sớm hơn được không?
- … Không thể sớm hơn được … − Cô ả lại cười rinh rích − … đến bốn giờ tôi mới ngủ dậy … Còn cho tôi tắm rửa, sửa soạn tí chút cho coi được chứ …
- … Nhưng làm cách nào tôi nhận ra được cô?
- Tôi sẽ nhận ra anh …
Cô ả chuyển tôi từ “ông” xuống “anh” thật nhanh và tự nhiên.
Tuy chưa gặp nhau lần nào nhưng qua giọng nói của cô, tôi có cảm tưởng như tôi đã quen cô ta tự lâu lắm rồi, hoặc cô ta biết nhiều về tôi lắm vậy.
- … Anh chỉ cần cầm ở tay tờ báo … Tờ Phụ Nữ … số mới nhất … là tôi nhận ra anh … Yên chí …
Nàng kết thúc cuộc nói chuyện bằng một câu tiếng Pháp: “À tout à l’heure, mon cher … Au revoir …” Với một giọng đầm khủng khiếp quá đến nỗi phải một phút sau tôi mới hiểu là nàng nói gì. Và tôi thở ra một hơi dài khi hiểu: “À thì ra cô ả nói tiếng Pháp với mình …”
Tôi hoang mang từ đó đến chiều. Tôi sẽ đến nhà hàng Casino, một nhà hàng nổi tiếng là có nhiều khách lính Tây trước đây. Không biết bây giờ nhà hàng đó có thay đổi nhiều không, nếu có cũng như trước thì bây giờ, thay vì những người lính Pháp, ở đó sẽ có những người lính Mỹ và những cô gái Việt tới đó vẫn là loại gái làm tiền cũ.
Chưa gặp mặt Vân Hà, tôi đã biết rõ cô ta là hạng người nào rồi.
Rồi tôi đi đến ngay một kết luận là giữa Ngọc và người có cái tên là Kim Phụng, nữ ca sĩ hụt, và bây giờ vẫn là nữ ca sĩ hụt mà đổi tên là Vân Hà đó không hề có liên lạc bằng hữu gì hết. Hai người như thế không thể nào có thể là bạn nhau. Ngọc không thể nào chơi thân với một cô gái hạ tiện như Vân Hà. Nếu hôm đó Ngọc có ngồi chung xe với Vân Hà là vì một sự ngẫu nhiên nào đó mà thôi.
Tôi nghĩ rằng cái nhà cô Vân Hà đó cũng chẳng biết gì hết về Ngọc. Tôi có đi gặp cô ta với cuốn báo Phụ Nữ lẩm cẩm cầm trong tay, như một anh con trai mới lớn mặt đầy mụn trứng cá đi gặp người con gái đầu tiên trong đời qua mục Tìm Bạn trên báo cũng chỉ là vô ích mà thôi.
Nhưng tôi đã hẹn với cô ta rồi. Tôi cứ đến, có không tìm được gì mới về Ngọc, tôi cũng chẳng mất mát gì. Thượng sĩ Bái đã mất công tìm địa chỉ cô này cho tôi. Tôi gặp cô ta thì Thượng sĩ Bái sẽ khỏi phải gặp.
Và tôi muốn gặp Vân Hà vì tôi quá thèm nói chuyện về Ngọc.
Ít nhất, Vân Hà cũng đã có cùng sống với người tôi yêu thương trên chiếc xe mất trộm gặp tai nạn ấy.
Lúc nói chuyện với Vân Hà xong, tôi chưa bận quần áo. Tôi đang nằm trong bồn tắm thì chuông điện thoại reo và Vân Hà gọi tới. Giờ đây, buông ống nói xuống, tôi quay lại và nhìn thấy tôi không quần áo che thân, đứng trong chiếc gương tủ áo.
Từ ngày Ngọc đi, từ ngày Ngọc mất tích, tôi không soi kiếng, trừ những buổi sáng tôi nhìn vào kiếng để cạo mặt. Đột nhiên tôi thấy tôi trần truồng …
Và tôi rùng mình kinh sợ …
Chỉ mới có mười ngày qua kể từ ngày tôi xa Ngọc, vậy mà tôi biến đổi quá chừng. Người tôi gầy ốm đến khủng khiếp. Từ mười ngày, mười đêm nay, tôi vẫn ăn, vẫn ngủ đều, nhưng tôi gầy như người tuyệt thực.
Các bạn tôi vẫn cho tôi là người có thân hình đẹp, mặc dầu từ mười năm nay tôi không còn chăm tập thể dục nữa, chỉ thỉnh thoảng tôi mới đi bơi, đánh te-nít v.v… Nếu các bạn tôi trông thấy thân hình “bộ xương cứu Chúa” của tôi lúc này, chắc họ phải ngạc nhiên và không còn cho tôi là người có thân hình “lực sĩ” nữa.
Tôi gầy đến nỗi bao nhiêu xuơng sườn, xương ngực của tôi lộ hết cả ra. Tôi có thể đếm từng đốt xương một. Xương háng tôi lồi ra … Và lần đầu tiên trong đời tôi tự hỏi Ngọc còn có thể nào yêu nổi tôi khi nàng thấy thân thể tôi tàn tệ đến như vầy chăng?
Khi tôi đã tự hỏi một câu ngớ ngẩn và đần độn đến như vậy, tôi biết rằng tâm trí tôi đã khủng hoảng quá lắm rồi.
° ° °
Nhà Hàng Casino không phải chỉ là nơi có toàn lính ngoại quốc tới giải trí và những người đàn bà tới đó không phải chỉ toàn là gái chơi bời.
Ở đây có đủ mọi hạng người lui tới, nhưng đa số đều làm những nghề bất chính, những nghề cần sợ hãi và lẩn tránh những người làm nghề cảnh sát thẳng thắn như Thiếu tá Trịnh.
Đây cũng là một nhà hàng vào loại lớn ở Sàigòn, có đủ cả phòng ăn, Bar Rượu, Dancing và trên lầu là khách sạn. Tôi vốn có ác cảm với nhà hàng này nên tôi tới đó với tất cả những thành kiến xấu về nó.
Tôi thấy nhà hàng vẫn không thay đổi gì nhiều. Có khác chăng là phòng ăn cũng như Dancing bây giờ được gắn máy lạnh và bảng hiệu cùng những tờ thực đơn xưa viết bằng tiếng Pháp nay đổi thành tiếng Anh.
Đa số khách tới đây ăn chơi vẫn là người ngoại quốc.
Ngoại quốc ở đây gồm những binh sĩ Mỹ và những anh Ba Tầu.
Cô Vân Hà hẹn gặp tôi ở đó. Và nơi hẹn cho tới lúc tôi đặt chân vào đó vẫn còn làm cho tôi ngạc nhiên. Một cô bạn của Ngọc lui tới nơi đây làm gì?
Tôi tới đó thật sớm. Mới bốn giờ chiều đã có tôi ở đó.
Cũng như ngày hôm qua, một cơn mưa lớn giáng xuống thành phố.
Tôi ngồi ngay ở Bar để uống rượu. Bar Rượu nhìn ngay ra cửa vào Nhà Hàng. Tôi ngồi chú ý nhìn ra cửa, thấy người đàn bà nào có thể là Vân Hà bước vào là tôi ra hỏi ngay. Nhiều chiếc tắc xi dừng lại trước cửa. Có nhiều người đàn bà vào Nhà Hàng, nhưng người nào cũng đi với đàn ông.
Tôi ngồi đó suốt cả giờ mà vẫn không thấy một người đàn bà nào để có thể nghĩ là Vân Hà.
Tôi uống Martini. Dường như chỉ có Martini là hợp với tôi, nghĩa là tôi chỉ có thể uống Martini mà không bị nôn mửa. Tôi ngồi buồn nhớ đến hình ảnh người đàn bà nằm phục dưới chân Đức Mẹ Maria trước Vương Cung Thánh Đường trưa qua … Tới hôm nay, vấn đề … − không, phải gọi là “thảm kịch” như các nhà văn mới trong nhóm Sáng Tạo thường gọi chuyện đời mới đúng − thảm kịch của bà đó đã diễn tiến ra sao? Lòng TIN và sự cầu xin đã giúp được những gì cho bà ấy …? Lại còn cái nhà anh thầy bói làm trò quỷ thuật nữa. Giờ này, trời lại mưa, không có ai lặn lội tới nhờ Thầy coi bói, chắc Thầy lại chui vào đám bạc cò con trong nhà Thầy để giải trí lành mạnh rồi.
Việc nhớ tới anh Thầy Bói và việc tôi đi coi bói hôm qua cho tôi có một nhận định về những anh thầy bói và nghề coi bói. Theo tôi, đó là một nghề dễ − tương đối dễ kiếm tiền thôi, tự nhiên, vì làm nghề Thầy bói mà không khéo nói thì cũng chẳng làm sao kiếm được ra nhiều tiền − tôi cho làm Thầy bói dễ kiếm tiền vì khách đến coi bói chỉ gồm có hai hạng người: một là loại người nhàn rỗi, không có việc gì làm, lại có thừa tiền, như những cô chơi bời hạng sang chẳng hạn, hai là loại người đang có tâm sự u uẩn, sợ hãi, đang bị đe dọa vì những tai nạn gì khủng khiếp … Chỉ có hai hạng người ấy mới chịu mất tiền cho thầy bói, và cả hai hạng người đó đều không khó tánh. Hạng trên chỉ cần coi để giết thì giờ, miễn là được ca tụng, được đề cao, được nghe nói về sau mình sẽ giầu, sang … là hài lòng rồi. Còn hạng sau cũng vậy. Hạng người sau chỉ mong được nghe nói là cái tai họa kinh khiếp mà mình đang sợ hãi sẽ không đến với mình. Vậy thôi.
Tôi suy nghĩ dông dài như vậy về nghề bói toán và tâm trạng của những người mất tiền cho thầy bói và uống rượu. Khi không cần uống vội, tôi cũng uống được khá nhiều. Đến ly Martini thứ ba, tôi chợt thấy một thiếu phụ bận đầm − chiếc áo hoa mầu sặc sỡ, tay cầm cái sắc da nâu − từ trong phòng ăn bên trong đi ra. Tôi nhìn nàng rồi quay đi vì tôi không chú ý đến những người ngồi trong phòng ăn. Nàng nữ ca sĩ hụt Vân Hà, người hẹn gặp tôi ở đây, chắc chắn là phải tới muộn hơn tôi.
Tôi chỉ chú ý nhìn ra cửa.
Giọng nói khàn khàn của thiếu phụ bận đầm vang lên sau lưng tôi, nàng hỏi người bồi sau Bar rượu:
- Từ hồi năm giờ đến giờ … chú có thấy ông nào vô đây tay cầm quyển Phụ Nữ không, chú?
Khi nàng chưa nói hết câu hỏi đó, tôi đã nhận ra tiếng nói của Vân Hà, tiếng nói tầm thường và có vẻ hạ tiện mà tôi đã nghe được qua máy điện thoại. Tôi đang chờ nàng và nàng đã vô nhà hàng từ bao giờ …
– 8 –
Tôi vội vàng quay laị:
- Thưa … cô là cô Vân Hà?
Nàng gật đầu, miệng mỉm cười. Tôi gượng cười:
- Tôi xin lỗi, tôi quên khuấy đi mất việc cô bảo tôi mua tờ báo cầm tay … Tôi ngồi chờ cô ở đây từ bốn giờ … Chắc hồi nẫy cô vào cô đã thấy tôi ngồi đây … Thật là tôi quên mất chuyện tờ báo …
Anh bồi trố mắt nhìn chúng tôi. Anh không hiểu là chúng tôi nói gì với nhau. Song, cứ nhìn vẻ mặt anh, tôi biết là anh ta nghĩ rằng chúng tôi không phải là một bộ đôi lương thiện.
Vân Hà biết chắc người nàng chờ là tôi rồi, song, như một thiếu phụ lương thiện nhất đời chưa từng bao giờ hẹn hò với đàn ông lạ ở nơi công cộng, nàng nhìn tôi từ đầu đến chân và nàng hỏi:
- Có phải ông là ông … Hoàng Tuấn không?
Với một giọng nói khàn khàn, khao khao “vịt đực” như vậy, tôi không hiểu vì lý do nào nàng dám ôm mộng làm nữ ca sĩ?
Nếu nàng ở Mỹ Quốc và nàng là người da đen, nếu nàng lại biết thổi kèn Trompette và thổi hay như Louis Armstrong thì may ra nàng có thể trở thành nữ ca sĩ da đen nổi tiếng với những bài “blues” như Louis Armstrong.
- Dạ … tôi.
Tôi tự giới thiệu một câu rất thừa:
- Tôi vừa từ Nam Vang về được hai ngày …
Chính Vân Hà lại là người tỉnh trí hơn hết trong tình trạng bối rối này, nàng nhìn vào phòng ăn bên trong:
- Trong này không biết có chỗ nào ngồi nói chuyện được không …?
Nàng làm như nàng mới tới đây lần này là lần đầu. Nhưng không sao, mặc cho nàng làm điệu, mặc cho nàng vờ vẫn, nàng chỉ cần nói với tôi vài chuyện về Ngọc là tôi hài lòng rồi.
- Thưa … chắc phải có chứ. Mời cô vô … Cô tới đây đã lâu lắm chưa? Tôi thật bất lịch sự quá …
- Tôi đã tính đi về mấy lần … Chờ anh lâu quá đi …
- Tôi tới đây từ bốn giờ … Tôi tính tới đây mới mua tờ báo … Tôi nhớ trước cửa đây cũng có hàng báo. Vậy mà tới nơi tôi quên khuấy đi mất … Thật bậy …
Vân Hà cười rinh rích. Đúng là giọng cười vô duyên trong máy điện thoại mà tôi đã nghe hồi nẫy. Nàng đi trước tôi, những bước đi nhẩy nhẩy như bước đi của những cô gái mới biết nhẩy đầm đứng đâu cũng nhún nhẩy hoặc của một cô gái nhẩy nhà nghề đã sống cả chục năm với nghề và từ mười năm nay, đêm nào cũng nhẩy.
- Tôi biết. Lúc tôi tới, tôi đã thấy anh ngồi ở đấy rồi. Tôi đã ngờ … anh ngay, nhưng chỉ vì không thấy anh cầm tờ Phụ Nữ trong tay nên tôi không dám hỏi … Tôi … không ngờ anh … đẹp trai quá … Ngọc lấy anh thật xứng đôi …
Tôi càng thêm bối rối. Tôi không quen giao thiệp với loại đàn bà khen đàn ông đẹp trai một cách sỗ sàng, trắng trợn như vậy. Nếu Vân Hà là một phụ nữ Tây phương thì không nói làm gì …
Tôi bối rối vì nàng lại là bạn cũ của vợ tôi.
Nàng đưa tôi tới ngồi trên chiếc bàn nàng đã chiếm từ nẫy. Trên bàn có một ly Coca Cola uống dở. Nàng ngồi đó đúng như một cô gái chơi ngồi chờ khách mà người ta vẫn thấy ngồi hàng giờ với một ly nước ngọt trước mặt trong những nhà hàng.
Người thiếu phụ quá “rẻ tiền” này lại có thể là bạn của vợ tôi sao? Cho tới lúc này, khi đã gặp mặt nàng, tôi vẫn còn hồ nghi.
Không … Chắc chắn là không thể như vậy được. Phải có một cái gì bí ẩn trong sự liên lạc giữa Ngọc và người thiếu phụ này. Tôi sắp được biết sự bí mật ấy.
- Chồng tôi mà ổng biết … tôi hẹn gặp anh ở đây như vậy chắc ổng giết tôi mất … Ngọc nó có nói gì với anh về chuyện chồng con tôi không? Tôi không được sung sướng như Ngọc … Tôi vất vả về đường chồng con lắm anh ạ … Chồng tôi … ổng ghen kinh khủng … Mà tôi thì tôi cũng như Ngọc … tôi có nhiều bạn, giao thiệp rộng … Mình sống theo … Tây … bạn trai cũng như bạn gái thôi … Đâu phải cứ là bạn là phải có tình ý với nhau … Anh đồng ý với tôi chứ?? Nhưng ông chồng tôi ổng không nghĩ thế … Mais … je lui pardonne … parcequ’il m’aime trop …
Câu tiếng Pháp của nàng làm cho người tôi sởn gai ốc. Tôi nhìn quanh chỉ sợ có người nghe lỏm được câu nói đó. Tôi nghĩ đến chuyện cứ cái đà này mà tiến tới, chỉ một lát nữa, Vân Hà sẽ nói toàn tiếng Pháp với tôi và nàng sẽ cho tôi biết là nàng là nữ sinh trường Đầm, như trường Marie Curie chẳng hạn.
Tôi không muốn để nàng nói nhiều về cái tánh ghen của chồng nàng. Nếu đúng như nàng nói, ông chồng nàng mà xuất hiện đúng lúc này thì lôi thôi to. Tôi cũng không muốn để nàng có dịp nói nhiều tiếng Pháp.
- Tôi cần gặp cô để hỏi cô về một chuyện …
Đôi mắt to quầng đen và kẻ viết chì thật đậm trên lông mày của Vân Hà mở lớn nhìn tôi:
- Hồi nẫy … lúc nói “tê-lê-phôn” … anh nói gì tôi không nghe được rõ lắm … Anh nói Ngọc làm sao …? Anh nói cái gì …? Ngọc mất tích là … làm sao?
Thú thực là nói về chuyện vợ mình bỏ đi mất tích với một người bạn gái của vợ mình, hay là nói với bất cứ ai lạ hay quen thân, cũng là một chuyện khó nói. Tôi ấp úng mãi, nhưng trước sau gì tôi cũng phải nói, dù có muốn hay không. Vì vậy, tôi kể luôn cho Vân Hà biết hết về chuyện Ngọc.
Nàng chú ý nghe tôi. Tuy nói nhiều, nhưng khi nghe, nàng cũng biết ngồi im và biết nghe, mặc dầu nàng vẫn không thể không “biểu diễn” những cái nhún vai, và bĩu môi, những cử chỉ như Đầm, học được của Đầm ở những người đàn bà Việt Nam vô duyên.
Tôi vừa nói vừa nhìn kỹ Vân Hà.
Công bằng vô tư mà nói, Vân Hà không phải là người đàn bà xấu.
Ngay cả với số tuổi này, nàng cũng không đến nỗi nào khó trông nếu nàng biết cách trang điểm, nghĩa là nàng đừng trét phấn trên mặt như trét vôi lên vách. Có lẽ vì nàng đã đánh phấn quá nhiều, quá lâu năm rồi nên làn da của nàng đã bị chất vôi trong phấn làm cho chết. Nếu bây giờ nàng không đánh phấn dầy như vậy, làn da mặt nàng sẽ tái xanh như da người chết. Hậu quả của việc dùng phấn quá bừa bãi ấy là chất phấn làm cho da mặt nàng trở thành sần sùi, ram ráp và lúc nào nàng cũng đánh thật nhiều phấn để làm cho lỗ chân lông trên mặt nàng được lấp đầy đi. Nàng cũng là một người đàn bà khá nếu nàng lấy được một người chồng đàng hoàng, tử tế, yêu thương nàng và chịu khó chỉ bảo cho nàng cách sống, cách trang phục và trang điểm.
Nhìn bộ mặt trám bự phấn của Vân Hà, tôi càng thấy nàng và Ngọc khác nhau. Ngọc rất ít khi đánh phấn. Nàng dùng phấn rất ít, làn da mặt Ngọc vẫn còn y nguyên vẻ tươi mát của những thiếu nữ dậy thì, trong khi làn da mặt của Vân Hà đã già cỗi như da mặt của một bà già.
Trước đây, khi còn là một thiếu nữ trên dưới hai mươi tuổi, tức là trong thời giao du với Ngọc, nếu quả hai người có một thời là bạn với nhau – Vân Hà, lúc đó còn có tên là Kim Phụng, là một cô không đẹp mà cũng không xấu. Có lẽ chính vì kém nhan sắc nên Vân Hà đã không trở thành nữ ca sĩ. Tôi không biết rõ lắm về tình trạng ca nhạc ở Sàigòn, nhưng đọc các phóng sự về giới nữ ca sĩ đăng trên báo, tôi thấy nói rằng ở Sàigòn, với phong trào những Phòng Trà Ca Nhạc, những cô gái có nhan sắc rất dễ trở thành nữ ca sĩ mặc dầu không có giọng hát.
Khi tôi kể xong chuyện khổ tâm của tôi, Vân Hà trở lại − chỉ trong vài phút mà thôi − người thiếu nữ không đẹp nhưng hãy còn vui và hiền ngày xưa. Nàng nhìn tôi với đôi mắt chan chứa tình cảm. Lúc đó tôi thấy là tôi có cảm tình với nàng và tôi quên đi tất cả những gì nàng làm gọi là “bê bối, không đẹp” trong hiện tại.
- Tôi thật lấy làm buồn cho anh …
Giọng nói của nàng làm cho tôi cảm động. Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện về Ngọc với một người đàn bà.
Vân Hà hỏi tiếp:
- Tôi có thể giúp gì cho anh được? … Nếu anh muốn …
Trong giây phút, tôi kinh sợ. Tôi tưởng lầm lời của Vân Hà là một lời mời mọc … Nếu tôi muốn nàng sẽ có thể an ủi tôi … Nhưng may sao nàng tiếp ngay:
- … Anh cứ nói, tôi sẵn sàng giúp anh … Nhưng thật là hiện giờ tôi không biết Ngọc ở đâu. Bằng cớ là Ngọc về đây mà tôi đâu có biết … Lúc tôi nghe má tôi nói chồng cô Ngọc đến nhà tìm tôi, tôi không nhớ là cô Ngọc nào … Má tôi lại không gặp tôi, bà cho thằng em tôi đi tìm tôi … Làm tôi suy nghĩ mãi không biết là chồng cô Ngọc nào … Tôi có tới ba bốn cô bạn tên là Ngọc …
Trong lúc đó, tôi vừa muốn được nghe Vân Hà nói rằng nàng là bạn thân của Ngọc và nàng có thể chỉ vài chỗ cho tôi đi tìm Ngọc ở Saigon, tôi lại vừa muốn được nghe nàng nói rằng nàng không quen biết gì vợ tôi hết và tất cả chuyện này chỉ là vì hiểu lầm mà ra … Như nàng yên trí rằng tôi là chồng một cô bạn tên là Ngọc của nàng nhưng khi hỏi kỹ ra thì chỉ là trùng tên.
Nếu lúc đó Vân Hà nói với tôi rằng nàng chẳng quen biết gì với cô Ngọc, vợ tôi hết, người mà nàng quen là một cô cũng tên là Ngọc, nhưng khác … Chắc tôi mừng hơn là nghe nàng nói là nàng quen thân.
Tôi gần như buồn đến não lòng và thất vọng khi nghe Vân Hà nói:
- Trước kia, Ngọc với tôi … Hai chị em thân lắm … Song, từ ngày Ngọc lấy anh và ở luôn Nam Vang tôi với nó xa nhau … Tôi viết thư cho nó luôn hồi nó mới lấy anh, nhưng sau thấy nó lười trả lời, tôi cũng lơ luôn … Chị em chơi với nhau thân đến mấy … khi có chồng con là cũng xa nhau. Đàn ông các anh có vợ con rồi vẫn còn có thể đi lại thân thiết với nhau, đàn bà chúng tôi thì không thế được. Đàn bà phải sống theo chồng … Lấy chồng rồi, đàn bà có những người bạn mới, phần nhiều là bạn với vợ những người bạn của chồng mình. Đàn ông ít khi chịu kết bạn với chồng những người bạn của vợ mình …
Và nàng tự nói đến cái chuyện làm cho tôi kinh sợ nhất. Chính vì sợ nên tuy muốn mà tôi chưa dám hỏi nàng:
- Ngọc và tôi … chúng tôi xa nhau sau một tai nạn … Tai nạn xe hơi … Chắc anh cũng biết qua về cái tai nạn ấy rồi chứ? Ngọc có nói cho anh biết chứ? Thời ấy … nói đúng ra thì chúng tôi cũng có … bê bối …
Nàng chép miệng khi nhắc lại thời quá vãng mà chính nàng cũng tự nhận là không mấy đẹp ấy:
- Có bê bối chứ không phải là không. Nhưng tuổi trẻ, ai mà chẳng vậy …? Phải không anh? Có tuổi, mình khôn dần ra chứ … Không biết bây giờ Ngọc nó nghĩ ra sao về … lối sống của chúng tôi ngày đó chứ riêng tôi … tôi thấy rằng chúng tôi thật dại … Sau khi xẩy ra tai nạn ấy để bị lôi thôi với cảnh sát … Chúng tôi bị giữ trong bót Catinat mất đến hai ngày đấy … Nhục thế chứ lại … Ngọc nó giận tôi rồi chúng tôi vẫn còn gặp nhau nhưng không còn thân với nhau nữa … Ngọc nó giận ngang tôi … Nó làm như vì tôi mà nó đi chơi đêm ấy … trên cái xe ăn trộm ấy … tôi cũng giận vì thái độ của nó … Tôi thì tôi cho là nó làm cao. Khi đi chơi vui thì không sao, có chuyện gì chẳng may xẩy ra thì đổ lỗi cho nhau … Tôi không có cái tính ấy và thật tôi không ưa ai có cái tính ấy … Tôi cho những người như vậy là không được can đảm … Mình đã có gan làm thì mình phải có gan chịu … Phải không anh? C’est de la lâcheté … C’est lâche … lâche … Mais pardon … je dis des choses pas beau au sujet de ta femme … Ce n’est pas bien de ma part … Mais c’est la vérité … Et la vérité est toujours dure à lavaler …
Có lẽ ông chồng ghen hiện thời của nữ ca sĩ hụt Vân Hà – nếu quả thật là hiện nàng đang có chồng và chồng nàng ghen kinh khủng – là một ông người Pháp. Vì tôi thấy nàng có cái tật nói chuyện cứ xen tiếng Pháp vào, như người quen miệng vì phải nói đến tiếng Pháp thường thường mỗi ngày.
Lúc đó ba ly Martini lại làm cho tôi say, nhưng cái say hôm nay là cái say ngà ngà, say dễ chịu. Cái say đó giúp cho tôi có đủ can đảm nghe chuyện của Vân Hà, mặc cho nàng tha hồ nói, tôi cứ kiên nhẫn ngồi nghe. Nhiều lúc, tôi còn lây cái tật nói xen tiếng Pháp của nàng, tôi cũng nói với nàng bằng tiếng Pháp, bất chấp những người ngồi chung quanh.
- Ngọc nó cũng biết dư là đi chơi với những người như họ là có ngày lôi thôi với cảnh sát … Nó đi là tại nó thích chứ đâu có phải là tại tôi dụ dỗ, rủ rê gì nó. Nếu nó không thú, làm sao tôi lôi nổi nó lên cái xe đó … Đến lúc chuyện không hay xẩy ra, nó lại trách tại sao tôi không cho nó biết …
Anh thấy như vậy nó có vô lý không?
Nhưng thôi … tôi cũng chẳng giận gì nó hết … Lúc vui thì cái gì cũng đẹp, đến lúc có chuyện không hay xẩy ra thì thiếu gì cách để mà trách nhau. Có gì khổ tâm mà bạn bè không trách nhau, an ủi nhau cho nhau đỡ buồn … để mà sống với đời mới là khó … chứ trách lỗi nhau thì thường quá … Anh nghĩ có đúng không? Vì cái vụ xe hơi ấy mà tôi với Ngọc mới xa nhau …
Nữ ca sĩ hụt Kim Phụng, nay không hiểu làm nghề gì nhưng đã đổi tên là Vân Hà, nói như một cái máy nói.
Nàng đã đổi nước uống, nàng không uống Coca Cola nữa mà đổi sang uống Martini như tôi.
Tửu lượng của nàng có vẻ khá, nhưng nàng là người có tật uống rượu là nói nhiều. Nhưng tôi không chê trách gì nàng ở điểm đó cả, trái lại tôi cần nàng nói nhiều. Nàng sẽ nói tất cả những điều gì nàng biết về Như Ngọc cho tôi rõ mà tôi không cần phải dục nàng, tôi cũng không cần phải gợi chuyện, tôi chỉ cần gọi rượu cho nàng uống, và ngồi im nghe.
Tôi chỉ ngắt lời nàng để ngỏ lời mời nàng ăn cơm luôn tại đây.
Nàng nhận lời.
- Mời cô lựa món ăn …
- Ồ … tôi ăn gì cũng được. Tôi ăn ít lắm … Bây giờ cũng hãy còn sớm nhưng tôi ăn với anh cho vui … Vừa ăn chúng ta vừa nói chuyện. Vui hơn … Tôi thích nhắc lại dĩ vãng lắm. Anh có thích hồi tưởng lại những chuyện cũ không anh Tuấn?
Tuy nói vậy nhưng nàng cũng gọi thức ăn nhiều gấp đôi tôi.
Nàng ăn nhiều, uống nhiều và nói cũng nhiều …
° ° °
Nếu tôi ghi lại tất cả những lời Vân Hà nói với tôi trong buổi tối đó, tôi cần phải hai quyển vở dầy như quyển này.
Chúng tôi ngồi với nhau trong nhà hàng từ 6 giờ tối cho tới 10 giờ khuya. Sau nhiều câu nói không ăn khớp với nhau, Vân hà nói cho tôi biết rằng hiện ông chồng ghen số dách của nàng không có mặt tại Saigon − Ổng đi “áp-phe” vắng mặt ít nhất là nửa tháng và nàng có thể đi khuya được. Do đó tôi kết luận rằng hiện nàng không có chồng, chuyện ông chồng ghen chỉ là một chuyện nàng bầy ra cho có chuyện nói, những người đàn bà chơi bời thuộc loại sang ở Saigon, hoặc là ở bất cứ đâu, thường tự nhận là mình có chồng, như việc có chồng là một bảo đảm cho cuộc sống đàng hoàng của họ.
Việc bà mẹ Vân Hà cố dấu không chịu cho tôi biết địa chỉ nhà riêng của nàng có những lý do nào khác chứ không phải vì ông chồng ghen của nàng. Đến lúc này, tuy đã nói nhiều chuyện với tôi, Vân Hà vẫn chưa cho tôi biết gì về chỗ ở của nàng.
Tôi kể lại vắn tắt để HUY biết về những lời Vân Hà nói với tôi.
Muốn hiểu tại sao hai người khác biệt như Như Ngọc và Vân Hà lại có thể làm bạn với nhau, chúng ta phải trở lại với bầu không khí và cuộc sống xáo trộn ở Saigon vào những năm trước khi cuộc chiến tranh Việt – Pháp kết liễu.
Và chúng ta cần nhớ rằng năm đó Ngọc còn trẻ lắm. Ngọc mới bước chân vào đời, những bước đi đầu tiên vào đời của một người thiếu nữ thường có ảnh hưởng đến suốt cuộc đời của nàng. Năm đó với số tuổi quá trẻ, Ngọc chưa biết chọn bạn. Nàng lại ham vui, như tất cả những người thiếu nữ đồng tuổi với nàng.
Họ gặp nhau – Như Ngọc và Vân Hà – trong một tối vui, một cuộc nhẩy đầm tại gia mà người ta gọi là “Bal de famille”, tại nhà một nhân vật mà Vân Hà long trọng giới thiệu là “một nhân vật chính trị có uy tín với chính phủ và cầm đầu một đảng cách mạng”. Nàng nhất định dấu tên người đó, nàng còn tiết lộ rằng người đó hiện là một dân biểu trong Quốc Hội “rất được ông bà Cố Vấn tin tưởng”.
Nàng không muốn làm liên lụy đến nhân vật ấy, và thật ra cuộc dạ vũ được tổ chức trong nhà ông đó nhưng người tổ chức không phải là ông ta mà lại là cậu con của ông.
Cậu con đó là một tay chơi, một công tử thuộc loại “con ông cháu cha” được miễn không phải đi quân dịch để ở Saigon chơi bời.
Về quãng thời gian đó, Vân Hà nói nhiều về đời tư của nàng hơn là về đời tư của Như Ngọc.
Vân Hà – theo lời tự thuật của nàng – là con một ông công chức, nhà nàng thanh bạch nhưng gia giáo. Nàng có nhan sắc nên được nhiều người chú ý đến ngay từ năm nàng mới 15 tuổi, số tuổi mà những người thiếu nữ khác chưa biết gì. Nàng có ý muốn, nghĩa là nàng ôm mộng làm ca sĩ từ thuở ấy. “Thần tượng của nàng là cô đào cải lương Phùng Há và các cô Bích Thuận, Bích Hợp”. Nàng không thán phục cô đào Kim Chung lắm nhưng nàng thèm ước được trở nên giầu sang, nổi tiếng, có chồng bảnh trai như cô Kim Chung. Ý muốn này của nàng được nhiều người khuyến khích. Đa số những người khuyến khích và tin chắc là nàng sẽ thành công này đều là những ông già đã có vợ con, đã có những đứa con gái bằng tuổi nàng.
Những anh già này lại là những người chơi bời được hưởng thụ nhiều hơn ai hết. Vì họ có đủ những điều kiện cần thiết để chơi bời: tiền, kinh nghiệm …
Nàng tham dự nhiều cuộc vui tại gia: nơi làm cho các thiếu nữ “con nhà lành” bị hư hỏng nhiều nhất. Những cô gái nhà lành không mất trinh trong những căn phòng “Ô Ten” dơ dáy và chỉ để dùng vào việc đàn ông, đàn bà ăn nằm với nhau, các nàng mất trinh trong những căn phòng vi la lịch sự, sạch sẽ nhưng cũng chỉ chuyên dùng vào việc để đàn ông, đàn bà ăn nằm với nhau không khác gì những căn phòng “Ô Ten” dơ dáy.
Có một điều buồn và đau đớn mà tôi phải nhìn nhận là Như Ngọc, trong tuổi con gái dậy thì phơi phới của nàng cũng lui tới những tối vui tổ chức tại gia đó.
Đàn ông trong những tối vui đó toàn là con nhà giầu, con ông, cháu cha không phải đi quân dịch và những anh già có thừa tiền. Người ta ăn chơi thỏa thích, ăn chơi mà không ai phải lo lắng đến ngày mai.
Ai đưa Như Ngọc tới tối vui ấy? Vân Hà không biết, nàng chỉ nhớ là nàng gặp Như Ngọc lần đầu trong tối vui ấy. Vậy thôi. Họ gặp nhau và kết bạn từ tối đó. Có lẽ vì cả hai nàng cùng là “tay mơ” mới nhập cuộc. Bà Ngà có lần nói cho tôi biết rằng vào những năm trước 1954 − trước ngày Hiệp Định Genève chia cắt nước ta − Ngọc học trường Nhà Trắng.
Tôi vẫn tin lời Bà Ngà. Cho tới đêm nay nghe lời Vân Hà nói, tôi biết một trong hai người, hoặc là Vân Hà, hoặc là Bà Ngà, đã nói sai với tôi về cuộc đời của Như Ngọc trong những năm ấy.
Ai nói đúng, ai nói sai … Chưa biết. Tôi không thể biết rõ.
Tôi cố gắng trấn tĩnh để hỏi Vân Hà vài câu, tôi không muốn để cho nàng biết rằng tôi ghen, ghen với dĩ vãng của vợ tôi:
- Cô không biết Ngọc tới đó với ai nhưng chắc cô có để ý thấy tối đó nàng vui với ai nhất chứ? Chẳng hạn như nàng nhẩy với ai nhiều nhất?? Người đó chắc là bạn trai của Ngọc??
Vân Hà gật đầu:
- Cái đó thì tôi biết và tôi còn nhớ rõ … Tối đó Ngọc có nhẩy nhiều với anh chàng có cái tên Tây lai căng là … Paul Văn … Phải Paul Văn … đúng rồi, hắn là cái thằng sau này làm cho chúng tôi bị liên lụy về vụ cái xe hơi mất trộm đó. Chính nó … bây giờ tôi hiểu hết rồi … Như vậy là Ngọc nó là bạn của Paul Văn trước tôi, chính nó giới thiệu tôi với Paul Văn để rồi tôi kẹt vào vụ xe hơi chớ đâu phải tôi giới thiệu nó …? Vậy mà anh coi nó xử sự có hơn lòng không?? Về sau, khi vụ xe hơi đã xẩy ra tùm lum, tòa loa rồi, nó làm như chính tôi đã giới thiệu nó với thằng cha Paul đó để cho nó bị mang tiếng …
Tôi cố ngồi thản nhiên làm như tôi mới nghe thấy cái tên Paul Văn đáng ghét đáng tởm đó lần đầu.
- Paul Văn?? − Tôi hỏi − … cái tên buồn cười nhỉ??
Vân Hà hỏi lại tôi:
- Bộ Ngọc nó không nói gì với anh về thằng cha đó sao??
Tôi lắc đầu:
- Không. Nhưng cũng có thể Ngọc có nói đến cái tên đó mà tôi không để ý … Chuyện xưa … tôi để ý hỏi kỹ làm chi. Nhưng Ngọc có nói cho tôi biết về tai nạn xe … Chắc lúc biết là đi xe ăn cắp … các cô rầu lắm nhỉ??
- Rầu thúi ruột anh ơi … Rầu rĩ mà không biết nói năng ra làm sao. Tại chúng tôi cũng xui xẻo nữa. Nếu hôm ấy mà xe không có gây tai nạn thì còn khuya cảnh sát mới biết là xe mất cắp … Hồi ấy là hồi mới di cư, xe cộ lăng nhăng lắm … Có nhiều xe mang từ ngoài Hà Nội vô, mất hết giấy tờ … Mạnh ai nấy dùng … Xe đó nó mang sổ giả chạy phây phây … Vì có tai nạn nên cảnh sát tới làm “ăng-kết” mới lòi ra là xe mất trộm …
- Theo như nhận xét của cô thì anh Paul Văn đó mua phải xe ăn cắp hay là …?
- Tôi cũng không thể biết rõ anh ơi … Theo như lời hắn khai thì hắn mua xe của một người quen. Mua nhưng chưa làm giấy sang tên. Đến khi cảnh sát đi truy tầm tên bán xe cho hắn thì không thấy. Hắn lãnh đủ … Hồi đó, tôi rầu rĩ nên chẳng để ý tìm hiểu gì hắn nữa …
- Paul Văn hắn là người ra sao cô??
- Lịch sự. Ăn diện đàng hoàng lắm. Phong lưu, biết tiêu tiền, biết cách xử thế với đàn bà. Hồi đó, tôi nghi là hắn buôn lậu. Có thể hắn biết là xe ăn cắp nhưng vẫn mua, vì rẻ, chứ không phải là chính hắn làm nghề “thổi xế” đâu …
Nàng dùng danh từ lóng “thổi xế” với một vẻ tự nhiên như đó là một danh từ thông dụng nhất.
Nàng bắt đầu uống nhiều hơn tôi.
Bây giờ tôi không cần hỏi nàng cũng nói. Dường như là nàng đoán biết tôi muốn nghe nàng nói nhiều về Paul Văn:
- Hắn là bạn của Rô Be … Rô Be Tiếp đó mà? Chắc anh biết Rô Be chứ? Rô Be là người tổ chức cuộc dạ vũ tại gia bữa đầu tiên tôi gặp Ngọc với Paul Văn đó. Tên y là Rô Be. Chẳng lai Tây chút nào nhưng ông già y có quốc tịch Pháp. Nhưng để tôi kể qua về Paul Văn anh nghe … Paul năm đó đã nhiều tuổi rồi. Hắn chừng 40. Số tuổi đó đã kể là già vì bọn chúng tôi đứa nào cũng chưa quá 25 tuổi. Hắn cao cao, tóc đã bắt đầu hói … Hắn biết cách làm cho đàn bà mê hắn … Hồi đó Ngọc mê hắn lắm …
Nàng vội chữa:
- Xin lỗi anh …
Câu “xin lỗi” của nàng chỉ làm cho tôi thêm đau đớn.
- Tôi muốn nói là … hồi đó Paul Văn mê Ngọc lắm … Còn Ngọc nó chỉ giả vờ cho vui vậy thôi. Ngọc đang trẻ đẹp, đang là Hoa Khôi trong mọi dạ vũ, đời nào nó lại “côn-lê” với một anh già gần gấp đôi tuổi nó … Anh hiểu tôi muốn nói gì chứ?
Tôi hiểu … Huy ơi, tôi hiểu quá, hiểu đến nỗi gần như là không còn hiểu gì hết nữa. Như tôi đã nói, sáng nay tôi trở dậy với một niềm tin mới, đầy hăng hái và can đảm. Tôi đã tưởng tôi có đủ sức để đương đầu với mọi thử thách, mọi sự bất như ý … nhưng lúc đó, khi nghe Vân Hà nói câu đó về Ngọc và Paul Văn: Ngọc và Paul Văn “côn-lê” với nhau – tôi dùng đúng danh từ của nàng – tôi cảm thấy bao nhiêu can đảm của tôi tan đi như bọt xà bông và mặt đất dưới chân tôi như sụp xuống.
Dù sự thực có ra sao đi chăng nữa, dù Vân Hà có nói tăng lên hay giảm đi tôi cũng thấy rõ một điều quan trọng là: không những Ngọc, và cả Bà Ngà là mẹ nàng nữa, đã dấu tôi, đã không nói cho tôi biết một giai đoạn quan trọng trong cuộc đời của Ngọc mà Ngọc lại còn có liên lạc “tình ái” với một gã đàn ông điếm đàng ăn chơi gần gấp đôi tuổi nàng.
Ngọc đã sống cuộc đời của một cô gái mới bước chân vào con đường chơi bời – dù là chơi bời thượng lưu, chơi bời hạng sang, nhưng cũng vẫn là chơi bời – trong khi nàng và mẹ nàng làm cho tôi tưởng là đó là khoảng thời gian nàng đang ăn học trong Trường Nhà Trắng, một trường Nữ Học do các Bà Phước Thiên Chúa Giáo trông dậy nổi tiếng nhất vì kỷ luật nghiêm minh.
Tôi khó có thể chấp nhận được sự thực đó. Đúng như câu tiếng Pháp mà Vân Hà vừa nói: “C’était dure à avaler …” Khó nuốt quá. Song, trong tình trạng hiện giờ của tôi, tôi không thể làm cách nào hơn được là gắng mà “nuốt”.
Đúng là “nuốt hận”.
Tôi im lặng ngồi nghe Vân Hà kể nốt.
Cuộc vui nào rồi cũng phải tàn … Những đêm vui trong vi la của cậu Rô Be, hoặc cậu Bốp, tùy theo lời kể của Vân Hà, nữ ca sĩ kiêm minh tinh điện ảnh hụt, không thể kéo dài mãi được.
Trong vụ đụng xe rồi lòi ra chiếc xe mất trộm có mặt cả cậu Công Tử Bốp. Ông già của cậu phải tới bót lãnh cậu con ra và các báo có loan tin nhưng dấu tên Công Tử Bốp. Tuy vậy những ông nghị sĩ có ác cảm với ông già của Công Tử Bốp trong Hội Đồng Đô Thành – ác cảm vì quyền lợi cạnh tranh chứ không phải vì dân, vì nước – cũng mang vụ Công Tử Bốp trốn lính, chơi bời, giao du, dung túng, chứa chấp bọn phạm pháp ra để nói bóng gió chỉ trích. Ông già của Công Tử Bốp nổi giận nên cấm cậu con chơi bời một thời gian.
Phong trào “bal de famille” do Công Tử Bốp tổ chức chấm dứt với sự thịnh nộ của Ông thân của Công Tử. Những tối vui hết, những người lui tới nơi đó mỗi người đi một ngả.
Tôi ngồi lặng nghe Vân Hà diễn tả cá nhân anh chàng Paul Văn, người mà có một thời, Ngọc, vợ tôi, đã “giao du thân mật”:
- Lúc nào hắn cũng diện sang. Có thể nói hắn là người diện nhất Sàigòn. Hắn phải có cả trăm cái cravate chứ không ít. Lúc nào cũng bận complet, giầy da cá sấu, đồng hồ Oméga vàng, nút tay áo vàng … Có người nói rằng hắn làm về tình báo gì đó cho Huê Kỳ, song tôi không tin. Tuy nhiên hắn sẵn tiền lắm. Dường như hắn không bao giờ thiếu tiền … Lúc đó là sau 1954, Hiệp định Genève ký rồi, đất nước đã chia đôi, chiến tranh ngừng, đường Sàigòn – Đàlạt, Sàigòn – Cấp đi chơi tự do. Lúc đó có xe hơi là nhất. Trước đó, Paul Văn nó cũng có xe hơi rồi, nhưng hắn đổi xe luôn luôn, lúc thì đi xe Cadillac, lúc thì đi Traction nên chẳng ai chú ý gì đến chuyện xe cộ của hắn. Cũng chẳng ai ngờ rằng hắn lại có thể đi xe ăn cắp … Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không biết rõ hắn sống với nghề gì và hắn có biết chiếc xe đó là xe mất trộm không? Tôi chỉ biết rằng nếu hôm đó không có tai nạn xẩy ra làm cho tôi ngất đi … Tôi tỉnh lại trong bệnh viện … Ngọc nó cũng bị xây xát nhưng ít hơn tôi nhiều …
Nhưng bực nhất là chúng tôi bị lôi thôi, rắc rối với cảnh sát … Paul Văn bị gẫy chân, hắn từ bệnh viện ra Tòa và vào tù luôn … Chúng tôi, may sao, chỉ phải khai báo ở Cảnh sát cuộc, không đứa nào phải ra Tòa … đó là nhờ thế lực của ông già Bốp … Vì ông già Bốp chạy để cho Bốp khỏi phải ra Tòa nên chúng tôi cũng thoát luôn. Chỉ có một mình Paul Văn ra Tòa và lãnh đủ.
Từ ngày hắn vào tù, tôi không còn gặp lại hắn nữa … Rồi sau đó, tôi nghe tin Ngọc nó kết hôn với anh … Số Ngọc thật may mắn … May nhất cho nó là nó không tiến sâu hơn nữa với thằng cha bất lương Paul Văn … Tôi chắc chắn dù cho thằng cha đó có làm gì đi nữa, lối kiếm tiền của nó cũng không được lương thiện …
Sau vụ đó là chúng tôi chia tay nhau. Tôi thấy nghề hát hỏng, đóng phim của tôi không đi đến đâu nên tôi đành phải đi bán hàng cho một tiệm buôn để kiếm sống …
À, tôi quên chưa nói để anh biết hồi đó, ngoài nhà Bốp, bọn chúng tôi vẫn hay tới một quán ăn có pít khiêu vũ tên là SƠN CA.
Tai họa đến dồn một lúc … Vì sau vụ rắc rối về xe hơi với Paul Văn, quán Sơn Ca lại bị lính kiểm tục đến vây bắt, lục soát. Đó là thời mà Tổng Thống Diệm bắt đầu chiến dịch bài trừ tứ đổ tường, nên bọn chơi bời bị bố gắt lắm. Trụ sở Sơn Ca của chúng tôi cũng tan luôn. Người ta tìm thấy ở đó một tổ buôn á phiện lậu, cần sa, bạch phiến. Đủ thứ …
Nói tới đây, Vân Hà chớp chớp mắt mấy cái như người ngượng ngùng vì phải nói đến một chuyện không đẹp:
- Và … trên lầu quán Sơn Ca còn là một nơi chơi bời loại sang nữa … Có nhiều bà có chồng làm lớn đàng hoàng, tới đó nhẩy dù … Nhiều người dính líu và mang tiếng trong vụ Sơn Ca hơn là trong vụ xe cộ với Paul Văn … Thật là chúng tôi hồi đó khờ hết nước nói … Ngọc và tôi vẫn tới đó chơi mà không biết đó là một ổ buôn á phiện và chơi bời … Quán Sơn Ca bị đóng cửa một thời gian và tên chủ bị đưa ra Tòa và cũng bị tù ít lâu …
Kể tới đây, Vân Hà ngừng lại.
Im lặng một lúc khá lâu. Tôi không dám lên tiếng hỏi gì thêm. Nàng kể như vậy là đã quá nhiều.
Trong hai tiếng đồng hồ vừa qua, nhờ một người đàn bà xa lạ, tôi đã biết nhiều về dĩ vãng của vợ tôi nhiều hơn suốt năm năm tôi chung sống với chính nàng.
Quá đủ rồi, hình ảnh người nữ sinh trong trắng, ngây thơ, con nhà lành mà tôi tưởng là hình ảnh của Như Ngọc những ngày trước khi nàng trở thành vợ tôi đã tan biến …
Thay vào đó là hình ảnh một cô gái chơi bời giao du với đàn ông quá sớm. Tuy không gần nhiều những cô gái ăn chơi như Vân Hà, Như Ngọc ngày đó tôi cũng hiểu là có những chuyện gì đã xẩy ra trong đời họ.
Họ không hẳn là “mãi dâm”, họ cho đàn ông ân ái không phải là để được đàn ông trả tiền nhưng là để lấy những bộ quần áo đẹp, những chiếc đồng hồ đắt tiền, những ngày rong chơi thỏa thích. Họ là một loại “gái mãi dâm” riêng, loại “gái mãi dâm con nhà lành”.
Những gì Vân Hà nói với tôi đó làm cho tôi đau. Đau. Rất đau. Nhưng nó có cái lợi là làm cho tôi thấy tôi có một dấu vết để theo tìm vợ tôi. Trên vùng cỏ hoang rậm rạp của Quá Khứ và Sự Thật, có hiện lên những con đường mòn mờ mờ …
Nhiều nhân vật lờ mờ hiện ra – toàn là những nhân vật có thành tích bất hảo, những người mà tôi không bao giờ có thể ngờ được là vợ tôi có thể quen biết giao du – Paul Văn, Công Tử Bốp, Hộp Đêm Sơn Ca v.v…
Nếu cần phải đối phó, tôi muốn đối phó với những nhân vật có thành tích bất hảo ấy hơn là quay cuồng, loạn vòng một mình trong vùng mờ tối …
Vân Hà lại nói. Dường như nàng quên bẵng đi là có tôi đang ngồi trước mặt nàng và nàng đang nói chuyện với tôi:
- Hôm vừa rồi … gặp Ê Min trong Văn Cảnh … Ê Min nó có nói là Paul Văn mới ở bên Pháp về … Ê Min nó còn nói là Paul muốn đi tìm mình để hỏi thăm về Ngọc … Ê Min nó nói rằng Paul nó giận Ngọc lắm. Nó cho là Ngọc đã bỏ rơi nó để đi lấy chồng … Song, nghe nó nói mà mình không tin …
Nàng bắt đầu nói một mình:
- Không lẽ Paul nó lại yêu Như Ngọc thiệt sao? “Côn lê” rồi xa nhau ăn thua gì, là thường. Mình không tin rằng nó có thể yêu Ngọc đến vậy. Vô lý … Không lẽ vụ Ngọc về Sàigòn rồi mất tích luôn là do Paul Văn chủ mưu chăng? Tên đó dám làm đủ mọi chuyện. Nó có thể tổ chức bắt cóc Ngọc để trả thù lắm … Nhưng làm vậy, nó phải là yêu Ngọc lắm kia. Đằng này mình không tin một gã chơi bời tứ chiếng như nó lại yêu đến như vậy. Lại còn chuyện này nữa … Rắc rối. Ê Min nó còn nói là Paul Văn kết tội Ngọc đã tố cáo với cảnh sát về những hoạt động ám muội của Nhà Hàng Sơn Ca … Ngọc làm cho bọn Sơn Ca bị bắt. Chuyện này cũng vô lý nữa. Không lẽ Ngọc nó lại biết rõ về bọn Sơn Ca hơn mình? Paul Văn dẫn nó lên lầu chơi mà mình không biết chăng? Mình không tin. Như Ngọc dù sao đi nữa cũng là người đàng hoàng. Ngọc nó thông minh lắm. Nó dư biết là tố cáo bọn Sơn Ca với cảnh sát, nó không có lợi chi hết. Chỉ có hại. Nghe Ê Min nói thì Paul Văn và bọn Sơn Ca muốn trả thù Như Ngọc. Nhưng chúng không làm gì được vì Như Ngọc ở tận trên Nam Vang.
Nhưng nếu chúng đánh lừa được Ngọc về đây thì Ngọc có thể bị nguy với chúng …
– 9 –
Huy ơi, chắc là Huy cho tôi lầm lẫn nhiều khi tôi một mình đi tìm cô Vân Hà và hỏi thăm lẩm cẩm về đời tư của Ngọc như tôi đã làm. Nếu tôi gặp Huy trước khi gặp Vân Hà và nói cho Huy biết là tôi sắp đi gặp Vân Hà, chắc chắn là Huy đã ngăn tôi, Huy sẽ làm cho tôi tin rằng những lời nói của một người đàn bà như Vân Hà không đáng để cho chúng ta tin và không đáng cho chúng ta nghe. Và nếu Huy nói như thế, chắc chắn là tôi đã tin Huy, đã nghe Huy và không đi gặp Vân Hà.
Chắc chắn là bây giờ đọc lại những lời tôi viết theo lời kể của Vân Hà về đời tư và dĩ vãng của Ngọc, Huy không tin đâu. Tôi biết là HUY không tin. Huy vẫn nghĩ đẹp về Ngọc, tôi cũng vậy. Nhưng chính là Vân Hà đã nói về Ngọc như vậy và lời kể đó phù hợp với những gì mà cảnh sát có hồ sơ về vụ chiếc xe mất trộm có Ngọc ngồi trong. Tôi chỉ ghi lại đây đúng những lời Vân Hà đã nói.
Việc đầu tiên của tôi đêm hôm đó, sau khi tôi rời Vân Hà ra về, là trở về khách sạn, gọi điện thoại tới nhà HUY. Tôi cần gặp Huy, cần nói chuyện với Huy, cần nghe Huy với vài câu chí lý, đầy sáng suốt và vô tư, đánh đổ tất cả những gì Vân Hà đã nói về Ngọc, làm cho tôi thấy ngay là Vân Hà đã nói sai về Ngọc.
Nhưng người nhà Huy trả lời tôi là Huy đi ăn cơm khách chưa về. Dường như là Huy đi chủ tọa một cuộc nói chuyện nào đó do Hội có Huy làm hội viên, ROTARY CLUB hoặc là LIONS CLUB gì đó, tổ chức.
Đêm đó tôi lại không được gặp Huy. Tôi bắt buộc phải nằm một mình thao thức suốt đêm “gậm nhấm” lại tất cả những lời Vân Hà đã nói, những chuyện Vân Hà đã kể.
Tôi bị bắt buộc phải nhớ lại, dù rằng tôi không muốn.
Tôi không thể nào – dù rằng tôi yêu Ngọc đến đâu chăng nữa – coi rằng tất cả những gì Vân Hà nói về nàng đều là bịa đặt.
Có thể có một vài chi tiết Vân Hà nói sai, nói quá. Có thể là Vân Hà nhận xét lầm một vài chuyện … Đúng … Nhưng từ đó nói rằng tất cả những gì Vân Hà kể đều là bịa đặt thì không thể được …
Vân Hà bịa đặt, dựng đứng chuyện xấu về Ngọc để đánh lừa tôi ư? Y thị có lợi gì đâu? Đàn bà có thể nói xấu nhau vì ghen ghét, vì thấy bạn tốt số hơn mình. Chuyện đó có. Nhưng riêng về những chuyện do Vân Hà kể lại, tôi tin rằng y không bịa đặt hoàn toàn.
Tôi tin một phần nhưng tôi vẫn không vì biết rõ được sự thật về đời tư cũ của Ngọc mà bớt yêu nàng.
Nhưng tôi phải làm những gì và tôi có thể làm được những gì bây giờ?
Từ trước tới nay, vẫn tin tôi, phải nói tôi vẫn coi rằng Ngọc là một người hoàn toàn thuộc về tôi. Ngọc là một vật sở hữu của tôi, và tôi đã biết rõ tất cả về nàng.
Giờ đây, sự mất tích đột ngột của nàng, những sự việc kỳ dị bao quanh nàng, làm cho tôi phải có một cảm nghĩ khác về nàng.
Tôi không vì vậy mà giảm yêu thương nàng. Song, tôi phải nghĩ khác về nàng, NGỌC không còn là người thiếu nữ, là người thiếu phụ mà tôi tưởng nữa … Thật là vô lý nhưng đó là sự thật. Tôi vẫn tưởng nàng là một người hoàn toàn trong trắng, ngoan … hiền, con nhà gia giáo, không hề ăn chơi sa đọa, không biết người đàn ông nào khác trước tôi …
Trước khi gặp tôi, nàng đã gặp nhiều người đàn ông khác, đã biết thế nào là sợ hãi, nghi ngờ, đề phòng, đã làm quen với cám dỗ … và rất có thể, đã biết Tình Yêu.
Những chuyện đó, tuy nhiên, vẫn còn mơ hồ. Chỉ có một điều tôi biết chắc rằng tôi vẫn còn yêu Ngọc. Tình yêu có thể thay đổi, nhưng vẫn còn yêu. Bây giờ tôi yêu nàng theo một cách khác. Tôi bỗng thấy người mà tôi tưởng là rất can đảm và có cuộc đời tư hoàn toàn trong trắng ấy thật sự là một người đàn bà rất yếu, rất dễ bị người ta tấn công.
Vì cuộc đời cũ của nàng có những giai đoạn bê bối như vậy nên giờ đây rất có thể là nàng đã bị rơi vào vòng kiềm tỏa của một bọn người vô lương tâm … Có thể nào tôi lại bỏ rơi nàng trong lúc nàng đang gặp nạn như vầy …?
Không. Ngàn lần không. Hơn bao giờ hết tôi phải yêu nàng nhiều hơn, phải làm hết sức tôi để bảo vệ nàng … Và lạ lùng thay, đến lúc này tôi thấy rõ rằng mối tình tôi yêu Ngọc không giảm đi chút nào vì những điều tôi nghe được về cuộc đời cũ của nàng mà còn trái lại nữa, tình yêu đó như lớn hơn, như trưởng thành hơn, mạnh hơn nhiều. Như bây giờ tôi mới thật là yêu nàng … Còn trước kia, tình yêu của tôi chỉ là một sự thán phục, chỉ là ích kỷ …
Nếu tôi cứu được nàng, nếu tôi có thể giúp nàng ra thoát được vụ khốn quẫn này nhất định tôi sẽ không nói một lời nào để trách cứ nàng, tôi cũng sẽ không nói gì hết về chuyện tôi đã biết một vài đoạn trong cuộc đời tư cũ của nàng, nhưng tôi sẽ lấy hết thiện chí, sẽ làm tất cả mọi cách tôi có thể làm được để thông cảm nàng, để hiểu nàng, để làm cho nàng quên đi những vết tích của cái dĩ vãng không mấy đẹp ấy.
Chính vì quyết định như vậy tôi mới không nói gì cho Huy biết, cũng như tôi sẽ không nói cho bất cứ ai biết hết, kể cả Ngọc, về những chuyện Vân Hà nói với tôi. Tôi hiểu nếu Ngọc không nói cho tôi biết gì về những chuyện đó chính là vì nàng thấy những chuyện đó không hay, không nên nói, những chuyện đó làm cho nàng mất vui. Nàng không muốn làm cho tôi, chồng nàng buồn phiền, vậy thôi … Thật dễ hiểu … Cuộc điều tra của Cò Trịnh và Quản Bái sẽ đưa ra ánh sáng một phần nào cuộc đời cũ ấy của nàng, nhưng mặc họ, đó là việc của Cảnh sát. Chắc là Ngọc sẽ buồn nhiều khi nàng thấy tôi biết về đời cũ của nàng. Nàng sẽ còn buồn nhiều nữa, và có thể là đau đớn, nếu nàng thấy rằng tôi tiết lộ những chuyện ấy cho Huy biết.
Tuy nhiên, tất cả những chuyện Vân Hà cho tôi biết đó không phải là điều vô ích. Tôi có thể cho Cò Trịnh biết những chuyện đó để ông ta làm những dấu vết đi tìm người mất tích chứ …?? Nên lắm. Sao không??
Tôi suy nghĩ những chuyện này, tôi cân nhắc, suy đoán một mình trong lúc tôi ngồi trong phòng ăn vắng tanh của Khách sạn Continental. Trước mặt tôi có một ly la-ve 33. Tôi hoàn toàn thản nhiên với đám đông người đi lại trên hè đường trước mặt. Họ có những vấn đề riêng tư của họ và tôi có những vấn đề riêng của tôi.
Kể cũng hay, cũng lạ … Mới 24 tiếng đồng hồ trước, tôi chán đời đến nỗi muốn tự tử … Thế rồi tôi được biết một lô chuyện không đẹp về đời tư của vợ tôi, của người tôi yêu mến nhất đời, và hôm nay, tôi vẫn ngồi tỉnh táo uống rượu, hút thuốc lá, tỉnh trí tính chuyện nên nói những gì cho một ông Cò cảnh sát biết về đời tư của vợ mình, nên dấu đi những chuyện gì …
Lúc ấy, máy Vô Tuyến Truyền Hình, một trò mới lạ với dân chúng Saigon, đặt sau Bar Rượu của Nhà Hàng có tôi ngồi, đang trực tiếp truyền hình một trận đá banh Quốc Tế trên sân Cộng Hòa … Vì phòng ăn lúc đó còn vắng nên mấy chú bồi tha hồ chú ý theo dõi trận đá banh. Tôi chẳng buồn nhìn tới máy TiVi.
Chợt … tôi bị một xúc động mạnh … Tôi như một khán giả banh tròn hâm mộ cầu thủ banh tròn nhất đời, trận đá nào cũng có mặt, đang ngồi phây phây trên khán đài coi đá banh bỗng bị một trái banh từ dưới “sút” lên bắn trúng ngay giữa mặt …
Trong một giây đồng hồ, tôi trông thấy Ngọc …
Nàng hiện ra ngay trước mặt tôi. Gần quá, tôi chỉ cần đi tới một bước là chạm được vào mình nàng. Và Ngọc đang nhìn tôi …
Nàng đang nhìn tôi và mỉm cười, mái tóc nhung huyền xõa trên vai …
Màn ảnh TiVi vừa ngừng truyền hình về trận đá banh. Và màn ảnh đó đang chiếu hình Ngọc, vợ tôi …
Tiếng xướng ngôn viên nói những lời này kèm theo tấm hình đang chiếu:
- … Hình người thiếu phụ mà quí vị đang nhìn thấy trên màn ảnh Đài chúng tôi đây là hình của bà … Hoàng Tuấn … nhũ danh Đỗ Thị Như Ngọc … Bà Hoàng Tuấn đã mất tích vào ngày thứ sáu … khi xuống phi cơ tại phi trường Tân Sơn Nhất … Bà Hoàng Tuấn cùng chồng cư ngụ tại Nam Vang và mới về Saigon vào ngày nói trên … Xin quí vị hãy chú ý nhìn kỹ hình bà Hoàng Tuấn … Tất cả những vị nào đã gặp, hoặc trông thấy Bà Hoàng Tuấn ở đâu từ ngày thứ sáu … đó tới nay làm ơn tiếp xúc ngay với Sở Truy Tầm … Tổng Nha Cảnh Sát Quốc Gia hoặc với Ty Cảnh Sát gần nhất … Xin chú ý … chúng tôi nhắc lại …
Tôi phải cố tự chủ để khỏi kêu lên thành tiếng …
Nhưng có gì lạ đâu nhỉ …?? Việc truyền hình người mất tích lên màn ảnh TiVi chỉ là một việc rất thường … Thiếu tá Trịnh đã nói trước cho tôi biết về việc này rồi mà …
Bức hình Ngọc đang được truyền trên màn ảnh TiVi kia chính là bức hình do tôi đưa cho Thiếu tá Trịnh.
Nhưng bức hình đó khi được chiếu lên màn ảnh TiVi, trở thành xa lạ với tôi, người thiếu phụ đó không chỉ còn là vợ tôi mà thôi, nàng đã là một thiếu phụ mất tích … Nàng đã trở thành một nhân vật chung của tất cả mọi người coi TiVi giây phút này …
Tôi chưa hết xúc động thì phút truyền hình người mất tích đã chấm dứt, màn ảnh TiVi lại tiếp tục truyền hình về trận đá banh … Và tôi thấy rằng chẳng có ai chú ý đến lời yêu cầu của Cảnh sát hết … Mọi người đều mải bàn tán về kết quả của trận cầu … Người ta lợi dụng phút ngừng truyền hình để đi tiểu, đi uống nước, đi mua thuốc lá … Và người ta trở lại khi TiVi lại phát hình đá banh.
Tôi dám nói chắc rằng ngoài tôi ra, tất cả mọi người trong phòng ăn này chẳng có ai chú ý nhìn mặt người thiếu phụ mất tích vừa được chiếu.
Không biết ở khắp các nơi có ai chú ý đến bà Hoàng Tuấn, nhũ danh Đỗ Thị Như Ngọc hay không?? Việc làm này của Thiếu tá Trịnh không biết có đem lại một kết quả nào không??
Tôi nhớ lại những lời cô Vân Hà nói với tôi về một vài sự kiện đã xẩy ra trong đời tư của vợ tôi, nhưng đó là những chuyện đã xẩy ra từ quá lâu rồi … Chưa chắc chúng đã giúp ích gì được cho cảnh sát.
Tuy nhiên, nếu tôi cho cảnh sát biết tên những người đó, như chủ quán Sơn Ca, như tên Ê Min nào đó là bạn của Paul văn. Tên Ê Min này, theo lời Vân Hà nói, hiện đang ở Sàigòn. Cảnh sát có thể tìm những người này và bắt họ phải khai ra những gì liên can đến tên Paul Văn nếu quả thật Paul Văn đã tổ chức bắt cóc vợ tôi để trả thù …
Bỗng nhiên tôi lại có một quyết định mới: Tôi sẽ khoan không nói gì cho Thiếu tá Trịnh biết về cuộc gặp gỡ giữa tôi và Vân Hà.
Tôi sẽ tự tôi và đích thân tới quán Sơn Ca để làm một cuộc điều tra.
Ngày mai tôi sẽ tìm tới đó. Tôi cũng có thể bắt những người biết về vợ tôi ở đó nói về vợ tôi. Có thể tôi sẽ gặp nguy hiểm ở đó, nhưng tôi bất chấp hiểm nguy.
Tôi chỉ cần một điều: nguy hiểm càng nhiều càng tốt, miễn là sau cùng tôi tìm được vợ tôi. Nếu gặp nguy hiểm, tôi càng có nhiều hy vọng tìm ra Như Ngọc. Vì nguy hiểm và đe dọa cho tôi biết rõ, và biết chắc là tôi đã đi đúng đường