Số lần đọc/download: 1193 / 58
Cập nhật: 2018-01-29 23:07:33 +0700
Chương 3
T
ôi đã hoàn thành bức tranh khung cửa sổ căn nhà đối diện. Sau nét tô bóng cuối cùng, tôi ngồi say sưa ngắm lại dưới tay mình ô cửa sổ màu cánh gián, dàn dây leo xanh, hàng chậu xương rồng, những cuốn sách gáy cứng, ánh nắng mới xiên xiên rạo rực, mãn nguyện cảm thấy mình đã ghi lại được chân xác nỗi niềm yêu quý của mình với khung cảnh ấy. Nhưng rồi đến chiều hôm ấy, sau một giấc ngủ hợp đồng nữa, khi ngồi xuống bàn để ngắm nghía và đối chiếu bức tranh, tôi lại cảm thấy hụt hẫng khôn tả. Bức tranh đã không còn chút nào giống với khung cảnh mà tôi yêu quý nữa! Tất cả đã không còn giống nữa! Tôi đã không ghi lại được một chút gì cả! Bởi vì bên kia rèm đã hạ xuống rồi, in bóng một cô gái đang lắc lắc mái tóc dài trước gương.
***
Đôi khi, mà phải nói là rất hiếm khi, tôi cũng nhận được một cuộc gọi không phải từ trung tâm hay từ nhà. Như ngày hôm nay, một cuộc gọi đánh thức tôi khỏi giấc ngủ buổi chiều. Điện thoại không đổ chuông, nhưng trong một buổi chiều con ngõ nhỏ, những rung động nó truyền xuống mặt bàn và lan ra không khí có tác động lớn hơn cả một tiếng kẻng. Tôi thức dậy, cảm thấy kì lạ, và rồi nghe bụng dưới thót lên một cái khi nhìn vào cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại. Tôi bắt máy, nín thở chờ người gọi lên tiếng trước.
- Alo, Phi đấy à? Có nhận ra tớ không? – Giọng C nhấn nhả từ đầu dây bên kia, nghe như thể đang cố ém lại một quả bom tin.
- Ờ… ai đấy nhỉ? – Tôi hít vào, cố tỏ ra hờ hững.
- Tớ, Huyền đây, Huyền lớp H đây mà!
C hoàn toàn không bận lòng với việc tôi không lưu số hay không nhận ra cô. Cô không biết tôi đã từng dò hỏi số điện thoại của cô dù chưa bao giờ gọi hay nhắn tin. Được rồi, để tôi giới thiệu! C là mối tình đầu đơn phương của tôi thời cấp 3. Cô có một vẻ thanh cao đài các mà tôi chưa bao giờ biết đến trước đó. Cũng chỉ từ một lần cô dừng xe lại, mỉm cười và vẫy tay với tôi – thực ra là với một gã đứng chếch sau tôi lúc ấy – mà tôi đã quyết định chọn cô làm nguồn cảm hứng cho những bức chân dung từ trí tưởng tượng của mình. Thời đó, hình ảnh của C trong mắt tôi ngập tràn những trang cuối tập vở. Ngoài đời, tôi và cô lại gần như chưa bao giờ nói chuyện riêng với nhau, nếu không tính một vài lần C nhìn vào chính cô trong tranh của tôi và góp thêm một lời khen. Những lời khen thì vẫn chỉ là những lời khen mà thôi.
- À, Huyền đấy à? Dạo này thế nào? – Tôi đáp như một cái máy.
- Ừ, tớ khoẻ! Còn Phi? – Rồi cô nói tiếp luôn – À, trưa thứ 5 tuần sau tớ làm đám cưới! Phi tới dự nhé!
Đúng là một quả bom tin! Tôi thở ra một hơi dài thượt những bất ngờ, hồi hộp của mình.
- A, chúc mừng nhé!
- Ừ, lúc 11h ở…. nhé! Không được quên đâu đấy!
- À mà này… Anh ấy… ờ, chú rể… sao hai người quen nhau vậy?
Tôi suýt nữa đã hỏi “hắn ở đâu ra vậy?” nhưng rồi kìm lại được. Điều này tôi muốn biết, dù chỉ để biết mà thôi.
- À, anh ấy làm cùng công ti với tớ! – C vui vẻ kể – Hồi tớ mới vào thực tập thì anh ấy hướng dẫn tớ! Thế là bây giờ cho anh ấy hướng dẫn tiếp luôn, hihi!
- Chúc mừng hai người nhé! Tớ sẽ cố gắng đến dự!
- Phải chắc chắn đến chứ! Lâu lắm rồi không gặp Phi còn gì! À thế bao giờ có triển lãm tranh đây, hihi?
Tôi cười méo xệch, ngón tay trượt lên phím đỏ. Điều gì cho cô cái ý nghĩ nếu một người thích vẽ từ thời phổ thông thì sớm muộn sẽ có một triển lãm tranh chứ?! Tôi ậm ừ, chào C rồi tắt máy, hình dung cô đang lần tới cái tên tiếp theo trong danh sách lớp. Chắc là Phượng hay Phong gì đó.
Tôi đứng lại một hồi lâu bên bàn, thử cố hình dung liệu có thể đặt C vào trong khung cửa sổ trống bên kia hay không. Cuối cùng, tôi bỏ cuộc, ngạc nhiên thấy mình không thể nào nhớ nổi gương mặt mối tình đầu. Vả chăng, ô cửa sổ này đã là của một người khác rồi. Tôi quay trở lại giường.
Buổi trưa thức dậy, tôi thấy lớp áo gối hai bên tai mình ươn ướt. Không phải nước miếng. Chồng chưa cưới của C là một đồng nghiệp của cô. Phải rồi, tôi thì không có ở đây một đồng nghiệp nào cả!
***
Không biết từ khi nào, nàng đã xuất hiện thấp thoáng trong những giấc mơ của tôi. Khi thì nàng là cô gái lạ bất chợt ngồi xuống đối diện với tôi trong một quán café áp mái, lúc nàng lại đóng vai một người bạn cũ đồng hương bỗng nhiên đến vỗ vai tôi giữa con phố ngập người, hoặc có thể chỉ là người phụ nữ đạp xe xôi dạo đang tươi cười chuyền cho tôi một nắm bánh khúc ấm khói… Dường như tất cả chỉ là những cảnh mộng mơ hồ, cho tới ngày hôm ấy, khi nàng trút bỏ mọi phục trang, hoàn toàn là chính nàng xuất hiện trước mắt tôi. Tới khi ấy tôi mới nhận ra, và đinh ninh quả quyết rằng nàng đã luôn ở đó rồi, bên cạnh tôi, trong những giấc mơ. Con người vẫn thường mơ khi ngủ, bất kể là ngủ cho mình hay cho người khác.
Ngày hôm ấy… Tôi đoán là tôi nên bắt đầu tính từ cuộc gọi của B. Cuộc gọi đến vào lúc 5h chiều. Không thể nói được tôi đã thức dậy trước theo thói quen hay đã bị tiếng điện thoại rung đánh thức. Sự chính xác này khiến tôi cảm thấy hoang mang. Cộng với một số máy lạ. Tôi bắt máy.
- Alo! – Giọng B vang ồ ồ trong loa thoại, thoạt đầu tôi đã không nhận ra – Phi đấy hả mày? Có phải Phi không?
- Ờ, ờ… phải! – Tôi đáp, cố gắng nhận biết cái chất giọng đang hoà cùng thứ âm thanh nền ì xèo kia – Ai đấy ạ?
- Tao đây! Thuần đây! – B sẵng giọng, vẻ dỗi dằn – Mẹ, mày quên cả giọng bạn mày à thằng chó?
Tôi sững người, nửa bối rối nửa xúc động. Nếu tôi đã từng có một người để gọi là thân ở giữa thành phố này thì B chính là người đó. Thằng bạn vuông vức hoạt ngôn đã luôn tìm cách lôi tôi vào những chộn rộn của đám học sinh thành phố, bất chấp vẻ im lìm lơ đãng của tôi. Sau khi tốt nghiệp, cũng chính B là người duy nhất luôn cố gọi tôi vào những dịp họp lớp, cho đến khi nó thông báo đánh mất máy điện thoại. Tôi vừa áy náy vừa nhẹ người mà không chủ động liên lạc lại với nó. Mối liên kết còn lại của tôi với tập thể ấy cũng mất luôn từ đấy. Cho đến lúc này.
- Mày có ở nhà không đấy?
- Tao có… Sao? – Lại một cuộc họp lớp nữa hay sao đây?
- Đi ăn với tao! – B nói như ra lệnh – Tao đang ở ngay ngoài đầu ngõ nhà mày đây!
Bất kì ai đã cho B số của tôi cũng đã tiện thể cho nó luôn cả địa chỉ của tôi. Nhưng tôi sẽ không trách kẻ đó, một phần trong tôi cảm thấy mừng được nghe lại một tiếng cười sảng khoái vô ưu. Từ 5h chiều đến 8h tối là thời gian riêng của tôi.
- Ở đấy đi! Tao ra đây!
***
Áo sơmi trắng với quần âu đen, khoác ra ngoài một chiếc áo gió màu xanh xám, B trông không khác quá nhiều so với trí nhớ của tôi. Dường như trường đại học đơn thuần chỉ chuyển nó từ bộ đồng phục này sang bộ đồng phục khác. B chào tôi bằng một cú đấm vào vai.
- Thằng này! Lâu lắm mới gặp mày!
- Ừ, tao cũng thế!
Tôi đã nghĩ B sẽ cười cười đáp lại trong khi tặng thêm cho tôi một cú đấm nữa vào vai bên kia, “Mày cũng lâu lắm mới gặp lại mày à?”. Nhưng nó chỉ hỏi:
- Giờ ăn gì mày?
Tôi chỉ sang quán cơm đầu ngõ chỉ cách đó mấy bước chân. B gật đầu.
- Tuỳ mày!
- Ừ, tao hơi ngại đi xa, thông cảm nhé! – Tôi nhún vai, coi như không nhìn thấy cái nhăn mũi lướt qua trên gương mặt B.
B không cười nói gì cả trong lúc chúng tôi ngồi đối diện nhau, vừa và vừa xúc trên hai cái đĩa nhựa. Ánh mắt nó trôi lần lượt qua tôi, đĩa cơm của tôi rồi đến đĩa cơm của nó, như thể không quyết định được sẽ phải đặt cái thìa của nó vào đâu trong số đó. Rõ ràng là B có một điều gì đó đang chờ được nói với tôi, và cái điều đó hẳn đã trồi lên tới thực quản, có lẽ đã tới cả cổ họng rồi, nên mới khiến cho khổ chủ ăn uống khó khăn tới vậy. Nếu nó cần thời gian để suy nghĩ thì tôi sẽ để cho nó suy nghĩ, trong hai thằng thì kẻ giỏi im lặng hơn là tôi chứ không phải là nó. Dù sao thì một thằng B im lặng vẫn cứ là một điều gì đó lạ lẫm quá đỗi.
Tôi ăn sạch nhẵn đĩa của mình, ngẩng lên thì thấy B đã đặt đũa thìa xuống từ bao giờ, đang ngồi xỉa răng với một que tăm thon nhỏ khác kiểu của quán cơm. Nó bỏ lại phân nửa suất cơm, một ít bắp cải xào và hai miếng thịt rang.
- Sao? Không ăn được à? – Tôi hất hàm.
- Ừ, tao… không quen lắm – B thừa nhận – Mày ăn có vẻ ngon nhỉ?
- Ừ, trưa nay tao chán quá chẳng ăn gì cả. Với cả cơm ở đây ngon hơn cơm nhà tao.
- Ngon gì? – B lắc đầu – Toàn thứ bới đâu ra về nấu thôi, chẳng sạch sẽ gì đâu!
- Không sạch nhưng ngon thì vẫn là ngon!
Tôi bật cười trong khi B lại đang ngọ nguậy đầu như muốn tìm lại lời vừa nói ra trong không khí. Những kẻ hoạt ngôn đôi khi vẫn vậy. Rồi chẳng tìm thấy những câu chữ đó đâu để mà thu lại, B tặc lưỡi đẩy đĩa cơm của nó sang phía tôi.
- Mày không ngại thì ăn nốt hộ tao đi!
- Tao không ngại đâu!
B giành trả tiền khi chúng tôi đứng lên. “Tao đi làm rồi!”, nó nói khi dứt khoát gạt tay tôi ra. “Thì tao cũng thế!”, tôi những muốn đáp lại nó như vậy, nhưng rồi tôi chỉ im lặng cất tiền đi. B khăng khăng rằng chúng tôi cần phải đi đâu đó ngồi uống nước để “nói chuyện thêm”. Tôi sắp sửa được biết lí do nó đến chỗ tôi hôm nay đây!
- Bạn Huyền mới cưới, mày biết chưa?
B hỏi khi chúng tôi kéo ghế ngồi xuống một quán nước vỉa hè gần đó. Tôi gọi một li trà đá trong khi B tự lấy cho mình một chai trà xanh. Giờ tan tầm, chỉ có chúng tôi và một nhóm ba người mặc đồ thể thao đang ngồi quanh mấy chai nước tăng lực đỏ quạch.
- Tao biết rồi. Huyền có gọi cho tao.
- Sao mày không đi?
- Tao bận! – Tôi đáp gọn.
- Bận bận cái gì? Hay là mày ngại? – B hạ giọng.
- Tao chẳng có gì mà phải ngại cả! – Tôi đáp đều đều – Tao hết quan tâm nó lâu rồi.
- Ừm…
Chị bán quán có gương mặt xương xẩu chữ V hai tay mang hai cái cốc và một cái chai đến chỗ chúng tôi. Tôi và B đón lấy rồi cùng đặt xuống cái ghế nhựa làm bàn ở giữa hai thằng. Chẳng lẽ câu chuyện chỉ có thế? Tôi cầm cốc lên nhấp một ngụm thứ trà đá nhạt nhẽo.
- Mày ăn đủ không đấy? Trưa ăn gì?
- Tao không sao! Trưa nay tao đi ăn thịt chó với công ti rồi. Giờ vẫn no.
- Thịt chó? – Tôi ngạc nhiên – Tao tưởng mày không ăn thịt chó cơ mà?
- Ừ thì trước không ăn… – B mở chai trà xanh cầm lên tu, giấu ánh mắt đằng sau hai lần nhựa trong và một lần dung dịch – Giờ đi làm rồi thì phải ăn thôi…
- Sao lại phải?
- Tất cả mọi người đều ăn, chẳng lẽ mình không? Phải hoà nhập với tập thể chứ!
- …
Tôi cảm thấy chúng tôi vẫn chưa chạm được tới câu chuyện thực sự cần nói. Nó sắp đến rồi đây.
- Hôm cưới Huyền tao gặp thằng Long…
Ba người kia lần lượt đứng dậy trả tiền rồi đi mất, hẳn là tới một sân bóng nào đó, chúng tôi trở thành những vị khách duy nhất còn ngồi lại. Tới rồi đây…
- Sao?
- Nó bảo mày đang làm gì chỗ nó hả?
- Ừ.
- Tao gọi mày hôm nay là vì việc đấy đấy thằng chó!
- Làm sao? – Tôi dửng dưng.
- Còn làm sao nữa? – Tôi nghe tiếng B nuốt nước miếng cái ực – Sao mày lại đi làm cái chỗ… cái chỗ… đấy?
- Mày đang làm ở đâu? – Thay vì trả lời, tôi hỏi lại.
- Hả? Tao á? Mới vào cục lưu trữ tài chính, nhưng mà mày…
- Thế sao mày lại đi làm cái chỗ đấy?
B có vẻ bị dội ngược, hẳn là trong cái kịch bản đối thoại nó loay hoay dựng ra nãy giờ không có những lời này. Một lần nữa B giấu mình sau chai trà xanh trước khi trả lời tôi.
- Thì tao học xong rồi ông già xin cho tao vào đấy… Cũng phải chạy mất một ít…
- Tao hỏi tại sao mày đi làm chỗ đấy cơ mà!
- Tao đi làm kiếm tiền! – B gắt lên, và rồi ngay lập tức nó lại tỏ vẻ muốn gắt lên lần nữa với chính mình vì đã nói ra điều đó.
- Thì tao cũng thế! – Tôi phá ra cười.
- Chỉ vì tiền thôi hả mày? – B nhìn tôi, giọng hạ xuống theo một hơi thở dài – Chỉ nằm mà nhận tiền thôi hả mày? Mày có biết xấu hổ không đấy?
- Sao tao phải xấu hổ?
B đặt, mà gần như là đập, cái chai của nó xuống mặt ghế, trà xanh trong chai bắn tung, nhưng không lên quá được miệng chai. B sẽ đạp đổ ghế và sấn tới đấm cho tôi một cú vào mặt chăng? Tôi đã chuẩn bị cho điều đó. Nhưng nó vẫn ngồi tại chỗ, cổ day qua day lại một cách bồn chồn, khiến chị bán quán mấy lần đứng lên ngồi xuống. Từ khi nào việc nói lên một điều mình nghĩ lại trở nên khó khăn đến thế với B? Thằng B mà tôi biết đâu có thế này? Trường đại học và cái cục lưu trữ kia đã làm gì với nó vậy cơ chứ?
- Này, mày có biết là… – B hắng giọng – Trong lúc mày đang trùm chăn ấm mà ngủ… ngủ thuê ấy, thì có biết bao nhiêu người đang đầu tắt mặt tối làm việc để kiếm ra đồng tiền nuôi sống gia đình không? Trong lúc mày đang ngủ ấy, thì bao nhiêu sinh viên đang phải gắng sức học tập để mai này tìm được một vị trí trong xã hội không? Ai ai cũng phải cố gắng! Thế còn mày? Mày chỉ nằm một chỗ rồi nhận tiền. Mày không biết xấu hổ à?
- Còn gì nữa không? – Giọng tôi nhạt phèo.
- Mày cứ trả lời đi đã!
- Được rồi, mày nghe đây! Tao chẳng có gì để phải xấu hổ cả! Mày nghĩ tao đang không lao động à? Mày nghĩ ngủ là nghỉ ngơi à? Tao cũng đang cống hiến thời gian của mình đấy. Tao ngủ thay cho những người khác, để cho họ có thêm thời gian làm việc, học hành. Nếu không có bọn tao, những người kia có làm được nhiều như thế không? Không! Bởi vì tao đang nhường cho họ thời gian của mình, tao đang nhường cho họ cái quyền được sản xuất, được sáng tạo. Chúng mày cứ việc tôn vinh họ và khinh bỉ tao, nhưng tao chẳng có gì phải xấu hổ cả! Mọi lao động là bình đẳng!
Tôi không đoán được B đang nghĩ gì, vì nó đã gục đầu xuống giữa những lời của tôi. Tôi còn không biết mắt nó đang nhắm hay mở, nếu mở thì hẳn là nó đang nhìn xuống cái cốc nước đá mà nó đã không dùng tới. Nó cứ nhìn như vậy một lúc, như thể muốn theo dõi quá trình tan chảy của nước đá. Rồi nó ngẩng lên, giọng đã bớt gay gắt:
- Nhưng mày có thấy là thời gian của mày đang bị lãng phí không?
- Không! Mỗi người tự chọn cách sử dụng thời gian của mình. Cũng như công nhân viên chức bọn mày ngồi tám tiếng một ngày trong văn phòng, trước máy vi tính thôi. Tao cũng nằm trên giường tám tiếng một ngày. Cả mày với tao đều chẳng biết cuộc đời bên ngoài phòng nó đang ra làm sao, mưa nắng thế nào có khi cũng không biết. Mày làm ra tiền cho thời gian của mày, tao cũng làm ra tiền cho thời gian của tao. Tao với mày chẳng khác gì nhau cả! Mày có thấy là thời gian của mày bị lãng phí không?
- Thế còn… những thứ khác? – B lúng túng, nó uống thêm một ngụm trà xanh, nhưng điều đó không làm nó khá hơn – Những cái… vui thích, đam mê. Người ta làm việc có phải chỉ vì tiền đâu? Đúng không mày?
Đây là điều nực cười nhất mà B có thể nói với tôi. Tôi giễu:
- Mày đam mê lưu trữ tài chính hả? Hay mày thấy thích bị ép ăn thứ trước giờ mày không ăn bao giờ?
- Tao…
- Thế nên là đừng nói với tao về những thứ đó! Có thể ngày xưa mày thấy tao thích một cái gì đấy, nhưng đó chỉ là mày tưởng thế thôi! Bây giờ tao chọn sống thế này đấy! Mày không cần quan tâm đâu! Chị ơi em gửi tiền!
Tôi đứng dậy. B vẫn ngồi cúi gằm mặt khi tôi rút ví trả tiền nước cho cả hai thằng. Nó nói mà không ngẩng đầu lên, giọng như là khẩn khoản:
- Mày ơi… Mày tên là Phi cơ mà! Lẽ ra mày phải bay cao bay xa chứ! Chẳng lẽ lại chấp nhận nằm mãi một chỗ?
Tôi cúi xuống khẽ khàng dịch cái ghế ở giữa chúng tôi sang một bên. Điều này ngay sau đây chứng tỏ sự cần thiết của nó. Hai cái cốc trên đó không có tội tình gì để bị xô vỡ.
- Phải rồi! Còn mày tên là Thuần đấy. Hẳn là mày chỉ luôn thích làm những gì người ta bảo mày làm thôi, phải không? Haha…
Quai hàm tôi sẽ còn ê ẩm trong nhiều giờ sau đó, nhưng khi ấy tôi cảm thấy trước nhất việc bả vai tôi bị dộng mạnh vào bức tường đằng sau. B đứng gườm gườm nhìn tôi, thở hổn hển với bàn tay còn đang siết chặt. Tôi vịn vào bức tường để đứng dậy, mắt tôi nói với nó “Thế là huề!”. B sững lại trong vài giây, như đang thấu hiểu ánh mắt của tôi.
- Tao không có thằng bạn như mày!
Lúc nó lấy hết hơi sức để quát lên được cái câu ấy thì tôi đã đi vào đến trong ngõ rồi.
***
Tôi thiết tưởng mình cần phải kể lại câu chuyện ngắn ngủi này với B bởi lẽ tôi nghĩ dù ít dù nhiều, điều này cũng đã là một phần lí do khiến cho nàng xuất hiện trước mắt tôi. Nhưng nếu so với đoạn đường của tôi từ đó trở về giường của mình thì nó lại chẳng thấm vào đâu cả.
Đoạn đường ấy nếu đi thong dong thì sẽ rơi vào tầm gần 350 bước. Tôi dành 213 bước trong số đó để đi mà không ngẩng đầu lên. Chỉ có mặt đường vốn dĩ bất biến và hai bàn chân tôi thay phiên nhau. Bằng cách đó, cho dù có đang bước đi, tôi vẫn cảm giác như thời gian của mình đang ngừng lại. Tôi bất giác dừng lại ở bước thứ 214 khi đèn ngõ chợt bật sáng lên, đổ một bóng đen xuống trước những bước chân của tôi. Vậy là ngày đã tối, thời gian vẫn chảy trôi và con người đã ý thức được điều đó. H sẽ nói thế nếu như hắn ở đây. Tôi ngẩng lên, chỉ để cười với chính mình về điều đó. Và cái cười của tôi tắt lịm ngay sau đó.
N đang đứng đó, trước cổng căn nhà nơi khúc quanh con ngõ, bên chiếc xe cổ màu đỏ, hai tay cô dùng dắng trong tay một gã trẻ tuổi vận vest đen bảnh choẹ. Họ đang nói cười gì đó với nhau, và N đang khúc khích. Đây là lần đầu tiên tôi được nghe giọng cô cười. Nhưng tôi đã không thể cảm nhận được gì nữa rồi, ngoại trừ một cơn cuộn trào những trống rỗng đến nhói lòng. Kẻ kia là ai? Tại sao hắn lại ở đó cùng với N? Hắn có biết gì về cô không? Hắn đã bao giờ dành tất cả thời gian của mình để nhìn vào ô cửa sổ phòng cô chưa? Tôi không thể nào biết. Bởi vì… Phải rồi, bởi vì tôi sẽ luôn luôn quay về giường ngủ mỗi khi hắn tới.
Và trong khi đó, hắn đã lấy mất N ra khỏi ô cửa sổ của tôi.
Toàn bộ năng lượng có được từ một suất rưỡi cơm chiều biến mất khỏi cơ thể tôi, trôi đi, trôi đi hết sạch qua từng ngón tay còn đang râm ran tê tê. Tôi lết những bước còn lại về phòng mình mà không buồn đếm xem đó là bao nhiêu bước. Chưa tới 8h tối, nhưng tôi cũng chẳng còn lí do gì để mà thức nữa, không còn gì ở ô cửa sổ bên kia nữa. Tôi ngã ngửa xuống giường, nhắm mắt lại. Lúc này chúng vẫn còn khô.
Hình như thiếu cái gì đó. Một cái gì đó lẽ ra phải ở đó trong cái lưu ảnh hiện lên trong võng mạc khi mắt tôi vừa mới nhắm lại. Tôi mở mắt, nhìn vào tấm mạng trên trần nhà. Con nhện…
- Nhện ơi!
Tôi bật lên khỏi giường, mắt vẫn bảng hoảng tìm trên trần nhà. Con nhện, nó… đâu rồi? Cơn cuộn trào tưởng như đã lắng xuống lại một lần nữa bùng lên. Đây là một sự bất thường, kể cả so với tâm trạng đang bất ổn của tôi khi ấy. Và quả thực nó đã là một điềm gở.
Tôi cuống cuồng nhón gót dọc ngang trong phòng – mặc dù hốt hoảng, tôi vẫn ý thức được sự vội vàng lỗ mãng có thể dẫn đến những điều còn tồi tệ hơn. Trong vòng gần nửa giờ, tôi gần như đã xới tung căn phòng mình lên để tìm con nhện. Vừa soi đèn vào từng góc khuất tối, tôi vừa gọi “nhện ơi, nhện ơi” khe khẽ, và đương nhiên là chẳng có một lời đáp “ở đây cơ mà!” nào vọng lại. Cuối cùng, tôi đầu hàng, cảm thấy có chút gì đó phấn chấn. Hình như đã lâu rồi tôi chưa vận động tích cực trong thời gian dài như vậy. Có lẽ con nhện cũng như vậy, nó đã tạm rời nơi này để tìm một bầu không khí hào phóng hơn. Rồi nó sẽ quay lại thôi, cái mạng nó đã dày công thêu dệt vẫn còn nơi trần phòng phía trên giường của tôi kia mà.
“Có lẽ mình nên chuẩn bị gì đó để đón mừng lúc nó về. Bắt ít muỗi dán sẵn lên mạng của nó chăng?”. Tôi ngửa mặt khục khặc cười trong khi đứng rùng mình từng cơn ngắn trong nhà vệ sinh. Xong xuôi, tôi dùng một tay kéo quần và một tay với xuống bấm xả nước. Rồi chỉ trong một phần giây, nhanh hơn một cái chớp mắt, nhanh hơn mọi ý thức, tôi biết gần như chắc chắn, rằng rất lâu rất lâu nữa tôi mới lại có thể cười được, có thể là không bao giờ.
Cuốn trôi theo dòng nước xoáy siết dưới kia là một vật thể màu đen với tám cái chân mỏng mảnh đang khua khoắng.
Không còn một cơn cuộn trào nào nữa, tất cả, kể cả cảm giác trống rỗng hay những nỗi đau, tất cả đều đã bị cuốn trôi theo dòng nước xả trôi đi mất hút rồi. Tôi bình thản rửa tay, lau tay vào khăn khô trước khi quay trở lại phòng, bước thẳng vào giường. Bình thản kéo chăn, rồi vùi mặt vào gối, tôi thấy nước trào ra như đang được vắt từ đôi mắt nhắm của mình.
Tôi đã không giữ được con nhện. Tôi đã không giữ được gì cả. Mặc dù tôi đã không làm sai hay nói sai điều gì cả. Tôi không sai, là B sai. Không phải thời gian của tôi đang bị lãng phí, mà cả cuộc đời tôi đã là một sự phí phạm rồi.