You carry Mother Earth within you. She is not outside of you. Mother Earth is not just your environment. In that insight of inter-being, it is possible to have real communication with the Earth, which is the highest form of prayer.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 79 Park Avenue
Dịch giả: Khánh Dân
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ặt trời tháng sáu như đổ lửa xuống phố xá, nhựa đường đã trở thành một lớp mềm và dính, xảo quyệt bám lấy đế giày, gây khó khăn cho mỗi bước đi. Những bức tường bê tông trơ trụi của dãy nhà bên dường hắt hơi nóng hầm hập xuống đường và như những lưỡi lửa của lò than hồng thổi táp vào mặt nàng. Nàng do dự một chút ở bậc lên xuống cửa hiệu bánh kẹo rồi bước xuống hè trong cái nóng như ở trong lò bát quái. Nàng chậm rải nhai mẩu socolat cuối cùng, nhìn quanh quất để tìm một dấu hiệu của sự sống. Trừ vài đứa trẻ đang đùa nghịch ở góc phố số 6, còn lại đường phố vắng tanh. Một chiếc taxi phóng vụt từ đầu phố để lại vết bánh xe lấp lánh trên mặt đường nhựa.
Ăn hết thanh socolat nàng chùi tay kỹ lưỡng bằng mảnh giấy tồi vứt nó xuống rãnh bên hè. Nàng thả mấy điếu thuốc vào túi xách tay xinh xắn và đi tiếp. Cái nóng và mắt trời rọi vào mặt làm nàng phải nheo mắt. Nàng cảm thấy toàn thân mồ hôi đổ ra như tắm. Trong giây phút nàng chợt thấy tiếc rằng mình đã không ở lại trong cửa hiệu và kích thích lão già một lúc nữa. Ít nhất thì ở trong đó cũng mát mẻ và dễ chịu.
Bực bội nàng đi dọc theo dãy phố về nhà mình. Qua một cửa sổ nàng nhìn thấy chiếc đồng hồ treo tường chỉ gần 3 giờ. Nàng lưỡng lự. Kể mà trời không nóng thì nàng cũng chẳng về nhà làm gì; nhưng chỉ có những người điên mới lang thang ngoài đường trong những ngày như thế này. Nếu còn tiền thì nàng đã đi xem phim. Rạp RKO ở phố 86 có máy lạnh. Chỉ cần 10 xu là người ta có thể ngồi trong đó cả ngày.
- Maria! - một cô gái gọi nàng từ phía sau.
Nàng quay người lại. Đó là cô bạn Francie Keegan. Nàng đợi cô gái đi đến bên cạnh.
- Hello, Francie!
Francie thở hổn hển vì nàng vừa phải chạy dọc cả khu nhà. Cô ta to lớn, vạm vỡ có bộ ngực và cặp mông đồ sộ sớm phát triển. Francie hơn Maria một tuổi có mái tóc dày, đen và đôi mắt xanh thẳm.
- Cậu đi đâu đấy, Maria? - cô hỏi hơi thở vẫn còn dồn dập.
- Về nhà - Maria tiếp chuyện - nóng kinh người không thể lang thang ngoài trời được.
Sự ngạc nhiên hiện trên gương mặt Francie:
- Theo tớ bọn mình có thể đi xem phim.
- Cậu có tiền không? - Maria hỏi.
- Không.
- Tớ cũng thế - Maria nói và tiếp tục bước đi. Cô bạn gái theo sau.
- Quỷ quái thật - cô kêu lên - cả thế giới bị phá sản.
Maria quay sang nhìn người bạn gái.
- Cũng chẳng đến nỗi như thế đâu.
Họ bước đi bên nhau, cả hai đều yên lặng. Rồi đột nhiên Francie đặt tay lên vai bạn.
- Tớ nghĩ ra rồi. Lão già Rannis - chúng ta có thể rút ruột lão một ít tiền.
Maria lắc đầu:
- Tớ vừa ở đó ra.
- Thế nào. - Francie tò mò hỏi.
- Chẳng có gì cả - Maria trả lời - tớ được một thanh socolat nhỏ sau khi để cho lão chiếu tia phóng xạ vào người.
- Sao nữa?
- Tất cả chỉ có thế. - Maria tiếp tục - sau đó tớ cần đi vào trong với lão để xem căn phòng mới quét vôi, nhưng không phải vì tiền. Tớ đã nợ hơn 3 đô la. Lão chẳng muốn gì hơn là đi với tớ vào trong nhà.
Francie ngẫm nghĩ câu chuyện bạn mình kể. Cuối cùng cô hỏi:
- Cũng được, thì socolat vậy.
Maria mỉm cười:
- Muộn rồi. - nàng lấy tay xoa bụng đầy ý nghĩa - tớ chén hết rồi.
- Tức thật. - Francie than thở - hôm nay số tớ đen thế nào ấy. Thế thì tốt nhất chúng ta về nhà vậy.
Nàng lau mặt bằng ống tay áo ngắn của mình - nóng thật!
Đi gần hết nửa dãy nhà, họ lại bắt đầu nói chuyện với nhau. Francie lên tiếng hỏi:
- Nhà cậu có ai ở nhà không?
- Có lẽ tất cả. - maria trả lời - mẹ tớ đến 5 giờ mới đi làm.
Mẹ nàng làm lao công cho một công sở trong thành phố và đến hai giờ sáng mới về.
- Bố dượng cũng ở nhà ư?
Một vẻ lạnh lùng thoáng hiện trong đôi mắt của maria làm cho nó trở nên tối sầm lại.
- Lão ấy thì nhất định rồi. - nàng đáp giọng khinh bỉ - chỉ cần vài ba hộp bia là lão bỏ mặc tất cả.
- Thế lão không đi làm à? - francie hỏi.
Maria cười to.
- Lão cần gì làm? Lão chưa bao giờ được sướng như bây giờ? Ngày 3 bữa, bia uống thoải mái. Lão không phải là thằng ngốc. Lão chỉ ngồi lê la và ợ suốt ngày.
Mắt Francie lộ vẻ khó hiểu.
- Ông ta đã giữ tớ lại trước cổng.
Maria quay phắt sang phía cô bạn
- Lão hỏi gì không?
- Lão hỏi tớ về cậu.
- Hỏi gì?
- Lão hỏi cậu làm gì ngoài phố với bọn con trai và kiểu tương tự như vậy.
- Ra thế. Nàng suy nghĩ một lúc.
- Lão cũng hỏi tớ luôn.
- Thế cậu trả lời lão thế nào?
- Hoàn toàn không. - Francie trả lời, tớ chẳng ngu đần gì.
Maria khẻ thở một cái nhẹ nhõm.
- Lão rất muốn bắt quả tang tớ. Lão căm tớ.
- Tớ biết. Thỉnh thoảng ở trên nhà tớ cũng thấy lão quát tháo ở dưới.
Căn hộ của Francie ở ngay trên căn hộ của gia đình Maria. Họ đã về gần tới nhà. Những ngôi nhà cho thuê ở dãy này giống hệt nhau. Từ những viên gạch nâu cùng một khuôn đến những cửa sổ trơ trụi, bẩn thỉu, trông như những con mắt bị loà nhìn ra đường phố. Hai cô gái dừng lại ở bậc thềm trước cửa ra vào. Bên cạnh lối đi là một thùng rác to không nắp. Một con mèo xám nhảy vào trong đó; xua một đàn ruồi nhặng bay lên rồi bắt đầu lục lọi. Cả hai im lặng nhìn nó. Maria nhăn mũi:
- Lão chủ nhà phải biết lấy cái gì đậy của nợ này lại chứ. Thối quá.
Francie im lặng không trả lời cả hai bước lên bậc thềm. Từ bên kia đường một tiếng huýt gió rít lên. Họ ngoái đầu lại, ở bên đó, ba chàng trai trẻ măng vừa bước ra khỏi phòng billard đang nhìn hai người. Một người trong bọn họ gọi to:
- Hello, Francie! Em có cô bạn tóc vàng ở đâu thế.
Hai cô gái nhìn nhau rất nhanh. Trên môi họ nở một nụ cười huyền bí.
- Tại sao anh không sang đây mà hỏi người ta? - Francie đáp lại.
Ba thanh niên thì thầm với nhau cái gì đó, trong khi đó Maria quan sát xem có ai quen trong bọn họ. Anh chàng vừa nói chuyện với Francie thì nàng cũng đã gặp mấy lần. Anh ta ở cuối khu nhà này nhưng tên thì cô không tài nào nhớ ra được. Hai chàng trai kia cô chưa trông thấy bao giờ. Cả hai đều to lớn, một người có mớ tóc sáng, nâu nhạt, gần như vàng. Anh ta có khuôn mặt cởi mở và đôi mắt xanh nhạt trông rất đáng yêu, còn người kia thì ngược lại tóc xẫm, đẹp trai, đường nét cân đối và có cái miệng rất duyên. Một lúc sau chàng trai tóc vàng rời khỏi bọn và giơ tay làm dấu hiệu chào tạm biệt. Hai người còn lại từ từ qua đường sang bên này.
- Hello, Jimmy - Francie nói khi hai người đến gần. Jimmy là một chàng trai gầy gò. Đôi mắt anh ta hơi lồi ra một chút và trên khuôn mặt vẫn còn dấu vết của bệnh lang ben. Anh chàng cười để lộ hàm răng hơi vẩu.
- Em ở đâu cả ngày thế? - chàng trai hỏi.
- Em ở đây chứ ở đâu? - Francie đáp - còn anh?
Chàng trai nhìn dọc nửa vỉa hè một lát rồi mới trả lời:
- Ở đây chứ ở đâu?
Anh ta liếc nhìn người bạn trai của mình một cái thật nhanh.
- Em đi đâu bây giờ?
- Chẳng đi đâu cả - Francie đáp - bọn em định lên nhà tránh cái nóng chết tiệt này.
- Anh và Ross định đi bơi bây giờ - Jimmy vội nói - bọn em có đi không?
Francie nhìn Maria, nàng vẫn yên lặng từ nãy giờ. Trong đôi mắt Maria lộ vẻ thích thú.
- Nếu bọn em lên nhà lấy đồ tắm. Francie phân trần. - thì sẽ không được xuống nữa.
Chàng thanh niên kia bật cười. Tiếng cười của anh ta trầm rất ngạc nhiên.
- Chúng mình đi đến đâu ở đó sẽ có đồ tằm. - anh ta nói.
- Ross có một chiếc xe - Jimmy giải thích - chúng mình sẽ đi ra Coney Island.
Lần đầu tiên Maria lên tiếng:
- Thế thì chúng ta còn đứng đây tán gẫu làm gì?
Ross nắm cánh tay Maria. Bàn tay anh ta nắm chặt và dứt khoát. Lại tiếng cười trầm trầm phát ra từ cổ họng anh ta.
- Đúng thế, bông hồng của anh - chàng ta kêu lên và đôi mắt nhìn cô thách thức - mình thích những cô gái tự biết mình muốn gì.
Nàng đi bên cạnh chàng trai, ngước lên nhìn và bắt gặp sự thách thức trong mắt anh ta.
- Em hoàn toàn không muốn - nàng cười phân bua, nhưng người em nó lại quá nóng.
- Đối với anh thì nó vẫn chưa đủ nóng - chàng trai đáp.
Hai người kia đi theo họ. Maria ngoái cổ nhìn Francie. Jimmy thì thào cái gì đấy với cô ta và Francie mỉm cười gật đầu. Sau đó nàng quay lại nhìn chăm chú anh chàng đi bên cạnh.
- Anh để xe ở đâu?
- Ngay góc phố - anh ta trả lời - tên anh là Ross Drego, còn tên em là gì?
- Maria.
- Anh muốn biết cả họ tên kia? - anh chàng kiên nhẫn tiếp.
Nàng nhìn vào đôi mắt chàng thanh niên:
- Maria Anna Flood.
- Flood là một cái họ của người Anh - Ross nói, hơi ngạc nhiên.
- Em người Balan - nàng vội giải thích - trước đây họ em là Fluundjinski.
- Thì ra thế, bây giờ thì anh hiểu sự đổi tên rồi.
Nụ cười của anh ta xoá tan mọi ác ý trong câu nói.
Họ vòng qua góc phố và chàng trai đưa cô gái đến bên một chiếc Buick kiểu Cabnolet, cái mui đã được xếp gọn ở phía cuối xe. Ross mở cửa, hơi cúi người rất lịch sự.
- Xe của bà, mời bà ngồi vào.
Maria lưỡng lự nhìn cái xe rồi nhìn chàng thanh niên.
- Em còn đợi gì nữa? - anh ta hỏi - lên đi thôi.
Nàng lắc đầu.
- Không. Kiểu này tôi không thích. Đối với tôi trò này hơi nguy hiểm.
Trong đôi mắt của Ross lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
- Em nói thế có nghĩa là thế nào?
- Tôi không đi chơi trên một chiếc xe ăn cắp - nàng nói - nếu bị bắt buộc dinh vào chuyện phiền phức thì tự tôi cũng làm được.
Ross phá lên cười.
- Cái xe này không phải là xe ăn cắp - anh ta trả lời - nó là của anh.
Nàng nhìn chàng trai nghi ngờ.
- Anh nói thật chứ. Làm thế nào mà anh lại có được cái của này? Hay vì thế mà bạn anh đã không cùng đi?
Ross mỉm cười:
- Cậu Mike Keyes chứ gì? Cậu ta phải về nhà làm việc. Cậu ấy giúp đỡ ông già sửa chữa lặt vặt cho cả khu.
Nàng mỉm cười hoài nghi:
- Vẫn chưa thể tin anh được - nàng tuyên bố giọng bướng bĩnh.
Từ phía sau, hai người nghe thấy giọng Jimmy.
- Thôi lên đi. Đúng là xe của cậu ấy đấy. Ông già câu ấy cho mà.
Nàng lùi khỏi chiếc xe một bước.
- Trước hết phải có bằng chứng. - nàng yêu cầu.
Tất cả sự vui nhộn trong đôi mắt của Ross đã biến mất.
- Em không tin anh à? - giọng anh ta lạnh lùng, bực tức.
- Tôi tin anh - nàng trả lời và nhìn thẳng vào mặt chàng trai. - nhưng tôi không chơi liều. Tôi biết một cô gái ở phố này. Cô ta vì tin tưởng một chàng trai mà bây giờ vẫn đang ngồi nhà đá.
Khuôn mặt anh ta ửng đỏ vì tức giận.
- Thế thì cút! - anh ta giận dữ thét lên. - tao chỉ gọi một tiếng là có hàng trăm đứa loại rẻ tiền như mày đi với tao.
Nàng quay người và bước dọc theo vĩa hè. Gần đến góc phố thì tiếng gọi của chàng thanh niên giữ cô lại. Nàng đứng yên cho anh đuổi kịp.
- Đợi một chút, Maria - anh ta gọi và cho tay vào túi - đây là xe của chính anh. Anh sẽ cho xem cái này.
Chàng trai rút ví và đưa cho nàng. Nàng nhìn nó. Trong đó có những tờ bạc xanh mà cả đời nàng chưa nhìn thấy nhiều thế bao giờ. Nàng nhìn chàng trai vẻ dò hỏi.
- Mở phía bên trong ra - anh ta nói.
Nàng làm theo. Một bên là bằng lái xe. Cả hai đều cấp cho Ross Drego ở 987 Park Avenue, New York city, nàng liếc thật nhanh sang phần ghi tên tuổi. Anh chàng mười tám tuổi. Lẳng lặng gập cái vi lại, Maria đưa cho anh ta.
- Bây giờ thì em có đi không? - Ross hỏi.
- Tại sao anh không cho em xem ngay từ đầu? - nàng hỏi lại.
- Lúc đó anh bực với em quá - anh chàng vội trả lời. Nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt anh ta. - anh hối hận, em có tha lỗi cho anh không?
Nàng nhìn chàng trai một lúc. Anh ta là một con người lạ lùng. Người như anh ta nàng chưa từng gặp từ trước đến nay. Anh ta nói rất dễ thương nhưng nàng cảm thấy trong anh ta có cái gì đó thiếu tự chủ và tàn ác. Nhưng cái đó thoáng qua rất nhanh khi anh ta mỉm cười với nàng. Nàng nắm lấy tay chàng trai.
- Thế thì đi thôi, nhưng phải nhanh lên - nàng nói. - nóng kinh khủng em không thể chịu đựng được nữa, phải xuống nước ngay.
Người Mẫu Người Mẫu - Harold Robbins Người Mẫu