Books - the best antidote against the marsh-gas of boredom and vacuity.

George Steiner

 
 
 
 
 
Tác giả: Rebecca Stead
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: When You Reach Me
Dịch giả: Thiên Kim
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 56
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 130 / 7
Cập nhật: 2020-06-25 08:49:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Những Thứ Bị Mất
ẹ mang về một cuốn lịch lớn từ công ty và dán tờ lịch tháng Tư lên tường nhà bếp. Mẹ dùng một cây viết lông màu xanh, cũng lấy từ công ty, vẽ một chiếc kim tự tháp lên ngày hai mươi bảy, với ký hiệu đồng tiền và những dấu chấm than bao quanh. Mẹ ra ngoài mua một chiếc đồng hồ quả trứng ngộ nghĩnh có thể đếm chính xác đến từng giây. Chiếc tủ chứa đồ dự trữ ở công ty mẹ không có đồng hồ quả trứng.
Ngày hai mươi bảy tháng Tư cũng là sinh nhật của chú Richard. Mẹ nghĩ có lẽ sự trùng lặp đó là một điềm lành. Chú Richard là bạn trai của mẹ. Chú ấy sẽ cùng tôi giúp mẹ luyện tập mỗi tối, đó là lý do tại sao lúc này tôi đang ngồi trên bàn thay vì nằm ườn xem ti-vi sau giờ học, vốn là một đặc quyền của những đứa trẻ giữ chìa khóa. “Đứa trẻ giữ chìa khóa” là từ người ta thường dùng để gọi những đứa trẻ có chìa khóa vào nhà mỗi khi đi học về và tự xoay sở một mình cho đến khi người lớn về chuẩn bị bữa tối. Mẹ không thích gọi như thế. Mẹ bảo nó khiến mẹ nghĩ đến một cái nhà tù - hẳn cái từ đó được nghĩ ra bởi một người nghiêm khắc và đáng sợ. “Có thể là một người Đức,” mẹ vừa nói vừa nhìn chú Richard. Chú là người Đức nhưng không hề nghiêm khắc hay đáng sợ tí nào.
Mà cũng có thể lắm chứ. Trong tiếng Đức, chú Richard nói, tôi được gọi là một Schlüsselkinder, nghĩa là “đứa trẻ giữ chìa khóa.”
“Cháu may mắn lắm,” chú bảo, “Chìa khóa chính là sức mạnh. Trong chúng ta có người phải đến gõ cửa đấy.” Đúng là chú ấy không có chìa khóa. Thật ra, chú ấy có chìa khóa để vào nhà của chú ấy, nhưng không có chìa khóa vào nhà của chúng tôi.
Chú Richard trông giống những chàng thủy thủ tôi thường vẽ trên chiếc thuyền buồm: cao lớn, tóc vàng và luôn bỏ áo vào quần, ngày thường cũng như cuối tuần. Hoặc có thể tôi vẽ các chàng thủy thủ của mình như thế bởi vì chú Richard rất thích thuyền buồm. Hai chân chú dài đến mức không thể xếp gập dưới gầm bàn nhà tôi được, vì vậy nên chú phải ngồi nghiêng một bên, xoay đầu gối ra phía phòng khách. Chú trông rất to lớn, nhất là khi ngồi cạnh mẹ, còn mẹ thì nhỏ bé đến mức dây nịt mẹ phải mua ở cửa hàng quần áo trẻ em, còn dây đồng hồ thì phải đục thêm vài lỗ để không bị tuột.
Mẹ gọi chú Richard là Ngài Hoàn Hảo, bởi vì ngoại hình của chú, cũng như cái cách mà chú biết tất cả mọi thứ. Mỗi khi mẹ gọi chú là Ngài Hoàn Hảo, chú Richard lại vỗ vỗ vào đầu gối bên phải. Chân phải của chú ngắn hơn chân trái. Tất cả mọi chiếc giày bên phải của chú đều độn gót cao lên khoảng năm xen-ti-mét để hai chân bằng nhau. Khi đi chân trần, chú hơi khập khiễng.
“Anh phải cảm ơn cái chân ấy đấy,” mẹ bảo chú, “Nhờ nó mà anh mới mon men đến với mẹ con em được.” Chú Richard đã “mon men” đến nhà tôi khoảng chừng hai năm rồi.
o O o
Chúng tôi có chính xác hai mươi mốt ngày để chuẩn bị cho mẹ tham gia trò chơi. Vì vậy nên thay vì xem tivi, tôi ngồi chép các từ để mẹ luyện tập tối nay. Tôi viết mỗi từ vào một tấm thẻ màu trắng mà mẹ đem từ công ty về. Cứ mỗi bảy từ, tôi lại cột các tấm thẻ với nhau bằng một sợi dây thun, cũng do mẹ lấy từ công ty về.
Nghe tiếng chìa khóa của mẹ lách cách ngoài cửa, tôi vội vã lật úp các tấm thẻ xuống để mẹ không nhìn trộm được.
“Miranda ơi?” mẹ đi lộp cộp qua phòng khách và bước vào phòng tôi - gần đây mẹ thường mang một đôi guốc gỗ, “Con đói bụng không? Mình đợi chú Richard về rồi ăn tối nhé?”
“Dạ con đợi được.” Thật ra tôi vừa mới ăn nguyên cả gói bánh Cheez Doodles. Ăn vặt sau khi đi học về là một đặc quyền khác của đứa-trẻ-giữ-chìa-khóa. Tôi dám chắc ở Đức cũng thế thôi.
“Con thật sự không đói à? Mẹ cắt cho con một trái táo nhé!”
“Ở Đức người ta ăn vặt món gì nhỉ? Khoai tây chiên ư?” Mẹ nhìn tôi: “Mẹ không biết. Sao con hỏi thế?” “Dạ không sao cả.”
“Con có ăn táo hay không nào?”
“Dạ không, mà mẹ ra ngoài đi - con đang viết từ cho mẹ đấy.”
“Tốt,” mẹ mỉm cười đút tay vào túi. “Chụp này!” mẹ ném cái gì đó về phía tôi, và tôi chụp lấy cái thứ đó, hóa ra là một bó viết màu mới toanh, được cột bằng một sợi thun lớn. Mẹ quay lưng, lộp cộp đi vào bếp.
Từ lâu rồi, tôi và chú Richard đã hiểu rằng mẹ càng lấy nhiều đồ từ chiếc tủ dự trữ của công ty về thì nghĩa là mẹ càng ghét làm việc ở đó. Tôi ngắm những cây viết màu một chút rồi quay lại với đống từ ngữ.
Mẹ phải chiến thắng bằng được khoản tiền này.
Người Bạn Bí Ẩn Người Bạn Bí Ẩn - Rebecca Stead Người Bạn Bí Ẩn