Nguyên tác: The Outsiders
Số lần đọc/download: 3423 / 85
Cập nhật: 2016-06-18 07:56:52 +0700
Chương 3
K
ết thúc buổi chiếu, bọn tôi chợt nhận ra Cherry và Marcia không có cách nào về nhà. Thằng Ba Láp hào hiệp ngỏ lời đưa tụi nó về - phía Tây thị trấn chỉ cách đó chừng hai mươi dặm - nhưng hai đứa muốn gọi cho bố mẹ đến đón. Tuy nhiên cuối cùng thì Ba Láp cũng thuyết phục được. Tôi nghĩ tụi nó vẫn còn có chút sợ bọn tôi. Nhưng rồi, nỗi e dè cũng qua đi, vì bọn tôi đi bộ đến nhà Ba Láp để lấy xe. Tôi thấy ngộ là tụi Soc - nếu có thể lấy mấy đứa con gái này làm ví dụ - trông thế nhưng cũng như bọn tôi thôi. Tụi nó thích Beatles và cho là Elvis Presley đã hết thời, còn bọn tôi thì lại thấy Beatles thật thối trong khi Elvis tuyệt cú mèo, nhưng đó hình như là điểm duy nhất khác biệt mà tôi biết. Dĩ nhiên tụi con gái Mỡ thì cư xử bạo tợn hơn nhiều, nhưng có một sự giống nhau cơ bản. Có lẽ chính tiền mới là thứ ngăn cách chúng tôi.
“Không phải đâu,” Cherry chậm rãi giải thích khi tôi nói ra điều này. “Không chỉ là tiền. Một phần là vậy, nhưng không phải tất cả. Dân Mỡ mấy cậu có một hệ giá trị khác. Bọn cậu có cảm xúc hơn. Bọn tui kiểu cách - điềm tĩnh đến không còn cảm thấy gì. Chẳng có gì thực ở bọn tui cả. Cậu biết không, đôi khi tui thấy mình nói chuyện với một con bạn, và nhận ra mình không thực bụng được một nửa trong những điều mình vừa nói. Tui chẳng nghĩ một buổi tiệc bia ở trên kênh là hết ý, nhưng lại nói say sưa về chuyện đó với một con bạn chỉ cho có chuyện mà nói.” Nó mỉm cười với tôi. “Tui chưa bao giờ nói với ai điều này cả. Tui nghĩ cậu là người đầu tiên tui có thể nói thật hết những gì mình nghĩ.”
Nó đang tâm sự với tôi hết sức thoải mái, có lẽ vì tôi là một thằng Mỡ, và nhỏ tuổi hơn; nó không phải giữ kẽ với tôi.
“Đua chen quyết liệt là một từ hết sức thích hợp để nói về điều này,” nó tiếp tục. “Bọn tui lúc nào cũng đi, đi, và đi, nhưng không bao giờ tự hỏi đi đâu. Cậu có bao giờ nghe tới sự quá đầy đủ không? Để ta không thể muốn gì thêm được nữa, và rồi bắt đầu tìm cái gì khác để thèm muốn? Như thể bọn tui luôn tìm cái gì đó để thỏa mãn mình, nhưng không bao giờ tìm thấy. Cũng có thể nếu bọn tui mất bình tĩnh được thì bọn tui sẽ tìm thấy.”
Đó là sự thật. Bọn Soc luôn ở sau một bức tường cách biệt, giữ sao cho không lộ ra con người thực của mình. Có lần tôi đã thấy một trận ẩu đả trong câu lạc bộ thân hữu. Thậm chí choảng nhau chúng cũng lạnh lùng, thực dụng và vô cảm.
“Vì vậy mà bọn mình cách biệt,” tôi nói. “Không phải tiền, mà là cảm xúc - mấy người chẳng cảm thấy gì, còn bọn tui thì lại cảm nhận quá mãnh liệt.”
“Và” - con bé cố giấu một nụ cười - “chắc vì vậy mà tên bọn mình cứ thay phiên nhau lên báo.”
Ba Láp và Marcia thậm chí còn không nghe bọn tôi. Cả hai đang say sưa trong một cuộc chuyện trò không đầu không đuôi mà ngoài tụi nó ra chẳng ai hiểu được.
Tôi có tiếng là ít nói, cũng ít lời gần như Johnny. Ba Láp cứ nói nó chẳng hiểu sao Johnny và tôi lại là hai thằng bạn thân thiết với nhau như thế. “Chắc tụi bay có kiểu nói chuyện thú vị lắm,” nó nói, nhướng một bên mày, “mày thì nín thinh còn thằng Johnny chẳng nói gì.” Nhưng Johnny và tôi hiểu nhau mà không cần phải lên tiếng. Trừ Soda ra, chẳng ai thực sự có thể khiến tôi nói. Cho đến khi tôi gặp Cherry Valance.
Tôi không hiểu sao mình lại có thể trò chuyện với con bé; có lẽ vì cùng cái lý do mà nó có thể trò chuyện với tôi. Thứ đầu tiên tôi kể với nó là về Chuột Mickey, con ngựa của Soda. Tôi chưa hề kể cho ai nghe về con ngựa của Soda. Chuyện đó riêng tư.
Soda từng có con ngựa lông vàng xám ấy, chỉ có điều nó không phải của anh. Nó thuộc về một gã đã gởi nó ở chuồng ngựa nơi anh từng làm việc. Thế nhưng, Chuột Mickey là con ngựa của Soda. Hôm đầu tiên nhìn thấy nó anh đã thốt lên, “Đó là con ngựa của tao,” và tôi chưa hề nghi ngờ chuyện đó. Hồi đó tôi độ mười tuổi. Sodapop thuộc vào loại mê ngựa như điếu đổ. Tôi nói nghiêm túc đó. Anh luôn la cà quanh mấy chuồng ngựa và mấy cuộc đua rodeo, phóc lên mình các chú ngựa mỗi khi có dịp. Hồi mười tuổi tôi nghĩ Chuột Mickey và Soda giống nhau từ trong ra ngoài. Chuột Mickey là một con ngựa lông vàng xám sẫm, hung hăng và xấu tính, không khác gì một con ngựa non. Nó chạy tới mỗi khi Soda kêu. Với những người khác thì không bao giờ. Con ngựa đó thương Soda. Nó đứng đó mà nhằn cánh tay áo và cổ áo anh. Ôi trời, Soda chết mê chết mệt con ngựa đó. Anh xuống thăm nó mỗi ngày. Chuột Mickey là một con ngựa cộc cằn. Nó đá mấy con ngựa khác và luôn sinh sự. “Tao đã vớ cho mình một chú ngựa đua xấu tính,” Soda nói, vuốt vuốt cổ nó. “Sao chú mày nhỏ nhen vậy hả, Chuột Mickey?” Chuột Mickey thường nhằn cánh tay áo anh, thỉnh thoảng cắn anh. Nhưng không mạnh. Có thể là vật sở hữu của một gã nào đó, nhưng nó là con ngựa của Soda.
“Vậy cuối cùng thế nào?” Cherry hỏi.
“Nó bị bán đi rồi,” tôi nói. “Một hôm người ta đến bắt nó đưa đi. Nó rất đáng giá. Ngựa đua nước rút thuần chủng đấy.”
Con bé không nói gì thêm và tôi thấy mừng. Tôi không thể kể cho nó nghe là anh Soda đã khóc bù lu bù loa suốt đêm khi người ta đến bắt Chuột Mickey. Tôi nữa, tôi cũng khóc, nếu bạn muốn biết sự thật. Soda chưa bao giờ thực sự muốn một cái gì khác ngoài một con ngựa, vậy mà anh đã mất Chuột Mickey của mình. Lúc đó anh Soda mười hai tuổi, sắp lên mười ba. Dù vậy, anh chẳng hề hé nửa lời với bố mẹ rằng mình cảm thấy thế nào, vì chúng tôi chưa bao giờ có đủ tiền, và vì chúng tôi phải chật vật lắm mới đủ sống. Trong cái xóm này, mười ba tuổi đã là biết nghĩ lắm. Tôi đã dành dụm cả năm trời, với niềm tin rằng một ngày nào đó mình có thể mua Chuột Mickey lại cho Soda. Ta chẳng hiểu biết gì lắm lúc lên mười.
“Cậu đọc nhiều lắm, đúng không, Ponyboy?” Cherry hỏi.
Tôi giật mình. “Ừ. Sao vậy?”
Nó gần như nhún vai. “Tui chỉ đoán được thôi. Tui dám chắc cậu cũng ngắm mặt trời lặn nữa.” Nó im lặng một lát khi tôi gật đầu. “Tui cũng thường ngắm, trước khi trở nên quá bận bịu...”
Tôi mường tượng điều đó, không thì cũng là cố mường tượng. Chắc Cherry đứng lặng im nhìn mặt trời lặn trong khi đem rác đi đổ. Đứng đó mà ngắm và quên hết thảy mọi thứ cho đến khi anh nó quát giục nó. Tôi lắc đầu. Tôi thấy ngộ là hoàng hôn mà nó thấy từ hiên nhà mình và hoàng hôn mà tôi thấy từ những bậc thềm sau nhà chỉ là một. Có lẽ hai thế giới khác biệt mà chúng tôi sống không khác nhau lắm. Chúng tôi thấy cùng một hoàng hôn.
Marcia bỗng thở hổn hển. “Cherry, xem cái gì đang đến kìa.”
Cả bọn tôi nhìn thì thấy một chiếc Mustang xanh đang chạy dọc đường. Cuống họng Johnny khẽ ực một tiếng, và khi tôi quay ra nhìn, mặt nó trắng bệch.
Marcia nhấp nhổm bồn chồn. “Bọn mình làm gì bây giờ?”
Cherry gặm móng tay. “Đứng đây,” nó nói. “Bọn mình còn biết làm gì được nữa.”
“Ai thế?” Ba Láp hỏi. “F.B.I.?”
“Không,” Cherry nói tuyệt vọng, “là Randy và Bob.”
“Và,” Ba Láp dữ tợn nói thêm, “còn mấy thằng nhà giàu chuyên bận đồ sơ mi kẻ ô nữa.”
“Bạn trai mấy cô à?” Giọng Johnny bình thản, nhưng vì đứng gần, tôi có thể thấy nó đang run lẩy bẩy. Tôi lấy làm lạ - Johnny bị suy nhược thần kinh, nhưng nó chưa hề hốt hoảng bồn chồn như vậy.
Con Cherry bắt đầu bước xuôi xuống đường. “Cũng có thể tụi nó sẽ không thấy bọn mình đâu. Cứ làm bộ tự nhiên đi.”
“Ai làm bộ?” Ba Láp cười toét. “Tui là người tự nhiên bẩm sinh mà.”
“Ước gì ngược lại vậy,” tôi lẩm bẩm, rồi thằng Ba Láp nói, “Đừng có mà bắt đầu lẻo mép đó, Ponyboy.”
Chiếc Mustang từ từ chạy ngang qua bọn tôi rồi đi thẳng. Con Marcia thở phào nhẹ nhõm. “Thoát rồi.”
Cherry quay qua tôi. “Nói tui nghe về anh cả cậu đi. Cậu chẳng nói gì mấy về anh ấy.”
Tôi cố nghĩ ra cái gì đó để nói về anh Darry, rồi nhún vai. “Nói cái gì đây? Anh to con, bảnh trai và thích đá banh.”
“Ý tui là, anh như thế nào? Theo như cậu kể về Soda thì tui có cảm tưởng như tui quen Soda; kể tui nghe về anh Darry đi.” Và khi tôi im lặng thì nó giục tôi. “Ảnh phóng túng và liều lĩnh như Soda? Hay mơ màng, như cậu?”
Tôi bặm môi trong khi mặt nóng bừng lên. Darry... Darry thế nào nhỉ? “Ảnh...” Tôi mở miệng định nói anh là một anh chàng thân mến tốt bụng nhưng không thốt ra được. Tôi buột miệng cay đắng: “Ảnh chẳng giống anh Sodapop chút nào và rõ là không ưa tui. Ảnh cứng rắn như đá và gần giống con người thôi. Mắt ảnh hệt như băng ấy. Ảnh nghĩ tui là cái của nợ. Ảnh ưa anh Soda - ai cũng ưa anh Soda - nhưng ảnh không chịu nổi tui. Tui dám chắc ảnh ước gì nhét được tui vào một trại đâu đó, và ảnh sẽ làm vậy nếu anh Soda để ảnh làm.”
Ba Láp và Johnny giờ đang trố mắt nhìn tôi. “Không...” Ba Láp nói, lặng người. “Không, Ponyboy, điều đó không đúng... mày hiểu sai rồi...”
“Trời,” Johnny nói nhỏ nhẹ, “tao tưởng mày, Darry và Soda hòa thuận lắm...”
“Đấy, không phải thế,” tôi gắt, cảm thấy lố bịch. Tôi biết hai tai mình đã đỏ lựng lên như đang bốc cháy, và tôi mừng là trời đang tối. Tôi cảm thấy mình thật ngốc. So với nhà Johnny thì nhà tôi là một thiên đường. Ít ra anh Darry không say xỉn và đánh đập tôi, hay đuổi cổ tôi ra khỏi nhà, và tôi còn có anh Sodapop mà tỉ tê. Chuyện đó làm tôi khùng lên, ý tôi là việc xử sự như một thằng ngốc trước mặt mọi người ấy. “Còn mày câm miệng đi được rồi đó, Johnny Cade, vì cả đám bọn mình đều biết ở nhà mày cũng đâu có được ai cần đến. Và mày đâu trách họ được.”
Mắt Johnny trợn tròn và nó nhăn mặt như thể tôi vừa quất nó. Thằng Ba Láp tát ngang đầu tôi một cái đau điếng, và mạnh.
“Câm miệng đi, nhóc. Mày mà không phải em thằng Soda thì tao đã cho mày nhừ đòn rồi. Mày biết đáng ra không được nói với Johnny kiểu đó mà.” Nó để tay lên vai Johnny. “Nó không có ý vậy đâu, Johnny.”
“Tao xin lỗi,” tôi nói khổ sở. Johnny là bồ ruột của tôi. “Tao chỉ giận quá.”
“Điều đó đúng mà,” Johnny nói với nụ cười thiểu não. “Tao cóc cần.”
“Câm cái kiểu nói đó đi,” thằng Ba Láp nói dữ tợn, xoa đầu thằng Johnny. “Bọn tao chẳng làm ăn gì được nếu thiếu mày, vậy nên mày câm đi được rồi!”
“Thật không công bằng!” tôi kêu lên thống thiết. “Không công bằng khi bọn mình chịu mọi điều thua thiệt!” Không biết chính xác mình muốn nói gì, nhưng tôi đang nghĩ đến ông bố say sưa và bà mẹ nhếch nhác ích kỷ của thằng Johnny, bà mẹ phục vụ trong quán bar để nuôi Ba Láp và con em từ sau khi bố nó bỏ cả nhà mà đi, và thằng Dally - Dally hoang dại, gian giảo - trở thành một thằng du côn vì nó sẽ chết nếu nó không như thế, cả Steve nữa - nỗi hận cha toát ra trong cái giọng nhẹ nhàng, cay đắng và tính khí nóng nảy của nó. Anh Sodapop... thôi học ngang để kiếm việc làm và để tôi được đi học, còn anh Darry thì già trước tuổi khi cố lo toan một gia đình và cố giữ rịt lấy hai việc làm nên chẳng khi nào được vui chơi - trong khi bọn Soc thì lại có quá nhiều thời gian rỗi và tiền bạc đến độ tụi nó đi hành hung bọn tôi và choảng nhau mua vui, bày tiệc bia ngay giữa kênh vì chúng chẳng biết làm gì khác. Ở đâu thì mọi chuyện cũng đều nặng nề ấy à. Khắp khu Đông thôi. Tôi thấy khó mà chấp nhận chuyện đó.
“Tao biết,” Ba Láp nói với cái miệng cười toe hểu hảo, “thời thế bao giờ cũng khó khăn khi đến lượt bọn mình, nhưng đời là vậy. Dù muốn dù không thì cũng phải chịu thôi.”
Cherry và Marcia không nói gì. Tôi đoán tụi nó chẳng biết nói gì. Bọn tôi đã quên là tụi nó đang ở đó. Rồi chiếc Mustang xanh lại chạy xuôi xuống đường, chậm hơn.
“Thôi rồi,” Cherry nói cam chịu, “tụi nó nhận ra mình rồi.”
Chiếc Mustang dừng lại cạnh bọn tôi, rồi hai thằng ngồi trước xuống xe. Đích thị là tụi Soc rồi. Một thằng mặc sơ mi trắng và áo trượt tuyết kẻ ô, còn thằng kia mặc sơ mi vàng nhạt và áo len dài tay màu rượu vang. Nhìn quần áo của tụi nó, lần đầu tiên trong buổi tối hôm ấy tôi nhận ra tất cả những gì mình có chỉ là cái quần jean và chiếc áo lạnh màu xanh biển cũ của anh Soda, hai ống tay áo đã cắt ngắn đi. Tôi nuốt khan. Thằng Ba Láp toan nhét áo vào quần, nhưng tự dừng lại kịp; nó xốc cổ áo khoác da đen lên rồi châm một điếu thuốc. Coi bộ tụi Soc còn không thấy bọn tôi nữa là.
“Cherry, Marcia, nghe bọn anh này...” thằng Soc tóc đen bảnh trai mặc áo len sẫm màu lên tiếng.
Johnny thở khò khè và tôi nhận thấy nó đang nhìn chằm chằm bàn tay thằng Soc. Nó đeo ba chiếc nhẫn to. Tôi nhìn nhanh Johnny, một ý nghĩ lóe trong tôi. Tôi nhớ đúng là một chiếc Mustang xanh đã dừng lại cạnh lô đất trống và mặt Johnny đã bị một đứa nào đó đeo nhẫn rạch...
Giọng thằng Soc cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi: “... chỉ vì lần trước bọn anh có quá chén chút chút...”
Cherry trông nổi cáu. “Chút chút hả? Anh gọi chân nam đá chân chiêu và say không còn biết trời đất gì ngoài đường là ‘chút chút’ sao? Bob, tôi đã nói anh rồi, tôi sẽ không bao giờ đi chơi với anh khi anh say, và tôi không nói chơi đâu. Quá nhiều thứ có thể xảy ra khi anh say. Hoặc tôi hoặc rượu.”
Thằng Soc còn lại, một thằng cao để kiểu tóc tựa tựa Beatles, quay qua con Marcia. “Cưng à, em biết bọn anh đâu có thường xuyên say đâu...” Khi thấy con bé chỉ lạnh lùng nhìn mình, nó liền nổi khùng. “Mà nếu em có giận anh đi nữa thì cũng chẳng có lý do gì lại đi ngoài đường với mấy thằng ma cà bông này cả.”
Ba Láp rít một hơi thuốc dài, Johnny khuỳnh vai ngoéo hai ngón cái vào túi quần, còn tôi đơ người ra. Bọn tôi có thể có bộ dạng hết sức xấu xa khi bọn tôi cần - trông bặm trợn đôi lúc cũng được việc. Ba Láp gác cùi chỏ trên vai thằng Johnny. “Mày gọi ai là ma cà bông hả?”
“Nghe đây, mấy thằng Mỡ, bọn tao còn bốn thằng nữa ở ghế sau...”
“Thế thì tội nghiệp ghế sau quá,” Ba Láp nói trổng.
“Nếu tụi bay muốn choảng...”
Ba Láp nhướng một bên mày lên, điều này làm nó trông điệu nghệ hơn. “Ý mày là nếu tao muốn một trận hành hung ra trò thì bọn mày đông hơn bọn tao, vậy là bọn mày ban nó cho bọn tao đó hả? Xem nào...” Nó chộp một cái vỏ chai, đập bể đít chai đưa cho tôi, rồi thò tay vào túi quần sau bật con dao bấm của nó ra. “Nhào vô thử coi.”
“Đừng!” Cherry la lên. “Thôi đi!” Nó nhìn thằng Bob. “Bọn em sẽ theo xe mấy anh về. Chờ một lát.”
“Sao thế?” Ba Láp hỏi. “Bọn tui không sợ tụi nó đâu.”
Cherry run bắn lên. “Tui không chịu nổi đánh nhau... Tui không chịu nổi...”
Tôi kéo nó qua một bên. “Tui chẳng thể dùng cái này,” tôi nói, thả cái vỏ chai xuống. “Tui không thể nào đi chém ai cả...” Tôi phải nói con bé nghe, vì tôi đã thấy ánh mắt nó khi thằng Ba Láp bật dao bấm ra.
“Tui biết,” nó nói khẽ, “nhưng bọn tui nên theo tụi nó về thì hơn. Ponyboy à... ý tui là... nếu tui thấy cậu nơi hành lang ở trường hay đâu đó và không chào hỏi, ừ thì, chuyện đó không nhằm vào cá nhân hay gì cả, mà là...”
“Tui biết mà,” tôi nói.
“Bọn tui không thể để bố mẹ thấy bọn tui với cả đám bọn cậu được. Cậu là một chàng trai rất tử tế với lại là...”
“Không có gì đâu,” tôi nói, ước gì mình chết quách đi và vùi thân đâu đó. Hay ít ra cũng có được một cái sơ mi cho tươm tất mà mặc. “Bọn mình không cùng tầng lớp. Chỉ cần đừng quên là một số đứa bọn tui cũng ngắm mặt trời lặn nữa.”
Nó lướt nhanh về phía tôi. “Tui sẽ phải lòng Dallas Winston mất,” nó nói. “Tui mong sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa, nếu không tui sẽ thế.”
Nó bỏ tôi đứng đó há hốc mồm, và chiếc Mustang xanh vút đi mất.
Bọn tôi lại tiếp tục đi về nhà, hầu như nín thinh suốt. Tuy muốn hỏi thằng Johnny có phải đó chính là mấy thằng Soc đã đánh nó không, nhưng tôi không nói gì cả. Johnny chưa hề nhắc đến chuyện đó và bọn tôi chẳng hề thốt ra nửa lời.
“Ôi, đó là hai đứa con gái dễ thương nhất tao từng gặp.” Ba Láp ngáp dài khi bọn tôi ngồi xuống bên lề đường ngoài lô đất trống. Nó rút trong túi ra một mẩu giấy rồi xé vụn.
“Cái gì vậy?”
“Số điện thoại của con Marcia. Biết đâu chừng lại là số ma. Tao chắc đã mất trí rồi mới đi hỏi nó. Chắc tao có hơi xỉn tí.”
Vậy là nó đã uống rượu. Thằng Ba Láp khôn ngoan. Nó hiểu đời. “Tụi bay có về nhà không?” nó hỏi.
“Chưa về ngay đâu,” tôi nói. Tôi muốn hút một điếu nữa và ngắm sao. Tôi phải về nhà trước mười hai giờ, nhưng tôi nghĩ mình còn nhiều thời gian.
“Tao chẳng hiểu sao tao lại đưa mày cái chai bể đó,” Ba Láp nói, đứng lên. “Mày sẽ chẳng khi nào dùng đến nó.”
“Cũng có thể tao sẽ dùng,” tôi nói. “Mày đi đâu đó?”
“Đi thục bi-a và kiếm chút xì phé. Biết đâu chừng lại say mèm đây. Tao chả biết nữa. Mai gặp lại tụi mày nghen.”
Johnny và tôi nằm ngửa ra đất, ngắm sao trên trời. Tuy đang buốt cóng - đêm nay thật lạnh, trong khi tôi chỉ có mỗi một cái áo, nhưng tôi có thể ngắm sao trong thời tiết dưới không độ. Thấy điếu thuốc của Johnny rực hồng trong đêm, tôi thoáng tự hỏi không biết trong lõi than hồng thì ra sao.
“Vì bọn mình là Mỡ,” Johnny nói, tôi biết nó đang nói về Cherry. “Bọn mình có thể đã làm tổn hại thanh danh nó.”
“Tao nghĩ vậy,” tôi nói, phân vân không biết có nên kể cho Johnny nghe những điều con bé đã nói về Dallas không.
“Trời ạ, thiệt là chiếc xe hết ý. Xe Mustang kẻng thật.”
“Của các ông lớn Soc mà, rõ rồi,” tôi nói, một nỗi cay đắng rấm rứt lớn dần trong tôi. Không công bằng khi tụi Soc có mọi thứ. Bọn tôi cũng gần như bọn chúng; bọn tôi không có lỗi khi là Mỡ. Chỉ là tôi không thể tỏ vẻ bất cần, như thằng Ba Láp, hay cứ mặc nó và gì thì gì cũng yêu đời, như anh Sodapop, hay chai sạn, như Dally, hay thậm chí còn tỏ vẻ khoái trá, như Tim Shepard. Tôi cảm thấy sự căng thẳng lớn dần trong mình và biết rằng hoặc là sẽ có thứ gì đó xảy ra, hoặc là tôi sẽ không thể chịu đựng nổi.
“Tao không thể chịu đựng hơn nữa.” Johnny nói ra chính cảm nghĩ của tôi. “Tao sẽ tự sát hoặc đại loại thế.”
“Đừng,” tôi nói, hốt hoảng bật dậy. “Mày không được tự sát, Johnny ơi.”
“Được rồi, tao sẽ không tự sát đâu. Nhưng tao phải làm cái gì đó. Hình như phải có một nơi nào đó không có tụi Mỡ hay tụi Soc, chỉ có người thôi. Những con người bình thường giản dị.”
“Ra khỏi mấy thành phố lớn,” tôi nói, ngả người xuống. “Ở quê...”
Ở quê... Tôi thích đồng quê. Tôi muốn ra khỏi thành phố, khỏi những náo nhiệt. Tôi chỉ muốn nằm ngửa dưới gốc cây mà đọc sách hay vẽ tranh, không lo bị chặn đánh, không phải kè kè mang theo một con dao, hay cuối cùng phải lấy một con nhỏ lễnh lãng ngu đần. Đồng quê sẽ như vậy, tôi mơ màng. Tôi có thể có một chú chó lai lông vàng, như tôi đã từng có, anh Sodapop có thể được cưỡi Chuột Mickey trong mọi cuộc đua rodeo anh muốn, còn anh Darry sẽ mất đi cái vẻ mặt lạnh lùng nghiêm khắc đó, trở lại như anh ngày xưa, tám tháng trước, trước khi bố mẹ mất. Vì đang mơ màng, tôi đưa luôn cả bố mẹ trở về... mẹ có thể nướng thêm ít bánh sô cô la, trong khi bố có thể lái xe tải ra đồng sớm cho gia súc ăn. Bố sẽ vỗ vào lưng anh Darry, khen anh sắp trở thành một người đàn ông thực thụ, một anh chàng hệt tính cách bố, và hai người sẽ lại thân thiết với nhau như xưa. Có thể Johnny sẽ đến sống với chúng tôi, còn cả băng biết đâu cuối tuần lại về chơi, có lẽ Dallas cuối cùng cũng thấy là trên đời này vẫn còn có cái gì đó tốt đẹp, mẹ sẽ trò chuyện với nó và khiến nó cười nhăn răng dù không muốn. “Mày có người mẹ tuyệt thật,” Dally thường nói. “Bà hiểu sự đời.” Mẹ có thể trò chuyện với thằng Dallas và giúp nó tránh được nhiều rắc rối. Mẹ tôi thật tuyệt vời và xinh đẹp...
“Ponyboy” - Johnny lay tôi - “Nè, Pony, dậy đi.”
Tôi ngồi dậy, run cầm cập. Những vì sao đã lặn. “Trời đất, mấy giờ rồi?”
“Tao không biết. Nghe mày cứ huyên thuyên suốt nên tao cũng ngủ thiếp đi luôn. Mày nên về nhà thôi. Tao nghĩ tao sẽ ngủ lại đây hết đêm.” Bố mẹ Johnny chẳng cần biết nó có về nhà hay không.
“Ừ.” Tôi ngáp. Chúa ơi, nhưng trời lạnh quá. “Nếu mày bị lạnh hay gì đó thì cứ lại đằng nhà anh em tao nghe.”
“Được.”
Tôi chạy về nhà, run sợ khi nghĩ sẽ đụng mặt anh Darry. Ngọn đèn ngoài hàng hiên vẫn còn sáng. Chắc hai anh đã ngủ và mình có thể lén vào, tôi nghĩ. Tôi hé mắt nhìn qua cửa sổ. Sodapop đang nằm dài trên sofa, ngủ say sưa, nhưng anh Darry đang ngồi nơi ghế bành dưới ngọn đèn, đọc báo. Tôi nuốt nước bọt, rón rén mở cửa. Anh Darry ngước lên khỏi tờ báo. Anh đứng phắt dậy. Tôi đứng đó, cắn móng tay.
“Mày đã ở cái chỗ chết tiệt nào vậy hả? Mày biết mấy giờ rồi không?” Đã lâu rồi tôi chưa thấy anh nổi giận như vậy. Tôi lắc đầu không nói được gì.
“À, đã hai giờ sáng rồi, nhóc. Một giờ nữa là tao phải gọi cảnh sát đi kiếm mày đấy. Mày đã ở đâu vậy, Ponyboy?” - giọng anh cao lên - “mày đã ở đâu dưới gầm trời này vậy hả?”
Nghe thật ngớ ngẩn, ngay cả với tôi, khi tôi ấp a ấp úng, “Em... em đã thiếp đi ngoài lô đất...”
“Mày sao?” anh thét lên, và Sodapop nhỏm dậy dụi dụi mắt.
“Ê, Ponyboy,” anh nói ngái ngủ, “mày đi đâu vậy?”
“Em không cố ý mà.” Tôi năn nỉ Darry. “Em trò chuyện với thằng Johnny rồi cả hai bọn em thiu thiu ngủ...”
“Tao cho là mày chẳng bao giờ nghĩ đến việc hai anh mày có thể lo quắn lên, trong khi lại không dám gọi cảnh sát vì sợ làm thế có thể khiến hai đứa bay bị quẳng vào trại trẻ lẹ đến độ tụi bay chóng mặt luôn. Vậy mà mày thì đang ngủ ngoài lô đất? Ponyboy, có chuyện quái gì với mày vậy? Mày không dùng cái đầu được sao? Mày thậm chí còn không mặc theo áo khoác nữa.”
Tôi cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi vì giận và thất vọng đang trào ra. “Em đã nói em không cố ý...”
“Em không cố ý!” Anh Darry quát, còn tôi muốn run lên. “Em không nghĩ! Em quên! Tao chỉ nghe được từng ấy thứ từ miệng mày! Mày không thể để ý đến bất cứ gì được hả?”
“Anh Darry...” Sodapop mới chực mở miệng thì anh Darry đã quay qua anh. “Mày ngậm miệng mày lại! Tao phát bệnh và chán nghe mày bênh nó rồi.”
Anh chẳng bao giờ nên mắng anh Soda. Không ai được quát ông anh của tôi. Tôi hết chịu nổi. “Anh đừng có quát anh ấy!” tôi gào lên. Anh Darry quay lại tát cho tôi một cái mạnh đến nỗi cả người tôi văng vào cửa.
Không gian đột nhiên lặng phắc. Cả ba anh em tôi như hóa đá. Chưa hề có ai trong nhà đánh tôi cả. Chưa ai. Anh Soda tròn mắt. Anh Darry nhìn lòng bàn tay mình ửng đỏ rồi lại nhìn tôi. Mắt anh mở to. “Ponyboy...”
Tôi quay người chạy ra khỏi cửa và cắm đầu cắm cổ chạy xuống đường. Anh Darry gào lên “Pony, tao không cố ý!”, nhưng lúc đó thì tôi đã chạy tới lô đất, lờ đi tất cả. Tôi đang bỏ nhà đi. Tôi thấy rõ ràng là anh Darry không muốn có mình bên cạnh. Và tôi sẽ không ở lại đâu nếu anh không muốn. Anh sẽ không bao giờ còn đánh tôi nữa.
“Johnny?” tôi gọi, và giật mình khi nó xoay mình qua và bật dậy gần như ngay dưới chân tôi. “Nào, Johnny, bọn mình sẽ bỏ nhà đi.”
Johnny chẳng hỏi câu nào. Bọn tôi chạy qua vài khối nhà cho đến khi hụt hết cả hơi. Rồi bọn tôi cuốc bộ. Rồi tôi khóc. Rốt cuộc tôi ngồi bệt xuống lề đường mà khóc, gục mặt xuống cánh tay. Johnny ngồi xuống bên cạnh, để một tay lên vai tôi. “Bình tĩnh đi, Ponyboy,” nó nói nhỏ nhẹ, “bọn mình sẽ ổn thôi mà.”
Cuối cùng tôi cũng nguôi ngoai và đưa cánh tay trần lên quẹt nước mắt. Kèm với mỗi nhịp thở vào của tôi là những tiếng thổn thức run run. “Có thuốc không?”
Nó đưa tôi một điếu và đánh diêm.
“Johnny, tao sợ.”
“Nào, đừng sợ. Mày làm tao lo đó. Chuyện gì xảy ra vậy? Tao chưa hề thấy mày khóc bù lu bù loa kiểu đó.”
“Tao đâu có khóc thường. Là anh Darry đó. Ảnh đánh tao. Tao không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tao không chịu được ảnh quát mắng tao và còn đánh tao nữa. Tao chả biết... đôi khi anh em tao hòa thuận lắm, rồi bỗng đâu ảnh nổi cơn tam bành với tao mà không thì cũng chì chiết tao suốt. Trước đây ảnh đâu có vậy... anh em tao từng hòa thuận lắm... trước khi bố mẹ mất. Giờ ảnh không chịu nổi tao.”
“Tao thì nghĩ sẽ thích hơn nếu bị ông già đánh.” Johnny thở dài. “Ít ra thì lúc đó tao biết ổng còn biết tao là ai. Tao bước vào căn nhà đó, chẳng ai nói gì cả. Tao bước ra, chẳng ai mở miệng nửa câu. Tao ở ngoài cả đêm, chẳng ai để ý. Ít ra mày còn có ông Soda. Tao thì chẳng có ai.”
“Chết tiệt,” tôi nói, choàng tỉnh khỏi nỗi khốn khổ của mình, “mày có cả băng mà. Hồi tối này thằng Dally không nện mày vì mày là cục cưng. Ý tao là, trời ạ, mày có cả băng.”
“Cái đó không bằng được như chính cha mẹ mày quan tâm đến mày,” Johnny nói giản dị. “Không giống nhau.”
Tôi bắt đầu nguôi ngoai, phân vân không biết bỏ nhà đi có phải là một ý tốt hay không nữa. Tôi buồn ngủ và lạnh chết được, và tôi muốn được nằm trên giường, an toàn ấm áp dưới chăn và cánh tay Soda quàng trên người. Tôi quyết định sẽ về nhà, chỉ cần không nói gì với anh Darry. Nhà đó của Darry nhưng cũng là nhà của tôi, và dù anh có làm ra vẻ như tôi không tồn tại thì cũng chẳng sao. Anh chẳng thể ngăn tôi sống trong chính ngôi nhà của mình.
“Mình ra công viên rồi về đi. Lúc đó chắc tao sẽ đủ bình tĩnh để về nhà.”
“Ừ,” Johnny nói thoải mái. “Được.”
Mọi chuyện sẽ khá hơn, tôi nghĩ. Sẽ chẳng thể tệ hơn được. Tôi đã lầm.