Books are the glass of council to dress ourselves by.

Bulstrode Whitlock

 
 
 
 
 
Tác giả: Barbara Cartland
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Gió
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2021-10-03 17:29:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
2
ột vệt hằn rớm máu trên má làm Ian đau rát. Chàng vẫn đứng yên, bất động, hai bàn tay nắm chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Chàng cố ghìm mình lại. Còn Diana thì cơn căm uất lên đến cực điểm làm cặp mắt nàng đờ đẫn, khuôn mặt đỏ bừng. Liền sau đó, cơn uất giận dịu đi, khuôn mặt nàng thành trắng bệch như xác chết. Nhưng cặp mắt vẫn quắc lên nhìn Ian.
Cả hai đều chưa biết nói câu gì, làm cử chỉ gì thì cửa xịch mở. Bá tước Stanlier bước vào thư viện.
- Ôi, Diana, con yêu quý, - ông nói. - Cha không biết con ở trong này.
Diana quay sang nhìn cha, lúc này ông đang rất lịch thiệp nghiêng mình chào Ian Carstairs, rồi chìa tay ra cho chàng.
- Xin giới thiệu với cha, ông Carstairs, - Diana nói rất khẽ, giọng đầy miễn cưỡng.
- Chào ông, - bá tước Stanlier nói. -Hình như ông là con trai ông Bobbie Carstairs?
- Đúng thế, thưa ngài. - Ian đáp.
- Ông rất giống ông thân sinh ra ông. Trông ông tôi nhận ra ngay. Hình như ông đã làm việc bên Châu Phi? Tôi có nghe nói ông sang bên đó, hôm đám tang Bobbie cách đây ba năm.
- Vâng đúng thế, thưa Ngài, - Ian đáp. - Lúc cha tôi mất, tôi ở một nơi quá hẻo lánh, không có phương tiện liên lạc. Sau đấy một tháng tôi mới nhận được tin. Tôi vội tìm cách về sớm nhất, chuyến về nước đầu tiên của tôi sau năm năm.
- Ôi lâu quá đấy, chàng trai của ta! Cậu phải bù lại quãng thời gian bỏ mất bên đó bằng chách đến đây luôn để chúng tôi giải khuây cho cậu. Cha cậu với tôi là bạn tâm giao, mặc dù ông nhà luôn thắng tôi lúc đánh bài bridge.
- Cảm ơn Ngài, nhưng tối nay tôi đã phải lên miền Bắc rồi.
- Lên cái hòn đảo ấy ư? - Bá tước Stanlier nói. - Tôi còn nhớ hồi trước cha cậu hay kể tôi nghe về hòn đảo ấy và bảo với tôi rằng gia đình sống trên đó, nhưng nơi ấy vắng vẻ quá. Thôi được, nhưng hôm nay cậu phải ở lại đây ăn với chúng tôi một bữa. Tôi không cho phép cậu khước từ đâu.
Thấy không thể khước từ lời mời thân tình của bá tước Stanlier, Ian đành miễn cưỡng nhận lời. Thêm vào đó, nhìn thấy vẻ mặt phản đối của Diana, chàng càng thấy nhận lời cũng có cái hay, được chọc tức nàng.
Diana lên nhà thay áo quần để xuống dự bữa ăn. Nàng cởi bộ đồ cưỡi ngựa là thứ y phục làm nàng đáng yêu vì hơi có vẻ con trai, để mặc tấm áo váy bằng mu-xơ-lin rất phụ nữ. Tấm áo bó chặt làm nổi lên những đường cong rất tuyệt mỹ của thân thể nàng. Làn tóc vàng óng của nàng được kẹp ra sau tai, rủ xuống thành những lọn tóc lăn tăn. Nàng tô thẫm lông mi và bôi cặp môi đỏ rực, giống hệt mầu mấy bông hồng nhung nàng cài ở eo.
Ian, do đi xa nước Anh quá lâu, thấy cách trang điểm của Diana chối mắt vì tô quá đạm một cách không đúng đắn. Chàng thầm nghĩ: " Cô ta bôi lòe loẹt như đứa con gái điếm kiếm khách ngoài hè phố vậy". Tuy nhiên chàng vẫn phải thừa nhận Diana rất hấp dẫn đối với bất kể một người đàn ông nào.
Nghe Ian Carstairs kể về những trường hợp lý thú chàng gặp, hai vợ chồng bá tước Stalier liên tiếp hỏi chàng về các thứ ở Châu Phi. Trong lúc đó Ian bất giác đưa mắt quan sát Diana. Khi nhắc đến Jack, chàng thấy má nàng đỏ ửng và ngước nhìn chàng bằng cặp mắt giận dữ. Những lúc đó, Ian bỗng thấy cặp mắt Diana ánh lên một vẻ độc ác khác thường. Muốn chọc tức Diana, chốc chốc Ian lại quay sang hỏi nàng một câu, buộc nàng phải trả lời.
Ian thầm nghĩ, cô gái này sao mà giống một con thú hoang dã đến thế, loại thú mà khi đã bị bắt rồi vẫn lồng lộn tìm cách thoát. Chỉ có điều do cuộc sống sang trọng và quen được nuông chiều, tâng bốc, tính hung hãn, man rợ của nàng chỉ là tiềm ẩn. Về phương diện đàn bà, Diana có sức quyến rũ mạnh mẽ và thân thể của nàng đúng là hoàn mỹ. Nhưng tâm hồn nàng hình như không có chút nữ tính nào: dịu dàng và thương yêu. Có thể nói, cô tiểu thư này đẹp thì đẹp thật nhưng không có tim!
Khi phu nhân Stanlier hỏi về vết rớm máu trên má chàng là do đâu, Ian thấy Diana nhếch mép cười khoái trá.
- Chắc ông nhận được trong một lần quá liều lĩnh táo tợn phải không? - Diana vội hỏi, không kịp để chàng trả lời phu nhân mẹ nàng.
Giọng nàng ngọt ngào như mật ong để đánh lừa cha mẹ, nhưng Ian thấy được âm sắc mỉa mai trong đó và chàng nhìn thấy mắt nàng ánh lên vẻ láu lỉnh.
Ian nói:
- Tôi e là không phải thế. Đó chỉ là trong lần tôi gặp phải một kẻ rất tầm thường.
Mắt Diana lại ánh lên vẻ uất giận, sao "hắn" dám nói năng hỗn láo và miệt thị đến thế.
Diana không thể không thừa nhận chàng trai mới quen này có tấm thân hết sức nam nhi. Và nếu cuộc gặp gỡ xảy ra trong hoàn cảnh khác, chắ chắn nguyên tấm thân cường tráng kia cũng đủ để hấp dẫn nàng. Nhưng thái độ khinh khỉnh của Ian gây ra cho Diana hết cơn tức giận này đến cơn tức giận khác. Giá như Ian lộ vẻ giận dữ hoặc lúng túng thì còn đỡ, đằng này "hắn ta" làm ra vẻ thản nhiên, đâm lại đẩy nàng vào thế càng uất giận và bối rối hơn.
Diana thấy rõ Ian đang cười thầm nàng, mà thái độ như thế nàng không bao giờ tha thứ. Suốt cuộc đời, Diana đều thấy nàng đi đâu cũng được yêu quý, chiều chuộng, lấy lòng. Bất kể ở hoàn cảnh nào, nàng cũng thấy mình uy quyền như một bà chúa. Bất cứ ở đâu, đứng trước đám đàn ông, nàng cũng thấy nàng có quyền hoặc khinh bỉ hoặc ban phúc cho họ. Người đàn ông nào bị nàng khinh bỉ có thể tức giận, và như thế càng chứng tỏ nàng có khả năng tạo nên xúc cảm mạnh cho nam giới.
Vậy mà hôm nay, lần đầu tiên Diana gặp phải một hoàn cảnh hoàn toàn mới mẻ: một người đàn ông dám bỏ qua thái độ gây sự của nàng, dám thích thú nhìn nàng như đứa trẻ non dại, chỉ vì cáu kỉnh làm trò ngu xuẩn. Nàng thấy căm thù Ian. Nàng sẵn sàng làm bất cứ thứ gì để chứng tỏ cho "hắn" thấy nàng đứng trên "hắn".
Đột nhiên, Diana nảy ra một ý. Nàng sẽ chứng tỏ sức mạnh của mình bằng cách làm cho tên điên rồ lúc nãy đang khinh thường nàng, sẽ phải quỳ xuống dưới chân nàng, sùng bái nàng. Nàng sẽ làm cho "hắn" phải si mê nàng. Bạn bè vẫn bảo rằng Diana có sức quyến rũ đến mức nếu muốn, nàng có thể làm bất cứ người đàn ông nào dù lạnh đến mấy cũng phải biến thành kẻ si tình mê muội đó sao! Diana thấy ý định này tuyệt diệu và bảo đảm thành công. Diana nhận thấy nói chung đàn ông đều khao khát nàng và dê dàng chui vào vòng cương tỏa của nàng. Thỉnh thoảng mới có người nàng phải bỏ công sức quyến rũ, và nàng nghiệm thấy, khi nàng đã định quyến rũ ai thì không ai thoát được.
Diana cũng hiểu rằng Ian không phải loại đàn ông dễ bị quyến rũ. Nhưng nàng tin mình đủ thông minh và hiểu biết về cuột đời để đạt được mục tiêu mình đề ra. Kinh nghiệm cho biết loại đàn ông như Ian thích loại phụ nữ dịu dàng, đoan trang theo kiểu thời đại nữ hoàng Victoria. Suy nghĩ thêm, Diana thấy muốn đánh gục con thú hoang dã và kiêu kỳ kia, phải đưa dần "hắn" vào kiểu say mê phụ nữ hiện đại.
Diana không phải người sống theo các nguyên tắc. Năm năm tham dự vào sinh hoạt của giới thượng lưu London và lại là thành viên nổi bật nhất, Diana đã hiểu rằng môi trường của nàng có cách nhìn rộng rãi, mà nhiều người khác cho là quá dễ dãi. Bạn bè nàng coi những hàng rào quy ước và khái niệm về danh dự chỉ là những thứ có thể vượt qua.
Những đàn ông nàng quen biết thường dễ dàng hỏi vay tiền mặc dù họ biết không có khả năng trả. Họ ngủ với vợ bạn bè, rồi còn đem ra khoe một cách vô liêm sỉ. Các bạn gái của Diana tuy xinh đẹp, duyên dáng nhưng hoàn toàn không cần giữ giá, mỗi khi họ cần chăng lưới để quyến rũ một chàng trai nào đó. Nhìn theo một cách nào đó thì những bạn gái của nàng sung sướng và họ lao vào những lạc thú nhất thời. Ưu điểm duy nhất của họ là họ có gan đương đầu với những biến động tài chính diễn ra trong cuộc sống của họ.
Bạn bè của Diana coi lạc thú là thứ duy nhất có giá trị. Chàng trai nào còn có khả năng đem đến cho họ lạc thú là họ còn giữ anh ta. Đấy cũng chính là điều kiện để anh ta được nhận vào "hội" của họ. Họ ra sức chiều chuộng anh ta, "cho" anh ta mọi thứ, miễn là anh ta "chi". Câu cửa miệng của đám phụ nữ bất cần đời đó là "cứ chi ra thì muốn gì cũng có".
Mới cách đây chưa lâu, một cô gái thuộc tầng lớp của Diana phải giu giú xó nhà và bị cha mẹ quản thúc chặt chẽ, nhưng bây giờ thì Diana đến với bất kỳ ai nàng muốn đến. Do đấy, không còn bí mật nào trong tâm lý người đời mà nàng chưa biết. Không còn thứ gì làm nàng ngạc nhiên. Diana đã hết mọi ảo tưởng và đáng buồn thay, nàng không còn thấy trên đời có thứ gì là cao quý nữa. Nàng hiểu thấu ruột gan mọi con người và bây giờ nàng chán chường mọi thứ.
Tối nay ngồi ăn với một người đàn ông, tiêu biểu cho tầng lớp quý tộc lâu đời nhất, tối mai nàng có thể ngồi ăn với một nghệ sĩ quán rượu, một người sinh trưởng trong khu nhà ổ chuột lam lũ ở Whitechapel. Vậy mà lạ thay, nội dung trò chuyện ở cả hai bữa ăn đều rất giống nhau. Bởi là đàn ông thì dù ở giai tầng nào, khi ngồi trước một cô gái trẻ xinh đẹp họ đều xử sự y hệt nhau.
Diana tìm thú vui chốc lát. Nàng sống bằng tình yêu và sống một cách nguy hiểm, bởi đây là cách sống duy nhất nàng khao khát. Chỉ có cách sống đó mới làm nàng không cảm thấy cuộc đời là nhàm chán. Diana yêu thể thao, nhưng chỉ yêu "theo" người tình. Thích thú của nàng ngang nhau khi nàng ngồi xem phim ban ngày trong rạp với người đàn ông nàng thích hoặc nàng đạp xe sóng đôi với anh ta dưới bầu trời nắng dịu.
Diana tin vào tấm thân nàng, hiểu quá rõ quyền lực của nhan sắc cũng như sức quyến rũ của thân xác nàng. Nàng chỉ thờ một đấng thượng đế, đó là bản thân nàng. Diana sống một cuộc sống nông cạn nhưng náo nhiệt. Không thứ gì và cũng không ai chỉ ra với nàng rằng nằng đã lầm.
Bây giờ, Diana sẽ thi thố quyền lực và sẽ không ai cưỡng lại nổi. Nàng nghe nói, trả thù là một cái thú. Nàng sẽ nhấm nháp cái thú đó sau khi Ian sa lưới của nàng và thèm khát nàng đến phát điên phát rồ, giống như bao đàn ông khác đã từng bị nàng quyến rũ rồi vứt bỏ.
Việc này quá dễ dàng, bởi Diana có biết bao kinh nghiệm. Diana không thấy phải vạch ra trước một kế hoạch nào. Chỉ cần nàng chủ trương và thế là xong. Thành công là chắc chắn.
Trong số hành lý của Jack Melbourne để lại sau khi qua đời, Ian tìm thấy một tấm ảnh nhỏ chụp Diana đang ở thôn quê. Trong tấm ảnh trông nàng trạc mười chín tuổi, đứng ngoài vườn, ôm con chó bông nhỏ. Nàng cười và gió thổi bay làn tóc ra phía sau, đồng thời áp lớp vải váy vào tấm thân mảnh mai của nàng. Trong ảnh Diana có vẻ rất trẻ và hạnh phúc. Trông nàng đúng là tiêu biểu cho một thiếu nữ nước Anh trẻ trung và lành mạnh.
Ian đã cất tấm ảnh vào túi trong, định khi gặp lại Diana sẽ trả lại nàng. Sống nơi hoang dã, nhiều lúc chàng lại bất giác lấy tấm ảnh ra ngắm. Tấm ảnh làm chàng càng thêm nhớ quê hương, nhớ không khí nông thôn thanh bình, êm ả, không một hiểm nguy nào rình đón và âm thanh duy nhất chỉ là tiếng đàn ong bay xung quanh. Nhớ màu xanh mưới ở quê. Trong cuộc sống cô đơn, Ian luôn khao khát có một người phụ nữ bên cạnh.
Ian quen biết rất ít phụ nữ. Người mẹ mà chàng hết lòng yêu quý đã qua đời từ khi chàng còn nhỏ, nhưng hình ảnh của bà in trong ký ức Ian rất đậm nét. Chàng nhớ rõ giọng nói dịu dàng của mẹ, những nụ hôn bà đặt lên má con trai lúc bà ôm chặt con và chúc con ngủ ngon. Hình ảnh và tính tình bà mẹ để lại trong trí nhớ Ian một kỷ niệm sâu đậm, đến mức sau này lớn lên chàng mến một người phụ nữ nào, Ian đều thấy do người phụ nữ đó có những nét phù hợp với hình ảnh mẹ trong ký ức.
Chính vì thế mà tuy gặp gỡ nhiều cô gái, Ian vẫn chưa thấy gắn bó với người nào. Những phụ nữ xinh đẹp, vui cười, những cô gái thời chiến tranh khao khát được biến sáu ngày nghỉ phép vô cùng quý báu đối với người lính thành một cuộc truy hoan cuồng nhiệt kéo dài. Ian đã ôm họ rồi quên họ và chàng vẫn giữ trong tâm tưởng là một ngày nào đó chàng sẽ gặp một cô gái "lý tưởng" đúng như chàng mong ước.
Và trong lúc đi bộ dưới vầng trăng đỏ lửa châu Phi, sau cái chết của Jack, Ian đã nghĩ nhiều về cô gái trong ảnh, nhiều đến mức chàng tưởng chừng cô gái đó bằng xương bằng thịt hiện lên đang đi bên cạnh chàng. Ian đã trò chuyện với cô, tâm sự với cô về niềm hy vọng chàng sẽ đạt được trong chuyến đi này. Chàng thổ lộ với cô gái trong ảnh đủ mọi chuyện, kể cả chuyện lượng nước dự trữ sắp cạn kiệt, chuyện đám phu da đen cùng đi kêu ca với chàng là nỗi mệt mỏi ngày càng tăng.
Mục tiêu chuyến công cán đã hoàn thành nhưng Ian biết chưa thể về nước, bởi lại một nhiệm vụ nữa đang chờ chàng, và chàng không thể làm thất vọng cấp trên đang đặt niềm hy vọng chàng sẽ đem lại cho họ những thông tin họ cần thiết.
Thế là đoàn người lại lên đường, xuyên qua rừng rậm, bãi hoang, sa mạc, nơi chưa hề có vết chân người châu Âu, nơi chỉ cần xẩy chân một chút là mất mạng, qua những đầm lầy đầy muỗi mang mầm bệnh sốt rét. Trên những chặng đường gian nan đó, tấm ảnh cô gái ở trong túi biến thành tấm bùa hộ mạng cho Ian. Và Diana cùng ngao du với chàng.
Một hôm đoàn người nghỉ chân tại một thôn xóm thổ dân. Dân ở đây thuộc một chủng tộc đẹp và khỏe mạnh. Do lai với dân tộc Ả-rập, da họ không đen hẳn như người gốc châu Phi. Ian đã giúp được vị tù trưởng ở đây một việc quan trọng nên được ông này hết sức yêu quý. Và chàng rơi vào một tình thế lạ lùng: ông tù trưởng thổ dân mời chàng hưởng một đêm với một trong số các con gái của ông.
Cô gái thổ dân trạc mười lăm tuổi có tấm thân hoàn chỉnh của một cô gái trẻ phát triểm hơi sớm. Thêm vào đó dáng đầu của cô bé có một nét gần như vương giả. Cặp mắt to sâu thẳm, khuôn mặt trái soan. Cô hoàn toàn ở trần, chỉ có một chuỗi ngọc trai thắt ngang eo mà thôi. Cặp vú nhỏ tuyệt mỹ, cũng tuyệt mỹ như toàn bộ thân thể màu đồng của cô.
Đã sáu tháng Ian chưa nhìn thấy bóng dáng một phụ nữ da trắng, ngoài vợ những quan chức có nước da đen chá vì nắng và khô cằn vì sức nóng. Nhưng tấm ảnh trong túi áo không cho phép chàng chấp nhận món quà quý báu kia. Ian không hề thấy muốn ngủ với cô gái da đen tuyệt mỹ và thấy phải giải quyết khó khăn này một cách hết sức tế nhị.
Trong làn ánh sáng mờ mờ dưới mái lều, Ian phải lảng tránh cặp mắt rực lửa đầy khao khát của cô gái thổ dân đang chằm chằm nhìn chàng. Ian không thấy một chút ham thích tấm thân màu đồng nở nang và đôi bàn tay nhỏ nhắn đưa lên van nài chàng chấp nhận.
Ian đã lịch sự, nhã nhặn cảm ơn ông tù trưởng thổ dân và khước từ tặng phẩm quý giá ông ban cho chàng. Chàng khéo léo xin lỗi để cô gái đang yêu kia khỏi oán giận chàng.
Nhưng ông tù trưởng nghe xong đã giận dữ bỏ về, và đêm hôm đó Ian không sao chợp được mắt.
Mới tinh mơ chàng đã ăn mặc chỉnh tề ngồi viết văn bản báo cáo, trong đó chàng kèm thêm lời van nài tha thiết xin cấp trên cho chàng được hồi hương, càng sớm càng tốt.
Và bây giờ, ngắm Diana ngồi đối diện, bên kia bàn ăn, chàng thầm nghĩ, liệu có lúc nào chàng kể ra được với nàng về tấm ảnh nàng đã có ý nghĩa lớn lao đến mức nào trong những ngày chàng bôn ba trên đất khách quê người? Ian rất mong sẽ có lúc được như thế. Đang mơ màng thì tiếng nói trìu mến của cha mẹ Diana, khung cảnh sang trọng làm chàng sực tỉnh. Ian chợt hiểu rằng chàng sẽ không có cách nào làm cho những người này hiểu được hết tâm trạng của một người bị ngập trong bùn và cố giãy giụa để thoát ra, trở về quê hương Tổ Quốc.
Làm sao Ian có thể nói cho nàng hiểu được nỗi cô đơn hành hạ con người đến mức chỉ có nước uống mới làm dịu đi được phần nào, hiểu được rằng sự xa cách những thứ quen thuộc thân thiết nhiều khi đẩy con người ta tìm sự an ủi trong việc chung chạ với những người phụ nữ da màu bản địa hoặc trong việc đắm mình vào những trò mê tín dị đoan, thậm chí cả thuật phù thủy nữa.
Ngay cả khi Diana biết được những sự thật phũ phàng trong khung cảnh man rợ và tàn bạo, nàng cũng không thể có được lòng thương xót thực sự trước những yếu đuối của con người.
Một người đã chết dưới mặt trời châu Phi, nhưng Diana đã quên cậu ta, trong lúc nàng nhẩy nhót. Jack đã đặt lòng tin vào "cô ta" nhưng có ngờ đâu cô ta chỉ coi cậu là trò đùa giỡn, Jack đã mơ tưởng Diana nhưng chỉ gặp phải một sự vỡ mộng.
Bàn tay Ian thọc vào trong túi áo, nắm lấy tấm ảnh nhỏ nhầu nát và vàng ố, rồi đột nhiên chàng xé nó ra làm ngàn mảnh.
Ngọn Tháp Hạnh Phúc Ngọn Tháp Hạnh Phúc - Barbara Cartland Ngọn Tháp Hạnh Phúc