Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: [Ghosts Of Fear Street] 5: Stay Away From The Tree House
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1153 / 15
Cập nhật: 2018-04-28 09:58:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ôi há hốc miệng định gọi anh trai. Nhưng không phát ra nổi tiếng nào. Môi tôi cứ đờ ra.
Tôi lặng lẽ tự sai khiến chân mình bước gần lại phía vật thể không định hình.
Tôi rất hoảng sợ nhưng vẫn muốn biết đó có phải là một con ma không. Tôi phải biết rõ nó là có thật hay là do tôi tưởng tượng ra.
Nhưng hai chân tôi không nhúc nhích được tí nào!
Tôi cố lấy hơi ba lần. Cuối cùng tôi cũng phát ra được một tiếng gọi.
— Steve. – Tôi thì thào. – Anh có nhìn thấy gì không?
— Gì cơ? – Giọng anh Steve lanh lảnh vang lên trong khu rừng tĩnh mịch. – Em nói gì hả Dylan? Sao em phải thì thào như thế? Anh chẳng nghe thấy em nói cái gì.
Tiếng anh Steve cứ vang vang trong im lặng mê hồn.
— Anh không trông thấy… cái gì bên dưới thân cây đằng kia à? – Tôi hỏi lại. Nhưng tôi chưa kịp nói dứt câu thì cái vật tối ngòm ấy đã tan biến vào bóng cây.
— Tĩnh trí lại đi Dylan. – Anh Steve dài giọng.
— Nhưng em đã trông thấy mà! – Tôi nhấn mạnh, mắt chăm chú nhìn vào cái cây ấy. – Một cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện rất to màu đen. Nó nhìn thẳng vào em và…
— Dylan! Steve! Ăn tối! – Tiếng bố gọi sang sảng xuyên qua màn không khí lạnh lẽo và ẩm ướt. Nhưng dường như tiếng bố vang đến từ rất xa. – Khẩn trương lên!
— Đi nào! – Anh Steve kéo tay tôi.
Nhưng tôi vẫn đứng ỳ ra. Mắt đăm đăm nhìn cái cây. Hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng ấy một lần nữa.
— Em cứ việc ở lại đây nếu muốn. – Anh Steve càu nhàu. – Anh về nhà ăn đây.
— Thôi được, thôi được. – Tôi lẩm bẩm. – Nhưng anh em mình sẽ quay lại đây chứ?
— Tất nhiên rồi. Chúng ta có thể quay lại. – Anh Steve đồng ý. – Một lần khác. Có thể là trong vòng một trăm năm tới.
Anh Steve quay gót hướng về con đường mấp mô. Tôi ngoái lại nhìn cái cây lần cuối. Mọi vật vẫn nguyên xi như thế.
Cũng lúc này tôi mới nhận ra sự tĩnh lặng tuyệt đối của khu rừng.
Không một tiếng động.
Không một tiếng chim hót.
Lạ thật. Rất kỳ lạ.
Tôi chậm chạp quay đầu bước theo anh trai. Mình sẽ trở lại, tôi tự hứa với mình. Cho dù khu rừng này có đáng sợ đến đâu… Mình vẫn sẽ quay lại. Đây có lẽ là cơ hội duy nhất giúp mình gặp được một con ma!
Chúng tôi hối hả về nhà, càng để ý tôi càng thấy mọi thứ trong rừng này đều lạ thường. Về gần nhà thời tiết cũng ấm dần lên.
Có phải các cuốn sách viết về ma có nói những ngôi nhà bị ma ám đều lạnh lẽo không nhỉ? Tôi cần phải đọc tất cả những dấu hiệu về sự xuất hiện của ma ngay lập tức!
Steve đi thẳng vào nhà rêu rao với bố mẹ tôi.
— Dylan lại trông thấy lần nữa. – Anh ấy luôn coi tôi như con trẻ.
Dưới ngọn đèn bếp sáng choang tôi khó mà tin chắc mình đã trông thấy bóng ma lúc ở ngoài rừng. Nhưng tôi biết là mình đã thấy. Và tôi không thể thôi không nghĩ về chuyện đó.
Trong lúc ăn tối tôi đã để rớt nước sốt thịt ra áo. Và mẹ đã ba lần nhờ tôi lấy bánh mì mà tôi không để ý.
Tôi còn nghe rõ tiếng anh Steve cười nhạo mình nhưng cũng không thèm bận tâm. Ngồi thêm một lát tôi xin phép đứng dậy và đi lên gác về phòng mình. Tôi cần phải bắt tay nghiên cứu ngay về ma.
Mấy phút sau anh Steve xông vào phòng rồi nằm dài xuống tầng dưới cái giường tầng của chúng tôi. Anh ấy với lấy ba lô của mình, lôi ra một quyển sách và bắt đầu rên rỉ.
Tôi thừa biết cái gì sắp diễn ra.
— Dylan, bé của tôi, anh có…
— Một thỏa thuận với em. – Tôi nói nốt.
— Lần này là đề nghị tử tế mà. – Anh Steve phản ứng. – Em sẽ viết bài luận môn xã hội học cho anh còn anh sẽ đi rao báo vào tất cả những sáng thứ hai, thứ tư và thứ sáu, bất kể trời mưa.
Tôi lập tức nhận thấy thỏa thuận này bắt tôi phải làm việc trong bốn ngày trong khi anh Steve chỉ phải làm có ba.
Mà anh ấy lại còn bắt tôi đi đưa báo cả vào sáng chủ nhật.
Ai cũng biết đó là công việc vất vả nhất.
— Không được. Em sẽ chọn những ngày mưa. – Tôi với lên giá sách lấy cuốn Bách khoa toàn thư từ A đến Z về ma quỷ, lần tìm phần nói về thời tiết lạnh lẽo.
Cuốn từ điển chỉ rõ thời tiết lạnh lẽo là dấu hiệu của những địa điểm có ma.
Tôi biết mà!
— Sao nào? – Anh Steve lên tiếng hỏi. Anh ấy vẫn chưa thèm giở cuốn sách xã hội học của mình ra. – Em muốn thỏa thuận kiểu gì nào?
— Anh nghĩ sao nếu em làm bài luận, đổi lại anh giúp em dựng lại ngôi nhà cây? – Tôi đề xuất. – Hoặc thế, hoặc không gì cả. – Tôi nói nhanh. Tôi đã học được một vài trò kiểu đó từ Steve.
— Không đời nào anh giúp mày dựng lại cái nhà cây đó. – Anh Steve đáp. – Thà viết một trăm bài luận còn nhanh hơn. Chỗ ấy đã hoàn toàn đổ nát rồi.
— Nhưng anh thử nghĩ xem nó sẽ tuyệt đến mức nào. – Tôi ngồi xuống ghế, tay cầm một tờ giấy to và bắt đầu vẽ phác họa lên đó. – Một ngôi nhà hai tầng của riêng chúng ta, nơi không ai có thể làm phiền chúng ta.
— Chẳng đáng phải vất vả như thế. – Anh Steve trề môi.
Tôi tảng lờ lời anh ấy và tiếp tục vẽ. Vẽ xong tôi giơ bản phác họa lên trước mặt anh Steve.
— Oa! – Anh Steve kêu lên. – Em tưởng em có thể tạo ra cái ròng rọc kỳ quặc ấy và dựng lại được tầng hai của ngôi nhà trên cây à?
— Chắc chắn được. Nhưng dứt khoát là phải có sự giúp sức của anh.
Thực ra không hẳn vậy. Anh Steve có thể sẽ chỉ toàn làm vướng chân tôi thôi. Nhưng nếu cái bóng đó thực sự là một con ma, và nếu nó quay lại, tôi muốn anh Steve thấy nó. Khi ấy, tôi sẽ có thể chứng minh cho anh Steve rằng có ma thật.
— Nào anh Steve. – Tôi tiếp tục thuyết phục. – Đây là một nơi rất thú vị để leo trèo. Mà không ai có thể quấy rầy chúng ta học bài ở đó. – Tôi rời ghế ngó ra cửa sổ cố xem từ đây có thể nhìn thấy ngôi nhà cây ấy không.
— Ừmmm… – Anh Steve trầm ngâm một lát, anh ấy vuốt vuốt đám tóc thò ra sau gáy mũ. – Thôi được, anh đồng ý.
Các bạn thấy tôi biết cách thuyết phục anh mình đấy chứ?
— Nhưng ngày mai em phải làm nhiều việc hơn. – Anh Steve lại kì kèo. – Bởi chính em mới là người thích đến chỗ ngôi nhà cây đó.
— Anh thật là… – Giọng tôi chợt tắc nghẹn.
— Thật là sao? – Anh Steve hỏi lại.
Tôi không trả lời anh.
Tôi còn bận nhìn qua cửa sổ. Ngay vị trí mà tôi cho là có ngôi nhà cây.
— Nhìn kìa! – Tôi kêu to. – Nhìn kìa! Đằng kia! Một tia sáng phát ra từ ngôi nhà cây!
— Chắc em lại nhìn thấy vật gì đó như mọi khi chứ gì. – Anh Steve làu bàu. Anh ấy miễn cưỡng nhỏm dậy và cũng nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh ấy nhoài hẳn ra sát cửa kính, đưa hai tay khum khum quanh mắt. – Ơ! Có một tia sáng nhảy nhót quanh đó.
— Sao lại có người đi vào rừng đêm hôm thế này nhỉ? – Tôi thắc mắc.
— Một câu hỏi được đấy! – Anh Steve tán thưởng.
Chúng tôi cùng im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, dõi theo ánh sáng lập lòe lúc ẩn lúc hiện.
Tôi nghĩ thầm: liệu đấy có phải là ma? Có thể lắm. Nhưng tại sao ma lại cần ánh sáng?
Chỉ có một cách để xác định chắc chắn.
— Hãy đến đó kiểm tra xem. – Tôi nói khẽ.
Thật ngạc nhiên anh Steve không hề phản đối cũng như tìm cách thỏa thuận gì. Anh ấy lôi trong tủ ra cái áo len và trùm qua đầu.
— Lần này thì anh không sợ chết rét nữa. – Anh ấy tuyên bố. – Đi thôi. Em còn chờ gì nữa? – Anh Steve cười và vỗ hai tay vào tay tôi.
Kể ra có anh cũng hay đấy chứ!
Trước khi ra khỏi phòng, Steve còn bật đài lên.
— Tốt nhất là để trong phòng có tiếng động.
Anh Steve nói đúng, đôi khi bố mẹ cũng thấy nghi ngờ nếu phòng chúng tôi quá im ắng. Bố giải thích là vì bố sợ chúng tôi “giết” nhau mất. Ha ha ha.
Tôi theo chân anh Steve đi xuống cầu thang. Chúng tôi đều bước qua bậc thứ ba. Đó là bậc làm phát ra tiếng cọt kẹt.
Khi đi ngang qua bếp tiện tay tôi cầm theo cái đèn pin trên giá tủ. Chúng tôi khẽ khàng đi qua sân sau nhà và hướng vào rừng. Tôi bật đèn pin lên.
Chẳng có tác dụng mấy. Cả hai chúng tôi vẫn vấp phải đất và rễ cây như thường. Đi được khoảng ba mét anh Steve đã giở giọng ca thán như mọi khi.
— Tại sao chứ? – Anh ấy ca cẩm. – Tại sao, tại sao, tại sao? Tại sao mình lại đồng ý cơ chứ? – Mỗi bước chân anh ấy lại rên lên cái điệp khúc “Tại sao?”
Tôi muốn bảo anh ấy im miệng đi. Nhưng lại không muốn làm anh ấy nổi cáu. Tôi không muốn chọc giận anh ấy bỏ về.
Khi đi được nửa đường, anh Steve thay đổi điệp khúc. Anh ấy bắt đầu “Lạnh, lạnh, lạnh, lạnh.”
Anh ấy thực sự gây phiền nhiễu rồi. Nhưng tôi buộc phải công nhận là lạnh thật. Tôi bắt đầu run lập cập.
Nhưng đây là dấu hiệu tốt!
Đúng. Lạnh đúng là một dấu hiệu tốt.
Bởi lạnh có nghĩa là có ma.
— Em có thấy gì không? – Anh Steve thì thầm vào tai tôi.
— Không… nhưng chờ đã. Có thể. – Tôi nhìn chăm chú vào một cái cây sồi cao to. – Kia rồi! – Tôi chỉ. – Em vừa nhìn thấy có ánh sáng lóe lên bên cạnh cây. Rồi nó lại tắt phụt.
Tôi cắm mũi giày xuống nền đất, giữ cho hai chân đứng thật vững để khó mà bị mất thăng bằng được, đấy chính xác là những gì tôi phải làm lúc này.
Tôi nuốt nước bọt.
— Có ai ở đó không? – Giọng tôi cao vút lên.
Ánh đèn lại loé lên.
Rồi tắt phụt.
Quẹt, quẹt, quẹt.
— Anh… anh có nghe thấy gì không? – Tôi lắp bắp hỏi Steve. Anh ấy gật đầu.
Có cái gì đó đang di chuyển trong đêm tối.
Quẹt, quẹt, quẹt.
Lại nữa. Giống y như tiếng chân ma lướt trên cỏ ướt. Đang chuyển động. Về phía chúng tôi.
Tôi khua khoắng loạn xạ cái đèn pin lên. Cố nhìn xem nó là cái gì.
Chợt tôi nghe thấy một âm thanh khác. Một giọng nói. Một tràng cười.
— Steve, anh có nghe thấy gì không? – Tôi thì thào hỏi anh Steve. – Nó cười đấy.
— Chiếu đèn vào đó đi. – Anh Steve thì thào lại.
Giọng anh ấy có vẻ sợ. Tôi biết mình cũng thế.
Tôi vung đèn thẳng theo hướng phát ra tiếng động và lập tức hai hình hài người hiện ra tiến thẳng về phía chúng tôi.
Là con gái.
Hai cô bé khum tay che ánh đèn và cười khúc khích.
Hai cô bé còn sống hoàn toàn.
Ngôi Nhà Cây Ngôi Nhà Cây - R.l.stine Ngôi Nhà Cây