Số lần đọc/download: 2596 / 50
Cập nhật: 2016-05-21 23:27:59 +0700
Chương 2: Khu Vườn Ảo Mộng
P
hương Học Nông lại ngủ vùi sau cơn say bí tỉ. Phương Đăng nằm trên chiếc giường nhỏ bên kia rèm, nghe tiếng chai rượu thủy tinh rơi xuống đất đánh ầm một tiếng nhưng không vỡ, quay tít trên sàn nhà, ngay sau đó là tiếng ngáy lớn của cha cô như sóng cuồn cuộn tới. Cô thử cố thiếp đi, chợt mùi tanh của bùn từ xung quanh bay tới, lúc này cô mới biết, thứ âm thanh thay nhau ập đến không phải là tiếng ngáy, mà là tiếng gió.
Gió thổi rơm rạ quét qua gò má Phương Đăng, cô cúi đầu, hoa dại không tên bị cô giẫm dưới lòng bàn chân, bốn phía là cỏ hoang khô héo cao đến ngực cô, đổ rạp trong gió, cúi đầu, nỉ non thì thầm. Căn phòng nhỏ mà cô và cha thuê trọ biến thành một bóng xám nhạt nhòa phía sau lưng, cách Phương Đăng không xa, đằng sau cây kê huyết đằng có hoa màu tím và những sợi râu lòng thòng của cây đa, rèm cửa sổ màu đỏ khẽ rung lên trong gió.
Vậy là cô đang ở trong sân vườn hoang của Phó gia hoa viên. Mảnh đất tổ của ông vua cao su Nam Dương xinh đẹp trong truyền thuyết đã thành một khu vườn hoang tàn, chỉ có căn lầu nhỏ ở phía Đông vẫn giữ nguyên, hành lang bằng đá ngọc bích ở phía Tây đã sụp đổ chỉ còn là đống gạch ảm đạm.
Phương Đăng dẹt cỏ phía trước, đi về hướng căn lầu nhỏ. Rõ ràng khoảng cách cùng lắm chỉ khoảng mười mấy bước, có thể do cây cỏ rậm rạp dưới chân giống như tấm lưới buộc lại, khiến chân cô chậm chạp, ngón tay bị cỏ cào nứt nẻ, nhưng không đau. Cô thở hồng hộc, cánh cửa sổ kia vẫn còn xa lắm. Trong lòng như lửa đốt, Phương Đăng không chút suy nghĩ liền quay về hướng cửa sổ đó kêu lên một cái tên.
Từ đâu cô nghe được cái tên này? Là trong tiếng than khóc của cô cô, hay là từ những lời nói linh tinh của những người rảnh rỗi trên đảo? Cái tên đó bị gió thổi bay tứ tán, lúc này, tấm rèm cửa sổ màu đỏ có một người từ từ kéo ra.
Anh đứng ngay bậu hoa hình vòm cung bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn Phương Đăng ở bên ngoài, chính là khuôn mặt từng hoảng hốt vào buổi chiều nay, vừa đẹp vừa nhợt nhạt, phảng phất tựa như đá cẩm thạch sau khi bị mưa trút nước dội qua, sạch sẽ lại hơi lạnh lẽo.
Trong mắt Phương Đăng, mùa mưa triền miên ở Qua Âm Châu lần đầu tiên trở nên quang đãng. Đằng sau anh, cũng là thế giới mà cô tò mò sau khung cửa sổ, lại là một mảnh trời màu xanh, mang theo sự trong sáng an nhiên đặc biệt khi cơn mưa to đi qua, không thấy được bờ bến.
Dáng vẻ cô lúc đó để lộ sự ngốc nghếch, giống như con bé nhà quê lên tỉnh, thậm chí có chút sợ hãi, từ từ dừng bước, không dám tiến lên, lại không muốn bỏ đi.
Không ai lên tiếng, cô nghe thấy tiếng gió, vậy thì tốt… Nhưng, sao gió lại từ từ xen lẫn vào tiếng trả lời nhẹ nhàng, nghe quen thuộc, giống như… hạt mưa nhỏ xuống phiến ngói xi măng.
Phương Đăng mở mắt, rồi mau chóng nhắm mắt lại, chỉ uổng công thôi, cô đã tỉnh. Không có bầu trời màu xanh, thế giới ngoài cửa sổ chìm trong cơn mưa lặng lẽ buổi sáng sớm.
Buổi tối sau khi Phương Học Nông uống xong hơn nửa bình rượu mạnh liền nôn đầy nhà. Đang qua ngày chủ nhật, mai phải đến trường, Phương Đăng cố hết sức mới dọn dẹp xong tàn cuộc, sau đó đi nấu cháo cho hai cha con. Buổi trưa, Phương Học Nông mơ màng từ từ bò dậy, chuyện đầu tiên là sai con gái đi xuống lầu mua rượu. Trước kia ông cũng uống nhiều, nhưng giống như hôm nay, vừa thức dậy lại muốn uống rượu thì là chuyện hiếm.
“Không có tiền!” Phương Đăng tức giận từ chối. Sau khi dọn đến Qua Âm Châu, cha cô không ra ngoài làm việc, trong tay cô có một ít tiền, đó là tiền ăn cho hai người trong nửa tháng, có đánh chết cô cũng không đưa ra.
“Không có tiền thì nợ, mày xuống lầu nói với lão Đỗ là tao muốn uống rượu, lão ta sẽ đưa không”.
Nghe vậy Phương Đăng cười nhạt, lão chủ tiệm tạp hóa dưới lầu chỉ biết hỏi: “Thằng cha Phương máu mủ lúc nào mới có thể đóng tiền phòng nửa tháng sau đây?”
Phương Học Nông thấy con gái không lên tiếng, bực bội đưa tay đẩy cô: “Đi, mua rượu!!!”
Phương Đăng vốn định đẩy tay cha xuống, ngẩng đầu lên thấy cặp mắt đục ngầu của cha mình, trong mắt phủ đầy những tia đỏ màu máu, vẻ mặt lại hết sức bi thương. Đã rất lâu cô không cảm nhận tình huyết nhục ở người đàn ông này, trừ khát khao với rượu, còn lại ông ta đều như cái xác không hồn, lúc cô cô Chu Nhan chết, ông chỉ thẫn thờ đem đi hỏa táng.
“Ngoan nào, tao chỉ muốn nửa cân, uống xong nửa cân này sẽ không uống nửa”. Phương Học Nông lấy giọng nhẹ nhàng van nài con gái, ông ta biết nếu tự mình đi, lão Đỗ sẽ không bao giờ bán.
Phương Đăng dĩ nhiên không tin lời một con ma men, nhưng cô chợt cảm thấy xót thương con người bạc nhược này. Ông ta sống trên đời này còn có ý nghĩa gì? Có gì vui vẻ? Trừ cơn mê ngắn ngủi sau khi bị cồn trong rượu kích thích.
“Tốt nhất là uống chết luôn đi!”.
Phương Đăng kẹp tóc lại rồi đi nhanh xuống lầu. Cô biết rõ không thể mua thiếu. Có khi tạm thời tiết kiệm được chút tiền, rồi cũng sẽ đánh đổi bằng thứ khác. Lúc cô đem tiền nửa cân rượu bỏ lên chiếc tủ kính đầy vết nứt bẩn thỉu trong tửu điếm của lão Đỗ, ông ta rót rượu, đem bình đưa lại cho cô, không biết vô tình hay cố ý sờ một cái lên mu bàn tay Phương Đăng.
Tay Phương Đăng run lên, chai rượu chưa đậy nắp bắn mấy giọt ra ngoài, mùi vị đó khiến người ta muốn nôn nửa, cô không động đậy, liếc nhìn lão già đối diện.
Lão Đỗ sờ soạng được rồi, thấy cô bé nhỏ này mặt mày lạnh tanh, không hoảng sợ cũng không tránh né, có thể là bị hù dọa phát khiếp, hay là đang dọn đường cho hươu chạy, trong lòng mừng thầm, vì vậy gan lại lớn thêm vài phần, giơ cánh tay thăm dò tìm kiếm hướng về ngực cô.
“Mày và cô của mày năm đó dáng dấp y nhau, thật là đẹp… Mái tóc này…”
Ban ngày mở cửa làm ăn, lão Đỗ cũng không dám lỗ mãng quá mức, đầu ngón tay quệt lên quệt xuống tên lọn tóc thả dưới đầu ngực Phương Đăng, như một điểm dừng ngắn để tiến xa hơn tiếp.
Phương Đăng cúi đầu gạt tay hắn ra, bất thình lình lui về khống chế cổ tay hắn lại, nhăn mày kêu lên một tiếng, giây tiếp theo tính là sẽ khóc lớn lên. Lão Đỗ không ngờ đến chuyện này xảy ra, muốn mau chóng bịt miệng cô lại. Phương Đăng vùng lên hét một tiếng, âm thanh không lớn không nhỏ, đủ để lão Đỗ hốt hoảng. Bà vợ ông ta đang ở phía sau cửa hàng nấu cơm, hai nơi chỉ cách một căn phòng ngủ. Bà vợ lại hung dữ vô cùng, thường ngày không có chuyện gì, lão Đỗ còn sợ bà ta ba phần, lá gan của ông ta to lắm cũng chỉ là đùa với con bé nhỏ nhà ma men này một chút, nếu bị bà ta bắt gặp, không chết cũng phải chịu bị lột da.
“Đừng la! Con gái mà bị người khác nhìn thấy thì mất mặt lắm!”
“Ông không biết xấu hổ!” Nét mặt Phương Đăng lộ vẻ hoảng sợ, đôi mắt rưng rưng, liều chết lùi lại nhưng không buông tay lão ta ra, cũng không biết ở đâu ra sức nữa.
Lão chủ hoảng sợ liếc mắt nhìn ra phía cửa sau nhà, nóng lòng thoát khỏi, càng cố thì tiếng của Phương Đăng càng lớn hơn vài lần: “Ông muốn làm gì hả? Tay chân để yên cho đúng đắn chứ!”
Lúc này là giờ ngọ, mọi người đa số đều ở trong nhà chuẩn bị ăn cơm, mưa lại lớn, người đi trên đường cũng không nhiều, có thể lão Đỗ tựa hồ nghe tiếng bước chân từ nhà bếp vọng lên.
“Coi chừng bà ta cào nát mặt mày!”. Lão ta tức giận đe dọa.
“Ông táy máy tay chân trên người tôi, tôi sẽ nói cho bà ta biết!” – Phương Đăng khóc thút thít.
Lão Đỗ thở mạnh: “Ai sẽ tin lời của con nhóc chết tiệt như mày hả?”
“Sẽ có người tin!”
Phải, dù cho cha của cô đúng là ma men, không dám động thủ với lão chủ nhà, có thể bà vợ của Lão Đỗ sẽ cào nát mặt cô, nhưng nhất định phải chém đứt tay lão chồng trước đã.
Lão Đỗ nhìn cô gái như nụ hoa lê mong manh trong mưa nhưng dáng vẻ cứng cỏi, có hơi hiểu ra, nhỏ tiếng cầu xin: “Đừng làm lớn, bà cô này, mày muốn gì? Hay cứ cầm rượu về, tao không lấy tiền!”
Lão ta vội vã cầm tiền trên quầy, tiện tay còn lấy một viên kẹo nhét hết vào lòng bàn tay Phương Đăng.
Tiếng khóc thút thít của Phương Đăng khiến ruột gan lão bị hù dọa cũng sắp vỡ, lão gật đầu một cái: “Hạ nửa tháng tiền thuê phòng tao đã thu, được không, được không hả?”
Bàn tay ông ta bị khóa chặt lại nay đã được nới lỏng, lão ta còn không kịp phản ứng, chai rượu trong tay kia của Phương Đăng rơi bể nát trên sàn nhà của tiệm tạp hóa, bà Đỗ đứng ngay cửa sau tiệm tạp hóa, mặt mũi hồ nghi.
“Các người làm gì vậy?”
Phương Đăng vừa khóc vừa nói: “Chú Đỗ vung tay quá nhanh, tôi không cầm chắc. Rượu đổ rồi, cha không thể không đánh chết tôi!”
“Tao không biết, bán rượu thì phải thu tiền”. Bà Đỗ liếc một cái lên chai rượu vỡ nằm trên sàn nhà: “Còn ông nữa, đến rót rượu cũng không xong, lau sàn nhà sạch sẽ cho tôi!”. Giọng nói của bà hùng hổ cao lên, quay đầu lại đi vào nhà bếp.
Lão Đỗ thở phào nhẹ nhõm, lòng mắt hơi hạ xuống, nhìn thấy nước mắt của Phương Đăng còn chưa ráo, gương mặt không phân biệt được buồn hay vui, trong lòng lại đánh trống một trận. Lần này, đầu óc lão ta đã linh hoạt hơn, liền nghiêng đầu cầm bình rượu mới đưa cho cô.
Phương Đăng đưa tay đón lấy, không quên nói một tiếng: “Cám ơn, chú Đỗ!”
Cô ra khỏi tiệm tạp hóa, còn nghe được tiếng lão Đỗ lầm bầm phía sau: “Thật gian xảo!”
Vừa định theo lối hẹp đi lên lầu, Phương Đăng bỗng nhiên dừng lại, né người nhìn về phía bên trái tiệm tạp hóa, cách đó không xa bên cạnh bồn hoa của cô nhi viện Thánh Ân quả nhiên có một người đứng, ước khoảng năm giây, cô mới thực sự thắc mắc người đó là ai.
Qua Âm Châu không có nhiều đại lộ rộng lớn, nếu không phải là sườn núi cao thì là sườn núi thấp, vườn của nhà họ Phó và cả tiệm tạp hóa đều là nằm trên ngọn đồi cao, cho nên người cùng đi đến mới vừa rồi là ở phía dưới. Lão Đỗ và cả Phương Đăng nhìn về phía cửa cũng không phát hiện có người, nhưng từ góc độ anh ta đứng, Phương Đăng nghi ngờ anh ta đã chứng kiến hết màn kịch kia rồi, hơn nữa là cố ý không muốn bị cuốn vào chuyện ồn ào.
Giờ đây vở kịch hay đã dứt, anh ta cũng từ từ bước qua bồn hoa nhỏ, tiếp tục đi theo con đường của mình.
Phương Đăng không di chuyển, vẫn đứng ở tư thế cũ lách người nhìn anh ta. Lúc đi ngang qua cô, anh ta xem như không có chuyện gì, coi cô như thảm hoa dại ven đường hay là cái thùng rác trong ngõ hẻm, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến mình.
Phương Đăng há miệng, cổ họng như mắc phải vải bông nghẹn lại, giơ mắt nhìn anh ta đi qua tiệm tạp hóa của lão Đỗ, ma xui quỷ khiến thế nào lại bước theo anh ta.
Trời mưa rả rích, anh ta cầm cây dù màu đen, vác giá vẽ, Phương Đăng một tay ôm bình rượu, còn một tay khác che đỉnh đầu lại một cách vô ích. Cô không cố ý đi rập theo bước chân của anh ta một cách đều đặn. Tiếng giày khua cùng tiếng mưa rơi xuống mặt đường lát đá xanh, anh ta nhất định cảm giác được có người đang đi theo sau lưng mình, nhưng anh ta không quay đầu lại, càng không tiến nhanh hoặc thả chậm tốc độ, bản vẽ đánh đều theo bước chân anh ta, nằm trên sống lưng gầy và thẳng tắp đó.
Tóc Phương Đăng đã ướt, vẫn còn ngu ngơ mơ hồ đi theo sau lưng anh ta, nhưng không biết có tác dụng gì nữa, tựa hồ như chưa hoàn toàn tỉnh lại sau giấc mơ tối hôm qua. Không kể đến giấc mơ, trên thực tế cô chỉ gặp gương mặt của người này lóe lên sau tấm rèm, có thể cô biết anh ta chính là người đó, vẻ mặt của anh ta đúng là của người đó, tư thế lúc bước đi tất cả đều là dáng vẻ trong trí tưởng tượng của cô.
Phó gia hoa viên vốn nằm xéo bên trên tiệm tạp hóa, đi một lát đã đến ngay trước cửa. Toàn bộ ngôi nhà cùng vườn hoa đều có tường cao, cổng sắt khóa kín, anh ta dừng lại, dùng chìa khóa mở cánh cửa sắt bên trên.
Cánh cửa sắt kêu két một tiếng rồi bật ra, anh ta đi vào rồi khóa lại lần nữa. Phương Đăng đứng cách đó không xa, đối mặt với anh ta bên trong cánh cửa sắt. Cô cắn môi dưới, không lên tiếng, đầu cũng không dám ngẩng quá cao, giơ mắt nhìn bàn tay có những ngón thon dài đang hí hoáy với chiếc khóa sắt, cho đến khi tất cả đều đã đâu vào đó, bên trong cửa, anh vẫn còn đứng ở đó, cô mới ngước mắt nhìn đối lại với tầm mắt của anh.
Chai rượu trong tay bị cô ôm trước ngực, ít nhất ở tư thế này cô nhìn có chút mạnh mẽ hơn, kiểu hùng hồn ngay thẳng hơn một chút.
Ánh mắt anh ta chỉ dừng lại trên mặt Phương Đăng một giây. Đó là tò mò? Nghi hoặc… hay là… khinh bỉ? Anh ta đã đi vào một hướng khác trong vườn. Ngoài cửa, Phương Đăng nhớ lại màn kịch ở tiệm tạp hóa, cô chưa bao giờ thấy chán ghét bản thân mình như lúc này.
Phương Học Nông nhìn thấy cả một bình rượu mới toanh thì vui không tả xiết, ngay cả hỏi rượu từ đâu có cũng không, liền nhanh tay mở nắp bình mà uống. Phương Đăng buồn bã nằm xuống giường một lúc, khi ngẩng dậy đã là hoàng hôn, Phương Nông Học nằm trên giường tre, có dùng hai chân mà đá ông ta cũng không biết kêu đau. Như vậy cũng tốt, cô vốn không có khẩu vị gì, ngay cả cơm tối cũng có thể tiết kiệm.
Phương Đăng lại nghĩ đến người đó. Cô từng nghe nói một chuyện liên quan đến anh ta, vậy là anh ta sao? Anh ta cũng biết trên đời có một người như cô tồn tại, vậy anh ta nhất định cũng biết cô là con gái của tên ma men thối rửa. Người cha hư hỏng thì cô con gái cũng hư hỏng thôi, cho nên hành động của anh ta như vậy cũng chẳng có gì kỳ lạ cả. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy hơi khổ sở, cảm giác này đã lâu rồi chưa xuất hiện trong đầu cô. Cô đã quen bị người ta chê cười, bị xem thường, nếu như những lời đồn đại đều là thật, vậy trừ cha cô, trên đời này cô vẫn còn lại người thân. Đây thật sự là một chuyện kỳ lạ, một người như vậy lại có cùng huyết mạch với cô, nhưng mọi quan hệ hoàn toàn khác nhau, hơn nữa so với cô lại xuất thân từ một dòng họ danh giá hơn, sống tại hoa viên trong truyền thuyết chỉ cách một con đường. Anh ta tốt như vậy, giống như là một đám mây bay hay chỉ trong ảo mộng. Liên quan đến anh ta là điều sạch sẽ đẹp đẹp đẽ duy nhất tồn tại đối với cô trong thế giới ô trọc này.
Bầu trời trước kia đổ mưa như bị thủng, nay như thu lại, chỉ còn tầng mây cũ dầy cộm nặng nề đè nén không trôi. Phương Đăng vỗ tay phủi nước bùn, leo ngồi trên tường rào nhìn xuống quan sát. Cô là người có thói quen tự do thoải mái, nhờ địa thế của gốc cây ăn quả ven đường, leo lên bức tường sụp đổ một bên của nhà họ Phó cũng không phải là chuyện gì khó khăn cho lắm. Lối này cũng không hướng ra hẻm, chẳng ai phát hiện ra cô, những chỏm đỉnh bằng thép sắc bén dựng trên tường rào cũng bị bong ra chừa một lỗ hổng, vừa đủ cho cô leo lên ngồi.
Cô nhai cục kẹo cao su mà buổi trưa lão Đỗ đã kín đáo dúi vào tay, rướn cổ lên nhìn xung quanh. Anh ta đang ở căn lầu nhỏ phía Đông gần đó, chỉ vì cửa sổ đều hướng về bên kia, dưới chân cô là một khoảng đất rộng. Trong góc vườn có một căn chòi mát nhỏ đã sập một nửa, kế bên chòi mát là miệng giếng, bốn phía hoa cỏ sum xuê, cũng hoang vắng như lối cửa chính. Phương Đăng còn đang suy nghĩ có nên nhảy xuống xem một chút hay không, chợt hiểu ra tại sao nơi này hoa cỏ được chăm sóc rất chu đáo. Vì người cô muốn tìm cầm cây kéo làm vườn trong tay, đang ở góc rẽ nơi mà tầm mắt cô có thể nhìn thấy, cúi đầu cắt tỉa một chậu hoa mà cô không biết tên gì, dường như anh cũng không phát hiện có người khách không mời mà đến đang ngồi trên tường ở bên ngoài.
Bề ngoài của anh ta không đem lại cho người khác cảm giác thân thiện, cũng không hẳn là lạnh lùng, chỉ có vẻ như xa cách,mọi thứ đều như có một chút khoảng cách, buổi trưa đã một lần làm cho Phương Đăng khó xử. Cô cảm thấy anh ta ở trong nhà cũng là kẻ ăn trên ngồi trước, thật sự ra dáng con cái nhà giàu, mặt dù con nhà giàu bình thường sống ra sao làm gì, bản thân cô cũng không biết rõ. Dù sao cũng không phải như cô đang nhìn thấy bây giờ, ống tay áo, gấu quần đều bị nước mưa vấy trên hoa cỏ làm ướt, trên một bên mặt còn dính cả chút bùn.
Động tác của anh ta rất nhuần nhuyễn, ánh mắt tập trung, kéo làm vườn trong tay anh ta vừa nhịp nhàng vừa linh hoạt, cảnh tượng này khiến con người anh ta trở nên hiền hòa hơn rất nhiều. Phương Đăng cũng suồng sả đứng lên, tiện tay nhặt hòn gạch vỡ trên đầu tường ném nhẹ về hướng đó. Viên gạch vừa đúng rơi trên nhánh cây ngọc lan ngay trước mặt anh, anh hoảng hốt đưa tay ra chặn lại khiến nước trên cây văng tứ phía, vừa nghiêng đầu là nhìn thấy Phương Đăng. Lần này, vẻ mặt anh ta lộ rõ sự kinh ngạc.
“Phó Kính Thù, là anh phải không? Phó Kính Thù?”
Cô cũng cảm thấy những lời nói này không mấy hay ho, nên tự mình nở nụ cười trước.
“Cô theo tôi làm gì?” Anh ta không cười, nhưng cũng không có vẻ tức giận.
Phương Đăng nói: “Thì ra anh biết nói chuyện, tôi còn tưởng rằng anh bị câm. Hồi trưa tại sao anh không hỏi?” Cô cố tình làm ra vẻ dửng dưng, thổi kẹo cao su đang nhai thành bong bóng, nhưng nào ngờ dùng sức quá mạnh, kẹo cao su nổ một phát dính đầy miệng.
Cô không dám chắc trên khóe môi anh ta có phải thoáng qua một nụ cười không. Anh ta nói: “Hồi trưa? Ah… tôi sợ cô lừa tôi.”
Lời nói như vậy mà anh ta nói ra thật nhẹ nhàng. Phương Đăng tức tối lấy lưỡi liếm một vòng kẹo cao su trên khóe miệng, tưởng có thể chùi sạch nào ngờ lại quá khó khăn. “Kẹo quái gì thật tởm!” Nghĩ cũng biết lão Đỗ sẽ chẳng cho thứ gì tốt! Cô không muốn thừa nhận tâm tình trở nên hỏng bét là vì câu nói tưởng vô tình nhưng quan trọng của Phó Kính Thù.
Anh ta không nói gì thêm, lại cúi đầu xuống dùng kéo tỉa chậu hoa có hình thù kỳ lạ. Phương Đăng càng kéo kẹo cao su, trong lòng lại càng buồn bực.
“Lão ta chẳng tốt đẹp gì. Từ lúc cha con tôi dọn vào đó, ánh mắt lão ta đã lộ rõ là dại gái, luôn nghĩ đến chuyện lợi dụng”. Cô cúi đầu nhìn xuống đầu ngón chân mình, co chân đá một cái thẳng vào nhánh cây trên tường của sân vườn. “Nên tôi cũng lợi dụng đồ của lão ta, có thể nói cho lão ta đáng đời! Dù sao cũng cần có người dạy dỗ lão ta một chút!”
Cô nói xong những lời đanh thép đầy chính nghĩa đó, bản thân cũng cảm thấy không thú vị gì. Cô là sứ giả chính nghĩa sao? Đi lừa ma gạt quỷ thì có.
“Cha tôi trong nhất thời không thể đóng tiền thuê phòng nửa tháng sau được. Đối với tôi mà nói tiền rất quan trọng.” Cô không muốn bị hai vợ chồng lão Đỗ tống cổ ra ngoài, không thể dọn nhà nữa. Mặc dù phòng trọ đó đầy mùi hôi thối, nhưng cô lại cảm thấy rất tốt, ít nhất là nơi đó còn một cánh cửa sổ.
Nói xong, cô nín thở để xem phản ứng của anh ta. Mắt anh ta vẫn hướng về phía chậu hoa, tư thế như đang cắt tỉa, đường kéo chậm lại, một lúc sau mới lên tiếng: “Tôi không có rượu, cũng không phải là chủ nhà của cô, cũng chẳng có tiền”.
Không phải là lời phê phán đầy đạo đức, cũng không phải khinh khi, chẳng có chút an ủi hay thương hại nào. Phương Đăng cảm thấy trong lòng cũng trở nên thoải mái hơn, gương mặt đã khôi phục lại dáng vẻ vui tươi, nở nụ cười.
“Sao anh không có tiền? Anh có nhà lớn như vậy, vườn hoa lớn như vậy”. Vừa nói cô vừa hoa chân múa tay. “Cái gì mà anh không có?”
Động tác của cô đưa ra quá mạnh, suýt nữa là ngồi không yên, toàn thân trên chóp tường lảo đảo suýt ngã.
Phó Kính Thù nói: “Tôi cũng không có tiền thuốc nuôi người bị té gãy chân đâu!”
Phương Đăng phát hiện, so với con người lãnh đạm, giọng nói như của anh ta lại êm ả như gió mùa xuân. Vừa ôn hòa, vừa kềm nén, không nhanh không chậm, dường như trời ban cho sức mạnh khiến người ta hoàn toàn tâm phục. Cô nghĩ, nếu dùng thanh âm này mà thuyết phục cô đêm tối là ban ngày thì e là cô cũng sẽ tin.
“Anh đang làm gì đó? Tôi có thể giúp anh. Hay là để tôi tưới hoa thay anh nhé, sức tôi cũng không tệ đâu.”
“Cám ơn, vừa mới mưa xuống, hoa sẽ bị cô tưới chết…Mà nè, cô cũng đừng nhảy xuống”
Anh còn chưa nói dứt, Phương Đăng đã bò lổm ngổm trong bụi cỏ ở góc tường.
“… Cẩn thận!”
Phương Đăng vừa định đứng lên, không để ý một con chó lớn màu trắng phục sẵn trong bụi cỏ cách đó không xa, nghe nửa câu sau của anh ta, không khỏi run lên một phát.
Sớm biết trong sân có chó, cô dĩ nhiên sẽ cẩn thận hơn.
“Mẹ ơi… gọi chó của anh về đi!!!” Phương Đăng bụm mặt co rúm người lùi lại phía sau.
Phó Kính Thù không nhúc nhích, con chó lớn màu trắng kia cũng không động đậy, cô dụi dụi mắt, chẳng trách cô không để ý, khi trời u ám, trong bụi cỏ có một tảng đá khắc hình con chó đang ngồi, sắc vóc lớn nhỏ so với chó thật không có gì khác biệt.
“Ý tôi là nói cô cẩn thận đừng để đau chân.”
“Sao anh không chịu nói hết câu?”. Phương Đăng chán chường đi xích lại gần xem con chó đá. Không phải, con “chó” kia càm hơi nhọn, hai lỗ tai thẳng đứng, mặc dù chịu đựng mưa gió bão bùng trong vườn, hoa văn điêu khắc trên thân hình không còn rõ nét nhưng vẫn hiện lên thần thái ma mị đáng sợ. Đây không phải là chó, mà là hồ ly.
“Khó trách có người gọi nhà của anh là vườn nhà họ Hồ” *
(Hồ: Hồ ly, cáo)
Lúc trước nghe người ta gọi thế này, Phương Đăng còn tưởng rằng khẩu âm địa phương chữ “Phó” và chữ “Hồ” có phát âm tương tự, như bọn họ hay gọi “Phương Học Nông” là “Phương máu mủ”. Chưa bao giờ nghĩ ở đây thật sự có hồ ly.
Lúc nói chuyện, cô quay đầu lại nhìn anh, kinh ngạc phát hiện ra vẻ vui vẻ trên mặt anh ta. Là vì cô té xuống trong bối rối sao? Lúc này anh ta đang cười, Phương Đăng nghĩ, lúc nở nụ cười trên người Phó Kính Thù giống như có một tầng hào quang nhàn nhạt.
“Anh cũng là hồ ly sao?” – Phương Đăng biết mình vừa nói ra một câu ngu ngốc, một vườn hoa vừa đẹp vừa vắng lặng như vậy, một người như vậy, ở trong lúc hoàng hôn nửa sáng nửa tối, rất khó không làm cho người ta có suy nghĩ thế này.
Anh ta càng vui vẻ hơn: “Cô bây giờ không phải càng giống hồ ly hơn sao?”
Phương Đăng ngẩn ra một lúc mới hiểu được ám chỉ trong lời nói của anh ta, cô đang bò lổm ngổm trong bụi cỏ, cùng với con hồ ly đá kia nhìn nhau, tư thế giống nhau như đúc.
“Cũng phải,thường thì bề ngoài của hồ ly đều rất đẹp”. Cô vừa đứng lên vừa tự bào chữa, cũng không cảm thấy xấu hổ. Rất nhiều người đều xem thường vì cô là con gái của con sâu rượu, nhưng cũng có không ít người thừa nhận con ma men Phương máu mủ có một đứa con gái xinh đẹp.
Phương Đăng chợt động lòng, nhìn Phó Kính Thù không chớp mắt.
“Cô nhìn tôi làm gì?” Sự già dặn xuất hiện trở lại trên mặt Phó Kính Thù, dù sao tuổi anh ta cũng không lớn lắm, bị ánh mắt của Phương Đăng nhìn trực diện có chút không tự nhiên.
Phương Đăng không nói vòng vo: “Người khác đều nói tôi và cô Chu Nhan lúc còn trẻ khá giống nhau, vậy có khi nào tôi và anh cũng giống nhau không?”
Sự vui vẻ trên mặt Phó Kính Thù biến mất, giống như ánh lửa biến mất trong màn đêm vậy. Cây kéo cắt hoa trong tay anh run lên trên cành lá còn sót lại, làn mi dầy che phủ đôi mắt: “Cô đi nhanh đi, đừng để lão Thôi nhìn thấy, tính khí ông ta không tốt lắm đâu.”
“Lão Thôi là ai?”
Anh ta hiển nhiên đã không cùng nàng đối thoại một cách hăng hái nữa.
“Đi mau”.
“Tôi ra ngoài từ đâu đây?”
“Cô đã nhảy vào thì phải từ đây nhảy ra ngoài”.