Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: 4Th Of July
Dịch giả: Quỳnh Nga
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1459 / 30
Cập nhật: 2016-06-17 12:49:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ó tiếng nói trong tôi vang lên, - Sara!
Bật dậy, với tay lấy súng tôi mới phát hiện là mình không cử động được. Dưới ánh sáng trắng tù mù, một khuôn mặt tối lờ mờ hiện ra trước mắt tôi.
— Sugar Plum Eairy - tôi thốt lên. (tên một ban nhạc Thụy Điển)
— Nhiều người đã từng gọi mình bằng những cái tên tệ hơn thế nhiều. - Cô ấy cười. Đó là Claire. Tôi đang ở trên bàn mổ của cô ấy, thế là tôi đi đời thật rồi.
— Claire? Cậu nghe thấy mình nói không?
— Rõ mồn một, cưng ạ - Cô ấy ôm nhẹ lấy tôi bằng vòng tay mẹ âu yếm.
— Cậu lại về đây rồi.
— Mình đang ở đâu?
— Bệnh viện đa khoa San Francisco. Phòng hồi sức.
Tôi bắt đầu tỉnh táo và nhớ lại những gì xảy ra trên phố Larkin. Bọn trẻ. Jacobi bị hạ.
— Jacobi - tôi đưa mắt tìm Claire. - Jacobi không qua khỏi?
— Anh ấy đang ở phòng điều trị tích cực. Anh ấy đang chiến đấu.
Claire cười nhìn tôi. - Xem ai đến này, Lindsay, cậu quay đầu sang đây.
Tôi đau kinh khủng nhưng vẫn cố quay cái đầu nặng chịch sang bên phải, và gương mặt điển trai của anh hiện ra. Anh chưa kịp cạo râu, mí mắt trĩu nặng vì âu lo và mệt mỏi. Nhưng chỉ cần nhìn thấy Joe Molinari là trái tim tôi lại đập rộn ràng.
— Joe. Anh đang ở Washington mà.
— Anh đang ở đây, em yêu ạ. Nghe tin là anh chạy tới liền.
Anh hôn tôi và tôi cảm nhận được những giọt nước mắt lăn dài trên má anh. Tôi muốn nói với anh là tôi đã hoàn toàn sụp đổ.
— Joe, con bé chết rồi. Trời ơi, em đã làm hỏng bét cả rồi.
— Em yêu, theo anh được biết thì em không còn lựa chọn nào khác.
Anh áp nhẹ má lên mặt tôi.
— Số di động của anh ở ngay cạnh điện thoại Lindsay? Em nghe anh nói gì không? Sáng mai anh sẽ lại tới - anh nói.
— Gì cơ, Joe? Anh nói gì?
— Em cố ngủ đi, Lindsay.
"Vâng, Joe. Em sẽ ngủ...."
Y tá Heather Grace, một vị thánh nếu trên đời này có thần thánh, đã kiếm cho tôi một chiếc xe đẩy. Tôi ngồi trên xe đẩy bên cạnh giường của Jacobi, ánh nắng chiếu rọi qua cửa sổ phòng điều trị tích cực và dừng lại trên sàn nhà trải thảm xanh. Hai viên đạn đã xuyên qua người anh ấy. Một viên phá hỏng phổi, viên kia đâm thủng thận, và cú đá vào đầu của thằng bé làm anh gãy mũi, biến gương mặt anh thành màu cà tím.
Đây là lần thứ ba tôi đến thăm anh trong mấy ngày hôm nay, dù rất cố gắng, tôi vẫn không thể làm cho tâm trạng của Jacobi vui lên chút nào. Đang ngắm anh ngủ thì tôi thấy đôi măt sưng húp bắt đầu hé mở.
— Ê, Warren!
— Ê, cô em.
— Anh thấy thế nào?
— Như một thằng đại đểu. Anh ho khó nhọc và tôi nhăn mặt cảm thông.
— Cứ bình tĩnh, anh bạn ạ!
— Hâm quá, Boxer ạ.
— Em biết.
— Tôi không thể không nghĩ đến chuyện ấy được. Mơ thấy chuyện ấy. Anh ngừng lời, lấy tay chạm vào cái mũi bị băng kín. - Lúc thằng bé ấy bắn, tôi đang cầm cái ấy của mình.
— Hừm. Tôi nghĩ đó là cái di động của anh thì đúng hơn, Jacobi ạ.
Anh không cười. Nguy kịch thật rồi.
— Không gì có thể thanh minh cho việc ấy cả. - Nhưng chúng ta đã hành động theo mách bảo của con tim.
— Con tim à? Lần sau dùng cái đầu thì tốt hơn. Anh ấy nói đúng, tất nhiên. Tôi đồng ý với anh về tất cả chuyện đó, tôi gật đầu, suy nghĩ mông lung. Chẳng hạn, liệu tôi có bao giờ còn cảm thấy đủ tự tin để cầm súng trong tay nữa không? Tôi có lưỡng lự không nếu tôi không cầm? Có bắn trước khi kịp suy nghĩ? Tôi rót cho Jacobi một ly nước.
— Tôi làm hỏng bét hết cả. Lẽ ra tôi phải còng tay con bé.
— Thôi đi Boxer. Lẽ ra chúng ta phải - và có lẽ cô cũng đã cứu sống tôi.
Thoáng có bóng người ở cửa ra vào. Sếp Anthony Tracchio với mái đầu bóng mượt trong bộ quần áo thường phục được là phẳng phiu ngó vào, ông ta đang ôm trong tay một hộp kẹo. Trông ông chẳng khác nào một cậu thiếu niên trong buổi hẹn hò đầu tiên.
— Jacobi, Boxer. May quá tôi gặp cả hai ở đây. Khoẻ không? - Tracchio không phải là người xấu, và ông đối xử với tôi khá tốt; tuy vậy, không thể nói là chúng tôi thích nhau được, ông ta hơi dướn người lên một chút rồi đi lại chỗ Jacobi.
— Tôi có tin mới đây.
Cả hai chúng tôi cùng tròn mắt.
— Lũ trẻ nhà Cabot để lại dấu vân tay tại hiện trường khách sạn Lorenzo. Mắt ông ta sáng lên. - Và Sam Cabot đã tự thú.
— Chúa ơi. Thật thế sao? - Jacobi thở khò khè.
— Tôi thề có mẹ tôi đấy. Thằng bé kể với một y tá là nó và chị gái nó đang chơi một trò chơi với những đứa trẻ trốn nhà. Chúng gọi trò đó là “ăn đạn hay vào bồn tắm".
— Y tá sẽ ra toà làm chứng chứ? - Tôi hỏi.
— Tất nhiên. Cô ấy đã thề với tôi như vậy.
— “Ăn đạn hay vào bồn tắm". Lũ mất dạy. Jacobi khịt mũi. - Một trò chơi.
— Ờ, nhưng trò chơi đó kết thúc rồi. Chúng tôi còn tìm thấy vở và hàng tập truyện trinh thám trong phòng ngủ của con bé ở nhà. Nó hoàn toàn bị những vụ tự sát ám ảnh. Này hai người, chóng khỏi đi nhé. Đừng lo gì hết.
— À, cái này là của cả đội gửi - ông ta nói, đưa hộp kẹo sô-cô-la Ghirardelli và một tấm thiệp chúc sức khoẻ với rất nhiều chữ ký cho tôi. - Chúng tôi rất tự hào vì hai bạn.
Chúng tôi trò chuyện thêm lát nữa, gửi lời cảm ơn tới những người bạn ở Toà án. Rồi ông ta đi. Tôi cầm lấy tay của Jacobi. Suýt chết cùng nhau đã làm cho tình bạn của hai chúng tôi thêm khăng khít.
— Đấy, bọn trẻ đúng là bẩn thỉu - tôi nói.
— Ờ, mở sâm-panh uống mừng thôi.
Tôi không thể tranh cãi với anh. Việc lũ trẻ nhà Cabot là những tên giết người cũng không làm cho tình thế thay đổi. Và nó cũng chẳng làm thay đổi những ý nghĩ tôi vẫn nung nấu từ mấy ngày hôm nay.
— Tôi muốn nói với anh chuyện này, Jacobi. Tôi nghĩ tôi nên rút lui. Nên thôi việc.
— Thôi đi, nào. Cô đang nói chuyện với tôi đấy.
— Tôi nghiêm túc đấy.
— Cô sẽ không thôi việc đâu.
Tôi vuốt thẳng chăn cho anh, rồi nhấn nút gọi cô y tá đưa tôi về lại phòng mình.
— Ngủ ngon nhé, cộng sự của tôi.
— Được rồi. Đừng lo lắng về bất cứ điều gì.
Tôi nghiêng người và lần đầu tiên trong đời tôi hôn lên cái má lởm chởm của anh. Anh mỉm cười tuy tôi biết rằng với anh đó là cả một cố gắng.
Ngày 4 Tháng 7 (Women's Murder Club #4) Ngày 4 Tháng 7 (Women's Murder Club #4) - James Patterson, Maxine Paetro Ngày 4 Tháng 7 (Women