Số lần đọc/download: 1025 / 4
Cập nhật: 2016-06-21 19:08:37 +0700
Chương 3
-S
ehun… Cậu làm gì ở đây vậy?…
-Anh à… không cho em vào được sao?… Anh đang giấu ai đó trong nhà, huh?…
Thằng nhóc cười một cách gian xảo khiến cậu ớn lạnh. Nghiêng người sang một bên để thằng nhóc đi vào, Tử Đào trợn tròn mắt khi nhìn thấy nó kéo theo hai cái valy to uỵch…
-Cậu đi du lịch sao Sehun?????
-Không! Em tới nhận việc…
-Làm việc ở Macao huh?…
-Vâng… Trong công ty anh luôn đấy… hehe_ Nó ngồi xuống sofa, nhận lấy cốc nước từ tay anh.
-À… Ra thế…
Cậu thở phào nhẹ nhõm. Còn nhớ có lần nó tức giận vì cãi nhau với bố mà xách valy đi biệt tận nửa năm liền làm cô chú lo sốt vó đi tìm, còn tưởng bị bọn buôn người bắt mất. Vì thế nên lúc nhìn thấy nó cùng hai cái valy ngoài cửa cậu đã tưởng nó bỏ nhà đi thêm lẫn nữa. Đang tính gọi điện cho cô chú thì mới nghe được chuyện…
-Đã ăn gì chưa?… Sao sang đây không kêu anh trước để anh ra đón?
-Em cũng định gọi cho anh trước nhưng lại sợ làm phiền anh…
-Ngốc… Phiền hà gì chứ?… Cậu chính là nỗi phiền hà lớn nhất vậy mà anh còn chịu đựng được nữa là…
-Anh à!!!!!… Appa em luôn nói em là một niềm tự hào đấy_Bĩu môi (Trình độ tự sướng thật cao =.=)
-À mà nhắc mới nhớ, dạo này cô chú khỏe không? Anh chẳng có thời gian nên cũng chẳng thể sang bên đó thăm chú được…
-Dạ vâng, appa em khỏe, mọi người đều nhớ anh nhiều lắm.
Tử Đào khẽ cười. Còn nhớ ngày cậu 6 tuổi, bố mẹ cùng nhau thiệt mạng trong một vụ tai nạn ôtô, Tử Đào sống cùng chú ruột mình từ đó. Ông không những yêu thương nuôi nấng cậu như một người con mà lúc nào cũng lo lắng cho cậu kể cả khi đã có vợ con. Tử Đào cùng SeHun từ nhỏ đã coi nhau như ruột thịt, mãi cho tới 3 năm trước, gia đình cô chú mới chuyển về Hàn Quốc. Tử Đào nhất quyết ở lại Macao để thực hiện công việc mơ ước nên ông cũng không cưỡng ép cậu. Tuy vậy vẫn thường xuyên gửi thư về hỏi thăm. Tử Đào sớm đã xem ông như một người cha của mình, xem gia đình ông là một gia đình của mình rồi…
-Cậu đã xác định về đây làm việc rồi thì sau này cứ ở lại đây với anh…_Cậu đặt tay lên vai thằng bé, vỗ nhẹ.
-Vâng… Sau này anh còn phải giúp đỡ em nhiều…
o0o
Từ sáng sớm, Tử Đào đã cùng SeHun tới công ty, cậu dẫn nó đi thăm quan một vòng rồi trở xuống phòng nhân sự nhận thẻ tên và đồ dùng. Vừa bước tới cửa phòng đã nghe thấy những lời xì xào không dứt…
-A…Thật đẹp trai quá…
-Phải đó, mới ra trường mà có thể xin vào Despia thật không thường chút nào…
-Nghe tin đồn cậu ta được đặc cách chuyển sang chi nhánh ở Macao đó…
-Trời ạ… Không chỉ có giám đốc mà giờ còn thêm cả phó phòng Oh nữa. Thật tốt đẹp quá đi…
Cậu nghe thấy mấy nhân viên nữ bàn tán không dứt mà kiềm không được bật cười một tiếng…
-Mọi người thật rảnh rỗi nha~…
-A… Thư ký Hoàng! Tới công ty sớm vậy…
-Tôi đưa “nhân viên” tới công ty nhận việc, giờ qua đây lấy thẻ tên luôn… SeHun… Mau vào đây…
Cậu vừa nói dứt câu, mấy đôi mắt đã chăm chăm nhìn về phía cánh cửa. SeHun e dè bước vào, vừa cúi chào vừa nhìn qua một lượt…
-Ainha~ Hóa ra phó phòng Oh là người quen của thư ký Hoàng sao?
-Thật kỳ lạ nha… Thư ký Hoàng rất có duyên với mấy người đẹp trai đó. Thư ký giám đốc, giờ còn là người quen của phó phòng Oh nữa, xem ra sau này cần nhờ cậu giúp đỡ nhiều rồi…
-Hahaha… Chị lại nói đùa rồi…_Cậu cười lạnh.
-Cậu đây là SeHun sao?…
-Vâng… Em chào các chị… Có thể cho em xin thẻ tên hay không?
Tử Đào liếc mắt qua một lượt mà không thôi cười ngầm. Mấy nữ nhân viên này đảm bảo đã mê thằng nhóc kia điên đảo rồi. Ho nhẹ rồi quay đi khi thằng nhóc nhìn mình cầu cứu.
-Anh lên phòng làm việc trước đây, có gì thì tự tìm đường về phòng nhé…_Nói rồi bỏ đi mất dạng.
-Anh à!!!!!!!!
Tử Đào rảo bước về phía thang máy, ấn nhẹ số 8 trên bảng điều khiển mà khẽ huýt sáo nhẹ. Nhưng vừa kịp lúc thang máy bị chặn, khuôn mặt lại trở nên khó coi cực điểm. Cố giữ tỉnh táo, cậu cúi đầu…
-Xin chào anh, giám đốc…
Nhất Phàm vừa nhìn thấy cậu trong lòng đã cuồn cuộn lo lắng. Nhìn cậu gầy đi trông thấy, hai tròng mắt thì thâm quầng mệt mỏi, hình như là mất ngủ (Hừ! Do ai chứ?…)
-Giám đốc, lịch trình hôm nay tôi đã có sẵn đây, anh có muốn nghe luôn hay không?…
-Không cần!… Để sau đi…
Nhất Phàm nhìn không dứt vào gương mặt lanh tanh như thường ngày của cậu. Thật sự cậu không hề để tâm tới đêm đó sao?… Hắn lắc nhẹ đầu, lại nhìn chằm chằm vào hình ảnh cậu phản chiếu qua tấm gương trước mặt. Thực sự hắn hiện tại đang muốn hỏi cậu rất nhiều điều nhưng không gian này khó mở miệng quá… Thu hết mọi can đảm, hắn lên tiếng…
-Tử Đào!… Cậu…
Hắn kiềm không được lên tiếng chửi thề khi thang máy đột ngột dừng lại ở tầng 8, cắt đứt câu nói của hắn. Nhìn cậu vội vã bỏ ra ngoài, hắn nhíu mày. Muốn trốn tránh hắn sao?… Cậu không có khả năng ấy đâu. “Đâm lao rồi thì phải theo lao”, hắn nhất định đem “cái lao” ấy cắm trúng “đích” thì thôi… “Hoàng Tử Đào! Em hãy chờ đấy…”
o0o
Mặt mũi Oh Sehun hiện giờ phải xác thực là trông khó coi cực điểm, tay thì cầm nĩa đâm chọc không ngừng vào đĩa bít tết, đã thế thi thoảng còn bật ra vài câu tiếng Hàn mà người có học nghe vô tai sẽ biết chúng thuộc loại chẳng văn hóa gì. Mặc dù trong mắt mấy nhân viên nữ đang ngồi gần đó, thằng nhóc vẫn là hình tượng đẹp trai dễ thương, song chỉ có Tử Đào là cảm thấy bữa ăn trước mắt nuốt không thể trôi. Buông thìa xuống, cậu nhìn chằm chằm vào nó.
-SeHun… Nói anh nghe đi! Chuyện gì đã xảy ra?…
-Em…
-Tử Đào, sao ra sớm vậy mà không gọi tôi một tiếng?…_ Lộc Hàm ngồi xuống gần Tử Đào, vừa ngẩng mặt lên nhìn người đối diện thì cả anh và nó đã lập tức bật dậy, chỉ thẳng vào mặt nhau.
-Là anh/Là cậu à?
-…_Tử Đào cắn quả dâu, nhai chóp chép mà chăm chú theo dõi từng động tĩnh của hai người.
-Đồ chết dẫm kia, cậu làm gì ở đây hả?_Gân cổ lên mà hỏi (Hỏi ngu =.=)
-Đương nhiên là để ăn trưa rồi! Anh nghĩ tôi tới đây ngồi nghĩ cách tiêu tốn tiền công ty như anh sao?_Gân cổ lên đáp lại.
-Câm miệng! Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà đã có thái độ xấc xược như thế với các tiền bối hả? Bản kế hoạch đó là cách tốt nhất và tiết kiệm nhất để quảng bá cho sản phẩm mới rồi, ngay cả giám đốc cũng đồng ý rồi, cậu cớ gì mà không đồng ý cấp tiền??????
Lộc Hàm, này thì hình tượng bản thân, này thì sự đĩnh đạc vốn có đều hiện tại từ bỏ sạch mà gào lớn vào mặt SeHun. Điều kinh khủng hơn nữa là thằng nhóc cũng không hề kém cạnh, chẳng giữ lẽ, cũng chẳng thèm câu nệ mà ầm ầm đáp lại… Tử Đào trong lòng tự gật đầu ngán ngẩm. Thì ra là chuyện tài chính. Lộc Hàm có nói với cậu rất nhiều lần về bản kế hoạch mà cậu ta tâm đắc cho việc quảng cáo sản phẩm ôtô thể thao mới. Ấy vậy mà không biết xui xẻo làm sao, lại đụng trúng thằng nhóc SeHun mới nhậm chức ở phòng tài chính. Lộc Hàm phải nói là tính tự ái cao ngất, bị cấp trên phê bình thì đành cắn răng nhịn chứ đằng này lại bị một nhân viên mới trẻ ranh coi thường, hẳn cậu ta phải tức giận lắm. Còn SeHun tính đã cầu toàn quá đáng lại tiết kiệm từ nhỏ nên khi nhìn thấy cái chi phí ngất trời kia hẳn là đã điên lên không biết chừng… Trưởng phòng Maketing, phó phòng tài chính… Thực không biết chuyện này sẽ đi tới đâu đây…
-Anh có thật là tiền bối của tôi không? Bản kế hoạch đó chẳng lẽ anh không nhìn ra có quá nhiều điều không cần thiết sao?
-Này tên nhóc kia! Đừng có coi thường người khác như vậy. Hơn nữa đây cũng không phải chuyên môn của cậu…
-Dù cho vậy… Tôi có thể sửa lại bản kế hoạch kia, sẽ chắc chắn rút ngắn được 1/3 chi phí…
-Tôi không cho phép… Đây à chuyên môn của phòng chúng tôi, cậu từ khi nào đã cho mình cái quyền phán xét?
-Dù cho anh không đồng ý thì liệu giám đốc của chúng ta có hay không muốn tiết kiệm cho công ty một khoản tiền lớn như thế… Bây giờ anh không cho phép tôi, nhưng nếu giám đốc cho phép mà tôi lại có thể hoàn thành được thì chẳng phải anh sẽ mất mặt lắm sao, trưởng phòng?
-Yahhh… Cậu là đồ…%$^%$@#*&…
-@#%#@!*&^%$#…
Tử Đào ngán ngẩm âm thầm đem khay đồ ăn khỏi khu căng tin đang rực lửa mà về chỗ ngồi của mình, chậm rãi uống hết ly Capuchino kem… Từ xa nhìn lại, Nhất Phàm đột nhiên bật cười một cái. Thực sự sau đêm đó, hắn không hiểu sao đột nhiên thấy những cái biểu hiện lạnh lùng, bất cần hàng ngày của cậu trong mắt mình trở nên rất ngu ngốc. Giả sử như hiện tại, nếu là bình thường hắn trước mắt sẽ nhìn thấy một con người lạnh nhạt, ngồi ăn trưa một mình. Còn bây giờ thì nhìn như thế nào cũng chỉ thấy một con gấu trúc lù rù ngồi một mình uống cà phê… Lắc đầu cười toe toét, hắn mở tap tài liệu ra, trở lại với công việc, tự nhủ mình phải biết chờ một thời điểm thật phù hợp để thực hiện những việc đang nghĩ tới trong đầu…
o0o
Seoul, Hàn Quốc:
Byun Baek Hyun mấy hôm nay cảm thấy mình không ổn chút nào, rất hay vô cớ nổi giận lại còn cáu gắt thường xuyên. Sự thực là đã cư xử hệt như một lão già 70. So sánh như thế chí ít là còn may mắn chán, mấy đồng nghiệp cùng phòng bình luận rằng cậu cư xử hết như những… chị em đang mang thai hoặc tiền mãn kinh vậy (+.+?) Cậu bản thân cũng nhận ra mình kỳ lạ thật đấy song hiện tại vẫn chưa định hình được nguyên nhân tại sao… Lơ đãng nhìn vào đồng hồ, đã là hơn 8h tối, Park Chan Yeol không phải đã quên mất buổi tối đàn đúm trong tuần này đấy chứ? Lặng lẽ rút điện thoại ra, cậu ngẩn người khi nghe thấy những tiếng cười khúc khích đầu dây bên kia…
-Cậu đang ở đâu thế hả?
-BaekHyun sao? Tôi tất nhiên đang ở nhà rồi! Có chuyện gì vậy?
-Yahhh! Cậu đã quên tối nay chúng ta hẹn nhau đi uống sao?
-Ohh! Xin lỗi… Tôi hoàn toàn quên mất… Nhưng hiện tại thì không được rồi. Tôi đang ở cùng SuYoung…
-Vậy được rồi… Vui vẻ nhé…
BaekHyun cúp máy, thật nhanh đã bật cười ngu ngốc. Chính xác là đã là ngày thứ 4 kể từ khi ChanYeol nhận lời yêu một cô nàng nào đó phòng nhân sự. Từ lúc đó, cậu ta gần như hoàn toàn quên mất sự hiện diện của cậu trong cuộc đời mình. Tất cả những khoảng thời gian hai thằng cùng đi ăn trưa, cùng đi uống, cùng đi phượt đêm đều dành cả cho cô nàng kia. BaekHyun biết cậu không hề giận nàng ta, cậu đâu phải loại người đi chấp nhặt với một đứa con gái chứ, nhưng trong lòng đột nhiên thấy khó chịu vô cùng…
Những cậu hỏi giống nhau liên tiếp lặp đi lặp lại trong đầu cậu… Rời khỏi quán bar quen thuộc, BaekHyun bước từng bước thật chậm. Từng cơn gió lạnh quét qua mặt, len lỏi qua những lớp quần áo trên người cậu mà thấm vào da thịt… Nhưng thật không hiểu vì sao ngay cả trái tim cũng thấy lạnh buốt… Rút điện thoại ra một lần nữa, cậu dựa vào tường, ngửa cổ lên nhìn khoảng không u tối trước mặt…
-Alô?????
-Trưởng phòng Do… Anh có muốn cùng tôi đi uống không?…
-Bây giờ hả?… Được! Cậu đang ở đâu?…
Kyung Soo mấy ngày này đã nghe không ít tin đồn về sự thay đổi của Byun Baek Hyun. Thân làm trưởng phòng, anh không thể không lo lắng cho nhân viên của mình, huống hồ anh đã sớm coi thằng nhóc ấy như em trai mình nên khi nó vừa gọi, anh lập tức đã muốn “bay” tới chỗ nó ngay… Phóng xe thật nhanh tới bờ sông Hàn, Kyung Soo tá hỏa lên khi nhìn thấy Baek Hyun ngồi trên bờ sông, xung quanh là một đống vỏ chai Sochul rỗng tuếch…
-Baek Hyun…
-Hyung… Anh đã tới rồi sao?…_Thằng nhóc gật gù, khuôn mặt đỏ hồng vì rượu.
-Cậu sao đã say như thế này?…
-Ức… Hyung… Đâu có mà…_Lù rà lù rù
-Byun Baek Huyun… Nói cho hyung nghe… Cậu rốt cục là vì điều gì mà thành ra thế này?… _ Anh lầm bầm rồi xốc cậu lên lưng mình nhưng bên tai lại nghe thấy những âm thanh lè nhè rời rạc của Baek Hyun
-Hahahaha… Vì ai?… Ức~… Vì cái gì?… Em cũng không biết nữa…
-Baek Hyun…
-… nhưng mà… cảm giác thiếu vắng cậu ta khó chịu lắm… Không còn ai ở bên cạnh nữa, cũng chẳng còn ai quan tâm tới mình nữa… Khó chịu… Thực sự khó chịu lắm, hyung…