What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Judith Mcnaught
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1699 / 37
Cập nhật: 2015-11-21 08:45:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
háng Mười hai, năm 1973.
Một đoàn xe limo từ từ chạy tới gần cổng khách sạn Drake ở Chicago và dừng lại để những cô cậu chủ bước xuống.
Cuối đoàn xe với tài xế riêng, Meredith quan sát những đứa trẻ khác ở đằng trước. Giống như cô, họ đến đây để tham dự bữa dạ tiệc và khiêu vũ hàng năm của cô Eppingham. Tối nay, học sinh của cô Eppingham, từ lứa tuổi mười hai đến mười bốn, sẽ thể hiện khả năng xã giao mà họ đã học và rèn luyện với cô trong sáu tháng qua... những kỹ năng mà những người trong tầng lớp của bọn họ cần phải có. Vì lý do đó, tất cả năm mươi học sinh, với lễ phục chỉnh tề, tối nay sẽ đi qua một hàng người chào đón, rồi ngồi xuống ăn bữa tiệc mười hai món, rồi đến phần khiêu vũ.
Meredith là người duy nhất đến một mình, cô nhìn những đứa cơn gái khác đi chung thành từng nhóm hay đến đây với những "người họ tống"... thường là anh trai hay anh họ, những người đã từng tốt nghiệp khóa học của cô Eppingham. Cô buồn nẫu ruột khi thấy những bộ váy dạ hội lộng lẫy mà những đứa con gái khác đang mặc, nhìn thấy sự chững chạc của họ qua kiểu tóc được chải chuốt một cách công phu rồi được tết lại với ruy băng hay kẹp lại bằng những chiếc kẹp lấp lánh.
Tối nay cô Eppingham đã đặt một phòng khiêu vũ lớn, và Meredith bước xuống những nấc thang vào đại sảnh, bụng cô co thắt lại bởi sự kích động, hai đầu gối run rẩy vì e sợ. Khi bước xuống nấc thang cuối cùng, cô nhìn thấy phòng chờ nữ và đi thẳng đến đó. Vào trong, cô lại gần tấm gương để kiểm tra lại diện mạo của mình. Thật ra thì với sự tư vấn của Lisa, Meredith cho là cô nhìn không tệ. Mái tóc vàng hoe của cô được rẽ qua bên phải và kẹp lại bằng một nụ hoa vải, suôn thẳng chấm vai. Nụ hoa làm cho vẻ ngoài của cô có vẻ bí ẩn và từng trải, cô cảm thấy hy vọng hơn là bị thuyết phục. Thò tay vào ví, cô lấy ra thỏi son màu hồng đào của Lisa và tô một chút lên môi. Vừa ý, cô đưa tay lên tháo chuỗi ngọc xuống và bỏ nó vào túi, rồi tháo cặp kính ra bỏ vào cùng với chuỗi ngọc. "Khá hơn nhiều," cô quyết định với tâm trạng phấn khởi. Nếu như cô không nhìn như bị lác, và nếu ánh đèn lờ mờ thì có thể Parker sẽ nghĩ là cô rất xinh đẹp.
Bên ngoài phòng khiêu vũ, đám học sinh Eppingham vẫy chào nhau và tụ tập lại thành từng nhóm, nhưng không một ai vẫy tay chào cô hay gọi tên cô và nói "Tớ hy vọng là chúng ta sẽ ngồi cùng bàn với nhau, cậu có muốn không? Cô biết đó không phải là lỗi của chúng. Thứ nhất, chúng quen biết nhau từ thuở ấu thơ, cha mẹ chúng là bạn bè, chúng tham gia tiệc sinh nhật của nhau. Tầng lớp thượng lưu ở Chicago khá lớn, với nhiều câu lạc bộ riêng biệt, và những thành viên lớn tuổi tự cảm thấy có phận sự duy trì những câu lạc bộ riêng biệt đó, đồng thời bảo đảm là con cái họ tham gia vào đó. Cha của Meredith là người không đi theo triết lý đó, một mặt ông muốn Meredith có địa vị trong giới thượng lưu, mặt khác, ông lại không muốn cô bị hư hỏng bởi những đứa trẻ có cha mẹ phóng khoáng hơn ông.
Meredith không gặp trở ngại gì khi đi qua hàng rào chào đón, rồi cô đi thẳng đến những bàn tiệc. Vì chỗ ngồi được ghi rõ trên những tấm thiệp in chữ nổi, cô kín đáo lấy kính từ trong ví ra và nhìn kỹ từng tờ thiệp. Cô tìm thấy tên mình ở bàn thứ ba.
Ban nhạc bắt đầu chơi, và những tấm vách ngăn được mở ra, báo hiệu bữa ăn tối đã kết thúc, mọi người đi qua phòng khiêu vũ.
Parker đã hứa là sẽ ghé qua sàn nhảy, và với em gái của anh đang ở đây, Meredith biết chắc là anh sẽ đến. Bên cạnh đó, hội học sinh đại học của anh đang có tiệc trong một phòng khiêu vũ khác, vì thế chắc chắn là anh đang có mặt ở khách sạn. Đứng lên, cô vuốt tóc mình, hít sâu rồi đi về phía phòng khiêu vũ.
Trong hai tiếng đồng hồ tiếp theo đó, cô Eppingham đã làm nhiệm vụ của một người chủ tiệc bằng cách đi lòng vòng chào khách và để đảm bảo là ai cũng có bạn để nói chuyện hay khiêu vũ cùng. Hết lần này đến lần khác, Meredith nhìn cô phái vài cậu con trai miễn cưỡng đi về hướng Meredith để mời cô nhảy.
Đến mười một giờ, hầu hết đám học sinh tại bữa tiệc của cô Eppingham đều tạo thành từng nhóm nhỏ và sàn nhảy gần như vẳng vẻ... vì ban nhạc cứ chơi những bản nhạc lỗi thời. Meredith là một trong bốn cặp vẫn còn đang nhảy, và bạn nhảy của cô, Stuart Whitmore, đang phấn khởi bàn đến mục tiêu tham gia vào hãng luật của cha cậu ta. Giống Meredith, cậu ta rất đứng đắn và thông minh, và cô thích cậu ta hơn bất cứ cậu con trai nào khác mà cô biết trong đám đông này, nhất là bởi vì cậu ta muốn nhảy với cô. Cô đang lắng nghe Stuart, nhưng mắt thì dán chặt vào cửa ra vào phòng khiêu vũ khi Parker đột ngột xuất hiện ngay ngưỡng cửa với ba người bạn đại học. Tim cô đập loạn lên khi cô thấy anh trông thật tuyệt trong bộ tuxedo đen với mái tóc dày vàng hoe và khuôn mặt rám nắng. Bên cạnh anh, mọi tên con trai trong phòng khiêu vũ, ngay cả hai người đi chung với anh, đều trở nên rất tầm thường.
Nhận thấy Meredith đột ngột cứng đơ người, Stuart ngưng bài diễn thuyết về những điều kiện cần thiết vào trường luật rồi nhìn theo hướng cô đang nhìn.
"Ồ... anh của Rosemary đến rồi," cậu ta nói.
"Ừ, tớ biết," Meredith trả lời, không nhận thức được là giọng nói của cô rất mơ màng.
Stuart nghe được và nhăn mặt:
"Parker Reynolds có cái gì mà đám con gái như là bị hụt hơi và kích động hết cả vậy?" Anh thắc mắc và đùa gượng. "Ý tớ là, chỉ vì anh ta cao hơn, lớn tuổi hơn và ngọt ngao hơn tớ gấp sáu lần, tại sao cậu lại thích anh ta?".
"Cậu không nên giảm giá trị của mình," Meredith nói thành thật một cách lơ đãng, nhìn Parker đang sải những bước dài để hoàn thành bài nhảy với em gái anh. "Cậu rất thông minh và rất tốt.".
"Cậu cũng vậy.".
"Cậu sẽ trở thành một luật sư giỏi, giống như bố cậu.".
"Cậu có muốn đi chơi với mình vào tối thứ bảy tới không?".
"Gì?" Meredith há hốc mồm, mắt cô dán chặt vào mặt Stuart. "Ý tớ là," cô vội vàng nói, "cậu rất tốt khi hỏi tớ, nhưng bố tớ không cho tớ cặp bồ cho đến khi tớ mười sáu tuổi.".
"Cám ơn cậu đã từ chối tớ một cách lịch thiệp.".
"Không mà!" Meredith trả lời, nhưng rồi cô quên hết mọi chuyện vì một trong những người bạn trai của Rosemary Reynolds vừa cắt ngang Parker, và anh đang xoay người bước ra hướng cửa để rời khỏi. "Xin lỗi nhé Stuart," cô nói với vẻ hói hận, "nhưng tớ cần đưa đồ cho Parker!" Không nhận thức được là mình đang thu hút sự chú ý của nhiều cặp mắt, Meredith chạy băng qua sàn nhảy và đuổi kịp Parker khi anh sắp sửa rời đi. Họ nhìn cô một cách tò mò, như thể cô là một con sâu vụng về mới bay vào giữa họ, nhưng nụ cười của Parker thật ấm áp. "Chào, Meredith. Tối nay em vui chứ?".
Meredith gật đầu, hy vọng là anh sẽ nhớ lại lời hẹn sẽ khiêu vũ với cô, nhưng anh cứ tiếp tục chờ cô nói lý do làm cho cô hối hả chạy lại đây. Hai má cô đỏ bừng vì xấu hổ khi nhận thức quá trễ một điều là nãy giờ cô nhìn anh trong sự im lặng sùng bái. "Em... em có một thứ cho anh," cô nói run rẩy, sợ sệt, lục lọi trong ví. "Ý em là, bố em muốn em đưa cho anh cái này." Cô kéo bao thư chứa những tấm vé xem kịch và tấm thiệp mừng sinh nhật, nhưng chuỗi ngọc cũng bị rơi ra và rơi xuống sàn. Vội vàng, cô cúi xuống để nhặt nó lên cùng lúc Parker cũng làm chuyện này và trán cô đụng vào trán anh cái cộp. "Xin lỗi!" Cô thốt lên khi anh nói "Oái!" Lúc cô đứng thẳng dậy, son môi của Lisa lại rớt ra và Johnathan Sommers, một trong những người bạn của Parker, cúi xuống nhặt nó lên. "Sao em không trút ngược cái ví của em xuống để tụi anh có thể nhặt hết mọi thứ một lần cho xong?" Johnathan đùa, hơi thở của anh nồng nặc mùi rượu. Hãi hùng nhận thức được những tiếng cười khúc khích từ đám học sinh Eppingham đang nhìn, Meredith dúi bì thư vào tay Parker, nhét chuỗi ngọc và son môi vào ví, rồi xoay người, chớp mắt nén những giọt nước mắt, định rút lui một cách ê chề. Sau lưng cô, Parker cuối cùng cũng nhớ ra chuyện khiêu vũ giữa họ. "Còn chuyện khiêu vũ với anh như em đã hứa thì sao?" Anh hỏi một cách tự nhiên.
Meredith xoay người lại, mặt sáng bừng lên. "Ồ, chuyện đó. Em... đã quên mất. Anh có muốn không? Ý em là khiêu vũ đấy?".
"Đó là lời mời tuyệt nhất của anh tối nay!" Anh trả lời một cách tán tỉnh, và cùng lúc bản \'Bewitched, Bothered, and Bewildered\' cất lên, Meredith nắm lấy tay Parker và cảm thấy giấc mơ của cô trở thành hiện thực. Đầu những ngón tay cô có thế cảm giác được làn vải trơn tru của chiếc áo khoác tuxedo đen và tấm lưng cứng cáp của anh. Mùi dầu thơm của anh rất gợi cảm, và anh là một bạn nhảy tuyệt vời. Đến mức Meredith không kiềm chế được đã phải thốt lên:
"Anh khiêu vũ tuyệt quá!".
"Cám ơn em.".
"Và tối nay anh nhìn rất đẹp trai trong bộ tuxedo nữa!".
Anh chặc lưỡi nho nhỏ và Meredith ngả đầu ra, phơi mình trong nụ cười ấm áp của anh khi anh nói:
"Em nhìn cũng rất xinh đẹp.".
Cảm thấy hai má nóng bừng, cô vội vã nhìn vào vai anh. Thật không may là vì đứng lên ngồi xuống lúc nãy và ngả đầu tới lui đã làm lỏng chiếc kẹp giữ nụ hoa trên tóc cô - nó đã tuột khỏi cuống hoa tự lúc nào và để lộ ra cọng dây. Nghĩ nát óc cố kiếm một chuyện gì đó chín chắn và dí dỏm để nói, cô ngả đầu ra và nói một cách vui vẻ:
"Anh có thích những ngày nghỉ lễ Giáng Sinh của mình không?".
"Rất thích," anh nói, mắt nhìn xuống vai cô và cánh hoa rụng. "Còn em thì sao?".
"Cũng rất thích ạ," cô trả lời, cảm thấy rất vụng về.
Cánh tay của Parker lập tức thả ra khi bản nhạc chấm dứt, và với một nụ cười, anh nói lời tạm biệt. Biết không thể đứng đó và nhìn theo sau lưng anh, Meredith vội vã xoay người lại và thấy bóng mình trong tấm gương treo trên vách. Cô nhìn thấy nụ hoa vải treo tòng teng dưới đuôi tóc và giật mạnh nó ra, hy vọng là nó mới vừa rơi xuống.
Đứng trong hàng đợi để lấy áo khoác, cô rầu rĩ nhìn nụ hoa trong tay, sợ là nó đã tuột ra từ lúc cô nhảy với Parker. Cô nhìn cô gái đứng bên cạnh, và như thể cô ta có thể đọc được những ý nghĩ trong đầu cô, cô ta gật đầu:
"Đúng. Nó đã bị tuột ra trong khi cậu nhảy với anh ấy đấy.".
"Tớ cũng sợ như vậy.".
Đứa con gái cười một cách thương hại, và Meredith nhớ tên cô ta - Brooke.
Brooke Morrison. Meredith luôn nhớ là cô ta rất tốt. "Năm tới cậu sẽ học ở trường nào?" Brooke hỏi.
"Bensonhurst, ở Vermont," Meredith nói với cô.
"Bensonhurst à?" Brooke lặp lại, nhăn mui. "Nó nằm ở một nơi hẻo lánh và khắt khe như tù vậy. Bà nội của tớ từng học ở Bensonhurst mà.".
"Bà nội tớ cũng vậy," Meredith vừa trả lời vừa thở dài chán nản, hy vọng là cha cô đã không khăng khăng đòi gửi cô đến đó học.
Lisa và bà Ellis đang ngồi trong phòng Meredith khi cô mở cánh cửa ra.
"Sao?" Lisa hỏi, nhảy ra khỏi ghế. "Thế nào?".
"Rất tuyệt," Meredith nói với cái nhăn mặt. "Nếu không kể đến chuyện mọi thứ bị rơi ra khỏi ví khi tớ đưa cho Parker tấm thiệp mừng sinh nhật. Hay chuyện tớ bi bô với anh ấy về chuyện anh ấy trông đẹp trai và nhảy tuyệt đến mức nào." Cô ngồi phịch xuống chiếc ghế mà Lisa mới vừa bỏ trống và phát hiện ra nó đã bị dời chỗ. Thật ra thì toàn bộ căn phòng của cô đã được sắp xếp lại.
"Sao, cậu nghĩ sao?" Lisa hỏi với nụ cười hài hước khi Meredith từ từ nhìn xung quanh, khuôn mặt ánh lên vẻ ngạc nhiên và vui sướng. Ngoài việc sắp xếp lại đồ đạc, Lisa đã tháo dỡ bình hoa vải ra và bây giờ từng bó hoa vải đó đã được cột vào màn che giường của Meredith. Những cây xanh được lấy trộm từ những phòng khác trong nhà và căn phòng khắc khổ bỗng trở nên rất nữ tính và đầy cây xanh.
"Lisa, cậu thật tuyệt!".
"Chứ còn gì nữa!" Lisa cười. "Nhờ bà Ellis giúp đỡ đấy.".
"Không," bà Ellis không đồng ý, "tôi chỉ cung cấp cây thôi. Lisa làm hết những chuyện khác. Tôi hy vọng là cha cô sẽ không phản đối," bà nói thêm một cách không an tâm, rồi đứng lên ra khỏi phòng.
Khi bà đi hẳn, Lisa nói:
"Tớ đang hy vọng là bố cậu sẽ nhìn vào đây. Ý tớ là tớ đã chuẩn bị sẵn một bài diễn thuyết rồi. Cậu có muốn nghe không?".
Meredith cười và gật đầu.
Một cách lịch sự và hoàn hảo, Lisa bắt đầu bài diễn thuyết. "Chào buổi tối, bác Bancroft. Cháu là bạn của Meredith, Lisa Pontini. Cháu dự tính sẽ trở thành một nhà thiết kế nội thất, và cháu đang thực hành ở đây. Cháu hy vọng là bác không phản đối, thưa bác.".
Lisa diễn quá hoàn hảo làm Meredith phá lên cười, rồi nói:
"Tớ không biết cậu có dự định trở thành một nhà thiết kế nội thất đấy.".
Lisa nhìn cô chế giễu:
"Nếu có thể học xong trung học thì là may mắn lắm rồi, đừng nói chi đến chuyện học đại học và học ngành thiết kế nội thất. Nhà không có tiền cho tớ học đại học." Bằng một giọng sợ hãi cô nói thêm. "Bà Ellis nói với tớ bố cậu là ông Bancroft của Bancroft & Company. Ông ấy đang đi công tác à?".
"Không, bố đang ăn tối với ban giám đốc công ty," Meredith trả lời, và vì cô nghĩ Lisa sẽ rất thích nghe những chuyện liên quan đến công ty Bancroft & Company giống như cô, cô tiếp tục:
"Chương trình nghị sự rất hấp dẫn. Hai người trong ban giám đốc nghĩ Bancroft nên mở rộng ở những thành phố khác.
Chủ tịch hội đồng quản trị thì cho là quá mạo hiểm về tài chính, nhưng các giám đốc mua hàng thì khăng khăng muốn tạo dựng quyền thu mua để có thể tăng thêm lãi suất.".
"Toàn là chuyện khó hiểu với tớ," Lisa nói, chuyển sự chú ý sang những dây leo xanh trong góc phòng. Lisa kéo nó tới phía trước vài mét, và sự thay đổi nhỏ này có tác động thật không ngờ.
"Cậu định học trung học ở trường nào?" Meredith hỏi, ngắm nhìn một cách vui thích căn phòng vừa được đổi mới của cô và nghĩ thật không công bằng khi Lisa không thể học đại học và có thể sử dụng tài năng của cô ấy.
"Kemmerling," Lisa trả lời.
Meredith nhăn mày. Cô từng đi ngang qua Kemmerling trên đường đến St.
Stephen\'s. St. Stephen\'s tuy cũ, nhưng kỷ cương rất tốt, còn Kemmerling là một ngôi trường công lớn, cũ kỹ tồi tàn, và những đứa học sinh nhìn cực kỳ dữ dằn và đáng khinh. Cha cô cứ lặp đi lặp lại ý nghĩ nền giáo dục tốt chỉ có được ở những trường tốt. Một lúc lâu, sau khi Lisa đã ngủ, một ý định hình thành trong đầu Meredith, và cô xếp đặt một kế hoạch cẩn thận hơn bất cứ thứ gì mà cô từng sắp xếp trong đời, ngoại trừ những cuộc đi chơi tưởng tượng với Parker.
Sáng sớm hôm sau, Fenwick lái xe đưa Lisa về, và Meredith xuống phòng ăn nơi cha cô đang ngồi đọc báo, đợi để ăn sáng cùng cô. Bình thường thì cô rất tò mò về kết quả buổi họp của ông tối qua, nhưng bây giờ thì cô có một chuyện trong đầu. Ngồi xuống ghế mình, cô chào ông rồi bắt đầu chiến dịch của cô trong khi đấu óc ông vẫn còn đang chú tâm đến bài báo đang đọc. "Bố thường nói sự giáo dục tốt rất quan trọng, bố nhỉ?" Cô bắt đầu. Khi ông gật đầu một cách lơ đãng, cô tiếp tục. "Bố cũng đã nói là có nhiều trường công lập thiếu giáo viên và không thích hợp phải không bố?".
"Đúng," ông trả lời, lại gật đầu.
"Và bố còn nói với con là gia đình Bancroft từng tài trợ cho trường Bensonhurst trong suốt mấy thập niên qua, đúng không bố?".
"Ừ," ông lẩm bẩm, lật qua trang khác.
"Vâng," Meredith nói, cố kiềm chế sự hồi hộp đang dâng lên trong lòng, "có một học sinh ở St. Stephen\'s... một cô gái rất tuyệt, từ một gia đình rất mộ đạo.
Bạn ấy rất thông minh, và giỏi nữa. Bạn ấy muốn trở thành một nhà thiết kế nội thất, nhưng lại phải học ở trường trung học Kemmerling vì bố mẹ bạn ấy không có khả năng cho bạn ấy học ở trường tốt hơn. Tội nghiệp quá bố nhỉ?".
"Ừ," ông lại nói, nhăn mày với bài báo liên quan đến Richard Daley. Những người thuộc Đảng Dân chủ không nằm trong danh sách những người ông thích.
"Bố có thấy thật là một bi kịch khi một người thông minh, giỏi và đầy hoài bão bị hủy hoại không?".
Cha cô đột ngột đưa mắt khỏi tờ báo và nhìn cô với cái nhìn rất dữ dội. Ở tuổi bốn mươi mốt ông vẫn còn là một người tráng kiện, một người đàn ông sang trọng với cách cư xử cộc cằn, đôi mắt màu xanh nhìn thấu tâm tư người khác và mái tóc nâu sẫm đang chuyển sang bạc ở hai bên thái dương. "Con đang định nói gì thế, Meredith?".
"Một học bổng. Nếu Bensonhurst không có học bổng, thì bố có thế bảo họ sử dụng khoản tiền mà chúng ta đóng góp để tạo ra một học bổng.".
"Và học bổng này sẽ dành cho đứa con gái mà con đang nói đến phải không?" Ông làm như là Meredith đang hỏi một chuyện không đúng nguyên tắc vậy, nhưng cô hiểu rất rõ cha cô, ông luôn tin vào cách sử dụng quyền lực và những mối quan hệ của mình mỗi lúc mỗi nơi, để có lợi cho mình. Đó là quyền lực cần có, ông đã bảo với cô cả trăm lần rồi.
Cô gật đầu một cách chậm chạp, mắt cô cười rạng rỡ. "Đúng rồi ạ.".
"Bố hiểu rồi.".
"Không có bất cứ người nào đáng được như vậy," cô sốt sắng nói thêm, cảm thấy càng hào hứng, "và nếu như chúng ta không làm một chuyện gì đó cho Lisa, có lẽ rồi cũng có ngày bạn ấy sẽ đi xin tiền trợ cấp của chính phủ!" Trợ cấp của chính phủ là một đề tài bảo đảm sẽ gây ra những lời chỉ trích từ cha cô.
Meredith mong muốn hết sức để nói cho cha biết thêm về Lisa, và tình bạn của hai người quan trọng đối với cô như thế nào, nhưng giác quan thứ sáu ngăn không cho cô làm chuyện đó. Trong quá khứ, cha cô quản lý cô chặt chẽ đến mức không có đứa trẻ nào hội đủ yêu cầu của ông để làm một người bạn xứng đáng với cô.
"Con làm cho bố nhớ lại bà nội Bancroft của con," ông nói trầm ngâm. "Bà luôn quan tâm đến những ai đáng được hạnh phúc, nhưng lại không may mắn.".
Cô cảm thấy thật có lỗi, vì sự quan tâm của cô với chuyện Lisa vào học ở Bensonhurst có phần ích kỷ hơn là hào hiệp, nhưng những lời tiếp theo của ông làm cho cô quên hết chuyện đó. "Ngày mai hãy gọi cho thư ký của bố. Đưa cho cô ấy hết những chi tiết liên quan đến cô gái này, và kêu cô ấy nhắc bố gọi điện đến Bensonhurst.".
Ba tuần lễ kế tiếp Meredith chờ đợi trong căng thẳng, sợ là khi nói cho Lisa biết quá sớm thì có thể sẽ khiến cô ấy thất vọng, nhưng cũng không thể tin là Bensonhurst sẽ từ chối yêu cầu của cha cô. Những cô gái Mỹ bây giờ thường được gửi sang Thụy Sĩ hay Pháp để học. Họ không muốn học ở Vermont hay Bensonhurst với những khu nội trú xây bằng đá và những chương trình giảng dạy cùng luật lệ cứng nhắc. Chắc chắn Bensonhurst đã không còn đủ học sinh như trước kia, cho nên họ sẽ không muốn chọc giận cha cô.
Tuần tiếp theo, Bensonhurst đã gửi thư đến và Meredith hồi hộp ngồi bên cạnh cha cô khi ông đọc. "Nó viết là," cuối cùng ông nói với cô, "họ đã dành cho cô Pontini một học bổng dựa trên kết quả học tập xuất sắc của cô ấy và sự giới thiệu của gia đình Bancroft với mong muốn cô gái được học ở đó.".
Meredith thở phào một cách không thích hợp với những người quý phái khiến cha cô nhìn cô ớn lạnh trước khi ông tiếp tục. "Học bổng này chỉ bao gồm tiền học và tiền ăn ở. Cô ấy sẽ phải tìm cách đến Vermont và tự kiếm tiền chi tiêu trong thời gian học ở trường Meredith cắn chặt môi, cô đã quên tính đến chi phí để bay đến Vermont hay tiền tiêu vặt, nhưng cô đã thành công đến mức này rồi, thì cô chắc chắn có thể nghĩ ra những cách khác. Có lẽ cô sẽ thuyết phục cha là họ nên lái xe đến đó, rồi Lisa có thể ngồi chung xe đến Vermont với họ.
Ngày hôm sau Meredith mang hết tất cả những cuốn sách mỏng về Bensonhurst, bao gồm bức thư về học bổng đến trường. Ngày hôm nay dường như dài cả tuần, nhưng cuối cùng cô cũng đang ngồi trong bếp nhà Lisa trong khi mẹ của Lisa lăng xăng dọn những cái bánh quy Ý ra, và mời cô ăn bánh cannoli do chính tay bà làm. "Dạo này cháu gầy quá, y như Lisa vậy," bà Pontini nói, và Meredith ngoan ngoãn ăn bánh trong khi cô mở cặp sách và mang những cuốn sách mỏng liên quan đến trường Bensonhurst ra.
Một cách vụng về trong vai trò của kẻ bác ái, cô háo hức nói về Bensonhurst và Vermont cùng sự háo hức khi đến đó, rồi cô tuyên bố là Lisa đã được một học bổng để đến đó học.
Sự im lặng ngột ngạt bao trùm căn phòng trong khi cả bà Pontini lẫn Lisa dường như không thể tin vào câu nói sau cùng của cô, rồi Lisa chậm rãi đứng lên. "Tớ là ai chứ," cô thốt lên một cách giận dữ. "Của bố thí mới của cậu à!
Cậu nghĩ mình là ai đây chứ!".
Cô hầm hầm đi ra cửa sau và Meredith đi theo cô. "Lisa, tớ chỉ muốn giúp đỡ cậu thôi!".
"Giúp đỡ à?" Lisa thét lên, công kích cô. "Sao cậu lại nghĩ là tớ muốn đến học chung trường với những kẻ đua đòi giàu có giống cậu, những kẻ nhìn tớ như đồ tế bần chứ? Tớ có thể nhìn ra được, một ngôi trường chứa toàn những thứ chó đẻ được nuông chiều hư hỏng luôn phàn nàn về những chuyện làm thế nào mà sống được với mấy ngàn đô một tháng mà bố họ đã gửi cho họ....".
"Không ai biết là cậu được học bổng nếu như cậu không nói với họ....".
Meredith bắt đầu, rồi mặt cô tái mét vì giận. "Tớ không nghĩ cậu lại nghĩ tớ như một "kẻ giàu có đua đòi" hay là một \'người được nuông chiều... thứ chó đẻ\'...".
"Nghe cậu nói kìa... cậu không nói được ngay cả chữ \'chó đẻ\' mà không bị mắc nghẹn. Cậu mới ngoan và hợm hĩnh làm sao!".
"Cậu là một kẻ hợm hĩnh đấy Lisa, chứ không phải tớ," Meredith cắt ngang bằng giọng điệu của một kẻ thua cuộc. "Cậu đánh giá mọi thứ bằng tiền. Và cậu không cần phải lo lắng đến chuyện thích nghi ở Bensonhurst. Tớ mới là người dường như không thích nghi với bất cứ chỗ nào, chứ không phải cậu." Cô nói một cách nghiêm trang theo cách mà cha cô có lẽ sẽ rất hài lòng, rồi xoay người rời khỏi.
Fenwick đang đợi ở trước nhà Pontini. Meredith trườn người vào ghế sau của chiếc xe. Có chuyện gì đó với cô, cô nhận thức được là... chuyện gì đó về cô làm cho những người khác không cảm thấy thoải mái khi ở gần cô, bất kể họ thuộc tầng lớp nào trong xã hội. Cô chưa bao giờ nghĩ những nét đặc biệt như sự tế nhị và nhạy cảm của mình lại làm cho những đứa trẻ khác đánh giá thấp và tránh xa cô. Nhưng những ý nghĩ đó đang hiện ra trong đầu Lisa, người đang nhìn chiếc xe từ từ rời khỏi, ghét Meredith Bancroft vì có thể đóng vai trò của một bà tiên tốt bụng, và căm ghét bản thân mình vì những ý nghĩ xấu xa và không công bằng.
Giờ ăn trưa ngày hôm sau, Meredith đang ngồi ở chỗ thường ngày của cô, mặc áo khoác, ăn một quả táo và đọc một quyển sách. Từ khoé mắt cô nhìn thấy Lisa đang bước lại gần, và cô tập trung hơn vào quyển sách.
"Meredith," Lisa nói, "tớ xin lỗi về chuyện hôm qua.".
"Không có gì đâu," Meredith trả lời mà không nhìn lên. "Hãy quên đi.".
"Thật khó mà quên được việc cậu là một người lắm chuyện, tốt bụng và tử tế nhất mà tớ từng gặp.".
Meredith nhìn Lisa rồi quay lại cuốn sách, nhưng giọng nói của cô nhẹ nhàng hơn, mặc dù rất dứt khoát. "Không còn quan trọng nữa.".
Ngồi xuống cạnh cô trên bậc đá, Lisa tiếp tục kiên trì. "Hôm qua tớ đúng là một mụ phù thủy ích kỷ và ngu ngốc. Tớ cảm thấy tội nghiệp mình vì cậu đã cho tớ cơ hội hiếm có để được học ở một trường đặc biệt, để cảm thấy như một nhân vật quan trọng, mà tớ biết chắc là mình không bao giờ có thể đến đó học.
Ý tớ là mẹ tớ cần người để trông nom đám nhỏ và làm việc nhà, và cho dù là mẹ không cần, thì tớ cũng phải có tiền mới đến được Vermont và mua sắm những thứ khác ở đó.".
Meredith chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mẹ của Lisa không thể và sẽ không buông cậu ấy ra, và cô đã nghĩ thật không công bằng chút nào khi bà Pontini có đến tám đứa con thì Lisa cũng phải đóng vai trò của một người mẹ. "Tớ đã không nghĩ đến chuyện bố mẹ cậu không cho cậu đi," cô thú thật, lần đầu tiên nhìn Lisa. "Tớ đã nghĩ bố mẹ nào cũng muốn con cái họ có được sự giáo dục tốt nếu họ có thể.".
"Cậu nói đúng phân nửa," Lisa nói, và lần đầu tiên Meredith nhận ra Lisa định nói gì đó. "Mẹ tớ cũng muốn như vậy lắm. Bà đã gây gỗ với bố tớ một chặp sau khi cậu về. Bố tớ nói con gái không cần phải học cao, chỉ cần kết hôn sinh con là được. Mẹ bắt đầu lấy chiếc muỗng to đùng dí vào ông và la hét ầm ĩ là tớ có thể làm tốt hơn chuyện đó nhiều, và rồi mọi chuyện bắt đầu xảy ra. Mẹ gọi cho bà ngoại và bà gọi luôn cho các cô các chú, và bọn họ cùng nhau đến nhà tớ, góp tiền cho tớ. Chỉ là tạm thời cho mượn thôi. Tớ nghĩ là tớ sẽ phải rất cố gắng ở Bensonhurst, và phải lấy được học bổng vào vài trường đại học. Sau này, tớ sẽ có một việc làm tốt và sẽ trả tiền lại cho mọi người.".
Mắt Lisa rạng rỡ khi cô đưa tay ra bóp chặt tay Meredith. "Cậu cảm thấy thế nào," Lisa nhẹ nhàng hỏi, "khi biết mình đã thay đổi cuộc sống của một con người? Khi biết cậu đã biến giấc mơ của tớ, của mẹ và các cô tớ... thành sự thật?".
Meredith bất ngờ cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi trong khóe mắt.
"Tớ cảm thấy," cô nói, "Thật tuyệt!".
"Cậu nghĩ mình có thể làm bạn chung phòng không?".
Meredith gật đầu, mặt cô bắt đầu hớn hở lên.
Cách đó vài thước, một đám con gái đang ăn trưa cùng nhau nhìn lên và trợn tròn mắt. Lisa Pontini - đứa con gái mới vào trường - và Meredith Bancroft - đứa con gái lập dị nhất trường - đột nhiên đứng lên, vừa khóc, vừa cười và ôm chầm lấy nhau nhảy tưng tưng.
Mười Một Năm Chờ Mười Một Năm Chờ - Judith Mcnaught Mười Một Năm Chờ