Số lần đọc/download: 11267 / 36
Cập nhật: 2015-07-28 10:08:14 +0700
Chương 3
C
ô khóc thút thít đến khuya. Rồi loay hoay soạn tập ra học. Phải học lại những ba môn. Trời ơi là trời.
Nhưng giờ thì không còn thời giờ để khóc lóc hay tức tối. Hoài Khang không cứu cô chuyện này thì cô đành phải tự xoay xở thôi. Cô biết tính anh ghét nhất là chuyện lừa dối. Lúc trước cô thấy vậy là hay, nhưng bây giờ lâm trận thì thấy nó đáng ghét chứ không hay ho gì nữa. Nhưng biết làm sao hơn.
Suốt một tuần, Diễm Quỳnh học bài như điên. Nhưng tâm lý thấp thỏm không làm cô tiếp thu bao nhiêu. Ngược lại chỉ càng thêm quýnh quáng. Cô càng thấy giận Hoài Khang cay đắng. Tối nay cô vừa chuẩn bị đến nhà hát thì Hoài Khang đến. Cô gặp anh ở giữa lối đi. Anh có vẻ kinh ngạc khi thấy cô không mang theo tập vở. Diễm Quỳnh định lờ đi nhưng bị chận lại:
- Em đi đâu vậy?
Cô hếch mặt lên, môi mím lại không thèm trả lời. Hoài Khang cười gằn:
- Đi diễn phải không?
- Chuyện người khác, đừng dính vào. Tò mò.
Cách nói ngang ngang của cô làm anh nổi nóng:
- Tôi tưởng giờ này cô phải cắm cổ mà học. Đến nổi một tuần nay tôi không dám đến, sợ mất thời giờ của cô. Vậy mà còn lo diễn.
Anh chợt quát lên:
- Học hành kiểu đó thi rớt là vừa lắm.
Diễm Quỳnh tái mặt:
- Anh đi về ngay, Từ nay về sau đừng có đến tìm tôi. Tôi không thích nổi mấy người ăn nói…. mất dạy như vậy.
Hoài Khang mất bình tĩnh thật sự. Anh trừng mắt nhìn cô một cái:
- Cô mới là mất dạy. Càng ngày càng quá đáng.
Hai người nhìn nhau như toé lửa. Rồi Hoài Khang quay quắt người bỏ đi. Diễm Quỳnh đứng yên chờ cơn tức giận lắng xuống. Cô cố lấy lại vẻ mặt tươi tỉnh đến nhà hát. Nhưng tức quá nên tươi cũng không nổi.
Buổi tối cô vừa rời phòng hoá trang thì một tên con trai đi đến trước mặt cô. Hắn vừa chìa bó hoa, vừa nói một câu khá kiểu cách:
- Hello! Diễm Quỳnh
Diễm Quỳnh ngạc nhiên nhìn bó hoa. Nhưng không cầm. Hắn nhắc lại:
- Xin tặng cô
- Cám ơn
Cô trả lời một cách lơ mơ và cầm bó hoa trên tay. Cô ngờ ngợ nhìn hắn. một nét quen thuộc. Hắn cười thật tươi và nói như nhắc:
- Mình đã gặp nhau ở buổi sinh nhật Mai Tiên. Quỳnh nhớ không?
Diễm Quỳnh che miệng lại, kêu lên:
- A, tôi nhớ rồi. Hôm ấy Quỳnh giẫm lên chân anh hai lần, xin lỗi nghe.
- Chuyện qua rồi, đâu cần phải xin lỗi. Tôi còn thích như vậy đấy.
- Nếu tôi nhớ không lầm thì anh tên là Thắng. Quốc Thắng, đúng không.
- Rất hân hạnh khi Quỳnh còn nhớ tên tôi.
- Anh đặt biệt quá mà, làm sao Quỳnh không nhớ cho được. Nhưng… anh đi đâu vậy?
- Tôi đã xem Quỳnh diễn, và chờ ở đây khá lâu.
- Vậy hả? Thế Mai Tiên có đi với anh không?
Quốc Thắng lắc đầu:
- Tối nay nó có hẹn
- Vậy hả.
Quốc Thắng nhìn cô lúng túng, thậm chí cứ liếm môi hai ba lần. Diễm Quỳnh hơi ngạc nhiên về cử chỉ đó. Nhưng chưa kịp hiểu lý do thì anh đã lên tiếng:
- Quỳnh có đi với ai không?
- Không, Quỳnh chỉ đi một mình. Sao hả anh Thắng?
- Tôi.. tôi có thể mời Quỳnh đi uống nước không?
“Tưởng chuyện gì ghê gớm lắm" – Diễm Quỳnh phì cười rồi gật đầu:
- Dạ được. Nhưng chỉ một lát thôi nhé. Quỳnh còn phải về học bài.
Quốc Thắng có vẻ mừng quýnh. Anh gật đầu lia lịa:
- Chỉ cần Quỳnh đồng ý thôi, đi một chút cũng được.
Môt lát sau cả hai ngồi đối diện nhau trong quán cà phê. Diễm Quỳnh chống cằm nhìn lơ đãng ra đường. Im lặng. Hình như sự im lặng của cô làm Quốc Thắng thấy ngại. Anh tìm cách gợi chuyện:
- Tôi nghe Mai Tiên bảo thi xong rồi, mấy ngày nay nó đi chơi suốt. Sao Quỳnh còn học bài?
Diễm Quỳnh cười gượng:
- Tại Quỳnh bị thi lại.
- Ờ, vậy hả?
Quốc Thắng lập tức nói an ủi:
- Nhưng mà nhằm gì, đi làm như Quỳnh thì chuyện học đâu có kham nổi, tôi phục mấy cô gái vừa đẹp vừa giỏi như Quỳnh đấy. Như vậy mới là bản lĩnh.
Diễm Quỳnh hơi quê. Nhưng cũng cảm thấy dễ chịu. Ít nhất Quốc Thắng cũng tỏ vẻ thông cảm. Chớ không trách móc như Hoài Khang. Thấy cô không nói gì, Quốc Thắng hỏi tới:
- Vậy, Quỳnh thi lại mấy môn?
Diễm Quỳnh miễn cưỡng:
- Dạ… ba môn
- Ba môn mà thi lại trong thời gian ngắn như vậy, rồi còn phải đi làm. Quỳnh học kịp không?
- Cũng không biết nữa, tới đâu hay tới đó. Nếu cuối cùng không đủ điểm thì đợi năm sau thi lại.
- Chậc, đi làm chính thức rồi, không ai còn đủ khả năng học lại đâu, ngán lắm. Hay là Quỳnh để tôi xin điểm cho. mấy vụ đó tôi rành lắm.
“hả” – Diễm Quỳnh nín thở vì ngạc nhiên lẫn sung sướng. Có nằm mơ cô cũng không ngờ chuyện lại dễ dàng như thế. Đúng là một sự tình cờ đầy may mắn, may mắn đến mức không ngờ. Cứ như một phép lạ vậy. Mặt cô đỏ hồng lên vì vui sướng. Cô nói như thì thầm:
- Anh nói thật chứ? Anh có thể xin dùm Quỳnh thật chứ?
- Thật mà. Chuyện đó dễ ợt. Ngày trước đi học tôi cũng làm vụ đó hoài. Chứ cả chục môn, học gì nổi.
Thật là nhẹ nhàng, chỉ trong một vài phút mà gánh nặng được trút đi. Cô mừng đến mức muốn hét lớn lên rồi nhảy nhót. Nhưng nhớ đây là quán. Cô ngồi im. Cái nhìn đầy biết ơn:
- Anh biết không, anh đã… ờ, giống như là thả một chiếc phao xuống nước vậy. Phải gọi anh là ân nhân mới đúng.
Quốc Thắng có vẻ tự hào. Và tràn ngập sự vui mừng vì đã lập thành tích đáng kể như vậy với cô. Anh vui phơi phới:
- Có gì đâu mà ân nhân. Chuyện đó nhỏ đấy, tôi chỉ búng tay một cái là đàn em tôi lo cái rẹt. Mấy thầy cô trong trường Quỳnh đều là chỗ quen biết thân với ba tôi đấy.
- Ồ, vậy hả, tất cả à?
- Không, chỉ một số thôi, thầy hiệu trưởng hay đến chơi cờ với ông già tôi lắm. Vợ ổng là bạn thân với bà già tôi, ổng coi tôi như con vậy.
Diễm Quỳnh tròn mắt:
- Í, không được đâu, anh không nên nhờ thầy hiệu trưởng, mà phải gặp chính…
Quốc Thắng khoát tay:
- Tôi biết, tôi biết. Dĩ nhiên phải nhờ chính thầy bộ môn. Quỳnh ghi điểm và mấy môn bị vướng ngày mai tôi sẽ lo vụ này cho Quỳnh.
- Nhưng Quỳnh không có mang theo viết
- Thế thì sáng mai gọi điện đến công ty tôi vậy.
Anh ta lấy danh thiếp ra đưa cô:
- Quỳnh gọi cho anh số này nhé, sẽ gặp trực tiếp đấy, chỉ có trường hợp đặc biệt tôi mới tiếp điện thoại thôi.
Diễm Quỳnh ngờ ngợ nhìn Quốc Thắng. Theo cô biết thì anh ta chỉ mới ra trường cách đây hai năm và cũng đi làm như Hoài Khang. Sao cách nói chuyện có vẻ như một nhân vật quan trọng thế? Hình như hơi khoa trương một chút. Cách nói chuyện rất giống Mai Tiên.
Nhưng cô không có thời giờ phân tích chuyện đó. Vì tâm trí còn bị cuốn vào chuyện thi cử. Bản năng tự nhiên làm cô đặt hết hy vọng vào Quốc Thắng. Cô đọc kỹ số điện của anh, rồi hồ hởi:
- Vậy sáng Quỳnh gọi cho anh nghe, 8 giờ đúng không?
Quốc Thắng gật đầu:
- Quỳnh hứa thì nhớ nhé.
- Dạ.
Thấy cô nhìn đồng hồ, anh khoát tay, nói như năn nỉ:
- Chuyện điểm có tôi lo rồi, Quỳnh đâu còn bận bịu gì nữa, ngồi đây chút nữa đi. Lát nữa tôi đưa Quỳnh về.
- Nhưng gần đến giờ đóng cửa rồi, Quỳnh sợ về trễ.
Quốc Thắng miễn cưỡng trả tiền và nói như vớt vát:
- Vậy thì mai nhé, chiều mai tôi sẽ đến mời Quỳnh đi uống nước. Quỳnh không từ chối chứ?
Diễm Quỳnh đang nóng lòng muốn về nên gật đầu không cần suy nghĩ. Cô đến chỗ lấy xe. Quốc Thắng chạy chầm chậm rề rề bên cô. Anh đưa cô về tận ký túc xá mới chịu chia tay.
Diễm Quỳnh chạy ào ào lên phòng. Cô quăng giỏ rồi chui qua giường Thái My, cười rúc rích:
- Vui quá, mày không tưởng tượng được tao gặp chuyện gì đâu.
- Gì thế?
- Lúc nãy ông anh của nhỏ Tiên đến rủ tao uống cafe, ảnh bảo sẽ xin điểm giùm tao.
- Mày bảo như vậy có vui không chứ, ối trời, thật nhẹ nhõm. Chỉ thiếu mỗi cái là bay lên trời thôi nhé.
Thái My đặt ngón tay lên miệng cô:
- Làm ơn cười nhỏ giùm một chút. Khuya rồi ông.
Diễm Quỳnh không để ý cử chỉ đó. Cô ngã người lên giường, lim dim mắt:
- Báo hại cả tuần nay tao lo phát ốm, ảnh đúng là ân nhân đấy, một đại ân nhân nhé.
Giọng Thái My thật tỉnh táo:
- Tự nhiên ảnh đến mời mày đi chơi hả?
- Không có đi chơi mà vào quán cà phê.
- Hình thức nào cũng vậy thôi, vậy anh ta lấy tư cách gì mà mời mày đi như vậy?
Diễm Quỳnh phì cười:
- Vào quán nước nói chuyện mà cũng phải tư cách nữa hả? Hỏi vớ vẩn.
- Vớ vẩn con khỉ, mày không thấy như vậy lạ sao? Rõ ràng là anh ta muốn làm quen với mày nên mới đưa đón kiểu đó.
- Cần gì phải làm quen, đã quen rồi đấy, ảnh là anh của nhỏ Tiên chứ có phải ai xa lạ đâu.
Thái My thở hắt ra:
- Mày vô tâm nhiều cái không hiểu được. Khang biết mày đi chơi kiểu đó là có chuyện.
Diễm Quỳnh xụ mặt:
- Đừng nhắc tới ông ấy, thấy ghét lắm. So ra ông ấy chẳng lo cho tao như anh Thắng. Người yêu như vậy đó.
Thái My nói một cách ý nghĩa:
- Nhưng ảnh cư xử như thế tao lại nể hơn.
Diễm Quỳnh quay phắt lại:
- Mày nói cái gì?
- Không nói gì hết. Ngủ đi, khuya rồi đó.
Diễm Quỳnh bước xuống giường, lầm bầm:
- Tưởng kể cho mày mừng giùm tao, ai ngờ nói chuyện như bà cụ.
- Mày nói cái gì?
- Không có gì cả, thưa cụ My, cụ làm con mất hứng, chán dễ sợ.
Cô đi qua giường mình chuẩn bị đi ngủ. Vừa nằm xuống cô đã ngủ lập tức, với một cảm giác thanh thản vô tư nhất trên đời.
Hôm sau Diễm Quỳnh gọi điện thoại cho Quốc Thắng, anh nói chuyện rất nhiệt tình và không hề nhắc tới chuyện đi chơi. Nhưng buổi chiều khi cô vừa tắm xong thì anh đến. Diễm Quỳnh mở cửa. Cô tròn mắt ngạc nhiên:
- Sao anh Thắng biết Quỳnh ở đây?
- Chỉ cần quan tâm là chuyện gì cũng biết cả. Quỳnh chuẩn bị chưa?
- Chuẩn bị gì ạ?
Quốc Thắng nhìn cô một cách phập phồng:
- Chúng ta đi uống cà phê. Quỳnh quên rồi sao?
- Ôi, vậy hả. Quỳnh không nhớ thật đấy, anh chờ một chút nha.
Cô biến vào trong thay đồ. Khi cô chải tóc, Thái My đến ngồi xuống giường cô:
- Đi chơi với anh Thắng hả?
- Ừ.
Thái My không nói gì, chỉ lẩm bẩm:
- Mày có những cái vô tư nguy hiểm thật, giống đứa bé chơi dao ấy.
Diễm Quỳnh không để ý câu nói đó. Cô hất tóc ra phía sau, rồi đi ra cửa. Quốc Thắng đang đợi cô bên hành lang. Anh thở phào nhẹ nhỏm:
- Nãy giờ anh cứ phập phồng lo sợ Quỳnh từ chối.
Diễm Quỳnh bật cười. Câu nói của anh làm cô thấy buồn cười thật sự. Đi chơi bình thường mà anh làm như chuyện quan trọng ghê gớm lắm vậy. Trong khi đáng lẽ cô mới là người sợ anh để ý.
Vừa đi xuống cầu thang, cô đã hỏi ngay:
- Thế nào rồi, anh đã đến gặp thầy chưa? Và thầy có trả lời ra sao? Thầy có đồng ý không? Thầy có...
Thấy nụ cười tự tin của Quốc Thắng, cô cũng đâm ra vững tin và hỏi nhỏ:
- Quỳnh nghĩ anh thừa sức làm chuyện đó, đúng không?
Quốc Thắng nhảy hai chân xuống bậc thang như một đứa con nít. Anh đứng chắn trước Diễm Quỳnh khua tay:
- Cái gì anh cũng làm được cả, huống hồ chuyện này, anh búng tay một cái là xong.
"Chắc anh ấy giỏi xoay sở". Diễm Quỳnh nghĩ như vậy, bởi vì không làm được thì sẽ không khoác lác như thế. Mà không tin anh thì còn tin ai đây chứ. Tin Hoài Khang thì không thể được rồi.
Ý nghĩ đó làm cô hớn hở lên. Và thấy Quốc Thắng thật dễ mến làm sao. Cho nên khi anh ta đưa vào quán cafe và ngồi ở chiếc ghế bên cạnh cô, cô cũng không lấy làm khó chịu. Mặc dù thấy như vậy là hơi thân mật so với mối quan hệ chưa thân này.
Diễm Quỳnh hỏi thêm mấy câu về chuyện điểm rồi ngồi im. Thật ra cô đâu có quen nhiều với Quốc Thắng, cũng chẳng có chuyện gì để nói. Vì anh cũng chẳng hợp gu với cô và cô chỉ lơ đãng ngó ra đường, ngồi im.
Quốc Thắng hình như không chịu nổi sự im lặng. Anh lúng túng tìm cách nói chuyện. Diễm Quỳnh có vẻ nghe chăm chú. Thái độ của cô làm anh hứng chí lên và nổ giòn giã, chỉ ngồi một chút thôi mà Diễm Quỳnh đã biết gia đình anh có thế lực ra sao. Anh giữ một vị trí quan trọng thế nào ở công ty. Và dĩ nhiên đó là việc mà chỉ người tài giỏi mới điều khiển nỗi.
Diễm Quỳnh ngồi chống cằm, mở mắt lớn nhìn Quốc Thắng im lặng nghe. Một lát sau cô chợt cảm thấy có ai đó nhìn, cô nhìn quanh, và chợt phát hiện Hoài Khang đang ngồi ở bàn gần đó. Cùng với Hồ Văn và Tấn Dũng. Ba người quan sát cô với vẻ mặt im lìm đầy phê phán.
Diễm Quỳnh khựng lại, ngạc nhiên, cô quay qua Quốc Thắng, vô tình cắt ngang lời anh:
- Xin lỗi anh nha, Quỳnh qua đây một chút.
Quốc Thắng chưa kịp trả lời thì cô đã đứng dậy đi qua bàn kia. Cô ngồi xuống cạnh Tấn Dũng hồ hởi cười:
- Lâu lắm mới gặp mấy anh, anh đến đây lâu chưa? Sao lúc vào em không thấy?
Tấn Dũng hơi cười:
- Tụi anh đến lâu rồi, tại em mê nói chuyện quá nên không thấy đó thôi.
Hồ Văn lên tiếng:
- Nghe nói em gặp thi cử rắc rối phải không? Chuyện ra sao rồi, em chuẩn bị bài xong chưa? Chừng nào thi?
- Em không cần học bài đâu, có người giúp em xin điểm rồi.
Cô hất mặt về phía bàn Quốc Thắng:
- Người đó đó, anh thấy không?
- Anh ta là ai vậy?
- Ảnh là bạn của nhỏ bạn em. Tức cười lắm, lần đó sinh nhật nó, em vô tình giẫm lên chân ảnh mà em lại mang giầy cao gót nữa chứ.
Rồi cô hồn nhiên kể lại buổi tối Quốc Thắng đến làm quen. Tấn Dũng và Hồ Văn cau mặt không đồng tình, nhưng Hoài Khang thì im lặng nhìn chỗ khác vẻ phớt lờ. Khi Diễm Quỳnh kể xong, Hồ Văn lắc đầu:
- Anh thấy em không nên làm như vậy?
- Làm gì kia?
- Thứ nhất là không nên nhờ vả anh ta. Thứ hai là cũng đừng làm mấy chuyện như vậy. Lỡ đổ bể thì sao!
- Làm sao mà bị lộ được, không có đâu.
- Mà dù không có, em cũng không nên làm như vậy.
Diễm Quỳnh nhăn mặt:
- Anh không biết gì cả. Em không đủ thời gian mà học nữa. Tự nhiên có người đến giúp, em mừng muốn chết, thế mà anh còn cản.
Cô nguẩy vai, mắt liếc về phía Hoài Khang:
- Sao mà anh giồng người ra thế.
- Nhưng trong trường hợp này, nếu...
Hồ Văn dừng lại, nhún vai chịu thua. Diễm Quỳnh bây giờ chỉ nghĩ đến chuyện thi. Cô vô tư đến nỗi không nghĩ như vậy là bất thường. Thậm chí nếu có ai cản cô cũng sẽ giận. Cô làm người khác bực mà không thể bực được. Vì nếu cô cố ý chọc tức Hoài Khang thì còn tức được, đằng này cô làm việc đó quá vô tư. Anh hiểu tính cô quá nên không phê phán được.
Diễm Quỳnh đang vui quá nên không để ý thái độ khá lạnh nhạt của mọi người. Cô rất thích gần Hồ Văn và Tấn Dũng, nên khi gặp là nói huyên thuyên. Hoài Khang vẫn giữ thái độ thờ ơ. Từ đầu đến cuối anh chỉ ngồi im hút thuốc như nghe chuyện của ai đó. Và Diễm Quỳnh càng bị tự ái nên cũng không thèm nhìn anh.
Một lát sau cô đứng dậy, trở về bàn Quốc Thắng cô chưa kịp nói thì anh đã hỏi ngay:
- Ai vậy Quỳnh?
- Mấy anh đó là bạn của Quỳnh, thân lắm.
- Có Hoài Khang trong số đó không?
- Có chứ, ảnh ngồi phía trong ấy, anh thấy không?
Quốc Thắng có vẻ nhột nhạt:
- Thế chúng ta ngồi thế này, anh ta có phản ứng gì không?
Diễm Quỳnh lắc đầu:
- Không nói gì cả, tụi Quỳnh giận nhau rồi.
- Giận chuyện gì vậy?
Diễm Quỳnh không để ý cách hỏi tò mò ấy. Cô giải thích thành thật:
- Tại ảnh không chịu xin điểm cho Quỳnh. Quỳnh với ảnh là bạn mà ảnh thận trọng, Quỳnh tự ái nên giận luôn.
- Ô là lạ, kỳ cục vậy sao. Anh ta là người yêu của Quỳnh mà không giúp đỡ được à, cái đó chỉ cần là bạn thôi cũng đã lo như vậy. Chứng tỏ anh ta không quan tâm đến Quỳnh rồi. Tôi là con trai tôi biết, nếu người yêu của tôi gặp rắc rối, tôi sẽ mất ngủ vì lo cho nàng đấy.
- Có, ảnh cũng lo đấy chứ - Diễm Quỳnh phản đối một cách yếu ớt.
Quốc Thắng nói giọng chắc nịch:
- Anh ta không lo, tôi chắc chắn là thế. Tôi là con trai nên tôi biết. Chỉ có yêu qua loa người ta mới thờ ơ như vậy thôi. Nghe chuyện này tôi cảm thấy tội cho Quỳnh quá, tôi rất thông cảm cho nỗi buồn của Quỳnh.
Diễm Quỳnh bị đánh trúng tủ, cô ngồi im. Cơn giận lại đùng đùng nổi lên, Quốc Thắng nói đâu có sai. Không sai tí nào. Bằng chứng là anh không quen mà vẫn lo cho cô. Trong khi Hoài Khang thì bỏ mặc cô, cô mím môi ngồi im. Quốc Thắng hiểu câu nói của anh đã có tác dụng ra sao nhưng vẫn ra vẻ vô tư:
- Nhưng có lẽ anh ấy không có khả năng lo cho Quỳnh, có thể tôi nói không đúng. Thì tâm lý chung của con trai là chỉ biết có người yêu, nên tôi nghĩ anh ấy cũng vậy, tôi nói đã chắc gì đúng.
Thấy Diễm Quỳnh vẫn không trả lời, anh cười như hối hận:
- Nếu tôi có nói gì làm Quỳnh buồn thì xin lỗi nghe, tôi không cố ý đâu.
Diễm Quỳnh miễn cưỡng lắc đầu:
- Quỳnh đâu có buồn.
Quốc Thắng hơi ngước mặt lên, thổi khói thuốc vòng tròn rất điệu nghệ, cặp mắt anh lim dim nhìn Diễm Quỳnh:
- Tôi nghe Mai Tiên nói Quỳnh và anh ấy không hợp nhau lắm phải không? Xin lỗi vì đã hơi tò mò nhé.
Đang giận nên mặt Diễm Quỳnh vẫn xụ xuống. Cô nói nhát gừng:
- Quỳnh cũng không biết.
- Bạn bè Quỳnh ái ngại giùm tình cảm của hai người đó. Tiên nó kể với tôi Quỳnh khổ vì anh ấy lắm phải không?
"Thì ra trong mắt bạn bè, mình là người đáng tội nghiệp. Vì chúng thấy Hoài Khang không lo cho mình". Ý nghĩ đó làm Diễm Quỳnh tự ái điếng cả người. Mặt cô đỏ tím đi. Cô quay phắt qua bàn bên kia với ánh mắt như có lửa. Nhưng ba người đã về từ lúc nào không hay nếu Hoài Khang còn ở đó, chắc cô sẽ...
Diễm Quỳnh tức quá nên không nghĩ ra nỗi mình sẽ làm gì. Nhưng quả thật cô không thể không ghét anh ta cho được. Cô không mảy may nghĩ Quốc Thắng nói khích. Chỉ thấy từ lâu nay mình bị bạn bè cười thầm sau lưng mà cô thì không chịu nổi điều đó.
Khi về tới ký túc xá, cô thấy Hoài Khang đứng ở giữa cầu thang. Hình như anh cố ý đợi cô. Đáng lẽ anh ta nên biết mà biến luôn thì hay hơn.
Diễm Quỳnh mím môi định đi thẳng. Nhưng Hoài Khang kéo mạnh cô lại:
- Người lúc nãy là ai vậy?
- Ai thì kệ người ta, hỏi làm gì, không dính dáng tới anh.
Hoài Khang cố giữ vẻ thản nhiên:
- Em định giở trò gì nữa vậy?
- Trò gì kệ tôi, không ảnh hưởng tới anh.
- Này, anh đã quá ngán trò cãi cọ này rồi, em chấm dứt nó đi. Nếu em tiếp tục nói ngang kiểu đó thì anh sẽ không kiên nhẫn nữa đâu.
- Không kiên nhẫn thì kệ anh.
Hoài Khang đã quá kinh nghiệm cách dằn dỗi của cô, anh cố nói bình thường:
- Tại sao em đi chơi như vậy với anh ta?
- Tại ảnh rủ.
Môi anh hơi mím lại, cố dằn cơn nóng:
- Em không thấy đi vậy là chướng sao?
Diễm Quỳnh quay lại, liếc anh một cái:
- Không thấy gì cả, không hiểu anh thấy chướng chỗ nào?
- Nó không chấp nhận được ở chỗ: em đã có người yêu.
Như bị khơi đúng chỗ. Môi cô bắt đầu cong lên. Cơn giận bắt đầu tuôn ra một mạch:
- Có người yêu hả, yêu gì kỳ cục vậy. Người ta chỉ cần biết chuyện của tôi là tự nguyện giúp ngay. Còn anh thì phải năn nỉ, mà năn nỉ cũng không được. Mỗi lần nhớ là càng thêm ghét anh, tối nay anh đừng đến thì hay hơn.
- Vậy ra anh ta đang giúp em chuyện đó?
- Ừ đấy.
- Và từ đây về sau, nếu một người nào đó giúp em, em cũng sẽ nhận lời đi chơi với họ.
Diễm Quỳnh thấy có cái gì đó không ổn khi bị nói như vậy. Nhưng đang tức nên cô đáp bừa:
- Ừ đấy.
- Và nếu anh ta đòi em phải trả ơn bằng tình cảm, chắc em cũng sẽ không từ chối?
- Ừ đấy.
Hoài Khang hơi lùi ra sau một bước, nhìn cô từ đầu tới chân. Rồi cười khẽ:
- Em chính chuyên thật.
Diễm Quỳnh phát tức lên vì cách châm biếm của anh. Cô vung tay nói như hét:
- Chính chuyên hay không mặc kệ tôi. Nhưng mà tôi thích anh ta hơn thích anh, vì anh là đồ ích kỷ.
Hoài Khang gật gù:
- Vậy thì không có gì để nói nữa. Good bye.
Anh đẩy cô qua một bên, đi xuống cầu thang. Diễm Quỳnh điếng người vì thái độ đó. Đúng là một sự khiêu khích, ghét bỏ. Cô không chịu được phản ứng như vậy nhưng không biết làm thế nào để đỡ tức. Bất giác cồ ngồi phịch xuống bậc thang, dậm chân bình bịch với tất cả hung hăng bất lực. Và cuối cùng cũng như bao lần giận dỗi, cô khóc tức tưởi một mình trong góc cầu thang.
Một lát sau cô nguôi ngoai rồi nín dần. Nhưng vẫn ngồi lì ở đấy. Nhưng sau khi thấy vài người đi lên và nhìn mình tò mò, cô khoác giỏ lên vai rồi lững thững đi lên phòng.
Sáng hôm sau cô thức dậy thì thấy một lẵng hoa trên kệ sách. Cô bèn lấy xuống nhìn, một lẵng hoa lan màu tím. Cô choáng váng nhìn mê mẩn. Có nằm mơ cũng không tưởng tượng nỗi mình có được nhiều hoa như thế để ngắm. Ở đâu thế?
Diễm Quỳnh loay hoay lấy mảnh giấy ghim giữa cành hoa. Thì ra là của Quốc Thắng. Anh ta mới ga lăng làm sao. Cô biết hoa lan này là của những hãng hàng không nước ngoài tặng khách trong mỗi chuyến bay. Làm sao mà Quốc Thắng có được nhỉ?
Diễm Quỳnh mơ màng ngồi tựa vào tường. Tay vẫn ôm lẵng hoa trong lòng. Quả thật Quốc Thắng ga lăng quá mức, anh ta đáng mến quá chừng. Từ đó đến giờ cô chưa được ai tặng quà vừa bất ngờ, vừa sang trọng như vậy. Thật thú vị.