Số lần đọc/download: 8584 / 10
Cập nhật: 2015-07-02 06:34:02 +0700
Chương 3
C
huyện xảy ra hoàn toàn bất ngờ.
Hôm ấy, sau khi khám xong cho bà Hân, chị bác sĩ trưởng khoa mắt bảo Thiên Kim:
-Bác gặp may rồi! Sắp tới có một đoàn thầy thuốc ở Úc qua để giúp bệnh viện Điện Biên Phủ thay thuỷ tinh thể nhân tạo cho các bệnh nhân nghèo. Giáo sư Võ Quang là thầy của chị sẽ tham gia công việc ấy.
-May quá! Chị làm ơn hướng dẫn dùm em-Thiên Kim mừng rỡ.
-Chờ chị một chút.
Dứt lời chị bác sĩ lấy giấy ra viết một bức thư ngắn đưa cho Thiên Kim.
-Em cầm lấy thư này đến gặp trực tiếp giáo sư Quang, ông sẽ hướng dẫn cụ thể các thủ tục cần thiết.
-Cám ơn chị nhiều lắm!-Thiên Kim quay sang bà Hân- Ta đi liền bay giờ nghe bác.
Thế là sau đó mọi chuyện đã được quyết định nhanh chóng. Tên bà Hân được đưa vào danh sách những người được mổ mắt lần này.
-Nếy Quỳnh Như biết được nó sẽ nhảy lên reo mừng cho mà xem!-Thiên Kim bảo bà Hân lúc đưa bà về nhà.
-Ông bác sĩ đó tốt quá! Bác như người ngủ mơ Kim à.
-Hay là... khoan hãy nói cho con Như biết cháu à.
-Tại sao hả bác?
-Bác sợ nó nghe được lại nóng ruột chạy về thăm rồi bê trễ công việc ngoài đó.
-Vậy là để hôm nào biết được ngày mổ con sẽ kêu nó về.
Tưởng sẽ đợi chờ lâu, không ngờ đúng một tuần sau bà Hân đã nhận được giấy mời nhập viện. Bà là một trong hững người được mổ sớm đầu tiên.
Nghe tin Quỳnh Như tức tốc về ngay. Không gặp mẹ ở nhà, cô chạy đến tìm Thiên Kim ở công ty. Lúc đó đã hơn 3 giờ chiều. Thiên Kim đang có khách. Thấy vậy Quỳnh Như toan thụt lùi ra ngoài chờ, nhưng Thiên Kim đã trông thấy bạn.
-Vào đây đi Như! Giới thiệu với mày đây là anh Huy.
Quỳnh Như há hốc nhìn người đàn ông trước mặt. Chẳng lẽ người chồng tương lai "đẹp trai,nhà giàu..." của Thiên Kim là anh chàng mập như cái thùng tô-nô này sao?
-Làm gì mà mày trợn mắt lên vậy?-Thiên Kim mỉm cười.
Ngượng ngùng,Quỳnh Như lắc đầu:
-Không có gì. Xin lỗi... chào anh Huy.
-Lúc sáng tao đưa bác vô bệnh viện rồi mới gọi cho mày.
-Tao nóng ruột quá. Mày chỉ chỗ mẹ tao nằm để tao vô đó liền bây giờ đi!
-Tao sẽ đưa mày đi.
Nghe vậy khách đứng lên:
-Các cô bận, tôi xin phép cáo lui, hôm nào sẽ gặp lại.
Chờ cho tiếng buớc chân của khách đã tắt hẳn Quỳnh Như mới lên tiếng:
-Anh chàng giống võ sĩ Sumo của Nhật Bản quá!
-Ông bà già tao đã nhận sính lễ của người ta. Nhưng tao lại chưa có cảm tình gì đặt biệt. Thậm chí còn thấy ơn ớn thế nào ấy.
-Tao chịu, không hiểu nổi hai bác nghĩ thế nào mà lại đem mày gả cho cái thùng nuớc lèo ấy-Quỳnh Như nhăn mặt.
-Tại ông bà già biết tao khoái ăn hủ tiếu nên mới "ban"cho cái thùng nước lèo đó. Thôi mình vào bệnh viện đi. Mổ bên Điện Biên Phủ chứ không phải An Bình-Thiên Kim giục.
Quỳnh Như nắm lấy tay bạn:
-Tao không biết lấy gì trả ơn mày.
Đừng nói chuyện ơn nghĩa cho mệt lỗ tai lắm-Thiên Kim cự nự- Á,chờ chút.
Quỳnh Như thấy bạn mở ngăn kéo lấy ra một sấp tiền toàn giấy năm ngàn đưa cho mình, giọng nửa thậtt nửa đùa:
Chưa tới kỳ lương nhưng tao cho mày "ứng" trước. Mai mốt sẽ "tính sổ" luôn một lượt. Cầm lấy đi để lo cho bác.
-Nhưng người ta mổ... miễn phí mà?-Quỳnh Như ấp úng.
Thiên Kim gật đầu:
-Đúng vậy. Nhưng người ta đâu có miễn phí cho mày? Mày cũng phải ăn uống, đi đứng chú. Thôi tụi mình đi.
Quỳnh Như nhìn bạn đầy cảm kích. Từ khi biết nhau đến giờ cô không còn nhớ đây là lần thứ bao nhiêu mình chịu ơn của bạn. Không biết đến bao giờ nới có dịp đáp đền.
Tối đó, Quỳnh Như ngủ lại bệnh viện với mẹ. Bà Hân cũng nói với con chuyện ân nghĩa này.
-Con chỉ còn có cách là dốc lòng, dốc sức vào lo cho công việc làm ăn của gia đình Thiên Kim. Như vậy may ra mình trả được phần nào.
-Dạ, con sẽ hết sức cố gắng!-Quỳnh Như trả lời trong cơn buồn ngủ sật sừ.
Nằm bên cạnh mẹ cô yên lòng ngủ thiếp đi. Ngày mai sẽ là một ngày căng thẳng lắm.
Trong khi đó, ở cách Quỳnh Như không xa Thiên Kim không ngủ được. Nàng trằn trọc nhớ lại cuộc chơi tối nay với vị hôn phu của mình.
-Anh sẽ xưng "tôi" với em đến bao giờ?-Thiên Kim hỏi khi họ ngồi chơi ngoài bờ sông.
-Có lẽ tôi sẽ không bao giờ sửa được -Huy trả lời- Nhưng chuyện xưng hô đối với cô quan trọng vậy sao?
Nàng gật đầu:
-Đúng như vậy. Tiếng Việt rất phong phú. Khi người chồng nói với vợ mà xưng "tôi" với "cô" thì người ta biết ngay họ đang lục đục.
-Tôi sẽ nghiên cứu lại vấn đề này xem sao- Huy gật gù, hai mắt lim dim.
Thiên Kim không dám nhìn lâu khuôn mặt chàng. Đã mấy lần nàng thử hình dung mình nằm trong tay người đàn ông này. Nhưng lần nào cũng thấy hoảng sợ. Chao ôi! Sao trên đời này lại có người đàn ông xấu xí đến thế. Anh ta sẽ làm nàng thui chột mất thôi.
-Cô có thích ra nuớc ngoài sống không? Huy đột ngột hỏi.
Thiên Kim ngỡ ngàng hỏi lại:
-Ra nước ngòai à?
-Ừ! Nếu cô muốn tôi sẽ lo cho cô qua Canada.
Nhưng nàng lắc đầu. Em không muốn.
-Tại sao vậy?
-Nếu muốn cả gia đình em đã ra nuớc ngoài từ lâu.
-Cô nghĩ sao nếu đám cưới xong tôi sẽ trở qua bên đó?
-Qua bên đó? Để làm gì vậy?-Thiên Kim trố mắt- Em nghe nói anh sẽ trở về đây luôn mà?
-Tôi cũng chưa quyết định. Thôi để chuyện đó từ từ rồi tính. Cô lạnh không?
Thiên Kim so vai nhưng lại lắc đầu:
-Không sao. Nhưng giờ này ngồi trong quán cà phê thích hơn.
-Tôi lại không thích chui vào đó, nhưng nếu cô thích thì ta đi.
-Thôi khỏi -Thiên kim do dự lắc đầu- Ngồi đây chơi cũng được.
Trong bụng nàng nghĩ thầm: “Anh ta sợ tốn tiền chắc?” Và cảm thấy bực bội.
Thiên Kim có biết đâu anh chàng xấu xí bụng phệ này chẳng phải là Huy. Điều duy nhất khiến nàng có vẻ chấp nhận được cuộc hôn nhân là tài sản của anh chồng tương lai. Bác ruột của anh ta bảo rằngở Canada họ là triệu phú. Nếu đúng như vậy thì ở đây họ sẽ là tỉ...tỉ phú! Điều quan trọng hơn cả là cha mẹ nàng đã nhận lời của gia đình Huy. Chỉ còn chờ ngày lành tháng tốt thì sẽ cử hành hôn lễ. Chuyện cả đời nàng xem như đã được định đoạt. Bất chợt Thiên Kim nhớ đến Hải. Cho đến bây giờ nàng cũng không hiểu mình có yêu chàng hay không? Họ biết nhau từ những ngày Thiên Kim còn học cấp hai. Lúc đó, Hải sắp sửa thi nào đại học. Mười năm trôi qua nhưng Hải chưa bao giờ dám nói tiếng yêu Thiên Kim bởi anh mặc cảm nhà mình nghèo. Bây giờ chẳng còn cơ hội nào cho Hải nữa rồi.
Ba hôm sau, ông bà Hiệp cùng con trai sang xin ngày cưới. Không có lễ đính hôn nên hôm ấy họ trao đồ nữ trang cho con dâu.
-Đây là phần của mẹ -Ông Hiệp bảo. Còn thằng Huy -ông cười, nó muốn dành cho con một bất ngờ nên sẽ đợi đến lúc rước dâu.
-Da con cám ơn ba mẹ -Thiên Kim cuối đầu lí nhí.
Nàng không ngờ nhà chồng mang tiếng tỉ phú là thế mà đồ sính lễ đi cưới con dâu lại tầm thường như vậy. Một nỗi uất ức, tủi hờn làm nghẹt trái tim nàng.
-Xin phép hai bác ngày mai cho con dẫn Thiên Kim đi chợ sắm vài thứ lặt vặt -Anh con rể cất tiếng.
-Được, được, các con cứ đi -Bà Tâm xởi lởi.
Thiên Kim liếc xéo anh chồng tương lai của mình:
-Anh phải gọi bằng ba mẹ chứ?
-Thôi để từ từ rồi sẽ sửa dần-Ông Tâm nói với vẻ thông cảm.
Cơm nước xong xuôi, chờ cho khách ra về, Thiên Kim mới đẩy cái hộp nữ trang đến trước mặt ba mẹ:
-Con không tin đây là sính lễ đấy, ba mẹ à.
Bà Tâm mở cái hộp ra săm soi dù là đã biết trong đó đã có những gì. Đôi bông tai, sợi dây chuyền, một chiếc nhẫn hột xoàn bé xíu. Tất cả chỉ có vậy.
-Con đừng bận tâm lễ lạc làm gì.
Bà Tâm an ủi con:
-Điều quan trọng là sau này các con ăn ở với nhau thế nào.
Thiên Kim thở dài:
-Con cũng không hy vọng gì lắm đâu.
Nàng rất muốn có người để chia sẻ những bực dọc trong lòng, nhưng Quỳnh Như đã ra Vũng Tàu từ hôm qua. Còn Hải thì...nàng không thể nói với anh chuyện này.
Không biết làm gì để cho vơi đi tâm sự trong lòng, Thiên Kim phóng xe đến công ty và ngồi lì ở đó suốt buổi chiều. Nàng thử thống kê sơ bộ tài sản gia đình mình và cay đắng nghĩ:"ngần ấy cũng đủ rồi. Tại sao phải dựa dẫm vào bên kia? Mà chắc gì họ đã giàu có như lời đồn đãi? Xem cái kiểu đi sính lễ thế kia thì đủ biết họ xem đồng tiền của mình như thế nào? Hay là...
Thiên Kim không dám nghĩ tiếp. Nàng bỗng nhớ đến Hải. Một nỗi nhớ đến lạ lùng! Lúc trước, cứ vài ngày Hải lại sang. Nếu không sang được thì gọi điện thoại sang cho nàng. Nhưng lần này...phải hơn nửa tháng rồi, nàng không gặp, cũng không nghe tiếng Hải. Nỗi trống vắng đột nhiên tràn về đầy ắp trong lòng nàng. Không kịp nghĩ ngợi thêm gì Thiên Kim hấp tấp rời khỏi nơi làm việc của mình.
-Kìa sao lâu quá không thấy cháu tới chơi vậy?-Ông Đặng -cha của Hải, mừng rỡ khi thấy Thiên Kim.
-Dạ lúc này cháu rất bận-Nàng chống chế. Anh Hải đi làm về chưa hả bác?
-Nó bệnh nghỉ cả tuần nay. Ông lắc đầu-Bác bảo đi khám bệnh mà nó không chịu nghe. Cháu thử nói với nó dùm bác.
Thiên Kim nhìn ông rồi đứng dậy.
-Để cháu vào xem anh ấy thế nào.
Hải đang ngồi trầm ngâm bên cửa sổ. Nghe tiếng mở cửa vội vàng quay lai nhìn. Dường như chàng không tin vào mắt mình nữa.
-Anh bệnh làm sao vậy? Sao không cho em biết?-Giọng thiên Kim như trách móc.
Hải khẽ lắc đầu:
-Không có gì đâu. Em đừng bận tâm.
Không có gì mà người anh gầy tọp thế kìa?-Thiên Kim nhăn mặt- Em mới vừa nghe ba anh bảo...
Nàng chưa nới hết câu Hải đã xen vào:
-Ba anh lo quá nên nói vậy thôi. Sao hôm nay em rảnh tới đây?
Thiên Kim thú thật: Tự dưng em thấy nhớ anh. Từ trước tới nay anh có bao gìơ biến mất như thế này đâu
Giọng Hải thật buồn:
-Anh biết mình phải làm gì.
-Nhưng em vẫn muốn chúng ta là bạn của nhau.
-Anh không làm được chuyện đó-Hải lắc đầu quay đi. Anh yêu em và chỉ có thể có một thứ tình cảm duy nhất mà thôi.
Thiên Kim bỗng thấy lòng rưng rưng muốn khóc. Điều thổ lộ muộn màng kia đã bóp nghẹt trát tim nàng. Không kềm được nàng nắm lấy tay Hải.
-Trước đây em không bao giờ nghĩ anh sẽ vắng mặt trong cuộc sống của em. Nhưng bây giờ thì điều đó sắp trở thành sự thật rồi. Bỗng dưng em thấy buồn quá.
-Em chỉ cảm thấy buồn lúc này thôi. Rồi đây em sẽ quên anh khi sống bên cạnh chồng em-Hải rút tay lại.
Thiên Kim nhìn sững vào khuôn mặt hốc hác của chàng. Trong đôi mắt thâm quầng hiện lên nỗi buồn đau tột cùng. Nàng không thể nhìn lâu hơn nữa vào đôi mắt ấy.
-Tha lỗi cho em. Thiên Kim hấp tấp đứng dậy rời khỏi phòng.
Nhưng nàng ko muốn về nhà. Làm sao có thể quên đi mười năm trời đầy ắp kỉ niệm với Hải bây giờ? Bất giác nàng bỗng nhớ đến gương mặt béo núc của anh chồng tương lai và thấy buồn không chịu được...
Ngay lúc ấy, Thiên Kim bỗng nhận ra rằng chính mình cũng là kẻ lỡ tàu...