Trong lúc vươn tới các vì sao, có thể bạn sẽ không thể chạm tay tới ngôi sao nào cả, nhưng chắc chắn một điều chân tay bạn cũng không phải lấm lem vì bùn.

Leo Burnett

 
 
 
 
 
Tác giả: Thuỳ An
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Hoàng Gia Vũ
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1275 / 17
Cập nhật: 2015-10-08 00:22:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 -
hông một tiếng gì khác ngoài tiếng gió thổi ù buốt tai. Cây cối rậm rịt trên cao, dưới thấp lay động những hồi dài không ngớt. Thỉnh thoảng tôi nghe vọng tiếng chân tôi bước trên mặt đường, một vài chiếc lá cuốn chạy gần quanh trong đám cỏ tối. Mặt mũi bị ướp giá, căng thẳng. Thật buồn bã, tôi không biết phải làm gì lúc này. Tôi cứ đi theo con đường mở trước mặt, mở vào vùng bóng đen mông lung nhốn nháo.
Người đàn ông ấy đã chết. Và tôi sung sướng được giải thoát, Hằng bỏ đi quyết liệt và đau khổ. Và tôi… dường như cũng sung sướng. Thôi cũng xong… phải không? Cũng xong hết. Giờ mới thật là lúc khởi đầu mọi sự. Khởi đầu mọi sự không chút vướng víu, khởi sự… khởi từ đâu? Từ chỗ nào đây? Từ phút này, chỗ này. Phút này, chỗ này, ta khởi sự… khởi sự bằng cách dừng chân, đốt một điếu thuốc, đứng trong lồng gió nhốt, gió lung lay ngọn lửa trên tay, điếu thuốc trên môi, dán sát chiếc áo choàng vào người và cười. Nụ cười cho mình, cho người đã bỏ đi, cho người đã chết, một nụ cười dịu dàng… phải không? Hết sức dịu dàng như chưa bao giờ dịu dàng đến thế… tôi sung sướng thật chăng? Có thật tôi cũng muốn Hằng bỏ đi cho rồi?... Có thật? Có thật tôi đang vui, đang buồn, đang sướng? Phút này này, phải, cái tôi gọi là phút này. Có phải… tôi sống chậm quá và mau quá, không khi nào ngay lúc… Vì nghĩ tới Hằng bây giờ tôi muốn khóc. Quả tôi có làm khổ nàng vì cái đầu trục trặc khật khùng. Quả tôi có bị ám ảnh bởi những bóng ma như Hằng nói. Tôi đã không yêu nàng như nàng cần và tôi hối hận.
Hằng bỏ tôi là phải, như người đàn ông ấy chết là phải. Tôi có thể khởi sự bằng cách tìm đến nơi nàng trú ngụ, ngay bây giờ, nếu không sẽ chẳng còn bao giờ nữa, gõ cửa gặp mặt nàng. Tôi sẽ nói cho nàng hiểu về những bóng ma nàng đã đoán biết. Tôi sẽ nói về người đàn ông ấy, người đàn ông đã chết cách đây một tuần lễ. Người đàn ông đã biến vào hư vô rồi. Tại sao tôi đã không nói với nàng về người ấy? Tại sao?
Hằng có thể không chịu, nàng không ra mặt hay nàng đóng sập cửa vào giữa mặt tôi. Anh chỉ là một thằng điên làm khổ tôi. Đừng làm khổ tôi nữa. Tôi sẽ đứng ngoài đường ngồi trước thềm nhà suốt đêm và tôi sẽ kể lể ngọn nguồn, kể lể hết về đời tôi… Kể lể hết những điều tôi đã sống, tôi đã tưởng sống. Những điều nào? Những điều vụt đến vụt bay như những tiếng kêu thảng thốt biến hút vào đêm như cánh chim hốt hoảng. Mai sớm chúng ta sẽ trở về miền dưới, anh sẽ cùng trở về với em, rồi anh sẽ sống lại… Sống lại nhưng mọi sự có chắc chắn sẽ không bao giờ tái diễn nữa không? Hay rồi tôi lại làm khổ Hằng.
Tôi lại gặp những phút tràn ứ, những phút này bỗng rạn nứt tan hoang. Người đàn ông ấy đã chết, nhưng dường như ông đã bắt đầu sống một đời khác nơi tôi.
Tôi chợt hình dung rõ rệt dáng người đàn ông cách nay ngoài hai mươi năm. Lần thứ nhất tôi nhìn thấy ông. Mẹ tôi, người đàn bà lúc ấy còn là mẹ tôi, dắt tôi đi lẫn lúc dưới mái hiên hàng phố trong buổi tối mùa đông, gõ cửa một ngôi nhà, len lách giữa những đồ mộc bừa bãi ngang dọc không thành hàng lối (đó là một gian hàng bán đồ gỗ) len lên cây cầu thang dốc ọp ẹp run rẩy chui vào một gian gác hẹp không nhìn rõ mặt người. Mẹ tôi đẩy lưng đứa trẻ tám chín tuổi, chỉ người đàn ông đang đứng nép bên cửa sổ tấm bảng hiệu dựng chắn ngang tầm mắt: "Bố con đấy". Người đàn ông nghe động quay lại hỏi: "Ai thế?"
Người đàn bà đáp: "Em và con đến thăm mình". Tôi nghe người đàn ông gắt: "Ai bảo đến đây, lại con mang con nữa". Rồi người đàn ông quay lưng không thèm nhìn người đàn bà và đứa trẻ. Người đàn bà vẫn thúc vào lưng đứa trẻ nhất định cưỡng lại: "Mình nhìn con một tý, nó hỏi mình luôn, con ngoan lắm, bố con đấy, bố con đi từ ngày con mới hai tuổi…"
Người đàn ông vẫn không ngó lại, ông gắt nữa: "Mình về đi, tôi sắp có khách, hôm nào tôi sẽ về nhà thăm mình, thăm con". Người đàn bà nấc thút thít, nắm tay con dỗ: "Con lại ôm bố, chào bố rồi mình về, nói bố hôm nào về chơi với con". Đứa trẻ lắc đầu, phải, tôi đã đắc đầu, người đàn ông đứng trong gian gác ấy không phải là bố tôi, không bao giờ là bố tôi cả. Người đàn ông ấy là cái bóng đen bất động trên nền cửa sổ mờ nhạt, khi tôi quay nhìn lại, cái dáng xương xẩu lạnh lùng khô héo đứng sững trong tiếng gió bấc rít chạy trên những dây điện giăng ngoài đường, tiếng lá khô lăn trên mái thiếc dưới cửa sổ.
Phút này, cái phút này, không là khởi điểm của gì ráo. Nó quay lộn tới lui và biệt tích như gió bủa vây hoài. Tôi đã dừng chân lưng chừng một đường dốc, bên một ngọn đồi bị chém vạt, người chập choạng lao đao trong khi men rượu đã rã bay theo gió lạnh. Tại sao tôi đứng đây? Tôi ở đây? Tôi trực nhớ, tôi cứ trực nhớ như thế này mãi sao, một tuần lễ đã qua. Hằng lên đây nghỉ, còn tôi đuổi theo Hằng. Tôi tưởng chúng tôi sẽ có những ngày hạnh phúc thần tiên ở một nơi không sợ ai dòm ngó. Vậy mà hư hết, tôi làm hư hết, làm hư luôn cuộc tình của chúng tôi. Phút này, trong đời tôi biết bao nhiêu phút này, tưởng như khởi điểm rốt cuộc nhìn cho kỹ là lỗ trống hoác cố lấp đầy… Hằng bỏ đi là phải, trừ phi chính nàng tự nhiên lại tìm về… Chính nàng, Hằng. Có thể như thế chăng?
Tôi lầm bầm trong miệng: "Xong, xong hết". Tiếng âm lùng bùng lỗ tai. Buồn thật, làm gì bây giờ. Gió thốc mạnh đằng sau lưng như đẩy tôi xuống, con dốc nghiêng hút kéo bước chân mau thêm. Một vài giọt nước lớn bay quất rát má. Trời sắp đổ mưa trở lại. Tôi ngứa mặt hít thở, thấy mình dừng dưới chân dốc, trên vệ đường.
Bên kia bãi đất trống có mấy xác xe cũ. Qua khỏi bãi đất là con đường vòng bọc dưới một chân đồi um tùm rậm rịt. Những ánh điện lượn từng lớp cao mãi, đột ngột xuất hiện chấp chới giữa khoảng tối bưng, mặt sau của những dãy nhà trên lưng đồi phô vẻ huyền hoặc. Phố tuốt trên cao ấy, xa vời, tôi như kiệt lực không thể leo tới.
Lúc ấy mưa rây bụi trắng quanh các bóng đèn vàng lủi thủi bên đường. Tôi không biết làm gì hơn là tiếp tục đi, băng qua cây cầu xi măng trắng bắc ngang một vũng cạn, leo ngược những con đường dốc bọc chân đồi theo dấu tủa ánh sáng và tiếng động, mặt mũi đầu tóc ướt mèm.
Tôi đẩy cánh cửa một phòng khiêu vũ bước vào. Gió khuất tắt sau lưng bầu không khí ấm trong tiếng nhạc phà vào mặt như một hơi thở quen dễ chịu. Đám vũ nữ ngồi gần quầy trông bóng tưởng khách quen, tíu tít kêu gọi. Tôi ngồi vào trong xó khuất núp mình như con mèo ướt, nhắm mắt cho đầu óc yên nghỉ. Nhạc tắt, sự trống trải của bàn ghế trong phòng nổi rõ. Tôi chợt thiếp một lúc không rõ bao lâu. Và choàng thức vì tiếng kèn đồng trỗi ré. Tôi thấy người ngồi trong bàn tôi. Một người đàn bà, hình như một vũ nữ ở đây. Tôi toan nhắm mắt ngủ nữa, tỏ ý không bằng lòng về sự xuất hiện bất ngờ không nhằm chỗ của người vũ nữ. Anh bồi đến, tôi gọi rượu và hỏi:
"Ai đưa cô này đến đây?"
Anh bồi đưa mắt hỏi cô gái. Cô ta không tỏ một dấu hiệu nào, ngồi im đối diện tôi một cách tự nhiên. Anh bồi đành quay lưng, đi ra quầy. Tôi chồm người, nhìn sát tận mặt cô gái một cách sỗ sàng.
"Em nhìn kỹ lại xem, kẻo lầm, anh không quen em đâu".
Cô gái không nhúc nhích, mỉm cười ngoan ngoãn. Tôi không thể nhìn ra mặt mũi cô gái, chỉ ngửi mùi nước hoa thân mật thường dùng của vũ nữ. Tôi dí trán mình đụng trán cô gái, ngó sâu trong mắt nàng, ngó thật sâu để chỉ còn bóng tối đen thấp thoáng chòng chành như trong thần trí nhoài mệt. Tôi buông mình xuống ghế duỗi dài hai cẳng, đầu nghẹo trong hốc ghế da không thiết gì nữa. Anh bồi mang rượu lại bàn.
"Thôi được. Em thích ngồi cứ ngồi. Bảo để cô ấy ngồi đây cũng được".
Tôi bưng cốc rượu uống một hớp, tay vụng về làm đổ ướt một bên ngực áo. Người vũ nữ với qua mặt bàn chìa chiếc khăn tay của nàng cho tôi phủi áo, nhưng vẫn không nói một lời nào. Tôi nắm bàn tay mềm mại của người đàn bà như bốc một nắm đất dẻo nhão. Nàng kêu thảng thốt, tiếng kêu cố kìm giữ vụt bay lẫn trong tiếng trống chiêng hỗn loạn ngoài sàn nhảy. Sàn nhảy trống trơn.
"Tại sao em không sang ngồi bên này?"
Người vũ nữ đứng lên, bóng mảnh mai di động nhẹ nhàng. Tôi bật cười dài một mình.
"Em đẹp như tranh vẽ ấy. Em là con búp bê. Em có câm không?"
Tôi nốc ực mấy hớp rượu liền, rồi cười sặc phun phì phì như con rắn hổ. Cười xong tôi thót trong bụng như vừa bước hụt. Người đàn bà lặng thinh không hưởng ứng một cách đáng giận.
Tôi cố ngồi thẳng người dậy và tôi nghĩ tôi sắp sửa xô hắn té sấp xuống sàng. Đầu óc tôi lập lờ chao động như nước trong bồn thả cá mà mấy con cá bỗng dưng hốt hoảng quẫy lộn.
"Anh Trường. Anh không nhớ em?"
Anh Trường. Tên tôi đó ư? Anh Trường. Anh Trường. Cái âm ấy lặp đi lặp lại mãi trong trí tù mù.
"Anh đang cố nhớ em đây".
Anh Trường. Tôi bỗng như bị một nhát búa đập mạnh trên ngực. Anh Trường. Gần mười năm nay không ai gọi tôi bằng cái tên ấy cả. Tôi chụp vội mặt người đàn bà, bắt ngửa lên soi nhìn.
Đó là gương mặt lạ hoắc chưa hề thấy, trên đó nụ cười hé nở buồn bã như một con bướm đen bay lạc khuấy rối ký ức.
"Cô biết tôi?"
Người vũ nữ gật đầu, gỡ tay tôi, lúc lắc mái tóc cắt ngắn và cười khẽ:
"Thật anh không nhớ em… Anh không nhớ em cũng phải, chỉ em là nhớ anh rõ thôi. Anh còn nhớ anh Hoạt không?
Hoạt… Hoạt… tên nghe quen nhưng không gợi được một hình dung nào. Giữa những lớp sóng chông chênh của men rượu, thần trí dật dờ lặn ngụp không thể níu bắt… Hoạt… âm trỗi lên như một tiếng động vu vơ thu gọn một buổi chiều đã sống, như một ánh đèn hiu hắt của một buổi tối đã đi qua không sao nhớ, như một câu nhạc tách lìa rên rỉ bên tai bị phủ lấp bởi những chuỗi âm kết tiếp dồn dập.
"Hoạt, Hoạt à. Anh đang nhớ…"
"Anh Hoạt, anh Hoạt ngày còn ở Hà Nội ấy. Anh nhớ chưa?"
"Cái áo anh đang mặc đây là từ thời Hà Nội đấy… Hà Nội, Hà Nội là cái quái gì. Anh ghét nhắc đến… Em hãy nói về Hoạt đi… Và cũng khỏi cần… Em nói về em hay hơn".
"Em là Châu, em của anh Hoạt…"
Tôi ngã người tựa vào lưng ghế. Hoạt… Đầu tôi quay như trái cầu ngoài sàn nhảy, tung ra những giọt sáng lấp lánh bay lượn. Tôi nhắm mắt, những giọt sáng lao nhanh hơn trộn một màn đen. Người tôi bồng bềnh. Tôi dò dẫm tìm nắm bàn tay của Châu.
Em gái Hoạt. Người vũ nữ ngồi đây là em gái của một đứa bạn ngày nào, đứa bạn đã chìm mất tích không để lại một dấu vết nhỏ nào trong trí nhớ. Châu, cả cái tên này nữa cũng chỉ là một âm của buổi nay.
"… Ở đây em tên là Xuân Hồng".
"Em cũng có nhiều tên thế kia à… Xuân Hồng. Anh thích gọi em bằng Xuân Hồng. Tên này hay hơn chứ. Em chọn hay ai chọn cho em tên này. Xuân Hồng… Hỡi Xuân Hồng, anh muốn cắn vào em…"
Tôi cười ngả nghiêng hết sức khả ố. Ngụm rượu uống tiếp đã loãng, nhạt thếch. Tôi biết tôi phải uống thêm đến bất tỉnh. Mọi sự phải ngập ngụa, tan biến vào cơn say mèm sắp tới.
"Em muốn anh gọi em bằng cái tên cũ… Em là Châu, với anh em là Châu không phải là Xuân Hồng".
Tôi búng tay chóc chóc gọi bồi: "Rượu, rượu".
"Châu hay Xuân Hồng cũng thế thôi… Em sợ anh cắn em thật hay sao? Đừng sợ. Anh hiền, anh cắn không đau đâu mà sợ… Châu hả, không ăn thua gì cả… Em phải biết như thế chứ. Rốt cuộc không có cái gì là quan trọng đâu em… Em không phải là Châu nữa cũng như anh, đâu còn là Trường nữa. Anh không còn là Trường đến cả mười năm nay rồi. Anh không thích ai gọi anh là Trường… Gọi anh bằng gì hả? Chẳng bằng gì cả… Bằng anh, bằng ông, bằng thằng, bằng nó, bằng mầy… Thích gì gọi nấy… Mà anh ngồi đây này, em nói là em nói với anh chứ với ai mà còn tên với tuổi… Em không khác gì đâu. Tại em muốn khác thì nó khác… Xuân Hồng.
Tại sao anh lại không được gọi em bằng Xuân Hồng? Em không thích… cũng được. Thì anh gọi bằng Châu. Cũng được, có khó gì… Châu thì Châu, nhưng em chớ gọi là Châu mà anh cắn, anh vẫn cắn… Chớ như thế.
Đừng tưởng anh sợ Châu… em dại lắm. Anh không còn là Trường nữa đâu. Em thích anh là Trường thì cứ tưởng. Anh nói thật nhé… anh không nhớ một thứ gì về cái tên Trường cả. Nếu em cứ muốn kiếm tên Trường là em dại vô tả. Nó mất rồi… thật mà… nó mất lâu quá rồi. Anh nói thật anh chẳng nhớ tí gì về Hoạt… Em cũng chẳng kiếm thấy gì ở anh đâu… Ờ, ờ rốt cuộc chỉ trơ có anh với em… và đêm nay thôi… Cả anh với em nữa… ờ… rốt cuộc cũng chẳng là cái gì ráo trọi… thật mà… em tin đi… mình cũng là thứ gì thuộc về cái đêm nay… Mình cũng là thứ đêm mò mẫn thế thôi. Ừ, anh thuộc về cơn say, đúng. Không sao cả. Còn em, thế em biết em thuộc cái gì không nào? Em thuộc về một cái tên Hoạt, một cái tên Trường nào đó… em thấy không?... Thuộc về cái tên Châu… Châu… Châu, Trường là cái quái gì đâu… Em nên quên hết đi, em sẽ sướng… Đừng làm khổ mình, dại… Kinh nghiệm bản thân mà… anh không nói dấu đâu, thật mà… thật mà… Mai, mốt em quên nốt em… thế là xong.
Xong hết… Mình chôn vùi hết em chịu không? Chôn vùi hết mọi bóng ma… Hết, hết không để sót món nào, em chịu không?... Chôn luôn anh, chôn luôn em… chôn tuốt luốt… Mình mà không chôn mình thì mình chẳng chôn ai ráo… Anh đang chôn anh đây, em sợ không? Nếu em sợ em nên tránh… để anh chôn một mình… nói thật đấy em ở gần là em bị chôn luôn… thật mà… chôn luôn. Cái huyệt bên cạnh toà án Hà Nội ấy… Đẩy xuống một lượt… a lê… pằng… pằng… pằng… cho tiện.
Em chịu không nào? Tại sao em tin?... Em ngán rồi hả?... Em rút lui còn kịp… Cũng không chịu rút lui? Vậy thì mình ra nhảy vậy, chịu không Châu?... Em bằng lòng chưa, Châu? Thấy chưa? Thấy chưa, anh gọi Châu. Châu, mình nhảy rồi em đưa anh về… em bằng lòng không? Ừ, anh đưa em về rồi mình tiếp tục bàn chuyện chôn cất hả… Đồng ý? Em đứng lên đi…"
Mù Khơi Mù Khơi - Thuỳ An Mù Khơi