"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Marc Levy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
à từng thề rằng đêm nay sẽ là đêm cuối bà ở đây, và trong khi xem xét lại kế hoạch một lần cuối cùng, bà tự hỏi cuộc sống bên ngoài bây giờ ra sao. Bà đã lỡ biết bao nhiêu chuyện. Truyền hình và báo chí dường như là sợi dây liên hệ với cuộc sống hiện đại, nhưng đã từ lâu bà cũng chẳng còn động tới, bà trốn trong những cuốn sách mượn ở thư viện. Bà biết cách bỏ qua toàn bộ hoặc gần như toàn bộ thế giới mà giờ đây bà sắp sửa quay trở lại.
Bà gập cuốn sổ và cố nhớ lại cái ngày bà bắt đầu viết những dòng đầu tiên. Ngày hôm sau đêm Giáng sinh, có thể cách đây chín hay mười năm, làm sao mà nhớ được chứ? Càng lặp đi lặp lại cùng những thứ đó, cùng những cử chỉ đó, chịu đựng những nếp quen bất di bất dịch, thì rốt cuộc mọi thứ càng lẫn lộn hết cả. Cuộc sống của bà được cải thiện sau khi chuyển trại và sau cái bữa tối Giáng sinh với đôi chút màu sắc lễ hội. Hôm đó có món bánh ngọt pha chút rượu Rhum, một món bánh có cái tên kỳ quặc, giống như tiếng bụng sôi, nhưng bà chẳng thể nhớ chính xác được nữa. Bà hẳn phải ghi ngày tháng trên từng trang, trí nhớ cũng bỏ bà ra đi, ngay cả khi bà cố gắng luyện trí nhớ mỗi tối trước khi chìm vào giấc ngủ.
Qua cửa sổ rào lưới sắt, bà ngắm nhìn quầng sáng màu cam phát ra từ mấy cột đèn chiếu sáng khoảng sân và tưởng tượng mình nhập vai một trong những nhân vật phim viễn tưởng từ quá khứ xuất hiện ở thế giới hiện đại với bao nhiêu ngỡ ngàng. Ý nghĩ đó khiến bà thấy vui và bà cười một mình.
Bà cất cuốn sổ xuống dưới đệm, đi vệ sinh cá nhân rồi lên giường với cuốn tiểu thuyết bắt đầu đọc từ hôm qua, trong lúc chờ đợi hiệu lệnh tắt đèn. Khi còn trẻ bà vốn tự hào về vốn từ vựng phong phú thì giờ đây bà phải đối mặt với nhiêu từ mà bà hoàn toàn không nắm được ý nghĩa. “Twitter” nghĩa là gì nếu như không phải tiếng hót líu lo của một con chim sẻ? Và vì sao nhân vật nữ chính trong cuốn tiểu thuyết bà đang đọc lúc ra khỏi nhà hàng lại giả tiếng chim để kể về bữa tối với một chính trị gia cư xử như kẻ thô lỗ? Thật vô nghĩa. Rồi vừa về đến nhà đã kịp trưng tấm ảnh của tên đều cáng đó trên Facebook - chắc là một tờ tạp chí mới - cũng thật chẳng ra đầu cua tai nheo gì hết.
Khi khu trại chìm vào cảnh tranh tối tranh sáng, bà vẫn mở to mắt, đếm từng giây - bà không bao giờ nhầm lẫn - và đến mười nghìn tám trăm thì dừng lại. Hiệu lệnh tắt đèn lúc 2 lh, vậy bây giờ là nửa đêm, giờ đổi gác. Bà với lấy chiếc túi đựng quần áo bẩn dưới gầm giường, bà đã giấu đồ đạc trong cái túi ấy, ngập ngừng tự hỏi có mang theo cuốn tiểu thuyết hay không, rồi lặng lẽ đứng dậy. Bà đi đến cửa, vặn tay nắm đủ để cái lẫy trượt khỏi ổ khóa, nhẹ nhàng đẩy cửa rồi đi ra hành lang. Bà phải đi năm mươi bước mới tới cái xó có thùng chứa nước.
Bà bước lấm lét, nín thở khi một nữ quản giáo vừa hết vòng tuần tra đi ngang qua, rồi bước tiếp.
Cô y tá trực đi nằm ngay khi có hiệu lệnh tắt đèn. Từ ngày không thể mở nổi phòng y tế vào đúng cái đêm có một nữ phạm nhân tự cứa cổ tay mình, cô không còn khóa cửa phòng đó nữa. Agatha đã thó được chiếc chìa khóa, bà rất giỏi trong những trò thế này. Khi một bệnh nhân gào thét vì đau đớn khiến màng nhĩ của bạn xoắn lại, dù có là y tá giỏi thì bạn cũng chẳng còn để ý gì tới chùm chìa khóa của mình nữa. Agatha rất biết cách giả vờ các thể loại đau đớn để có thời gian ở phòng y tế, bà cũng biết giả vờ nuốt hết những thứ thuốc cô y tá đứa.
Lẻn vào phòng y tế, bà đóng cửa lại rồi nằm bẹp xuống sàn. Bóng đèn nhỏ trong tủ kính đựng thuốc đủ chiếu sáng cái bóng của bà dưới khe cửa. Bà bò tới ô thông khí, cánh cửa không còn gắn chặt vào tường từ khi Agatha tháo dần từng chiếc ốc vít trong suốt sáu lần liên tiếp nằm ở phòng y tế. Cô y tá thường để Agatha nghỉ ngơi một mình sau khi cho bà uống thuốc giảm đau. Bà trườn vào đường ống quạt gió xuyên tường sang phòng kỹ thuật nơi những người dọn dẹp để đồ. Bà và cô y tá rất hay chơi trò nghe lỏm những câu chuyện của mấy người dọn dẹp. chính cô y tá đã giải thích cho bà con đường mà âm thanh được truyền dẫn.
Vào tới phòng kỹ thuật, bà cởi bỏ bộ đồ ngủ, mặc quần áo, trèo vào cái thùng rác đựng giấy, bìa các tông, chai nhựa và các thứ rác thải khô khác mà bà phủ lên người. Rồi lại tiếp tục đếm từng giây cho tới 0h30.
Khi cánh cửa phòng kỹ thuật mở ra, tim bà đập liên hồi. Mấy bánh xe của thùng rác nơi bà ẩn mình rít lên trên thảm nhựa hàng lang. Người quét dọn đang đẩy thùng rác dừng lại để xì mũi rồi tiếp tục đi. Agatha nghe tiếng chìa tra lách cách trong ổ khóa của cánh cửa dẫn ra sân. Người đàn ông lại xì mũi, mở nắp thùng rác để vứt tờ khăn giấy Kleenex rồi đẩy cái thùng đến nơi thu gom rác. Rồi im lặng lại bao trùm.
Một nghìn tám trăm giây sau, bà nghe thấy tiếng động cơ xe tải, cái âm thanh inh ỏi của còi báo động xe đang lùi, tiếng động của hệ thống dầm nâng hướng về thùng rác để sẵn sàng nâng nó lên khỏi mặt đất.
Agatha tưởng tượng đến cả trăm lần cái giây phút này, chắc chắn là thời điểm nguy hiểm hơn cả. Bà cuộn tròn người lại, dùng tay ôm lấy đầu và thả lỏng cơ thể. Trước đây bà từng thực hiện những cú nhào lộn còn nguy hiểm hơn, nhưng cơ thể bà giờ đây không còn mạnh mẽ như trước, xương cốt cũng đã kém mềm dẻo. Những tấm bản lề của nắp thùng rác bắt đầu kẽo kẹt, bà cảm thấy mình trượt dần mà không tìm cách cưỡng lại, giữ toàn bộ sức lực cho những bước tiếp theo. Độ dốc mỗi lúc ngày một rõ nét rồi đột nhiên, giữa một mớ hỗn độn giấy, bìa và chai lọ, bà thấy mình bị ném vào cái miệng rộng ngoác của xe thu gom rác.
Bàn cào hạ xuống để kéo rác về phía giữa thùng xe, Agatha vươn tay, lấy chân làm trụ và bám chắc vào thành xe trong khi thùng rác đã được hạ xuống đường. Con thú dường như đã no nê, cái bàn cào được thu lại, tạo cơ hội cho Agatha nép mình dưới đống thùng các tông may mắn thoát khỏi trận thảm sát.
Cuối cùng chiếc xe tải rung chuyển, cần số lạch cạch, nó đi chậm lại trong khi chờ cửa sắt trước sân trượt trên ray rồi lao ra đường.
Chẳng có chiếc xe nào theo sau vì không một ánh đèn pha nào chiếu sáng nơi bà ẩn náu. Agatha ngóc đầu nhìn mặt đường rải nhựa trôi lại đằng sau. Phía bên này và bên kia đường là hàng thông bạc vươn thẳng đứng lên trời. Không khí êm dịu, và bà biết mình sẽ không bao giờ quên đêm hôm nay, cái đêm ghi dấu mùi hương của tự do.
Chiếc xe rác đi qua một cánh rừng, một khu làng, rồi một khu làng nữa, trước khi tiến ra ngoại ô. Bà phân vân không biết có nên xuống xe không khi xe dừng ở đèn đỏ đầu tiên nơi cửa ô. Ngã tư vắng lặng không một bóng người, nhưng với bà nó quá sáng sủa. Lần dừng thứ ba hợp ý bà hơn, một nơi tối tăm và chẳng có một ai xung quanh. Bà nhảy ra khỏi xe, đứng yên phía sau để người lái xe không thể nhìn thấy bà trong gương chiếu hậu. Khi xe khởi động trở lại, bà bắt đầu bước đi, bình thản, như thể một người qua đường. Nếu người lái xe có nhìn thấy bà, ông ta cũng chỉ có thể nghĩ rằng đó là một khách bộ hành trong đêm.
Lên đến vỉa hè, bà tiếp tục cất bước, đầu cúi thấp. Chiếc xe tải biến mất và bà kìm lòng để không hét lên vì vui mừng, vẫn còn quá sớm để reo hò mừng chiến thắng. Bà cứ tiếp tục bước đi suốt hai giờ liền, không một lần dừng lại. Đôi chân khiến bà đau đớn, tai ù đi, hai lá phổi đốt cháy lồng ngực, đầu và vai nặng trĩu. Càng tiến lên, nỗi đau càng xâm chiếm cơ thể và bà bắt đầu nghĩ rằng sẽ không thê vượt qua.
Gần như đứt hơi, bà ngước đầu nhìn lên cao. Bà, người đã từ lâu lắm không còn tin ở Chúa trời, giờ đây lại bắt đầu cầu xin Người. Ba mươi năm ngục tù Chúa trời còn chưa thấy đủ ư, Người còn muốn gì nữa? Bà đã làm điều gì kinh khủng đáng phải nhận hình phạt Người giáng xuống?
- Người có thể lấy của con mọi thứ, và Người đã làm rồi đấy, nhưng còn lòng tự trọng, con sẽ không từ bỏ nó! bà giơ nắm tay thề.
Tấm biển quảng cáo gắn trên cột báo hiệu có trung tâm thương mại cách đó vài con phố. Bà quyết huy động toàn bộ sức lực còn lại để đến đó.
Ngang qua bãi để xe mênh mông vắng lặng, bà cảm thấy choáng váng và phải bám vào nắp ca pô một chiếc xe gần đó để không quỵ xuống.
Cuối cùng bà cũng nhìn thấy một bốt điện thoại công cộng. Từ lúc rảo bước, bà đã tự hỏi không hiểu những bốt điện thoại còn tồn tại trên trái đất hay không. Móc ở đáy túi mấy đổng tiền đánh cắp của cô y tá, vài đô la và khoảng mười đồng xu bọc trong giấy để không gây tiếng động, bà nhét hai đồng vào khe rồi bấm số.
- Em đây, bà hổn hển, anh phải đến đón em.
- Em thoát rồi ư?
- Anh nghĩ em gọi cho anh vào giờ này nếu chưa thoát à?
-      Em đang ở đâu?
- Em hoàn toàn không có chút ý niệm nào, một trung tâm thương mại, Newton Square Shopping Center. Em đang ở trước một nhà hàng Trung Quốc trên phố Alpha Drive. Anh nhanh lên nhé, em xin anh đấy.
Người đàn ông phía bên kia đầu dây gõ vào máy tính địa chỉ Agatha vừa nói.
- Khoảng mười phút nữa, nhiều nhất là mười lăm phút anh sẽ có mặt, anh đi xe Chevy Volt nhé, em ở yên đó, và chờ anh.
Ông ta dập máy, và Agatha vừa bỏ máy vừa thở dài thốt lên:
- Nhưng mẹ kiếp, xe Chevy Volt là cái chết tiệt gì chứ?
* * *
Agatha không nói lời nào từ lúc lên xe; bà hạ kính và quan sát cảnh vật.
- Em đừng làm thế, camera có ở khắp nơi, em có thể bị nhận ra đấy, người lái xe lo lắng.
- Camera nào? chúng ta đang ở châu Mỹ hay thế giới của Orwell?
- Cả hai, em yêu ạ, người lái xe đáp lời.
- Đừng gọi em như thế, em không thích đâu.
- Bây giờ em đã tự do, em muốn anh gọi em là Hanna không?
- Đừng làm phiền em nữa, Max, em tự do và mệt mỏi.
- Vậy kéo kính lên đi nếu em vẫn muốn được tự do!
- Sẽ không ai thấy gì trước sáu giờ sáng cả. Và em không nghĩ họ sẽ huy động toàn bộ cảnh sát để bám theo em đâu, em chẳng còn có ý nghĩa gì với ai cả.
- Nếu đúng như vậy thì anh đã chẳng phải đi từ đầu này tới đầu kia thành phố giữa đêm hôm thế này, Max buột miệng.
Agatha quay về phía Max và nhìn ông.
- Anh già đi đấy, bà nói với ông.
- Từ lần cuối anh thăm em à?
- Không, từ lần cuối cùng chúng ta trốn chạy cùng nhau bằng xe hơi. Nhưng lần cuối đó, tiếng động cơ rất rõ và anh lái xe nhanh hơn.
- Thời đó không có ra đa em ạ, và xe lúc đó chạy bằng xăng, bây giờ anh dùng xe điện.
- Bây giờ xe hơi chạy bằng điện ư? Mẹ kiếp, sẽ khó hòa nhập được đây. Anh đưa em đi đâu thế?
- Không phải đến nhà anh, quá nguy hiểm, họ sẽ đến truy hỏi anh đầu tiên, vì những lần anh tới thăm em.
- Em tưởng anh vẫn dùng tên giả khi thăm em?
- Đúng vậy, nhưng ở phòng thăm thân cũng có camera, họ sẽ nhanh chóng tìm ra anh thôi.
Agatha thở dài.
- Thời thế đổi thay rồi Hanna, và không phải lỗi của anh.
- Có đấy, mỗi chúng ta đều có lỗi trong đó vì chúng ta đã thất bại. Em thích anh gọi em là Agatha hơn, Hanna không còn tồn tại nữa, nhất là ở thế giới này.
- Tất cả chúng ta đều đã già đi như em vừa nói. Anh có một căn nhà gỗ gần Valley Forge, chúng ta sắp tới rồi.
Mỗi lúc họ một tiến sâu vào đường rừng. Vài dặm sau đó, xe đi theo một con đường rừng nhỏ và dừng lại ở cuối đường. Max ra khỏi xe đầu tiên, đi một vòng quanh chiếc Chevy, mở cửa xe cho Agatha và giúp bà xuống xe. Ông bật đèn pin và đỡ tay bà.
- Không còn xa nữa đâu, chưa đẩy ba mươi mét thôi. Em sẽ thấy thoải mái ở đây, và một vài ngày nữa khi em khỏe trở lại, ta sẽ tính tiếp.
Ánh đèn pin chiếu sáng mặt tiền căn nhà được làm bằng những thân gỗ tròn. Max lấy khóa trong túi rồi mời Agatha bước vào. Ông ấn công tắc bật sáng một chiếc đèn chùm lủng lẳng ở đầu dây móc lên trần nhà. Căn phòng có trần rất cao. Hai chiếc ghế phô tơi Chesterfield kê trên một tấm thảm dày quay mặt vào nhau từ hai cạnh của chiếc lò sưởi cỡ lớn. Phía đối diện là một bàn ăn bằng gỗ anh đào và tám chiếc ghế cùng chất liệu, một chiếc bàn làm việc bằng gỗ đào hoa tâm cùng chiếc ghế phô tơi bằng da phủ khăn kẻ ca rô. Một cầu thang chạy dọc bức tường lên tới gác lửng.
- Phòng ngủ ở trên kia, Max vừa đi vào bếp vừa nói.
Agatha đi theo ông.
- Nhà anh đẹp quá, bà thở dài.
- Một căn nhà dễ thương, Max vừa rót cho bà một ly vang vừa đáp lời.
- Rất ấm cúng, chắc anh phải trả nhiều tiền để mua nó.
- Anh mua căn nhà này rất rẻ; nhưng sửa chữa lại rất tốn kém.
- Trong khi em chết gí trong nhà tù thì anh lại kiếm được nhiều tiền vậy ư?
- Anh tự xoay xở được; em muốn gì, muốn anh sống dưới gầm cầu ư?
- Em chẳng muốn gì cả, Max. Em thấy vui khi anh lọt lưới. Cảm ơn anh đã mời em ly rượu, em sẽ uống sau, em muốn đi tắm đã.
- Phòng tắm ở trên gác, Max chỉ một trong hai cánh cửa sau thanh vịn gác lửng.
Agatha lên gác, ngắm nghía những tấm hình treo dọc bức tường. Bà dừng lại trước tấm hình chụp Max ghé sát mặt một phụ nữ trẻ.
- Con gái anh bao nhiêu tuổi rồi? Agatha hỏi.
- Ba mươi, Max lẩm bẩm. Cánh cửa bên trái là phòng ngủ, bên phải là phòng tắm.
- Chỉ có một phòng ngủ thôi ư?
- Giường rất dễ chịu, em sẽ ngủ ngon như thiên thần.
- Còn anh, anh sẽ về với con gái à?
- Em đói không? Max ngầng đầu lên hỏi.
- Em đói vô cùng, Agatha trả lời trước khi biến mất sau cánh cửa phòng tắm.
Đã quá lâu rồi bà không trông thấy một cái bồn tắm đến nỗi bà lại gần nó với vẻ đắm đuối của người chơi đồ cổ vừa kiếm được một món đồ quý giá. Bà ngồi lên thành bồn, bịt lỗ thoát nước và vuốt ve vời nước trước khi vặn cho nước chảy, đắm đuối trước sự trong trẻo của dòng nước từ vời chảy ra.
Bà phát hiện ra một lọ muối tắm đặt trên giá trong hốc tường, bà mở nắp để hít hà hương thơm rồi đổ gần hết vào bồn. Hương đào khiến bà xúc động trào nước mắt.
Trong hai mươi năm đầu ngồi tù, bà phải hy sinh biết bao nhiêu thứ để có được một mẩu xà phòng cho riêng mình, chưa kể những lần phải đánh nhau để bảo vệ miếng xà phòng khỏi những kẻ muốn giành giật với bà. Agatha chiêm ngưỡng hình ảnh phản chiếu khuôn mặt bà lay động trên mặt nước giữa thành bồn tráng men, bà dùng tay khỏa nước cho nó biến đi.
Bà cởi đồ và ngắm nghía cơ thể mình khỏa thân trong tấm gương soi có giá đỡ trước mặt. Da bà còn săn mịn, ngực vẫn căng tròn, eo vẫn gọn gàng, mảng lông đen mềm, và khi quay người ngắm nghía phần mông, bà thấy tự hào vì đã giữ gìn được cơ thể suốt những năm qua, bà mỉm cười nghĩ rằng một vài người đàn ông có thể vẫn thèm muốn bà.
Nước quá nóng nhưng bà vẫn ngâm mình ngập đến cổ. Bà đã quên cái cảm giác tuyệt diệu khi cơ thể bồng bênh trong nước; tuyệt diệu đến nỗi bà tự hứa với bản thân kể từ hôm nay bà sẽ tắm bồn bao nhiêu lần tùy thích. Bà đã phải trả giá, cái giá đắt hơn thực tế rất nhiều. Không ai còn có thể ngăn cấm bà điều gì và không một quy tắc nào còn có thể bắt bà phải làm điều bà không muốn.
Một giọng nói khe khẽ trong đầu kéo bà trở lại hiện thực: bà liều mình thế này và chờ đợi suốt bao lâu nay chính là vì một lời hứa quan trọng hơn ngâm mình trong bồn tắm rất nhiều. Và lời hứa này, bà sẽ thực hiện dù có phải trả giá nào đi chăng nữa.
Bà xua đuổi trạng thái đờ đẫn đang xâm chiếm bản thân, rùng mình từ đầu tới chân, ra khỏi bồn tắm và khoác lên người chiếc áo choàng mịn màng êm ái đến nỗi khiến bà hoảng sợ.
Bà túm gọn mớ tóc, với lấy hộp phấn phía trên bồn rửa, thoa một chút lên má rồi để lại vào vị trí cũ. Bà xả nước bồn tắm rồi đi xuống phòng khách đang tỏa ra mùi đường và bánh kếp.
Max đã bày lên bàn một bộ đồ ăn cùng một đĩa đẩy bánh kếp với xi rô cây thích.
Ông kéo ghế, mời Agatha ngồi, và đến lượt mình ngồi xuống đối diện bà, nhìn bà chằm chằm.
- Em thì chẳng hề già đi, ông cầm tay bà nói.
Agatha cầm dĩa bắt đầu tấn công đĩa bánh kếp.
- Nếu anh muốn ta ngủ với nhau, em không phản đối, nhưng đừng bắt em phải nghe những lời tán tụng ngu ngốc của anh. Trước đây anh thẳng thừng hơn đấy.
- Thời đó chúng ta cũng thoải mái với cơ thể của mình hơn bây giờ.
- Vì sao, ngay cả những thứ liên quan đến thể xác cũng thay đổi rồi ư?
- Đúng thế, Max thở dài, chủ nghĩa thanh giáo đang ngày một mạnh mẽ, và rồi căn bệnh AIDS nữa chứ. Jeremy, Celia, Francis và Bernie đều chết vì nó, và chắc chắn còn những người khác mà anh không nhớ ra.
- Những ai còn sống? Agatha hỏi.
- Em, anh, Lucy, Brian, Raoul, Vera, Quint, Dunkins, anh không biết em còn nhớ anh ấy không, David, Bill, khoảng một chục người trong nhóm chúng ta.
- Họ ra sao rồi?
- Giảng viên đại học, nhà văn, nhà báo, phần lớn trở thành những kẻ thượng lưu.
- Như anh?
- Nhưng anh không giả vờ.
- Với một căn nhà như thế này thì thật không dễ mà có được.
- David vẫn ở trong tù, Quint nuôi ngựa ở Arkansas.
- Quint nuôi ngựa ư? Anh làm em quá kinh ngạc đấy.
- Anh ấy là người xoay xở tốt nhất trong nhóm, anh ấy bây giờ giàu có như Crésus. Trang trại của anh ấy trải dài vài trăm héc ta.
- Còn David thì sao?
- Anh ấy sẽ không bao giờ ra tù, bản án bảy mươi lăm năm... Vì sao em vượt ngục, em còn mấy thời gian ở tù nữa đâu?
- Sáu mươi tháng sau chấn song nhà tù, hãy tin em, không hể ít đâu. Em không chịu đựng thêm được nữa, và em nói rồi đấy, em phải làm một số việc trước khi quá muộn.
- Những việc không thể chờ thêm năm năm ư?
Agatha dùng ngón tay cái vét sạch đĩa rồi liếm.
- Anh có thứ em đã nhờ anh chứ?
- Có, nhưng không phải ở đây, anh vội đi đón em. Giọng em lúc đó như vừa ở dưới mổ chui lên. Mai anh sẽ mang tới cho em, thực ra là chút nữa, cùng một số đồ ăn. Trong lúc chờ đợi, em có trứng, bánh mì và sữa trong tủ lạnh. Đừng dùng điện thoại, đừng gọi cho anh vì bất kỳ lý do nào, nên cẩn thận như vậy. Dù sao, rất có thể anh sẽ trở lại dây trước khi em thức giấc.
Max đứng dậy, cúi xuống Agatha rồi hôn lên môi bà trước khi đi ra.
Ngay khi Max vừa đi khỏi, bà đi một vòng quanh căn phòng, lục trong các ngăn kéo bàn làm việc, không hề biết mình đang tìm kiếm điều gì, và bà nhận ra đã đến lúc phải học cách thoát khỏi sự máy móc bệnh hoạn này.
Bà bước ra hiên. Bâu trời dần chuyển màu hừng đông. Nếu còn chưa thì chắc họ sẽ nhanh chóng phát hiện ra sự biến mất của bà. Bà rùng mình rồi đi ngủ.
* * *
Bà đã ngủ một giấc say sưa. Bà vươn vai, ra khỏi giường và mặc áo choàng tắm trước khi xuống phòng khách.
Ánh sáng ban ngày xiên qua khe cửa. Agatha nhìn quanh. Không một tấm hình trong số những bức hình treo trên tường, không một đổ vật trên bàn làm việc, không có thứ gì dù là nhỏ nhất trên tủ đồ gợi nhớ quá khứ của bà và các bạn bè. Bà nhún vai và đi vào bếp.
Bà lấy một túi bánh mì gối và một lọ mứt trong tủ lạnh, mở từng ngăn tủ bếp để tìm cà phê, cuối cùng bà cũng thấy một cái hộp đựng đẩy những viên nhôm chứa cà phê. Bà xem một viên rồi dùng móng tay mở lớp nhôm bọc phía trên.
“Bọc cà phê vào cái thứ này thật là ý tưởng kỳ quặc,” bà tự nhủ.
Không tìm thấy phin hay bình pha cà phê, bà đổ bột cà phê vào chén rồi đun sôi nước.
Bà mang đồ ăn sáng ra chiếc bàn lớn ở phòng khách.
Dường như chiều đã dần buông. Nghi ngờ, bà trở lại bếp. Đồng hồ trên chiếc lò ga củ kỹ báo 17 h và bà thấy lo lắng vì Max vẫn chưa tới.
Tiếng bước chân phía bên ngoài khiến bà còn lo ngại hơn nữa, không phải Max đang lại gần. Max đi tập tễnh từ khi bị một cú dùi cui giáng xuống một bên đầu gối. Bước chân của người đang đi lên thểm lại rất lanh lẹ so với bước chân của ông.
Agatha bật dậy rồi lao đến sau cánh cửa. Bà nín thở nhảy bổ vào phía kẻ lạ mặt. Người phụ nữ trẻ vừa bước vào với cái giỏ mây trên tay ngã bẹp xuống sàn. Bà ta hét lên, quay người lại và phát hiện ra kẻ vừa tấn công mình.
- Agatha phải không?
- Cô là ai? Agatha hỏi.
- Helen. Thế mà Max bảo chị có vẻ mệt mỏi.
- Đó là hôm qua thôi.
Agatha nhận ra khuôn mặt tươi cười bên cạnh Max trong tấm hình treo trên mảng tường dẫn lên cầu thang.
- Cô là con gái anh ấy à?
- Không, vợ anh ấy!
- Thật yên tâm, Agatha vừa nói vừa giúp người phụ nữ đứng dậy, một vài thứ vẫn còn chưa thay đổi trong cái thế giới kỳ quặc này.
- Anh ấy không tới đây được, Helen vừa nhặt giỏ vừa nói.
Một chiếc xe cảnh sát lượn quanh nhà buổi sáng hôm nay. Anh ấy sợ sẽ bị bám theo.
- Cảnh sát không biết đến căn nhà gỗ này ư?
- Căn nhà này đứng tên tôi, nó thuộc về cha tôi.
- Đồ huênh hoang!
- Max ư? Anh ấy nói gì với chị?
- Không, Agatha đáp lời, xin lỗi đã làm cô ngã... thói quen cũ ấy mà.
- Tôi biết...
- Không, cô không biết gì cả, Agatha ngắt lời. Nếu cảnh sát đã tới nhà hai người sáng nay, họ sẽ chẳng cần tới hai ngày để tìm ra nơi này.
- Max cũng nghĩ vậy, vì thế anh ấy nói tôi tới tìm chị.
- Tôi chẳng ngạc nhiên, anh ấy vẫn muốn chỉ đạo hơn là đứng ở hàng tấn công. Tôi không kêu ca gì cả, anh ấy có vẻ thành công với điều đó.
- Đừng phán xét anh ấy, Max cũng phải chịu đựng nhiều rồi, anh ấy là một người đàn ông dũng cảm.
- Nếu có thời gian, tôi sẽ kể cô nghe thế nào là chịu đựng. Có gì trong giỏ vậy?
- Mọi thứ chị yêu cầu Max. Tôi sẽ đi pha cà phê, rồi chúng ta sẽ đi, Helen vừa đi vào bếp vừa nói.
- Cà phê ở đây quá tệ, tôi không tìm thấy phin hay bình pha cà phê đâu cả.
Helen lấy một viên cà phê trong hộp, nhét vào chiếc máy màu bạc để trên quẩy bếp, hứng một chiếc ly dưới miệng máy và ấn nút. Cà phê chảy vào ly trước mặt Agatha, bà làm bộ như thể mọi thứ đều hoàn toàn tự nhiên.
- Anh chị ngủ với nhau rồi phải không? Helen vừa đưa ly cà phê cho bà vừa hỏi.
- Ít ra thì cô cũng thật là thẳng thắn! Sao cô hỏi vậy?
- Vì chị hoàn toàn khỏa thần trong áo choàng của tôi.
- Áo rất mềm mại, tôi chứa bao giờ được mặc thứ gì mềm mại đến vậy. Không, tôi chưa từng ngủ với chồng cô.
- Chúng tôi mới chỉ đính hôn.
- Đừng lo, cô bé, cô thử nhìn hai ta xem? Cô ít nhất cũng kém tôi tới hai mươi tuổi.
- Chị là người phụ nữ rất đẹp, và anh ấy vẫn thường xuyên tới thăm chị.
- Mỗi năm một lần, không phải là thường xuyên, nhưng chỉ có mỗi anh ấy tới thăm tôi mà thôi.
- Anh ấy đã yêu chị rất nhiều.
- Vào thời đó, mọi người đều yêu thương nhau. Đừng lo, chưa bao giờ có gì thực sự nghiêm túc giữa chúng tôi, chỉ là tình bạn hữu mà thôi.
- Chị không phiền nếu đi mặc đồ vào chứ? Tôi nghĩ chúng ta không nên kể cà thêm nữa.
Agatha cúi xuống giỏ đồ. Bà thấy hai chiếc phong bì. Một chiếc đựng hai cọc tiền một trăm đô la, bà đếm - mười nghìn cả thảy - chiếc phong bì kia, to hơn chiếc đầu, đựng tài liệu bà xem qua rồi lại bỏ vào phong bì.
Tiếp đó bà tiến về phía cầu thang.
- Mở tủ đồ trong phòng và cứ lấy thứ gì chị muốn, Helen nói, chắc chúng ta mặc cùng cỡ. Trên giá chị sẽ thấy có một cái túi du lịch, hãy lấy mọi thứ chị cần, đồ lót ở trong tủ thấp, chị mang giày cỡ bao nhiêu?
-      39.
- Giống tôi. Giày cũng ở trong tủ.
Agatha bước lên cầu thang và dừng lại giữa chừng nhìn Helen.
- Vì sao cô làm thế này?
- Bởi tôi có quá nhiều quần áo và không thể mặc hết được. Bây giờ tôi sẽ có lý do để mua thêm đồ mới.
- Tôi không hỏi điều đó. Vì sao cô sẵn sàng đối mặt với nguy hiểm vì một người xa lạ?
- Chị không phải người xa lạ. Max kể tôi nghe nhiều về chị đến nỗi chị là một phần cuộc sống của tôi, hơn chị hình dung rất nhiều.
- Đừng có ngu ngốc thế, nếu tôi bị bắt khi đang đi cùng cô, cô sẽ là đồng phạm của một kẻ vượt ngục.
- Vậy thì nhanh lên, ta sẽ vừa đi vừa nói chuyện.
* * *
Một lát sau Agatha quay xuống với túi đồ trên tay.
- Tôi chỉ lấy những thứ tối thiểu, bà nói với Helen.
Bà lại gần chiếc giỏ, lấy phong bì đựng tiền cất vào túi chiếc áo khoác mượn của Helen, còn chiếc phong bì kia bà cất vào túi hành lý.
- Tôi đã sẵn sàng.
Ra ngoài hiên, Agatha nhìn vợ chưa cưới của Max khóa cửa.
- Có chuyện gì ư? Helen hỏi.
- Không có gì, anh ấy và cô có một cuộc sống thật tuyệt.
- Chúng tôi cũng có những vấn đề riêng, Helen vừa trả lời vừa đi lên phía trước dẫn đường.
Ra tới xe, cô ra hiệu cho Agatha ngồi vào ghế lái.
- Cô điên rồi, đã ba mươi năm nay tôi không lái xe.
- Cũng như bơi lội thôi, không thể quên được đầu. Agatha ngồi vào sau vô lăng rồi chìa tay về phía người đồng hành.
- Chìa khóa?
- Trong hộp đựng găng.
- Vậy đưa nó cho tôi nếu cô vẫn muốn tôi lái xe.
- Không cần, đây là xe điện, chỉ cần ấn vào nút này là được. Bảng táp lô bật sáng, một tiếng động cơ nho nhỏ vọng tới từ nắp ca pô.
Agatha ngắm nghía màn hình với những biểu đồ đủ màu sắc báo hiệu chế độ tự lái.
- Cứ như tàu vũ trụ vậy, thật kinh khủng! Cái thứ máy móc này vẫn dùng vô lăng để lái chứ? Và nếu chúng ta bị kiểm tra thì tôi chẳng có giấy tờ gì đầu, thật đáng tiếc nếu để bị bắt vì một chuyện ngớ ngần như vậy.
- Đừng kêu ca nữa và cho xe chạy thôi, đêm đến nơi rồi, chúng ta sẽ không bị kiểm tra nếu chị không chạy quá tốc độ cho phép.
Xe trở ra đường rừng tới ngã tư giao với đường quốc lộ.
- Rẽ phải, Helen nói.
- Có vấn đề gì thế? Agatha hỏi.
- Chị nói gì vậy?
- Lúc nãy khi chúng ta ở hiên nhà, cô có nói: “chúng tôi cũng có những vấn đề riêng.”
- Chẳng liên quan gì đến chị cả.
- Chỉ chút nữa thôi, cô sẽ thả tôi bên vệ đường và chẳng còn gặp lại tôi nữa, vậy nếu muốn trút bầu tâm sự với một người sẵn sàng lắng nghe mà không phán xét thì chính là lúc này hoặc không bao giờ nữa.
Helen ngập ngừng rồi thở một hơi dài.
- Chị thề với tôi là anh ấy và chị không ngủ với nhau chứ?
- Đủ rồi đấy, đúng vậy! Cô coi tôi là ai chứ? Tôi bắt đầu thấy bực mình rồi đấy.
- Chị vừa ra tù. Tôi biết chị sẽ nói chị thèm tình dục cũng như thèm ăn vậy, càng ăn ít thì càng ít đói.
- Không, tôi không nói với cô những thứ ngớ ngần như vậy đâu. Cô với Max không ổn ư?
- Đôi khi hơi phức tạp, các anh chị không phải những người bình thường.
- Cô nhầm đấy, chúng tôi là những người hoàn toàn bình thường, những người con trai con gái trong gia đình nông dân, công nhân, tiểu thương, sinh viên. Tất nhiên cũng có một vài đứa con nhà giàu trong đám, thậm chí con gái một thượng nghị sĩ, mong cô ấy yên nghỉ. Nhưng những gì chúng tôi đã trải qua thì thực sự không bình thường, và đặc biệt là chúng tôi đều khá là điên rồ. Và tôi biết rằng phần lớn trong số họ đã trở lại cuộc sống bình thường, ít nhất là những người đã thoát ra khỏi hoàn cảnh lúc đó, như Max.
Helen mở hộp đựng găng trên xe và lấy ra một khẩu súng lục đặt lên đùi Agatha.
- Mỗi người có cách hiểu của mình về cái gọi là bình thường. Anh ấy cầu xin tôi đưa chị thứ này.
- Cất nó vào chỗ cô vừa lấy ra đi, Agatha ra lệnh.
- Chị và anh ấy gặp nhau trong hoàn cảnh nào? Helen hỏi, đoạn cầm lại khẩu súng.
- Tôi cũng định hỏi cô điều đó, Agatha đáp lời. Chúng tôi gặp nhau lân đầu tiên tại một buổi biểu tình đã bùng nổ theo hướng xấu. Max bị dùi cui đập rất mạnh vào cẳng chân; máu chảy lênh láng, tên cảnh sát định giáng một cú nữa, và nếu tôi không chặn lại, chắc Max đã tiêu đời. Tôi đạp một phát vào tên cảnh sát, đủ mạnh để hắn ta loạng choạng. Rồi tôi kéo Max về phía một con phố nhỏ. Thật ngu ngốc vì con phố đó là ngõ cụt. Nếu cảnh sát bám theo thì cả hai chúng tôi đều tiêu. Hôm đó chúng tôi đã gặp may. chúng tôi nấp sau mấy thùng rác. Tôi dùng tay ngăn máu phun ra từ vết thương của Max, còn anh ấy, để ra vẻ cứng cỏi, cứ liên tục bông đùa vớ vẩn, nhưng cũng khá là hài hước. Và chúng tôi đã quen nhau như vậy đấy. Khi mọi chuyện lẳng xuống, tôi đưa anh ấy đi xử lý vết thương. Vậy là cô biết hết rồi đấy.
- Anh ấy không bao giờ muốn cho tôi biết vì sao chị bị kết án.
- Vậy ta chuyển chủ đề thôi. Giờ tới lượt cô.
- Tôi cần một luật sư, bạn bè giới thiệu Max cho tôi, chi phí anh ấy đề nghị không quá đáng và người ta nói anh ấy giỏi giang trong lĩnh vực của mình.
- Lĩnh vực nào?
- Những vụ dân sự, thỏa thuận kết hôn, ly hôn, thừa kế.
- Cô cần luật sư cho những việc đó à?
- Tôi định kết hôn.
- Và rốt cuộc cô lên giường với anh ấy? Quá giỏi đấy.
- Cuộc sống luôn chứa đựng nhiều bất ngờ. Khi tôi bước vào phòng làm việc của anh ấy và ánh mắt chúng tôi gặp nhau, dường như thời gian ngừng lại. Khi ra khỏi nơi đó, tôi hoàn toàn không hiểu mình đang ở đâu nữa.
- Trong khi soạn thảo thỏa thuận kết hôn! Rắc rối quá nhỉ!
- Về phía tôi thì đúng như vậy, Helen nhượng bộ.
- Về phía anh ấy thì không ư?
- Đàn ông đôi khi cần nhiều thời gian để nổ súng. Tôi phải khiến anh ấy sửa đi sửa lại bản nháp tới lần thứ mười thì anh ấy mới hỏi tôi có thực sự sẵn sàng kết hôn không. Tôi trả lời còn tùy thuộc kết hôn với ai. Và lúc đó anh ấy mới hiểu ra.
- Tôi nói rồi mà, Max không phải người nhanh nhẹn tuyệt vời, nhưng anh ấy có những phẩm chất khác.
- Với chị, anh ấy có khác không?
- Ai tiêm vào đầu cô ý nghĩ đấy chứ? Tôi nói rồi, chúng tôi chỉ là bạn mà thôi.
Helen lục trong túi và lấy ra tấm ảnh Polaroid đặt lù lù trên bảng táp lô. Max và Agatha hôn nhau, ngực trân nằm trên thảm cỏ.
- Bạn bè thật thân thiết! Helen huýt sáo.
Agatha nhìn nhanh tấm hình rồi lại nhìn thẳng con đường trước mặt.
- Vera là người đã chụp hình. Nó gợi nhớ những tháng ngày hạnh phúc. Cả nhóm ở công viên Central Park suốt buổi chiều để thay đổi thế giới, chúng tôi hút không ít và cười mới nhiều làm sao. Cô thấy nó ở đâu?
- Trong đồ đạc của Max, anh ấy có nhiêu ảnh lắm.
- Anh ấy nên đốt hết đi thì hơn.
- Tôi đã đốt giúp anh ấy, anh ấy hóa điên và không nói chuyện với tôi suốt hai tuần liền.
- Cuộc hôn nhân không thành của cô cách đây đã lâu chưa?
- Cuối mùa hè này Max và tôi kỷ niệm mười năm bên nhau.
- Anh ấy đã hái cô từ trên cây còn gì, lúc đó cô bao nhiêu tuổi?
- Gần bằng tuổi chị trên tấm hình này, hai mươi hai tuổi.
- Nhưng anh ấy nhiều tuổi hơn nhiều, có lẽ đó chính là điều quyến rũ cô. Cô lo ngại về tôi đến thế ư?
- Chị muốn nói gì?
- Max biết chúng ta đi xe cùng nhau chứ?
- Tất nhiên.
- Nhưng việc cô rộng rãi và vội vã giúp tôi trốn chạy cũng liên quan mật thiết với việc cô lo ngại tôi xuất hiện ở đây.
- Có thể, Helen trả lời.
- Cô cấm anh ấy đến phải không?
- Không thể cấm cản Max điều gì cả, tôi đề nghị đi thay và anh ấy đồng ý.
- Vậy là không có xe cảnh sát trước cửa nhà cô sáng nay.
- Không, Helen thú nhận.
- Vậy đấy, cô thấy không, đây là điều đầu tiên cô nói suốt từ nãy tới giờ có liên quan tới tôi, còn lại chỉ liên quan tới cô mà thôi. Tôi có một lời khuyên cho cô, dù cô không hể đề nghị. Hãy cố gắng yêu thương thay vì để cơn ghen tuông làm cô căm ghét anh ấy. Chẳng ai thuộc về ai cả. Hãy làm cho anh ấy hạnh phúc và cô sẽ giữ được anh ấy. Còn bây giờ, hãy thả tôi xuống bất kỳ chỗ nào trong thành phố rồi trở lại với anh ấy.
- Chính chị sẽ thả tôi ở một nơi nào đó, tôi để lại xe cho chị, anh ấy nói vậy.
- Trong phong bì là tiền của cô hay của anh ấy?
- Của anh ấy.
- Vậy thì đồng ý.
- Chúng ta sắp tới một trung tâm thương mại, hãy thả tôi ở bãi đỗ xe và tôi sẽ đi taxi. Còn chị, Max đã nhập địa chỉ một nhà nghỉ ngoài thành phố vào GPS, chị có thể tới đó nghỉ qua đêm.
- Cô có thể giải thích cho tôi GPS là gì chứ?
Helen mỉm cười.
- Tôi sẽ chỉ cho chị.
Mười phút sau, Agatha dừng tại nơi cô bạn đồng hành yêu cầu. Helen xuống xe và cúi xuống cửa kính.
- Tôi hay tự hỏi không hiểu nếu là trước đầy liệu tôi có muốn là một thành viên trong nhóm của các anh chị hay không, và tôi chưa bao giờ có câu trả lời. Đây là số di động của tôi, số không có thuê bao nên hoàn toàn ẩn danh. Nếu chị có cần gì, hãy gọi cho tôi. Chúc chị may mắn.
Agatha không thể hiểu nổi số điện thoại không thuê bao là sao, nhưng vẫn cầm mẩu giấy Helen đưa cho.
- Cảm ơn cả hai người. Nói với Max là tôi sẽ không quên và chúng tôi không còn nợ nần gì nhau nữa. Ngày mai, tôi sẽ gọi cho cô để chỉ nơi lấy xe, sau đó, cô sẽ không phải nghe nói gì về tôi nữa.
* * *
Agatha tiếp tục lên đường. Vài dặm sau đó, bà đỗ xe bên lể đường, bỏ đạn ra khỏi súng và chỉ để lại một viên duy nhất, bà ném những viên còn lại qua cửa sổ trước khi nổ máy. Mỗi khi giọng nói chỉ đường phát ra, bà giật nẩy mình và chửi nó không ngớt, nhưng khi tới trước cửa nhà nghỉ, bà không thể không cảm ơn nó, như thể đang chuyện trò với một người đối diện.
Bà thanh toán phòng bằng tiền mặt; một căn phòng không có gì đặc biệt nhưng sạch sẽ. Thành bồn tắm trong phòng vệ sinh thấp đến nỗi bà phải nằm ẹp xuống mới đủ để ngập nước.
Bà thay đồ, mặc áo chui đầu mượn của Helen rồi ra ngoài đi ăn tối. Trong bụng bà chỉ có bữa sáng được ăn vào giữa buổi chiều và bà phải ăn để lại sức. Bà sang đường tới nhà hàng ở đối diện.
Bà tự nhủ chắc lệnh truy nã tội phạm vượt ngục đã được phát đi. Hôm sau chắc chắn mặt bà sẽ xuất hiện trên trang nhất các báo, có thể hình ảnh bà đã xuất hiện trên truyền hình. Hơi lo ngại với ý nghĩ đó, bà bước vào nhà hàng nồng nặc mùi mỡ cháy.
Chẳng ai để ý đến bà. Những cái đĩa đẩy ắp đồ ăn. Bà ngồi vào một ô rồi ra hiệu cho cô phục vụ mang thực đơn tới.
Bà từng mơ được ăn một bữa thật ngon và cho phép mình ăn nhiều khủng khiếp, thậm chí gọi thêm một phân bánh ga tô sô cô la thứ hai.
- Chị ngon miệng ghê, cô phục vụ vừa đặt ly cà phê vừa nói.
- Cô biết chỗ nào bán bản đồ vùng này không?
- Chị từ đâu tới?
- Từ bờ Tây, Agatha nói dối, cho dù sau ba mươi năm đã trôi qua thì không còn hoàn toàn là lời nói dối.
- Chị có thể mua bản đồ ở trạm xăng, chếch xuống dưới một chút về phía đại lộ. Chị nghỉ ở Flamingo phải không?
- Flamingo?
- Nhà nghỉ ở đối diện, người ta đặt tên cho nó như vậy vì mặt tiền màu hồng, cô phục vụ trả lời.
- Vậy thì chắc đúng là nó đấy. Vì sao cô đoán được?
- Khách hàng của chúng tôi hầu như đều quen mặt, những người sống hoặc làm việc quanh đây, những người lạ thường là du khách dừng chân nghỉ đêm ở Flamingo. Chị tới đây làm gì thế?
- Chẳng làm gì cả, tôi chỉ đi qua đây thôi.
- Vậy tôi chỉ còn có thể chúc chị một buổi tối tốt lành, cô phục vụ vừa đặt hóa đơn lên bàn vừa nói.
Agatha cầm chiếc kẹo bạc hà nhà hàng tặng trên đĩa đựng hóa đơn, nhét vào túi áo khoác rồi lấy ra chiếc phong bì lớn bà mang theo khi ra khỏi phòng. Bà chậm rãi đọc tài liệu do Max đánh máy và ngắm nghía những tấm hình ông gửi kèm. Nếu một ngày kia nghề luật sư không còn ăn nên làm ra, ông hoàn toàn có thể đổi nghề làm thám tử. Bà gập những trang giấy lại, thanh toán và trở về nhà nghỉ.
Lên giường, bà bật ti vi rồi chuyển kênh cho tới khi gặp bản tin tối và xem cho tới cuối chương trình.
Bình luận viên không hề nói tới vụ vượt ngục của bà, và điều đó khiến bà lo lắng. Bà chỉ tìm ra một lý do duy nhất khiến cuộc vượt ngục được giữ kín: không phải cảnh sát đang bám theo bà, mà là Cục điều tra liên bang. Một bạn tù đã kể với bà khi FBI bám theo ai đó, kẻ tội phạm sẽ thuộc về họ cho tới khi kết thúc bản án, dù bản án ấy có dài bao lâu. Kệ thôi, bà tự nhủ, bà đã từng khiến họ phải lao đao và giờ cảm thấy hoàn toàn sẵn sàng để tiếp tục. Lần này, bà sẽ không từ bỏ.
Bà tắt ti vi, lấy làm tiếc vì đã không mua một cuốn sách rồi ấn công tắc tắt đèn ngủ.
Một Ý Niệm Khác Về Hạnh Phúc Một Ý Niệm Khác Về Hạnh Phúc - Marc Levy Một Ý Niệm Khác Về Hạnh Phúc