Số lần đọc/download: 11921 / 36
Cập nhật: 2015-11-17 05:45:43 +0700
Chương 3
T
uyết Loan ngồi tựa vào tường, tay ôm chặt chiếc gối. Cô nàng cứ cúi gục đầu vào gối mà không chịu nói gì.
Phương Hạnh nhìn Tuyết Loan một cách khó hiểu. Từ nãy giờ con nhỏ chẳng chịu nói gì, cứ ủ rủ như con gà. Chắc chắn nó muốn nói chuyện gì đó. Nếu không thì tới đây làm gì.
- Chuyện gì vậy mày? Sao buồn vậy?
Tuyết Loan vẫn lặng thinh. Phương Hạnh nhớ mình đã hỏi câu này có đến chục lần. Cuối cùng bực mình quá, cô giật mạnh chiếc gối, la lên:
- Có nói không, làm người tao sốt ruột muốn chết, tao ghét nhất ai bắt tao chờ đợi, bực chết được.
Tuyết Loan ngẩng lên, nói một cách ủ dột:
- Chuyện nầy kinh khủng lắm mày ạ, tao muốn chết cho rồi.
- Cái gì kinh khủng, có liên quan tới anh Tùng không?
Tuyết Loan nói khẽ:
- Có, tao có thai rồi.
- Có thai hả? Là sao?
Phương Hạnh kêu lên một cách ngơ ngác. Mãi một phút sau cô mới hiểu hết ý nghĩa câu nói đó. Cô nói một cách thảng thốt:
- Tại sao đến nổi như vậy,làm sao bây giờ đây.
Thấy Tuyết Loan lắc đầu không nói, cô nhíu mày suy nghĩ, rồi nói một cách ngớ ngẩn:
- Có thai là phải sanh em bé đấy.
Tuyết Loan chán nản:
- Chuyện đó ai không biết, nhưng làm sao mà để như vậy được, trời ơi, mọi người mà biết chắc tao chết mất.
Phương Hạnh tò mò:
- Anh Tùng biết không?
- Biết.
- Vậy anh ấy nói sao?
- Anh bảo tao phải phá bỏ.
Phương Hạnh lại ngồi nghĩ nghĩ. Hai chữ phá thai đối với cô thật khủng khiếp. Cứ tưởng nó có ở thế giới nào đó, chứ không phải là chính Tuyết Loan bị. Không thể ở ngay trước mắt cô được. Cô thì thào:
- Nhưng phá cái đó ở đâu?
- Thì phải vô bệnh viện thôi.
- Bệnh viện nào?
Tuyết Loan nói như gắt:
- Thì bệnh viện chứ bệnh viện nào, làm sao tao biết được.
Phương Hạnh nhăn mặt:
- Mày làm cái đó thì phải vô bệnh viện chứ, hay là hỏi anh Tùng xem anh ấy có biết không?
- Cả tuần nay tao tìm ảnh không được, vì vậy tao muốn nhờ mày hỏi anh Hưng xem có gặp ảnh không.
- Ừ ừ, để tao hỏi, để tao gọi điện.
Cô bổ nhào ra phòng khách, gọi cho Vĩnh Hưng. Nhưng anh trả lời là không biết. Còn hỏi Phương Hạnh tìm Tùng có chuyện gì không. Dĩ nhiên đời nào Phương Hạnh dám nói chuyện ấy với Hưng. Cô lúng túng vài câu không ra đầu đuôi. Rồi vội cúp máy.
Thấy cô trở vào, Tuyết Loan hỏi ngay:
- Thế nào?
- Anh ấy không biết.
- Đồ khốn nạn.
- Mày nói anh Tùng khốn nạn hả?
- Tao biết hắn muốn trốn trách nhiệm, hắn là đồ khốn nạn.
Phương Hạnh mở lớn mắt:
- Trốn trách nhiệm à? Sao lại như vậy, ảnh thương mày lắm mà.
Tuyết Loan không nói gì. Cô nàng chợt đứng bật dậy, bỏ đi ra cửa. Phương Hạnh vội đuổi theo:
- Mày đi đâu vậy?
- Tìm cái tên khốn nạn đó.
- Tìm ở đâu? Để tao đi với mày.
- Thôi khỏi, mày nhớ đừng nói với ai đó.
- Nhưng bỏ mày một mình tao không yên tâm.
- Chừng nào cần tao sẽ gọi mày.
Rồi cô nàng bỏ đi. Phương Hạnh đứng thần ra suy nghĩ. Càng nghĩ mới càng thấy hết những khía cạnh kinh khủng. Cô bủn rủn cả tay chân vì sợ. Như thể chuyện đó là xảy ra với chính mình.
Chợt thấy Huy Nam đi lên từ phía cầu thang, cô không chút do dự, chạy nhào đến trước mặt anh, nói hấp tấp:
- Tôi có chuyện muốn nói với bạn, chuyện này nguy hiểm lắm, bạn lên sân thượng với tôi đi.
Huy Nam hỏi điềm tĩnh:
- Không cần lên đó. Chuyện gì vậy?
Phương Hạnh lắp bắp:
- Tuyết Loan nó… có thai, mà anh Tùng thì…
Huy Nam ngắt lời:
- Chuyện đó hãy nói với mẹ cô ấy, tôi không giải quyết được gì đâu, sao bạn hay nói không đúng đối tượng vậy.
Phương Hạnh quýnh quáng:
- Nhưng lúc nãy nó mới đến tìm tôi, tôi sợ quá, chẳng biết làm thế nào cho đúng đây, tôi phải làm gì giúp nó đây?
- Tại sao không nói với mẹ cô ấy? Có ai giải quyết sáng suốt hơn chính mẹ của mình chứ.
- Nhưng nó không cho…
Huy Nam lại ngắt lời:
- Từ đây về sau, yêu cầu bạn đừng kéo tôi vào chuyện riêng của bạn nữa.
Phương Hạnh ngắc ngứ nhìn anh. Mãi đến giờ cô mới nhớ chuyện gay cấn giữa hai người. Và bắt đầu hối hận. Cô định bỏ đi thì Huy Nam nói tiếp:
- Bạn luôn coi tôi là thằng khờ, một thằng con nít không xứng đáng với bạn, vậy thì tại sao cứ tìm đến tôi khi có chuyện không biết cách giải quyết, lòng tự trọng của bạn đâu rồi?
Nói xong là anh chàng bỏ đi luôn. Bỏ mặc Phương Hạnh đứng lớ ngớ dưới chân cầu thang.
Cô liếc nhìn theo một cách tức tối. Rồi nguýt một cái. Giờ thì không còn bị chuyện của Tuyết Loan làm nhao nhác nữa, mà lòng cứ phừng phừng lên tự ái, khi hình dung vẻ mặt lãnh đạm của Nam Huy lúc nãy.
Phương Hạnh lững thững trở vào nhà. Lòng thấy chán ngán và rối rắm kỳ lạ. Không biết bực chuyện mình hay chuyện của Tuyết Loan. Chẳng lẽ Huy Nam cứ như vậy mãi với cô. Những lúc thế này mà anh ta cứ dửng dưng, cô thấy khó chịu kỳ lạ.
Phương Hạnh gọi điện cho Tuyết Loan. Nhưng không gặp cô nàng. Người cầm máy là mẹ Tuyết Loan. Vừa nghe giọng bà là Phương Hạnh muốn cúp máy ngay. Nhưng không dám.
Cô nói một cách yếu xìu:
- Nãy giờ Tuyết Loan có về nhà không hả bác?
- Nó đi chưa về, nó bảo là tới cháu mà.
- Dạ, có tới, nhưng đã về rồi bác ạ.
Sợ bà lại hỏi lôi thôi, cô nói nhanh:
- Khi nào Tuyết Loan về, bác nói nó gọi cho con dùm nghe bác. Bảo là con có chuyện gấp lắm.
- Này, bác muốn hỏi thăm…
Nhưng Phương Hạnh đã gác máy. Cô sợ nhất là bị tra vấn lúc này. Không khéo thì Tuyết Loan sẽ giận cô mất.
Nhưng Huy Nam đã bảo nên nói với mẹ Tuyết Loan. Thật là muốn điên lên được.
Buổi tối, Phương Hạnh đi một mình đến nhà Tùng. Cô nhất định phải gặp anh ta hỏi cho ra lẽ. Tuyết Loan gọi điện anh ta tránh mặt. Vậy đến tận nhà tìm xem anh ta trốn đi đâu. Cô sẽ thay mặt Tuyết Loan hỏi tội con người đểu giả đó.
Khi Phương Hạnh đến nhà Tùng, cô rất bất ngờ vì gặp Vĩnh Hưng ở đó. Hai người đang ngồi nói chuyện trước sân. Thấy Phương Hạnh, Vĩnh Hưng ngạc nhiên lên tiếng trước:
- Em đi đâu vậy Hạnh?
- Em đến tìm anh Tùng.
Tùng đứng dậy, cười vui vẻ:
- Vô nhà chơi đi Hạnh, chà, hôm nay chịu khó đến nhà anh, hân hạnh quá.
Phương Hạnh đứng yên:
- Thôi, em ngồi ngoài này được rồi, em chỉ hỏi anh một điều rồi về ngay.
- Chuyện gì vậy? Vào nhà đi em. Ai lại tiếp khách ngoài sân, bất lịch sự lắm.
Và anh đi vào trong. Vĩnh Hưng nói nhỏ:
- Vô nhà đi em, chuyện gì vậy? Anh nghe được không?
Phương Hạnh lưỡng lự:
- Chuyện riêng của anh Tùng với Tuyết Loan, anh không biết đâu.
- Chuyện của Tùng cũng là của anh, anh biết hết, không có gì phải giấu anh cả.
Phương Hạnh ngỡ ngàng:
- Anh biết tất cả à? Vậy anh có biết chuyện Tuyết Loan có… có thai không?
Vĩnh Hưng kinh ngạc:
- Có chuyện đó à? Vậy thì anh không biết.
- Nó có thai với anh Tùng, vậy mà anh ấy trốn trách nhiệm, nó tìm thì anh ấy tránh mặt, em phải hỏi anh ấy cho ra lẽ.
Vĩnh Hưng liếc nhìn vào nhà. Rồi đứng yên như suy nghĩ chuyện gì đó. Phương Hạnh bồn chồn nói tiếp:
- Anh là bạn của anh Tùng, anh khuyên anh ấy dùm em đi, đừng để Tuyết Loan khổ, tội nghiệp nó lắm.
- Ừ. -Vĩnh Hưng nói mà đầu óc như vẫn còn suy nghĩ chuyện riêng.
- Mấy ngày nay nó buồn lắm, sáng nay cũng không đi học, thấy nó như vậy em lo lắm, anh nói anh Tùng gọi điện cho nó đi.
Vĩnh Hưng chợt nói:
- Chờ anh một chút nha.
Rồi anh đi vào nhà. Phương Hạnh đến băng đá ngồi chờ. Một lát sau Vĩnh Hưng lại đi ra, anh lên tiếng:
- Hạnh vô nhà đi, đừng ngồi ngoài đó, vô đây đi em.
- Anh Tùng đâu rồi anh?
- Anh không thấy, chắc nó đi gọi nước rồi.
- Gọi nước gì?
- Thì khách tới phải có gì mời khách chứ, em là người yêu của anh, nó phải tiếp sao coi cho được chứ.
Phương Hạnh xua tay:
- Em không cần tiếp đón gì đâu, chỉ nói chuyện xong là về ngay mà.
- Nhưng nó đã đi rồi, vô nhà chờ đi em, nếu muốn nói chuyện thì em phải chờ nó chứ.
Phương Hạnh miễn cưỡng bước vào phòng khách. Vĩnh Hưng dìu cô ngồi xuống. Rồi ngồi tự nhiên ngồi sát cạnh cô:
- Bây giờ kể tỉ mỉ cho anh nghe, Tuyết Loan đã nói gì với em.
Phương Hạnh hăng hái kể tỉ mỉ chuyện Tuyết Loan đến nhà cô ra sao, cô đã gọi điện gặp mẹ Tuyết Loan ra sao. Cô nói nhiệt tình vì nghĩ Vĩnh Hưng sẽ giúp được Tuyết Loan thuyết phục Tùng.
Vĩnh Hưng ngồi nghe chăm chú, nhưng không nói gì, chỉ gật đầu liên tục. Đôi mắt chăm chăm nhìn cô, cái nhìn mỗi lúc mỗi… rất lạ.
Phương Hạnh kể xong mà không thấy anh nói gì, cô bồn chồn:
- Theo anh thì Tuyết Loan nghĩ có đúng không? Anh Tùng có thật sự vô trách nhiệm như nó nghĩ không?
- Không bao giờ, tụi anh không bao giờ vô lương tâm như vậy.
Phương Hạnh nhìn ra cửa:
- Anh ấy đi sao lâu quá vậy? Quán café gần đây không anh?
- Cũng hơi xa, em chờ một chút.
Rồi anh khoát tay:
- Đừng nói chuyện Tùng nữa, sao em không nghĩ đến chuyện của mình?
Phương Hạnh không hiểu:
- Chuyện của mình có gì đâu, ý anh muốn nói gì?
Vĩnh Hưng nhìn cô đắm đuối:
- Tình yêu là sự hoà hợp tâm hồn và thể xác, nó thể hiện ở cử chỉ người ta tặng nhau, em thì chưa khi nào tặng anh, dù là cái hôn, nghĩ lại anh thấy buồn quá.
Phương Hạnh hơi nhích ra:
- Sao lại nói chuyện đó lúc này, coi chừng anh Tùng về đó anh.
Vĩnh Hưng chợt đứng dậy, bước ra đóng cửa, cử chỉ đó làm Phương Hạnh hơi lo, cô lắc đầu không đồng ý:
- Đừng đóng cửa vậy anh, đây là nhà anh Tùng mà, ảnh về thì kỳ lắm.
Vĩnh Hưng cười:
- Vì là nhà nó nên anh ngại người ta nhìn vào, thấy em và anh ở đây, sợ người ta dị nghị em đấy.
Lập luận nghe không sáng sủa chút nào. Nhưng Phương Hạnh không nhận ra ngay được. Cô lắc đầu:
- Vậy thì để em về.
Cô đứng lên. Nhưng Hưng đã giữ tay cô lại:
- Đừng về Hạnh, anh muốn em tặng anh cái hôn, được không em.
Phương Hạnh lo lắng lắc đầu:
- Cho em về đi anh, đừng để anh Tùng về kỳ lắm.
Nhưng Vĩnh Hưng đã ghì cô vào người, cúi xuống mặt cô. Phương Hạnh hoảng sợ cố nguẩy đầu chỗ khác. Cô thấy mình bị đẩy xuống salon. Rồi khuôn mặt Hưng kề sát mặt cô:
- Anh yêu em mà, cho anh đi Hạnh.
Trong một thoáng, Phương Hạnh chợt hiểu Vĩnh Hưng muốn đòi điều gì. Và cùng lúc đó, hình ảnh Tuyết Loan có thai hiện ra. Cô sợ điên cả người, và vùng vẫy quyết liệt:
- Buông ra, không được làm như vậy.
Nhưng Vĩnh Hưng vẫn cúi xuống người cô, bàn tay sục sạo thô bạo. Phương Hạnh quơ tay tìm một vật trên bàn. Cô cầm được chiếc ly, ném thẳng vào Hưng.
Anh tao hơi ngửa người vì đau. Và buông cô ra. Trong khoảnh khắc ấy, Phương Hạnh chợt vùng dậy với một sức mạnh mà chính cô cũng không ngờ mình có được, sức mạnh của người phải thoát thân khỏi vùng nguy hiểm, cô đẩy mạnh anh tao ra. Và chạy quýnh quáng ra mở cửa.
Vĩnh Hưng ngã dưới sàn, anh tao vội chồm dậy, bước nhanh về phía cô. Phương Hạnh vẫn chưa mở được cửa. Thấy Hưng, cô lùi lại, cắn môi:
- Nếu anh không cho em về, em sẽ la lên, em nói thật đó.
Hưng có vẻ thất vọng, anh tao khoát tay, cộc cằn:
- Đừng la, muốn về thì cứ về đi.
Phương Hạnh quýnh quáng mở cửa. Cô thoát ra ngoài như một cơn gió. Và chạy hớt hãi ra đường như sợ Vĩnh Hưng có thể đuổi theo.
Cô gọi taxi về nhà. Và khóc suốt trên đường. Cảm giác mình vừa qua một sự nguy hiểm làm cô căng thẳng tột cùng. Và khóc nức nở, không để ý cả người lái xe thỉnh thoảng nhìn cô một cách khó hiểu.
Xe dừng trước cổng chung cư. Phương Hạnh bước xuống. Cô cúi gằm mặt đi vào, giữa chừng cầu thang cô đứng lại, chùi kỹ mắt cố nín. Nhưng cơn xúc động không làm cô bình tĩnh lại được. Và cô đứng dựa tường, để mặc cho nước mắt tuôn ròng trên mặt.
Có tiếng chân đi xuống cầu thang, Phương Hạnh vội lau mặt đứng quay vào tường chờ họ đi xuống.
Cô không nhìn lên nên không thấy người đó là Huy Nam. Anh chàng đi giữa chừng bỗng đứng lại. Rồi quay lên nhìn cô:
- Chuyện gì vậy Hạnh.
Phương Hạnh cúi mặt sát tường hơn, lắc đầu gạt ngang:
- Không có gì hết.
- Không có thì tại sao khóc, chuyện gì vậy, nói đi.
Phương Hạnh lau mắt, quay phắt lại, chanh chua:
- Bạn từng bảo tôi đừng có đem chuyện riêng nói với bạn mà, làm như vậy thiếu tự trọng lắm, vậy thì việc gì phải hỏi tôi.
Huy Nam không buồn đôi co, anh chàng điềm nhiên:
- Nhưng có chuyện gì vừa xảy ra phải không? Nói đi, tôi sẽ giúp bạn.
- Không cần.
- Đừng có đỏng đảnh với tôi nữa, chuyện gì thì nói đi.
Phương Hạnh nói như gắt:
- Đã bảo là không mà.
Huy Nam nhìn nhìn cô hơi lâu. Rồi chợt kéo tay cô thật mạnh:
- Lên đây.
Phương Hạnh cố gỡ ra:
- Đi đâu chứ, buông tôi ra đi.
- Lên sân thượng nói chuyện.
- Không cần.
Vừa nói cô vừa dằn tay lại. Nhưng Huy Nam cương quyết không buông. Anh ta mạnh đến nổi Phương Hạnh cứ bị kéo đi như người máy.
Lên sân thượng rồi, Huy Nam mới chịu buông tay cô ra:
- Thế nào, chuyện gì nói đi.
Phương Hạnh làm thinh. Rồi chợt oà lên khóc:
- Tôi cảm thấy mình xấu xa không thể tưởng, bây giờ tôi không còn trong sáng nữa, mọi thứ quanh tôi đều trở nên bỉ ổi, tại sao tôi thấy gương của Tuyết Loan mà không tránh chứ.
Vẻ mặt Huy Nam trở nên căng thẳng, đôi mắt rực lên dữ dội, anh hỏi nhanh:
- Bạn đã bị tên khốn đó cưỡng bức à? Có phải bạn đã giống Tuyết Loan không?
Phương Hạnh lắc đầu hối hả:
- Không phải, không phải, chưa đến nổi như Tuyết Loan, nhưng nếu tôi không chống cự, thì cũng đã giống rồi hu… hu....
Huy Nam thở hắt một cái, nét mặt dãn ra:
- Hắn đã làm gì bạn? Và ở đâu?
Phương Hạnh kể tỉ mỉ chuyện cô đến nhà Tùng lúc nãy. Vừa kể vừa khóc thút thít. Thỉnh thoảng phải ngừng lại mấy lần vì không nói được.
Huy Nam lặng lẽ đưa cô chiếc khăn:
- Đừng khóc nữa. Hình như bạn không muốn cô Ngọc biết đâu phải không?
Phương Hạnh gật đầu:
- Mẹ tôi mà biết thì tôi chết mất.
Huy Nam cười khẽ:
- Bạn và Tuyết Loan có một sai lầm thật ngốc nghếch, làm chuyện gì bậy cũng không nói với mẹ, trong khi đó là người đầu tiên mà bạn cần phải nói.
Anh kéo mặt cô, quay lại phía mình:
- Bạn coi tôi là gì mà lại nói với tôi những chuyện như vậy?
Phương Hạnh chớp chớp mắt:
- Tôi không biết.
- Không biết?
- Hình như không hẳn là vậy, nhưng nói với bạn tôi cảm thấy yên tâm, tôi không giải thích được.
- Nói chuyện bí mật với một chú nhóc mà cảm thấy yên tâm được à?
- Tôi đâu có coi bạn là chú nhóc.
- Vậy thì là một thằng ngốc, một thằng ngờ nghệch, một thằng con trai không có cá tính, cái đầu không cao hơn đầu của bạn, phải không /
Phương Hạnh chống chế:
- Tôi đâu có nói như vậy.
- Nhưng đã hành động khiến người ta nghĩ như vậy, mà bạn cũng đã nói ra rồi đó chứ.
- Tôi đã nói là tôi đùa mà.
Huy Nam nói qua chuyện khác:
- Bạn hãy trả lời thật lòng đi, bạn có yêu Vĩnh Hưng không?
- Có.
- Có à?
Phương Hạnh nói bừa:
- Ừ
Huy Nam cười khẽ:
- Vậy thì không còn gì để nói nữa, nếu yêu thật lòng thì bạn hãy cố làm cho anh ta tôn trọng bạn, phải làm như vậy may ra bạn mới giữ chân được anh ta, bạn làm được điều đó không?
Phương Hạnh không để ý câu hỏi đó. Cô đăm chiêu nhìn mông lung ra xa:
- Không hiểu sao con trai cứ nhất định phải muốn như vậy, không như vậy thì không được sao.
Cô quay lại, nhìn vào mặt Huy Nam:
- Nếu bạn có người yêu, bạn có đòi cho được chuyện đó không? Và nếu người yêu bạn có thai thì bạn sẽ làm thế nào, có trốn không?
Trong bóng tối, Phương Hạnh không thấy được Huy Nam đỏ mặt nhìn chỗ khác. Cô hỏi tiếp một cách bứt rứt:
- Nếu người yêu bạn có thai vì bạn, bạn có bỏ mặc cô ta không?
Huy Nam chợt quay phắt lại:
- Bạn có ý thức được sự cách biệt nam nữ không hả Hạnh? Tôi không hiểu sao bạn có thể thản nhiên hỏi tôi chuyện đó, bạn không thấy xấu hổ sao, bạn nghĩ tôi là bạn gái của bạn đó à?
Tự nhiên bị nói chuyện gay gắt, Phương Hạnh ngỡ ngàng ngồi yên. Rồi hỏi ỉu xìu:
- Tôi hỏi như vậy vô duyên lắm hả?
- Hãy tự hỏi lại xem, bạn coi tôi là cái gì vậy? Phụ nữ à?
- Đâu có.
Nhưng Huy Nam đã đứng dậy:
- Tôi nói điều này bạn nghe hay không thì tùy, Vĩnh Hưng là người không đáng tin đâu. Tôi cũng là con trai, nhưng tôi không hiểu nổi cách yêu của anh ta, coi chừng bạn gặp phải một anh Tùng thứ hai đó.
- Bạn nói cái gì?
- Hãy giữ mình cho kỹ, chỉ có bạn mới bảo vệ được bạn thôi, đừng để tình yêu làm mù quáng, rồi dẫn đến kết quả như Tuyết Loan vậy đó.
Phương Hạnh nhăn mặt:
- Đừng nói chuyện thấy ghê như vậy.
- Tôi cảnh báo với bạn đó, hãy tỉnh trí lại đi, bạn quen phải một người muốn lợi dụng thân xác bạn đó.
Phương Hạnh bụm mặt lại:
- Nói chuyện ghê quá, tôi không nghe đâu.
Huy Nam điềm nhiên:
- Đó là lời khuyên đúng đắn nhất của tôi, bạn nghe hay không thì mặc bạn. Và tôi yêu cầu thế này.
- Không thèm nghe.
Huy Nam vẫn nói thản nhiên:
- Từ đây về sau, đừng bao giờ kéo tôi vào chuyện của bạn nữa, tôi không quan tâm đâu.
Nói xong anh chàng bỏ đi xuống dưới. Phương Hạnh vụt đứng lên. Nhưng rồi lại ngồi phịch xuống. Gục đầu một cách khổ sở.
Những gì Huy Nam nói, cô mơ hồ thấy đúng, cần phải làm như vậy thật. Nhưng ngay lúc này, sau khi bị một cú sốc vì Vĩnh Hưng, cô cần được nghe an ủi hơn là đe doạ.
Cô muốn Huy Nam bảo rằng đó là cách thể hiện tình yêu. Như vậy để cô đỡ cảm thấy mình lạc lối. Nhưng cách anh ta nói thì chỉ làm cô rối thêm mà thôi.
o O o
Tối thứ bảy, ba đi uống bia. Nhà chỉ còn mẹ với Minh Triết. Khi ăn tối xong, Phương Hạnh định dọn bàn thì mẹ cô nghiêm mặt:
- Khoan dọn, ngồi đó cho mẹ hỏi.
Phương Hạnh đưa mắt nhìn Minh Triết. Vẻ mặt anh chàng nghiêm trọng như quan toà, khiến cô thấy lo lo.
Bà Ngọc nghiêm giọng:
- Chuyện xảy ra như vậy sao con không nói với mẹ?
Trong một thoáng, Phương Hạnh không nghĩ ra được ngay, cô ngơ ngác;
- Chuyện gì hả mẹ?
- Còn hỏi nữa à, chuyện tày trời như vậy mà về nhà làm thinh, nếu mẹ không biết thì con còn giấu đến đâu nữa.
Phương Hạnh lờ mờ đoán ra. Cô cúi gằm mặt nhìn xuống. Cử chỉ đó làm bà Ngọc thêm giận. Bà nói một cách nghiêm khắc:
- Từ đây về sau mẹ cấm con quan hệ với cậu ta, con nghe chưa. Quen với một người như vậy mà không thấy sợ sao?
- Dạ.
- Dạ cái gì, lớn rồi mà không phân biệt được tốt xấu thật giả, chỉ giỏi lau chau thôi.
“Chắc chắn Huy Nam đã nói chuyện này, không anh ta thì là ai chứ. Đồ mách lẽo, nhiều chuyện, ác độc” - Phương Hạnh nguyền rủa không tiếc lời. Chắc chắn anh ta sẽ phải trả lời cô về chuyện này.
Bà Ngọc nói tiếp:
- Mẹ muốn con lựa bạn trai nào chín chắn như Huy Nam mà quen, cậu ta có thể làm các bà mẹ yên tâm giao con gái mình, sao con không tìm mẫu người như vậy, con muốn làm mẹ mất ăn mất ngủ vì lo phải không?
Phương Hạnh không dám trả lời. Nhưng trong đầu thì phản đối quyết liệt. Huy Nam mà là người chín chắn sao? Con nít khù khờ thua cả cô, người gì nhút nhát như con gái. Vô vũ trường còn không dám nhảy, chín chắn nổi gì chứ.
Minh Triết chợt xen vô:
- Đúng đó chị Hạnh, chị mà quen với anh Nam là em ủng hộ tối đa, anh ấy hay lắm đấy.
Bà Ngọc nạt:
- Con nít biết gì mà nói, là mẹ nói thí dụ, chứ không phải bảo chị con thích Huy Nam, con nói lung tung lỡ đến tai cô Nhân thì sao.
- Đến thì tốt chứ có sao đâu mẹ.
- Nói vậy chẳng khác nào mẹ gợi ý gả con gái hay sao, phải giữ tiếng cho chị con chứ, trâu đi tìm cột chứ cột nào tìm trâu.
Minh Triết cười lớn:
- Mẹ vậy mà còn phong kiến ghê, thời bây giờ khác rồi mẹ ơi, con gái mà thích ai là ào ào tấn công, chứ không đợi người ta tỏ tình đâu, chuyện đó xưa rồi.
Phương Hạnh tức bầm gan lên. Nhưng không dám nói gì. Còn bà Ngọc thì xua tay:
- Mẹ mà có con dâu như vậy thì mẹ không dám chọn đâu, dù cho thời nào đi nữa thì con gái cũng phải giữ nề nếp, như vậy người ta mới trọng. Còn chuyện ào ào tấn công con trai là không ai chấp nhận được đâu.
Rồi bà giảng cho Phương Hạnh nghe một lô khuyết điểm của cô. Lâu lắm rồi cô mới bị mẹ mắng như vậy. Cô không buồn, mà thấy bực Huy Nam không chịu được. Người coi tẩm ngẩm vậy mà nhiều chuyện kinh khủng.
Lúc chuẩn bị đi ngủ, Phương Hạnh qua phòng Minh Triết. Anh chàng đang ngồi chơi game. Cô bước tới, nhéo tai một cái thật mạnh:
- Lúc nãy em nói gì? Chị tấn công anh Hưng hồi nào? Chừa tật nói năng lung tung nhé.
Minh Triết nhăn mặt la oái:
- Đau.
- Đau cho chừa, chuyện gì có thì nói, không có thì thôi, ai mượn bép xép.
- Ai nói chị tốn công hồi nào, lúc nãy là em nói chung chứ bộ.
Phương Hạnh bắt đầu tra gạn:
- Này, có phải cái ông công tử đó nói chuyện của chị với mẹ không?
Minh Triết ngần ngừ một chút, rồi gật đầu. Phương Hạnh nghiến răng:
- Đồ lẽo mép.
Minh Triết phản đối:
- Anh nói cũng đúng thôi, gặp em thì em cũng nói, nếu không lo cho chị thì ảnh hơi đâu mà xen vào, em nghe mà còn giật mình, em nói thật, chị xù anh Hưng đi, con trai mà kiểu ngọt xớt như ảnh không đáng tin đâu.
Phương Hạnh nói kháy:
- Bởi vì em có kinh nghiệm quá chứ gì?
- Chứ gì nữa, nói thật, nhiều khi em tán tỉnh con gái chơi chơi thôi, ai ngờ cô nàng bị đổ ngay, tội gì em không tấn công, mất gì đâu mà tiếc.
Phương Hạnh lặng người. Rồi ngắt tai Minh Triết một cái đau điếng. Vừa nhéo cô nàng vừa nghiến răng:
- Đúng là đồ vô lương tâm, không ngờ tui có thằng em nhăng nhít kiểu đó, cho chết này.
Đau quá, Minh Triết nổi quạu lên:
- Em lớn rồi chứ đâu phải nhỏ, sao mỗi cái chị mỗi nhéo em vậy, bộ chị không biết đau hả.
- Mấy đứa vô lương tâm như em, cắt tai khoét mắt còn chưa vừa tội, chị còn muốn làm hơn vậy nữa kìa.
- Tại con gái như mấy chị thôi, trách người ta làm gì, nếu mấy chị không nhẹ dạ thì đố ai gạt được.
Phương Hạnh đứng yên. Rồi lẳng lặng trở về phòng mình. Minh Triết nói với theo:
- Chị giận em hả?
- Không.
Thật tình là cô không giận câu nói trần trụi của Minh Triết. Thằng nhóc không làm cô giận được. Nhưng câu nói đó làm cô thấy đau điếng. Xấu hổ.
Có lẽ cô đã nhẹ dạ quá, nên Vĩnh Hưng muốn lợi dụng.
Mà không chừng anh tao chỉ tán tỉnh cho vui, không ngờ cô bị đổ ngay, thế nên không tội gì mà anh tao bỏ.
Ý nghĩ đó làm cô thấy ê chề xấu hổ. Thật lạ, cô không buồn vì bị gạt gẫm, mà chỉ thấy xấu hổ nhục nhã. Cảm giác mình là người xấu xa thật không làm sao ngẩng mặt lên cho nổi.
Và mọi chuyện cứ như kéo đến một lượt để Phương Hạnh mở mắt. Tối nay cô và Thanh Giang ngồi ở quán kem thì gặp Vĩnh Hưng.
Anh ta đi chung với một cô gái, cô ta có vẻ lớn hơn cô một chút. Rất đẹp và mô đen. Có vẻ sành sỏi rất nhiều.
Ban đầu Phương Hạnh không thấy, nhưng chính Thanh Giang chỉ cho cô. Phương Hạnh cứ ngồi ngó Vĩnh Hưng chăm chăm, không thể nào nhìn chỗ khác được. Đến nổi Thanh Giang phải nhéo cô một cái:
- Đừng nhìn dữ vậy mày, đừng để họ thấy mình. Mày vô trong này ngồi đi.
Phương Hạnh vẫn ngồi im:
- Không việc gì tao phải trốn, tao muốn xem anh ta là người thế nào?
- Thì thế nào nữa, con người bắt cá hai tay chứ còn thế nào nữa.
- Tao phải nói cho chị ta biết con người thật của anh ta.
Nói xong Phương Hạnh đứng dậy, nhưng Thanh Giang đã giữ tay cô lại, kéo xuống:
- Đừng có quậy chứ mày, làm um sùm người ta cười đó.
- Tao không làm ầm ĩ đâu, chỉ nói cho chị ta biết anh ta đã từng tán tỉnh tao, không nói thì có người lầm, tội nghiệp người ta lắm.
- Đừng có quân tử tàu, rủi chị ta không tin mà còn chửi cho mày một trận thì sao.
- Không lẽ thấy như vậy mà tao im lặng sao, không được, đừng để có người khác là nạn nhân của anh ta.
Nói xong, cô gỡ tay Thanh Giang ra, đứng dậy đi về phía bàn Vĩnh Hưng.
Thấy cô, Vĩnh Hưng có vẻ hơi lo. Nhưng anh tao lập tức mỉm cười:
- Chào Hạnh, khoẻ hả em?
Cái cách làm ra vẻ vô tư đó làm Phương Hạnh thấy ghét hơn. Cô ngồi xuống, đường hoàng nhìn cô gái:
- Chào chị, tôi không biết chị quen với anh ta bao lâu, trước hay sau tôi, nhưng tôi phải nói để chị đừng có bị lầm, anh ta không phải là người tốt đâu.
Vĩnh Hưng cau mặt:
- Kìa Hạnh, em nói gì vậy?
Thấy cô gái ngồi ngơ ngẩn nhìn mình. Phương Hạnh cố nói thật thuyết phục:
- Anh ta đã từng tán tỉnh tôi, còn lợi dụng cơ hội để cưỡng bức tôi nữa, cho nên chị hãy cẩn thận khi quen biết, đừng để trở thành nạn nhân của mấy người đểu giả.
- Hạnh!
Phương Hạnh thản nhiên nhìn Vĩnh Hưng. Rồi quay qua cô gái:
- Tôi nói xong rồi đó, tin hay không là tùy chị, mình cùng là con gái với nhau, nên tôi không nỡ nhìn chị bị lầm, chị nên sáng suốt lên đi.
Rồi cô trở qua bàn mình. Trước khi đi cô còn quay lại nhìn cô gái. Thấy khuôn mặt cô ta tối sầm. Không biết là có tin lời cô hay không.
Phương Hạnh ngồi xuống, bỏ luôn ly kem đã chảy tan. Vẻ mặt chán nản và cau có. Thanh Giang nói như an ủi:
- Dù sao phát hiện sớm vẫn hay hơn, như vậy mình không bị lầm lẫn, không có gì phải buồn hết mày ạ.
- Tao chán thật, số tao sao xui quá, gặp toàn dân lừa gạt.
- Biết đâu như vậy cũng có cái hay, chứ để xảy ra chuyện như Tuyết Loan thì khổ nữa.
Phương Hạnh không còn tâm trí để nghe. Cô lặng lẽ nhớ lại buổi chiều ở nhà anh Tùng. Bây giờ cô vụt hiểu ra. Chắc chắn lúc cô đứng một mình ngoài sân, Vĩnh Hưng đã vào nhà bảo Tùng đi đâu đó, để anh ta có cơ hội riêng tư với cô.
Mà không chừng hai người câu kết nhau để Tùng tránh mặt cô.
Rõ ràng cả cô và Tuyết Loan đều bị hai người đó lừa gạt.
Ý nghĩ đó làm Phương Hạnh thấy xấu hổ tê tái. Bất giác cô cúi xuống, nước mắt chảy từng giọt.
Thanh Giang có vẻ hoảng:
- Đừng khóc mày, coi chừng người ta nhìn đó. Hay là về nghe.
Phương Hạnh gật đầu chứ không nói. Cô để mặc Thanh Giang trả tiền, còn mình thì đi nhanh ra khỏi quán, vừa đi vừa ngẩng mặt lên như cố trấn tỉnh.
Vậy nhưng trên đường về, cô lại khóc tấm tức một mình.
Thanh Giang ra sức mà an ủi. Cô nàng cứ nghĩ Phương Hạnh buồn vì thất tình, chứ không hiểu được cảm giác xấu hổ trong lòng Phương Hạnh.
o O o
Mười giờ khuya. Phương Hạnh định chuẩn bị đi ngủ thì có tiếng chuông reo. Cô bước tới nhấc máy:
- Alô.
- Hạnh phải không cháu?
Đó là giọng của mẹ Tuyết Loan. Bà gọi vào giờ này khiến Phương Hạnh thấy lo, cô đáp vội vã:
- Vâng, con là Hạnh, có chuyện gì không bác?
- Con Loan nó tự tử, bác rất muốn gặp cháu để hỏi, cháu có biết chuyện gì của nó không?
Phương Hạnh nghe thót cả tim. Cô quýnh quáng:
- Bây giờ bác đang ở đâu ạ?
- Đang ở bệnh viện. Nó chưa tỉnh, Hạnh hãy nói cho bác biết đi, có chuyện gì xảy ra với nó phải không?
- Bác ở bệnh viện nào, để con tới đó ngay ạ.
Mẹ Tuyết Loan nói địa chỉ cho cô. Cô nhớ, miệng cứ dạ lia lịa. Rồi gác máy, hối hả chạy vào phòng trong:
- Mẹ ơi, Tuyết Loan nó tự tử, con vô bệnh viện nghe mẹ.
Minh Triết chạy ra:
- Chị Loan tự tử hả? Rồi, dám có liên quan tới anh Tùng lắm à.
- Sao em biết?
Minh Triết nhún vai:
- Hôm nọ em gặp anh Tùng chở cô nào đó, chắc chị Loan biết nên giận chứ gì.
Phương Hạnh lặng lẽ quay đi. Trong chuyện này mà thằng nhóc chỉ nói là giận thì nhẹ quá. Phải dùng từ căm giận mới đúng.
Cô thay đồ. Rồi chạy xuống đường, đi taxi tới bệnh viện. Khi cô tới thì thấy có cả Thanh Giang và Huy Nam ở đó. Cô rất ngạc nhiên. Nhưng chưa kịp hỏi thì bà Huyền đã kéo cô ra một góc, giọng khàn khàn vì khóc nhiều:
- Con thân với con Loan hơn cả, chuyện gì nó cũng nói với con, vậy con có biết tại sao nó tự tử không?
Phương Hạnh sợ toát mồ hôi. Cô mím môi nói nhỏ:
- Vì nó giận anh Tùng đó dì ạ.
- Giận thằng đó mà tới nổi tự tử à?
- Vâng, tại vì…
- Sao vậy, con nói nhanh đi.
Phương Hạnh quýnh quáng:
- Nó có thai mà anh Tùng tránh mặt nó, rồi lại có bồ mới nên nó tức.
Bà Huyền gần như té phịch xuống nền gạch. Vẻ mặt thất đảm. Cử chỉ của bà làm Thanh Giang chạy tới, lo lắng;
- Bác làm sao vậy hả bác? Bác thấy trong người thế nào.
- Bác không sao đâu, tại sao chuyện như vậy mà giấu bác hả con, con bao che cho nó để đưa nó tới hậu quả này, sao dại dột vậy hả con, trời ơi.
Thanh Giang đưa mắt nhìn Phương Hạnh, không hiểu. Nhưng thấy Phương Hạnh khẽ lắc đầu ra hiệu, nên cô không hỏi gì.
Bà Huyền khóc sướt mướt, không ngớt kêu trời. Vẻ bình tĩnh thường ngày biến mất. Nhìn bà như già đi đến năm tuổi.
Phương Hạnh và Thanh Giang đỡ bà đến ghế ngồi. Rồi kéo nhau ra ngoài. Thanh Giang hỏi với vẻ nôn nóng:
- Lúc nãy bác nói cái gì giấu vậy mày?
Phương Hạnh thở dài:
- Tuyết Loan nó có thai, mà gặp anh Tùng sở khanh nên nó muốn chết.
- Trời đất.
Lại thêm người nữa kêu trời. Phương Hạnh thấy tinh thần xuống thấp hơn bao giờ. Sao nhiều chuyện xảy đến thế này. Khiến lòng cô rối bời và khốn khổ.
Hai người đang đi vào thì gặp Huy Nam từ phòng cấp cứu bước ra. Phương Hạnh hơi ngạc nhiên:
- Ủa sao bạn ở đây?
Thanh Giang lên tiếng:
- Hỏi ngớ ngẩn, trực thì phải ở đây chứ sao.
- Sao mày biết?
Tự nhiên Thanh Giang làm thinh. Như giấu giấu diếm diếm. Nhưng Phương Hạnh sốt ruột quá nên không để ý, cô hỏi tiếp:
- Tuyết Loan nó có sao không?
Huy Nam nghiêm mặt:
- Không sao, may là phát hiện kịp, nhưng chưa tỉnh bây giờ đâu.
Anh quay qua Thanh Giang, giọng nhẹ nhàng hơn:
- Giang về đi, mai còn đi học nữa, Tuyết Loan không sao đâu.
- Nhưng mà…
- Có tôi ở đây rồi, cứ yên tâm đi, với lại bác ấy cũng săn sóc được rồi.
- Thôi được, vậy tôi về, mai tôi vô sớm đem cháo cho nó.
- Này, để xe lại đây, đi taxi về đi, khuya thế nầy mà Giang đi xe tôi không yên tâm đâu.
Phương Hạnh im lặng nhìn hai người. Cách nói chuyện của cả hai rất khác trước kia, như giữa họ đã có chuyện riêng tư gì đó. Sao tới giờ cô mới phát hiện ra nhỉ?
Cô nhìn qua Thanh Giang, nó có vẻ sung sướng vì được quan tâm. Giọng nói cũng có vẻ gì đó e ấp hơn:
- Nhưng để xe lại thì mai tôi lấy gì đi học?
- Sáng mai tôi sẽ lấy, rồi đưa Giang tới trường luôn, cứ để đây cho tôi đi.
Thanh Giang lấy chìa khoá và thẻ xe đưa Huy Nam. Đôi mắt nhìn anh đầy vẻ trìu mến:
- Tranh thủ ăn đi nhé, đừng để đói mất sức lắm đó.
Huy Nam mỉm cười:
- Tôi đâu phải là cọng bún mà lo, không sao đâu.
Anh quay qua Phương Hạnh:
- Hạnh đi taxi phải không?
- Ừ.
- Vậy thì được, chứ nửa đêm mà chạy xe một mình không tốt đâu.
Tự nhiên Phương Hạnh buông một tiếng cộc lốc:
- Cám ơn.
Rồi cô bỏ đi thẳng ra sân. Thanh Giang chạy theo:
- Chờ tao với mày.
Phương Hạnh nghe, nhưng không thèm quay lại. Bỗng nhiên cô thấy tức mà không giải thích được cụ thể.
Thanh Giang đuổi kịp cô, cả hai đi song song ra đường. Trong lúc đứng chờ xe, Phương Hạnh hỏi với vẻ quàu quạu:
- Sao mày biết mà vô vậy?
Thanh Giang nói vô tư:
- Tao đem đồ ăn vô cho Huy Nam, lúc về thì gặp bác Huyền đưa Tuyết Loan vô, nên tao ở lại luôn, may mà tối nay có anh Nam trực.
- Chà, gọi hắn bằng anh nghe ngọt xớt.
Thanh Giang có vẻ hơi ngượng, cô nguýt một cái:
- Con quỷ, vậy cũng để ý.
- Bộ mày hay đem đồ ăn cho hắn lắm hả
- Ừ.
Ngay cả chuyện như vậy mà cô cũng không biết. Rõ ràng hai người không công khai với bạn bè. Cô hỏi với vẻ ghen tị:
- Hai người có chuyện riêng từ lúc nào vậy?
- Cũng không biết nữa, anh Nam với nhỏ Thu chung khoa, ảnh hay cho nó mượn sách và giúp nó nhiều thứ, nên tụi tao càng thân nhau hơn, cũng không biết từ lúc nào nữa.
Phương Hạnh không nói gì nữa. Cô chờ xe tới là bước lên:
- Tao về trước nghe.
- Hẹn gặp lại.
Thanh Giang cũng lên chiếc xe chạy trờ tới. Chạy một đoạn, Phương Hạnh quay ra phía sau nhìn. Cô như thấy khuôn mặt thanh thản vui sướng của Thanh Giang. Bất giác cô nhìn chỗ khác. Vẻ mặt buồn rười rượi.
Tối nay phát hiện mối quan hệ riêng tư của hai người, cô bỗng thấy mình buồn tê tái. Cảm giác của người đánh mất một thứ quen thuộc.
Trước đây Huy Nam giận cô, nhưng cô không bận tâm nhiều, vì trong thâm tâm cô biết hai người vẫn là bạn. Còn bây giờ, Huy Nam không giận nữa, anh đối xử bình thường với cô. Nhưng không thân thiết riêng tư như xưa. Cái mất mát này khiến cô thấy mình hụt hẫng chơi vơi.
Sáng hôm sau khi cô tới trường thì cũng vừa lúc Huy Nam đưa Thanh Giang tới. Vậy là anh ghé nhà nó lúc sáng sớm. Ý nghĩ đó làm Phương Hạnh buồn hẳn đi. Cô vội dắt xe vào trường như không thấy. Nhưng Thanh Giang đã gọi lại:
- Hạnh, chờ với.
Phương Hạnh đứng lại, làm như vừa thấy Huy Nam, cô nheo mắt:
- Bạn trở thành tài xế riêng của nhỏ Giang lúc nào vậy?
Huy Nam mỉm cười:
- Mới lần này thôi.
Phương Hạnh châm chọc:
- Và mai mốt chắc sẽ còn dài dài nữa phải không?
- Chưa biết, nếu cô ấy cần thì tôi vẫn làm thôi.
Anh đưa xe cho Thanh Giang. Nhưng cô lắc đầu:
- Nam giữ luôn đi, giao cho tôi rồi đi bằng gì?
- Tôi trở lại bệnh viện lấy xe rồi về luôn.
- Chi cho mệt vậy, mất công đi tới đi lui, về nhà ngủ đi, có gì trưa tôi đi taxi cũng được.
Cô đẩy tay Huy Nam, nói cương quyết:
- Còn nếu rảnh thì trưa đến đón tôi. Rồi về nhà tôi ăn cơm luôn, dì Nhân chưa về, ăn cơm bụi ngán lắm.
Huy Nam nghĩ nghĩ một chút, rồi gật đầu:
- Vậy thì trưa tôi đến đón Giang.
Anh quay qua Phương Hạnh:
- Chào nghe.
Phương Hạnh cười gượng:
- Chào.
Cô dắt xe vào sân. Thanh Giang đi một bên. Hình như vui lắm hay sao mà nó cứ cười mỉm mỉm suốt. Đúng rồi, vui quá mà.
Nhưng sao Thanh Giang biết cô Nhân đi công tác nhỉ? Không lẽ chuyện gì ở nhà Huy Nam cũng nói với nó?
Phương Hạnh lặng lẽ đến chỗ giữ xe. Khuôn mặt buồn rười rượi.
Khi cô trở ra, Thanh Giang nói như an ủi:
- Đừng buồn nữa mày, hắn không đáng để mày buồn đâu, mày nên mừng mới phải.
Phương Hạnh hiểu ngay cô nàng muốn nói tới ai, cô cười khẽ:
- Ừ.
- Mày nghĩ đi, hắn thì vui vẻ với bồ mới, còn mày thì khổ sở vì thất tình, một người như vậy ngu gì phải buồn vì họ chứ.
Phương Hạnh chỉ nhếch môi như nghe, chứ không buồn trả lời. Thanh Giang nghĩ vậy cũng được. Cứ để nó tưởng cô thất tình Vĩnh Hưng. Như vậy dù sao vẫn hay hơn là biết cô buồn vì sự ra đi của Huy Nam.
Đúng là Huy Nam đã ra đi, càng ngày càng đi xa mối quan hệ thân thiết xưa kia. Cô cứ nghĩ rằng tình cảm đó Huy Nam chỉ có duy nhất đối với cô, nên cứ vô tâm nhởn nhơ với anh. Mà không hề nghĩ có lúc anh rời xa cô.
Bây giờ Huy Nam ngã về Thanh Giang, cô thấy mất mát không sao giải thích được.
Nếu bây giờ có Tuyết Loan, chắc nó sẽ là người duy nhất chia sẻ nỗi buồn này. Vì điều này thì dứt khoát không nói được với Thanh Giang.
Buổi trưa tan học, Phương Hạnh cố ý đi sau, chờ Thanh Giang về trước. Nhưng cô nàng vô tư không biết, cứ hối thúc cô xuống sân. Phương Hạnh không lấy cớ gì ở lại được, nên đành xuống cùng Thanh Giang.
Khi cả hai ra cổng thì đã thấy Huy Nam chờ ở đó. Thanh Giang e ấp lên ngồi phía sau anh, khẽ vẫy tay với Phương Hạnh:
- Tao về trước nhé.
Phương Hạnh cố nói đùa:
- Đi đường ngủ ngon.
Thanh Giang háy một cái:
- Cảm ơn. Hứ.
Huy Nam mỉm cười với Phương Hạnh, rồi lấy chiếc giỏ trên tay Thanh Giang, để phía trước:
- Đưa đây.
Chiếc xe phóng tới trước. Phương Hạnh vẫn đứng yên nhìn theo. Rồi lầm lũi lên xe mình. Trưa nay đường phố vẫn tấp nập, mà sao cô thấy như chỉ có một mình. Lần đầu tiên cô thấy mình rất cô đơn.
Suốt buổi trưa Phương Hạnh cứ bồn chồn hết ra hành lang lại vào nhà. Cô nhìn qua cửa sổ đối diện. Thấy cửa vẫn đóng im ỉm. Cô bèn vòng ra hành lang, đi qua nhà Huy Nam. Nhưng cửa vẫn khoá. Không lẽ anh ta ăn trưa rồi ngủ luôn ở nhà Thanh Giang. Thân thì cũng thân vừa thôi chứ.
Mà Huy Nam cũng đâu phải mẫu người tự cho phép mình sa đà như vậy. Anh tao mẫu mực lắm kia mà. Ngay cả với nhà cô, thân đến là thế, mà có khi nào anh ta chịu nằm hay ở lại lâu đâu.
Vậy mà ngủ luôn ở nhà Thanh Giang. Buông thả quá lắm.
Suốt buổi chiều cô cảm thấy như ngồi trên lửa. Cứ bám bên cửa sổ nhìn xuống sân, chờ thấy Huy Nam dẫn xe vào.
Mãi đến gần tối anh ta mới về. Không chờ lâu hơn được nữa, Phương Hạnh chạy ngay qua nhà anh ta.
Huy Nam đang loay hoay mở cửa. Phương Hạnh đứng chờ một bên, giọng chất vấn:
- Bạn ở nhà nó suốt buổi trưa à?
Huy Nam quay lại, ngạc nhiên:
- Sao?
- Có phải bạn ở đó suốt buổi trưa không? Ngủ luôn ở đó phải không?
Huy Nam không trả lời, chỉ im lặng đẩy cửa vào nhà. Phương Hạnh bước vô theo, cô dậm chân:
- Sao bạn không trả lời?
- Có chuyện gì không?
- Chuyện gì là chuyện gì?
- Bạn qua đây chỉ để hỏi như vậy thôi à?
Cứ hỏi qua hỏi lại cái kiểu găng thế nầy, Phương Hạnh thấy bực không chịu được, cô vung tay một cách tức tối:
- Bạn sợ không dám nói phải không?
- Sợ chuyện gì?
- Tôi hỏi có phải trưa nay bạn ngủ ở nhà Thanh Giang luôn phải không?
Huy Nam không trả lời, anh đặt chồng sách xuống bàn, rồi đi vào phía trong. Phương Hạnh vẫn lẳng nhẳng đi theo:
- Bạn sợ không dám nói chứ gì?
Nam Huy đứng chống tay vào tường, lắc đầu:
- Bạn ra ngoài cho tôi thay áo chứ, tôi cần phải nghỉ ngơi nữa, hôm nay tôi mệt lắm.
Phương Hạnh ngang ngược:
- Mệt thì cũng phải nói chuyện với tôi, bạn tưởng tránh né thì tôi chịu thua hả? Có phải bạn ngủ ở nhà Thanh Giang không?
Huy Nam cau mặt:
- Bạn là mẹ, là chị hay là vợ tôi vậy? Tại sao tự cho mình quyền hạch sách kiểu đó, tôi chúa ghét bị tra vấn, đừng làm phiền tôi nữa.
- Tại làm chuyện kỳ cục quá nên không dám nói ra phải không, tôi không ngờ bạn buông thả như vậy, bình thường thì nề nếp lắm mà, tới chừng yêu thì mù quáng kiểu đó à?
Huy Nam quay phắt lại:
- Bạn nói ai mù quáng?
- Nói bạn đó, hứ, bình thường thì khó tính lắm, qua nhà tôi cũng không dám nằm, ăn cũng giữ ý, vô vũ trường thì không dám nhảy, y như ông cụ, vậy mà gặp Thanh Giang rồi thì buông thả như một thằng ngốc.
Huy Nam tức giận thật sự, anh gằn giọng:
- Đừng ăn nói lung tung nữa, càng ngày bạn càng làm tôi không chịu nổi bạn, hãy để tôi yên đi.
Phương Hạnh tức quá nên quên mất tự ái, cô chanh chua:
- Hai người yêu nhau thì cứ công khai với bạn bè, việc gì phải giấu giấu diếm diếm kiểu đó, nhìn rất chướng mắt. Hay là tôi với Tuyết Loan xấu xa quá nên không xứng đáng với mấy người.
Thấy Huy Nam nhìn ra chỗ khác, cô càng giận hơn, và nói một cách ngoa ngoắt:
- Nếu tình cảm trong sáng thì cứ công khai với bạn bè, đừng có lấm lét giấu diếm như vậy, tôi ghét lắm.
- Tôi với Thanh Giang thế nào cũng là chuyện của chúng tôi, tại sao tôi phải nói với bạn những chuyện riêng tư của tôi, trong khi đời tư của bạn tôi có xen vào đâu.
- Nếu mà…
- Bạn hãy bớt quậy phá ồn ào đi, hãy sống tĩnh lặng như Thanh Giang sẽ hay hơn nhiều đó.
Phương Hạnh chợt xịu mặt xuống, rồi rưng rưng nước mắt:
- Nghĩa là bạn thấy tôi với Tuyết Loan xấu xa quá, chúng tôi không xứng đáng làm bạn của hai người nữa, cho nên hai người muốn tách ra phải không?
Thấy cô khóc, Huy Nam có vẻ trầm lại. Nhưng vẫn không nói gì.
Phương Hạnh quẹt nước mắt nói tiếp:
- Bạn đừng lo, mai mốt tôi sẽ không tìm bạn nữa đâu, tôi sẽ nói với Tuyết Loan để nó đừng vô tư coi hai người như bạn nữa.
- Bạn nói gì vậy?
Phương Hạnh không trả lời, lẳng lặng đi ra. Huy Nam gọi lại:
- Lúc này Tuyết Loan còn yếu lắm, bạn đừng đem những chuyện nặng nề nói với cô ấy được không.
Phương Hạnh không trả lời, cô đi về nhà. Vừa về một lát thì Tuyết Loan gọi tới. Giọng có vẻ rất yếu:
- Mày đang làm gì vậy?
- Không làm gì hết, mày sao rồi, đi được rồi hả, mày gọi ở đâu vậy?
- Ở bệnh viện.
- Lát nữa tao vô mà, gọi làm gì?
- Tao buồn quá, muốn gặp mày vậy thôi.
- Có… mẹ mày ở đó không?
- Mẹ vừa về, tối mới vô.
- Vậy tao tranh thủ tới đó liền, mày gác máy đi, tao thay đồ rồi đi liền đây.
- Ừ, vô liền nha.
Phương Hạnh bỏ máy xuống. Rồi nhanh chóng thay đồ. Khi cô đến bệnh viện thì thấy Tuyết Loan đang ngồi ở chiếc băng dài ngoài hành lang. Cô đi nhanh đến:
- Sao không nằm mà ra đây, coi chừng té.
- Tao ra chờ mày đó. Nằm trong đó nghĩ ngợi lung tung, buồn quá.
Rồi cô thở dài:
- Mày có gặp hắn không?
Phương Hạnh biết ngay Tuyết Loan muốn hỏi ai, cô lắc đầu phản đối:
- Đến giờ mà còn quan tâm con người đó à, đừng có nhớ tới họ nữa.
- Còn mày với Vĩnh Hưng thì sao, bỏ luôn à?
Phương Hạnh nheo nheo mắt suy nghĩ:
- Hình như tao cũng không thích anh ta lắm, nên tự ái chứ không buồn, chia tay luôn cho nó khoẻ.
Tuyết Loan thở dài:
- Dù sao mày cũng không đến nổi thua thiệt. Chỉ có tao là ê chề nhất.
- Mai mốt mình bắt đầu làm lại, đừng có nhớ tới hắn nữa.
- Nói thì dễ, nhưng làm thì khó lắm, tưởng tượng vô lớp gặp bạn bè, tao rùng cả mình.
- Tao với Thanh Giang không nói thì tụi nó không biết gì đâu.
Rồi cô thở dài, nói như thông báo:
- Thanh Giang quen với Huy Nam rồi đó, mày biết chưa?
Tuyết Loan có vẻ ngạc nhiên:
- Yêu nhau à? Sao bí mật vậy?
- Ừ, hai người đó cái gì cũng kín đáo, chứ không ồn ào như tụi mình.
Tuyết Loan cười lặng lẽ:
- Nhỏ Giang vậy mà khôn, nó chọn người chín chắn chứ không như mình, nếu cho chọn lựa lần nữa, tao sẽ chọn Huy Nam, hắn hay hơn mấy tên sở khanh kia nhiều.
Phương Hạnh cảm thấy khó thở khi nghe câu nói đó, cô gượng cười:
- Ừ.
- Mày hay chê hắn con nít, nhưng cuối cùng thì hắn chín chắn hơn cả tụi mình, và đàng hoàng hơn cả những người mình quen, mày có thấy uổng không Hạnh?
- Uổng gì?
- Uổng đã để mất Huy Nam, hắn với mày thân nhau như vậy, vậy mà không tìm cách giữ hắn, để nhỏ Giang xen vào, tao thấy tiếc dùm mày đó.
- Sao tự nhiên mày có ý nghĩ đó vậy?
- Vì tao thấy hai đứa mình không ra gì cả, chỉ có nhỏ Giang là sáng suốt nhất.
Tự nhiên Phương Hạnh nhớ lại thái độ của Huy Nam lúc nãy, cô nói một cách buồn buồn:
- Hai người đó khi dễ tụi mình lắm, nên âm thầm tách ra riêng với nhau, họ thân nhau nhiều hơn mình biết, cho nên mai mốt mày đừng có làm phiền người ta nữa.
Tuyết Loan ngỡ ngàng:
- Vậy à?
Rồi cô cười chua chát:
- Cũng đúng thôi, mình gặp phải hai tên sở khanh, còn họ thì chân chính, họ khi dễ mình cũng đúng. Mày nói tao mới hiểu.
- Cho nên mai mốt đừng tìm cách rủ họ đi chơi nữa, hai người không thích đâu.
- Ừ.
Tuyết Loan ngồi thẩn thờ nhìn ra ngoài trời. Bên cạnh cô, Phương Hạnh cũng lặng lẽ suy nghĩ. Tối nay có Tuyết Loan, sao cô không thấy đỡ cô đơn, mà cứ thấy mình lạc lõng như trên đời này chỉ còn một mình.
Có ai đó nói rằng, chỉ thiếu có một người mà bầu trời trở nên hoang vắng. Bây giờ cô mới thấy thấm thía điều đó.
o O o
Có tiếng chuông reo, Huy Nam bước tới nhấc máy. Trong ống nghe, tiếng Mỹ Thu vang lên đầy vẻ lo lắng:
- Anh Nam ơi, bây giờ anh đang ở đâu vậy?
- Đang ở nhà, có gì không Thu?
- Thế chị Giang có đến chỗ anh không?
- Không, nhưng có chuyện gì vậy?
- Chị ấy đi đâu mà từ trưa giờ không về, em nhớ hồi sáng chị ấy đi với anh mà.
- Đúng, anh với Giang đi siêu thị, sau đó Giang gặp một người bạn, còn anh thì về nhà. Nhưng cô ấy đi từ trưa đến giờ luôn à?
- Vâng.
Huy Nam nhìn lên đồng hồ. Hơn mười giờ, khuya thế này mà Thanh Giang không về thì là đi đâu chứ.
Anh nói một cách nhẹ nhàng:
- Có ai ở nhà không Thu?
- Mẹ em đi tìm chị Giang rồi, chỉ có mình em ở nhà thôi.
- Được rồi, để anh qua.
- Anh qua ngay nha, có mình em ở nhà em lo quá.
- Ừ, chờ anh nghe.
Huy Nam gác máy, rồi đi vào mặc đồ. Bà Nhân ngạc nhiên nhìn anh:
- Đi đâu giờ này vậy con?
- Con qua nhà Giang, không biết cổ đi đâu mà tới giờ chưa về, bên nhà đó đang rối đó mẹ, để con phụ đi tìm xem sao?
Huy Nam mở cửa đi ra ngoài. Anh qua nhà Phương Hạnh gõ cửa. Người mở là cô, Phương Hạnh có vẻ ngạc nhiên:
- Tìm tôi hay Minh Triết vậy?
- Từ trưa giờ bạn có đi đâu với Thanh Giang không?
- Không. Nhưng có chuyện gì vậy?
- Thanh Giang đi từ trưa tới giờ mà chưa về, nhà bên đó đang lo lắm.
- Lạ thật, nhỏ nầy ngoan lắm mà, sao hôm nay kỳ vậy, chờ tôi một chút.
- Chi vậy?
- Tôi phụ đi tìm, bây giờ tới nhà mấy đứa trong lớp xem sao.
- Khuya rồi, ở nhà đi, để tôi đi một mình được rồi.
Phương Hạnh chợt quay phắt vào nhà, đóng cửa cái rầm:
- Lo quá thì cứ đi một mình đi.
Thái độ của cô làm Huy Nam khựng lại. Phương Hạnh thật kỳ lạ, chuyện thế này mà cô ta còn muốn gây gỗ. Càng ngày cô ta càng quá quắt đến không chịu nổi.
Anh lặng lẽ bỏ đi xuống tầng dưới, rồi đi ra đường.
Khi anh tới nhà Thanh Giang thì cô vẫn chưa về. Mỹ Thu lo đến phát khóc lên. Anh chở cô bé đến nhà bạn bè trong lớp tìm. Nhưng vẫn không ai biết cô đi đâu.
Đến hơn nửa đêm Huy Nam mới trở về nhà. Anh chỉ ngủ được một chút đến sáng. Vừa thức dậy anh lập tức gọi đến nhà Thanh Giang. Cô vẫn chưa về. Vừa trả lời anh mà Mỹ Thu vừa khóc nức nở. Cô bé sợ Thanh Giang bị cướp giết chết.
Huy Nam lắc đầu, gạt phăng ý nghĩ đó. Anh chợt hối hận là hôm qua không hỏi Thanh Giang đi đâu. Nếu cô xảy ra chuyện gì thì anh sẽ bị dằn dặt ghê gớm.
Huy Nam không kịp ăn sáng là chạy ngay tới nhà Thanh Giang ngay. Anh đang loay hoay dựng xe thì Thanh Giang trong nhà chạy ra, cô cười với vẻ biết lỗi:
- Đêm qua bạn lo lắm phải không.
Lần đầu tiên Huy Nam không làm chủ được mình, anh bước tới một bước, chụp tay Thanh Giang, lắc mạnh:
- Giang đi đâu suốt đêm qua vậy?
- Tôi đi chơi.
- Đi chơi?
- Vô nhà đi, tôi sẽ giải thích sau.
- Vậy về lúc nào?
- Vừa về tới đó, tôi định gọi điện cho Nam thì bạn tới, cho tôi xin lỗi nha.
Huy Nam lắc đầu:
- Giang thật là… đi đâu thì cũng phải gọi điện về chứ.
Vừa nói anh vừa đi theo cô vào nhà. Mỹ Thu đã dọn bữa sáng lên bàn. Mọi người ngồi quanh bàn ăn. Thanh Giang vừa ăn vừa nói với vẻ biết lỗi:
- Con xin lỗi mẹ, con định gọi điện, nhưng ở đó không có điện thoại, hôm qua con cũng rối lên vì đi tìm điện thoại công cộng đấy.
Bà Mỹ hỏi trầm tĩnh:
- Nhưng con đi đâu vậy?
- Con đi về nhà nhỏ bạn con.
Cô quay qua Huy Nam:
- Hôm qua lúc chia tay với Nam, tôi đi với nhỏ Mai luôn. Ban đầu hai đứa đi uống nước, sau đó hứng lên nó rủ về quê thăm nhỏ bạn. Tôi định về nhà lấy đồ, nhưng nó hối quá trời.
Huy Nam lắc đầu:
- Dù sao cũng phải về báo với ở nhà chứ.
- Nó nói sợ không kịp chuyến xe. Tôi định ra bến xe sẽ gọi, nhưng ra thì vừa lúc xe chạy, thế là lên luôn.
Mỹ Thu xen vào:
- Vậy sao tới đó chị không gọi điện.
Thanh Giang cười như mếu:
- Chị đâu có biết ở đó heo hút đến vậy, suốt đêm qua không ngủ được, hối hận muốn chết luôn.
Bà Mỹ thở dài, rồi răn đe:
- Nếu còn lần sau nữa, mẹ sẽ đuổi đi luôn đấy, làm đêm qua Huy Nam tìm khắp nơi luôn.
Huy Nam mỉm cười:
- Giang về nhà không có chuyện gì là con yên tâm rồi, còn chuyện đi tìm thì coi như lâu lâu đi chơi một lần mà bác.
Bà Mỹ trách một cách âu yếm;
- Con nói vậy chẳng khác nào bắt cầu cho nó, con nhỏ này hư lắm.
Mỹ Thu nháy mắt với anh một cái. Ra vẻ đồng tình. Cử chỉ của cô làm mọi người bật cười vui vẻ.
Ăn sáng xong, Huy Nam về nhà. Hôm nay Chúa nhật. Nhưng anh bận đến mức không có thời giờ đi chơi với Thanh Giang. Dù tuần trước đã hứa với cô.
Anh vừa về một lát thì Minh Triết chạy qua, mặt có vẻ hơ hãi:
- Anh Nam ơi, qua xem dùm em, chị Hạnh bị ngất rồi, nhanh đi anh.
Huy Nam đứng bật dậy, đi nhanh qua nhà Phương Hạnh. Minh Triết vội vã đi theo, vừa đi vừa nói,một cách lo lắng:
- Tự nhiên đang ăn mà chị ấy bảo buồn nôn, rồi bỏ đi nằm, nhưng mới đứng lên là lảo đảo bảo chóng mặt, rồi khuỵ xuống thế này này.
Vừa nói anh chàng vừa diễn tả cử chỉ của Phương Hạnh. Rồi kéo tay Huy Nam lại, vẻ mặt nghiêm trọng:
- Anh Nam, có khi nào chị ấy giống… chị Loan không? Em lo quá.
Huy Nam thoáng biến sắc. Nhưng rồi trở lại vẻ trầm tỉnh ngay:
- Cái đó phải khám mới biết.
- Nếu lỡ như vậy thì sao hả anh?
- Anh không biết.
- Anh đừng nói chuyện này với ai nghe anh Nam, cái chị này, thật không sao tưởng tượng chị ấy lại nhẹ dạ như vậy. Em phải cho anh Hưng một trận mới được.
Huy Nam không nói gì, chỉ lẳng lặng đi. Nhưng hai người vô nhà thì thấy Phương Hạnh đang ngồi dựa tường, mắt nhắm kín, vẻ mặt nhăn nhó khổ sở.
Minh Triết kêu lên:
- Ua, chị tỉnh rồi hả, sao lẹ vậy?
Anh chàng quay qua Huy Nam:
- Anh khám cho chị ấy đi anh Nam.
Vừa nghe tiếng Huy Nam, Phương Hạnh đã cố mở mắt ra, cô xua tay một cách yếu ớt:
- Chị không sao đâu, việc gì mà phải khám chứ, làm phiền người ta lắm.
Huy Nam ngồi xuống trước mặt cô:
- Bạn bị sao vậy?
- Chẳng sao cả, không việc gì đến bạn.
Huy Nam đưa tay sờ trán cô, nhưng cô lập tức gạt ra:
- Đừng đụng đến tôi.
Minh Triết nhăn mặt:
- Sao chị không cho ảnh khám, ít nhất phải nói triệu chứng để em mua thuốc cho chị chứ.
- Tự chị mua được, không cần họ.
Minh Triết gằn giọng:
- Có phải chị bị giống chị Loan không? Nếu không thì không thể bịnh như vậy, từ đó giờ chị có bịnh hoạn gì đâu, em phải nói với mẹ mới được.
Chóng mặt muốn chết mà Phương Hạnh vẫn cố la lên:
- Đừng có nói bậy, không bao giờ.
- Nếu không thì tại sao chị giấu?
- Chị không giấu gì cả.
- Vậy sao chị không cho anh Nam khám, có phải chị sợ không?
- Đã bảo đừng có nói bậy nghe không.
- Em sẽ nói với mẹ, nếu sáng nay không có em ở nhà, thì chắc cả nhà sẽ không biết gì hết, chị sẽ tiếp tục giấu mọi người, rồi hành động như chị Loan vậy đó phải không?
Phương Hạnh hét lên:
- Không được nói um sùm nghe không, em muốn xấu hổ cả nhà sao mà nói vậy chứ.
Cô quay qua Huy Nam:
- Bạn về đi, từ giờ về sau đừng có nhúng mũi vào chuyện của tôi nữa, dọn nhà đi chỗ khác luôn đi cho tôi nhờ.
Huy Nam chiếu cái nhìn ác cảm vào cô, nói khô khan:
- Tùy bạn.
- Ai mượn bạn qua đây vậy, đi mà lo cho Thanh Giang kìa, nó trong sáng hơn tôi, xứng đáng với bạn hơn tôi, tôi với Tuyết Loan xấu xa lắm, không đáng làm bạn với hai người đâu.
- Tùy bạn nghĩ.
- Tất nhiên là phải tùy tôi rồi, tôi xấu xa lắm, ừ đó, thì tôi giống Tuyết Loan đó, tôi yêu Vĩnh Hưng thì chuyện đó có sao đâu, muốn khi dễ tôi thì cứ khi dễ đi.
Minh Triết la lên:
- Chị còn dám thừa nhận hả? Đáng lẽ chị phải xấu hổ mà giấu đi mới phải, em quá thất vọng chị đó chị Hạnh, em sẽ nói với mẹ chuyện này.
Huy Nam đứng dậy, quay qua Minh Triết:
- Xin lỗi là anh không giúp gì được em, chuyện này hãy để cô Ngọc giải quyết, từ đây về sau, chuyện gì của chị em, em đừng gọi đến anh nữa.
Rồi anh bỏ đi về. Để mặc hai chị em Phương Hạnh to tiếng với nhau.
Buổi chiều, Minh Triết qua gõ cửa, anh chàng mang qua khô mực, thịt nguội và một chai rượu. Gương mặt buồn rầu như người đàn ông gặp sóng gió trong gia đình.
Lần đầu tiên Huy Nam thấy Minh Triết buồn như vậy, anh mỉm cười:
- Chiều nay không đi đá banh sao?
- Không, em còn tinh thần nào mà đi, chiều nay hai anh em mình uống cho hết chai này nghe anh Nam.
Huy Nam lấy chén dĩa, bày ra chiếc bàn nhỏ. Hai người ngồi đối diện với nhau. Huy Nam khui chai rượu, im lặng rót ra ly. Anh cũng đang muốn uống rượu. Có Minh Triết lúc này thật là dễ chịu.
Minh Triết uống cạn luôn một ly, rồi nói một cách tức giận:
- Không ngờ em có bà chị nhẹ dạ như vậy, em thất vọng lắm, từ đó giờ em coi chị ấy như thần tượng, chị ấy hơi có tật trẻ con, nhưng vì vậy mà trong sáng ngây thơ. Thế mà bây giờ…
Anh chàng đập mạnh tay xuống bàn:
- Còn gì là danh dự gia đình chứ, ba mẹ em mà biết thì ba em sẽ làm ầm lên, anh biết tính ba em mà.
Huy Nam nói hờ hững:
- Chú ấy cưng Phương Hạnh lắm, chắc sẽ không làm dữ đâu.
- Nhưng chuyện này tày trời quá, mà ba em tính nóng như lửa, nếu cả chung cư này biết chuyện thì em biết cất mặt đi đâu.
Huy Nam uống cạn ly, rồi quẹt môi:
- Em không thể giải quyết chuyện này đâu, hãy để người lớn dàn xếp. Đừng làm gì cả.
- Thật là quá quắt, chị ấy không biết xấu hổ là gì, hồi trưa em nói thì chị ấy bảo còn muốn có con luôn, lỡ xấu cho xấu luôn, bà chị em điên hồi nào vậy anh?
- Yêu mà, khi yêu người ta có thể vượt qua mọi thứ, bất chấp mọi thứ, hãy để cô ta sống cho hết tình cảm của cô ta đi.
- Nhưng cái tên đểu đó có chịu cưới chị ấy không, hắn với tên Tùng là cùng một thứ đểu, em là con trai mà em còn khinh hắn mà.
- Không chắc Vĩnh Hưng giống Tùng đâu.
- Chó chơi với chó, nai kết bạn với nai. Hai tên đó giống nhau mới chơi được với nhau, anh không biết sao?
- Anh không biết gì ngoài chuyện chị em yêu người khác, đó là tự do cá nhân của cô ta mà.
- Em không thích hắn là anh rể của em, sao anh không cua chị Hạnh hả anh Nam, nếu anh trói buộc chị ấy, thì chị ấy sẽ không gặp phải một tên sở khanh, gia đình em sẽ không điêu đứng vì chị ấy.
- Em say chưa vậy Triết, sao lại nói như vậy.
Minh Triết vung tay một cách bức rức:
- Ba mẹ em rất muốn gả chị Hạnh cho anh, vậy mà anh làm nhà em thất vọng, sao anh không thích chị ấy hả anh Nam, chị ấy rất đẹp kia mà, chị ấy có chỗ nào không xứng với anh chứ.
Huy Nam im lặng rót rượu ra ly, rồi lặng lẽ uống. Lặng lẽ cười một mình.
Minh Triết cũng uống tới tấp. Càng có rượu vào thì càng bốc lên, anh chàng vung tay một cách bức rức:
- Em không sao thương được chị ấy nữa, đó không phải là một bà chị dễ thương nữa, mà là một mụ phù thủy.
Huy Nam gật gù:
- Hình như vậy.
- Chắc chắn chứ không phải là hình như, đó là một bà phù thủy, em không có bà chị nào cả, chị của em không thể mất tư cách đến mức ấy.
Huy Nam không trả lời. Càng lúc anh càng uống nhiều, mặt anh đỏ lên, có cảm giác như cả người bừng bừng bức rức. Nhưng anh vẫn im lặng. Minh Triết càng nói nhiều thì anh càng im lặng nhiều hơn.
Đến tối thì cả hai đã say khướt. Chai rượu cạn sạch. Minh Triết cầm chai lên dốc ngược. Rồi vung tay:
- Mới đây mà hết rồi, để em mua thêm chai nữa.
Nhưng anh chàng chưa kịp đứng dậy thì đã thấy Phương Hạnh xuất hiện ở cửa. cô bước nhanh vào, nhéo tai Minh Triết:
- Thì ra em ở đây, ai cho em qua đây vậy, từ đây về sau không được chơi với họ nữa nghe chưa. Nhà mình hư hỏng lắm, không đáng để họ giao thiệp đâu.
Minh Triết xô cô ra:
- Chị lấy quyền gì mà không cho em chơi với anh Nam, không chừng em còn thích nói chuyện với ảnh hơn chị nữa, chị lo cái thân chị đi.
- Đi về mau, không được qua đây nữa.
Minh Triết chưa kịp trả lời thì Huy Nam chợt đập mạnh bàn, quát lên:
- Đủ rồi, đừng có quá quắt nữa, đừng thấy người ta im lặng mà lấn tới, cô bảo ai không xứng đáng với ai, hả?
Minh Triết giương mắt nhìn Huy Nam, vô cùng ngạc nhiên. Lần đầu tiên anh chàng thấy Huy Nam nỗi giận. Nhưng vì say quá nên anh chàng không phán đoán nhận xét gì được.
Cả Phương Hạnh cũng ngạc nhiên không kém. Cô mở lớn mắt nhìn Huy Nam. Chưa biết phản ứng thế nào thì anh đã bảo Minh Triết:
- Em về đi, anh cần nói chuyện với bà chị quá quắt của em, cứ nhịn mãi thì cô ta không biết dừng lại đâu.
Phương Hạnh chua ngoa:
- Say rồi hả? Hứ, về Triết.
Cô kéo Minh Triết đứng dậy. Lôi đi. Nhưng Huy Nam đã kéo tay cô lại:
- Ở lại đây nói chuyện, không được về.
Anh đẩy Minh Triết ra cửa, khép cửa lại. Rồi trở lại bàn, buông người xuống sàn nhà, giọng hơi nhựa:
- Cô có biết là tôi đã nhịn cô tới mức nào không, hả? Biết không?
- Say thì ngủ đi, không biết uống mà bày đặt, hứ.
Phương Hạnh dợm đứng dậy, nhưng Huy Nam đã nói khô khốc:
- Ngồi xuống.
Anh chồm qua bàn, lắc mạnh tay Phương Hạnh:
- Lẽ ra cô phải gọi tôi bằng anh, chứ không phải coi tôi ngang hàng với cô, tôi lớn hơn cô mà, cô lấy tư cách gì mà coi tôi là bạn chứ.
- Sao tự nhiên lôi chuyện đó ra nói, đúng là say bét nhè.
Huy Nam vỗ bàn:
- Tôi không có say, nếu say thì không thể nói chuyện rành mạch thế này được. Những chuyện mà tôi cố nhịn không nói, nhưng không nói thì cô không biết điều mà dừng lại.
- Tôi làm gì mà không biết điều?
- Cô có biết cô làm tôi tự ái thế nào không? Ngay từ lần đầu thấy cô, tôi đã thích cô như thích một người yêu, chính vì vậy mà tôi đã chìu cô hết mức, cô muốn gì ở tôi cũng được, đỏng đảnh với tôi thế nào tôi cũng chịu, không biết chuyện đó sao. Có biết không?
Phương Hạnh ngồi im, nhìn Huy Nam trân trân. Bàng hoàng cả người. Cô nói như nín thở:
- Tôi không biết, làm sao tôi biết được.
- Cô mà biết gì mà phán đoán, lúc nào cũng coi tôi như cậu bé, cô muốn con trai phải hơn con gái một cái đầu, chỉ một tuổi thì không thể gọi là hơn phải không?
- Tôi đùa mà.
- Đùa thì không phải vậy, nếu chỉ đùa thì phải gọi tôi bằng anh, tôn trọng tôi một chút.
- Ai nói là tôi không tôn trọng bạn?
Huy Nam lại đập bàn:
- Không được gọi tôi là bạn, cô không phải người tôi coi là bạn.
- Thế tôi phải gọi làm sao chứ?
Huy Nam không quan tâm câu nói đó, anh nói tiếp:
- Con trai lớn hơn con gái một tuổi là ít lắm sao? Tuổi thế nào không quan trọng, mà quan trọng là tư tưởng và cách sống kìa.
- Thì sao?
- Cô nhìn lại xem cô có trưởng thành hơn tôi không, có chín chắn trong cuộc sống không? Có không mà lại chê tôi con nít chứ.
Phương Hạnh nhăn mặt:
- Bình thường không chịu nói, đợi tới say mới nói, không biết có nên nghe không nữa.
Huy Nam giơ tay lên, giọng đe doạ:
- Cô mà bỏ đi là chết với tôi, ngồi yên đó.
Phương Hạnh mím miệng:
- Được rồi, muốn nói gì nói đi.
Huy Nam chợt bước qua ngồi bên cạnh, khiến Phương Hạnh hoảng sợ ngồi nhích ra. Nhưng anh đã kéo cô lại:
- Giữa tôi với anh ta, ai là người nghiêm túc hơn, cô tưởng mình chín chắn lắm sao, nếu chín chắn thì cô đã không bị anh ta lừa gạt.
Phương Hạnh nguẩy đầu chỗ khác:
- Đừng đem chuyện riêng của tôi ra nói, tôi thế nào mặc tôi, bạn đã từng nói như vậy mà.
- Nếu cô muốn tôi mặc cô, thì tại sao chuyện gì cũng nói với tôi? Mỗi chút mỗi tìm tôi, tôi đâu phải là chồng cô.
Phương Hạnh la lên:
- Nói chuyện nghe thấy ghê.
- Tôi quen với cô lâu thế nào, hiểu rõ cô thế nào, và có thể chia sẽ tận cùng thế nào, cô có ghĩ về tình cảm của tôi không, còn với anh ta thì mù quáng như một con ngốc, mới gặp đã yêu, cô có sáng suốt không hả?
- Đừng nhắc tới hắn nữa.
- Tại sao cô không nghe lời tôi, tôi đã cảnh báo trước mà vẫn cứ nhẹ dạ, để cho anh ta lợi dụng, bây giờ cô có thai với anh ta, cô định sẽ thế nào đây?
- Đừng có nói bậy.
Huy Nam nạt lại:
- Thế nào mới là nói bậy?
- Không biết gì thì đừng nói.
- Cô không quan tâm tới người hết lòng với mình, nhưng lại mù quáng dâng hiến cho một tên lợi dụng mình, làm sao tôi chịu nổi điều đó hả? Nói đi.
Phương Hạnh gắt lên:
- Đã bảo đừng nói bậy mà.
- Thế nói ra sao mới là đúng tình trạng hiện giờ của cô.
Anh lắc tay Phương Hạnh một cái:
- Sáng nay cô không cho tôi khám, vì sợ tôi biết thì gia đình cô biết, phải không? Cô định giấu chuyện này đến bao giờ.
Phương Hạnh la ché lên:
- Trời ơi, sao thích nói bậy quá vậy? Đừng có đánh giá tôi thấp chứ, một mình thằng Triết cũng đủ làm tôi khùng rồi, bây giờ thêm bạn nữa sao, tôi không nhịn được đâu.
Huy Nam nói lớn hơn:
- Đã đến mức như vậy mà cô vẫn giấu, vậy cô muốn giải quyết sao đây, để nó lớn lên rồi sinh con, hay là tự tử như Tuyết Loan, hả?
Phương Hạnh đứng bật dậy:
- Tôi đã nói là không có mà, tự nhiên nghe lời thằng nhóc đó, rồi hai người tưởng tượng đủ chuyện, có biết tại sao tôi bị như vậy không?
- Tại sao?
- Tại bạn đó, mà bạn cần gì biết chuyện của tôi, suốt hôm qua bạn như điên lên vì lo cho Thanh Giang, vậy thì cứ tới nhà nó mà lo, đừng có xen vào chuyện của tôi.
Huy Nam cũng đứng dậy:
- Cô nói cái gì?
Phương Hạnh không trả lời, hầm hầm bỏ đi. Nhưng Huy Nam bước tới chận trước mặt cô:
- Không được về.
- Tự mình đứng còn không muốn vững mà cản ai, tốt nhất là ngủ đi, nếu bạn quậy thì tôi sẽ la lên đó.
Vừa nói cô đẩy Huy Nam ra. Anh lảo đảo vịn cạnh bàn. Nhưng vẫn cố đứng thẳng lên:
- Cô đúng là mù quáng, ngu ngốc, mất trí, giữa tôi với anh ta, ai tốt hơn ai, sao không nhận ra chứ hả?
- Tự nhiên đi khen mình, hôm nay bạn khiêm tốn thật đó. Đi ngủ đi để tôi còn về nữa.
Cô ngồi xuống, thu dọn chén dĩa trên bàn. Nhưng Huy Nam cản lại:
- Cứ để đó, nói chuyện chưa xong mà.
Phương Hạnh bỏ chiếc ly xuống. Ngồi im nhìn Huy Nam. Rõ ràng là say khướt, thế mà còn cố gượng lại. Có vẻ quá bức xúc nên không thể im lặng được nữa. nhưng nói chuyện trong tình trạng đầu óc không tỉnh táo thế này, liệu sau đó có nhớ không?
Cô đã từng thấy Minh Triết say rượu. Lần đó về nhà nó ôm cô mà hôn, rồi còn bảo em thương chị… đủ thứ trò tình cảm. Nhưng chỉ sáng dậy là quên mất tiêu.
Không biết sáng mai Huy Nam có nhớ tối nay mình nói gì không.
Huy Nam chợt gục xuống ngay bàn, lập tức ngủ mê mệt. Phương Hạnh nhăn mặt cố đỡ anh đứng lên. Nặng muốn chết được. Phải vất vả lắm cô mới đưa được anh vào giường.
Cô trở ra ngoài, bắt đầu dọn dẹp. Khi dọn xong thì đã hơn mười một giờ.
Đến phiên cô cũng mệt ngất ngư. Cô chỉ khép cửa lại. Rồi về nhà mình.
Nhưng tên nhóc say rượu đã đóng cửa mà ngủ. Phương Hạnh phát khóc lên được. Cô cố gõ thật mạnh cho hắn nghe. Nhưng bên trong vẫn im ỉm. Đúng là tên khùng. Tên điên, tên say rượu. Biết vậy lúc nãy cô không để cho nó về trước. Nửa đêm bị nhốt thế này, biết ngủ ở đâu đây.
Phương Hạnh sợ mấy nhà gần đó thức dậy, nên không dám gọi nữa. Cô tức Minh Triết cành hông. Sáng mai nó sẽ biết tay cô.
Phương Hạnh ngồi phịch xuống dựa tường, dáng điệu chán nản. Nghĩ tới nghĩ lui. Cuối cùng cô quyết định trở qua nhà Huy Nam. Bây giờ cô cần một chỗ ngủ, rồi sau đó sẽ tính nữa.
Cô mệt mỏi đi vòng qua dãy hành lang, đẩy cửa nhà Huy Nam. Trong nhà đèn vẫn còn sáng. Nhờ lúc nãy quên tắt đèn nên còn thấy đường mà tìm chỗ ngủ.
Cô vào phòng Huy Nam. Anh ta ngủ thấy thương, kiểu này có ăn trộm vào nhà cũng không biết. Thế là cô yên trí đi qua phòng cô Nhân mà ngủ.
Sáng hôm sau, Phương Hạnh bị thức giấc vì tiếng gọi hối hả của Huy Nam. Cô bật ngồi lên, ngơ ngác nhìn anh:
- Cái gì vậy?
Huy Nam có vẻ rất bối rối. Anh nói hơi nhanh:
- Xin lỗi vì gọi bạn dậy, nhưng tôi phải gọi, vì sắp sáng rồi, mọi người mà biết bạn ở nhà tôi thì không được đâu. Với lại tôi cũng phải đi bây giờ. Bạn về nhà ngủ tiếp đi.
Phương Hạnh đã tỉnh ngủ. Cô nhìn Huy Nam chằm chằm. Rõ ràng anh ta đã hết say, nhìn có vẻ rất tỉnh táo. Nhưng anh ta có nhớ chuyện gì xảy ra đêm qua không?
Thấy cô cứ ngồi im, Huy Nam hơi lúng túng:
- Sao bạn lại ngủ ở đây? Nhà bạn có chuyện gì vậy? Bạn bị cô Ngọc đuổi đi phải không?
Phương Hạnh hiểu ngay là Huy Nam không nhớ gì hết. Cô hỏi gặn:
- Bạn có nhớ đêm qua bạn làm gì không?
- Tối qua Minh Triết và tôi uống rượu với nhau, tôi nhớ bạn đã qua đây bắt nó về. Nhưng tôi không hiểu sao bạn lại ngủ ở đây, sao vậy?
Phương Hạnh bước ngay xuống giường, nói dằn dỗi:
- Tại tôi nhớ bạn đến phát điên, nên phải phá cửa vào nhà bạn đó, hứ.
Cô ngoe ngẩy đi ra ngoài. Huy Nam đi theo phía sau:
- Bạn bị đuổi phải không?
Phương Hạnh đứng phắt lại:
- Tại sao tôi phải bị đuổi, bạn tưởng tôi hư hỏng nên cha mẹ đuổi khỏi nhà chứ gì, có phải bạn nghĩ vậy không?
- Tôi không nói vậy, nhưng tại sao qua nhà tôi vậy?
- Tại tôi yêu bạn đến mù quáng, không ở gần bạn thì tôi chịu không nổi, nói vậy được chưa?
- Đề nghị bạn nghiêm chỉnh lại đi.
- Vậy thì hãy tự hỏi xem đêm qua bạn đã làm gì? Tự mà hỏi mình ấy.
Huy Nam suy nghĩ một chút, rồi khoát tay:
- Gần sáng rồi, bạn về đi, đừng để người ta thấy bạn từ nhà tôi bước ra.
Phương Hạnh tự ái:
- Bạn sợ người ta thấy bạn chơi với tôi, vì tôi là con nhỏ mất tư cách, hư hỏng, sẽ làm mất danh dự của bạn chứ gì.
Huy Nam chỉ nhìn cô chứ không trả lời. Hình như anh ta chỉ muốn cô mau chóng ra khỏi nhà.
Phương Hạnh tức muốn khóc. Cô đi về nhà mình. Thằng nhóc chết tiệt vẫn chưa mở cửa. Gọi lớn thì sợ hàng xóm nghe, đành phải đứng ngoài hành lang mà chờ.
Mãi đến sáng Minh Triết mới mở cửa. Vừa thấy mặt anh chàng, Phương Hạnh nói như quát:
- Tối qua làm gì vậy hả? Có điên không?
Minh Triết ngơ ngác:
- Em làm gì mà chị nói em điên, mà đêm qua chị đi đâu vậy?
- Còn hỏi nữa, tối qua tự nhiên đóng cửa, gọi muốn điên luôn, em với ông hàng xóm càng ngày càng giống nhau lắm đấy, đồ bợm rượu.
Minh Triết nhăn mặt bất mãn:
- Chị nói chuyện kỳ lắm nghe, anh Nam nghe được thì sao?
Anh chàng ngừng lại, nghi ngờ:
- Đêm qua bị nhốt thì chị ngủ đâu, có phải… Mẹ về em sẽ mách mẹ, em không bỏ qua vụ này đâu. Có phải chị đến nhà…
Phương Hạnh biết ngay Minh Triết muốn hỏi gì, cô cáu kỉnh:
- Qua mà hỏi tên say rượu bên kia kìa. Chị biết em với hắn khinh thường chị lắm, muốn nghĩ sao thì mặc, tại vì chị đâu có đáng để người ta tôn trọng.
Vừa nói cô vừa đẩy Minh Triết qua một bên, đi thẳng vào phòng tắm. Nước mắt trào ra. Và cô tức tối đứng khóc một mình.
Chỉ vì một Vĩnh Hưng mà cô bị bạn bè, ngay cả em mình coi thường mình, khi dễ mình. Và vì khi dễ nên một đứa thì nghĩ đủ thứ cái xấu cho mình. Còn một tên thì tránh mình như tránh hủi. Càng nghĩ càng thấy buồn cay đắng.
o O o
Buổi chiều tan học, Phương Hạnh giữ Tuyết Loan ngồi lại lớp. Dạo này cô thường tránh mặt Thanh Giang. Còn cô nàng thì rất vô tư. Vả lại lúc này cô nàng gắn bó với Huy Nam hơn, nên cũng không để ý thái độ của Phương Hạnh.
Hai người ngồi cạnh nhau ở bàn Tuyết Loan. Chờ cho cả lớp về hết, Phương Hạnh bắt đầu lên tiếng:
- Mày có biết tao gặp một chuyện hết sức buồn cười không, nhưng mà là cười ra nước mắt, vì một sự lầm lẫn mà mình không ra gì trong mắt mọi người, kể cả em mình.
Hình như Tuyết Loan bị chạnh lòng, cô nàng cười khẽ:
- Chuyện của mày chỉ rất nhẹ mà đã có cảm giác đó sao, Triết nó chắc coi thường tao lắm phải không?
Phương Hạnh thở dài:
- Tao không biết, nhưng Huy Nam thì khinh tao ra mặt.
- Khinh thế nào?
- Hắn luôn tránh gặp tao, mà có lỡ gặp thì chỉ tìm cách bỏ đi.
Cô cười khẽ:
- Mày nhớ hôm nhỏ Giang đi suốt đêm không?
- Nhớ, rồi sao?
- Đêm đó Huy Nam lo phờ phạc, hắn tìm nó đến hơn nửa đêm mới về.
- Thì người yêu tự nhiên mất tích, ai lại không lo, Huy Nam thật lòng với Thanh Giang, chứ đâu có giống tên đểu đó đối với tao. Nhưng chuyện hắn đi tìm thì ảnh hưởng gì đến mày.
Phương Hạnh mân mê ngón tay, nói như thú nhận:
- Đêm đó tao buồn lắm, khóc suốt đêm luôn.
- Mày sợ Thanh Giang chết hả?
- Không tới nổi, tao buồn đến nổi không còn tâm trí mà nghĩ tới nhỏ Giang nữa.
- Chứ mày nghĩ tới ai?
Tuyết Loan ngừng bặt, rồi nghi ngờ:
- Chẳng lẽ mày…
- Thấy hắn lo cho Thanh Giang, tao chịu không nổi.
Tuyết Loan hỏi trầm tĩnh:
- Mày thích Huy Nam phải không?
- Ừ.
Tuyết Loan ngồi thừ người:
- Thêm một điều bất hạnh nữa, tại sao trước giờ mày coi hắn như con nít, rồi bây giờ quay ra yêu, tao không hiểu được.
- Tao cũng không biết mình nghĩ gì nữa. Hình như tao thích hắn mà không biết, tới lúc biết mất, tao mới phát hiện hắn rất quan trọng với tao.
- Vậy còn Vĩnh Hưng?
Phương Hạnh cau trán suy nghĩ:
- Hình như là vì thích được khen, chứ không phải là yêu.
Tuyết Loan cười khẽ:
- Vậy cũng tốt.
- Để tao kể tiếp, đêm đó tao thức khóc suốt đêm, nên sáng hôm sau chóng mặt, với lại mấy ngày trước buồn quá tao không ăn uống nổi, nên ngất xỉu.
- Trầm trọng vậy hả?
- May mà lúc đó ba mẹ tao về quê hết, có mình thằng Triết thôi. Đáng lẽ phải chăm sóc tao thì nó chạy qua gọi Huy Nam.
- Cũng không trách nó được, vì Huy Nam sắp làm thầy thuốc, chắc chắn phải biết hơn nó.
- Thì cho là vậy đi, nhưng tao chỉ ngất chút xíu thôi, khi hai người đó về thì tao tỉnh lại rồi.
- Rồi sao nữa.
- Huy Nam định khám cho tao, nhưng giận hắn nên tao không cho, mày có tưởng tượng nổi không, như vậy mà thằng nhóc Triết nghĩ tao có thai.
Tuyết Loan kinh ngạc:
- Sao nó nghĩ kỳ vậy?
- Ừ, vậy đó, thế là nó đòi cho Vĩnh Hưng một trận. Nhưng nó mà làm gì được ai, chỉ giỏi nhậu thôi. Tối đó nó qua nhà Huy Nam, hai người uống với nhau lâu lắm.
- Khoan, lúc Minh Triết nói mày có thai, Huy Nam có thái độ ra sao?
Phương Hạnh thở hắt một hơi:
- Tất nhiên là khi dễ, tránh tao như tránh hủi.
- Đau thật.
- Ừ, đau lắm, tối đó tao qua nhà hắn gọi thằng nhóc kia về, vì tao ghét hắn. Không ngờ hắn bảo thằng nhóc về trước, rồi bắt tao ở lại nói chuyện.
Tuyết Loan tò mò:
- Hắn nói gì với mày vậy?
- Hắn nói là yêu tao.
Tuyết Loan mở lớn mắt:
- Cái gì?
- Cho nên tao mới tìm mày để bàn cách giải quyết đó.
- Khoan, lúc đó hắn có say không?
- Say, nhưng hơi hơi thôi, còn nói chuyện được mà.
Cô kể tỉ mỉ những gì Huy Nam đã nói. Rồi thở dài:
- Tao không biết lúc đó rượu nói hay hắn nói, vì sáng hôm sau hắn có thái độ hoàn toàn khác, lạnh lùng và tránh né, rõ ràng hắn không nhớ gì hết.
Thấy Tuyết Loan trầm ngâm suy nghĩ, cô hỏi tiếp:
- Theo mày thì hắn có nói thật lòng hắn không?
- Còn mày thì nghĩ sao?
- Lúc nghe hắn nói, tao không cảm nhận được ngay, vì hắn cứ bảo tao có thai với Vĩnh Hưng, tức quá phải cãi lại, cho nên không nói gì hết.
- Mày có tin hắn nói thật không?
- Tao nguyện trời cho đó là thật, nhưng hình như cái đó là rượu chứ không phải hắn nói.
- Sao mày nghĩ vậy?
- Thì sáng hôm sau hắn quên mất tiêu luôn, nếu nói thật thì hắn đã không như vậy.
Tuyết Loan trầm ngâm:
- Tao nghĩ hắn nói thật.
- Tại sao?
- Huy Nam thuộc mẫu người kín đáo, mày có thấy hắn quá ít nói không? Một người nghiêm chỉnh như hắn thì không thể mượn rượu để quậy, có lẽ lúc say hắn không kềm chế nổi, nên nói ra hết những uẩn khúc.
Phương Hạnh như ngừng thở vì hồi hộp, cô thì thào:
- Vậy theo mày thì hắn nói thật sao?
- Chín mươi phần trăm là thật, hắn yêu mày đó Hạnh.
- Vậy sao không khi nào hắn nói cả, sao hắn không nói chứ.
- Vì mày cứ chọc vào lòng tự trọng của hắn, lúc nào cũng chê hắn là con nít, còn huênh hoang là con trai phải lớn hơn con gái một cái đầu, hắn làm sao mở miệng cho được.
- Thế còn Thanh Giang?
- Tao không biết, cái đó phải tìm hiểu đã, có thể hắn chỉ thân với nó đúng nghĩa bạn bè.
- Nhưng nó thích hắn, tao biết chắc như vậy. Bây giờ tao phải làm gì hả Loan?
- Mày nói thật tình cảm với hắn đi.
- Nói thì được, nhưng rủi không phải như mình nghĩ thì sao, rủi hắn không thích tao thì sao, làm sao dám tin những gì người say nói chứ.
- Nhiều khi người ta chỉ nói thật lúc không làm chủ được mình đó mày.
- Tao sợ lắm, rủi tao tỏ tình mà hắn từ chối thì xấu hổ không để đâu cho hết, chắc tao phải dọn nhà đi chỗ khác quá.
- Tao nghĩ không đến nổi vậy đâu.
Phương Hạnh chợt băn khoăn:
- Nhưng Thanh Giang nó thích hắn thật, nếu tao giành Huy Nam thì ác với nó quá.
Tuyết Loan nói trầm tĩnh:
- Mày với nó phải đối mặt nhau thôi, nếu Huy Nam thích nó thì mày phải rút lui, còn nếu hắn thích mày thì ngược lại. Vấn đề không phải là ác, mà là Huy Nam chọn ai.
Phương Hạnh thở dài:
- Sao lại thế này chứ, bạn bè mà giành nhau một người con trai, tao thấy nó xấu xa quá.
- Trong tình cảm không có chuyện nhường nhau đâu, người ta phải sống thật với lòng mình chứ, mày phải tỏ tình với Huy Nam đi thôi.
Phương Hạnh úp mặt vào hai tay, khẽ kêu lên:
- Con gái mà đi tỏ tình với con trai, xấu hổ chết được.
- Nếu cứ lo xấu hổ thì mất Huy Nam ráng chịu đó, tại lúc trước mày đỏng đảnh thì bây giờ phải chủ động thôi. Mày mà để mất Huy Nam thì uổng lắm, biết không.
Phương Hạnh gật đầu một cách thiểu nảo. Ý nghĩ phải chủ động tỏ tình khiến cô nhăn mặt khổ sở. Chuyện đó là của con trai chứ đâu phải con gái, bắt nói ra là mình yêu người ta, không biết miệng lưỡi nào nói đây nữa.
Trên đường về nhà, Phương Hạnh cứ tẩm ngẩm suy nghĩ về chuyện vừa nói. Cô cảm thấy có chuyện gì đó không ổn. Tuyết Loan bảo cô hãy cho Huy Nam biết tình cảm của cô với hắn. Nói thì nói được rồi đó. Can đảm cũng có thừa.
Nhưng rủi anh không yêu cô thì sao? Rủi anh ta nói do thiếu tỉnh táo thì sao?
Làm sao có thể tin vào sự sáng suốt của người say rượu chứ. Người ta có người yêu mà còn tỏ tình thì thật xấu không để đâu cho hết.
Về đến nhà mà Phương Hạnh suy nghĩ vẫn chưa xong. Cô không vào nhà, mà đi thẳng lên lên sân thượng suy nghĩ tiếp. Cuối cùng cô quyết định sẽ làm theo ý mình.
Đến tối cô qua nhà tìm Huy Nam. Nhưng xui là anh chưa về. Cô Nhân bảo anh gọi điện về báo là đi với bạn.
“Chắc chắn là đi chơi với Thanh Giang” Chỉ ý nghĩ đó cũng làm cô quýnh quáng lên.
Cô xuống cầu thang, kiên nhẫn ngồi ở đó chờ Huy Nam
Huy Nam về không khuya lắm. Thấy Phương Hạnh giữa lối đi, anh có vẻ muốn tránh mặt. Nhưng không được vì Phương Hạnh đã đứng vậy, đi về phía anh.
Cô đứng trước mặt Huy Nam, nói một cách nghiêm trang:
- Tôi có chuyện muốn nói với bạn, bạn có thể lên sân thượng không?
Huy Nam đáp không cần suy nhgĩ:
- Xin lỗi nhé, tôi đang rất mệt, lúc này tôi có nhiều việc phải làm lắm.
- Tôi chỉ nói vài câu ngắn thôi, khoảng năm phút thôi.
Huy Nam nhìn cô, rồi chợt gật đầu:
- Được, nhưng lại đằng kia đi, không cần phải lên trên đó.
Rồi anh chủ động đi về phía cuối hành lang, đứng bên lan can chờ cô.
Phương Hạnh tức cành hông. Nhưng ráng nén tự ái. Cô lững thững đến đứng cạnh Huy Nam, nói một cách dịu dàng chưa từng thấy:
- Bạn vừa đi chơi với Thanh Giang hả?
Huy Nam lầm lì:
- Bạn cần gì ở tôi, nói đi.
“Thật đúng là đồ đáng ghét. Cứ như mình là kẻ thù vậy” - Phương Hạnh rất muốn ngắt mỏ anh ta. Nhưng vẫn ráng nói nhỏ nhẹ:
- Tôi biết bạn đang hiểu lầm tôi, hôm ấy tôi bị ngất vì thức khuya, nói chung là bị mất sức, chứ không phải vì có… có như Minh Triết nói.
Huy Nam quay nhanh lại, nhìn cô từ đầu đến chân. Rồi như nhận ra mình vô ý. Anh đưa mắt nhìn ra chỗ khác. Nói thờ ơ:
- Vậy à?
- Chỉ là bị cảm thôi.
- Nhưng bạn làm sao mà bị mất sức?
- À! Tại ăn uống không nổi.
- Tại sao lại biếng ăn, nên uống thuốc bổ đi.
“Đúng là bác sĩ, nhìn ai cũng ra bệnh nhân. Tôi bỏ ăn là tại bạn đó, hiểu chưa hả đồ ngốc, đồ kiêu căng"
Phương Hạnh muốn hét lên như vậy. Nhưng miệng lại phát ra những âm thanh dịu dàng như con mèo:
- Khỏi cần, tôi hết bệnh rồi.
Huy Nam nhìn cô một cái, rồi quay chỗ khác, nói như nói với không khí:
- Lúc này có vẻ gầy đó, lo mà ăn uống đàng hoàng đi.
- Ừ! Nhưng tôi muốn nói là chuyện khác mà. Đừng nói chuyện này.
- Chuyện khác gì nữa?
Phương Hạnh nói hấp tấp:
- Tôi biết bạn đang coi thường tôi lắm, bạn khi dễ vì nghĩ tôi mù quáng nhẹ dạ, nhưng tôi không như bạn nghĩ đâu.
- Tôi lấy tư cách gì mà khi dễ bạn? Cũng không nghĩ gì hết, bạn đừng suy diễn lung tung.
- Thật chứ?
Huy Nam nhìn đăm đăm phía trước, không trả lời cô. Cử chỉ đó làm Phương Hạnh rụt rè lại một chút. Cô hỏi khẽ:
- Bạn có bao giờ tự hỏi tôi nghĩ gì về bạn không?
Huy Nam cười nhếc môi:
- Bạn nghĩ tôi không thể cao hơn bạn một cái đầu chớ gì?
- Ồ! không phải như vậy.
Huy Nam chợt nói ngang ngang:
- Nghe này Hạnh, đã từ lâu tôi không còn nghĩ đến bạn, cũng không coi là bạn nữa. Cho nên chuyện riêng tư của bạn xin đừng có nói với tôi, mà bạn cũng cần gì biết tôi nghĩ gì về bạn chứ.
- Tôi…
- Tôi đã nói điều này bao nhiêu lần rồi, sao bạn mau quên quá vậy.
Phương Hạnh thấy rối ren cả lên, vì câu chuyện cứ đưa đẩy xa những dự tính của cô. Đến nổi cô không còn nhớ cô dự tính nói gì, và cứ đứng vắt óc mà nhớ.
Huy Nam quay lại:
- Không còn chuyện gì nữa phải không? Vậy tôi về đây.
Phương Hạnh vụt nhớ ra, cô hấp tấp nói:
- Khoan, bạn trả lời chuyện này đi, trả lời thật đi, những gì bạn nói với tôi hôm bạn uống rượu với Minh Triết là có thật lòng bạn không?
- Tôi không nhớ mình đã nói chuyện gì?
- Hôm ấy bạn không còn là bạn nữa, và nói những điều mà tôi nghĩ là nó thật lòng, bạn cò nhớ không? Hãy nói lại đi.
Huy Nam cau mặt như cố nhớ. Nhưng rồi lại lắc đầu:
Tôi không nhớ là mình đã nói gì. Giữa tôi với bạn có gì riêng tư mà tôi phải mượn rượu để nói. Tôi đâu có hèn nhát mà không dám nói thật lòng mình.
Phương Hạnh lặng thinh, thất vọng hoàn toàn. Cô chợt thấy mình lố bịch kỳ lạ. Và không kiểm soát được cử chỉ của mình, cô không nói gì với Huy Nam mà bỏ đi như mình vừa đứng một mình.
Rất may là cô đã không nghe lời Tuyết Loan. Rất may là cô không tỏ tình. Chứ nói ra… ôi Chúa ơi! Không dám nghĩ tới nữa.
Tối đó Phương Hạnh khóc đến sưng cả mắt. Buồn nghiến cả lòng. Vừa tuyệt vọng, vừa nuối tiếc. Cô tức bản thân mình đến nổi muốn nhảy xuống lầu cho rảnh nợ. Nếu trước đây cô không sai lầm coi Huy Nam như là con nít, thì giờ đây anh đã không ngã về phía Thanh Giang.
Hôm sau vào lớp cô lại khóc tiếp với Tuyết Loan. Cô nàng không nói gì, mà chỉ im lặng suy nghĩ. Như cân nhắc một chyuện gì đó.
Buổi tối Phương Hạnh đang mằm một mình trong phòng, thì Minh Triết đi vào, đưa cô một hộp thuốc:
- Chị uống đi, mỗi ngày uống hai ống, coi theo hướng dẫn ấy.
Phương Hạnh không buồn nhìn đến, chỉ hỏi thờ ơ:
- Thuốc gì vậy?
- Thuốc bổ.
- Để đó đi.
Thấy cô có vẻ như không quan tâm, Minh Triết dặn một lần nữa:
- Chị nhớ uống nghe, đừng có bỏ đó.
- Để đó đi.
- Mà chị phải uống đó. Đừng có coi thường nó nghe.
Phương Hạnh ngồi lên, nhìn nhìn anh chàng:
- Làm gì dặn kỹ vậy, nhưng mà chị không uống đâu, chị ghét thuốc lắm.
Nhưng thuốc này chị không được bỏ đâu đó.
- Tự nhiên bắt chị uống thuốc là sao? Sao hôm nay tử tế dữ vậy?
Cô gườm gườm nhìn anh chàng:
- Này, có phải em vẫn tưởng chị… giống hôm đó không?
- Đâu có.
- Sao tự nhiên mua thuốc bổ cho chị, không nói là chị không uống à. Bình thường em đâu có tử tế đến vậy.
- Mệt chị quá, đưa thì cứ uống đi.
- Rõ ràng là vẫn còn nghĩ chị có em bé, thật là quá lắm, quăng đi mới được.
Minh Triết la lên:
- Ê, ê, đừng có quăng, anh Nam mua cho chị đó.
Phương Hạnh mở lớn mắt:
- Cái gì?
Minh Triết gãi đầu, như vô cùng khó xử:
- Anh dặn là đừng nói là ảnh cho. Mệt chị quá, có thuốc thì cứ uống, hỏi hoài, mà chị đừng có bỏ nghe, đắt tiền lắm đó.
Phương Hạnh mím môi nhìn hộp thuốc. Cô không cảm động chút nào. Mà càng thấy ghét cách tốt bụng của Huy Nam. Kiểu thương hại làm cô thấy tự ái, chắc anh ta với Thanh Giang tội nghiệp cô lắm, nên bàn với nhau thể hiện lòng tốt. Chuột gặm lòng tốt chết tiệt đó đi.
Càng nghĩ càng thấy tự ái ngùn ngụt. Cô mím môi đứng dậy, cầm hộp thuốc đi một mạch ra cửa.
Minh Triết hoảng hồn chạy theo:
- Chị làm gì vậy? Quăng vô sọt rác hả, đừng làm vậy kỳ lắm nghe.
- Không quăng sọt rác, mà là quăng vô mặt hắn, cho bỏ tật đặt lòng tốt không đúng chỗ.
- Chị đừng làm vậy, còn kỳ hơn nữa đó nghe, chị này điên rồi.
Vừa nói anh chàng vừa giữ tay Phương Hạnh lại, nhưng cô đẩy mạnh ra, rồi đi như gió cuốn qua nhà Huy Nam.
Cô gõ cửa đứng đợi. Một lát sau Huy Nam vừa đi ra thì cô lập tức đặt mạnh hộp thuốc vào tay anh, mặt hếch lên hết sức đỏng đảnh:
- Ai mượn bạn mua cái này cho tôi, bạn đâu có ưa gì tôi, không việc gì phải thể hiện lòng tốt kiểu đó, tôi ghét nhất ai thương hại tôi.
Huy Nam im lặng nhìn xuống tay, rồi nhìn lên mặt cô:
- Bạn cư xử hay thật đó.
- Ừ, tôi là vậy đó, bạn không ưa tôi thì không việc gì phải săn sóc, Thanh Giang nó bảo bạn làm vậy phải không? Thế nếu nó bảo chết bạn có chết không?
Cô lườm Huy Nam một cái, rồi ngoe nguẩy bỏ đi. Được vài bước thì Minh Triết đi tới, anh chàng đã thấy hết. Mặt anh chàng nhăn nhó:
- Chị kỳ thật đó chị Hạnh.
- Ừ, chị thấy ghét vậy đó, nhưng mà không đạo đức giả. Hứ.
Rồi cô bỏ đi một mạch, phía sau cô, loáng thoáng tiếng Minh Triết xin lỗi Huy Nam.
Phương Hạnh như muốn bắt chú nhóc đó về. Nhưng nghĩ làm vậy con nít quá nên cô ráng dằn lại.
Và sau khi đã hành động hết sức con nít, cô lại thấy mình lố bịch kỳ lạ.
Nhưng trên cả cảm giác xấu hổ, là nỗi buồn khổ làm trái tim cứ muốn vỡ tung ra.