We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Astrid Lindgren
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Phạm Văn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 222 / 15
Cập nhật: 2020-01-25 21:17:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Trong Vườn Hoa Hồng
ÔI HOÀN TOÀN KHÔNG BIẾT phải giải thích cho Ben thế nào. Những chuyện đã xảy ra với tôi tuyệt nhiên không giống bất cứ điều gì đã xảy xa với những người khác. Tôi không biết phải giải thích như thế nào để Ben thật sự hiểu được. Tôi đã cố tìm một từ để mô tả, nhưng không tìm ra được từ nào cả. Có lẽ tôi sẽ viết là, "Có một chuyện hết sức kỳ lạ đã xảy ra với tớ." Nhưng như thế thì Ben vẫn không thể biết được Xứ sở Xa Xăm này như thế nào. Tôi sẽ phải gửi cho nó ít nhất hàng tá chai để kể cho nó nghe mọi chuyện về Đức Vua cha tôi và Vuờn Hoa Hồng của ông, về ngưòì bạn mới Pompoo và con ngựa bạch Miramis mỹ miều của tôi, và về lão Nam tước Kato hung ác ở Đất Ngoài. Không, tôi sẽ không bao giờ có thể kể hết cho nó nghe mọi chuyện đã xảy ra với tôi được.
Ngay từ hôm đầu tiên, Đức Vua cha tôi đã đưa tôi đi chiêm ngưỡng khu Vườn Hoa Hồng của ông. Bấy giờ đã là chiều tối, những cơn gió xào xạc thổi qua các tán cây. Khi chúng tôi rảo bước về phía khu vườn, tôi đã nghe thấy thứ âm nhạc diệu kỳ như muôn ngàn quả chuông thủy tinh đang đồng loạt ngân lên. Tiêng nhạc khẽ khàng nhưng rất trong trẻo rõ ràng, khiến tôi rùng mình khi nghe thấy.
"Con hãy lắng nghe những cây bạch dương của cha kìa," Đức Vua cha tôi nói.
Ông vẫn nắm tay tôi khi chúng tôi cùng rảo bước, cô Huida và chú Olaf không bao giờ cầm tay tôi; trước đây chưa hề có ai cầm tay tôi. Đó là lý do vì sao tôi thích vừa bước đi thong thả ở nơi đó vừa nắm tay Đức Vua cha tôi, mặc dù tôi đã quá lớn để được làm như thế rồi.
Bao quanh vườn Hoa Hồng là một bức tường đá cao. Đức Vua cha tôi mở một cánh cửa nhỏ và chúng tôi bước vào bên trong.
Ngày xưa, có một lần đã lâu lắm tôi được phép đi theo Ben ra ngôi nhà nghỉ hè của gia đình nó tại Vaxholm. Chúng tôi ngồi trên mấy phiến đá và câu cá trong khi mặt trời lặn xuống. Bầu trời đỏ thắm rực rỡ và mặt nước im lìm phẳng lặng. Đang là mùa hoa hồng dại nở, và có rất nhiều khóm hoa mọc ở ngay cạnh các phiến đá. Xa xa, bên kia bờ vịnh, một con chim cúc cu hót lanh lảnh. Tôi đã nghĩ thầm trong bụng rằng đây là một phong cảnh đẹp nhất trên đời. Tất nhiên tôi không nhìn thấy con chim cúc cu vì nó đậu ở rất xa, nhưng tiếng hót của nó dường như khiến cảnh vật đẹp thêm bội phần. Tôi không đến nỗi ngốc để nói ra với Ben như thế, nhưng suốt buổi tôi cứ ngẫm nghĩ, lặng lẽ tự nhủ, "Mình chắc chắn đây là nơi đẹp nhất trên đời rồi."
Nhưng hồi đó tôi còn chưa được thấy Vườn Hoa Hồng của Đức Vua cha tôi. Tôi chưa được chiêm ngưỡng những đóa hoa hồng của ông, những đóa hoa hồng đẹp đẽ, vô cùng đẹp đẽ, tràn ngập như những dòng suối muôn màu, hay những đóa hoa bách hợp trắng muốt khẽ rung rinh trong gió thoảng. Tôi chưa được thấy những cây bạch dương lóng lánh ánh bạc, cao vút đến nỗi mỗi khi màn đêm buông xuống những vì sao lại lấp lánh trên ngọn cây. Tôi chưa được thấy những con chim trắng bay ngang qua Vườn Hoa Hồng. Tôi chưa bao giờ được nghe tiếng hót của chúng hay giai điệu của những cây bạch dương. Chưa ai từng được nghe hay trông thấy điều gì tuyệt diệu như tôi đã được nghe và trông thấy trong vườn Hoa Hồng của Đức Vua cha tôi. Tôi đứng lặng, không rời tay Đức Vua cha tôi. Tôi muốn có ông ở đây để cùng ngắm với tôi vì cảnh vật quá chừng tươi đẹp chẳng nên nhìn ngắm một mình.
Đức Vua cha tôi nâng cằm tôi và nói, "Mio, con trai ta, con thấy Vườn Hoa Hông của cha thế nào?"
Tôi không đủ sức đáp lời Người. Một cảm giác lạ lùng xâm chiếm tôi. Như thể có một nỗi buồn lẩn khuất trong trái tim, mặc dù tôi không cảm thấy buồn tí ti nào, mà đang vô cùng hoan hỉ.
Tôi định bảo Đức Vua cha tôi đừng nghĩ rằng tôi buồn. Nhưng tôi chưa kịp thốt lên lời nào, ông đã nói, "Con hạnh phúc được là tốt. Cứ vui như thế đi, Mio, con trai ta."
Rồi Người đến nói chuyện với ông Giữ vườn Hoa Hồng đang đúng đợi đã lâu. Tôi bèn chạy đi thám hiểm một mình, cả khu vưòn kỳ diệu khiến tôi ngây ngất như thể đã uống đầy một bụng nước chanh. Hai chân tôi rậm rịch không muốn đứng yên một chỗ, và có cảm giác hai cánh tay tôi vô cùng mạnh mẽ. Tôi ước giá gì có Ben ở đây để chúng tôi cùng nhau chơi đánh trận giả, tất nhiên chỉ cho vui thôi, ừ, ước gì Ben ở đây nhỉ. Bởi vì tôi rất muốn có một đứa bạn cùng tuổi để chia sẻ tất cả những thứ này. Nhưng giờ đây, có thể Ben tội nghiệp đang ở Công viên Tegnérlunden, và có thể ở đó trời lại đang mưa gió, ảm đạm và tăm tối như mọi khi. Bây giờ chắc nó đã biết tin tôi mất tích và đang tự hỏi không biết tôi đi đâu, có bao giờ nó còn gặp lại tôi nữa hay không. Tội nghiệp Ben! Ben và tôi, chúng tôi đã từng vui sướng biết bao nhiêu khi ở bên nhau, và vừa dạo lang thang trong Vườn Hoa Hồng của Đức Vua cha tôi, tôi vừa nhớ Ben khôn tả. Nó là người duy nhất trong quá khứ mà tôi thấy nhớ. Ngoài ra tôi chẳng thấy nhớ nhung một ai khác nữa. À, có lẽ tôi cũng nhớ bà Lundy đấy, vì bà lúc nào cũng tử tế với tôi. Nhưng tôi vẫn nghĩ đến Ben nhiều nhất.
Đắm mình trong suy tư, tôi lặng lẽ bước dọc theo con đường nhỏ len lỏi qua Vườn Hoa Hồng và cảm thấy như thể nước chanh trong người cạn ráo, trong lòng thoáng buồn, đầu cúi gục ủ rủ. Sau đó đột nhiên tôi ngước mắt lên, trên con đường phía trước là... ái chà, thoạt tiên tôi nghĩ đó là Ben. Nhưng không phải nó. Đó là Pompoo. Dĩ nhiên lúc đó tôi vẫn chưa biết nó là Pompoo. Tôi thấy một đứa con trai, nó có mái tóc màu hạt dẻ sẫm và cặp mắt nâu y hệt như Ben.
"Tớ là Pompoo," nó nói.
Bây giờ tôi mới nhìn ra nó cũng chỉ giống Ben một chút xíu thôi. Nó có vẻ nghiêm nghị, và xem ra còn hiên hậu hơn cả Ben. Mặc dù Ben cũng đáng yêu y như tôi, nhưng thỉnh thoảng cả hai đứa chúng tôi cũng có lúc thế này thế nọ, thậm chí chúng tôi còn choảng nhau và dỗi nhau, tuy không lâu và chẳng mấy chốc chúng tôi lại dàn hòa. Tôi không thể tưởng tượng nổi có đứa nào lại choảng nhau với Pompoo được. Nó quá đáng yêu để có thể như thế.
"Cậu muốn biết tên tớ không?" tôi nói. "Tớ là Andy... à mà không phải, tên tớ là Mio cơ."
"Tớ biết tên cậu là Mio rồi," Pompoo nói. "Đức Vua đã loan tin khắp xứ rằng Mio đã trở về."
Thử nghĩ mà xem! Đức Vua cha tôi mừng vui vì tìm thấy tôi đến nỗi ông đã loan tin đến khắp các thần dân trong vương quốc của ông. Có lẽ ông hơi trẻ con, nhưng nghe thế tôi rất lấy làm hài lòng.
"Cậu có cha không hở Pompoo?" tôi hỏi. Tôi khấp khởi hy vọng và cầu mong nó có một người cha, vì tôi đã không có cha một thời gian dài và tôi biết như thế thì buồn lắm.
"Dĩ nhiên là tớ có cha," Pompoo nói. "ông Giữ vườn Hoa Hồng của Đức Vua là cha tớ. Đi nào, tớ sẽ chỉ cho cậu xem nhà của tớ, nếu cậu muốn.”
Tôi đáp có. Thế là Pompoo chạy trước dẫn đường cho tôi trên lối mòn quanh co dẫn đến tận cuối Vườn Hoa Hồng. Ở đó có một ngôi nhà nhỏ nhắn trắng tinh, mái lợp bằng rơm, nom hệt như những ngôi nhà trong truyện cổ tích. Những dây hoa hồng mọc um tùm phủ kín các vách tường và cả mái nhà khiến gần như chẳng thấy ngôi nhà đâu nữa. Các ô cửa sổ mở toang và lũ chim trắng tha hồ bay ra bay vào. Bên ngoài ngôi nhà, ở dưới đầu hồi, đặt một băng ghế và một chiếc bàn. Lũ ong trong tổ bay ra vo ve rộn rằng giữa các đóa hồng. Khắp xung quanh ngôi nhà mọc lên vô số khóm hồng cực lớn, và những cây bạch dương, cây liễu lá li ti lấp lánh như ánh bạc.
Từ trong bếp có tiếng gọi vẳng ra, "Pompoo, con không quên bữa ăn tối đấy chứ?"
Đấy là tiếng mẹ Pompoo gọi. Bà bước ra hàng hiên và đứng đó mỉm cười. Tôi thấy bà giống hệt bà Lundy, nhưng có lẽ đẹp hơn một chút. Bà cũng có hai lúm đồng tièn trên đôi má bầu bĩnh và cũng nâng cằm tôi lên hệt như cái lần lúc bà Lundy nói, "Tạm biệt cháu, Karl Anders Nilsson, tạm biệt."
Nhưng mẹ Pompoo thì nói, "Xin chào, xin chào cậu Mio! Cậu có muốn dùng bữa tối cùng với Pompoo không?"
"Vâng, xin cảm ơn bác," tôi nói, "nếu không phiến gì ạ."
Bà đáp lại là đối với bà như thế không có gì phiền toái cả. Pompoo và tôi bèn ngồi xuống bên chiếc bàn kê ở đầu hồi, mẹ nó bê ra một đĩa to tướng bánh kếp phết mứt dâu và sữa. Tôi với Pompoo ăn no căng đến suýt vỡ bụng, rồi chúng tôi nhìn nhau cười phá lên. Tôi rất phần khởi vì có Pompoo ở đây. Đột nhiên có con chim trắng bay vèo qua thó mất một mầu bánh kếp trên đĩa của tôi, khiến chúng tôi càng cười ngặt nghẽo hơn.
Rồi tôi thấy Đức Vua cha tôi đi về phía chúng tôi cùng với ông Giữ Vườn Hoa Hồng, cha của Pompoo. Tự dưng tôi đâm lo, nhỡ đâu Đức Vua cha tôi không thích tôi ngồi đây ăn uống và cười đùa nhiều như thế. Dạo ấy tôi vẫn chưa biết Đức Vua cha tôi tốt bụng đến thế nào, Người yêu tôi vô cùng đến thế nào, cho dù tôi có làm gì đi nữa, và Người muốn tôi cứ cười đùa thỏa thích bao nhiêu cũng được.
Trông thấy tôi, Đức Vua cha tôi dùng bưóc. ông nói, "Mio, con trai ta, con ngồi đây cười đùa đấy ư?"
"Thưa vâng, con xin cha tha lỗi," tôi nói, bụng nghĩ có lẽ Đức Vua cha tôi cũng không thích những tiếng cười vang giống như chú Olaf và cô Hulda.
"Hãy cứ cười vui nữa đi!" Đức Vua cha tôi nói. Rồi Người quay sang Ông Giữ Vườn Hoa Hồng và thốt lên những điều còn kỳ lạ hơn nữa, "Ta thích tiếng chim hót. Ta thích điệu nhạc của cây bạch dương. Nhưng ta thích nhất là được nghe tiếng con trai ta cười vang trong Vườn Hoa Hồng."
Vậy là lần đầu tiên tôi hiểu rằng không bao giờ phải sợ hãi trước Đức Vua cha tôi, bởi vì cho dù tôi có làm điều gì đi chăng nữa thì Người cũng sẽ luôn nhìn tôi trìu mến, như giờ đây Người đang đứng đó với bàn tay đặt lên vai ông Giữ Vườn Hoa Hồng cùng đàn chim trắng bay lượn xung quanh. Và khi đã hiểu Người, tôi cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. Tôi ngửa cả đầu lên mà cười khanh khách, khiến đàn chim hốt hoảng bay nháo nhắc. Pompoo nghĩ tôi vẫn còn cười chuyện con chim ăn cắp mẩu bánh nên nó lại phá lên cười nữa, và thế là cả Đức Vua cha tôi, cả cha mẹ của Pompoo cũng cất tiếng cười. Tôi chẳng biết họ cười chuyện gì cả. Tôi chỉ biết tôi đang cười bởi vì như thế sẽ khiến Đức Vua cha tôi hạnh phúc.
Khi Pompoo và tôi ăn xong, chúng tôi thi nhau chạy quanh vườn Hoa Hồng, lăn lộn trên bãi cỏ, và chơi trò trốn tìm giữa những khóm hoa hồng, ở đây có vô khối chỗ trốn, nếu như ở Công viên Tegnérlunden mà được bằng một phần mười như thế chắc cũng đủ cho Ben và tôi tha hồ sung sướng rồi. Ý tôi là Ben sẽ tha hồ sung sướng. Và ơn Chúa, tôi sẽ không bao giờ còn phải tìm chỗ trốn trong công viên Tegnérlunden nữa.
Trời nhá nhem dằn. Một lần sương lam nhè nhẹ lan tỏa khắp Vườn Hoa Hồng. Đàn chim trắng ngưng tiếng hót và tung cánh bay về tổ. Hàng bạch dương cũng ngừng lao xao. Khắp vườn Hoa Hồng trở nên tĩnh mịch. Nhưng ở trên ngọn cây bạch dương cao chót vót nhất khu vườn, có một con chim to tướng màu đen thẫm đang vươn cổ hót. Tiếng hót của nó du dương hơn giọng hót của cả bay chim trắng gộp lại, và tôi có cảm giác hình như nó đang hót chỉ cho riêng tôi thôi. Nhưng tôi không muốn nghe, vì tiếng hót của nó quá là kỳ lạ.
"Khuya rồi," Pompoo nói. "Tớ phải về đây."
"Không, cậu đừng đi," tôi nói, vì tôi không muốn ở lại nghe tiếng hót lạ lùng đó một mình.
"Này Pompoo, con chim gì thế kia?" tôi giơ tay chỉ con chim đen thẫm và hỏi.
"Tớ không biết," Pompoo đáp. "Tớ gọi nó là Chim Sầu vì nó đen kịt cứ như quấn khăn tang ấy, mà tiếng hót cũng rất rầu rĩ. Nhưng có thể tên của nó không phải như thế đâu."
"Tớ không nghĩ là tớ thích nó," tôi thì thầm.
"Tớ thì lại thích," Pompoo bảo. "Chim Sầu có đôi mắt hiền dịu thế kia. Chúc ngủ ngon nhé, Mio," nó nói rồi chạy đi.
Sau đó, tôi trông thấy Đức Vua cha tôi. Người nắm tay tôi và chúng tôi thong thả đi xuyên qua Vườn Hoa Hồng trở về nhà. Chim Sầu vẫn tiếp tục hót, nhưng bây giờ tôi đang nắm tay Đức Vua cha tôi, và thấy điệu hót của nó không còn kỳ dị quá nữa. Thay vào đó tôi ước sao Chim sầu cứ hót mãi không thôi.
Nhưng khi chúng tôi chưa kịp ra khỏi cổng vườn, tôi trông thấy Chim sầu vỗ đôi cánh khổng lồ đen thẫm bay vụt lên. Và dưòng như trên bầu trời có ba ngôi sao nhỏ cháy bùng lên lấp lánh.
Mio, Con Trai Ta Mio, Con Trai Ta - Astrid Lindgren Mio, Con Trai Ta