Số lần đọc/download: 5845 / 173
Cập nhật: 2016-02-02 03:55:50 +0700
Chương 3: Nhạc Công
N
gôi nhà lớn yên ổn trong nhịp điệu chậm rãi của chính nó suốt ba ngày sau đó. Có thể người quản gia đã thực hiện rốt ráo vai trò kiểm soát, ngăn cản các tiếng động hay một vài hình ảnh gây nghi ngại có thể lọt vào tầm quan sát của chàng trai trẻ, người được thuê đến trình tấu nhạc cũ cho buổi dạ hội quan trọng sẽ diễn ra trong nay mai.
Các buổi sáng, Vinh sẽ thức dậy vào lúc bảy giờ. Đó là khi luồng ánh sáng ban ngày đã đủ mạnh để len lỏi qua ô thông gió, xuyên qua lớp kính cửa sổ còn mờ hơi ẩm, rồi sẽ ngưng đọng trong căn phòng áp mái với sắc độ duy nhất. Không riêng ánh sáng, mọi thứ bên trong ngôi nhà này ngầm chứa một khả năng bất biến, khiến lhung cảnh không giống nơi người ta đang sống, mà đã trở thành các khung hình tĩnh lặng, cân xứng và khó lòng xô lệch. Một buổi sáng, thức giấc, vẫn nằm trên giường, Vinh nhận ra đồng hồ treo trên bức tường đối diện chỉ đúng số bảy. Kể từ hôm đặt chân vào ngôi nhà này, cậu luôn tình giấc cùng một thời khắc. Sự chính xác làm rợn lên nỗi sợ hãi mơ hồ. Phải chăng chiếc đồng hồ với lớp kính vàng ố đã được bàn tay nào đó chỉnh sửa cho đúng thời điểm cậu kết thúc giấc ngủ? Hay đồng hồ sinh học của cậu đã ngấm ngầm chuyển đổi cho tương thích với nhịp sống ngôi nhà, vượt ra ngoài kiểm soát của chính chủ nhân?
Sau sự cố để cho người khách trẻ tuổi sử dụng chiếc thang máy cổ, giờ đây đã thành thông lệ, vị quản gia đích thân mang bữa điểm tâm lên phòng áp mái. Một suất ăn căn bản, với bánh croissant, cốc sữa tươi phản phất mùi clorine tấy trùng và một thứ quả cây luôn lạnh toát như vừa lấy ra từ tủ trữ đông. Không thực sự ngon miệng, nhưng cậu phải ăn hết tất cả, trước cặp mắt nửa thăm dò, nửa bắt buộc của người quản gia. Điều an ủi duy nhất là chiếc bánh sừng bò được làm bởi bàn tay lành nghề, vỏ giòn tan và lớp bột mềm cuộn chặt bên trong nóng hổi, tỏa ra hương thơm của bơ nóng và bột mì hảo hạng.
- Cậu sẽ không tìm thấy nơi đâu khác có thứ bánh ngon như vậy! - Người quản gia khuyến khích
– Nó được làm theo một truyền thống có từ vài năm trước!
- Tức là chiếc bánh tôi đang ăn và một người nào đó đã chết từ các thế kỷ trước giống hệt nhau? – Vinh nhướng mày, chế giễu nhiều hơn là tò mò.
Chỉ là câu đùa thoáng qua, nhận xét của cậu khiến gương mặt người quản gia hằn xuống nét gì đấy vô cùng khó tả. Nhưng ông ta nhanh chóng lấy lại vè lịch sự cần thiết:
- Điều ấy có gì không tốt?
- Tôi nghĩ mọi thứ luôn cần thay đổi, ngay cã những thứ tưởng như đã tốt nhất!
- Nhưng đó cũng là nguy cơ của sự hủy hoại, làm biến mất những điều đã từng đạt đến độ hoàn mỹ trước kia. Một số cứ việc thay đổi, được thôi. Nhưng vẫn có những người duy trì những thứ cần phải được duy trì.
- Ông hài lòng khi giữ đúng mọi thứ trong trật tự xưa cũ?
- Phải! – Lời đáp đượm vẻ tự hào.
- Ông không thấy chán ngấy khi chung quanh toàn các hình ảnh cũ kỹ và làm mãi những việc cố định ngày này sang tháng khác?
- Đừng quan tâm những gì không thuộc phận sự! – Cử chỉ người quản gia trở lại vẻ máy móc. Ông ta lái cuộc đối thoại sang hướng khác – Tại sao cậu không dùng xong bữa và bắt tay vào tập những bản nhạc cần chơi? Đừng quên ngôi nhà này sắp diễn ra dạ tiệc lớn. Các vị khách đặc biệt cần được chăm sóc chu đáo tất cả mọi mặt. Họ không giống những kẻ rúc vào các quán cà phê quèn trong thành phố, chỉ để nghe thứ nhạc được chơi bởi loại nhạc công xoàng xĩnh và buồn ngủ.
Vinh thoáng khó chịu với ngầm ý nhắc nhở. Để đến nơi đây, được lựa chọn vào vị trí của người biểu diễn phục vụ dạ tiệc, với cậu, không có gì liên quan tới sự may mắn hay tình cờ. Cậu đã chuẩn bị cho sự kiện này từ nhiều năm trước, dù không thể biết thời điểm chính xác nó diễn ra. Cho đến ngày, một thư điện tử gửi tự động cho tất cả các thành viên tham gia hội những người chơi nhạc cổ điển. Một thông báo tìm kiếm một người biểu diễn duy nhất, ít nhất hai loại nhạc cụ. Không có sát hạch trực tiếp. Theo yêu cầu, người muốn dự tuyển chỉ cần gửi file nén, ghi âm một số đoạn nhạc do chính mình trình tấu. Cả hợp đồng nếu được ký kết cũng sẽ thực hiện qua e-mail. Cân nhắc cẩn trọng, Vinh quyết định chọn gửi đi một số bản nhạc hình thức tự do mang tính kể chuyện của Ravel, Tartini va Bartok. Những đoạn nhạc không mấy phổ thông, nhưng sẽ khiến đôi tai nào sành nhạc phải lưu ý bởi kỹ thuật vượt trội của người thể hiện cũng như hàm ý mà những giai điệu gửi gắm. Hai tuần sau, thư thông báo gửi đến cho biết cậu đã được chọn. Bản hợp đồng làm việc một tháng kèm theo, với các điều khoản được soạn thảo chi tiết, một lô ràng buộc ngặt nghèo về việc di chuyển, tuân thủ luật lệ của ngôi nhà, không tiết lộ thông tin dưới mọi hình thức, không được phép sử dụng các thiết bị truyền thông… Bù lại, khoản tiền công người biểu diễn sẽ được trả là con số nằm ngoài tưởng tượng của Vinh: 100 triệu đồng. Khi thời gian làm việc kết thúc, cậu sẽ nhận tiền mặt và không bị tính thuế. Thế nhưng, các chi tiết và số liệu ấy chỉ sượt qua, không hàm nghĩa gì nhiều. Bởi lúc ấy, ngồi trước màn hình máy tính, thứ duy nhất hằn sâu vào mắt Vinh là dòng địa chỉ tòa nhà, điểm đến mà hàng trăm lần cậu nhìn thấy, từ khi còn là một thằng bé kiên nhẫn ngồi im trên băng ghế trước cửa lớp học nhạc, chờ đến lượt mình trả bài cho ông thầy khó tính. Xuyên qua giai điệu của những etude hay toccatu u ám đến tuyệt vọng, cậu bé đã mường tượng một ngày kia, mình sẽ đáp chuyến xe lửa đến thành phố xa xôi, bước vào ngôi nhà bí ẩn, tìm kiếm điều mình cần phải tìm kiếm giữa những con người bí ẩn. Nỗ lực từng ngày, từng thời khắc cho kế hoạch duy nhất. Để giờ đây, ở tuổi 17, cậu đã có thể chạm vào giấc mơ tăm tối của mình, bằng một lời mời chính thức. Dù thuộc nó còn hơn thuộc tên của chính mình, nhưng dòng địa chỉ in nghiêng trong email vẫn có gì đó vô cùng mê hoặc, gợi nên cơn rùng mình huyền bí trước một cuộc phiêu lưu…
Chàng trai trẻ ăn nhanh phần điểm tâm, chỉ nhớ cần giữ phép lịch sự khi có kẻ khác ở gần, càng ít gây tiếng động khi ăn uống càng tốt. Cậu cũng đã không buồn quan tâm phân tích mùi vị của chúng như mấy hôm trước. Trong khi đó, người quản gia dùng chiếc máy hút bụi cầm tay, hoạt động theo các nút bấm điện tử, thong thả làm sạch các mảng tường sơn gai cùng mấy món đồ gỗ ít ỏi. Như thể tình cờ, ông ta dừng lại khá lâu ở lớp vải rèm và từng khe cửa sổ hẹp. Kỳ thực, Vinh biết, làm vệ sinh phòng ốc không phải là việc của một quản gia. Ông ta làm vậy chỉ để kín đáo quan sát từ khung cửa xuống khung cảnh bên dưới, chắc chắn không có hình ảnh hay dấu vết nào sau màn sương mù có thể nhìn thấy từ đây nữa. Lúc chiếc máy hút bụi điện tử màu trắng chuyển đến mặt bàn ngủ, sợi dây len buột tóc như một bông hoa đã héo khô bỗng lại rơi xuống sàn. Người quản gia cúi nhặt, nắm nhẹ trong lòng tay vài giây, như lắng nghe một tiếng nói vô hình vọng đến, sau đó thàn nhiên đặt nó vào chỗ cũ.
- Của ai, ông biết không? – Vinh đột ngột hỏi.
- Có rất nhiều khách từng đến ngôi nhà và ở lại trong căn phòng này! – Câu trả lời vang lên rành rọt, sau vài giây cân nhắc.
- Nhưng hẳn không có nhiều những cô bé độ sáu đến tám tuổi, tóc dài, khoảng một hay hai năm gần đây. Sợi dây len còn khá mới, chỉ có các cô bé mới dùng nó…
- Tại sao cậu không trực tiếp hỏi chủ nhân của sợi dây len?
Nụ cười châm biếm hiện trên gương mặt ngã màu sáp ong, khiến các nếp nhăn nơi khóe miệng hằn sâu. Thật kỳ quặc, dù là dấu vết úa tàn của tuổi tác, các nếp nhăn ấy vẫn gây cảm giác chúng được cố ý tạo nên, như khi người ta chăm chút chi tiết cho một chiếc mặt nạ sáp. Đặc biệt, hàm răng đều tăm tắp trắng muốt, như được lấy ra từ một khuôn đúc hàng loạt, quá chắc chắn và quá hoàn hảo so với quãng tuổi của chủ nhân. Nhưng nét cười không kéo dài lâu, khi người quản gia sực ra mình đã lỡ lời. Dù vậy, Vinh đã chóng vánh tóm lấy mẩu đuôi của con cáo sơ sẩy:
- Tức là ông thừa nhận có ai đấy từng dùng sợi dây len đang ở trong ngôi nhà này! Tức là ông biết ngay từ đầu tôi không nói dối hay mơ ngủ khi hỏi về một cô bé mặc trang phục ballet, vào buổi tối đầu tiên tôi đến đây!
Vị quản gia bấm nút tắt để âm thanh của máy hút bụi ngưng bặt. Đôi vai cứng đờ như một cái khung áo, ông ta tiến đến gần giường. Thứ vải dày của bộ đồng phục đen sát tầm mắt Vinh, phảng phất mùi khói ám pha lẫn mùi của chất tẩy trùng:
- Cậu nên đưa ra vài thông tin chứng minh cô bé vũ công ballet ấy là có thật!
- Cô bé ấy biết tên tôi. Cô bé đến gõ cửa, chắc chắn tìm kiếm một sự giúp đỡ.
- Giúp đỡ điều gì?
- Tôi chưa kịp hỏi. Nhưng tôi đọc được sự khẩn thiết trong giọng nói và đôi mắt cô bé.
- Nếu thực sự gặp vấn đề, tại sao cái nhân vật ấy không quay trở lại tìm gặp cậu một lần nữa? – Vị quản gia nhếch môi cười.
Vinh đẩy khay thức ăn sang bên. Con người già nua này thực tâm ngờ vực ảo giác của cậu, hay ông ta đang chơi đòn cân não, để cậu phải thừa nhận mình chỉ là vị khách ngớ ngẩn nói ra những lời thiếu suy nghĩ? Quá khó để đoán định ý đồ thực sự phía sau gương mặt vàng sáp kia.
Chàng trai trẻ nói thẳng:
- Suốt mấy ngày qua tôi đã chờ đợi, nhưng không thấy gì nữa. Chỉ có thể giải thích bằng hai phương án: Cô bé kia đã rơi vào nguy hiểm mà cô bé lo sợ. Hoặc dễ hiểu hơn, ông đã làm một điều gì đó, để có bé không sao đến tìm tôi được nữa!
Người quản gia thình lình cúi xuống. Mặt kề sát gương mặt Vinh. Chàng trai trẻ căng người chịu đựng ánh mắt lạnh cóng. Và giọng nói của ông ta phả về phía cậu, âm sắc của kẻ nắm quyền kiểm soát trong cuộc đối thoại nên thản nhiên lật lại ván cờ:
- Không có một cô bé nào cả. Không có nguy hiểm nào cả. Vì thế, không ai cần cậu trợ giúp. Nếu muốn làm việc ở đây để nhận một khoản tiền lớn như hợp đồng thỏa thuận, cậu hãy giữ kín những ảo giác của riêng mình và đừng dại dột chia sẻ chúng với ai! Người ta sẽ tống cổ cậu ra khỏi tòa nhà ngay tức khắc, nếu họ nghĩ rằng một kẻ bất thường lọt vào và cố ý làm cho mọi thứ trở nên hỗn loạn!
Cũng nhanh chóng như khi cúi xuống, người quản gia nhấc lên khay thức ăn. Liếc nhìn cốc sữa còn lại non nửa, ông ta nhắc cậu nên dùng hết, bởi trong ngôi nhà này không được phép xảy ra sự phí phạm. Vinh uống cạn. Qua đáy cốc mờ đục và chất thủy tinh bị khúc xạ, cậu nhìn thấy đôi mắt người quản gia đang chăm chú nhìn mình, hay chính xác hơn, đang theo dõi sát sao cử chỉ của mình.
Một phát hiện vụt lóe trong đầu Vinh: Không, cô bé vũ công ballet chỉ là cái cớ được đề cập để đánh lạc hướng. Kẻ mà vị quản gia này thực sự quan tâm và muốn kiểm soát chính là cậu. Ngay cả hành vi nhỏ nhất nên ít bị lưu tâm nhất, là ăn uống, cậu cũng dần được rèn luyện theo một hướng khác, theo ý muốn của ai đó trong ngôi nhà này. Không có gì mơ hồ hay vô hình như cậu tưởng. Chúng hiện diện và có thực. Chúng được cài đặt theo qui trình bí mật. Chính vì vậy, mắt cậu không nhìn thấy chúng. Chẳng hạn, những chất được tẩm ướp tỉ mỉ, trong cốc sữa kia, trong mấy khoanh táo cắt sẵn kia, và có thể trong bầu không khí cậu đang hít thở. Vinh ngồi im, đờ đẫn với phát hiện ghê rợn.
Trước khi ra khỏi phòng, người quản gia vẫn nhớ hướng mắt về tủ âm tường, nơi các hộp nhạc cụ xếp ngăn nắp chưa hề mở ra từ ngày Vinh đến đây: “Hy vọng trong sáng nay, tôi được nghe âm thanh nhạc cụ cậu tập luyện!” Chàng trai trẻ gật khẽ, như một cái máy. Quản gia lại mỉm cười. Nụ cười hài lòng kín đáo khi biết con mồi đang bắt đầu những bước đầu tiên của quá trình thuần phục không thể cưỡng chống. Hàm răng hoàn hảo rực lên, trở thành thứ duy nhất hút sáng trong căn phòng áp mái.
Cánh cửa gỗ sồi khép lại với tiếng tách khẽ của khóa bấm. Vinh lảo đảo bước sang phòng tắm nhỏ. Dựa lưng vào bồn tắm lót gỗ, cậu gắn không quá run rẩy. Những ngón tay dài lạnh toát cào dọc theo cổ, tìm cách nôn. Dù có mùi rỉ sét lưu cữu, nước vẫn được uống thẳng từ vòi, từng ngụm lớn. Nhũng, cho dù đã thử mọi cách khả dĩ, chàng trai trẻ vẫn không thể tống khứ các món thực phẩm vừa tự nguyện tiếp nhận vào người.
Rốt cuộc Vinh vẫn làm theo đề nghị của vị quản gia. Cậu mở tủ âm tường. Một góc bịt đồng của chiếc vali hơi lóe lên, như tia mắt nhìn ra từ bóng tối của người bạn đồng hành nhẫn nại và câm lặng. Vinh lấy hai hộp nhạc cụ, lắp nhanh cái giá xếp, đặt lên quyển sách ghi nhạc. Đầu tiên, cậu tập dượt prelude số 5 của Chopin, chuyển soạn cho flute. Bài tập này không theo đoạn mạch nhất định, nhưng có một bố cục trong sáng đúng như qui ước, vừa có thể phô diễn tài nghệ người chơi, đồng thời khá phù hợp để mở đầu cho một dạ tiệc bởi sự ngắn gọn, giản dị và âm điệu tươi tắn của nó. Cậu thổi bản nhạc mở màn vài lần, cho đến khi tin chắc mình đã nhuần nhuyễn không chỉ kỹ thuật, mà nắm vững trọn vẹn tinh thần của nó. Sau đó cậu mới mở tiếp chiếc hộp đựng vĩ cầm, cân chỉnh dây, bắt ngay vào bản sonata của Bartok viết riêng cho độc tấu violin. Nhưng, chỉ khi chơi thêm một bản sonata nữa của Tartini, Vinh mới chìm vào xúc cảm sâu đậm mà âm nhạc đem lại. Đây là hai bản nhạc quan trọng, nằm trong nhạc mục sẽ bểu diễn theo hợp đồng. Cho đến khi miếng đệm được Vinh nhấc ra khỏi bờ vai xương xấu, đồng hồ trên tường chỉ sang con số 12. Cậu đã chơi liên tục hơn 3 giờ. Những giai điệu phức tạp đẹp đẽ cùng việc tập trung vào thói quen được rèn luyện lâu năm mang lại cho Vinh một điều mà cậu không mong đợi: Trạng thái tỉnh táo và cân bằng trở lại. Khung cảnh ảm đạm vây quanh cậu như biến hình. Vẫn là các đồ vật ấy, nhưng mọi thứ bỗng trở nên nhẹ nhõm. Vẫn là cậu, nhưng vững tin vào chính mình hơn. Và như vậy, cậu cho phép mình hy vọng vào một cuộc tìm kiếm mà cậu có thể chủ động, chứ không giống như kẻ lần mò trong làn sương mù, không có gì định hướng… Chàng trai trẻ ngồi im, chiếc vĩ kéo đặt trên đầu gối. Mồ hôi từng giọt lấm tấm chảy dọc trán và gò má. Ngoài cửa sổ, một vệt gió mỏng chợt thổi đến. Những con quạ nãy giờ đậu im lìm trên mấy ô-văng tầng dưới để nghe nhạc loạng choạng bay lên, nối nhau, bay sang vệt xanh sẫm của các đỉnh cây cổ thụ. Những cú đập cánh của chúng làm chuyển động bầu không khí khô khốc và tù đọng.
Âm thanh bận rộn từ các căn phòng dưới nhà thấm qua những bức tường dày, lan ra ngoài không gian chung, trườn lên những bậc cầu thang. Dù bị khuyến cáo không nên rời phòng, Vin cứ bước ra hành lang, nhìn xuống sảnh lớn sâu hút bên dưới. Ánh sáng mờ đục như một lòng giếng, nhưng vẫn nhìn thấy tấp nập bóng người qua lại. Có lúc, cậu còn nhìn thấy một nhóm những người đàn ông, trong đó có cả vị quản gia, đang đẩy chiếc grand-piano màu trắng từ căn phòng nào đó ở tầng trệt sang sảnh lớn. Sợi dây của phím mi giáng nào đó bị nhấn xuống, cất lên tiếng ngân tựa hồ hơi thở run nhẹ. Đây là loại dương cầm hiện đại, hiếm thấy, rất đắt giá, phải đặt hàng trực tiếp với nhà sản xuất. Nó được lên dây và cân chỉnh âm thanh bằng thiết bị điện tử, chứ không theo cách thủ công thông thường. Có lẽ chỉ có trong tòa nhà lớn này, những đồ vật hiện đại nhất và cổ xưa nhất mới có thể ở cạnh nhau, tương thích với nhau một cách khó tin. Tuy nhiên, phát hiện này không gây ấn tượng mạnh với Vinh bằng câu hỏi thình lình hiện ra: Ai sẽ là người chơi nhạc trên cây piano ấy?
Vẫn từ trên nhìn xuống, Vinh chuyển từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác.
Không rõ từ ngóc ngách nào trong căn nhà ngỡ như vắng lặng này, mọi người túa ra khá đông. Tất cả đều hối hả chuẩn bị cho dạ tiệc. Có lẽ phải đến hàng trăm đầu việc lớn nhỏ cần được giải quyết, từ khâu trang trí, sắp đặt lại các không gian tiếp khách cho đến công việc nhà bếp.
Nhưng với bàn tay điều phối chuyên nghiệp của vị quản gia sành sỏi, những người làm công cứ thế thực hiện phần việc của mình, không ai cản trở ai. Cũng không ai gây ồn ào. Tất cả như một tổ ong đông đúc, phát ra âm thanh duy nhất là tiếng rù rì bất tận.
Vinh đánh bạo đi xa hơn đôi chút, xuống tầng dưới. Qua cánh cửa mở hé, cậu có thể nhìn thấy những người đàn bà dọn phòng to béo, đeo tạp-dề và đội mũ che tóc, bằng cánh tay chắc khỏe gỡ tung mọi mảnh vải trắng che phủ đồ đạc trong các căn phòng không có người ở. Rồi họ hút bụi, đánh bóng ván sàn, làm sạch đồ gỗ và những chiếc ghế bọc da, sau đó lau chùi mọi ô kính. Những dáng người cùng những động tác mạnh mẽ dứt khoát hiện rõ trong các luồng sáng mờ bụi. Vừa làm, họ vừa kháo nhau một chuyện gì đó, bằng giọng hạ thấp, đượm vẻ bí mật và không phải không lo sợ. Vinh nghe loáng thoáng vài từ kỳ quặc “bị mất tích”, “máy lọc”, “đứa trẻ khốn khổ”, “chôn vùi”, “gia tài lớn”… Tuy nhiên, khi cậu tiến đến gần hơn để nghe cho rõ hơn, tất cả bỗng cùng lúc im bặt. Họ liếc người đứng trên ngưỡng cửa bằng tia nhìn cảnh giác, đưa mắt cho nhau, như ngầm hỏi rằng đó là ai. Thái độ của họ tỏ rõ, cậu chỉ là kẻ xa lạ, không ở đây lâu dài nên sẽ không cần biết những chuyện có một quá khứ lâu dài. Chàng trai trẻ bước dọc theo hành lang, ghi nhớ những từ ngữ rời rạc vừa nghe dù chưa thể hiểu chúng liên quan hay ám chỉ việc gì.
Thỉnh thoảng, lại có vài người đàn ông mặc đồng phục của hãng cung cấp sinh vật cảnh, khệ nệ khuân lên những chậu cây lớn lá xanh đậm, dùng để trang trí nội thất, theo đường cầu thang bộ. Khi cậu ngỏ ý giúp một tay, họ vội vã xua đi, hết sức sợ hãi, như thế nếu đồng ý sẽ gặp phải một phiền toái nào đó.
Vinh quay trở ngược lên tầng trên cùng. Mấy người phụ nữ dọn phòng kín đáo nhìn theo cho đến khi bóng cậu khuất hẳn. Kỳ thực, cậu không vào phòng áp mái, mà dự định sẽ từ đó lẻn thẳng xuống tầng trệt, theo lối cầu thang phụ. Lối đi này hình như không ai sử dụng vì hẹp và tối, nếu không bật đèn. Phấn chấn với phát hiện khôn ngoan, Vinh bước nhanh, đế giày mềm không gây nên tiếng động. Nhưng, ở chiếu nghỉ đầu tiên, cậu dừng khựng, đột ngột đến mức suýt ngã nhào trên các bậc thang bằng sắt chống cháy.
Chiếu nghỉ vốn là cái hõm lọt thõm giữa hai bức tường, hình vòng cung quây kỹ các song sắt uốn, được tận dụng như khúc quanh cầu thang phụ. Một bóng người hiện diện ở đấy tự bao giờ. Cái bóng dựa lưng vào chấn song,đầu hơi cúi, hai cánh tay buông thõng thành hai vệt sáng lờ mờ.
Máu dưới da Vinh đong lại thành băng.
Chỉ khi cái bóng ấy ngước thẳng lên, chậm rãi bước đến, cậu mới nhận ra mình đã quá khiếp hoảng.
Một cô gái trạc tuổi cậu, hoặc trẻ hơn. Là cô gái tóc hạt dẻ, ngồi co chân trên băng ghế và đọc sách điện tử, hình ảnh ấn tượng đầu tiên hằn vào mắt Vinh, hôm cậu vừa đến ngôi nhà này. Giờ đây, cô ta lại hiện ra, cao và mảnh khảnh. Gương mặt nhỏ thó trắng muốt đang hướng về phía cậu, lượng giá, thách thức, hoặc thăm dò. Vinh lên tiếng trước, bàng hoàng với giọng nói khản đặc của chính mình:
- Cô là ai? Tại sao lại đứng ở đây?
- Gọi tôi là Lữ Hòa. Tôi đang chờ anh! – Các thông tin đưa ra đơn giản, thậm chí thoáng giễu cợt.
- Có việc gì? – Vinh nhìn thẳng vào mắt của kẻ đối diện. Một đôi mắt to và sáng, không hề có chút gì yếu ớt hay gợi nhớ đến loài thỏ rừng. – Cô biết tôi là ai ư?
- Anh là một nhạc công!
- Không lạ. Vì tôi được thuê đến đây để biểu diễn cho dạ tiệc. Cô biết gì khác nữa?
- Tôi thích cách anh chơi sonata của Tartini! – Vệt xanh lạnh lẽo lóe lên dưới hai đáy mắt to tướng, cho biết cô gái lạ mỉm cười – Tôi rất thích bản Devil’s Trill đấy!
Một lần nữa, hơi thở trong phổi Vinh lạnh toát.
Khi gửi nhạc mục cùng các file nén, cậu chỉ ghi số hiệu của các bản nhạc và tác giả, chứ không hề ghi tên. Bằng cách nào cô gái này có thể gọi tên chính xác bản nhạc của Tartini? Vì sao cô ta hứng thú với cái tên Khúc ca ngân rung của quỷ?
Dường như đọc được ý nghĩ trong đầu kẻ đối diện, cô gái xa lạ bước thêm một bước nữa, sát hẳn vào người cậu. Trong một cử chỉ đột ngột, cô ta vươn tay, vòng quanh vai Vinh, đôi môi mềm lạnh kề sát bên tai, thì thào:
- Đừng sợ. tôi cũng biết chơi nhạc, như một nhạc công!