Nguyên tác: Emlyn’S Moon
Số lần đọc/download: 2306 / 25
Cập nhật: 2016-05-20 02:29:13 +0700
Chương 2: Lời Hứa Bị Phá Vỡ
C
ánh cửa màu xanh mở ra và Nia như lạc vào sứ sở thần tiên. Ngạc nhiên và bị cuốn hút, cô quên hẳn nỗi sợ hãi của mình và thầm thì:
- Ôi, em không ngờ có nơi như thế này!
Từ sàn đến trần nhà, những bức tường bên trong nhà nguyện được phủ kín bởi những bức tranh vẽ rực rỡ. Cây cối và những cánh đồng xô đẩy nhau với những loài kỳ hoa dị thảo, với những khuôn mặt mà Nia biết và những khuôn mặt xa lạ. Những con chim đầy màu sắc bay vút qua những đám mây và những áng cầu vồng. Và một cậu bé với mái tóc nâu vàng tung tăng chơi đùa giữa cánh đồng ngô, đu đưa người trên những cành cây xanh và ngủ ngon lành bên một dòng sông.
Nia nói:
- Em có thể thấy anh và cuộc sống của anh. Ai vẽ thế ạ?
Emlyn trả lời:
- Cha anh.
Có vẻ như Emlyn không lấy gì làm tự hào về những bức tranh, nhưng cậu hài lòng vì Nia thích chúng.
Ở phía trên đầu họ, những con bướm to lớn, màu sắc sặc sỡ treo bồng bềnh trên trần nhà hình vòm bằng những sợi chỉ lấp lánh, và ở khắp mọi nơi trong phòng, những con thú kỳ lạ bằng gỗ chăm chú nhìn họ với những cặp mắt sơn màu sáng chói.
Nia chỉ nhìn những con thú và những con bướm, hỏi:
- Những con vật này cũng do cha anh làm à?
- Tất cả bọn chúng!
Emlyn đóng cửa lại. Những con bướm run rẩy trong luồng gió thổi, và cả trần nhà như quay vòng tròn và tỏa sáng.
Hay đây là lý do mọi người không muốn đến nhà nguyện này? Chỉ bởi vì nó quá lạ thường? Rõ ràng không có con quái vật nào ở đây cả.
Ánh mặt trời xuyên qua những khung cửa sổ dài làm Nia hoa mắt, và cô không dám di chuyển vì sợ sẽ đạp phải một món đồ quý giá. Một cái gì đó màu đen và to lớn cúi gập ở phía bên kia căn phòng, nhưng Nia không thể nhận ra đó là gì vì đường nét của nó đã bị ánh sáng làm nhòa đi. Và rồi nó bắt đầu chuyển động. Nó vươn lên, cao hơn và cao mãi, cho đến khi cái bóng trải dài của nó gần chạm vào bàn chân cô.
Một người đàn ông cao lớn trong bộ áo liền quần màu đen tiến về phía họ. Ông có mái tóc giống bờm sư tử và một cặp mắt màu vàng, giống như màu mắt của Emlyn. Một bàn tay to lớn bắt tay Nia và một giọng nói trầm trầm lên tiếng hỏi, bằng tiếng xứ Wales:
- Beth ydi’ch emw chi?
Emlyn trả lời thay cho cô bé đang ngạc nhiên đến độ không thốt ra lời:
- Đây là Nia. Và con chó của em ấy cần nước uống!
- Chó à?
Ông Llewelyn bỏ tay Nia ra và nhìn con Fly đang ngơ ngác thò đầu ra nhìn ông từ đằng sau chân của Emlyn. Ông la lên:
- Chúa ơi! Con trai, cha đã nói con đừng mang chó vào trong đây mà. Chú chó này sẽ phá hỏng những tác phẩm của cha mất!
- Con sẽ mang nó ra ngoài ngay mà cha. Và nó là một “cô chó”. Tên nó là Fly.
- Fly phải không? Tốt, vậy thì con mang Fly ra ngoài và lấy nước trong máng xối cho nó uống đi!
- Con có thể thả nó ra trên đồng không cha?
Ông Llewelyn nói oang oang:
- Hỏi cô bé ấy! Nó là con chó của cô bé ấy mà.
Nia gật đầu đồng ý. Ông nói:
- Thả nó ra đi, Emlyn! Trong khi đó, cha sẽ tiếp khách của con cho. Đây, cô bé ngồi xuống ghế đi!
Bị Emlyn và con chó bỏ rơi, Nia ngập ngừng ngồi xuống rìa cái ghế mây mà cha của Emlyn đã kéo ra mời cô.
Ông Idris Llewelyn đứng ngay trước mặt Nia. Ông hỏi:
- Trước khi dùng trà, chú có thể vẽ một bức phát họa của cháu được không, Nia? Nhìn cháu thật là lộng lẫy trong những chuỗi hạt với những vỏ sò bạc quấn quanh eo. Ồ, cái nón của cháu thật độc đáo!
Nia rất muốn chạy khỏi cái ghế mây, nhưng cô không thể. Có một cái gì đó về những con thú gỗ hiền lành, những bức tranh phong cảnh xung quanh và những con bướm sặc sỡ trên trần nhà làm cô thấy yên tâm. Cho nên, cô thu mình lại thật sâu vào trong lòng ghế, trong khi ông Llewelyn kéo một cái ghế đẩu bên dưới cửa sổ phía bắc và cầm lên tay một cuốn vở nháp lớn.
Được bao phủ bởi những cái nệm ghế thật êm, Nia dần bớt căng thẳng và bắt đầu nhìn khám phá xung quanh. Một cái giường gầm phủ một tấm chăn hình sọc nằm ở một góc phòng, kế bên cánh cửa. Có lẽ là giường của Emlyn. Có những chồng sách ở bên dưới giường, và bên cạnh nó là những con thú gỗ nhỏ bé, một số đã hoàn chỉnh, và một số vẫn còn đầu và chân chưa được khắc. Rải rác trên sàn là những ống keo trống rỗng, mấy đoạn dây ngắn, các mảnh giấy vụn, một con dao nhíp bỏ túi và một cái kính lúp, tuy nhiên không hề có bóng dáng của những bộ lego, không mô hình xe hơi, và cũng không có những món đồ chơi khác.
Ở phía bên kia phòng, một khung giường bằng đồng to đùng thò ra từ đằng sau một bức ngăn bằng gỗ liễu gai. Đó là một cái giường cổ kính với những họa tiết trang trí tuyệt vời, một vào cái bị rầy xước và những cái khác đã được sơn lại. Tấm khăn trải giường làm bằng vải sa tanh được trang trí bởi những đốm màu đỏ, xanh và vàng. Đúng là phương tiện di chuyển để bạn cần đến với một giấc mơ đặc biệt! Và rồi Nia thoáng thấy một thứ làm những ngón tay cô nắm chặt lại. Tiếng thở hắt của Nia làm ông Llewelyn ngước nhìn cô, tuy nhiên ông không nói gì cả.
Nia nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, nhưng khi người họa sị cuối đầu xuống vẽ tiếp, ánh mắt cô tự động hướng về thứ làm cô lo sợ. Mép của tấm phủ giường xinh đẹp đã bị rạch một vết sẹo dài đen ngòm. Một vài sợi chỉ màu bị cắt đứt lìa, chỉ còn lại vài phần đuôi xơ xác. Đó chỉ là một thứ lỗi nhỏ trên cả tấm phủ, tuy nhiên nhìn nó thật xấu xí và có gì đó gây hoang mang.
Nia quyết định đếm những chồng thảm bày la liệt trên những miếng ván sàn trơ trụi, mỗi cái có môt kích cỡ và màu sắc khác nhau.
Ngậm một cây bút chì tong miệng, ông Llewelyn cười nói:
- Cháu thấy đấy, nhà chú là dân du mục nay đây mai đó. những món đò ở đây có nguồn gốc từ khắp nơi trên thế giới đấy. Có điều hiện nay chú phải định cư ở đây một thời gian để Emlyn đi học.
Nia hỏi:
- Vậy chú sẽ đi tiếp khi anh Emlyn đã lớn à?
Ông Llewelyn im lặng một lúc, tay gõ nhẹ vào cuốn vở nháp. Và rồi ông lẩm bẩm, dường như là tự nói với chính mình:
- Có lẽ... một ngày nào đó...
Emlyn đi vào nhà và đặt môt ấm nước lên cái bếp gas hen gỉ ở góc nhà. bên cạnh bếp là một cái bồn rửa cũ kỹ với một cái tủ chén ở phía trên và phía dưới nó. Một bình trà xuất hiện, nối theo là ba cái tách màu xanh dương. Tất cả những gì bạn cần trong một cái phòng, hay nên có!
Emlyn hỏi:
- Chúng ta mang trà ra ngoài uống được không cha? Để con Fly không cô độc ấy mà.
- Tại sao không nhỉ?
Ông Llewelyn đóng quyển sổ lại và đặt lên cái bàn ng bên cạnh. Ông bảo Nia:
- Chú chưa cho cháu xem được đâu, cô bé mặc áo dầm tím ạ, vì nó chưa xong. Chắc chắn cháu phải đến chơi nữa nhé, với đầy đủ nón và chuỗi hạt của cháu đấy.
Nia hăng hái nói:
- Cháu còn có thể mang giày của mẹ nữa. Chúng có đính sao ở trên.
- Ồ, vậy thì tại sao không nhỉ?
Ông Llewelyn cười, giọng ông trầm và lớn, rồi giúp Nia đứng lên.
Họ cùng nhau đi ra ngoài và ngồi nhấm nháp trà ở đằng sau nhà nguyện, nơi có một cánh đồng hoa dại trải dài xuống tận bờ sông.
Nia reo lên sung sướng:
- Ôi, chúng ta có thể thấy núi từ đây. Cả Ty Llyr nữa, nếu không bị mấy dãy cây kia che khuất.
Ông Llewelyn lẩm bẩm:
- A, ngọn núi đó à? Vậy chắc cháu biết Ty Byrn và anh họ của Emlyn.
Nia quay sang Emlyn hỏi:
- Anh họ? Ai vậy anh?
Emlyn không trả lời. Cậu nhặt một nhánh cây khô lên và quăng ra xa cho con Fly nhặt lấy.
Ông Llewelyn trả lời thay:
- Anh họ của nó là Gwyn Griffiths. Mẹ của hai đứa là chị em với nhau. Nhưng ít ai biết chuyện đó, vì gia đình chú ở dưới này tong khi họ ở tuốt trên núi. Cách nhau đến cả một thế giới ấy chứ!
Khi ông nói, họ cùng quay lại nhìn ngọn núi, và ngay lúc đó, môt chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Một đám mây khổng lồ sáng lấp lánh đột ngột xuất hiện ngay phía trên đỉnh núi, và dù mặt trời vẫn đang chiếu sáng, mọi thứ bỗng trở nên lạnh, rất lạnh, và có một luồng gió lạnh lẽo thổi bay cái nón của Nia xuống bãi cỏ.
Không ai nói gì về đám mây. Họ chỉ im lặng nhìn nó từ từ vây quanh đỉnh núi. Emlyn đi vào trong nhà và mang ra một hộp bánh bích quy. Họ chừa lại một cái bánh cho con Fly. Nó đã bắt đầu rên ư ử. Và Nia nhận ra không phải là mấy phút mà là mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua. Mặt trời đã xuống thấp, trong khi cô vẫn phải đi tìm giày và nghĩ ra lời giải thích hợp lý. Cô nhảy bật dậy. Xoa xoa hai bàn tay lạnh cóng với nhau, cô lo lắng hỏi:
- Cháu phải về thôi! Cháu sẽ bị mắng mất!
Giữ chặt cái vòng cổ con Fly, Emlyn nói:
- Anh sẽ tiễn em về.
Ông Llewelyn tán thành:
- Ừ, con nên tiễn cô bé về. Và đừng quên cái nón nhé!
Ông nhặt cái nón to đùng lên và đặt nó lên đầu Nia. Kéo nó xuống che kín tai cô, ông dẫn họ đi vòng qua phía trước nhà nguyện.
Kh bọn trẻ băng qua cánh cổng sơn hồng và vàng, ông Llewelyn phàn nàn:
- Lạnh quá! Chuyện gì vậy trời?
Emlyn cười lớn và bảo:
- Cứ y như một câu thần chú, phải không? Chúng ta chạy đi, không sẽ bọ đông cứng thành đá mất!
Họ chạy ù xuống đồi. Con Fly nhảy theo họ. Quên mất đang đi đâu, nó vui sướng đơn giản chỉ vì được chạy nhảy. Emlyn vừa thở hổn hển vừa nói:
- Nếu anh kiếm đủ tiền, cha em có thể bán con Fly lại cho anh không?
Nia trả lời:
- Em không biết nữa! Nó là chó chăn cừu, nên hình như rất đắt. Ít nhất cũng phải trả cho ba em đến 30 bảng. Tuy nhiên, em chắc là nhà em hiện giờ không thể nuôi nó được. Mà cha anh có đồng ý không đã?
- Anh có thể thuyết phục cha. Anh tin chắc ông sẽ đồng ý thôi.
- Ối!
Đôi chân trần của Nia vấp phải một cái gì đó rất sắc ở trên đường. Cô ngồi xuống và kiểm tra thử. Đôi chân cô dính đầy bùn đất, tuy nhiên cô không thấy có vết máu.
Emlyn quỳ xuống bên cạnh cô và hỏi;
- Em có sao không?
Con Fly bắt đầu sủa ầm ĩ, Nia nói:
- Không bị chảy máu. Nhưng chắc em sẽ đi chứ không chạy nữa đâu. Cứ để câu thần chú bắt được em. Nếu nó có thể!
Họ cùng nhau tản bộ xuống đồi cho đến khi về đến cửa hàng tạp hóa nơi mọi chuyện bắt đầu. nó đã đóng cửa, và đường phố vắng bóng người. Emlyn bảo:
- Anh tiễn em đến đây thôi. Cha mẹ em có lẽ không thích anh đâu.
- Tại sao?
- Vì họ từ trên núi xuống.
- Thì sao?
- Một ngày nào đó anh sẽ nói cho em biết.
- Anh đang làm gì khi em đang nhìn vào nhà anh lúc chiều thế?
Emlyn mỉm cười:
- Anh đang làm một con thú. Cái đuôi của nó bị gãy, cho nên anh mới phải đến cửa hàng mua hộp keo.
- Anh làm con gì thế?
- Không quan trọng. Chỉ là một con vật thôi. Về chuyện con Fly, anh đã để dành được một ít tiền, và anh nghĩ cha anh sẽ cho anh mượn một số tiền còn thiếu. Thứ Hai anh sẽ cho em biết. Hứa với anh là em sẽ không để nhà em bán con Fly cho đến lúc đó nhé!
Không bao giờ nghĩ mình sẽ nuốt lời, Nia nói:
- Em hứa!
- Cám ơn em.
Emlyn đưa dây buộc con Fly qua cho Nia rồi quay về. Nia bỗng nhớ ra một chuyện luôn làm cô thắc mắc. Cô hỏi:
- Emlyn, thế còn mẹ của anh?
Cậu ngừng lại và, vẫn quay lưng lại với cô, đứng im một lúc. Nia nghĩ cậu sẽ không trả lời, và cô ước gì mình đã không hỏi câu hỏi đó.
Nhưng rồi Emlyn quay lại. Mắt dõi nhìn theo những đám mây xa xôi ở phía đằng sau lưng Nia, cậu nói:
- Mẹ anh à? Bà ở trên mặt trăng.
Và rồi cậu chạy vụt lên đồi, chỉ dừng lại khi Nia không thể chạm đến cậu, dù chỉ bằng một câu nói.
Nia không thể la lên, “Đó không phải là sự thật!”, vì cô biết với Emlyn, mọi thứ đều có thể là sự thật.
Cô bắt đầu đi ngược theo con đường vắng vẻ, vừa đi vừa ngó nhìn vào bên trong những con hẻm, đằng sau những hàng cây, những hộp thư và một buồng điện thoại công cộng. Nhưng đôi giày đính sao vẫn mất tích.
Chiếc Land Rover của ông Ivor Griffiths đang đỗ ở bên ngoài căn nhà số 6, và Nia hy vọng sự có mặt của ông sẽ giúp cha mẹ cô không chú ý khi cô lẻn vào trong nhà.
Nhưng mọi chuyện không như cô mong đợi. Mẹ cô đã đứng đợi sẵn ngoài hành lang, mặt bà trắng bệch và giận dữ, bộ đầm bầu xinh đẹp của bà dính đầy bụi. Bà trách:
- Xém chút nữa là mẹ đã phải gọi cảnh sát. Nerys đã ra ngoài kiếm con và tìm thấy đôi giày đẹp nhất của mẹ trong rãnh nước.
Nia nói nhỏ:
- Nhưng giờ mẹ đâu có mang chúng nữa.
Bà Lloyd giậm chân giận dữ:
- Vấn đề không phải nằm ở đó.
Bước ra từ nhà bếp, ông Lloyd lầm bầm:
- Chuyện gì vậy? Đóng cửa lại đi, gió lạnh thổi cả vào trong nhà đây này!
Theo sau ông là ông Ivor Griffiths và ba cậu bé mặt còn dính mứt, háo hức chờ xem Nia bị rầy la như thế nào.
Bị giam hãm trong hành lang tối om, con Fly bắt đầu gầm gừ. Ông Lloyd nắm lấy dây buộc nó và than:
- Trời ạ, con mặc cái gì thế? Rốt cuộc thì con đi đâu mà ăn mặc cứ y như một... một cái bánh kem thế hả?
Iolo và hai ông anh sinh đọi của nó khúc khích cười, nhưng Nia ngẩng cao đầu và nói:
- Con ăn mặc như thế này thì đâu có gì xấu chứ. Cha của anh Emlyn Llewelyn cũng khen con dễ thương mà.
- Cái gì? Đừng nói với cha là con đã ở đó chứ?
- Bộ đồ này đẹp mà!
Gần như cùng một lúc, cha mẹ cô và cả ông Ivor Griffiths bắt đầu bồn chồn nói nhỏ với nhau. Nia có thể nhận ra họ đang bối rối. Họ không muốn làm cô lo lắng, tuy nhiên, thái độ che giấu của họ còn đáng sợ hơn nhiều. Mẹ cô nhẹ nhàng gỡ cái nón đỏ và chuỗi hạt ra, rồi giúp cô tháo cái thắt lưng bằng vỏ sò. Vừa làm, bà vừa thầm thì:
- Con gái yêu của mẹ, đừng đến đó nữa nhé! Mẹ nói vậy chỉ vì muốn tốt cho con thôi. Hứa cới mẹ đi!
Nia gật đầu. Cô đang lạnh run lên, và cái mũi cô đang ngọ nguậy vì cô không hiểu chuyện gì làm cha mẹ lo lắng, tuy nhiên cô cẩn thận không hứa ra miệng. Cô biết rằng dù họ có nói gì, cô vẫn sẽ đến nhà nguyện.
Với một giọng nói đầy vẻ trầm trọng, ông Griffiths cũng khuyên:
- Cháu nên nghe lời mẹ cháu đi!
Cho rằng sự im lặng của Nia có nghĩa là sự đồng ý, cha Nia và ông Griffiths rút lui và trong bếp. Con Fly và lũ con trai cũng bị lùa vào bếp luôn.
Nia bước ra khỏi bộ áo đầm tím và mẹ cô cúi xuống nhặt nó lên cùng với chuỗi hạt và cái thắt lưng. Bà nói:
- Mẹ sẽ đem cất mấy thứ này đi. Và mẹ không muốn con mặc lại chúng nữa.
Cảm thấy mất hết tinh thần, Nia nói:
- Mặc trong nhà cũng không được sao?
- Không, cha con không thích đâu.
- Nhưng mà mẹ...
Bà Lloyd tuyên bố dứt khoát:
- Mẹ sẽ cất chúng đi. Con không được phép trưng diện một thời gian.
Và bà bê mớ đồ lấp lánh của mình đi lên lầu.
Nia hoảng loạn chạy theo mẹ, nhảy hai bậc thang cùng một lúc. Cô la lên:
- Mẹ mang chúng đi đâu vậy? Lỡ con cần chúng thì sao?
- Không, con sẽ không cần đến chúng.
Mẹ đã đi trước Nia quá xa. Bà đang đi trên cái cầu thang hẹp dẫn lên tầng ba, nơi đặt phòng ngủ của bà. Bà bảo cô:
- Đi rửa tay và vào bếp uống phần trà của con đi!
Tiếng cánh cửa đóng sầm trên lầu.
Còn lại một mình trên đầu cầu thang, Nia bất lực nắm chặt tay lại và rên rỉ;
- Ôi! Ôi! Ôi!
Alun bước ra khỏi phòng của cậu, theo sau là Gwyn Griffiths. Với vẻ thông cảm, cậu hỏi:
- Em có bị mắng không?
- Một chút!
Vừa nói, cô vừa ngạc nhiên nhìn Gwyn Griffiths. Cô không nghĩ là sẽ gặp lại cậu sớm như vậy sau khi dọn nhà khỏi Ty Llyr.
Như hiểu câu hỏi ẩn trong cái nhìn của Nia, Gwyn nói:
- Anh đến cùng cha để phụ giúp chuyện tháo dỡ hành lý. Cả những chuyện khác nữa nếu cần.
Nia không tin cậu. Tuy rất lo lắng, cô vẫn nhận ra không khí bí ẩn giữa Alun và Gwyn. Chắc chắn Gwyn đến gặp Alun để nói về một chuyện gì đó quan trọng, và khá bí mật.
Alun bảo:
- Gwyn có mang theo một cái bánh do mẹ cậu ấy làm. Ngon lắm đó! em đi ăn đi!
Nia không để món bánh đánh lạc hướng. Một chuyện gì đó không bình thường đã xảy ra. Trông Gwyn có vẻ rất căng thẳng. Cô nói:
- Đi xuống với em nhé!
Alun định từ chối, tuy nhiên Gwyn đã huých nhẹ cậu và nói:
- Tụi mình uống trà rồi, nhưng muốn dùng thêm một tí nữa cũng được mà.
Và cậu dẫn đường xuống lầu.
Nerys và Catrin đang rửa chén khi họ bước vào bếp. Những bát đĩa bằng sành đã được tháo dỡ, tuy nhiên vẫn chưa được cất vào tủ mà tạm thời nằm thành từng chồng ở xung quanh phòng. Nerys nói:
- Em không xứng được ăn bánh, Nia Llyod. Em có biết mình gây ra rắc rối như thế nào hôm nay không? Mọi người đều bận rộn cả, thế mà lại phải đi kiếm em.
Cặp sinh đôi bắt đầu hát bài hát quen thuộc:
- Nia người-không-thể-làm-chẳng-cái-gì! Nia...
Ông Lloyd can thiệp:
- Nào, nào, các con, dù gì thì chuyện cũng đã qua rồi. Các cậu bé xuống ăn thêm à? Vậy ngồi xuống đi. Chúa ơi, vợ anh đã nướng cho tụi này một cái bánh khổng lồ đấy, anh Ivor.
Ông Griffiths vốn là một người ít nói, tuy nhiên ông lại không bao giờ tiếc lời khi nói về tài năng của vợ. Ông đồng ý:
- Ừ, cô ấy là thế. Một đầu bếp tuyệt vời! Glenys có thể nấu mọi thứ mà không bao giờ thất bại. Cô ấy còn đoạt giải trong kỳ thi của Pendewi hàng năm nữa.
Ông Lloyd lặp lại:
- Hàng năm cơ đấy.
Đặt một miếng bánh lớn lên đĩa của Nia, Catrin, người luôn trung thành với mẹ mình, lên tiếng:
- Mẹ cháu cũng là một đầu bếp tuyệt vời. Chỉ là bà phải luôn dọn dẹp suốt ngày nên không có cơ hội dọn dẹp thôi.
Và cô hỏi Nia:
- Em mặc có mỗi cái áo sơ mi thế này thôi à, Nia? Không lạnh sao? Tay em xanh ngắt rồi kìa.
Nia lắc đầu, miệng cô đầy bánh. Đúng là cô đang lạnh cóng, tuy nhiên hiện giờ đối với cô, báh quan trọng hơn áo len đan nhiều.
Ông Lloyd càu nhàu:
- Thời tiết hôm nay thế nào ấy, ban ngày rõ ràng trời rất nóng, thế mà... chắc sẽ có sương mù tối nay.
Nếu không phải Nia đang bận nhìn xem phần bánh của Alun có lớn hơn phần bánh của mình hay không, có lẽ cô đã không thấy được cái vẻ mặt của anh. Cô đã nhìn thấy anh nhíu nhẹ lông mày rồi liếc nhìn Gwyn, và rồi cô thình lình nhớ ra đợt khí lạnh khủng khiếp gần hai năm trước đây, chỉ mấy ngày sau khi Gwyn phóng ngang qua Ty Llyr và hô to rằng cậu là một phù thủy. Dĩ nhiên không ai tin cậu, thậm chí Alun cũng có một thời gian không nói chuyện với cậu. và rồi mọi thứ bỗng trở nên bất ổn. Một cơn bảo kinh hoàng bỗng từ đâu ập đến. Những con cừu bị chết, và Alun bị lạc trên núi – biến mất trong một đám mây tuyết mà không ai có thể vượt qua. Mọi người bảo nó là một hiện tượng kỳ quái, tuy nhiên họ không nói nhiều về nó. Sau khi Alun được tìm thấy, cậu đã tin Gwyn. Nhưng Nia thì khác. Cô đã tin Gwyn ngay từ đầu, và vẫn luôn tin cậu. Khi cô nhìn Gwyn, cô có thể cảm thấy sự kích động, nửa sợ hãi, nửa ao ước của cậu, và cô biết chuyện đó sẽ xảy ra lần nữa. Và sẽ xảy ra rất sớm thôi.
Cô tươi cười khoe:
- Anh Gwyn, em đã gặp em họ của anh hôm nay đấy.
Gwyn nhíu mày nhìn vào đĩa của mình và hỏi:
- Em họ? Ai cơ?
- Anh Emlyn Llewelyn đấy.
Gwyn nhìn cha mình. Ông cũng nhìn cậu chằm chằm. Cậu hỏi:
- Ai nói cậu ấy là em họ của anh?
- Chú Llewelyn.
Alun nói với vẻ buộc tội:
- Gặp Emlyn thì có gì đặc biệt chứ? Cậu ấy cũng sống ở đây mà.
Nia có cảm giác anh mình đang cố bênh vực cho Gwyn. Cô nói:
- Em chỉ nghĩ là...
Trước khi cô kịp nói hết câu, bà Lloyd đã gọi vọng vào từ hành lang:
- Đến giờ tắm rồi Iolo! Đi thôi con!
Bà xộc vào bếp, trên tay ôm một đống đồ sạch. Iolo bắt đầu phàn nàn như mọi khi:
- Tại sao con cứ phải tắm trước?
Và như mọi khi, ai cậu anh sinh đôi của nó bắt đầu hát:
- Mày là đứa nhỏ nhất! Mày là đứa nhỏ nhất!
Catrin can thiệp:
- Tưởng tượng thử xem Iolo, em sẽ là người vinh dự đầu tiên được tắm ở bồn tắm mới đấy.
Câu nói của cô có hiệu lực tức thì. Cặp sinh đôi lập tức đổi giọng:
- Tụi con vào tắm cung được không mẹ?
Và cả hai chạy vụt theo Iolo và bà Lloyd. Căn phòng lặp tức rộng hơn một chút.
Ông Griffiths cũng đứng dậy. Vỗ vai Gwyn, ông bảo:
- Chúng ta cũng nên về thôi, Gwyn. Còn phải cho mấy con vật ở nhà ăn nữa đấy.
Ông Lloyd nói:
- Để tôi đi lấy con chó.
Nia không nghĩ gì về câu nói đó của cha mình cho đến khi cô nghe tiếng con Fly sủa ăng ẳng. Cô bật dậy khỏi ghế và hỏi:
- Chó? Chú định lấy con Fly của cháu à?
Ông Griffiths nói:
- Nó là một con chó tốt. Và nó không thể sống thoải mái ở đây. Nó ở nhà chú sẽ tốt hơn.
Nia chạy ra hành lang:
- Không! Không! Cha không nói gì cả. Sao cha không nói cho con?
Cha cô sốt ruột hỏi:
- Bữa nay con bị sao vậy?
Con Fly đang ngồi bên cạnh cửa, sẳn sàng để đi. Nhìn nó gọn gàng và đầy cảnh giác, như thể ai đó sắp đi đến một ngôi trường mới.
Ông Lloyd tiếp tục nói:
- Chú Griffiths đã đồng ý nhận nuôi nó nếu cha không tìm được ai muốn mua. Con không thấy sao, nó không thể ở đây với chúng ta. Không cừu, không đồng cỏ, nó rất tội nghiệp!
- Nhưng con đã tìm được người mua nó rồi! Con đã tìm được rồi!
- Là ai?
- Anh Emlyn Llewelyn!
- Đừng có ngớ ngẩn như thế, Nia! Fly là một con chó chăn cừu, và là một con chó lành nghề. Nó cần có những con cừu và một trang trại.
Nia bật khóc:
- Nhưng con đã hứa với anh ấy! Con đã hứa rồi! Con không thể nuốt lời được, anh ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho con.
Qua làn nước mắt, cô thấy cha mình đang đưa sợi dây buộc con Fly cho ông Griffiths, thấy cánh cửa mở ra, và thấy ông cùng con chó bước ra ngoài.
Lo lắng khi thấy Nia bật khóc, Gwyn quay lại và an ủi cô:
- Em có thể đến thăm nó mà.
Nia gắt lên:
- Em không phải là người duy nhất muốn gặp nó.
Đối với cô, không phải là cánh cửa màu đen mà là cánh cửa màu xanh dương với những bông hoa vàng óng đang đóng lại trước mặt. Làm sao cô có thể quay lại đó bây giờ? Họ sẽ không cần đến cô nếu không có những chuỗi hạt và cái áo đầm tím. Họ sẽ không cần đến cô nếu không có con Fly.
Cô khóc nức nở với cánh cửa đóng kín, tuy nhiên lời cô nói lại dành cho gia đình mình.
- Mọi thứ mất hết rồi. Con chẳng còn gì cả! Không còn gì cả! Không còn gì cả!
Từ đầu cầu thang, mẹ an ủi cô:
- Không phải vậy đâu con yêu! Con còn có gia đình, và cả một ngôi nhà mới nữa mà!
Mẹ cô đã không hiểu!