Số lần đọc/download: 247 / 6
Cập nhật: 2019-12-06 08:58:20 +0700
Chương 2 - Maruxia Đã Không Vâng Lời Bà Như Thế Nào?
C
ó hai chị em gái là Maruxia và Sura. Maruxia bảy tuổi rưỡi, còn Sura - mới có năm tuổi. Một hôm, chúng ngồi bên cửa sổ và đang tô má cho búp bê. Bất chợt bà bước vào phòng và nói:
– Gì thế, các cô bé ơi, bố sắp đi làm về rồi, mẹ cũng sắp về rồi, cũng chẳng múc súp ra làm gì vội. Bà phải chạy ra cửa hàng có chút việc, các cháu ở nhà nhé. Được không nào?
Maruxia im lặng không trả lời, còn Sura thì lanh chanh:
– Vâng ạ, nhưng bất thình lình nhỡ cháy nhà thì sao hả bà?
– Khiếp khủng quá – bà cáu – Ở đâu ra mà cháy? Các cháu không được sán lại bếp lò đấy thì chẳng cháy được đâu.
– Nhưng nếu bọn cướp ập vào thì sao? Sura lại hỏi.
– Thì các cháu tuyệt đối không được mở cửa cho bọn chúng vào – bà trả lời – Các cháu sẽ hỏi: “Ai đấy?” – và không được mở cửa. Thôi, bà tạm biệt các cháu nhé.
Rồi bà đi khỏi.
– Vâng ạ - Sura trả lời – Từ giờ trở đi chúng ta sẽ là chủ nhà! Thôi, vứt việc tô má cho búp bê đi, chị Maruxia ơi - tốt hơn nhất là chúng ta đi tìm kẹo trong tủ. Mọi người đi hết rồi.
– Em đừng có quấy rầy chị - Maruxia nói.
Sura thở dài và một mình tiến về chỗ chiếc tủ, nhưng bé chưa tới nơi. Bỗng đâu đó như ở cầu thang có tiếng mèo kêu meo meo rầu rĩ. Sura thậm chí run lên vì mừng, bé hét lên:
– Chị Maruxia ơi, có con mèo đang đòi vào với chúng ta kìa.
– Thôi đi, đừng quấy chị nữa – Maruxia một lần nữa lại càu nhàu.
Maruxia vốn dĩ là cô bé bướng bỉnh. Khi bé đã bắt tay vào việc gì đó thì không cớ gì mà vứt nó đi cả.
– Em kéo nó vào nhà nhé.
– Nhưng chỉ thử thôi đấy – Maruxia nói. Nhỡ đây là mèo hoang. Nó sẽ cào tất cả chúng ta cho mà coi.
– Nó chắc chắn không phải mèo hoang đâu – Sura trả lời và lẻn ra gian ngoài.
Con mèo đang khóc ở đâu đó, rất gần sau cánh cửa.
– Kis, kis, kis – Sura gọi nó.
“Meo, meo! ” – mèo âu yếm trả lời.
– Mèo muốn đến chỗ các chị ư? Phải không mèo bé bỏng ơi? – Sura hỏi.
“Meo, meo, meo” – mèo lại trìu mến trả lời.
– Được rồi, có ngay đây – Sura nói và bắt đầu mở khoá cửa.
– Sura! – Maruxia nghiêm khắc quát – cô nhỏm dậy – nhưng cô không bước ra gian ngoài. Cô lại vội vã tô má cho búp bê. Còn Sura suốt thời gian loay hoay với cái ổ khoá, rồi bé nhảy tót ra sân.
Con mèo nhìn thấy Sura, nó tròn xoe mắt và lập tức phi mười bậc thang lên phía trên, cứ như người mở cửa không phải là bé Sura nhỏ nhắn mà một người khổng lồ đáng sợ.
– Sao thế mèo ơi? – Sura ngạc nhiên.
Nghe thấy tiếng Sura, mèo phi tiếp thêm mười lăm bậc nữa, cứ như đó không phải giọng cô bé mà là súng nổ không bằng.
– Mèo ơi, mày chạy đâu đấy? Sura nói hết sức khẽ khàng và dịu dàng – Chị đây mà, Sura đây mà, người mà vừa nói chuyện với mày từ sau cánh cửa đấy.
Mèo nhón chân, thận trọng, thận trọng, nó đi lên cầu thang, không nhảy nữa, liếc nhìn Sura.
Một con mèo dễ thương quá! Con mèo màu tro, cả người nó bị dây bẩn bởi mạng nhện và bụi ở trong góc. Cần phải tranh thủ tắm cho nó trong chậu rửa bát trong lúc bà chưa kịp về. Một bên tai của nó bị sứt. Có lẽ nên bôi cho nó ít cồn I-ốt mới được. Chao ôi, nó mới gầy còm làm sao! Có lẽ đây là con mèo gầy nhất trên thế gian này mất Khi cô bé chỉ còn cách con mèo ba bước chân, mèo không trừng mắt lên như điên nữa mà ngó lơ thăm dò. Đúng còn hai bậc nữa thôi là Sura có thể vuốt ve nó được. Bỗng cánh cửa căn hộ nhà Sura đóng sầm một cái. Con mèo một lần nữa, giống hệt mèo hoang, nó giương mắt, nhảy phốc lên trên, rồi lập tức biến mất, như thể không hề vừa có nó ở đây. Sura suýt nữa thì khóc. Bé quay lại. Đứng trước cửa ra vào đang đóng là một Maruxia nghiêm nghị, nhìn trông rõ khiếp.
– Sura đấy ư – Maruxia nói
– Dạ - Sura đáp lại.
– Tốt lắm! Maruxia nghiêm khắc nói, điệu bộ hệt như mẹ cô lúc đang rất bực mình. Hay thật, lớn rồi, vậy mà còn chạy nhăng nhít ra khỏi nhà như em bé còn đang bú. Về mau!
Cô chạy lên cầu thang, túm vai Sura, triệu Sura xuống, lôi về nhà. Cô kéo nắm đấm cửa nhưng cánh cửa không mở. Cô kéo một lần nữa, sau đó lấy hết sức giật tay nắm – nhưng tất cả vô ích - cửa vẫn không mở.
– Chúng ta bị sập cửa rồi – Maruxia khóc oà lên – chúng ta khoá nó mất rồi.
– Khoá đâu nào – Sura thì thào.
– Cửa bị khoá rồi - Chị vô tình sập cửa lại – bây giờ chúng ta đành ở lại ngoài cầu thang. Sura ngẫm nghĩ một lát rồi tự dưng cũng gào tướng lên, còn to hơn cả chị Maruxia Lúc đó Maruxia lập tức an ủi em. Cô giống hệt như mẹ, âu yếm ôm lấy Sura và nói với bé:
– Thôi, thôi nào! Không sao, không sao đâu! Chị sẽ ở đây với em …Chị đây mà…
– Vậy chúng ta sẽ phải làm gì bây giờ?
– Không sao, không sao đâu. Bà sẽ về ngay bây giờ. Hiện mới đang mùa thu, chưa phải đông. Chị em mình không bị chết cóng đâu mà sợ.
Maruxia cúi xuống và chùi mũi bằng gấu váy. Sau đó cô chùi luôn cho Sura, cũng bằng gấu váy Khăn mùi xoa thì đang ở rất xa – sau cánh cửa, trong phòng bị đóng mất rồi. Trên từng khu sân đèn đã bật sáng. Vẫn là chỗ quen thuộc: vài lần ngay tại chính cầu thang này các cô bé chạy lên, chạy xuống. Nhưng lúc này cầu thang đâu có vậy, chẳng giống mọi khi tý nào. Nếu nói một câu - tiếng xôn xao, ồn ào vọng lên, vọng xuống. Có cái gì đó kêu rí rách và chít chít trong tường. Cái chính, thật kinh khủng nếu đứng ở chỗ cầu thang này mà lại không bành tô, không mũ đội, và chẳng có gì che chắn cả.
Sura bỗng nhớ con búp bê Nhiuka lúc này đang nằm trong nhà, trên bậu cửa sổ. Có một mình. Trong căn hộ trống vắng. Không có ai ở đó cả! Sura nhớ lại.
– Nào, thôi nào! – Maruxia khẽ kêu lên - Chị đây…Các chị đây rồi…
Maruxia chưa nói xong thì cái gì đó đã xảy ra, thật kinh khủng. Từ căn hộ phía trên, hình như là tầng sáu, có con chó tên là Am đang chạy ra cầu thang. Am là con chó nhỏ - kích thước chỉ to hơn con mèo to một chút, bộ lông của nó màu hung, mặt nhỏ. Trên mặt mọc những sợi ria rậm trông mới dễ sợ làm sao, y như của người ấy. Con chó này ghét lũ trẻ con kinh khủng. Khi các cô bé tụ tập đi dạo, việc đầu tiên bà phải ngó ra cầu thang xem có con Am ở đó hay không. Rồi sau đó nếu như đường yên ắng thì các cô bé mới dám bước ra.
Nhưng rồi điều gì đã xảy ra khi các cô bé giáp mặt con chó đáng sợ? Con Am làm ầm ĩ loạn lên, như thể bom nổ. Nó sủa, nó nhảy, nó quay tít và kêu ăng ẳng, đến bà cũng phải xoay tít như trẻ con, bà giậm chân, che chắn cho các cô bé. Cảm tưởng nếu như không có bà can đảm như vậy thì con Am đã xé tan xác Maruxia và Sura thành từng mảnh rồi. Hiện giờ con Am đang đứng ở chỗ chiếu nghỉ. Nhưng các cô bé chỉ có một mình. Chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Sura tiến về phía cửa, tuyệt vọng bấm chuông căn hộ trống vắng của mình. Còn Maruxia tiến lên phía trước vài bước rồi dừng lại.
– Không phải sợ, Sura! – Maruxia khẽ thì thào - Chị đây mà!
Con Am, rõ ràng chưa đánh hơi thấy các cô bé. Nó không vội đi xuống. Nó thở phì phò rõ to rồi khìn khịt đánh hơi được cái gì đó, nó chạy thốc lên sân trên.
Bỗng có cái gì đó nổ vang và kêu xèo xèo. Con mèo lập tức nhảy phốc xuống dưới cầu thang bằng những bước dài. Theo sau là con Am đáng sợ. Con Am muốn tiến tới chỗ mèo, nhưng lập tức nó dừng lại. Nó nhìn thấy các cô bé. Nó cuống quýt cả lên.
Làm gì bây giờ? Tiến đến ai? Tới chỗ con mèo? Hay tới chỗ Maruxia và Sura? Bất chợt con mèo gầm gừ, nhảy phốc ra phía sau lưng con Am. Con Am la lên. Và bọn chúng quật nhau lăn lộn dọc chỗ chiếu nghỉ. Sura đi xuống dưới cầu thang. Maruxia lần theo bé.
– Em đưa tay đây! Ngã đấy! – Maruxia kêu lên nhưng Sura không nghe thấy. Phía trên, hai kẻ thù đang cắn xé nhau, kêu meo meo, gầm ré, rống rít dữ dội. Còn hai cô bé thì chạy xuống dưới. Chúng chạy, không dừng lại, như thể bị sa vào chốn nào đó hoàn toàn xa lạ. Đã hết cầu thang. Nhưng vẫn tại chỗ cánh cửa làm bằng gỗ phong, nơi dẫn ra sân ngoài, trước mặt các cô bé giờ đây lại là một cánh cửa hoàn toàn khác, bằng sắt và cao lớn. Cái gì thế này? Các em lạc vào đâu thế này?
Maruxia kéo cửa về phía mình. Cánh cửa mở ra. Các cô bé lao về phía trước. Nhưng không phải là căn phòng. Một hành lang dài, cao và hẹp. Nền bằng đá. Trần thì không như ở nhà, không phẳng mà cong, giống như dưới cái cổng ấy. Trên trần chỉ có mỗi ngọn đèn nhỏ lờ mờ, phủ đầy bụi và bồ hóng y như bó len buông xuống. Có cái gì đó kêu ầm ầm suốt – nhưng không tài nào nhận ra vọng từ đâu. Phía sâu trong phòng, trên tường có gắn cái gì tròn tròn - bếp không ra bếp, máy không phải máy.
– Đây là chiếc đầu tầu phải không chị Maruxia? - Sura thầm thì hỏi.
Maruxia không trả lời. Bỗng tiếng ầm ầm ngưng bặt. Xung quanh trở nên im ắng, im như thể chỉ còn cái gì vẳng trong tai, các cô bé nghe thấy tiếng ai đó đang húng hắng ho.
– Ai đấy? Sura lên tiếng? Ai ở đó đấy?
– Còn các người là ai? Là ai vậy? Từ trong bóng tối có giọng nào đó hỏi lại. Cái gì thế này? Các cô bé nắm chặt lấy tay nhau.