Americans like fat books and thin women.

Russell Baker

 
 
 
 
 
Tác giả: Jennifer Ashley
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-08-05 10:51:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
eth nhìn xuống chiếc bát, chiếc váy tối màu của cô trải rộng khi cô quỳ xuống.”Ôi, Ian.” Tiếng thở của cô trở thành một tiếng thổn thức.”Ian, em rất rất xin lỗi.”
Ian vẫn bất động bên cạnh cô, đôi giày bóng loáng của anh cách váy cô 1 inch. Bàn tay to lớn của anh cong lại áp vào chiếc váy kẻ sọc xanh lá và xanh biển của mình, một dấu hiệu không lời cho nỗi đau của anh.
Beth với tay đến chỗ những mảnh vỡ, những giọt nước mắt ngập đập trong đôi mắt cô. Cô đã làm cái gì vậy? Cô đã làm cái gì vậy?
Cô thấy đầu gối Ian quỳ xuống bên cạnh mình, hai bàn tay anh nhẹ nhàng nâng tay cô lên khỏi những mảnh vỡ.” Em sẽ làm mình đứt tay đấy.”
Giọng nói của anh bình thản, gần như đều đều. Cái nhìn của Ian cố định trên những gì còn lại của chiếc bát, đôi mắt màu rượu whiskey của anh nắm giữ mọi mảnh vụn, mặc dù anh biết chính xác vị trí mỗi một mảnh khít với nhau.
“Chúng ta có thể gắn lại chiếc bát,” Beth nói nhanh.”Em sẽ bảo Curry kiếm một ít keo, và chúng ta có thể gắn những mảnh vỡ lại với nhau.”
“Không.” Ian nắm lấy tay Beth.
“Nhưng chúng ta có thể thử.”
Ian cuối cùng nhìn Beth, cái nhìn chằm chằm đầy mê hoặc của anh bắt gặp cái nhìn của cô trong một khoảng khắc ngắn ngủi trước khi nó lại trượt đi.” Không, Beth của anh. Chiếc bát sẽ không giống như cũ.”
Những giọt nước mắt lăn xuống gò má Beth, và cô lại chạm vào những mảnh vỡ. Cô thu nhặt chúng lại, dán chúng lại với nhau, cố gắng để tìm lại vẻ đẹp của nó.
Một vết cắt làm cô giật mình. Ian nâng tay cô lên và hôn lên vết máu trên ngón tay cái của cô.
“Ở yên đây,” anh lặng lẽ nói.
Anh đứng lên, đôi giày da phát ra tiếng kêu kít kít, và đi nhanh ra khỏi phòng.Beth chờ đợi, những giọt nước mắt rơi nhiều hơn nữa, và cô đưa ngón tay cái của mình vào trong miệng để ngăn máu cháy.
Cô không thể tin rằng mình đã làm chuyện này, hủy hoại thứ mà Ian đã muốn rất nhiều,đã khổ cực để tìm ra. Anh cuối cùng đã có được cái mình mong muốn, và Beth đã phá vỡ nó.
Cô phải gắn lại nó. Cô phải làm. Nếu cô không thể phục hồi lại chiếc bát, cô có thể tìm một cái khác. Quý ông người Nga có thể có một cái tương tự, hoặc là biết ai đó có nó. Cô cần sự giúp đỡ - và cô biết Mackenzie nào mà cô có thể nhờ giúp đỡ. Hart có thể xoay chuyển được cả thế giới và bỏ nó vào túi mình nếu anh thực sự muốn vậy, và Beth sẽ giải thích điều khiến anh thực sự muốn làm vậy. Đây là vì Ian.
Ian quay trở lại, mang theo một cây chổi và một cái mo hót rác. Anh đưa ta mình ra để giữ Beth khi cô cố gắng đứng dậy, sau đó Lord Ian Mackenzie, người em trai nhỏ tuổi nhất của công tước Kilmorgan, quét những mảnh xứ nhỏ thành một đống và đẩy chúng vào trong mo hót rác.
“Cái quái quỷ gì vậy?”Curry chạy vào trong phòng, thấy Ian sau đó là Beth ở trên sàn.
“Phu nhân, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Cậu hỏi đó là dành cho Beth, bởi vì Curry biết rằng nếu Ian không chọn lựa trả lời, thì anh sẽ không trả lời.
“Tôi đã làm vỡ cái bát,” Beth nói một cách khổ sở.
Ian mang chổi và mo hót rác đến cho Curry.” Hãy ném những mảnh vỡ này đi.”
“Chỉ như vậy thôi ạ?” Curry nói nhỏ.” Ném những mảnh vớ này đi?”
Ian trao cho cậu một cái nhìn thiếu kiên nhẫn, nhét chiếc chổi và mo hót rác vào trong tay Curry, và quay ra mở cửa.
“Anh đang đi đâu vậy?” Beth gọi theo sau anh.
Ian liếc nhìn lại Beth nhưng không nhìn vào mắt cô.” Jamie và Belle sẽ thức dậy từ giấc ngủ trưa trong vòng 5 phút nữa.”
Bởi vì Ian biết rõ thói quen của con trai và con gái anh, và chưa bao giờ để bất cứ ai thay đổi chúng, anh luôn đúng.
Beth không dịu bớt đi.”Hãy nói với chúng là em sẽ lên ngay,” cô nói.
Ian gật đầu và bỏ đi.
Beth đứng dậy, nhặt một mảnh sứ ra khỏi váy mình.
Curry nhìn chằm chằm vào cô, tròn mắt, vẫn cầm chiếc mo hót rác trong tay.” Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tôi không biết. Chiếc bát trượt ra khỏi tay tôi.”Beth thả những mảnh sứ cuối cùng vào trong mo hót rác,cô thở một cách đau đớn khi nói.” Ôi, Curry, tôi cảm thấy rất kinh khủng.”
“Không, phu nhân, ý tôi muốn nói là, ngài ấy đã làm gì?”
“Anh ấy … tìm một chiếc chổi và quét những mảnh vỡ lại.Nhưng tôi có thể thấy anh ấy rất buồn.”
“Đó là tất cả ư?”
“Tôi không nói đó là tất cả mọi chuyện.Anh ấy thấy khó khăn khi nhìn vào tôi, và tôi biết là tôi đã làm tổn thương anh ấy.Anh ấy đã muốn cái bát đó rất nhiều.”
Curry quay đi, đặt chiếc mo hót rác bên cạnh chiếc hộp để mở, và dựng cái chổi tựa vào bàn.”Trước đây ngài ấy cũng đã làm vỡ một cái bát,”cậu nói bằng một giọng chầm chậm,”khoảng một năm trước khi ngài ấy gặp phu nhân.Chuyện đó thật kinh khủng, phu nhân ạ.Tiếng la hét giống như …tôi chưa bao giờ nghe thấy một âm thanh như thế thoát ra từ một con người.Tôi, Lord Mac và Cameron đã cố giữ để ngài ấy không tự làm đau mình.Đức ngài không có cuộc vận động tranh cử nào vào khi ấy – nhưng đức ngài đã quay trở về từ bất cứ nơi nào để làm Lord Ian bình tĩnh lại.Những ngày đó trở lên yên tĩnh, và không ai trong số chúng tôi chợp mắt được chút nào cả.”
Beth lắng nghe, băn khoăn lo lắng. Cô đã nhìn thấy Ian trong tình trạng anh gọi là ” sự rối trí” của anh, khi anh mất kiểm soát cơn giận của mình hay thực hiện một hành động hết lần này đến lần khác, liều lĩnh cố gắng làm cho bất cứ cảm xúc nào đã xảy ra ổn định lại. Nhưng anh đã không còn làm điều đó trong nhiều năm rồi, không kể từ đám cưới của họ trong căn nhà ấm cúng cách đây không xa. Cuộc sống gia đình của Beth cho đến nay không có gì là thiếu hạnh phúc cả.
Ian đã làm tan vỡ trái tim Beth từ cái đêm cô gặp anh, khi anh giải thích rằng anh không có khả năng yêu, không biết yêu cảm thấy như thế nào.
Kể từ lúc anh chứng minh anh biết yêu như thế nào – anh đã chứng minh điều đó mỗi ngày.
“Ian đã làm khá tốt trong việc kiểm soát những cơn giận dữ của mình,” Beth nói, nhưng những lời nói thốt ra không được tin chắc như cô hi vọng vậy.” Đúng vậy, tất cả chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm, chúng tôi đã như vậy, biết rằng cô đang chăm sóc ngài ấy. Nhưng đây là một chiếc bát triều Minh.Có lẽ ngài ấy chỉ kìm nó lại.”
“Anh ấy không bao giờ cho phép mình rối trí khi ở trong phòng trẻ. Anh ấy không bao giờ làm bất cứ điều gì gây tổn hại đến lũ trẻ.” Niềm tin của cô giờ thì chắc chắn hơn.
“Nếu cô nhớ, ngài ấy không thực sự nói là ngài ấy sẽ đến phòng trẻ. Ngài ấy chỉ nói là những đứa trẻ đã hoàn thành xong giấc ngủ trưa của chúng thôi.”
Beth và Curry chia sẻ một cái nhìn lo lắng, sau đó cả hai người vội vã đi ra cửa.Dừng lại một chút, Curry lùi lại để cho Beth đi ra trước, sau đó họ vội vàng đi xuống đại sảnh và đi lên cầu thang dài đến chỗ phòng trẻ khổng lồ mà những đứa trẻ cùng chia sẻ khi gia đình tụ tập.
Bà vú Westlock, người tự coi mình có quyền trông coi những vú em còn lại,ngước nhìn một cách ngạc nhiên từ nhiệm vụ của mình khi Beth và Curry chạy vào trong căn phòng đầy nắng.
Ngồi gần một trong những cửa sổ mở rộng, Ian đang nâng Belle lên khỏi cũi của cô bé. Jamie hai tuổi rưỡi đã tiến về chỗ con ngựa gỗ to lớn mà thằng bé nhận được từ Cameron vào ngày sinh nhật hai tuổi của mình.
Ian đặt Belle lên sàn nhà và giữ đôi bàn tay nhỏ bé của cô bé trong khi cô bé bước một cách hăm hở về phía Beth.” Mama!” cô bé kêu lên một cách vui mừng. Ian bước một cách chậm chạm theo cô bé, đôi giày của anh đi cùng một lúc với đôi chân mũm mĩm của cô bé.
“Hãy nhìn con nè, Mama!” Jamie hét lên từ chỗ con ngựa.” Giống như bác Cam vậy!”
“Thật tuyệt, Jamie,” Beth nói.”Bác Cameron nói con có cái yên ngựa tuyệt vời.” Cô nâng Belle lên khi Belle thả tay Ian ra và vươn tay mình về phía mẹ.
Ian đặt tay anh lên lưng Belle, Ian luôn lo lắng rằng cô con gái nhỏ bé sẽ ngã.Beth ôm chặt cô bé, chứng minh rằng tối thiếu thì cô sẽ chắc chắn không đánh rơi món đồ quý giá này.
Ian bắt gặp tia nhìn chằm chằm của Beth và trao cho cô một cái nhìn chằm chằm hiếm hoi, mỉm cười một cách trọn vẹn. Không có nỗi đau nào còn rơi rớt lại trong đôi mắt của anh, chỉ có sự ấm áp mà anh thể hiện khi anh ở trong phòng trẻ. Như thế cái bát chưa bao giờ bị vỡ vậy.
“Vâng, Mr.Curry?” Vú Westlock hỏi khi Curry chần chừ đứng ở chỗ cửa.” Tôi có thể giúp gì cho cậu?”
“Cứ tiếp tục đi, Miss Westlock. Bà cứ tiếp tục tận hưởng sự hài lòng ở trong vương quốc của mình đi.”
Miss Westlock chỉ trao cho cậu một cái nhìn, nhưng Curry mỉm cười toe toét với Beth và đóng cửa lại.
Ian đi đến chỗ Jamie và bắt đầu cho cậu bé thấy làm thế nào để giữ dây cương ở giữa những ngón tay nhỏ bé của cậu.Jamie đã khá khỏe mạnh và cao lớn ở cái tuổi của mình. Trong tương lại cậu bé sẽ trở thành một Mackenzie cao lớn vượt trội.
Beth nâng niu Belle trong cánh tay mình và quan sát chồng cô trở nên say mê những đứa trẻ của mình. Cô hi vọng Curry sẽ mang những mảnh vỡ xuống cầu thang, nhưng cô lo lắng về chiếc bát và điều phải làm với nó sau đó.Có ít nhất là 20 người phòng dành cho người làm đang lắng nghe trong kinh hoàng và sau đó là ngạc nhiên khi Curry kể lại câu chuyện của mình. John Bellamy,với những ngón tay thô kệch của anh đang làm việc với một cây kim khâu để sửa đường chỉ của một trong những chiếc áo khoác cưỡi ngựa của Lord Mac,lắng nghe trong khi Curry nói với sự tinh nhanh thông thường bằng một thái độ rất kịch. Curry kết thúc bằng việc ném phịch cái bao của chiếc mo hót rác qua bàn, phần còn lại của chiếc bát nhà Minh rất đắt tiền.
“Phu nhân muốn gắn nó lại,” Curry kết thúc.” Vậy làm chuyện đó như thế nào đây?”
Những người hầu ở quanh bàn cúi người về phía trước, những cái mũ trắng và những cái đầu tóc sáng và sẫm màu cúi xuống khi bàn tay chạm vào những mảnh vỡ và bắt đầu phân loại.
Bellamy ngồi ở ngoài, bàn tay anh với những ngón tay phá vỡ sự hàn gắn không giỏi trong việc nâng những thứ tinh tế giống như những mảnh sứ. Một cây kim và một sợi chỉ là sự nhanh nhẹn nhất mà anh có thể có được. Anh thường nhờ một cô hầu gái giúp anh sửa hộ quần áo cho Lord Mac, nhưng có quá nhiều việc phải làm trong căn nhà vào dịp Giáng sinh nên anh không cảm thấy đúng đắn khi làm phiền họ.
Khi anh quan sát những người khác bắt đầu gắn những mảnh vỡ lại với nhau và tranh cãi về việc miếng đó ở đâu, anh lại nghĩ về quyết định thôi việc của mình.Lord Mac phải có một người giúp việc trẻ hơn, một người khéo léo giống như là Marcel, người hầu của công tước vậy, thay vì là một cựu võ sỹ quyền anh ốm yếu.
Phu nhân, vợ của Lord Mac giờ đang chăm sóc ngài rất tốt. Bellamy không còn cần nâng thân mình mềm oặt và say bí tỉ của Lord Mac, cởi áo cho ngài giống như một đứa trẻ, và đặt ngài ấy lên giường nữa.Bellamy đã gần bốn mươi tuổi rồi, và anh đã có quá nhiều trận chiến rồi. Anh đã làm việc cho một tên quản lý trận đánh lừa đảo, kẻ đã dàn xếp tất cả mọi trận đấu của Bellamy, nhưng điều đó không có nghĩa là những cú đấm không phải là thật.
Đã đến lúc anh phải thay đổi. Anh sẽ điều hành một quán rượu, hoặc là anh huấn luyện những võ sỹ trẻ tuổi và dạy họ làm thế nào để tránh phải làm việc cho những tên trộm.
Mặc dù vậy sẽ không dễ để nói với Lord Mac. Lòng tự ái của Lord Mac sẽ bị tổn thưởng, nhưng Bellamy biết rằng đức ngài không thực sự cần anh nữa.
Cảm thấy hơi buồn một chút, Bellamy để đồ may vá sang một bên và rời khỏi phòng, tìm lối cửa sau. Anh nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên của những người khác khi Curry giải thích rằng Lord Ian đã không có một chút bất thường nào khi chiếc bát bị vỡ, nhưng Bellamy không ngạc nhiên. Lord Ian đã trở thành một người đàn ông khác kể từ khi ngài ấy kết hôn với Mrs.Ackerley nhỏ bé.
Có một lý do khác mà Bellamy muốn ra đi. Anh thấy cô đơn.
Bên ngoài, trời đã tối và lạnh buốt. Mặt trời đã lặn, bóng đêm đang đến một cách nhanh chóng nơi phía bắc xa xôi này. Làn hơi thở mờ sương của Bellamy thoát ra ngoài, và chân anh kêu lạo xạo trên nền đất đóng băng. Giờ chưa có tuyết, nhưng tuyết sẽ rơi.
Anh đi bộ quanh góc phía nhà bếp, không có gió. Anh nghe thấy một tiếng thở hổn hển, nhìn thấy làn hơi thở mờ sương khác, và dừng lại. Một bọc quần áo thu lại dưới chân anh. Không phải là giẻ rách – người bên trong đã cuộn nhiều lớp lại như có thể để chống lại sự lạnh giá.
Một gương mặt bên trong cái mũ trùm đầu ngước lên nhìn Bellamy, sự khiếp sợ léo sáng trong đôi mắt cô khi cô ta nhận thấy chiều cao và khổ người của anh.
“Làm ơn,”cô nói.” Đừng bắt tôi phải đi. Chỉ cần một lúc nữa thôi, khi trời không có gió nữa.”
Giọng cô không lớn, nhưng cho biết cô ở đây ở cao nguyên Scotland này. Bellamy chưa từng nhìn thấy cô trước đây.
“Cô là ai?”
Giọng nói Bellamy phát ra cộc cằn và gai góc.Giọng khu Đông của anh không thể làm người khác yên tâm.
Người phụ nữ lưỡng lự, nhưng cô tỏ ra can đảm.” Tôi không là ai cả. Nhưng làm ơn, liệu anh có thể cho tôi một chút bánh mỳ trước khi tôi đi được không.”
Bellamy tiến tới chỗ cô. Cô lùi ra xa,như thể mong chờ một cú đánh, nhưng Bellamy đưa tay mình ra cho cô, mở lòng bàn tay ra.” Hãy đi cùng với tôi.”
Người phụ nữ bắt đầu bò dậy. “Không, tôi sẽ đi. Tôi biết ngài ấy là một công tước và tất cả mọi thứ. Tôi không bao giờ có ý định gây tốn hại gì cả.”
Bellamy tóm lấy cánh tay cô, kẹp chặt lại khi cô giật ra.”Đừng ngớ ngẩn thế,cô gái. Tôi muốn nói là cô cần vào trong và làm ấm mình.”
Cô ngước nhìn anh trong sự sợ hãi hơn nữa sau đó là sự cam chịu.Cô gái khốn khổ này chắc chắn không có được một lời nói tử tế trong một thời gian dài rồi, và khi cô có, cô có lẽ phải trả giá cho nó.
Bellamy cảm thấy một chút giận dữ với bất cứ ai đã khiến cô phải trả giá trong quá khứ. Chà, cô sẽ sớm hiểu ra rằng không phải tất cả đều ảm đảm. Anh dẫn cô vào hành lang đầy tiếng vang phía sau khu nhà bếp và đóng cửa lại chống lại bóng tối, lúc này tất cả suy nghĩ về việc nghi hưu bị đẩy sang một bên.
*** *** ***
Eleannos, nữ công tước Kilmorgan, nằm trong hơi ấm hạnh phúc trên giường của mình, trong khi chồng cô đặt một nụ hôn nhàn hạ khác lên vùng bụng căng phồng của cô.
Chuyện này đã trở thành một điều khó khăn vào những ngày này, khi cô chỉ có thể dậy một cách từ từ khi cần thiết và lại nằm lại. Và cô đã sử dụng sự cần thiệt rất thường xuyên vào những ngày này. Ba người em dâu của cô quả quyết rằng tình trạng này của cô là bình thường, nhưng Eleanor lại lo lắng.Cô đã 30 và đang có đứa con đầu lòng.Cô biết có nguy hiểm, và Hart cũng vậy.
Ngài công tước lại hôn cô, thêm vào một cú quét lưỡi. Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt của Hart vàng sẫm trong bóng tối.
“Em là tạo vật sinh đẹp nhất mà anh từng nhìn thấy,” anh nói bằng một giọng trầm và thấp.
8 tháng kết hôn đã không làm phai nhạt đi đam mê của Hart. Thực tế thì, cuộc hôn nhân của cô là niềm mong mỏi sâu kín mà anh đã chôn vùi rất lâu. Mỗi ngày sống cùng anh,Eleanor đã hiểu nhiều hơn về Hart.
Eleanor mỉm cười khi cô để tay lên bụng, cảm thấy một chuyển động nhỏ bên trong.”Em rất mập.”
“Xinh đẹp,”Hart nhắc lại một cách chắc chắn, một tia sáng léo lên trong mắt anh. Anh thích ra lệnh.
“Mang thai con của anh,” cô nói.”Em rất hạnh phúc.”
Hart trượt một chút lên giường và đặt một nụ hôn lên phần ngực đều căng phồng của cô.Chúng đau nhức, nhưng nụ hôn của anh thật nhẹ nhàng.
Eleanor đã khỏa thân, được bao quanh bởi chăn và gối, và ngọn lửa trong chiếc lò sưởi màu vàng, trắng được đốt bằng than. Cô hẳn là người ấm áp nhất trong nhà.
Hart vừa quay trở về từ đám tang một lúc trước và đến bên cô – lạnh, bực tức, gương mặt anh khó chịu. Anh đã cởi quần áo bên cạnh chiếc lò, giầy, áo khoác, và ca vát ra một cách thiếu kiên nhẫn, áo sơ mi của anh cũng đi theo ở trên sàn nhà. Anh trần truồng bên dưới chiếc quần ống túm, để lại chiếc váy, sau đó trèo lên giường cùng với cô, đặt Eleanor nằm xuống và hôn cô trước khi anh nói một lời nào.
Tìm kiếm sự thoải mái. Eleanor hạnh phúc khi trao nó. Hart đã phải chịu quá nhiều mất mát trong cuộc đời mình, đã hi sinh quá nhiều, nhiều hơn bất cứ người nào nhưng Eleanor hiểu.
Hart kể cho cô nghe về đám tang trong khi anh nằm áp vào cô, kéo những vệt dài trên cô. Anh chạm vào cô với sự chiếm hữu của một người chồng,sự tinh tế của một người tình. Họ nói chuyện, bằng một giọng nhỏ, cho đến khi cái nhìn ảm đạm của anh biết mất. Hart không có có tình bạn thân thiết với Mrs.McCray hay chồng của bà- còn xa mới vậy – nhưng đám tang đã khuấy động những kí ức về cha anh và người đàn ông kinh khủng mà ông đã làm.
“Giờ không còn lâu nữa,”Eleanor nói, những ngón tay mập mạp của cô vạch một đường trên bụng của mình.”Tạ ơn chúa. Em muốn đi bộ về chính ngôi nhà của mình lần nữa. Mà không lạch bạch.”
* * * * *
Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift - Jennifer Ashley Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift