However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: tongkimlinh
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2471 / 19
Cập nhật: 2015-10-28 17:53:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 -
iếng ngáy vang như sấm của Tư Luông càng làm cho anh Cung thêm khó chịu. Từ đầu hôm đến giờ, anh cứ nằm trằn trọc mãi, không sao nhắm mắt yên được với cái cảnh dâm lọan của một người vợ bất chánh luôn luôn hiện lên trước mắt anh.
Anh hé miệng nóp nhìn ra ngoài thì thấy mảnh trăng đã treo ngay khoảng trống của mái nhà mới lợp còn bỏ dở dang nửa mái. Một ý định chợt nảy ra trong đầu óc anh, anh tung nóp bật ngồi dậy lẹ làng.
Anh nghiêng đầu qua chiếc nóp của Tư Luông gọi nhỏ:
- Anh Tư à.
Tư Luông chỉ đáp lại bằng những tiếng ngáy kéo đều đều.
Anh Cung khẽ hỏi một lần nữa:
- Anh ngũ thức, anh Tư?
Tư Luông vẩn làm thinh. Tin chắc Tư Luông đã ngủ mê lắm, anh Cung liền rón rén bước đi dần xuống mé bãi. rồi. Anh dừng chân ngoảnh nhìn lại trong chòi một lần nữa, rồi mới chịu nhảy xuống xuồng nhổ sào.
Anh cong lưng nhắm hướng đông bơi thật nhanh. Đôi tay anh cứ bỏ giầm đều đều, không nghỉ giây phút nào. Gió khuya phớt lạnh, mà chiếc áo đen của anh đẫm mồ hôi như tắm.
Đến khi trăng xế, chiếc xuồng mới rẽ mũi vào một xẽo nhỏ. Buộc dây vào góc cây cau bên mé mương xong, anh Cung nhẹ tay giở ván khoang rút cây mác cầm tay, đoạn nhảy vọt lên bờ. Đứng đảo mắt quan sát quanh một hồi, anh mới dò dẫm từng bước, ẩn mình theo những bóng cây tiến dần vào sân.
Nhưng, anh không vào cửa trước, anh bọc vòng ra sau hè, đến ngay chỗ buồng chị Cung, rồi áp tai vào vách lắng nghe. Bên trong hoàn toàn im lặng, không có được một động nhỏ. Qua một lúc lâu mà anh chẳng nghe thấy khả nghi gì hết. Anh thầm nghĩ:
- Có lẽ hàng xóm họ nói xấu vợ mình?
Anh vừa định đập vào vách lên tiếng gọi vợ, bổng nghe bên trong có tiếng vạt giường nghiến kèn kẹt, tiếp theo giọng đàn ông thì thầm:
- Em à! Em...!
Lồng ngực anh Cung tự nhiên đập mạnh, anh nín thở cúi mình xuống, kề tai thật sát vách.
Tiếng đàn ông lạ lại gọi tiếp:
- Em à! Ngủ rồi hả?
Rỏ ràng giọng vợ anh lè nhè:
- Cái... gì vậy?
- Ngủ rồi sao?
Chị Cung như hơi cáu:
- Người ta dỗ con Nương đây nè.
Tiếng nói của người đàn ông lớn hơn một chút giúp cho anh Cung nhận ra ngay là chủ ấp Hiệu:
- Sao nằm làm thinh quay mặt vô vách hoài vậy?
Chiếc giường khua động một cách quái đản kèm theo giọng gắt nhỏ của chị Cung:
- Làm cái gì vậy? Con Nương nó thức dậy khóc um bây giờ.
- Dậy nói chuyện nghe.
- Nói chuyện gì?
Chủ ấp Hiệu ngập ngừng:
- Nói chuyện... ơ...
Chị Cung gạt ngang:
- Thôi, buồn ngủ thấy mồ.
Thừa lúc chiếc giường khua động anh Cung liền lấy mũi mác rạch một đường dài trên tấm vach lá để nghe rõ những lời trao đổi của gian phu và dâm phụ.
Tiếp theo, chủ ấp Hiệu hỏi:
- Hổm nay, thằng Cung đi đâu mà ngày đêm không về?
- Đi cồn.
- Đi cồn làm gì ở bển?
- Lên bờ trồng chuối.
- Chừng nào nó mới về?
- Ai biết gì thằng chả.
- Em có nhớ nó hôn?
- Khỉ mốc! Tôi còn trông cho thằng chả đi luôn nữa à. Về tới nhà là thằng chả dằn vặt, chịu không nổi đời.
Vạt giường lại nghiến như có sự lôi kéo, giằng co giữa hai người, khiến anh Cung đứng bên ngoài mà phải nghẹt thở:
- Xít lại đây, quay mặt ra đây nói chuyện. Làm gì cứ đưa cái lưng vô mặt người ta hoài vậy.
Giọng chị Cung gắt:
- Khoan, để cho con Nương ngủ mê đã. Tôi nằm như vầy, muốn nói gì thì nói đi.Đợi tới quay mặt ra mới nói được hay sao?
- Em chịu theo tôi hôn?
- Cứ nhắc đi, nhắc lại câu đó hoài.
- Hai đứa mình đi.
- Đi đâu?
- Đi đâu miển sống được thì thôi. Ở đây có kỳ đà cứ cản mũi hoài làm ăn mẹ gì được
Chị Cung đáp nhanh:
- Đi thì đi chớ, sợ gì. Mà anh tính chừng nào đi đây?
- Nội trong tháng này.
- Thiệt hôn?
- Ai nói giởn với em làm chi. Sợ chừng hô đi mà em còn núm níu thằng Cung là hư bột, hư đường hết.
- Tôi cũng muốn đi đây mà. Ở cái đất này, thấy thiên hạ, tôi chán ghét. Họ kiếm chuyện này, chuyện nọ xoi mói đủ thứ. Như vậy, thử hỏi làm sao tôi yên thân được với thằng cha Cung. Hể anh tính đi thì thu xếp cho sớm đi.
- Chắc à nghen.
Chị Cung cười khịt mũi:
- Còn chắc hay bở gì nửa.
- Xít lại đây, em....
Bên ngoài tấm vách, điệu bộ của anh Cung trong lúc này nếu có ai trông thấy, cũng tưởng là anh đang đứng giữa một ở kiến vàng. Cái mũi mác của anh càng vạch rộng cái lổ vách rách thêm ra, mà anh chẳng thấy đươc gì bên trong hết, vì trong buồng chỉ để ngọn đèn dầu leo lét, còn bên ngoài thì ánh trăng quá sáng tỏ.
Tiếng vạt tre khua động trở nên man rợ! Bổng có một vật gì rớt xuống giường cái rầm, dường như là một bắp chân bị hất mạnh xuống, kèm theo giọng cằn nhằn của chị Cung:
- Hổng kịp sao mà dữ vậy? Con Nương nó giựt mình thức dậy nữa bây giờ.
Tiếng đàn ông lì lợm:
- Nó ngủ mê rồi. Xít ra đây coi...
- Người ta nói khoan đã. Quay ra cái nó thức dậy bây giờ.
- Lấy cái gối nằm tấn một bên cho nó ôm.
- Đợi một chút rồi chết hay sao.
- Nói nhỏ cái này... cho nghe đây nè.
- Nằm như vầy cũng nghe được rồi.
- Em nằm như vậy rồi em nhắm mắt... ngủ luôn,tôi nói tôi nghe một mình hay sao?
Giọng chị Cung đã bực dọc:
- Ngủ đâu mà ngủ.
Im lặng mấy phút, thình lình, chủ ấp Hiệu quay trở lại câu chuyện lúc đầu:
- Hồi nãy, tôi tính đi... mà đi thiệt à em.
Chị Cung chận lời:
- Biết rồi cha nội ơi!
- Em hứa đi theo tôi, chắc à, há,
- Bộ chưa tin tôi được hay sao mà còn vặn đi vặn lại nữa. Anh biểu tôi chết, tôi cũng chết vì anh được kia mà.
Chủ ấp Hiệu khẽ dặng hắng một tiếng, đoạn hỏi:
- Còn con Nương làm sao?
- Làm sao cái gì,
- Bỏ nó lại hay đem nó theo?
Chị Cung đáp nhanh:
- Mẹ đâu thì con đó chớ.
Hiệu rắn giọng:
- Không được.
Chị Cung hỏi gạn:
- Tại sao lại không được?
- Đem nó theo thêm rắc rối... chớ chẳng ích lợi gì hết.
- Con nhỏ có bây lớn mà rắc rối nổ gì? thí dụ, ngày sau nó lớn lên, nó có đủ trí khôn, nó cũng biết anh là cha ruột của nó, chớ nó biết tới thằng cha Cung là gì đâu.
Hiệu ngập ngừng:
- Đã biết vậy nhưng mà...
- Sao?
- Nó không phải là con ruột cùa tôi.
Giọng chị Cung như hơi nghẹn ngào:
- Rồi anh không thương nó phải hôn?
Chủ ấp Hiệu lúng túng:
- Ợ.. thương... thì thương... Nhưng, tôi muốn em bỏ nó lại cho thằng Cung, vì nó là máu mủ của thằng Cung, bắt nó theo, e thằng Cung đi tìm kiếm.
Lời chị Cung cương quyết:
- Thôi, hổng được đâu. Tôi nhớ nó lắm. Anh đừng bứt rời mẹ con tôi ra. Anh biểu tôi chuyện gì, tôi cũng nghe lời hết, nhhung có điều đó thì...
Chị Cung bỏ lửng câu nói tại đó. Đợi một lúc không nghe chị tiếp, Hiệu mới hỏi:
- Em không thẻ bỏ nó được phải hôn?
- Tôi thử hỏi anh, nếu anh là mẹ nó, rồi có ai bắt buộc anh phải lìa xa nó, anh có chịu được hay không?
Hiệu buông xuôi một cách chan chường:
- Vậy thì thôi.
- Hổng đi... hả?
- Đi, nhưng mà tôi đi một mình?
- Làm cai gì mà đi một mình,
Hiệu gạt ngang:
- Thây kệ tôi, hỏi làm gì. Em không bỏ con Nương được thì em cứ ở lại với nó, với thằng Cung đầm ấm hơn.
- Đừng nói giỡn à nghen.
- Nói thiệt đó chớgiỡn gì. Hồi nào tới giờ, em có thấy nói chuyện đùa giỡ lần nào chưa? Tôi nói sao là tôi làm vậy hà. Em đi hay không, tùy ý em, tôi không ép buộc.
Anh Cung lại nghe hai người nín lặng một lúc thật lâu và trong buồng cũng không có một tiếng nào cả. Anh đoán biết vợ mình đang đắn đo, suy tính về vấn đề đem con Nương theo hay bỏ lại cho anh.
Nhớ lại cái chòi đã cất gần xong, anh sắp sửa đưa vợ con qua bên cồn, để lo tìm cách xây dựng lại gia đình, thì đúng lúc vợ lại toan tính trốn chồng, bỏ con ra đi với tình nhân, tự dưng niềm đau đớn từ trong đáy tim anh trào dâng lên khoé mắt.!
Anh cắn môidằn nén niềm đau đó đến gần rướm máu môi mà anh cũng chẳng hay. Tai anh chẳng lúc nào dám rời lỗ vách, lắng nghe, chờ đợi một quyết định của vợ anh sắp thốt ra.
Bỗng vạt giường khua động mạnh, tiếp theo chị Cung hỏi:
- Đi đâu đó,
Giọng đàn ông cộc lốc như đã chán nản:
- Về.
Lại có vật gì ngã rầm xuống giường, dường như chủ ấp Hiệu bị câu cổ vật xuống:
- Nằm đây, người ta chưa kịp nói gì hết mà về.
-Còn nói gì nữa?
- Tôi sẽ theo anh...
- Theo mà mang cả con Nương theo là bằng đeo oan báo.
Chị Cung nói nhanh như đã cân phân trước rồi:
- Không, tôi ráng mà chìu theo ý anh.
- Nghĩa là bỏ nó lại cho thằng Cung, phải hôn?
- Ừ.
- Nói là phải nhớ à.
- Nhưng mà chừng mình đi, phải bỏ con Nương lại bằng cách nào? Nếu phải chờ lúc cha nó có ở nhà, rồi mình mới đi là không thể được.
- Đem gửi nó cho lối xóm. Đến khi mình đi biệt tích rồi, họ phải đem giao trả cho thằng Cung.
- Cũng không xong.
- Sao lại không xong.
Chị Cung phân bày:
- Mình đi là phải đi ban đêm. Nữa đêm, mà đem gởi nó cho ai?
Chủ ấp Hiệu nói nhanh như chẳng cần suy nghĩ:
- Nếu không gởi nó cho ai đượcthì mình cứ bỏ nó nằm đây, rồi mình đi êm.
Giọng chị Cung như chìm vào đau buồn, luyến thương:
- Tội nghiệp...
Hiệu sẳn giọng:
- Cái gi mà tội nghiệp
- Chừng nó thức dậy, không thấy mẹ đâu, nó lại bò đi kiếm, nó té nó cũng chết...
- Thì cứ lấy dây buộc nó vô chưn giường, nó có bò đi đâu được.
Hình như chị Cung vừa thở dài:
- Chắc thế nào nó cũng khóc dữ lắm.
Chủ ấp Hiệu cười nhạt:
- Chết chóc gì mà sợ. Nó có khóc thì hàng xóm họ mới hay, họ sẽ tới ẳm nó đi, chờ thằng cha nó về giải quyết....
Anh Cung nghe vợ mình lặng thinh, không nói gì nữa hết. Anh đoán biết chị chỉ quyến luyến một
chút vì con Nương đó mà thôi, chớ đối với chồng, chị chẳng còn phải vướng víu gì nữa cả.
Đôi tay anh Cung run rẩy đến lúc không còn kềm hãm nữa được. Vì vậy mà mũi mác gây nên những tiếng động khẽ trong vách lá.
Bên trong, chủ ấp Hiệu lắng nghe được những tiếng động kỳ lạ đó, nên ngạc nhiên hỏi chị Cung:
- Gì vậy, em?
Chị Cung thảnh thốt:
- Gì đâu?
Anh Cung giật mình, vội rút mũi mác ra một cái rẹt. Có lẽ chủ ấp Hiệu đã nao lo, nên nói nhanh:
- Đó, đó... Rèn rẹt đó...
Chị Cung thản nhiên cười khì:
- Chuột chạy ngoài hè chớ gì, ông.
- Làm người ta hết hồn!
Chị Cung đú đởn:
- Coi vậy mà nhát còn hơn thỏ đế!
- Tưởng... thằng Cung nó lò mò về.
Chị Cung cắc cớ hỏi:
- Nếu thằng cha Cung về thì anh làm sao?
Chủ ấp Hiệu nhanh miệng đáp bằng lời nữa đùa, nữa thật:
- Còn có nước trổ đàu xông.
- Leo lên đầu xông rồi anh làm sao xuống đất?
- Ôm ngọn chuối chuyền qua, rồi tuột xuống đất, dể ợt chớ có gì đâu em.
Chị Cung khúc khích, mà trong những tiếng cười dâm động đó khiến anh Cung cảm thấy đau như cắt xé trong tim:
- Bộ đã có tính trước rồi là trỏ đầu xông, ôm ngọn chuối mà tuột, phải hôn?
- Chớ sao. Qua đây ngũ... mà không tính trước con đường thóat thân, rủi thằng Cung nó chận cửa, thì tiên tổ cũng phải thấy!
Chủ ấp Hiệu vừa dứt lời, lại có tiếng tay đập một cái bép, mà anh Cung biết chắc là vợ mình phát lên đùi thằng cha Hiệu, tiếp theo, giọng chị đú đởn hơn:
- Cai thằng cha này thiệt mưu mô quá trời.
- Phục hôn?
- Phục.
- Phục thì... nằm xít ra đây biểu...
- Khoan, quạt cho con nhỏ một chút đã.
- Đưa đây tôi quạt nó cho.
- Đây nè, có giỏi thì quạt đi.
Thừa lúc hai người đang thì thầm, anh Cung liền lách mũi mác vạch vách như trước. Anh ấn sâu mũi từ từ cho đến lúc đụng vách mùng, phía chổ con Nương nằm. Lổ vách càng toạch lớn ra, ước chừng nghiêng bàn tay chui vào lọt mà không đụng lá, vậy mà anh cũng chẳng thấy được gì bên trong hết.
Anh thừa sức để bứt phăng một khỏang lá, để nhảy vọt vào, nhưng anh ráng chờ đợi... định bắt quả tang... gian phu và dâm phụ đang lúc chia ân xẻ ái với nhau!
Bỗng chị Cung cằn nhằn
- Nhẹ nó chớ. Quạt cái gì mà như bão vậy?Thôi, đưa đây. Ông làm con nhỏ thức dậy bây giờ.
Hiệu lì lợm:
- Được mà. Rút cái gối để cho nó ôm. Nằm lên cánh tay nhười ta đây nè.
Anh Cung nghe vợ mình làm thinh, nhưng anh vẫn đoán biết giữa lúc này vợ mình đang lấy cánh tay của thằng đàn ông lạ làm gối kê đầu, rồi cánh tay dâm ô đó bắt đầu thu hẹp lại dần dần....
Thình lình, anh nghe cái quạt rớt xuống giường. Anh Cung chợt thấy khắp người toát mồ hôi giữa lúc trong buồng có tiếng hôn hít dồn dập, mà không biết ai hôn ai.
Sau đó, chị Cung buông giọng trách móc:
- Làm cái gì dữ vậy cha?
Lời của chủ ấp Hiệu đứt nối trong khát vọng:
- Người ta... thương...
Tiếng vạt nghiến không ngừng, như trên đó đang xảy ra một cuộc giằng co. Chị Cung gắt nhỏ:
- Thôi đi.
- Làm bộ hoài...
Tiếng động làm cho con Nương giật mình ư ứ mấy tiếng trong cổ như sắp khóc.
- Buông ra coi. Làm như quỉ vật..., con nhỏ thức dậy rồi kià.
Chủ ấp Hiệu gạt ngang:
- Kệ cha nó.
- Kỳ cục quá! Con Nương nó la um lên bây giờ à.
- Kệ nó.
- Buông ra... cho người ta quạt nó cái.
- Nó ngủ lại rồi mà.
Dường như chủ ấp Hiệu bị tát một cái.
- Cái thằng cha này lì ghê.
- Thì lì lắm mới gặp em...
- Coi kià! làm cái gì... kỳ vậy?
Giọng đàn ông bỡn cợt:
- Làm chủ ấp lâu rồi mà em chưa biết à?
Tiếng đàn bà nhí nhảnh, lả lơi:
- Chỉ giỏi có cái tài... đó hà.
Gã đàn ông vớ câu nói đó để tray trua:
- Chớ ai ngu ngốc như thằng Cung.
Rồi sau đớ, tiếng nói của hai người thì thào như hơi gió, làm cho anh Cung chẳng còn nghe được tiếng nào nữa, chỉ còn lại những tiếng động hâm hở một cách quá man rợ! Anh Cung cảm thấy tất cả các mạch máu trong châu thân đều đứng hẳn lại. Anh nghiến răng ken két, vừa rút mũi mác ra, rón những đầu ngón chân chạy ra phiá cữa nhà bếp.
Anh chen mũi mác vào khe cửa, hát bật cái móc lên, đoạn lách mình bước ngay vào trong. Nhờ ánh trăng bên ngoài nên bên trong lờ mờ tối vừa có thể nhận ra những vật gì gần trước mặt. Anh run lập cập dò dẫm từng bước đi lại phía cửa buồng có để đèn lu lu, anh phải quỳ xuống chống hai tay bò theo kiểu con vật bốn chân!
Anh bò đến sát bên chân giường mà tiếng vạt tre vẫn khua động một cách thản nhiên như khiêu khích anh. Lúc này, anh nghe khắp da thịt đều toát lạnh.
Đến ngay chỗ cạnh giường, phía chủ ấp Hiệu đang nằm, anh rít chặt hàm răng, bóp chặc cán mác, đọan vụt đứng dậy nhanh như chớp.
Một tay anh khoát mùng, một tay hờm ngọn mác anh thét to:
- Ai nhúc nhích là bay đầu. Nằm yên...
Giọng chị Cung kêu lên hốt hoảng:
- Trời...! Mình...!
Chủ ấp Hiệu lóp ngóp định ngồi dậy, nhưng bị anh Cung lẹ tay kề lưỡi mác lên sau gáy và anh nghiến răng:
- Tao biểu hai đứa nẳm yên. Đứa nào nhúc nhích là bỏ mạng. Nghe rõ chưa?
Sợ ngọn mác không thương xót cho cái cổ, nên cả chủ ấp Hiệu và chị Cung đều nằm ngay đo như khúc cây, mà cũng chẳng thốt được lời nào.
Anh Cung thụt bàn tay lại nắm đằng chót cán mác, còn một tay vói lên vách buồng vặn thật tỏ ngọn đèn lên như ngọn đuốc, đoạn anh bứt cả hai góc mùngphía ngoài ném vào bên trong.
Bây giờ, anh mới thấy rõ chủ ấp Hiệu và vợ anh đang nằm lõa lồ, chẳng còn một mãnh vải nhỏ che thân. Gương mặt của chù ấp Hiệu và chị Cung đều tái xanh như tàu lá và tay chân họ run rẩy cũng không khác gì anh Cung bao nhiêu.
Chủ ấp Hiệu gục mặt úp xuống mặt chị Cung, không dám ngẩng lên, sợ lưỡi mác của anh Cung cứa vào cổ.
Dường như anh Cung cũng mất hết bình tĩnh, anh run giọng:
- Hiệu...! Đến ngày mày tới số rồi... Hiệu ơi!
Đôi hàm răng chủ ấp Hiệu đánh lập cập:
- Chú Cung ơi! Tôi xin chú tha cho tôi một phen.
Anh Cung rít giọng ngắt lời:
- Tha cho mày hả?
- Trăm lạy chú, ngàn lạy chú... Chú tha cho tôi, tôi nguyện ăn năn hối cải suốt đời.
- Mày có biết mày tội gì hay không?
- Dạ... biết.
Anh Cung cắc cớ vặn:
- Tội gì?
Chủ ấp Hiệu xấu hổ qua nên đáp ấp úng:
- Tội... tội.. lấy vợ chú.
Đã nói được vài câu, anh Cung bính tĩng trở lại, anh nhẹ gật đầu:
- Ừ, cái tội đó có đáng ăn dao hay không?
Chủ ấp Hiệu mếu máo:
- Dạ... đáng... Nhưng tôi lạy chú,chú hãy nghĩ tình anh em lối xóm, tha thứ cho tôi lần này, rồi tôi quyết chừa chú ơi.
Chất vấn tên gian phu xong, anh Cung mới nhìn lại vợ mình. Chợt thấy chị Cung đang len lén kéo chéo chăn đắp mặt lại, anh liền giật mảnh chăn ném xuống chân giường:
- Ngà! Tốt đẹp cho mày quá mà sao mày đậy mặt lại làm gì.
Chị Cung khóc ồ lên:
- Mình...! Tôi biết tôi có tội với mình rồi, mình làm... chi vậy...Mình nỡ nào... bắt tôi nằm như vầy... Tôi lạy mình...
Vừa nói, chị vừa quờ quạng bàn tay tìm lại y phục. Một tay anh Cung giữ lưỡi mác trên chủ ấp Hiệu, còn một tay anh gom hốt hết đồ đạc của dâm phu và dâm phụ ném xuống đất.
Lúc nào anh cũng giữ giọng đe dọa:
- Tao đã cho biết trước, hễ đứa nào nhúc nhích là bay đầu.
- tôi xin dập đầu lạy mình.
Anh Cung gạt phăng lời van cầu của vợ:
- Hổng có lạy lụt gì hết. tao không cần hai đứa bây phải lạy tao, mà tao chỉ cần hai đứa phải khai thiệt.
Chủ ấp Hiệu tưởng khai cả sự thật rồi anh Cung sẽ tha tội nên hắn nhanh miệng:
- Dạ..., tôi xin khai thiệt với chú. Chú cho tôi ngồi dậy rồi tôi nói hết...
Anh Cung hét:
- Không, cứ nằm yên đó mà nói.
Vứa ra lệnh, anh Cung vừa nhẹ ấn lưỡi mác xuống một chút khiến cho chủ ấp Hiệu rụt cổ:
- - Trời đất...! Chết tôi chú Cung ơi! Tôi khai đây nè, tôi nói hết đây nè. Chú hãy giở lưỡi dao lên một chút. Tội nghiệp tôi mà chú.
Giọng anh Cung dần trỡ nên dõng dạc:
- Không, tao cứ để như vậy đó. Mày có chịu khai hay không thì nói.
và anh bảo sang vợ:
- Còn con đàn bà trắc nết kia, mày phải câm miệng lại, không được khóc. Nếu mày còn cố rống lên một tiếng là lưỡi dao nầy sẽ rạch miệng mày tới mép tai.
Chị Cung liền nén ngay tiếng khóc trong cổ họng. Cùng lúc đó, chủ ấp Hiệu van lơn:
- Chú Cung ơi! Chú làm ơn, làm phước giở lưỡi dao lên trên một chút đi chú Cung. Chú không chịu giở lên thì làm sao tôi tỉnh trí được mà khai... với chú.
Anh Cung cũng gạt phăng:
- Không, lưỡi dao này còn cứa xuống sâu thêm nữa chớ không thể giở lên được. Mày chịu khai hay không, tùy ý mày.
Hai chăn của chủ ấp Hiệugiãy tê tê:
- Dạ... Dạ... Tôi khai đây nè. Chú muốn hỏi gì thì hỏi đi, tôi khai cho chú nghe.
Anh Cung dặng hắng ra vẻ kẻ đắc thắng:
- Mày lén lút ăn nằm với vợ tao đã bao nhiêu lần rồi?
Tên gian phu lắp bắp:
- Dạ... dạ...., hai ba lần rồi....,
Anh Cung liền ngắt ngang:
- Láo! mày đừng láo!
Vừa nói, anh vừa ấn mũi mác xuống một chút nữa, khiến cho chủ ấp Hiệu cuống lên:
- Chú... chú... nương tay một chút, chú Cung ơi
- Mấy lần, hả?
Chủ ấp Hiệu rên rỉ:
- Dạ... nhiều, nhiều lần...
- Nhiều lần là mấy lần?
- Tôi không nhớ được, chú Cung à. Chú hỏi như vậy, tội nghiệp cho tôi, làm sao tôi trả lời được.
- Mày đì đi, lại lại với vợ tao đã bao nhiêu lâu rồi?
- Gần... một năm.
- Thiệt hôn?
- Tôi không dám nói láo với chú.
- Còn con Nương là con của ai? của mày phải hôn?
Chủ ấp Hiệu chối bai bải:
- Không phải, không phải đâu chú. Con Nưong là con của chú mà. Con Nương đã giáp thôi nôi rồi mà làm sao là con của tôi được. Chú tính lại coi phải vậy hôn.
Anh Cunh nhìn vợ hất hàm:
- Còn cái bào thai mấy tháng trong bụng con Ngà kia là... của ai tạo ra?
Chủ ấp Hiệu lúng túng:
- Ợ.. ờ... tôi đâu có biết.
Anh Cung trở sống mác chặt lên cổ chủ ấp Hiệu một cái, khiến cho hắn hoảng hồn khóc rống lên như bò rống. Chị Cung cũng tưởng là anh chặt đầu chủ ấp Hiệu thật, nên chị rú lên một tiếng kinh hoàng và nhắm chặt đôi mắt lại.
Anh Cung cười gằn:
- Hiệu! Cái bào thai đó là con của ai?
Hắn vừa khóc, vứa nói:
- Chú hỏi... thím mới biết.
- Không, tao hỏi mày, mày phải trả lời. Còn chối một lần nữa là tao chặt bằng lưỡi, chớ tao không chặt bằng sống đâu. Liệu mà giữ cái đầu!
Chủ ấp Hiệutức tửi như trẻ con:
- Dạ... con tôi...
- à...! Con của mày..., con của mày...
Không hiểu anh Cung vừa nghĩ sao mà anh lặp lại những tiếng đó đến hai ba lần.
Nghe chủ ấp Hiệu còn nói năng được, chị Cung mới tỉnh hồn, từ từ mở mắt rađể cho đôi giòng lệ trào tuôn xuống gối. Chị buông câu trách chủ ấp Hiệu:
- Anh Ba, anh đừng nói bậy...
Anh Cung tức mình nghiến răng:
- Con đĩ! Tao chưa hỏi tới mày. Mày cứ nằm im mà suy tính trước đi, rồi trả lời cho tao.
Chị Cung nói qua tiếng nấc:
- Tôi là vợ của mình, nó là con cũa mình chớ con ai mà mình hỏi.
Anh Cung nạt ngang:
- Không ai chồng ai, chẳng ai vợ ai nữa hết. Tao biểu câm miệng.
Đọan anh trở lại hỏi chủ ấp Hiệu:
- Mày nhìn nhận là cái bào thai đó là của mày tạo ra, phải không Hiệu?
Hắn lại trớ:
- Chưa chắc chú à.
- Sao lại chưa chắc?
- Làm sao phân biệt được nó là con tôi hay của chú. Chú gần gủi thím nhiều hơn là tôi mà chú.
Tức muốn trào máu mà nghe chủ ấp Hiệu nói vậy anh Cung cũng muốn tức cười trong bụng. Và anh thầm nghĩ rằng lời lẽ của chủ ấp Hiệu cũng hữu lý lắm. Làm sao phân biệt được ai là tác giả cái bào thai trong bụng chị Cung. Phải chi chị Cung sanh sản rồi thì còn có thể mượn nét mặt của đứa bégiống ai mới phân minh nó là con của anh Cung hay con chủ ấp Hiệu.
Hết gạn chủ ấp Hiệu, anh Cung lại sang qua vợ:
- Còn mày, mày vừa toan tính cuốn gói, bỏ con Nương đặng đi theo thằng Hiệu, phải hôn?
Chị Cung rưng rưng nước mắt:
- Tôi không hề có toan tính gì hết. Mình đừng nghi oan cho tôi.
Anh Cung cướp lời vợ:
- Mày đừng chối. Tao đứng ngoài hè từ nãy giờ, tao nghe hết. hai đứa bây muốn bỏ con Nương lại đây bằng cách nào, rồi hai đứa ra đi bằng cách nào, tao biết hết.
Nghe chồng nói vậy, chị Cung biết không thể che giấu điều gì nữa được, chị van lơn:
- Tôi ngu dại, tôi lỡ lầm... Tôi xin mình nên nghĩ chút tình chồng, nghĩa vợ mà tha thứ cho tôi...
Anh Cung buông tiếng cười lạnh, lạnh như thanh sắc bén ngót trên gáy của chủ ấp Hiệu:
- Tha cho mày hả, Ngà?
- Tội nghiệp tôi mà mình.
- Mày thử hỏi cái lưỡi mác này coi nó có chịu tha cho mày hay không?
Nghe chồng nói đến đó, chị Cung càng run rẩy như mèo ướt. Chị khóc thúc thít:
- Tôi biết ăn năn tội lổi của tôi rồi mình à. Mình nỡ nào xuống tay hay sao, mình? Mình tha cho tôi một phen, rồi mình có đày đọa tôi thế mấy, tôi cũng vẩn giữ một dạ thờ mình.
Bỏ chị Cung, anh trở lại chủ ấp Hiệu. Anh vừa nghiến răng, vừa cứa nhẹ một cái, làm cho cái óc của chủ ấp Hiệu bắt đầu rướm máu:
- Hiệu!
Thảm thương cho chủ ấp Hiệu, hắn nằm cứng đơ trên mình chị Cung, chẳng dám nhỏm dậy, mà đôi chân thì giảy đành đạch như con cá bị đập đầu. Có lẽ tâm thần của hắn đã bấn loạn rồi.
Giọng hắn run rét:
- Dạ... Nới nới tay...chú Cung ơi! Tội nghiệp tôi...chú Cung ơi...! Chú giết tôi chết..., tôi phải bỏ lại một mẹ già với bày con nheo nhóc. Tội nghiệp tôi lắm, chú Cung ơi. Chú tha tôi, cũng bằng chú cất mấy chục kiểng chùa.
- Sao hồi nãy mày tính dắt vợ tao trốn đi, mà không nghe mày nhắc tới bà già với mấy đứa con mày?
Miệng hắn méo xệch đến buồn cười:
- Tại hồi nãy tôi ngu.
- Bây giờ, mày đã biết khôn chưa?
- Tôi đã sáng mắt ra rồi chú à.
- Mày muốn chết hay muốn sống?
Nỗi sợ hãi của hắn làm cho hắn trở nên ngây ngô:
- Dạ muốn sống.
- Tha chết cho mày chẳng khác nào thả cọp về rừng, mà mày lại còn kiếm cách ám hại tao. Tao đâu códại gì.
Hắn khóc kể như đưa ma:
- Tôi xin thề độc với chú... Nếu tôi mà...
Anh Cung lại nạt ngang:
- Thôi, hổng có thề thốt gì hết. tao cũng không muốn dài dòng chi nữa. Mày về đi.
Anh Cung chưa kịp dứt lời thì hắn mừng quýnh:
- Dạ... dạ... Tới ngày nhắm mắt, tôi cũng còn đội ơn chú.
Hắn chưa định nhổm ngừơi dậy thì anh Cung liền hét:
- Chưa, trước khi mày ra về, mày phải để cái đầu lại đây cho vợ tao,vì tao biết vợ tao nó vẩn còn thương mày.
Nghe lời lẽ của anh Cung cương quyết quá, chủ bấp Hiệu biết không thể năn nỉ suông mà được. Kịp nghĩ ra một cách chuộc tội, hắn liền nín khóc, đổi giọng nghiêm trọng:
- Nè, chú Cung à! Chú tha thứ cho tôi, Tôi quyết chừa mà. Chú thả tôi về đi, rồi tôi sẽ cho chú...
cho chú....
Dường như hắn còn tiếc thầm hay đắn đo điều gì nên ngập ngừng tại đó.
Anh Cung chận hỏi:
- Mày sẽ cho tao cái gì?
- Tôi sẽ cho vợ chồng chú nhà ngói đó. Tôi sẽ ra mình không và tôi đi biệt xứ luôn.
Anh Cung cười nhạt:
- Bộ mày tưởng tao ham cái nhà của mày lắm hả?
- Nếu chú chưa vưà ý thì tôi cho vợ chồng chú luôn miếng vườn. Tôi sẳn sàng đi sang bộ cho chú liền ngày mai đây. Tôi nói thiệt à chú.
Anh Cung gầm lên:
- Hiệu! Mày đừng coi tao là con nít. Mày đừng gạt tao.
- Nếu tôi nói gạt chú cho... cho trời đánh tôi chết một cách thảm thiết đi. Bằng như chú chưa tin thì chú lấy tờ giấy đem đây, tôi ngồi ký giấy bán nhà, bán vườn cho chú tức khắc đây. Chú đi lấy giấy ra đây đi. Như chú có sợ tôi chạy thì để tôi đi trước, chú đi sau giữ tôi. Giấy trắng để đâu, chú chỉ tôi lấy cho.
- Nhà không có giấy trắng.
Nghe anh Cung nói vậy, chủ ấp Hiệu tưởng rằng anh đã ưng chịu các điều kiện rồi, hắn tỉnh trí được một chút. Hắn nói nhanh:
- Giấy gói trà, trở bề trắng viết cũng được nữa chú. còn viết tôi có sẳn, cây viết ( kalô) tôi vắt trên miệng túi áo của tôi á chú.
Anh Cung lắc đầu:
- Nhưng tao không ham vườn đất, nhà cửa, tao chỉ ham... cái đầu của mày thôi.
Anh Cung giở ngọn mác lên một chút, đọan bảo tiếp:
- Thôi, khỏi phải nói dan ca. Thằng gian phu và con dâm phụ hãy nhìn mặt nhau lần chót đi.
Đoán biết cái chết đang kề bên, cả chủ ấp Hiệu và chị Cung lại rống khóc ồ lên.
Bàn tay chị Cung quờ quạng định níu lấy vạt áo chồng, nhưng không được. Đôi môi chị nhợt nhạt
- Tôi lạy mình trăm ngàn lạy. Nếu mình không còn thương tôi, xin mình hãy thương con Nương. Mình hãy nghĩ tới cái ngày mà con Nương bơ vơ mất mẹ... Mình ơi mình! mình hãy nhìn con kia kìa. Mình nở nào giết tôi đành đoạn hay sao hả mình? Tôi cũng biết tội lỗi của tôi đối với mình bằng non, bằng núi. nên mình nên rộng lượng tha thứ cho tôi phen này, rồi tôi nguyện làm thân trâu ngựa cho mình suốt kiếp. Mình ơi! mình! Trăm lạy mình! ngàn lạy mỉnh! Xin mình thương tôi, thương con...
Đứng chết lặng nghe vợ kể lể một hồi, anh Cung cảm thấy đã mềm lòng. Những giòng nước mắt của vợ làm cho cánh tay cầm mác của anh rả rời.
Thấy anh có vẽ nghĩ ngợi, chị liền tiếp:
- Tự nãy giờ như vậy... mình xử sự với tôi như vầy... coi như là tôi đã đền tội tôi với mình rồi đó.
Coi thân thể... của tôi đây mà mình không xót đau hay sao, mình?
Anh Cung hạ thấp giọng:
- Khoan, Tao chưa cho phép mày ngồi dậy. Mày phải chống mắt mà coi tao xử cái thằng khốn nạn nầy
Nghe lưỡi dao đã rời khỏi cái ót rồi, chủ ấp Hiệu nghiêng đầu nhìn anh Cung:
- Tội nghiệp tôi chú à. Tôi biết tội của tôi rồi, chú tha tôi làm phước. Tôi hứa một lời, bao nhiêu gia sản của tôi, tôi sẻ ký giấy sang cho chú hết, rồi vợ chồng chú ở đây làm giàu, tôi bỏ làng mà đi cho chú coi. Nếu tôi nói sai lời, thì chú xách dao tới nhà, xử tôi bằng cách nào tôi cũng chịu.
Thấy anh Cung ra dáng suy nghĩ n chủ ấp Hiệu liền tiếp:
- Chú tha tôi về, nghe chú. Tội nghiệp tôi lắm chú à. Tôi đã hết lời năn nỉ chú. Chú coi, tôi đã khóc lóc với chú tự nãy giờ. Chú thấy hôn? Tôi còn phải lạy chú nữa mà. Chú cho tôi ngồi dậy bận quần áo vô, nghe chú.
Biết chủ ấp Hiệu đã biết sám hối, anh Cung thấy cũng không nỡ xuống dao. Hơn nữa, anh nghĩ rằng, giết hắn thì được rồi, nhưng anh phải sa vào vòng tù tội, đưa gia đình anh đi đến chổ tan nát, vợ chồng, con cái ly tán...! Cái cách trừng trị gian phu, dâm phụ như vầy, cũng đũ làm cho hai người tỉnh ngộ rồi.
Nghĩ đọan, anh Cung tỏ ra quảng đại:
- Lần đầu, tao tha chết cho mày đó.
Anh Cung chưa kịp nói dứt lời, thì chủ ấp Hiệu mừng quýnh lên, chống hai tay định ngồi dậy, miệng vừa nói nhanh:
- Chú rộng lượng quá! Tôi sẽ đội ơn chú cho đến ngày tôi nhắm mắt và tôi thề từ nay về sau tôi không dám tái phạm... Nếu tôi còn... bậy bạ, khi ngọn đèn này tắt cho tôi... tắt theo!
Nhưng anh Cung nhanh nhẹn nắm lấy vành tai chủ ấp Hiệu kéo đầu hắn gục xuống, kề lưỡi dao lên mép tai:
- Gia sản của mày, tao chẳng thèm lấy một món nào hết, mà tao chỉ muốn trước khi mày ra về, mày cho tao xin hai cái lỗ tai của mày.
Nghe anh Cung nói vậy, chủ ấp Hiệu kêu lên khủng khiếp:
- Trời! Chú tha tôi thì tha luôn. Chú còn đòi xẻo lổ tai tôi làm gì?
Dường như anh Cung muốn kéo dài cái giây phút khủng khiếp của chủ ấp Hiệu, anh cứa qua vành tai của hắn một cái, làm cho máu rướm ra. Tay chân chủ ấp Hiệu run rẩy còn hơn thằn lằn đứt đuôi.
Hắn khóc kể thảm thiết:
- Chết tôi...! Chết tôi...chú ơi! Chú đừng cắt... làm cho cái đầu của tôi trụi lủi...
Anh Cung cười ngạo nghể:
-Tao muốn để một chút vết tích gì reên mặt mày cho mày phải nhớ... đời đời, sau này đừng lấy vợ ai nữa hết.
- Tôi đã thề độc với chú là ngọn đèn tắt, tôi tắt theo kia mà. Tôi nào có dam lấy vợ ai nữa đâu. Chú buông dao đi chú. Chú liệng cái dao đi, đặng tôi tuột xuống qùy lại chú bây giờ đây nè.
Giọng anh Cung cương quyết:
- Tao quyết lấy hai cái lổ tai của mày. Mày đừng năn nỉ mất công. Từ nay, mày phải rút đầu vào xó kẹt mà trốn đi, đừng chường cái mặt chó trâu của mày ra mà nhìn ai nữa.
Sắp dứt lời, anh Cung rít răng và cứ lưỡi dao sâu xuống vành tai chủ ấp Hiệu, vừa bảo vợ:
- Mày hảy mở rộng mắt ra mà coi đây nè, Ngà.
Chị Cung nhắm mắt rú lên:
- Mình...!
Vì đau đớn quá không chịu đựng được, chủ ấp Hiệu giãy giụa và liều mạng tận dụng hết lực tung bàn tay cầm mác của anh Cung ra.
Bởi quá khinh địch, nên anh Cung bị sống dao chém ngược vào tráng anh nhge cái bốp khiến anh nghe đau điếng. Căm hận trong lòng anh vừa lắng dịu được đôi chút lại bừng sôi lên.
Không cần phải nghĩ suy gì nữa, anh Cung chụp nắm cổ chủ ấp Hiệu vật nằm xuống mình chị Cung như cũ, rồi anh nghiến răng chém mạnh xuống...
Nhưng chủ ấp Hiệu, đoán trước mọi phản ứng của anh Cung, nhanh như chớp, hắn lăn một vòng vào phía trong chỗ con Nương đang nằm ngũ. Lưỡi dao chém xuống không trúng ngay cổ hắn, mà lại... trúng người nằm dưới! Anh Cung không tài nào dừng tay lại cho kịp.
Chỉ nghe chị Cung nấc lên một tiếng "ực" và tay chân của chị giật lên một cái, rồi chị nằm yên cho máu bắn vọt lên nóc mùng, trông thật ghê rợn!
Anh Cung liền ném cái mác, ôm vợ kêu lên não nề:
- Trời ơi! Tôi giết vợ tôi...!
Anh chỉ thốt được có mấy tiếng đó rồi khóc rống lên.
Khi người vợ biết sám hối thì đã muộn mất rồi. Khi anh Cung hối hận thì vợ anh đã nằm xuôi tay, khép mắt.
Chừng anh nghe máu từ trên giường nhỏ lộp độp xuống mấy tấm l&chằm để dưới gầm giường, anh mới giật mình nín khóc. Anh đảo mắt nhìn quanh mới hay ra chủ ấp Hiệu đã thoát mất tự lúc nào.
Anh cố định thần đặt tay lên mũi, rồi lên ngực chị Cung.Bất giác anh rùng mình lùi lại mấy bước, đầu óc anh càng thêm bấn loạn như người điên. Đôi mắt anh mở thao láo nhìn những giòng máu từ trên cổ chị Cung chảy loang xuống chiếu.
Con Nương vừa trở mình quay qua phía mẹ. Bàn tay nhỏ của nó quờ quạng như muốn tìm vú mẹ, nhưng vì mê ngủ nên nó cũng nằm yên luôn.
Trong lúc này, anh Cung chẳng còn nhớ chút gì đến bé Nương nữa cả. Và có lẽ anh cũng không còn biết đang đứng ở đâu đây, chuyện xảy ra trước mắt anh là mộng hay thật?
Gió từ bên ngoài lùa nhẹ vào buồng làm cho ngọn đèn dầu chao động, khiến anh thấy mọi vật chung quanh càng trở nên quái đản, kinh tởm!
Thình lình, anh quay lưng tuông chạy ra cửa sau. Vấp phải gạch cửa, anh té xấp xuống như một đứa bé. Anh run rẩy lóp ngóp ngồi dậy và đâm đầu chạy thẳng ra chổ buộc chiếc xuồng ba lá.
Anh nhảy xuống xuồng làm cho chiếc xuồng tròng trành gần lật úp. Anh quên mở dây, cứ để nghuyên vậy, rút dầm cong lưng bơi ào ào mà chẳng đến đâu hết, mũi xuồng găm một chổ, còn lái thì quay tròn. Chừng thấy mũi xuồng còn cắm ngay gốc cây cau, anh Cung mới chợt nhớ ra, bò đi mở dây, chèo nhanh ra khỏi xẻo, chẳng dám ngoảnh mặt nhìn vào nhà.
Anh cứ chèo mãi mà chẳng biết mình phải đi đâu. Cái thi thể tồi tàn của chị Cung luôn luôn hiện lên nằm chận trước mũi xuồng. Thỉnh thoảng, đôi mắt chị lại trừng lên xoáy nhìn anh như căm hận. Nước lao chao trong khoang mà anh tưởng rằng đó là máu từ trên cổ của vợ anh phọt ra đọng lại thành vũng đó.
Long Đong Long Đong - Nghiêm Lệ Quân Long Đong