Số lần đọc/download: 1437 / 9
Cập nhật: 2016-06-09 04:35:17 +0700
Chương 2
M
ặc dầu dinh Quan Thủ Ấn Saito cũng ở trong cùng khu vực, thế mà cả hai đều không nghe thấy một tiếng súng nào vào buổi sáng ngày 26-2. Nhưng tiếng kèn trận, vang lên trong buổi bình minh lờ mờ màu tuyết phủ, khi tấm thảm kịch kéo dài mười phút chấm dứt, đã phá giấc ngủ của viên trung úy. Nhảy vội xuống giường và không nói một lời, viên trung úy mặc vội quân phục, đeo thanh kiếm mà vợ cầm sẵn, rồi vội vàng bước ra ngoài đường phủ đầy tuyết của một buổi sáng vẫn còn tối mờ. Mãi tới ngày hai mươi tám chàng mới trở về.
Về sau nhờ tin tức đài phát thanh, Reiko biết được đầy đủ về cuộc phản loạn bất ngờ. Ðời sống của nàng trong suốt hai ngày kế tiếp là sống một mình, hoàn toàn yên lặng đằng sau cánh cửa khóa chặt.
Trên nét mặt viên trung úy khi bước vội ra đường trong buổi sáng tuyết phủ ấy, Reiko đọc được một quyết tâm sẵn sàng chết. Nếu chồng nàng không trở về thì quyết định của nàng đã có rồi: nàng sẽ chết theo. Nàng lặng lẽ phân chia những vật riêng của nàng. Nàng chọn những bộ kimono sang trọng tặng cho những bạn học cũ, và nàng viết tên và địa chỉ trên những tấm giấy bọc cứng, gói từng chiếc kimono. Vì chồng thường khuyên nàng không nên nghĩ tới ngày mai nên Reiko không viết nhật ký, và bây giờ không có cái thú đọc lại những dòng chữ ghi chép hạnh phúc của mấy tháng vừa qua, và gửi từng trang vào ngọn lửa sau khi đọc xong. Bên trên chiếc radio là một dẫy những con vật nhỏ bằng sứ, một con thỏ, một con sóc, một con gấu và một con cáo. Cũng có một chiếc bình nhỏ và một ấm nước. Ðây là những vật sưu tập duy nhất của Reiko. Nhưng nàng nghĩ không tiện trao lại cho ai những vật nhỏ này, và cũng không đáng để yêu cầu bỏ vào quan tài của nàng. Khi ý nghĩ ấy thoáng qua trí nàng thì hình như Reiko thấy mặt của những con vật nhỏ có vẻ ngơ ngác và tuyệt vọng.
Reiko cầm con sóc lên xem. Rồi ý nghĩ của nàng quay trở về một vùng xa hơn tấm tình yêu mến của tuổi thơ này, nàng nhìn thật xa vào cái nguyên tắc vĩ đại mà chồng nàng là biểu tượng. Nàng đã sẵn sàng và sung sướng được đưa vào cái chết bằng chiếc xe chiến mã sáng chói như mặt trời ấy - nhưng bây giờ, vì những giây phút cô đơn này, nàng để mặc cho tâm hồn mê man với những đam mê của tuổi ngây thơ. Tuy nhiên cái thời nàng thực sự yêu thích những con thú này đã qua lâu lắm rồi. Bây giờ nàng chỉ yêu mến cái ký ức của một thời đã yêu thích chúng, và địa vị của chúng trong tâm hồn nàng đã được thay thế bằng những dục vọng mãnh liệt hơn nhiều, bằng một hạnh phúc cuồng nhiệt hơn... Reiko chưa bao giờ nghĩ những thú vui mãnh liệt của thể xác chỉ là sự khoái lạc. Cái lạnh của tháng hai, và cái lạnh buốt giá khi sờ vào con sóc bằng sứ đã làm những ngón tay thanh tú của Reiko tê đi; thế mà giữa hai đùi nàng, bên dưới nhiều lớp quần áo của váy nàng, bây giờ nàng có thể cảm thấy một sự ẩm ướt nóng hổi của da thịt, bất kể cả băng tuyết, khi nàng nghĩ tới cánh tay mạnh mẽ của viên trung úy vươn ra ôm lấy nàng.
Nàng không hề sợ hãi cái chết đang lảng vảng trong trí. Chờ đợi chồng một mình tại nhà, Reiko tin chắc rằng bất cứ điều gì chồng nàng cảm thấy hoặc suy nghĩ bây giờ, nỗi buồn bực và thất vọng của chàng, cũng chắc chắn như sức mạnh của da thịt chàng đang hướng dẫn nàng tới một cái chết mong đợi. Nàng cảm thấy thân xác nàng sẽ tan biến đi dễ dàng, và biến thể thành một phần tư tưởng của chồng.
Lắng nghe những thông cáo liên tiếp trên máy phát thanh, nàng nghe thấy tên của những đồng đội của chồng được nhắc đến trong hàng ngũ phản loạn. Ðây là tin của sự chết. Nàng theo dõi chặt chẽ mọi biến chuyển, lo lắng tự hỏi tại sao không có lệnh của Hoàng cung khi tình thế trở nên mỗi lúc không thể xoay chuyển lại được. Nàng theo dõi những việc làm đầu tiên để hồi phục lại danh dự quốc gia khỏi một cuộc phản loạn ô nhục. Không có thông cáo của trung đoàn. Dường như bất cứ lúc nào trận đánh cũng có thể khởi đầu trên đường phố vẫn còn phủ đầy tuyết.
Vào lúc hoàng hôn ngày hai mươi tám, Reiko giật mình nghe thấy tiếng đấm cửa trước một cách giận dữ. Nàng chạy vội xuống. Khi nàng lẩy bẩy kéo chốt cửa thì hình dáng của một người đứng im lặng hiện lên nền cửa kiếng mờ. Nàng biết đó là chồng nàng. Reiko chưa bao giờ thấy chốt cửa lại cứng đến như thế. Cái chốt vẫn còn mắc kẹt và cửa vẫn chưa mở được.
Mất một lúc nàng mới mở được cửa để thấy viên trung úy đang đứng trước mặt nàng, trên nền xi măng trong hiên nhà, khoác chiếc áo choàng bằng vải nhà binh, đôi ủng bám đầy đất bùn ngoài đường. Ðóng cửa lại sau lưng, viên trung úy cài lại chiếc chốt vào ổ khóa. Ðể làm gì, Reiko không hiểu.
- Chàng đã về.
Reiko cúi đầu thật thấp, nhưng chồng nàng không trả lời. Khi chàng đã tháo thanh kiếm và sắp sửa cởi áo choàng, Reiko bước lại phía sau để giúp đỡ. Chiếc áo choàng vừa lạnh vừa ẩm, nặng trĩu trên cánh tay nàng, đã mất đi mùi phân ngựa thường bốc lên khi gặp ánh nắng mặt trời. Treo chiếc áo choàng lên móc áo, và đỡ thanh kiếm và bao da bằng hai cánh tay áo, nàng chờ đợi trong lúc chồng cởi giầy ủng, và đi theo chàng vào phòng khách. Ðó là căn phòng sáu-chiếu dưới nhà.
Ánh sáng của ngọn đèn soi rõ khuôn mặt chồng nàng, râu mọc tua tủa và dường như mệt và gầy đến không nhận ra được. Má hõm hẳn xuống, và mất hết sự mạnh mẽ và hấp dẫn. Trong những khi vui vẻ, chàng thường thay mặc quần áo cũ ngay khi bước vào nhà và đòi nàng dọn cơm tối ngay. Nhưng bây giờ chàng ngồi trước mặt bàn, vẫn còn mặc quân phục, đầu cúi xuống chán nản. Reiko cố không hỏi xem có nên dọn cơm tối hay không. Sau một lát viên trung úy nói:
- Ta không biết gì hết. Họ không mời ta tham gia cuộc phản loạn. Có lẽ họ nể ta mới lập gia đình. Kano và Homma nữa, và cả Yamaguchi.
Reiko nhớ lại ngay khuôn mặt của những sĩ quan trẻ và đầy nhiệt huyết ấy ngay, các người bạn của chồng thỉnh thoảng vẫn đến chơi tại đây.
- Có thể có lệnh của Hoàng gia gửi xuống ngày mai. Họ sẽ bị công bố là phản loạn, ta nghĩ thế. Ta sẽ phải chỉ huy một đơn vị với nhiệm vụ tấn công họ... Ta không thể làm thế. Không thể làm một việc như thế được.
Chàng lại nói nữa. "Họ cho ta nghỉ, và được phép trở về nhà một tối. Sáng mai chắc chắn ta sẽ ra đi tham dự cuộc tấn công. Reiko, ta không thể làm được điều đó.”
Reiko ngồi thật thẳng nhưng mắt nhìn xuống. Nàng hiểu rõ rằng chồng nàng đã nói đến cái chết. Viên trung úy đã quả quyết. Mỗi lời nói, bắt nguồn từ cái chết, bật ra thật rõ ràng và mang một ý nghĩ mạnh mẽ, vang lên trong bối cảnh tối tăm và trang nghiêm. Mặc dù viên trung úy nói đến cái hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan của chàng, nhưng trong trí chàng đã không có sự lay chuyển nữa.
Tuy nhiên trong sự im lặng giữa hai người vẫn có một sự trong sáng, giống như sự trong sáng của một dòng suối chảy bằng nước băng tuyết tan ra. Ngồi trong nhà của chính mình sau hai ngày thử thách gay go, và nhìn khuôn mặt người vợ xinh đẹp, viên trung úy lần đầu tiên tìm được sự bình yên của tâm hồn. Và chàng đã có lần biết rằng vợ chàng tôn kính sự quyết tâm nằm dưới lưỡi kiếm của chàng, mặc dầu nàng không nói gì.
Mắt viên trung úy mở to. Mặc dầu chàng mệt mỏi lắm, nhưng cặp mắt ấy vẫn mạnh mẽ và trong sáng, và bây giờ lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt vợ.
- Vậy thì đêm nay ta sẽ mổ bụng tự tử.
Reiko không nao núng. Cặp mắt tròn của nàng có vẻ hồi hộp, và căng thẳng như tiếng chuông rung. Nàng nói:
- Em sẵn sàng. Em xin phép được đi theo chàng.
Viên trung úy cảm thấy hầu như bị thôi miên vì sức mạnh trong đôi mắt vợ. Lời nói của chàng trở nên mau lẹ và dễ dàng, giống như những lời nói của mê sảng, và chàng không ngờ sự cho phép một vấn đề lớn như thế lại có thể diễn tả một cách dễ dàng đến thế.
- Tốt lắm. Chúng ta sẽ đi cùng với nhau. Nhưng ta muốn em làm nhân chứng cho ta, cho sự tự tử của ta trước. Ðồng ý?
Khi điều này được nói ra thì một niềm hạnh phúc lớn lao tràn ngập cả hai tâm hồn. Reiko rất xúc động trước lòng tin vĩ đại của chồng. Ðối với viên trung úy thì, dù sự việc xảy ra thế nào, cái chết của chàng phải được bình thường. Vì thế cần phải có một nhân chứng. Sự kiện chàng chọn vợ làm nhân chứng là dấu hiệu đầu tiên về lòng tin tưởng của chàng. Thứ hai, và quan trọng hơn, là mặc dù họ tuyên thệ cùng chết với nhau nhưng chàng vẫn không định giết vợ trước - chàng để vợ chết sau mà không có cách gì kiểm soát được. Nếu viên trung úy là một người chồng nghi ngờ, chắc chắn chàng phải giết vợ trước, như trong các cuộc tự tử chung thông thường.
Khi Reiko nói, "Em xin phép được đi theo chàng," viên trung úy cảm thấy những lời nói này là kết quả cuối cùng của nền giáo dục mà chàng đã dạy vợ, bắt đầu từ đêm động phòng hoa chúc, và đã dạy nàng khi cơ hội xảy tới phải nói điều gì cần phải nói mà không một chút ngập ngừng. Viên trung úy cũng thấy hài lòng chàng là một người tự tin. Chàng không quá lãng mạn hoặc quá tự phụ để tưởng tượng những lời ấy được nói ra một cách tự nhiên, vì tình yêu chồng.
Với niềm sung sướng tràn đầy tâm hồn, hai người không thể không mỉm cười với nhau. Reiko cảm thấy nàng trở về với đêm động phòng.
Trước mắt nàng không phải là sự đau đớn mà cũng không phải là sự chết. Nàng dường như chỉ trông thấy một sự vươn ra vào cõi vô tận, tự do vô giới hạn.
- Nước nóng rồi. Chàng có tắm bây giờ không?
- À, tắm chứ.
- Còn cơm tối?
Những lời đối thoại nói bằng một giọng bình thường, như mọi ngày đến nỗi viên trung úy chợt thoáng nghĩ rằng tất cả chỉ là ảo giác.
- Ta không nghĩ chúng ta cần ăn tối. Nhưng có lẽ em nên hâm rượu sa-kê.
- Em sẽ làm theo lời chàng.
Khi Reiko đứng dậy và cầm một chiếc áo choàng từ tủ áo để mặc khi tắm xong, nàng cố ý lôi cuốn sự chú ý của chồng tới ngăn tủ đã mở. Viên trung úy đứng dậy, bước lại chiếc tủ, và nhìn vào bên trong. Từ một hàng những bọc gói ngay ngắn, chàng đọc địa chỉ của những người được tặng đồ. Không có một vẻ buồn rầu trong thái độ của viên trung úy trước sự biểu lộ lòng cương quyết anh thư này. Tim chàng tràn ngập một sự dịu dàng. Giống như một người chồng hãnh diện được biết những đồ vật trẻ thơ của người vợ trẻ, viên trung úy rất xúc động yêu mến, âu yếm ôm vợ từ phía sau và hôn lên cổ nàng.
Reiko cảm thấy sự khô rát của da mặt chưa cạo râu của chồng cọ vào cổ nàng. Cảm giác này đối với Reiko là cả một thế giới, nhưng bây giờ -- với ý nghĩ sắp mất đi vĩnh viễn -- cảm giác ấy còn có một sự tươi mát hơn cả trước kia. Mỗi giây phút có một sức mạnh chủ yếu riêng, và cảm giác từ mỗi góc cơ thể nàng được đánh thức dậy. Nhận sự vuốt ve của chồng từ phía sau, Reiko phải kiễng chân lên, để cho sự say sống lan tràn khắp cơ thể nàng.
Viên trung úy thì thầm vào tai vợ, “Trước hết là tắm, và sau đó, sau khi uống rượu sa-kê... em hãy lên nằm trên lầu nhé?" Reiko lặng lẽ gật đầu.
Cởi vội bộ quân phục, viên trung úy bước vào phòng tắm. Ðể không nghe thấy tiếng nước chảy, Reiko săn sóc lò than trong phòng khách và bắt đầu sửa soạn hâm rượu sa-kê.
Cầm lấy chiếc áo, một cái khăn quàng và quần áo lót, nàng đi vào phòng tắm để xem hơi nước có đủ ấm không. Giữa làn khói nước cuộn lên, viên trung úy ngồi xếp bằng chân trên sàn nhà và đang cạo râu. Nàng có thể lờ mờ phân biệt được cử chỉ nhịp nhàng của bắp thịt trên tấm lưng rắn rỏi và ẩm ướt khi chuyển động theo cử động của cánh tay.
Mọi sự vẫn bình thường như mọi ngày. Reiko bận rộn với công việc của nàng, sửa soạn mấy món ăn thêm bằng những đồ ăn có sẵn. Bàn tay nàng không run rẩy. Ðúng ra nàng còn có vẻ mau lẹ và dễ dàng hơn mọi khi. Thực ra thỉnh thoảng cũng có những cơn hồi hộp kỳ lạ trong ngực nàng. Giống như một tia chớp từ xa, sự hồi hộp đó có lúc rất mạnh mẽ nhưng rồi tan biến đi không để lại dấu vết gì. Ngoài sự hồi hộp ra, không có gì bất thường.
Viên trung úy ngồi cạo râu trong phòng tắm, mân mê thân thể nóng bừng của chàng cuối cùng đã hồi phục, sau những sự mệt nhọc tuyệt vọng của những ngày lưỡng lự, và bây giờ chứa đầy một sự mong đợi thích thú, mặc dù cái chết chờ đón trước mặt. Tiếng động của người vợ đang làm công việc thoáng mơ hồ đối với chàng. Sự ham muốn xác thịt đã mất đi trong hai ngày, nay đã trở lại.
Viên trung úy tin tưởng không có một sự gì vẩn đục trong niềm vui mà hai người sẽ có khi quyết định chết. Cả hai cảm thấy rằng - tuy không rõ ràng - những lạc thú mà họ sẽ chia xẻ riêng với nhau một lần nữa, vẫn dưới sự che chở của Sức Mạnh Thiêng Liêng và Chân Chính, là hoàn toàn theo đúng đạo đức. Khi nhìn vào mắt nhau, và trông thấy một cái chết danh dự, cả hai đều cảm thấy họ an toàn hơn sau những bức tường sắt thép mà không gì có thể phá hủy được, khóa chặt bên trong bộ áo giáp không xuyên qua được của Cái Ðẹp và Sự Thực. Như vậy không có gì mâu thuẫn giữa lòng ham muốn của thể xác và sự chân thành của lòng ái quốc; viên trung úy có thể coi chàng và vợ là thành phần của cùng một vật thể.
Ðưa mặt sát vào tấm gương trên bức tường tối, nứt rạn vì phủ hơi nước, viên trung úy thận trọng cạo râu. Ðây là bộ mặt khi chết của chàng. Không thể có một khiếm khuyết nào. Khuôn mặt cạo râu nhẵn nhụi một lần nữa toát ra vẻ tươi mát của tuổi trẻ, và dường như làm sáng chiếc gương tối mờ. Chàng cảm thấy một vẻ lịch sự trong sự kết hợp cái chết với khuôn mặt mạnh khoẻ rạng rỡ này.
Khuôn mặt bây giờ là bộ mặt lúc chết của chàng! Thực ra khuôn mặt ấy một nửa đã không còn là của viên trung úy nữa, mà đã trở thành một bức tượng trên đài kỷ niệm của một quân nhân đã chết. Ðể thí nghiệm, chàng nhắm nghiền mắt lại. Tất cả đều chìm trong sự đen tối, và chàng không còn là một sinh vật sống và nhìn thấy được nữa.
Quay lại từ bồn tắm, dấu vết của sự cạo râu sáng lên lờ mờ màu xanh bên dưới cặp má mịn của chàng. Chàng ngồi xuống bên cạnh chiếc lò than đang cháy hồng. Chàng nhận thấy mặc dầu Reiko bận mà nàng vẫn có thời giờ trang điểm khuôn mặt. Hai má tươi mát và đôi môi ướt. Không có dấu hiệu buồn rầu nào. Ðúng vậy, viên trung úy cảm thấy đã chọn được một người vợ xứng đáng khi nhìn thấy dấu hiệu của bản chất nồng nhiệt ở người vợ trẻ.
Ngay khi viên trung úy uống cạn chén rượu sa-kê, chàng rót tặng vợ một chén. Reiko chưa bao giờ uống rượu sa-kê, nhưng nàng nhận chén rượu không ngập ngừng và e lệ nhấp chén rượu. Viên trung úy bảo vợ:
- Vào đây.
Reiko bước vào cạnh chồng và được chồng ôm chặt khi nàng nằm ngang trên đùi chàng. Ngực nàng cực kỳ xao động như thể nỗi buồn, niềm vui và rượu sa-kê đang hòa lẫn và phản ứng bên trong nàng. Viên trung úy nhìn xuống mặt vợ. Ðây là bộ mặt cuối cùng chàng trông thấy trên đời này, bộ mặt cuối cùng của vợ mà chàng thấy. Chàng quan sát mặt vợ rất kỹ, bằng con mắt của một du khách vĩnh biệt một khung cảnh huy hoàng mà không bao giờ trở lại nữa. Ðây là bộ mặt chàng đã nhìn không chán -- các đường nét vẫn bình thường và chưa lạnh lẽo, đôi môi hơi mím lại với một sức mạnh dịu dàng. Không suy nghĩ, viên trung úy cúi hôn môi vợ. Bỗng nhiên chàng thấy nước mắt ứa ra từ những hàng lông mi dài của cặp mắt nhắm nghiền, và chảy ra một hàng lóng lánh, mặc dù bộ mặt không hề có một dấu hiệu muốn khóc.
Một lát sau, khi viên trung úy giục hai người lên phòng trên lầu, thì nàng trả lời sẽ lên sau khi tắm xong. Trèo lên cầu thang một mình để vào phòng ngủ, tại đó không khí đã ấm áp vì lò sưởi, viên trung úy nằm giang chân giang tay trên giường. Ngay cái thời gian chàng chờ đợi vợ hôm nay không chậm hơn và cũng không sớm hơn thường lệ.
Chàng kê hai tay dưới đầu và nhìn lên trần nhà tối đen, vì ánh sáng ngọn đèn không chiếu tới. Có phải bây giờ chàng đang chờ đợi cái chết? Hay là sự ngây ngất man dại của lòng ham muốn tình dục? Hai thứ đó dường như lẫn lộn với nhau đến nỗi hầu như mục đích của sự ham muốn xác thịt là chính cái chết. Nhưng dù vậy, viên trung úy chưa bao giờ hưởng một sự tự do hoàn toàn như thế.
Có tiếng động của một xe hơi bên ngoài cửa sổ. Chàng có thể nghe tiếng bánh xe rít trên tuyết chất đống bên lề đường. Tiếng còi xe vẳng lại từ một bức tường bên cạnh... Lắng nghe những tiếng động ấy, chàng có cảm giác căn nhà này vươn lên như một hòn đảo cô đơn giữa đại dương của một xã hội đang hoạt động như thường lệ. Tất cả chung quanh, mênh mông và hỗn độn, là đất nước mà chàng phải đau đớn. Chàng phải chết cho đất nước ấy. Nhưng cái đất nước vĩ đại ấy có chú ý đến cái chết mà chàng đang sửa soạn dâng hiến không? Chàng không biết, và cũng chẳng cần biết. Ðất nước chàng là một bãi chiến trường không có vinh quang, một chiến trường không ai có hành động can trường; đó là chiến tuyến của tinh thần.
Tiếng bước chân của Reiko vang lên từ cầu thang. Chiếc cầu thang dốc đứng của căn nhà cũ kêu cót két dữ dội. Có những kỷ niệm thích thú trong tiếng kêu cót két ấy, và nhiều lần, trong lúc đang nằm trong giường, viên trung úy lắng nghe tiếng kêu chờ đợi ấy. Với ý nghĩ chàng sẽ chẳng bao giờ hết sức chú ý chờ đợi tiếng kêu ấy nữa, chàng lắng nghe thật chăm chú, lắng nghe từng góc cạnh của mỗi giây phút của thời gian quý báu chứa đầy âm thanh từ những bước chân nhẹ nhàng trên chiếc cầu thang kẽo kẹt. Những giây phút ấy dường như biến thành vàng ngọc, chói lòa trong ánh sáng nội tâm.
Reiko quàng một chiếc khăn, ngang lưng chiếc áo kimono rộng và mỏng. Nhưng khi viên trung úy với tay nắm lấy thì màu đỏ của chiếc khăn dịu đi trong ánh sáng lờ mờ, bàn tay Reiko chuyển động theo sự kéo giúp của chàng và chiếc khăn tuột rơi xuống và phủ lên sàn nhà. Khi nàng đứng trước mặt chàng, vẫn trong chiếc áo kimono rộng và mỏng, viên trung úy thò tay vào hai ống tay áo của nàng, với ý định ôm chặt nàng bằng chính con người của nàng; nhưng khi các đầu ngón tay của chàng đụng vào làn da trần ấm áp của nàng, và khi hai nách nàng khẽ khép lại lên tay chàng thì toàn thân chàng bỗng bừng cháy.
Một lát sau hai người nằm khỏa thân trước lò sưởi sáng rực.
Không người nào nói lên ý nghĩ của mình, nhưng trái tim họ, thân thể họ và hai bộ ngực đập mạnh bừng sáng với ý nghĩ rằng đây chính là lần cuối cùng. Như thể là hàng chữ "Lần Cuối Cùng" được viết rõ ràng, bằng những nét bút vô hình, trên từng phần thân thể của họ.
Viên trung úy kéo vợ lại gần và hôn nàng nồng nàn. Khi lưỡi của họ lùa vào miệng của nhau, cố đưa thật sâu vào một vùng ướt át mượt mà bên trong, họ cảm thấy như sự hấp hối vẫn-chưa-biết-rõ của cái chết đã lôi cuốn cảm giác của họ tới tột cùng của nhạy cảm. Sự hấp hối mà họ chưa có thể cảm thấy được, nhưng sự đau đớn xa xôi của cái chết đã làm tinh tế sự cảm nhạy của hai người về khoái lạc. Viên trung úy nói:
- Ðây là lần cuối cùng, em cho phép ta xem thân thể em. Ðể ta xem thật kỹ.
Vặn chiếc chụp đèn nghiêng về một bên, chàng hướng ánh sáng vào tấm thân nằm dài của Reiko.
Reiko nằm im lặng, mắt nhắm lại. Ánh sáng từ ngọn đèn thấp hiển nhiên đã chiếu rõ những đường cong tuyệt mỹ của tấm thân trắng ngần. Không phải vì lòng ích kỷ, viên trung úy vui mừng sẽ không phải nhìn thấy sắc đẹp này gục xuống chết.
Thong thả, viên trung úy cho phép cái hình ảnh đáng ghi nhớ này khắc vào tâm trí chàng. Một tay vuốt ve mái tóc, và tay kia chàng khẽ vuốt ve khuôn mặt đẹp đẽ, hôn hết chỗ này đến chỗ kia, nơi mắt chàng dừng lại. Sự lạnh lẽo yên lặng của vầng trán cao, cặp mắt nhắm với hàng lông mi dài dưới cặp lông mày thẳng mờ, sóng mũi thanh tú, hàm răng lóng lánh giữa cặp môi dầy, hai má mềm, và chiếc cằm nhỏ và thông minh... những nét này gợi trong tâm trí chàng hình ảnh của một khuôn mặt chết thực rạng rỡ, và chàng liên tiếp gắn chặt môi vào chiếc cổ trắng mịn, - chính tại chỗ đó Reiko sẽ tự đâm mình - và cổ nàng ửng đỏ bên dưới những nụ hôn của chàng. Quay trở lại miệng, chàng đặt môi một cách rất nhẹ, và đưa môi nhịp nhàng trên môi Reiko bằng cử động dập dình của một chiếc thuyền nhỏ. Nếu chàng nhắm mắt lại, thế giới sẽ trở thành một cái nôi lúc lắc.
Bất cứ nơi nào mắt viên trung úy chuyển động tới, môi chàng đi theo sát chuyển động ấy. Cặp vú căng vươn lên, bên trên là hai đầu vú như nụ hoa của một loài dâu dại, cứng lên khi môi viên trung úy ngậm lấy. Hai cánh tay nàng duỗi thoải mái hai bên cạnh vú, nhỏ lại ở chỗ cổ tay, nhưng không mất đi sự tròn trĩnh hoặc sự cân đối, và cuối cùng là những đầu ngón tay rất đẹp đẽ đã cầm cây quạt trong ngày cưới. Viên trung úy hôn từng ngón tay một, trong lúc những ngón tay khác cong lại như e thẹn... Khoảng cong giữa ngực và bụng có những đường chứng tỏ không những chỉ là sự mềm dịu mà là sức mạnh dội lên. Khoảng cong báo trước những đường cong nẩy nở lượn từ đó xuống tới mông, nhưng lại có dáng vẻ của sự kiềm chế. Vẻ trắng mịn và nở nang của bụng và mông như là sữa tràn từ một chiếc tô lớn, và chỗ lõm xuống của rốn có thể là dấu vết của giọt nước mưa vừa rơi xuống ngay lúc ấy. Tại chỗ bóng tối của đám lông dầy, dịu mềm và nhạy cảm, và sự khích động vươn lên trong cái cơ thể bây giờ không còn thụ động nữa, đã tỏa ra một mùi hương giống như sự đốt cháy của những nụ hoa thơm, dâng lên đều đều và thấm nhập hơn.
Cuối cùng trong một giọng hơi run, Reiko nói: "Cho em xem... Ðể em xem chàng, một lần cuối cùng."
Chưa bao giờ chàng nghe từ môi vợ một lời yêu cầu mạnh mẽ và không thể cuỡng lại được như thế. Dường như đó là một cái gì mà sự khiêm tốn của nàng đã muốn giữ kín thật sâu, và cuối cùng bỗng nhiên bật ra khỏi những sợi dây buộc chặt. Viên trung úy ngoan ngoãn nằm ngửa và dâng hiến mình cho vợ. Chậm rãi, nàng vươn tấm thâm trắng toát và run rẩy - đốt nóng bởi một ước muốn ngây thơ trả lại chồng những gì chàng vừa làm đối với mình - đặt hai ngón tay trắng nõn vào mắt chồng, cặp mắt đang nhìn nằng chăm chú, và khẽ khép đôi mắt ấy lại.
Bỗng nhiên lòng nàng tràn ngập một sự dịu dàng, hai má nàng đỏ ửng lên vì một xúc động dâng lên ngây ngất, Reiko choàng hai cánh tay ôm lấy đầu hớt tóc ngắn của chồng. Mớ tóc cứng đâm vào vú nàng, chiếc mũi dọc dừa cao lạnh ngắt như đâm vào da thịt nàng, và hơi thở của chàng thực là nóng. Nới lỏng vòng tay, nàng nhìn xuống khuôn mặt nam nhi cứng cỏi của chồng. Hàng lông mày nghiêm dữ, cặp mắt nhắm, sống mũi cao đẹp đẽ, đôi môi sắc cạnh mím chặt lại... hai má thoáng màu xanh đã cạo nhẵn nhụi phản chiếu ánh sáng và trông rất mịn. Reiko hôn cả hai bên má. Nàng hôn chiếc gáy nở nang, đôi vai vuông thẳng đứng mạnh mẽ, bộ ngực hùng vĩ, hai bên bắp thịt nở như những tấm lá chắn và hai đầu vú màu nâu đỏ. Hai bên nách bị ngực và vai che khuất, tỏa ra một mùi ngọt ngào và buồn bã từ lông nách, và trong cái ngọt ngào của mùi này đã chứa đựng nguyên ý của cái chết trẻ. Làn da trần của viên trung úy lóng lánh như một cánh đồng lúa mạch, và khắp nơi những bắp thịt nổi hằn lên, cuộn lại tại phần dưới bụng quanh một chiếc rốn khiêm tốn. Nhìn chiếc bụng trẻ và rắn chắc, có lông mọc khá rậm, Reiko nghĩ chỗ đó chỉ lát nữa sẽ bị lưỡi kiếm đâm vào và rạch ra, và nàng gục đầu vào bụng chàng, khóc nức nở thương chồng, và tắm cả khu vực bằng những nụ hôn nồng nàn.
Khi nước mắt của vợ nhỏ xuống da bụng chàng, viên trung úy cảm thấy sẵn sàng chịu đựng sự hấp hối đau đớn nhất của việc tự tử một cách can đảm.
Niềm ngây ngất hai người trải qua sau những trao đổi dịu dàng này có thể tưởng tượng được dễ dàng. Viên trung úy ngồi dậy và ôm chặt vợ. Nàng bây giờ trở nên yếu đuối sau cơn đau buồn và khóc lóc. Hai người áp mặt sát nhau, cọ má nhau thật nồng nhiệt. Thân thể Reiko run rẩy. Vú họ ẩm ướt vì mồ hôi, sát chặt vào nhau và mỗi phần của hai thân thể trẻ và đẹp đẽ đã trở thành như một đến nỗi tưởng không thể nào tách rời được nữa. Reiko rên rỉ. Từ trên đỉnh cao họ lao xuống một vực thẳm thật sâu, và từ vực thẳm sâu đó, họ chắp cánh và bay vượt lên một lần nữa tới ngọn đỉnh ngất ngây. Viên trung úy thở hổn hển giống như tên lính vác cờ của trung đoàn trong một ngày quân hành... Ngay đợt đầu chấm dứt, thì lập tức một đợt sóng ham muốn khác lại nổi lên, và cùng nhau -- không một dấu vết mệt mỏi -- họ lại trèo lên tận đỉnh đam mê trong một giây nín thở.