S
áng sớm, cửa hiệu chỉ lo chuẩn bị buổi dạ tiệc. Cửa lớn, cửa sổ kết đầy vòng hoa, giăng kéo dây hoa. Đúng bốn giờ, cửa hiệu đóng cửa, một cây Noel rực rỡ ánh sáng bạc, Jack thích thú ngắm nghía. Thật ra thì không hợp kiểu cách. Cũng thích đấy, đẹp tuyệt. Đèn sáng choang quanh cửa hiệu. Ba quầy rượu, mấy két champagne ướp lạnh để sẵn dưới bếp. Một dàn nhạc sống bốn người chơi phục vụ, không có khiêu vũ. Khách mời có đến hai trăm người. Buổi dạ tiệc độc đáo chỉ mời khách quý, những tay có máu mặt về tụ hội đêm nay. Các tay này ít giao du ngoại trừ những dịp do Jack tổ chức, họ thích đến chơi họp mặt ở cửa hiệu Julie’s. “Sao, Gladdie, thấy được khòng”, gã nhìn quanh lần nữa xem có gì cần thêm bớt. Gã vừa sắm bộ complet Armani mới cáu cạnh. “Trông đẹp lắm, rất đẹp”, Gladdie vừa khen vừa nhìn từng đường may sợi chỉ thích thú với không khí của buổi tiệc hào hứng, sôi nổi. Jack nhắc nhở Gladdie. “Trông họ giùm chốc lát, tôi lên lầu thay áo. Đúng hai mươi phút, gã trở lại bảnh bao như người mẫu hình bìa báo G.G. Bộ complet xanh sẫm trông cũng bình thường thôi mà, sao lối ăn mặc của gã lại y hệt một người mẫu thời trang. “Lịch sự quá”. Gladdie nói nhỏ, nhìn thấy gã trên lầu đi xuống. “Trông ông bảnh quá. Ông có hẹn tối nay?”, Gladdie hỏi thiệt. Cách nay vài tuần, gã lại cặp kè một diễn viên trẻ, cô biết gã đang tìm một người mẫu. “Kể ra vừa đến một chục”, gã cười ngất. “Rất tiếc cho Starr vừa sang Paris sáng nay, Gladdie mời bà chị dự thế”. “Tuyệt lắm... mà cũng thật điên rồ đấy...” Gladdie pha trò cười ran: Jack tươi cười: “Cô ấy hẹn bồ bịch ở Paris rồi!”. Thật thoải mái, chẳng vướng bận chuyện thế gian thêm phiền. Gladdie tự phục vụ một ly champagne hỏi chuyện Jack: “Tối nay mấy cô cậu có đến dự?”. Vừa nhìn ra cửa đã thấy khách đến. Đầu tiên là Elizabeth Taylor cùng đi với Michael Jackson. Rồi đến Basbara Streissand với một bạn trai tiếp theo sau. Jack ra tận cửa đón khách vừa nói lơ đễnh: “Mấy đứa nhỏ sẽ đến đông đủ”. Nửa giờ sau, khách đến đông nghẹt. Ban nhạc hòa vào không khí buổi tiệc, người đông chen nhau, những tay săn ảnh chờ chực sẵn bên ngoài theo lệnh chủ nhà. Gã muốn mọi người được thoải mái, không bị mấy tay nhà báo săn ảnh quấy rầy. Gần bảy giờ tối, Jan, Amanda mới đến, Jan dừng xe có người phục vụ trông giúp, đưa mẹ vào trong cửa hiệu Julie’s, vẫn ngại mẹ đổi ý, sợ các tay săn ảnh làm hỏng việc. Jan nhanh nhẹn bám theo mẹ bước vào phía trong, nàng như đang nín thở, hốt hoảng khi đặt chân đến đây. Một không khí hào nhoáng, tưng bừng như ngày hội. Cũng những gương mặt quen thuộc tiếng tăm... Trong số đông nàng nhìn ra hai đồng nghiệp cựu ngôi sao, vồn vã nắm tay ôm chầm lấy nhau. Bạn bè cũ gặp lại vui mừng khó tả, Amanda định kể chuyện từ hôm đó đến nay mới ra khỏi nhà. Từ xa, Jan nhìn theo mẹ tự hào, bước tới ngang qua khẽ chào cô em chồng Julie. Từ bên kia gian phòng, Jack đang tiếp chuyện một bạn cố tri, chợt gã trố mắt nhìn, miệng lẩm bẩm: “Không thể ngờ được... Chào Jan”, gã nói khẽ rồi liếc sang nhìn Amanda: “Mấy người làm tôi hoa cả mắt, nói hơi quá một chút phải không?” Jan chỉ cười đáp khẽ lại. “Dạ thưa không, con cô thuyết phục mẹ đi đây đi đó cả năm nay mới được đó.Từ ngày ba con mất nay mẹ con mới ra khôi nhà, lần đầu được dự dạ tiệc từ lúc bỏ nghề điện ảnh”. “Rất vinh dự”, gã thành thật nán lại chờ Amanda đến chào cám ơn. Gã mỉm cười đáp lễ: “Lỡ lần này thôi, lần sau không dám mời đâu. Chị đã có lòng ưu ái đến với gia đình chúng tôi, nhờ vậy mà buổi dạ tiệc được thêm phần long trọng”. Gã pha trò, “Không dám, rất hân hạnh được gặp anh, buổi tiệc tổ chức chu đáo quá. Tôi gặp lại vài người đồng nghiệp cũ. Hy vọng sẽ gặp nhau lại bữa khác. Hôm nào chị đến mua sắm ở cửa hiệu, tôi sẽ làm tiệc ăn mừng”. Gã hớn hở ra mặt, người hầu bàn phục vụ Amanda một ly champagne. Nâng ly chúc mừng, gã để mắt nhìn thấy bàn tay của Amanda hơi run. Không phải vì xúc động. Amanda là con nhà nòi, đẹp vẫn vượt xa những đồng nghiệp cũ, một tính cách trội hẳn. “Amanda đẹp tuyệt trần”, gã thành thật khen. Không lẫn giữa những bộ độ bóng láng, Amanda mặc bộ đồ len xanh biển đúng mốt, đôi bông tai nạm saphia đẹp như tạc, nổi bật buổi tiệc. Gã đến gần Amanda: “Nay chị đã khỏe hẳn chưa?” Amanda ngập ngừng: “Cũng đỡ, khá hơn nhiều”, nàng trả lời thật thà, đượm một nụ cười buồn: “Tôi đã qua hết một năm xấu, nhìn lại tưởng chừng như thoát khỏi cái hạn, sống thêm một kiếp nữa”. “Tôi cũng đã qua cái hạn đó trước đây”, gã lại nghĩ miên man về Dori, người vợ đã quá cố. Nhìn thấy Amanda càng gợi cho gã thương nhớ người vợ cũ, giữa hai người giống nhau vì hoàn cảnh hơn là vì nhan sắc, có chăng nữa cũng thoáng qua thôi. “Mấy lâu nay tôi cứ tưởng anh đã tục huyền”, Amanda nhìn quanh gian phòng, lúng túng trước nhiều cặp mắt soi mói đổ dồn về một phía, ai cũng xầm xì chỉ trỏ... Nhìn kìa, Amanda Robbins... có lẽ đang đóng phim... lâu lắm không gặp... Ồ sao mà đẹp quá... Có lẽ Amanda căng da mặt?... Vẫn còn đẹp chán... Amanda vẻ bình thán trong không khí lao xao quanh những bàn tiệc, lộng lẫy tự tin. Jack nói giọng nhỏ nhẹ: “Một mình từ lâu rồi”, gã cố giãi bày. Gã mặc bộ complet sẫm màu đứng sát bên như một vệ sĩ. “Người bạn đời đã mất mười ba năm rồi, tình cảnh này có khác với chị, thế mà cũng gay cấn lắm, chị là một phụ nữ thật kỳ diệu”. Amanda chỉ nói nhỏ nhẹ: “Tiếc thật”, ánh mắt nhìn như khêu gợi cảm giác khiến gã rùng mình. Khuất sau cái vẻ lạnh lùng đó vẫn còn tỏa ra được sức lôi cuốn mãnh liệt. Quái lạ thật, sau những ngày tháng khổ đau, giờ đây Amanda lại sống động hơn lúc còn chung sống với Matthew. Gã phải cắt ngang câu chuyện, tranh thủ tiếp khách khứa bạn bè đợi chờ. Hai ngôi sao điện ảnh cũng vừa đến ngoài cửa, chưa thấy người ta tiếp đón. Gã bảo gác cửa cho vào. Gã cùng đi với Gladdie có chút việc cần. Ngay tức thì Jan cũng vừa tới, hỏi thăm xem mẹ còn ở đây không. “Mẹ thấy thế nào, khỏe chứ?” Jan thì muốn mẹ ở nán lại thêm chút nữa, cũng chả sao, vả lại buổi tối nay thật tuyệt vời. “Mẹ cũng bình thường, cám ơn con bỏ thì giờ đưa đón. Mẹ cô nhìn lại một số bạn hữu mấy năm qua không hề gặp. Jack lúc nào cũng vui đùa”. Nhận xét của nàng đã xóa đi hết những đàm tiếu về gã suốt ba năm qua, giờ đây đáng nể nang hơn, gã sống thoải mái, tự tin trên cơ ngơi bề thế do mình gây dựng. Nhìn bề ngoài thấy không hạp, nhưng gặp lại Jack, nàng lại chịu hơn. “Bao giờ Paul quay lại?” “Nó đến chứ, tôi đang chờ. Nó bận họp”. Gladdie chuyển điện thoại đến Jan. Paul cho hay cuộc họp kéo dài chưa xong, nó sẽ tranh thủ đến sau. Jan báo cho Paul: “Có biết ai đang chờ tại đây không?”. Jan vui mừng, vẻ mặt tinh nghịch. Paul cũng cười theo. Anh nhận thấy bữa nay Jan coi bộ khá hơn mấy tuần trước, anh mừng lắm. Hai vợ chồng đã qua một thời rất căng. “Ai mà chẳng biết cha tôi. Tom Cruise này, Madonna... chẳng hạn”. Amanda Robbins nghe được, chêm vào: “Và còn nhiều người nữa!”. “Em thật khéo mời mẹ đi dự. Em khá lắm đấy. Anh mừng cho em. Sao? Mẹ có khỏe không?”. “Mẹ nhớ ra đủ hết những khách mời, tối nay mẹ trông thật lộng lẫy. Mái tóc chải gọn, phấn son đánh nhạt, thoáng hiện lại hình ảnh minh tinh màn bạc năm xưa”. “Em thuyết phục được mẹ, đáng khen lắm! Hãy gắng lên!” “Rất thương anh”. Jan cảm động nghe những lời thăm hỏi mẹ từ bên kia đầu dây. “Khéo tránh chớ để ba anh xáp lại gần, mẹ hấp dẫn lắm đó, chớ để anh phải lo. Mẹ chẳng nói năng gì với anh đâu, em cũng thế”. Jan cười theo: “Em hiểu ra chẳng việc gì phải lo cả. Có điều ba rất lịch sự, cái đó còn do mẹ. Khách khứa dồn dập, ba lúng túng dữ lắm. Họ chỉ lo tán tụng thôi”. ‘ “Ôi chuyện của mấy bà. Khổ cho ba quá, mấy bà ăn tươi nuốt sống ông ngay bây giờ... Mọi người ai cũng phải vật lộn với cuộc sống. Ba anh là thế đó. Em hãy cố chờ anh sẽ đến ngay. Nhớ giữ máy, khi nào xong việc anh sẽ gọi”. “Chút nữa gặp lại”. Suốt mấy tuần rồi, hai vợ chồng chưa có lúc nào nói chuyện vui vẻ như hôm nay. Jan quay lại tìm mẹ, nàng vẫn còn nói chuyện với Jack, cứ để yên, mặc họ. Hai bên thân thiết trở lại cũng chẳng sao. Không ai còn phiền trách ai nữa. Từ xa, Jan nhìn thấy mẹ cười nói, Jack ra vẻ nghiêm trang. Sau đó, gã kể cho Amanda nghe chuyến đi mua hàng ở châu Âu về, gã còn kể thành phố Milan nước Ý thua xa Paris, trao đổi kinh nghiệm làm ăn tại cửa hiệu Claridfe ở Luân Đôn. Trông lúc này hai người như đôi bạn già, còn Jan cứ thong thả chuyện trò cùng bạn bè suốt cả giờ cho đến khi Paul gọi lại. Anh có vẻ uể oải lắm, xong cuộc họp chẳng được gì, ra đến nơi xe bị kéo đi đâu mất, trễ hẹn đến dự tiệc, phải gọi taxi. Anh đổi ý muốn Jan đến đón, bù lại phải đãi một chầu ăn tối. Suy nghĩ một hồi, cô bảo trễ quá rồi đến làm gì. “Thôi em còn phải theo mẹ không để mẹ một mình ở đây được”. Jan lúng túng không biết nói sao cho xuôi. “Sao em không nhắn ba anh gọi taxi giùm, ở đó lúc nào cũng có một, hai chiếc xe nhà đặt sẵn chỉ dành riêng cho ngôi sao màn bạc cần dạo quanh đâu đó. Em hỏi ba thử xem”. “Thôi được rồi, để em hỏi thử xem. Nếu mẹ có trở chứng em sẽ báo. Em đưa mẹ về đến nhà, chỉ nán ở lại thêm chừng mười phút, mười phút nữa em sẽ đến.” “Nhớ đến ngay”, Paul thúc giục, “chiều nay nhiều việc mệt quá, em phải về ngay”. Jan nghĩ đến buổi ăn tối ngon lành ở nhà hàng nào đó yên tĩnh, rồi mẹ sẽ theo xe Jack đến đó. Jan quay lại chỗ cũ, mẹ cô đứng ở cuối gian phòng, thuật cho Jan hay mọi chuyện, vẻ mặt lo âu, Amanda chưa kịp nói đã nhìn thấy Jack quay trở lại. Gã nói to: “Thằng Paul nói đúng, đã có sẵn hai xe trước sân. Nếu mẹ con cần, ba sẽ lái một chiếc chở về. Con thấy được không?”, gã nói xong quay lại nhìn Amanda đang sững sờ như sắp bị Jan bỏ rơi vì ngại không muốn làm phiền con gái. “Tôi... thấy cũng hay đấy... Thật ra anh khỏi phiền, Jack ạ, tôi gọi taxi. Từ đây về đến Bel Air có bao xa. Tôi gọi taxi ngay”. Gã không chịu, nói như ra lệnh: “Chị phải đi xe nhà, giờ này đón taxi không tiện”. Nghe gã ra lệnh Amanda bật cười vì sự quá ưu ái của gã, đành chịu đi xe nhà. Thực ra Amanda chưa muốn về ngay, Jack chỉ bất bình vì Amanda cứ bồn chồn muốn nán lại thêm chút nữa. Hôm nay là ngày vui nhất, Matthew chẳng bao giờ tham dự tiệc tùng nên có mấy khi đến những nơi này. Jan hôn chào mẹ rồi đi tìm xe ô tô đón Paul. Jack nhìn Amanda ra vẻ thương hại, gã lo lắng vì không biết nàng có ăn uống gì được không. Được gặp lại người quen cũ vui vẻ thoải mái, Amanda xúc động nhận ra mình là người ra về cuối cùng. Lúc này là tám giờ rưỡi tối, “Anh làm gì cuống quít muốn đuổi tôi ra về ngay thế”. Amanda tự biện minh, nói xong bắt tay chào, còn gã thì cố nằn nì đòi chở về bằng xe nhà. “Amanda, đừng nên thế, với tôi chả phiền gì cả. Chúng ta là sui gia, vả lại mấy năm rồi mới có dịp gặp nhau’’, để Amanda ra về một mình gã không yên tâm, lái xe ra, gã còn dặn dò thư ký riêng một số việc. Xong buổi tiệc nhẹ, gã quên nhắc bạn hữu cùng mời ăn tối, tất cả bỏ ra về trước. Gã nhắc họ sẽ gặp lại nếu rảnh còn không thì bỏ qua. Xe chạy hướng về Odeo Drive, gã chợt hỏi Amanda có muốn dừng xe ăn thêm bánh mì hamburger, hay dùng thêm món gỏi trộn xà lách, sẵn dịp nói chuyện con cái luôn. Amanda do dự muốn trở về ngay không biết nhờ ai đây, lại đói bụng nữa. Gã đoán hay thật. Những lúc sau này Amanda thường nghĩ ngợi chuyện con cái, Jan và Paul, liệu Jack có biết gì chuyện hục hặc của hai đứa. Vì thế khi gã có lời mời sui gia dùng cơm tối, Amamda cũng đoán chừng rồi đồng ý ngay. Gã gọi xe đến nhà hàng Ivy on North Robertson, một địa chỉ quen thuộc luôn dành sẵn cho gã một bàn cuối, yên tĩnh hơn. Geoye Christy nhận ra Jack vẫy tay chào, chợt gã tròn xoe mắt nhìn ra người quen cùng đi là Amanda Robbins. Hai người cùng gọi món mì xào, Jack bắt chuyện thoải mái tự nhiên như đang ở cửa hiệu, nào là mỹ phẩm, tranh, nghệ thuật, du lịch văn học, ca múa... Gã tỏ ra một tay sành điệu, biết đủ chuyện, nói huyên thuyên. Amanda nhận ra được gã không phải tay chuyên săn gái như đã tưởng. Khi món ăn mang đến bàn, gã chuyển sang chuyện con cái. Gã lo cho con mình: “Hai đứa sống có yên ổn không chị?”, nhìn Amanda, gã thấy yên tâm. Hai người nói chuyện. “Tôi chẳng hiểu hai đứa ăn ở ra sao, thật tình mà nói, tôi chỉ lo cho tụi nó một lần thôi, con Jan thì tôi chẳng giúp cho được bao nhiêu. Mấy năm qua tôi chỉ cho mình, tôi chưa làm hết bổn phận người mẹ”. “Chả sao cả”, gã an ủi, “chị nên dành thì giờ cho mình đã. Có phải lúc nào cũng gánh hết mọi việc vì mọi người đâu”. “Con cái phải hiểu cho cha mẹ, Jan là đứa con ngoan... chỉ mong sao thằng Paul lo cho nó... Dạo này con Jan nó không được vui”. Amanda thở dài, bà không thể quên lời hứa vả lại cũng không thích chia sẻ nỗi niềm riêng tư với gã Jack. Đây là cơ hội tốt cho hai bậc cha mẹ cùng lo cho con mình, Amanda thổ lộ, “Tôi chẳng muốn giấu giếm, anh hiểu cho. Tôi cứ nghĩ chúng đang lo lắng chuyện con cái”. Gã nói thêm: “Chuyện đó là thực tế”, rồi gã đăm chiêu nhìn Amanda. “Hai vợ chồng nó đi thử chưa. Thằng Paul chẳng cho tôi hay biết gì cả”. “Đã hai năm rồi, cũng phải lo chứ”. “Còn nhiều chuyện vui nữa, muốn nghĩ ra sao cũng được”, gã nói nghe coi bộ không xuôi tai chút nào. Amanda bật cười, hai người lại trầm ngâm. “Hai đứa nó chẳng có gì vui, kể ra thì tối nay thấy con Jan khá hơn dạo trước, thấy nó lái xe đón thằng Paul trông như con gái mới lớn”. “Con cái nhìn thấy chị khỏe nó cũng bớt được gánh nặng”, gã nói chậm rãi, Amanda khẽ gật đầu. “Dạ phải, hồi mới đây Jan cho tôi hay đã bảo thằng Paul phải đi khám bác sĩ chuyên khoa ngay từ hồi đầu năm, nhưng nó không chịu nghe”. “Bậy bạ thật, như thế này không hay. “Theo chị biết thì nó đã đi khám chưa?”. “Tôi không tin nó nghe lời, nhưng Jan thì có”. “Rồi sao nữa?”. “Tôi cũng chưa rõ hết mọi chuyện, có điều tôi biết chắc là tụi nó chưa thấy gì cả”. “Tôi cũng nghĩ là không, chưa có gì đâu”. Gã trầm ngâm một hồi. “Lẽ ra tụi nó phải cho cha mẹ hay, có hay chưa. Rõ là chuyện rắc rối đấy. Thỉnh thoảng, tôi cũng hay đùa bảo với nó, tôi như thằng ngố chẳng hiểu gì... mà rồi thôi tôi nghĩ là không nên. Mình tự hỏi không biết có nên bàn với nó việc này không”. Amanda thật thà hơn: “Tôi cứ nghĩ nó mải lo làm ăn” - Mấy năm gần đây bà ta tỏ ra dễ chịu với Paul, gã cũng đối xử tử tế với con dâu. Hai họ bên nào cũng dễ chịu. Jack cau mày suy tư: Thằng Paul thì lúc nào cũng lăng xăng công việc rối bù. Nó thuộc mẫu người thích quán xuyến mọi việc, trong tương lai nó còn lo điều hành việc sản xuất phim ảnh. Paul khá hơn nhiều, khác xa cha nó chỉ làm được vài phim rẻ tiền. Chỉ có những phim hay trong đó vai chính là tôi. Nay chuyển sang ngành thời trang phụ nữ thấy khá hơn”. Amanda cười ồ: “Tôi nghĩ anh nói khiêm nhường về những bộ phim ấy, tôi thích thú hơn khi thấy cửa hiệu bách hóa này. Nhiều mặt hàng đẹp quá, có buổi chiều nào rảnh tôi ghé lại mua sắm”. Hàng hóa trưng bày tràn ngập, Amanda nhìn thích mắt, và lạ hơn nữa giờ lại khoái Jack, gã thật thông minh. Làm quen với gã cũng thích. Một buổi tối qua nhanh. Rời khỏi nhà hàng gã nhắn lại là sẽ bảo Paul và Jan cùng đi khám bác sĩ. “Nó chẳng ưa gì chuyện này, tôi sẽ nói lại cho nó nghe”. Ngay lúc bước lên xe ra về, Amanda còn nhắc nhở: “Tôi đồng ý với anh việc này” bà hứa sẽ cho gã biết sau. “Mình cứ nghĩ là nếu tính đúng đường đi nước bước, biết đâu qua sang năm sẽ lên chức nội ngoại. Nói ra vậy biêt đâu có thật. Qua lễ Giáng sinh, mình bước sang tuổi lục tuần rồi. Bằng nấy tuổi mà chưa thấy cháu nội, ngoại cũng bị mang tiếng.” Amanda thích lối ăn nói tuồn tuột của gã nghe không nhịn cười được, trong một phút suy tư, gã cố nhắc tên Dori người vợ quá cố in sâu trong tâm trí; từ lúc đó gã chẳng muốn dính dấp tình cảm quá mức với bất kỳ người đàn bà nào. Gã bộc bạch: “Một nỗi đau dai dẳng. Từ đó đến nay mải lo cho hai đứa quên bẵng đi những chuyện dan díu, hai năm ròng tôi không than thở giữ kín mãi một nồi đau dằng dặc. Thật tình không tài nào chịu nổi”. Amanda lại nhớ về Matthew; buông một câu chậm rải: “Vì chưa gặp nhằm người đó thôi Jack ạ”, nói xong, Amanda cũng không nghĩ ra được mình sẽ yêu ai hay lấy ai một lần nữa. Gã tiếp lời thực tế hơn: “Hoàn cảnh của tôi có khác, chị lập gia đình đã hai mươi sáu năm, và cũng chưa từng trải như tôi. Tôi chỉ tìm vui cho khuây khỏa mà thôi. Chị cũng nên làm lại cuộc đời nếu có ước nguyện, cứ tìm quanh rồi cũng gặp thôi, chẳng phải mất công. Rồi mình sẽ được toại nguyện”. “Tôi ngại lắm”, Amanda nói thật, “tôi không nghĩ đến chuyện hẹn hò yêu đương gì nữa và những năm gần đây, chuyện đó tôi hầu như quên lãng”. “Chị hiểu chưa hết đâu, đời lắm chuyện éo le đấy. Cuộc sống mang lại những điều thú vị đầy bất ngờ thảng hoặc như từ đâu trên trời rớt xuống. Được cái này mất cái kia. Nhưng rõ mọi sự không êm xuôi như mình tưởng”. Amanda gật đầu mỉm cười hồ nghi: “Mẹ của Paul có khỏe không?”. Amanda chỉ gặp một lần trong ngày cưới thật ngắn ngủi rồi bao nhiêu việc trôi qua, nào là khách khứa, chuyện này chuyện nọ thật khó nói quá. “Còn Barbara thì sao?”, nghe hỏi gã ngơ ngác tròn xoe mắt: - “Trời đất, đồ quỉ ám đó mà. Thật ra cô ả này từng khuyên tôi lấy vợ, rồi lặp lại với chị y như thế gặp lúc chị hỏi, chỉ trừ khi ả khùng điên đổi ý muốn tái giá. Hoặc tôi mà lấy cô ả làm vợ thì chẳng biết sẽ ra sao đây. Tôi chia tay mười chín năm rồi. Năm nay tôi định tổ chức hai mươi năm mừng được sống độc thân”. Gã nói xong, hai người cùng phá ra cười. “Này Jack Watson, anh lạ lùng quá, cũng hơi khiếm nhã đấy, tôi dám cuộc là anh chớp lấy cô nào lọt vào mắt xanh ngay tức khắc. Cũng chỉ tại anh lo chạy theo mấy cô đào xinê người mẫu thời trang mà quên tìm vợ” “Chị đã biết hết rồi!”, gã cứ giả vờ mà qua mặt được, nhất là với Amanda. Amanda nói ngay: “Nhờ đọc báo tôi mới biết”, gã luống cuống một hồi, “Hay đấy, dù sao chăng nữa tôi dám chắc là nếu tôi vớ được một cô hay bà nào tôi sẽ leo đến tận lầu cao nhảy xuống đất cho mà coi. Tôi đã vấp nhiều vố rồi. Không dám đâu. Tôi hiểu ra rồi, dù có nói gì cũng thế thôi. Thế đấy, không nên bàn tán thêm rầy rà”, Amanda thở dài, đi thẳng một mạch ra cửa, rồi quay lại chào: “Gặp gỡ hôm nay thật thú vị, cảm ơn sự ưu ái anh đã dành cho tôi, được mời ăn cơm tối, kể chuyện con cái”. Cười vui gật đầu chào, gã nhắc nhở: “Tôi sẽ gọi cho chị biết thêm chuyện thằng Paul”, Amanda cảm ơn một lần nữa, mở cửa đi thẳng vào nhà không ngoái nhìn lại... Đèn bật sáng trưng mà tai còn nghe rõ tiếng xe lao vút đi. Ngoài sân, chợt Amanda nghĩ lại, vừa rồi mình hiểu sai về gã. Gã được mọi người dành cho nhiều thiện cảm lạ lùng, gã giống như đứa trẻ chạy nhảy tung tăng. Bất chợt trong đầu Amanda văng vẳng hồi chuông cảnh tỉnh: Phải thận trọng hơn với gã Jack này dù cho là một góa phụ tuổi ngũ tuần, và lại tự trấn an, thôi chẳng có gì phải lo cả. Gã có hàng lô đàn bà, còn bạn bè gã ai cũng nặng gánh thê tử. Quay xe về lại đường Rodeo Ride kiểm tra lại cửa hiệu xong xuôi, gã dựa lưng vào thành ghế nhắm nghiền mắt và chỉ còn có mỗi hình bóng Amanda hiện ra chờn vờn.