Số lần đọc/download: 2243 / 7
Cập nhật: 2015-11-23 17:43:58 +0700
Chương 3
B
ên ngoài trời mưa tí tách... giọt mưa rơi đều đều nghe buồn làm sao! Mộng Nghi nhìn lại cảnh vắng vẻ của ngôi nhà vốn dĩ trang nghiêm lặng lẽ... Mọi người đều tìm vui riêng cho mình vào đêm cuối tuần. Chỉ có nàng, nàng chẳng biết đi đâu? Tìm vui chốn nào? Bởi it' chịu thoát mình ra ngoài hciếc vỏ sò kín đáo nên nàng hay tìm khuây khỏa bên chiếc dương cầm, kỷ niệm duy nhất của cha đê/ lại cho nàng.
Ngồi vào chiếc ghế thường nhật, bàn tay dài thon thả với mười ngón tay nhuần nhuyễn lướt trên phím đàn quen thuộc, tại ra âm thanh réo rắt, Mộng Nghi gởi hết nỗi lòng qua bản nhạc cuối cùng của nhạ sĩ Đặng Thế Phong mang tên "Giọt mưa thu".
"Giọt mưa thu" ra đời năm 1942. Ông thảo lúc nằm trên giường bệnh trong những ngày cuối cùng của cuộc dod*`i tròn hai mươi bốn tuổi. Nhạc phẩm chưa ra mắt khán giả thì người sáng tác đã về bên kia thế giới không tên, để lại cung tơ réo rắt, lúc vút cao khi chùng xuống như lượng sóng trập trùng phủ xuốgn cuộc đời cô độc nghèo khổ. Ông vừa là nhạc sĩ vừa ca sĩ và lẫn họa sĩ tài hoa. Nàng ngưỡng mộ và kính yêu ngưỜi đa tài lận đận nghèo khổ, phải chết cô đơn trên chiếc giường đầy vi trùng lao trong chiều cuối thu tại thủ đô Hà Nội ngày nào.
Thả hồn theo tiếng tơ rung, Mộng Nghi đâu hay sau lưng mình Đình Nghi cùng Vũ Nam tựa mình trên chiếc ghế dài của phòng khách, im lặng thưởng thức tiếng đàn theo giọng trầm lặng của nàng torng "Giọt mưa thu" hòa nhập theo từng cơn gió lạnh. tiếng hát ngân lên torng vắt và buồn theo phím nhạc vừa dứt...
Tiếng vỗ tay vang vang... Mộng Nghi quay lại, ngỡ ngàng khi nhận ánh mắt nồng nàn trên gương ma9.t của Vũ Nam hướng về nàng.
Đình Nghi nhìn cử chỉ luống cuống của bà chị mình thật tội nghiệp. Chàng phì cười bước lại bên nàng, nắm tay khẽ bảo:
- Bà chị à! Có gì mà cuống quýt lên như thế. Cứ xem như khôgn có gì xảy ra cả. Anh Vũ Nam chứ có phải nhân vật quan trọng nào đâu. Bình tĩnh lại xem nào1
Mộng Nghi gượgn cười:
- A... Đình Nghi! chị ngỡ không ai đến nhà mình giờ này, nên chị ăn mặc khôgn lịch sự lắm... xin lỗi nhạ Đình Nghi! Chị xin phép về phòng.
Đình Nghi ôm vai chị cười:
- Ờ khôgn, Mộgn Nghi! Chị rất dễ thương trong chiếc váy voan màu trắng này. Đừng ngại, người quen không hà. Vũ Nam, anh ấy rất quý mến chị.
Đình Nghi dìu chị đến ngồi trên chiếc ghế đối diện với Vũ Nạ Nhưng ánh mắt đờ đẫn của Vũ Nam ngẩn ngơ hướng về nàng khiến Đình Khi ngạc nhiên. Thái độ bất thần đến với Vũ Nam, một sự kiện bất ngờ từ trước đến nay chưa bao giờ Đình Nghi bắt gặp một lần.
Đình Nghi có biết đâu, từ lúc bước vào căn phòng quen thuộc, với cách trang trí thẩm mỹ của gia đình chàng, Vũ Nam đã có ý nghĩ đẹp về phong thái củ các thành viên có mặt trong ngôi nhà khang trang này rồi.
Hình ảnh người con gái mảnh mai thướt than trong chiếc áo ngủ tráng mong manh ấy, bên chiếc dương cầm với mười ngón tay dịu dàng thanh thoát lướt đều trên phím tơ, ru lòng người vào cõi mộng mơ, huyền hoặc.
Dáng vóc ấy, mái tóc xõa dài, thướt tha nghiêng nghiêng theo từng lời ca êm đềm thánh thoát... lúc vút cao, khi trầm buồn đem vào lòng Vũ nam niềm cảm xúc ngất ngây, cơ hồ như mộng ảo. Những đoản khúc của Bồ Tùng Linh trong "Liêu trai chí dị" bất chợt về với chàng trọn vẹn những hình ảnh đó.
Mộng Nghi như Hàn Ni torng "Mùa thu lá bay" của nữ sĩ Quỳnh Giao. Nàng mỏng manh như sương buổi sớm. Màn sương sẽ tan nhanh khi ánh thái dương bắt đầu thức dậy, đem ánh nắng ấm áp phủ lên mọi vật.
Vũ Nam nghe lòng mình có một cái gì đó len lỏi chiếm ngự hoàn toàn tâm tư mình. Chàng quên rằng chàng ngồi đối diện với hình ảnh đẹp tự bao giờ...
Thái độ ngẩn gnơ của Vũ Nam khiến Đình Nghi chế nhạo với nụ cười trên môi, chàng chồm qua bên Vũ Nam lắc mạnh. Vũ Nam giật mình trở về thực tại với gương mặt sượng sùng, dod^i môi mấp máy.
- Ồ! Xin lỗi Đình Nghi... Tôi ngớ ngẩn quá... xin Mộng Nghi bỏ qua cho.
Đình Nghi cướp lời:
- Vũ Nam1 Anh lớn hơn Mộng Nghi nhừng năm tuổi đấy nhé, năm mùa hè đi qua, ông bạn a.
Mộng Nghi ngồi mỉm cười:
- Sao không bảo rằng: năm mùa xuân dần qua mái tóc, hở Đình Nghi?
- Aí da! Bà chị của ot^i hôm nay văn chương bóng bẩy thế? Nụ cười nở trên môi chị nên đêm nay trời mưa đấy, Mộng Nghi ạ.
Quay sang Vũ Nam, Đình Nghi cười:
- Vũ Nam! Anh chỉ nói được bấy nhiêu thôi sao?
Vũ Nam cười quay sang Mộng nghi dịu dàng bảo:
- Mộng Nghi! Anh lúng túng, bởi hình ảnh của em ngồi đàn làm cho anh xúc động.
Cúi đầu nhìn đôi tay đan vào nhau, nàng khẽ bảo:
đáng em ngồi đàn... giống người bạn nào đó đã qua đời của anh, nên cảm xúc ấy anh khôgn đè nén đưọc phải khôgn? Đó là tình cảm tốt đẹp, đáng được hoan nghênh phải khôgn Đình Nghi?
Nhìn Mộng Nghi, Đình Nghi nheo mắt chế nhạo:
- Chị hỏi Vũ Nam xem anh ấy xúc độgn vì hồi tưởng, hay vì hình ảnh hiện thực của chị làm tim ảnh rung động nên thái độ thẫn thờ chiếm hữu anh ấy. Chứ em ở sát cánh bên anh suốt năm, em có thấy lần nào như thế đâu.
Mộng Nghi liếc Đình Nghi rồi cười:
- Thôi, đừng quảnh cáo nữa Đình Nghi! Vũ Nam cho em ăn bao nhiêu phở rồi mà em ca cẩm quá vậy? Em tiếp Vũ Nam nhé, chị xin phép về phòng nha.
Chàng nắm tay Mộng Nghi kéo lại:
- A... bà chị à! Chương trình quảng cáo còn nhiều mục chưa biểu diễn, chị Ở lại một chút xem. Đừng khép mình trong chiếc sò buồn thảm ấy nữa, bà chị a.
Mộgn Nghi mỉm cười:
- Kỳ vậy, Đình Nghỉ Bạn của em, em tiếp chứ.
- Nhưng anh ấy đếnd dây khôgn phải vì em. anh muốn kết thân với chị kia mà.
Vũ Nam đến bên Mộng Nghị Ánh ma9"t nồng nàn sâu lắng của chàng khiến nàng bối rối rụt rè:
- Mộng Nghi! Chúng ta không thể có được một tình bạn sao?
Mộng Nghi khẽ chớp mă"t. Nàng nhìn lại Đình Nghi đã mất dạng tự bao giờ. Nàng bối rối ấp úng:
đa... em cũng không biết nữa.
Vũ Nam mạnh dạn đề nghị:
- Mộng Nhgi! Em ngồi lại đây nghe anh đàn được chứ? Anh cũng biết chút ít về âm nhạc. Nhưng nếu anh đàn có đọan nào sai, em góp ý nhá. Mộng Nghi! Em vui không?
Ánh mă"t hướng về anh pha lần niềm vui torng sự ngạc nhiên.
- Vũ nam! Anh cùng yêu thích âm nhạc nữa sao?
- Ngày xưa anh yêu âm nhạc, như bây giờ anh bắt đầu say mê em vậy. Mộng Nghi! Em không giận anh đấy chứ?
Mỉm cười nàng khẽ bảo:
- Em có cảm tưởng anh đang học chương trình Luật chứ không phải Y Khoa. Vũ Nam! anh tán gái khá lắm.
Vũ Nam với ánh mắt tình tự gọi mời, khiến Mộng Nghi khó rời khung cảnh nơi đây được. Giọng chàng ấm lạ:
- Anh đang tán cô học trò năm thứ tư khoa Văn ấy. anh mong ơ/ cô bạn ấy một nụ cười tươi thắm hơn là một câu từ chối tình anh. Mộng Nghi! Em nghĩ sao?
MỘng Nghi bước dần đến bên đàn. Nàng không đáp câu hỏi ấy, chỉ nghiêng đầu cười hỏi:
- Anh đàn bản gì đây Vũ Nam?
Vũ Nam cười khẽ hỏi:
- Em có thích anh đàn bản "Chỉ hai đứa mình thôi nhé" của Anh Bằng và Lê Dinh, hay em thích "Love Story" của Francislai, hở Mộng Nghi?
- Em đâu biết, tùy anh thích bản nào thì anh đệm bản ấy, thế mới hay.
Mỉm cười Vũ Nam nhìn nàng nheo mắt:
- Anh muốn chúng ta cùng bắt đầu hát bài Love Story, được không Mộng Nghi?
Ngập ngừng 1 lúc sau, nàng nhỏ giọng:
- Em sợ mình không đủ khả năng để hòa âm cùng anh... bởi em chưa hề hát cùng ai và giọng em chẳng trong như người ta.
Vũ Nam nhìn nàng đắm đuối:
- Chỉ sợ anh không đủ tiêu chuẩn để cùng em xướng họa thôi, nhưng... Mộng Nghi! Ta thử nhé?
Mộng Nghi tựa vào thành đàn cúi đầu hỏi nhỏ:
- Anh muốn hát lời nào?
Vũ Nam hài lòng với nét e thẹn trong thái độ khiêm nhường ấy. Chàng dịu dàng đáp:
- Mình hát lời Việt nhé. Mình là người Việt Nam, mình hãy sử dụng ngôn ngữ của mình trong bất cứ trường hợp nào có thể thực hiện được. Mộng Nghi! Em có ý nghĩ đó không?
- Dạ, em cũng muốn thế.
Vũ Nam cười với ánh mắt reo vui như tìm được người con gái có tâm hồn hòa hợp với mình.
- Mộng Nghi! Em chuẩn bị nghen.
"Những chiều vàng héo hắt,
Lòng chợt bỡ ngỡ nhớ đến kỷ niệm đời mình xa xưa.
Ngày còn ngây thơ chưa biết âu sầu, đường trần bơ vơ...
Lòng mình tung tăng như những cánh diều bạt ngàn trút gió...
Thơi thới mộng mơ... "
Tiếng đàn điêu luyện của Vũ Nam réo rắc. Hồn Mộng Nghi bâng khuâng lời ca cao vút trầm lắng. Nàng dìm theo lời ru thân thiết của cung thương vừa mở ngỏ đón chào. Chưa bao giờ Vũ Nam say mê như phút này.
Tiếng hát loảng vào không gian bay vút xa từ lâu... thế mà tiếng tơ vẫn vang đều trong không gian trầm lắng của căn phòng kín đáo ấy.
Mộng Nghi tựa mình vào thành đàn trong lặng lẽ. Mắt thờ thẫn để tận đâu đâu. Đình Nghi đưa chiếc máy ảnh lên bấm lia lịa mà 2 người nào hay ai hay biết điều gì.
Đình Nghi lặng lẽ lui về phòng, nhường khung cảnh hợp tình này cho Vũ Nam có cơ hội nắm lấy tay bà chị mình vào con đường mà chàng chọn sẵn từ lâu. Đình Nghi hi vọng với gương mặt phúc hậu thanh tú, lẫn tính ngay thẳng và ngôn ngữ hòa nhã Vũ Nam sẽ đem đến cho Mộng Nghi tình cảm tốt đẹp trên đường xây dựng hôn nhân.
Mộng Nghi nghiêng mình nhìn Vũ Nam cười. Chàng giật mình tỉnh mộng, nhìn lên bắt gặp đôi mắt trong suốt và nụ cười như chế nhạo hướng về mình. Chàng gượng cười:
- Em ngạo sự vụng về của anh đó ư?
Mộng Nghi lắc đầu:
- Từ cử chỉ, ngôn ngữ của anh, chẳng có gì để sử dụng 2 từ ngữ ấy cả, Vũ Nam ạ.
- Mộng Nghi! Nếu 1 người lịch lãm trong tình cảm, không bao giờ người ta để người đối diện biết được nội tâm mình qua cử chỉ lộ liễu như thế, phải không em?
Mộng Nghi dịu dàng đáp:
- Nếu Đình Nghi giới thiệu cho em 1 người bạn lịch làm, khéo léo quá như thế thì tội nghiệp cho em biết chừng nào.
Vũ Nam ngạc nhiên:
- Sao thế? Mộng Nghi! Em không thích quen người đàn ông tế nhị sành sỏi sao?
Mộng Nghi cười nhẹ:
- Nếu mẫu người khôn ngoan biết che đậy những biến chuyển sôi động trong lòng mình bằng nét bình thản, bằng nụ cười nở trên môi, thì người đàn bà quen với ông ấy thật vô phúc anh ạ. Bởi khéo léo thì mưu mô xáo trá cũng hoàn chỉnh, mình khó ngờ được. Tất cả trên đời không có gì quý bằng tấm lòng chân thật, phải không anh?
Vũ Nam cười lòng nhẹ nhàng:
- Mộng Nghi! Anh cũng như em, nhưng đôi khi đi với 1 người quá vụng về, em cũng khó chịu chứ?
- Có thể... nhưng bây giờ thì chưa!
Vũ Nam đứng lên và dìu nàng đến bên ghế dài. Mộng Nghi gợi chuyện:
- Anh là bạn của Đình Nghi sao em ít thấy anh đến chơi vậy?
- Anh khác lớp nhưng chung trường, giờ giấc ít khi trùng nhau. Vả lại, anh đâu biết nhà Đình Nghi có 2 đóa hoa cẩm chướng. Nếu biết, anh đã trình diện lâu rồi.
- Nếu không phải là đóa cẩm chướng, mà là cánh hoa lan mộc mạc anh có đến không? Và khi ra về, anh có tiếc thời gian lãng phí đó không? Vũ Nam.
Vũ Nam cười dịu dàng:
- Hoa nào cũng có sắc thái riêng biệt của nó. Có hoa rực rỡ nhưng không hương, có hoa mộc mạc đơn sơ nhưng đủ sức kéo chân người ở lại. Mộng Nghi! Em vừa dễ thương vừa chân thành, bấy nhiêu đó vừa đủ cho lòng người rung động và ánh mắt dịu dàng kia thừa sức trói buộc chân anh. Mộng Nghi! Em có tin như thế không?
Mộng Nghi vuốt từng lọn tóc trong lòng bàn tay nhỏ bé của mình. Nàng bối rối bởi lời tỏ tình kia đột ngột quá. Nàng sợ tình yêu đến chớp nhoáng như cơn lốc, rồi ngày nào đó tình sẽ bay theo gió đi về phương trời xa thẳm...
Những cảm giác mới lạ vừa xâm nhập vào hồn nàng, đó có phải là tình yêu không? Hay chỉ là cơn giao động nhất thời thoáng qua bởi tiếng đàn điêu luyện ấy, khiến hồn lãng mạn ngỡ mình xuôi theo gió tình bay đến vùng trời thương nhớ?
Biết đâu qua phút giây bồi hồi chìm lắng mới hay tình cảm kia chỉ 1 thoáng bâng khuâng thì sao? Hậu quả sự ngộ nhận hôm nay sẽ đem đến hồn nàng nỗi đau khổ như thế nào. Tương lai đời nàng về đâu?
Vũ Nam khẽ nắm tay nàng siết nhẹ, giọng chàng trầm ấm bên tai:
- Mộng Nghi! Em do dự vì chúng ta đến bất ngờ quá, phải không? Vậy ta cứ quen nhau, nếu sự vắng mặt trong những ngày kế tiếp khiến lòng ta mong đợi và nụ cười nở trên môi khi chúng mình tay trong tay, như thế ta sẽ là của nhau. Em đồng ý không?
Mộng Nghi khép đôi mi, đầu cúi thấp. Nàng nửa muốn gật đầu nửa muốn từ chối cho tình cảm kia không có dịp đem vấn vương thương tưởng cho nàng.
Nhưng chiếc cằm xinh xắn của nàng được bàn tay dịu dàng của chàng nhè nhẹ nâng lên... cho ánh mắt nồng nàn kia đắm đuối chìm sâu vào vùng yêu thương tiềm ẩn trong màu mắt nâu của nàng.
Nàng quay đi lẩn tránh ánh mắt như soi thấu lòng nàng.
- Mộng Nghi... em sợ anh à... hay em nghĩ rằng anh đến với em bởi sự hối thúc của cơn xúc cảm bốc đồng. Rồi ngày mai, sau khi nỗi yêu thương nhất thời chìm lắn, anh sẽ xa em. Phải vậy không?
Ánh mắt xen lẫn giận hờn hường về nàng:
- Vũ Nam! Anh đừng giận em nha. Em chưa bao giờ gặp trường hợp này, nên em không tự chủ được, mặc dù em rất quý mến anh. Hãy hiểu cho em, Vũ Nam.
Vũ Nam cười bao dung:
- Em không ghét anh chứ?
Mộng Nghi im lặng gật đầu:
- Vậy là em không muốn anh buồn. Em thương anh... như 1 người yêu, phải không?
Mộng Nghi mỉm cười:
- Vũ Nam! Anh khôn quá. Anh mớm lời cho em hết rồi còn gì. Em không thích như thế.
Vũ Nam cười:
- Vậy chứ anh là gì của em, Mộng Nghi?
Mộng Nghi ngập ngừng:
- 1 người bạn tốt, được hôn?
- Tại sao lại là bạn, mà không là 1 người yêu, hở Mộng Nghi? Anh không xứng đáng đứng trên vị điểm ấy sao?
- Không phải thế. Anh có thể nghĩ ngược lại.
Vũ Nam lắc đầu:
- Em xứng đáng ngồi trên ngôi duy nhất mà anh trân trọng yêu thương. Em vui vẻ nhận ngôi thứ ấy chứ, Mộng Nghi?
- Em chưa đủ tiêu chuẩn nhận sự thương yêu ấy. Vũ Nam! Anh đặt vấn đề tình cảm hơi sớm. Em sợ sự hấp tấp sẽ đem đến hậu quả không mấy tốt, sau này mình có hối cũng muộn màng rồi.
Vũ Nam nhăn mặt:
- Mộng Nghi! Em có cảm tưởng vu vơ, vì anh có nhận xét rất chính xác về sự diễn biến của trái tim anh. Mộng Nghi! Anh thật sự quý yêu em.
Mộng Nghi cúi đầu đáp khẽ:
- Em cũng có linh cảm như thế nhưng...
Ánh mắt đắm đuối của Vũ Nam chìm sâu vào vòng mắt hướng về anh... ngập ngừng như e ngại. Vũ Nam siết đôi vai nàng trong đôi cánh tay rắn chắc của mình. Mộng Nghi run rẩy như hồi hộp lo sợ khi ngả mình trong vòng tay yêu thương của người khác phái.
Vũ Nam nghe niềm yêu thương ngút ngàn vây phủ. Chàng không ngăn được cơn cảm xúc bởi đôi mắt nhìn anh quá ngây thơ và đôi môi mấp máy như ngỡ ngàng... Chàng cúi xuống và nâng cằm nàng lên. Nụ hôn ban đầu đánh dấu phút giây gặp gỡ, khởi điểm cho sự cấu kết 1 tình cảm thiêng liêng gắn bó của 2 trái tim đồng cảm.
Mộng Nghi không kịp nghiêng đầu tránh né đôi môi ngọt ngào của chàng. Nàng không đủ sức đối kháng với tình cảm nồng nàn của chàng ân cần trao tặng... Giọng ấm áp của Vũ Nam êm đềm vang bên tai nàng, khi nụ hôn kia vừa đưa nàng qua phút giây bàng hoàng xao động:
- Mộng Nghi! Em sao vậy? Em giận anh ư?
Mộng Nghi tháo đôi vòng tay ràng buộc ấy như thoát khỏi vòng kềm tỏa thương yêu của chàng. Vũ Nam ân cần âu yếm:
- Mộng Nghi em giận anh thật sao?
Nàng nghiêng đầu né tránh đôi mắt đắm đuối của chàng. Vũ Nam bối rối nghiêng theo nàng để nhận nét dỗi hờn in hằn trên khuôn mặt dễ thương ấy.
Giọng chàng trầm ấm:
- Mộng Nghi! Khi người ta hôn nhau bởi vì không ngăn được nỗi yêu thương tràn ngập lòng mình. Nụ hôn trao nhau có gì xấu đâu em? Hay là em không tin lòng anh quý mến em thực sự? Mộng Nghi! Nếu em không thích, anh xin lỗi vậy. Từ nay anh gởi tình anh qua ánh mắt thôi. Em đừng giận anh nha!
Nàng cúi đầu im lặng, mỗi người đeo đuổi ý tưởng riêng tư... Thời gian lặng lẽ đi qua như tôn trọng tình chàng, chia sẻ nỗi âu lo của nàng sau giây phút xúc động thoáng qua.
Vũ Nam nhìn nàng trong say đắm. Chàng mỉm cười, không ngờ trái tim chàng rung động theo sự sắp xếp của Đình Nghi 1 cách máy móc như thế. Bao nhiêu năm khép kín, giờ gặp người vừa ý lại không thèm chấp nhận tình chàng.
Mộng Nghi ngước lên bất chợt gương mặt và nụ cười kia cúi xuống. Nàng ngập ngừng hỏi:
- Anh cười gì vậy? Chế nhạo em à?
Vũ Nam đưa tay nựng cằm nàng dịu dàng:
- Sao lại chế nhạo, em có gì để anh cười chứ hả?
Mộng Nghi gượng ngồi dậy, Vũ Nam ôm lấy. Giọng nàng giận dỗi:
- Em thấy anh cười nè. Cười em vội vàng quá, phải không?
Vũ Nam lắc đầu:
- Mộng Nghi đừng đoán mò rồi giận anh. Anh chỉ cười anh thôi.
- Anh cười mình về điểm gì?
- Từ nào giờ chung học, kề cận biết bao bạn gái... thế sao lòng anh không hề rung động. Giờ gặp em, anh nghe lòng mình làm sao vậy... anh không ngăn cản được lòng mình khi thốt lên tiếng nói yêu em. Mộng Nghi không từ chối tình anh chứ?
- Chưa có sự chấp nhận của em, anh đã hôn em rồi. Em không thích vậy.
- Mộng Nghi! Anh đã xin lỗi em rồi. Hay là em hôn lại anh để mình hòa nhau (sao khôn wá dị cà). Em bằng lòng không? - Chàng ân cần hỏi.
- Vũ Nam! Anh lý sự lắm. Em không thích có người yêu như anh đâu. (chết chưa hihihihi)
Vũ Nam đưa tay nàng lên má chàng. Nụ cười cầu hòa nở trên môi, chàng bảo:
- Anh không biết làm sao để trả em lại nụ hôn ấy bây giờ? Hay là em hành tội đôi môi tham lam của anh đi. Tại nó đấy em ạ?
- Em muốn anh tự hứa với mình khi chưa có sự đồng ý của em, không được... ẩu nữa.
- Dĩ nhiên anh phải nhớ khi mình hứa với 1 người đẹp như em, Mộng Nghi.
- A! Anh nịnh đầm hay quá, mà nói chưa có người yêu, em không tin. (bebe cũng hổng tin)
Đình Nghi chạy ra cướp lời Vũ Nam:
- Em xin làm chứng câu nói ấy của Vũ Nam. Vũ Nam chưa yêu ai hoặc hứa hẹn với ai ngoài chị.
Mộng Nghi ngồi dậy liếc xéo Đình Nghi:
- Miệng lưỡi của nghề "mai dong" em lượm ở đâu đó, Đình Nghi?
- Bà chị à! Vũ Nam đáng được tin cậy. Từ đây, chị có được niềm vui là em mừng. Em hành nghề lần đầu cũng là lần cuối đấy. Hy vọng lần thực nghiệm này kết quả thành công, phải không Vũ Nam?
Siết chặt tay Đình Nghi, Vũ Nam cười:
- Bằng mọi giá tôi sẽ chào mừng thành công của Đình Nghi bằng vòng hoa cưới, được hông Mộng Nghi?
Mộng Nghi bật cười:
- Anh thích cài hoa chú rể thì anh cài, còn 1 cái anh trao cho Đình Nghi kìa. Anh và hắn kết hợp không tốt sao?
Đình Nghi la oái lên:
- Ai da! Tự nhiên bắt em làm cô dâu thế, chị kỳ ghê. Coi chừng có cô bé nào thế vào cài hoa ấy có người khóc đấy, bà chị ạ.
Vũ Nam bật cười trước đôi môi trề nhúng của nàng. Chàng cười hỏi:
- Mộng Nghi! Biết đâu 1 ngày nào đó em sẽ buồn khi anh đem vòng hoa cưới trao cho cô bé xa lạ nào đó. Mộng Nghi! Em nhất định không cho anh nhập cuộc hả? Anh yêu người khác, em không buồn sao?
- Còn lâu, ông bạn ạ. Ông không phải là nhân vật quan trọng nắm trọn niềm vui và nỗi buồn của tôi đâu nhé!
Đình Nghi cười:
- Vũ Nam! Mọi việc sẽ diễn biến tốt đẹp theo thời gian tuần tự đi qua. Tôi tin anh đủ nghị lực và khả năng để đóng vai chú rể bên cô dâu xinh đẹp như bà chị của tôi. Bây giờ mình ca bài "Tạm biệt" là vừa, ông bạn ạ.
Vũ Nam nhìn Mộng Nghi âu yếm:
- Mộng Nghi! Anh muốn... phạm tội với em 1 lần nữa.
Mộng Nghi cuống quýt lên, lẩn tránh chiếc hôn "hăm dọa" của Vũ Nam. Đình Nghi cười to trước cử chỉ dễ thương của bà chị mình. Chàng lên tiếng:
- Vũ Nam đừng làm chuyện nhơ uế ấy trước mặt đức từ bi nha. Bây giờ chúng ta đi thôi. Ông bạn rất tuyệt vời trong vai diễn ở màn mở đầu, hãy lui về hậu trường chờ lớp diễn kế.
Vũ Nam nắm tay Đình Nghi, vui vẻ:
- Cám ơn ông đạo diễn trẻ tài hoa. Ông thật tế nhị khi chọn cho tôi một nữ diễn viên khả ái tuyệt vời. Tôi xin nhận vai này suốt cuộc đời ông bạn ạ.
Tiếng cười vang xa dần. Đôi mắt trầm lắng của Mộng Nghi bừng sáng sau bao nhiêu năm khép kín.