Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Mansell
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Gió
Upload bìa: phạm thúy linh
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
năm trước
“ Ôi, Lola, nhìn con kìa,” ôm con thật chặt, Blythe lập tức chuyển sang “chế độ” gà mái mẹ. “Giờ là tháng hai đấy, con sẽ chết vì cảm lạnh mất thôi.”
“Mẹ, con hai mươi tuổi rồi đấy ạ, mẹ không được cằn nhằn con nữa đâu.” Nhưng Lola âm thầm tận hưởng cảm giác đó. Vòng tay ôm mẹ, cô nghịch ngợm vén viền áo lên, khoe với bà làn da nâu màu kẹo bơ Majorca của mình.
“Con sẽ tê cóng khi bước ra ngoài mất thôi.” Blythe xách cái túi mềm của Lola rồi bắt đầu lách qua đám đông ở sân bay để tới cửa ra. “Con có chắc là không muốn rút một cái áo chui đầu từ vali ra không?”
“Chắc ạ. Có làn da nâu hơn mọi người để làm gì nếu mặc áo để che vào nữa ạ? Ôi, mẹ ơi, từ đã nào, để con ôm mẹ thêm lần nữa. Con đã rất nhớ mẹ đấy.”
“Con bé ngốc này. Chuyện với Stevie đến đâu rồi?”
“Hết rồi ạ. Con không gặp anh ấy nữa. Bọn con chia tay rồi.” Lola cười để chứng minh việc đó chẳng phải vấn đề gì to tát. Stevie rất vui tính nhưng quan hệ của họ chưa bao giờ nghiêm túc. Vỗ nhẹ vào bụng, cô nói: “Và con sắp chết đói đây. Chúng ta về thẳng nhà hay con nên mua luôn một cái bánh kẹp ở đây ạ?”
“Hôm nay không bánh kẹp gì hết. Chúng ta sẽ đi ăn nhà hàng. Alex sẽ mời chúng ta bữa trưa,” Blythe nói. “Ông ấy đã đặt một bàn ở Emerson’s, chỗ Picadilly ấy.”
“ Chà, bữa trưa ở Emerson ạ? Sang trọng quá!” Lola kinh ngạc, “Chúng ta đã làm gì mà được thế ạ?”
Blythe ôm lấy tay cô. “Chẳng có lí do gì đặc biệt cả, con yêu. Chỉ là thật tuyệt khi thấy con về thôi.”
Mẹ cô đã nói dối. Có một lí do đặc biệt. Alex đợi họ gọi đồ ăn xong rồi ông gọi thêm một chai sâm panh.
“Bố, bố bị làm sao ạ?” Và đó là một chai sâm panh xịn. Thật chẳng biết suy tính gì cả; từ khi Lola lớn lên đến giờ, cô chưa bao giờ được uống Coca–Cola xịn ở nhà, chỉ được uống loại giả vì nó rẻ hơn.
“Bố phá sản rồi,”Alex cất tiếng khi người phục vụ mang chai sâm panh đặt lên bàn.
“Ôi không.” Trái tim Lola chùng xuống; cô vẫn biết đó là một công việc quá mạo hiểm. Sau khi cô rời nhà 3 năm trước, Alex cũng bỏ cờ bạc, vậy thôi. Sau khoảng thời gian khủng khiếp mà họ gần như mất ông, ông không còn tham gia cá độ đua ngựa ở giải quốc gia Grand nữa. Ông cũng thôi không tới câu lạc bộ bi–a. Thay vào đó, tối nào ông cũng ở nhà, càng ngày càng thích thú với các cơ hội kinh doanh được đưa lên mạng internet. Khi ông nghĩ ra ý tưởng đầu tiên về một trang web làm dịch vụ đặt phòng khách sạn, Lola đã lắng nghe và gật đầu cho phải phép mà không thực sự hiểu nó sẽ hoạt động ra sao.Theo những gì Lola thấy thì Alex chỉ đùa thế thôi. Những thứ trên internet kia dường như quá xa vời với cô, cô cũng chẳng mấy bận tâm tới chúng.
Nhưng Alex rất kiên quyết, cuối cùng ông vẫn thành lập công ty và dành thời gian rảnh để làm việc. Đến năm ngoái ông còn nghỉ việc ở gara để dành nhiều thời gian cho công ty hơn. Lola cứ nghĩ rằng mọi việc vẫn ổn thỏa.
Chúa ơi… cô hi vọng ông không sa ngã, quay lại con đường cờ bạc.
“Vậy.” Cảm giác sợ hãi lại dâng lên lần nữa “Chuyện gì đã xảy ra thế ạ?”
Khóe mắt Alex nheo lại, từng đường nét như được nhấn thêm bởi ánh nến trên bàn.
“Chẳng có chuyện gì cả. Quá nhiều việc nên mình bố không giải quyết hết được thôi. Bố đã phải thuê thêm nhân viên, tìm địa điểm thích hợp… Mình bố thực là không thể làm hết tất cả được.”
Lola gật đầu. “Mẹ có nói bố phải làm việc suốt ngày.”
“Bố chưa bao giờ tưởng tượng sẽ có ngày nó phát triển đến thế. Rất tuyệt vời nhưng cũng đáng sợ. Rồi một công ty khác tìm đến bố,” Alex giải thích, “họ đề nghị mua lại một phần công ty.”
“Ôi trời, thật nhẹ nhõm!” Chỉ cần Alex không đi vào con đường cờ bạc lần nữa là cô đã thấy vui rồi.
“Đúng là nhẹ nhõm.” Alex gật đầu đồng ý, nâng cốc. “Vậy cạn ly nào.”
“Cạn ly.” Lola nhiệt tình chạm cốc với hai người rồi uống một ngụm lớn sâm panh ngon lành, mát lạnh.
“À,” Alex nói, “bố đã bán công ty với giá 1,6 triệu đô đấy.”
Thật may là sâm panh đã chảy xuống cổ họng, nếu không chắc Lola đã phun đầy nước ra mặt bàn chẳng khác nào máy tưới cây.
“Bố nói thật chứ?”
“Thật đấy,” mắt Blythe lấp lánh, “con không biết mẹ thấy khó khăn thế nào khi kiềm chế không nói cho con đâu. Lúc ở sân bay mẹ suýt nữa đã buột miệng nói ra rồi.”
“Chúa ơi,” Lola thì thào.
“Còn cái này là dành cho con.” Alex lấy từ túi áo trong một tờ séc đã được gấp lại rồi chuyển nó qua đầu bàn bên kia.
“Chúa ơi.” Tay Lola bắt đầu run lên khi cô đếm đi đếm lại những số 0 trên tờ séc. Cô nín lặng vài giây. Mẹ cô chưa bao giờ biết được sự việc đáng buồn của 3 năm trước nên những lời cô muốn nói càng trở nên khó nói hơn. Alex đang trả lại cô gấp nhiều, rất nhiều lần số tiền đó, dù ông không cần phải làm thế. Tất cả đã quá muộn màng, nhưng ông rất muốn bù đắp lại những gì cô đã buộc phải làm để cứu cả gia đình.
Sau cùng, Lola run rẩy nói: “Bố, bố không cần phải làm thế đâu.”
Ánh mắt họ gặp nhau. Ông mỉm cười. “Con là con gái của ta. Tại sao ta không làm thế chứ?”
“Mẹ đã nói thế là quá nhiều,” Blythe chen vào đầy tự hào, “nhưng ông ấy kiên quyết lắm. Giờ con đừng có phung phí đấy!”
“Con có đủ tiền để chuyển khỏi cái phòng đi mướn chật hẹp đó,” Alex nói, “và mua cho mình một villa ở trên đồi. Như thế không phải là phung phí đâu.”
Lola không thể kìm lòng, cô bước ra khỏi chỗ ngồi vòng tay ôm ông. Chẳng màng tới cái villa ở trên đồi nhưng cô có thể chuyển về London và mua một chỗ để ở.
Vì dù Majorca đẹp theo nhiều cách nhưng không đâu bằng ở nhà.
“Lola,” Blythe hoảng hốt khi mọi người tập trung chú ý vào cô, vội với tay kéo cái váy ngắn của con xuống. “Vì Chúa, con đứng thẳng lên đi. Mọi người đang nhìn vào quần chip của con đấy!”
Có gì đó bối rối đến kì diệu khi bước ra khỏi nhà hàng tối tối trong ánh nến vào lúc 3 rưỡi chiều và phát hiện ra là bên ngoài đang là ban ngày, kể cả đó có là ánh sáng ban ngày ảm đạm, lạnh lẽo của thành phố.
Nhưng cái sự ảm đạm đó cũng chẳng thành vấn đề vì nó chỉ làm những cửa hàng được trang trí rực rỡ thêm lôi cuốn mà thôi. Lola giống như người nam châm bị cuốn về hướng những cửa hiệu lớn nhất, lung linh nhất không cưỡng lại được.
“Chúng ta sẽ để con lại đây.” Mẹ và Alex không định đi cùng cô. “Nhớ đừng tiêu nhiều quá nhé!”
“Mẹ, 4 tháng nay con chưa được về nhà đấy ạ. Con cũng phải cập nhật chút chứ.”
“Có lẽ một cái áo khoác ấm thật đẹp được đấy con.” Blythe bao giờ bỏ lỡ cơ hội châm chọc cô.
Khi hai người quay về xe, Lola len qua những con phố hẹp sau Picadilly tới phố Regent. A, đây rồi, những cửa hàng mà cô đã nhớ vô cùng với những sảnh làm đẹp trang nhã, những cửa hàng nước hoa và những bậc cầu thang cuốn dẫn lên tầng trên ngập tràn những thứ tuyệt vời hơn rất nhiều…
Nhưng trên tất thảy vẫn là Kingsley’s.
Lola dừng lại tận hưởng khoảnh khắc ấy. Các gian hàng kia rất tuyệt nhưng trong trái tim cô chúng vẫn xếp sau những hiệu bán sách. Alcudia có rất nhiều thứ để thử nhưng cái bộ sưu tập đáng buồn với những quyến sách tiếng Anh bìa mềm méo mó, bạc phếch trên những cái giá xoay trong các cửa hàng bán đồ lưu niệm cạnh bãi biển lại không nằm trong số đó. Cô khao khát một cửa hàng sách đúng nghĩa như một con nghiện khao khát ma túy. Hầu như không có gì hơn mùi sách mới kì diệu, hơn việc chạm vào bìa sách lật những trang sách, chỉ là có lẽ, chưa từng được giở ra.
Và nếu cảm nhận đó có kì quặc thì cô cũng chẳng mấy để tâm. Có nhiều người bị ám ảnh bởi những đôi giày và yêu chúng tới mê mẩn. Giày cũng tốt đấy nhưng bạn đâu thể thức cả đêm để đọc chúng, phải không?
Dù gì thì ở trên vỉa hè cũng lạnh cóng khiến bộ quần áo cô đang mặc khiến cô cảm thấy không khác gì đang trần truồng. Run lên đầy hi vọng, Lola lao vào cái ấm áp của Kingsley’s.
Ôi, nhìn chúng đi. Quá nhiều sách mà lại quá ít thời gian. Những chồng sách bìa cứng bóng loáng thơm tho như gào lên đòi mua, đòi được đọc ngấu nghiến. Lola lướt những ngón tay qua những cuốn sách, kéo dài khoảnh khắc đó mà không nhận ra trên mặt mình hiện lên một nụ cười ngờ nghệch cho tới khi một người khách khác nhìn thấy và mỉm cười lại với cô.
“Xin lỗi.” Mấy ly sâm panh trong bữa trưa đã khiến cô nhiều lời quá mức. “Tôi đang sống ở Majorca nên lâu lắm rồi mới nhìn thấy nhiều sách như vậy.”
Tai người đàn ông lập tức đỏ dựng lên. “Cô thật may mắn. Umm, cô ở chỗ nào của Majorca?”
“Ở Alcudia ạ, ở tận phía bắc của đảo.”
“Tôi biết Alcudia đấy,” người đàn ông trung niên đáp nhanh. “Năm nào tôi với mẹ mình cũng tới đó. Chúng tôi ở trong một căn nhà nhỏ trong thị trấn cũ. Trùng hợp thật!”
Hmmm, thật ra cũng chẳng đến mức ấy vì hàng năm có hàng triệu ngàn người tới Alcudia nghỉ ngơi, nhưng Lola cảm động vì sự nhiệt tình của ông ấy. “À, cháu làm trong một nhà hàng gần cảng. Nếu bác thích những món hải sản ngon ngon thì lần tới đến đó, bác hãy đến ăn thử nhé!”
Mặt người đàn ông lúc ấy đỏ ửng lên vì thích thú làm cô bắt đầu thấy lo cho huyết áp của ông ta. “Nghe hay đấy. Mẹ tôi không thực sự thích đồ biển nhưng tôi dám chắc là có thể nhờ cô bảo bếp trưởng làm cho bà ấy món trứng ốp la.” Ông ta ngập ngừng. “Um… chỗ cô có đắt không?”
“Không hề. Thật ra rất phải chăng ạ. Và chú có thể yêu cầu bất cứ thứ gì chú muốn. Chúng cháu luôn sẵn lòng phục vụ.” Lola mỉm cười trấn an ông ta. “Chú nhất định sẽ rất thích đấy ạ. Cháu đảm bảo!”
Người đàn ông này chắc chắn không hay ra ngoài nhiều, hớn hở hỏi:
“Chỗ đó tên là gì? Chính xác thì cô ở đâu? Có lẽ cô nên cho tôi địa chỉ.”
“Cháu có thể cho nhiều hơn thế đấy ạ”. Mở khóa cái túi màu bạc của mình, Lola lấy ra một cái danh thiếp của cửa hàng đưa cho ông ta.
“Cảm ơn!” Người đàn ông mỉm cười. Ông ta cất nó đi và nhìn đồng hồ. “Vậy hẹn thế nhé. Chúa ơi, đã đến giờ này rồi à? Tôi phải đến chỗ rút tiền trước khi…”
“Này,” một tiếng quát vang lên sau họ. “Thế là đủ rồi đấy. Tôi buộc phải mời cô ra khỏi đây thôi.”
Kinh ngạc, Lola quay lại và thấy người đang bị nói chính là cô và người nói là một nhân viên nữ khá to lớn với mái tóc màu xám đang run lên vì giận dữ.
“Xin lỗi, chị đang nói chuyện với tôi sao?”
“Ha, đừng có giở giọng đó ra với tôi. Nào, đi ngay đi, để khách hàng được yên.” Người phụ nữ đó giơ tay chỉ về phía cửa như một cảnh sát giao thông. “Ra ngoài, ra ngoài ngay. Chúng tôi không cần loại người như cô ở đây.”
“Cái gì?” Miệng Lola há hốc,người đàn bà này mất trí rồi sao? Lola sửng sốt cười nửa miệng, cô nhìn lại người đàn ông đứng gần cô nhưng ông ta đã lùi lại sợ sệt.
“Ở đây câu khách, làm phiền những khách hàng thực sự.” Người đàn bà kia giận dữ tiếp tục. “Điều đó thật đáng ghê tởm và tôi sẽ không để nó xảy ra trong cửa hàng này.”
“Câu khách?” Lola nhướn mày. “Cô đang nói chuyện gì thế? Tôi không phải là gái bao nhé!”
“Đừng cãi cọ với tôi nữa, cô gái trẻ. Tôi đã nghe những gì cô nói với người đàn ông này. Cô nhìn mình đi!” Người đàn bà trỏ tay vào cái áo trắng thiếu vải, váy ngắn màu vỏ chanh và cặp đùi trần của Lola. “Cô là gì thì cũng quá rõ rồi! Cô ta quay sang người đàn ông tìm sự ủng hộ. “Ông đã nghĩ gì khi nhìn thấy cô ta?”
Umm….à…” Lo lắng cực độ vì xấu hổ, ông ta lắp bắp: “Tôi–i cho là cô ấy ăn mặc k–khá lạ mắt.”
Ôi, Chúa ơi!
“Tôi sống ở Majorca! Tôi mới bay về hôm nay thôi! Tôi không biết ở đây lại lạnh như thế! Ông hãy kể cho cô ta những chuyện chúng ta vừa nói đi!” Lola yêu cầu nhưng đã quá muộn. Quá xấu hổ, người đàn ông kia chuồn khỏi cửa hàng.
“Và cô cũng đi được rồi đấy, trước khi tôi gọi cảnh sát.” Người phụ nữ tỏ vẻ đắc thắng. “Đây là một cửa hàng đàng hoảng và chúng tôi không cần người như cô tới, người sặc mùi rượu rồi dụ dỗ đàn ông vô tội.”
Đi khỏi đây lúc này không phải giải pháp, đơn giản nó không hợp với tính Lola. Nếu ai đó nói “đưng động vào nó, nóng đấy”, cô phải chạm vào xem nó nóng ra sao. Và nếu họ nói “ đừng nhảy từ tường xuống, đau đấy!” cô sẽ bị thôi thúc nhảy xuống xem sẽ đau như thế nào.
Người đàn bà đó là trợ lý tên Pat, cô mới nhìn được từ bảng tên của bà ta.
“Tôi đến để mua sách và tôi sẽ đi khi tôi mua xong.” Không chút sợ hãi, Lola lạnh lùng nói, “nhưng trước khi đi, tôi sẽ phải nói chuyện với quản lý của bà.”
Mười lăm phút sau, cô bước tới bàn thu ngân, tay đầy sách, và cô nhận ra những gì mình nói với Pat đã lan ra khắp cửa hàng. Pat đã không còn ở đó. Những nhân viên khác đã lén quan sát cô từ xa. Cậu chàng ở bàn thu ngân nhập lại những gì Lola mua và cố gắng hết sức không nhìn xuống chân cô.
“Tôi có thể nói chuyện với quản lý được không ạ?”, Lola nói.
Cậu ta gật đầu, nhấc điện thoại lên và nói thầm vài từ.
Lola chờ.
Cuối cùng thì cánh cửa ở phía sau mở ra và một phụ nữ tầm 40 tuổi xuất hiện.
Thật giống một cuộc đấu súng ở đấu trường O.K.
Người phụ nữ tiến lại gần Lola và nói: “Tôi rất xin lỗi vì chuyện của Pat. Cô ấy vừa kể mọi chuyện với tôi và tôi muốn thay mặt cửa hàng Kingsley’s xin lỗi cháu. Chuyện là sáu tuần nữa Pat sẽ nghỉ hưu và nếu cháu chính thức tố cáo thì bà ấy sẽ mất mọi thứ.”
“Cháu__”
“Và có lẽ ta không nên nói với cháu chuyện này nhưng bà ấy có chút ác cảm với, um, gái bao.” Hạ thấp giọng như thì thầm, người phụ nữ nói tiếp: “ Cháu biết đấy, chồng bà ấy đã bỏ đi với một người như thế và Pat đã không thể tự chủ được, đặc biệt là khi bà ấy biết được kẻ đó đã từng là đàn ông. Ý tôi là người phụ nữ kia ấy. Không phải là Pat. Tội nghiệp, bà ấy đã rất suy sụp. Đó là lí do bà ấy cư xử hơi quá như thế. Tôi thực sự, thực sự xin lỗi. Tôi vừa nói chuyện với bà ấy và bà ấy sẽ không bao giờ làm thế nữa đâu.”
“À, tốt quá ạ”, Lola đáp, “cháu rất vui được nghe điều đó”.
Người quản lý nhìn tràn trề hi vọng. “Như thế có nghĩa là mọi chuyện vẫn ổn đúng không? Cháu sẽ không chính thức tố bà ấy?”
“Không, cháu sẽ không làm thế đâu ạ”.
“Ôi, cảm ơn cháy! Cảm ơn cháu rất nhiều.” Bà siết tay Lola đầy biết ơn. “Cháu thật tốt bụng. Bà Pat già tội nghiệp, tôi biết bà ấy không nên nói những lời tệ như thế nhưng nói sao bà ấy cũng đã trải qua một khoảng thời gian khó khăn. Tôi chắc chắn cháu có thể hiểu tại sao bà ấy buồn___”
“Cháu không phải là điếm đâu ạ,” Lola phân trần.
Câu nói này đã khiến bà quản lý đang đi khựng lại.
“Ôi!” Che giấu sự ngạc nhiên của mình, người phụ nữ đó vội vã quay lại. “Tất nhiên cháu không phải thế rồi! Tôi không có ý nói thế mà! Chúa ơi, tất nhiên tôi không nghĩ thế!”
Lola nhe răng cười vì cái bộ dạng nhìn lần thứ hai là chẳng thấy có gì ở Alcudia rõ ràng đã mang một nghĩa khác trong một cửa hàng sách ở London trong cái lạnh cắt da của tháng Mười Một. Có lẽ đã đến lúc cô thay đổi tủ quần áo của mình.
“Cháu nghĩ là bác đã nghĩ thế. Nhưng không sao đâu ạ. Và bác vẫn chưa hỏi cháu tại sao lại muốn gặp bác.”
Người phụ nữ kia trông có vẻ bối rối. “Phải rồi. Xin lỗi cháu, ta hơi mụ mị rồi. Vậy sao cháu muốn gặp ta?”
“Cái này ạ.” Lola gõ nhẹ lên cái bảng trên bàn thu ngân, giống hệt cái cô nhìn thấy trên cửa sổ lúc nãy. “Trên này có nói bác có một vị trí trợ lý bán hàng còn trống.”
“Đúng thế. Để thay thế Pat khi bà ấy nghỉ.”
Tốt rồi, tốt rồi.
“Các bác có cần bằng cấp gì cho vị trí đó không ạ?”
“Cháu cần phải yêu sách.”
“Cháu yêu sách,” Lola đáp.
Người quản lý tỏ ra ngạc nhiên. “Ý cháu là cháu quan tâm? Tới công việc này?”
Quả là một câu hỏi lạ lùng. “Cháu xin lỗi nhưng cháu không được phép làm việc ở đây ạ?”
“Không phải thế! Chỉ là ta nghĩ Pat nói cháu sống ở nước ngoài.”
Lola cười với người phụ nữ rồi nói: “ Cháu nghĩ đã đến lúc cháu chuyển về rồi ạ.”
Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ - Jill Mansell Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ