Love is like a butterfly, it settles upon you when you least expect it.

 
 
 
 
 
Tác giả: Lan Khai
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Sakitabi
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1131 / 14
Cập nhật: 2016-06-17 07:56:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
râm vừa tắm nước nóng và thay quần áo xong thì chàng vội mở phong thư của Thọ gửi cho chàng để bên chiếc va li từ nãy.
Anh Trâm!
Ghớm, đi mò những đâu mà biến mặt từ sớm thế chẳng biết? Tôi cứ tìm vẩn vơ và chờ đợi anh mãi, thế nào, cái việc xảy ra sao ly kỳ thế, mau mau thuật rõ cho Thọ biết với.
Trâm mỉm cười, chàng toan trả lời Thọ thì ngoài cửa bỗng có ai khẽ gõ.
- Cứ vào.
Một tên lính cúi mình thi lễ đoạn bảo chàng:
- Cụ lớn tôi muốn gặp ngài lúc này chẳng hay có tiện?
- Anh bẩm với cụ lớn rằng lúc nào tôi cũng sẵn sàng tuân lệnh cụ lớn nhé.
Tên gia nhân cúi chào rồi đi ra.
Cách mấy phút chủ nhân hớn hở bước vào theo sau một tên thủ hạ.
Ông già mặc rất sang trọng. Nom người phúc hậu như một vị địa tiên.
Vừa thấy Trâm, ông đã nhoẻn miệng cười:
- Thế nào, ân nhân đã hết sự mệt nhọc lúc sớm ngày rồi chứ?
Trâm cũng cười:
- Bẩm đã. Và, không những thế, chúng tôi nhờ trận tắm sông ban sớm nên lúc này thấy mình khoan khoái, đã có thể ngồi hầu cụ lớn được.
Chủ nhân nhìn Trâm bằng một vẻ cảm động. Rồi cụ nói một thôi dài mà tên thông ngôn dịch tiếp cho Trâm hiểu:
- Ông Trâm ạ. Đối với ông, chúng tôi không những chỉ là một người chủ nhân đãi khách mà thôi, chúng tôi ước mong rằng sẽ có thể trở nên người bạn thân quý của ông nữa. Ông đã vào đây thì cái nhà này tức là nhà của ông. Tôi muốn ông do cửa danh dự mà vào. Nhưng ông đã khéo do cửa thân tín mà vào, tôi sung sướng lắm. Ông đã cho tôi chịu một cái ân lớn mà chẳng bao giờ tôi trả được.
Hai người bắt đầu nói chuyện với nhau rất thân mật. Chủ nhân gợi hỏi Trâm về cái mục đích cuộc lãng du của chàng. Khi Trâm đã nói rõ cho cụ già biết, cụ khẽ mỉm cười:
- Triết lý?... Ông say mê triết lý đến thế ư? tôi cũng vậy, tôi cũng ham triết lý lắm, nó đã khiến tôi thất vọng. Nhưng tôi đã có cái khác bù vào. Tôi tuy là dòng dõi vương hầu nhưng lúc nhỏ cũng hàn vi lắm. Tôi đã ra lính và nhờ công chiến trận, tôi đã được đức vua lưu ý và cất nhắc cho. Vừa làm việc quan, tôi vừa lưu tâm đến việc canh nông, tôi có một cái ấp, trong đó tôi trồng rất nhiều bông, sắn, thầu dầu. Gặp hồi đại chiến bên Âu châu, tôi phát tài lớn. Năm ấy tôi ba mươi nhăm tuổi và gia tư đã có nổi hai triệu bạc. Hiện nay thì tôi có tới sáu chục tuổi và sáu chục triệu đồng. Tôi có lấy một người vợ Sài Gòn. Nhà tôi khi sinh con bé cháu, con Liếp Ly, thì mất. Tôi từ đấy ở vậy nuôi con. Hiện giờ, Liếp Ly đã gần hai mươi tuổi. Trong thời gian ấy, tôi đã bao phen suýt mất nó. May trời thương Phật độ mà bố con vẫn hoàn toàn sum họp cùng nhau. Ông xem đấy đủ rõ tôi chịu ông một cái ân lớn chừng nào.
Sau khi ông già kể chuyện Trâm đã bao phen xúc động bồi hồi. Chàng đã biết tên thiếu nữ: Liếp Ly.
Cái danh từ êm ái thực hợp với thiếu nữ không biết chừng nào!
Liếp Ly! Trâm khẽ nhắc thầm hai tiếng nó dịu như tiếng đàn...
Lúc này, chủ khách đã hoàn toàn thân mật nhau.
Ông già rủ Trâm lại tìm Thọ để chàng khỏi chờ mong nóng ruột. Chính ông đã kể lại câu chuyện ly kỳ cho Thọ biết. Và, tất nhiên là Thọ hớn hở chúc mừng bạn.
Thực là một thiên tiểu thuyết mỹ miều!
Thọ còn nhận lời khẩn khoản của chủ nhân mời chàng lại ăn cơm và nói chuyện. Ông cụ, đã được yên trí về con gái, tỏ ra vui vẻ và lịch thiệp lắm.
Bữa tiệc lại long trọng không biết chừng nào. Trời vừa xẩm tối thì chủ khách bắt đầu khởi yến. Các món ăn lạ như thịt cá sấu, nem công hầm ba ba, gà lôi rán, lần lượt được bưng lên, đặt trong lòng những chiếc đĩa bạc. Một thứ rượu thơm ngào ngạt và êm như ru cứ kế tiếp rót đầy những chiếc cốc tiện bằng sừng tê giác bịt vàng.
Muốn điểm cho tiệc yến thêm vui, chủ nhân sai gọi con hát.
Một kỹ nữ ăn mặc như thần tiên bước vào. Nàng mỉm cười tươi như hoa để chào tân khách.
Chủ nhân giơ tay mời nàng ngồi xuống một tấm chiếu miến cạp điều trải ở trước tiệc. Theo sau kỹ nữ, một tài tử im lặng như cái bóng, tay cầm chiếc khèn ghép bằng ống sậy cũng theo vào và ngồi xuống bên mình nàng.
Kỹ nữ liếc mắt ra hiệu, nhà tài tử ôm khèn lập tức cử nhạc. Những âm điệu ru hồn lần lượt thức tỉnh, như kêu gọi tuổi xuân về những phút say đắm của ái tình...
Đó là thứ quốc nhạc của dân Vạn Tượng mà những trai gái thanh tân nếu muốn yêu và được yêu đều phải biết thổi nên những khúc não nùng. Đó là thứ nhạc khí mà đêm đêm thường nghe văng vẳng khắp xứ Lào, cất lên những lời van lơn nồng cháy, những câu thề nguyện thiết tha trong bầu không khí thơm tho những mùi hoa đại, hoa nhài, hoàng lan và muôn thứ hoa rừng khuất lẩn... Đó là những thứ nhạc khí mà những âm hưởng của nó một khi đã lọt tới trái tim cô trinh nữ Lào là như khiến cho cô thổn thức rạo rực ngay lên, những thanh âm nó bao bọc lấy thân thể đầy tràn những tuổi xuân, máu nóng của các cô bằng thứ lưới mơn trớn vô hình nó khiến các cô phải trở dậy, xuống thang, ra cổng, rụt rè rồi quả quyết lên đường sương ẩm, theo tiếng gọi ái ân... Đó là thứ nhạc khí đã bao đời trộn lẫn âm điệu với tất cả những tiếng cười, tiếng khóc, tiếng thở dài trong cuộc ái ân, tiếng hoan hô trên chiến địa của cả một dân tộc sống ẩn khuất trong rừng...
Trước mặt mọi người, điệu khèn thở than trầm bổng, thiếu nữ hát theo. Giọng nàng thoạt cất lên véo von lanh lảnh, rồi trầm trầm, rồi sau cùng chỉ còn như một tiếng thổn thức...
Nàng vừa hát vừa múa. Từ từ, nàng giơ một rồi hai cánh tay lên; mười ngón tay chụm lại, xòe ra, múa rập rờn như hai bông hoa lướt gió. Nàng cử động thong thả rồi nhanh dần... Toàn thân nàng theo với hai cánh tay mà rung chuyển, đôi nụ hoa trên ngực phập phồng...
Trâm ngả mình lại lưng ghế, hai mắt lim dim mơ mộng. Trong lúc tâm hồn chàng phiêu phiêu man mác, Trâm ngỡ mình đã lạc tới Bồng lai... Có lẽ thế chăng hay chàng đương mê man trong một giấc chiêm bao?...
Tiệc tàn đã lâu mà chủ khách hãy còn chuyện vui như pháo nổ. Thọ đứng dậy ra về lòng không khỏi bâng khuâng ân hận.
Trong lúc ấy thì chủ nhân đưa Trâm về tận gian phòng ngủ đã dọn riêng cho chàng.
- Ông đi nghỉ được ngon giấc nhé, và theo tục người Lào, tôi chúc ông được nhiều giấc chiêm bao đẹp.
Giấc chiêm bao đẹp nhất của Trâm há chẳng phải là những giờ trên tiệc rượu vừa qua?
Liếp Ly Liếp Ly - Lan Khai Liếp Ly