The secret of getting ahead is getting started. The secret of getting started is breaking your complex overwhelming tasks into small manageable tasks, and then starting on the first one.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: E. Nesbit
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Thuý Hằng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1328 / 38
Cập nhật: 2019-01-28 21:09:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
hững độc giả của tôi đã từng biết về một người vô hình thì không cần phải nói rằng chuyện này mới tệ hại làm sao. Vì một điều, dù bạn có bị thuyết phục bao nhiêu đi chăng nữa thì chính bản thân bạn thỉnh thoảng cũng phải thốt lên rằng “Chắc đây là một giấc mơ” hoặc là “tôi biết tôi sẽ tỉnh chỉ trong nửa phút nữa thôi!”. Và đây chính là chuyện của Gerald, Kathleen và Jimmy khi chúng ngồi trong tòa lâu đài đá trắng của Tháp hoa, chăm chú nhìn khu vườn đầy ánh nắng và lắng nghe tiếng nói của công chúa bị phù phép, người mà thực sự không phải là công chúa mà là Mabel Provvse cháu gái của quản gia. Như lời Jimmy nói “bị phù phép càng tốt”.
- Nói cũng chả có tác dụng gì - cô bé nói đi nói lại và giọng nói vang lên ở khoảng trống giữa hai cột nhà - Em chưa bao giờ tin sẽ có chuvện xảy ra, và giờ thì nó đã xảy ra.
- Bọn anh có thể làm gì giúp em không? - Gerald ân cần hỏi - Bởi vì nếu không thì bọn anh phải đi thôi.
- Có chứ - Jimmy nói - Em muốn một cốc trà!
- Trà à! - Mabel vô hình nói giọng khinh khỉnh - Có phải anh muốn nói anh sẽ bỏ đi với cốc trà của anh và để em lại một mình sau khi đẩy em vào tình trạng này?
- Điều đó là không công bằng, công chúa ạ! - Gerald bắt đầu nói nhưng Kathleen ngắt lời:
- Đừng có mỉa mai bạn ấy nữa. Hãy nghĩ cho bạn ấy bị vô hình thì khủng khiếp biết nhường nào!
- Tớ không nghĩ vậy - Mabel vô hình nói - Cô của tớ rất thích tớ như thế này. Cô ấy không cho tớ đi hội chợ hoa bởi vì tớ quên đặt lại đôi giày cũ mà Nữ hoàng Elizabeth đã đi. Tớ đã lôi nó ra khỏi tủ kính để đi thử.
- Thế có vừa không? - Với vẻ thú vị Kathleen hỏi.
- Không vừa, nó quá nhỏ - Mabel nói - Tớ không tin là lại có người đi vừa.
- Em muốn một cốc trà - Jimmy nói.
- Anh nghĩ là bọn anh phải đi - Gerald nói - Em biết đấy, bọn anh không thể làm gì để giúp em.
- Anh phải kể với cô của bạn ấy - Kathleen nói.
- Không, không, không! - Mabel vô hình rên rỉ - Hãy cho em đi cùng với các anh. Em sẽ viết cho cô rằng em chạy trốn ra vùng biển.
- Những cô gái thì không chạy trốn ra vùng biển.
- Họ sẽ phải đi lậu vé nếu không ai cần một cậu bé hay một cô bé phục vụ tàu - Giọng nói cất lên ở phía giữa hai chiếc cột.
- Tớ chắc chắn là bạn sẽ không phải như thế - Kathleen nói.
- Thế thì tớ phải làm gì bây giờ?
- Thực sự thì anh không biết là một cô gái có thể làm gì. Hãy để Mabel về nhà với bọn mình và... - Gerald nói.
- Trà của tôi - Jimmy nhảy dựng lên nói.
-... Và có một nhóm bạn tốt.
- Sau khi em có tách trà đã - Jimmy nói.
- Nhưng cô của bạn ấy sẽ phát hiện ra bạn ấy không có đây.
- Vì thế anh sẽ ở lại để báo cho cô ấy biết.
- Đi thôi nào - Jimmy nói.
- Nhưng cô ấy sẽ nghĩ là có chuyện gì đó đã xảy ra với bạn ấy.
- Sự thực là như thế còn gì.
- Cô ấy sẽ báo cảnh sát và cảnh sát sẽ tìm kiếm ở khắp mọi nơi.
- Họ sẽ không bao giờ tìm thấy em - Gerald nói - Khi em vô hình.
- Em chắc chắn là thà cô không bao giờ gặp em còn hơn là gặp em trong tình trạng như thế này. Cô ấy sẽ không vượt qua được điều này, cô ấy sẽ bị sốc. Em sẽ viết thư cho cô ấy, chúng ta sẽ để nó vào trong hòm thư lớn ở ngay cổng khi chúng ta đi ra. Có ai có một mẩu bút chì và một mảnh giấy nhỏ không?
Gerald có một quyển vở làm bằng giấy bóng mà không phải viết bằng bút chì mà bằng một chiếc bút ngà voi có đầu chì. Chiếc bút này chỉ hợp với loại giấy của quyển vở đó, nhưng nó thường làm người ta bực mình khi đang vội. Thật là lạ khi thấy một chiếc bút ngà voi dựng đứng, tự di chuyển như một chiếc bút chì bình thường khi bạn viết.
- Chúng tớ có thể xem qua nó được không?
Không có tiếng trả lời. Chiếc bút vẫn tiếp tục viết.
- Bọn tớ không thể xem nó được à? - Kathleen hỏi lại một lần nữa.
- Tất nhiên là có thể! - Giọng nói cất lên ở gần trang giấy - Tớ đã gật đầu rồi mà, bạn không nhìn thấy à? Ồ, tớ quên mất là cái gật đầu của tớ cũng vô hình.
Chiếc bút tạo những nét chữ tròn trịa, rõ ràng trên trang giấy đã được xé ra khỏi quyển vở. Trên trang giấy đó là những chữ sau:
Cô thân yêu!
Cháu e rằng cô sẽ không gặp lại cháu trong một thời gian dài. Một người phụ nữ đi trên chiếc ôtô đã nhận cháu làm con nuôi, cháu và cô ấy sẽ đi thẳng ra bờ biển đê lên một chiếc tàu. Đừng cô gắng tìm cháu, vô ích. Tạm biệt cô, chúc cô hạnh phúc. Cháu hy vọng cô sẽ rất vui ở hội chợ.
Mabel.
- Nhưng đó là những lời nói dối - Jimmy nói thẳng.
- Không, không hẳn như vậy, đây là sự tưởng tượng - Mabel nói - Dù sao thì nếu tớ có nói tớ đang bị vô hình thì cô ấy cũng nghĩ là tớ nói dối.
- Thôi đi nhanh lên nào - Jimmy nói - em có thể tranh luận trong khi đi.
Gerald gập tờ giấy lại như cách một người phụ nữ Ấn Độ đã dạy cậu làm từ nhiều năm trước. Mabel dẫn bọn trẻ đi một con đường khác rất gần ra khỏi khu vườn hoa, con đường đó đi bộ về cũng gần hơn rất nhiều so với con đường mà bọn trẻ đã đi.
Khi chúng rời Tháp hoa thì mây đen đầy trời. Khi chúng về đến nhà thì có vài hạt mưa đầu tiên rơi xuống, thực sự là đã rất muộn khi bọn trẻ ngồi uống trà.
Cô giáo người Pháp nhìn qua cửa sổ và ra mở cửa cho bọn trẻ.
- Các em về quá muộn đấy, đã quá muộn rồi! - Cô giáo la lên - Các em gặp điều rủi ro gì à, hay là không? Tất cả vẫn tốt cả chứ?
- Chúng em thực sự xin lỗi cô! Gerald nói - Chúng em đã đi lâu hơn thời gian cô cho phép. Chúng em hy vọng là cô đừng quá lo lắng. Chúng em nghĩ tới cô suốt trên con đường về nhà.
- Vào đi - Cô giáo người Pháp nói - Đáng lẽ các em phải về đúng giờ để uống trà và ăn tối chứ.
Chỉ có ba cái đĩa, nên Jimmy để Mabel dùng đĩa của cậu. Còn cậu thì dùng chung với Kathleen. Thật rùng rợn khi nhìn thấy bánh mì và bơ bay lượn từng miếng từng miếng một rồi biến mất trong không khí, chiếc thìa với miếng táo đang được nâng lên cao và chiếc đĩa thì trống rỗng. Lại còn phần đầu thìa biến mất khi nó được đưa vào trong miệng vô hình của Mabel, vì thế lúc đó nhìn nó như thể cái bát bị vỡ.
Những đứa trẻ đều rất đói, vì thế bánh mì và bơ đã được đem ra thêm. Người đầu bếp càu nhàu khi đĩa thức ăn đầy được đem ra lần thứ ba.
- Em đã nói là em muốn một cốc trà cơ mà - Jimmy nói.
- Anh nói với em là - Gerald nói - sẽ rất khó khăn khi Mabel ăn sáng. Cô giáo cũng sẽ có mặt ở đó. Cô sẽ ngất xỉu nếu nhìn thấy chiếc dĩa với miếng thịt lợn xông khói biến mất.
- Chúng mình sẽ mua cái gì đấy để ăn và bí mật đưa cho người vô hình tội nghiệp của chúng mình - Kathleen nói.
- Tiền của chúng mình không còn nhiều - Với vẻ buồn rầu Jimmy nói - Em có đồng nào không?
Cậu bé quay sang phía có ca sữa đang lơ lửng trên không gian.
- Em không có nhiều - Giọng nói gần ca sữa trả lời - Nhưng em đã có kế hoạch rồi.
- Chúng ta sẽ nói mọi chuyện vào sáng mai - Kathleen nói - Bây giờ chúng ta phải nói chúc ngủ ngon với cô giáo và sau đó bạn sẽ lên giường của tớ ngủ Mabel ạ. Tớ sẽ cho bạn mượn chiếc áo ngủ của tớ.
- Tớ sẽ có đồ của tớ vào ngày mai - Mabel vui vẻ nói.
- Bạn sẽ quay lại để lấy mọi thứ?
- Tại sao không chứ? Không ai có thể nhìn thấy tớ mà. Tớ nghĩ tớ bắt đầu nhận thấy phần nào sự thú vị của sự việc. Không tồi một tí nào khi vô hình.
Thật là kỳ quặc, Kathleen nghĩ, khi nhìn quần áo của công chúa. Đầu tiên là chiếc mạng che mặt mỏng như sa tanh xuất hiện và nó treo lơ lửng trong không khí. Sau đó chiếc mũ miện nhỏ lấp lánh đột ngột xuất hiện trên chiếc tủ com mốt. Sau đó là những thứ khác nữa, cuối cùng toàn bộ chiếc váy dài nằm trên sàn nhà.
Một chiếc nhẫn lóng lánh hiện ra như thể cái chân vô hình của Mabel đã giẫm lên nó và vừa bước ra khỏi. Mọi thứ dần dần hiện ra khi Mabel cởi bỏ chúng. Chiếc áo ngủ được nâng lên từ chiếc giường đã biến mất chỉ trong giây lát.
- Lên giường thôi - với giọng lo lắng Kathleen nói.
Chiếc giường kêu cọt kẹt và trên chiếc gối xuất hiện một cái hõm. Kathleen thổi tắt đèn và lên giường, tất cả những trò ma thuật này đã làm mọi thứ rối tung lên và cô bé chỉ có một chút sợ hãi. Nhưng khi trong bóng tối cô bé cảm thấy thật tồi tệ. Mabel đã vòng tay ôm cổ khi cô bé lên giường, hai cô gái nhỏ chúc nhau ngủ ngon trong bóng tối đen kịt.
- Chúc ngủ ngon - Mabel nói - Bạn thật đáng yêu, Cathy ạ. Bạn thật là tốt với tớ, tớ sẽ không bao giờ quên điều đó. Chúc bạn ngủ ngon.
Kathleen bị tỉnh giấc vài lần. Cô bé vừa buồn ngủ thì lại nghĩ đến cô giáo khi gọi chúng dậy vào sáng hôm sau sẽ nhìn thấy bộ quần áo tuyệt đẹp của công chúa.
- Tớ sẽ phải dậy và mang nó đi giấu - cô bé nói - Thật là phiền!
Cô bé nằm nghĩ về sự phiền hà và nó đã dần đưa cô bé chìm vào giấc ngủ. Khi cô bé tỉnh giấc thì trời đã sáng, Eliza đang đứng trước chiếc ghế nơi chiếc váy của Mabel vẫn nằm đó, nhìn chằm chằm vào chiếc áo dài màu hồng của công chúa đang nằm phía trên cùng của đống áo váy đó và nói:
- Ôi!
- Ôi, làm ơn đừng có sờ vào nó! - Kathleen lao ra khỏi giường khi Eliza đưa tay ra với chiếc váy.
- Em kiếm được cái đó ở đâu ra vậy?
- Bọn em sẽ dùng nó trong một vở kịch - Kathleen nói - Em đã mượn nó đấy.
- Em cho chị xem nhé - Eliza đề nghị.
- Ồ, em rất tiếc! - Kathleen nói - Chị sẽ được xem khi bọn em mặc nó để diễn kịch. Chị sẽ không nói cho bất kỳ ai biết chứ?
- Ừ, chị sẽ không nói nếu em là một cô bé ngoan - Eliza nói - Nhưng chắc chắn là em phải cho chị xem khi em mặc nó nhé. Nhưng ở đâu...
Lúc đó tiếng chuông vang lên và Eliza phải chạy đi, đó là người đưa thư và cô rất muốn gặp anh ta.
- Bây giờ - Kathleen nói và kéo chiếc tất dài của mình - chúng ta sẽ phải đóng kịch. Mọi thứ có vẻ khó khăn đây.
- Không khó chút nào - Mabel nói, một chiếc tất vung vẩy trong không khí và nó nhanh chóng biến mất - Tớ rất thích diễn kịch.
- Bạn quên à - Kathleen nói nhẹ nhàng - một diễn viên nữ vô hình thì không thể đóng kịch trừ phi tất cả cái đó là phép thuật.
- Ồ, tớ cũng có ý nghĩ như vậy đó! - Giọng nói vang lên phía dưới chiếc váy ngủ đang lơ lửng trong không trung.
- Chúng ta hãy nói về chuyện đó sau bữa sáng - Kathleen nói, khi nước ở trong chậu bắt đầu được xả đi.
Tớ ước gì bạn đừng viết thư nói dối với cô của bạn bây giờ chúng ta sẽ phải nói dối về tất cả mọi chuyện.
- Thế nếu bạn nói thật thì có ai tin vào bạn không?
- Tớ không biết - Kathleen nói - nhưng tớ nghĩ rằng chúng ta nên nói thật.
- Bạn cứ nói, nếu bạn muốn - giọng nói phát ra từ phía chiếc khăn tắm đang tự chuyển động ở phía trước bồn rửa mặt.
- Được rồi, chúng ta sẽ làm như vậy, nhưng phải sau khi bạn ăn sáng đã. Bạn sẽ phải đợi ở đây cho đến khi bọn tớ mang được cái gì về cho bạn. Nhớ là bạn phải lẩn tránh Eliza khi chị ấy quay lại đây nhé.
Mabel nhận thấy sự vô hình của mình thực sự là một trò chơi thú vị. Cô bé cảm thấy khoái trá hơn khi kéo lệch các góc ga và chăn đã được xếp gọn gàng khi Eliza không để ý.
- Bộ quần áo chết tiệt đó! Bất cứ ai nhìn thấy cũng phải nghĩ rằng đó là bùa mê - Eliza nói.
Cô tìm kiếm bộ áo công chúa tuyệt đẹp mà cô thoáng nhìn thấy lúc sáng sớm. Nhưng Kathleen đã giấu chúng ở một nơi an toàn, phía dưới chiếc đệm, nơi cô bé biết chắc chắn rằng Eliza không bao giờ lật ra.
Eliza vội vàng quét nhà nơi có những túm bông rơi ra từ đâu thì chỉ có trời mới biết được. Mabel đang rất đói và tức giận vì những người bạn của mình ăn sáng quá lâu, không thể chịu được nữa cô bé thì thầm vào tai Eliza:
- Hãy thường xuyên quét phía dưới những miếng thảm.
Chị giúp việc giật nảy người và mặt tái đi. “Mình thật là ngốc” - cô lẩm bẩm - “Dù đó chỉ là điều mẹ mình thường nói. Hy vọng rằng mình không lẩm cẩm như dì Emily. Thật tuyệt về những điều có thể tưởng tượng ra, đúng không nhỉ?”.
Cô cầm chiếc thảm trải trước lò sưởi lên, quét sạch phía dưới. Cô làm quá cẩn thận với khuôn mặt nhợt nhạt khiến Kathleen phải kêu lên khi cô bé bước vào với một khoanh bánh mì mà Gerald đã lấy trộm từ một ngăn chạn:
- Đừng làm nữa. Eliza, trông chị như bị ốm vậy! Có chuyện gì thế?
- Chị nghĩ chị sẽ dọn phòng thật sạch - mặt vẫn tái nhợt Eliza nói.
- Không có gì làm chị lo lắng đấy chứ? - Kathleen hỏi. Chính cô bé cũng có những nỗi sợ hãi riêng của mình.
- Không có gì đâu, chỉ là sự tưởng tượng của chị thôi - Eliza nói - Chị luôn luôn tưởng tượng từ khi còn bé, chị mơ thấy một cánh cổng gắn đầy ngọc trai với những thiên thần nhỏ bé có cánh và những ánh hào quang.
Chị giúp việc đi khỏi, Mabel ăn bánh mì và uống nước đựng trong một chiếc cốc đánh răng.
- Mình e là nó vẫn còn một chút vị thuốc đánh răng anh đào ở cái cốc đó - Kathleen nói giọng ân hận.
- Không thành vấn đề - Giọng nói trả lời từ phía cái cốc đang bị nghiêng - nó thú vị hơn nước nhiều. Tớ nghĩ là rượu vang đỏ cũng chẳng khác là mấy.
- Chúng tớ phải đi cả ngày - Kathleen nói khi miếng bánh mì cuối cùng biến mất - Anh Gerald muốn chấm dứt việc nói dối, vì thế bọn tớ sẽ phải đi nói với cô của bạn là bạn thực sự đang ở đâu.
- Cô ấy sẽ không tin bạn đâu.
- Điều đó không quan trọng nếu bọn tớ nói thật - Kathleen nghiêm nghị nói.
- Tớ nghĩ rằng bạn sẽ phải hối hận vì đã làm điều đó - Mabel nói - nhưng bạn cứ thử đi và đừng có nhốt tớ ở trong này khi bạn đi ra ngoài.
Dưới ánh nắng chói chang của mặt trời tràn ngập khắp phố High Street, bốn cái bóng của ba đứa trẻ dường như rất đáng chú ý. Một cậu bé bán hàng rong đã nhìn rất chăm chú vào cái bóng đặc biệt đó, còn chú chó to của cậu khụt khịt ngửi chân cái bóng của cô bé và kêu ư ử một cách khó chịu.
- Hãy đi sau tớ - Kathleen nói - để cho hai cái bóng của chúng ta thành một.
Nhưng cái bóng của Mabel sau lưng Kathleen rất rõ. Người coi chuồng ngựa của quán Davenant Aarms đã phải ngước lên trời để xem con chim lớn nào đã tạo ra cái bóng lớn vậy.
Tất cả bọn trẻ đều sung sướng khi ra khỏi thị trấn.
Nói sự thật với cô của Mabel đúng là không nên một chút nào, Mabel đã đúng. Người cô đang ngồi đọc một cuốn tiểu thuyết màu hồng tại cửa sổ của căn phòng dành cho người quản gia nhìn ra cái sân nhỏ xinh xắn, nơi Mabel dẫn đoàn vào.
- Xin lỗi cô - Gerald nói - cháu tin rằng cô đang lạc mất một cô cháu gái.
- Không phải lạc đâu, cậu bé ạ - Người cô nói. Cô cao, gầy, có những ngón tay màu nâu và một giọng nói rất cầu kỳ.
- Chúng cháu có thể cho cô biết một số điều về bạn ấy - Gerald nói.
- Này - với một giọng ấm áp cô nói - làm ơn đừng phàn nàn gì. Cháu gái cô đã đi rồi, và cô chắc rằng không ai nghĩ đó là trò đùa tinh quái của nó. Nếu nó có chơi xỏ cháu cái gì thì đó chỉ là do nó thật nông nổi. Các cháu đi đi, cô đang bận.
- Cô có nhận được thư của bạn ấy không? - Kathleen hỏi.
Người cô tỏ vẻ quan tâm hơn lúc trước, nhưng tay vẫn đặt lên cuốn tiểu thuyết.
- Ồ - Cô nói - Vậy cháu thấy nó đi à? Dường như nó rất vui khi ra đi?
- Đúng ạ - Gerald thật thà nói.
- Thế thì cô chỉ có thể vui mừng mà thôi - cô của Mabel nói - Chắc là các cháu ngạc nhiên, nhưng những cuộc phiêu lưu lãng mạn thường xảy ra trong gia đình cô.
- Nhưng cô sẽ không làm bất cứ điều gì như báo với cảnh sát, hay...
- Suỵt! - Mabel nói.
- Cháu không suỵt - Jimmy nói - Đó là Mabel vô hình của cô đấy. Bây giờ nó đang đứng ngay bên cạnh cháu.
- Cô rất ghét người nói dối - cô của Mabel gay gắt nói - Cháu sẽ đưa cậu bé kia ra khỏi đây chứ? Cô rất hài lòng về Mabel.
- Được ạ - Gerald nói - cô đúng là một người cô, không thể nào nhầm được. Nhưng bố mẹ của Mabel sẽ nói gì ạ?
- Bố mẹ của Mabel đã mất - Cô của Mabel điềm tĩnh nói, và có tiếng sụt sịt nho nhỏ ngay sát bên tai Gerald.
- Thôi được - Gerald nói - chúng cháu sẽ đi. Nhưng cô đừng cho là chúng cháu đã không nói hết sự thật với cô.
- Cháu đã không nói gì với cô cả - Cô của Mabel nói - Không ai trong số các cháu đã nói gì, ngoại trừ cậu bé kia, cậu bé đã nói dối cô ấy.
- Chúng cháu có ý định tốt đấy chứ ạ - Gerald nhẹ nhàng nói - Cô sẽ không phiền nếu chúng cháu đi qua khu vườn chứ ạ? Chúng cháu sẽ rất cẩn thận và sẽ không sờ vào bất cứ thứ gì.
- Không có một vị khách nào được phép cả - Cô của Mabel nói, liếc xuống cuốn tiểu thuyết với vẻ hết kiên nhẫn.
- Nhưng cô sẽ không coi chúng cháu là khách chứ - Với cách lịch sự nhất Gerald nói - Chúng cháu là bạn của Mabel. Cha của chúng cháu là đại tá...
- Thật thế ư! - Người cô nói.
- Và cô của chúng cháu là quí bà Sandling, vì thế cô có thể chắc chắn rằng chúng cháu sẽ không làm tổn hại tới bất kỳ một tài sản nào.
- Cô chắc rằng tới một con ruồi cháu cũng không nỡ làm nó đau - người cô lơ đãng nói - Tạm biệt những đứa trẻ ngoan.
Và những bạn trẻ của chúng ta quay đi thật nhanh.
- Tại sao cô của em lại nổi cáu như vậy. Không quan tâm đến những gì xảy đến với em và lại đi tin vào một chuyện vô lý về người đàn bà đi ôtô!
- Em biết cô ấy sẽ tin khi em viết lá thư đó - Mabel nhã nhặn nói - Cô ấy không điên, chỉ vì cô ấy hay đọc tiểu thuyết thôi. Em thường đọc những quyển sách trong thư viện lớn. Đó là một căn phòng thú vị, nó có mùi rất khó chịu, giống như mùi giầy, và những quyển sách cũ được bọc bằng da và phủ đầy bụi. Một ngày nào đó em sẽ dẫn mọi người đến đấy. Bây giờ mọi người cứ yên tâm về cô em. Em sẽ nói cho mọi người biết ý tưởng tuyệt vời của em. Chúng mình hãy tới Tháp hoa đi. Em rất mừng khi cô cho phép mọi người đi qua bãi cỏ. Sẽ rất bất tiện nếu phải lẩn trốn phía sau những bụi cây khi một trong những người làm vườn đi tới.
- Đúng thế, - Gerald nhã nhặn nói - anh cũng nghĩ vậy.
Ngày hôm nay cũng tràn ngập ánh sáng giống hôm qua, nhìn từ ngôi tháp xây bằng đá cẩm thạch trắng, khung cảnh tuyệt đẹp kiểu Ý trông càng tuyệt vời hơn như mô phỏng theo một trong các bức tranh của Turner.
Khi ba bạn trẻ đã ngồi thoải mái và chắc chắn trên bậc cầu thang dẫn lên chỗ bức tượng màu trắng, giọng nói của Mabel buồn bã cất lên.
- Em không được lịch thiệp lắm nhưng thật sự em rất đói. Và các anh cũng không thể luôn lấy thức ăn cho em qua chạn đựng đồ ăn. Nếu các anh muốn em sẽ quay lại lâu đài. Em sẽ làm vậy nếu các anh muốn.
- Ôi không - Kathleen tốt bụng nói - bạn phải ở lại với chúng tớ.
- Nhưng còn thức ăn, thực sự tớ không muốn nói nhưng bữa sáng, phải, bữa sáng chỉ toàn bánh mì.
- Nếu bạn có thể tháo được chiếc nhẫn ra bạn có thể hiện nguyên hình trở lại.
- Đúng vậy - Mabel nói - nhưng các bạn biết đấy, tớ không thể. Tối qua khi đi ngủ tớ đã cố gắng thử làm điều đó và cả sáng nay cũng vậy nhưng đều không được. Nó giống như lấy trộm thứ gì đó ra khỏi phòng ăn, mặc dù có thể đó chỉ là bánh mì.
- Đúng như thế - Gerald nói, cậu đã liều lĩnh tiến hành việc làm táo bạo này.
- Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ phải làm gì đó để kiếm thêm một ít tiền.
Lời đề nghị của Jimmy là rất chính đáng, nhưng Gerald và Kathleen chỉ chăm chú lắng nghe.
- Tớ có ý kiến - Mabel tiếp tục - Tớ chắc rằng đó là việc làm tốt nhất bây giờ cho tình trạng vô hình của tớ. Chúng ta sẽ phải mạo hiểm.
- “Mạo hiểm” - kẻ anh hùng gan dạ nói - “Không phải lúc nào cũng luôn có ích” - Gerald lẩm bẩm trích dẫn những lời này.
- Các anh biết đấy, dầu sao thì cũng chỉ một lần này thôi. Chỉ khi tất cả các anh không phải đi. Hãy nhìn đây, nếu Jerry có thể làm cho anh ấy trông đặc biệt...
- Cứ tưởng dễ lắm ý. - Jimmy nói. Và Kathleen nói với cậu rằng đừng khăng khăng phản đối như vậy.
- Anh không - Jimmy nói - anh chỉ...
- Chỉ có cảm giác là cái cô bé Mabel này sẽ khiến chúng ta gặp rắc rối chứ gì - Gerald cắt ngang.
- Em sẽ không để các anh rơi vào tình trạng rắc rối đâu, thật đấy, em sẽ không làm thế đâu - giọng nói của Mabel cất lên - Sau khi mọi người giúp em hôm qua, em đã nghĩ chúng ta là anh em suốt đời. Điều mà em muốn nói là Gerald có thể đến hội chợ và làm ảo thuật.
- Anh ấy không biết tí gì về nó cả - Kathleen nói.
- Thực sự thì tớ sẽ làm điều đó - Mabel nói - nhưng có thể nhìn giống như anh Jerry đang làm điều đó, như di chuyển vài thứ mà không cần chạm vào chúng, tất cả chỉ có vậy. Nhưng sẽ không phải là tất cả cùng đi, sẽ có nhiều người để ý, tớ nghĩ thế.
- Để cho trò ảo thuật thật hoàn hảo thì người phát ngôn cũng phải thông thái, - Gerald nói với vẻ buồn buồn - Nhưng ai trong số chúng ta đây?
Hai đứa em cậu đề nghị là chúng sẽ trà trộn vào đám đông để không bị nghi ngờ.
- Đừng để lộ ra là các em biết anh nhé - Cậu nói - Hãy cố gắng tỏ vẻ các em là con cái những người tham dự. Nếu các em không làm được thì hẳn là một ông cảnh sát tốt bụng nào đó sẽ nắm tay những đứa bé lạc đường và dẫn chúng về nhà cho những người lớn chăm sóc, như cô giáo người Pháp chẳng hạn.
- Chúng ta hãy đi nào - Giọng nói mà bọn trẻ khó có thể quen được vì nó phát ra từ những nơi khác nhau khi Mabel di chuyển chỗ. Và thế là bọn trẻ lên đường.
Hội chợ được tổ chức ở khu đất trống, cách cổng lâu đài khoảng nửa dặm. Khi bọn trẻ tới gần hội chợ đủ để nghe thấy tiếng nhạc từ vòng quay ngựa gỗ, thì Gerald gợi ý rằng cậu có chín xu nên sẽ đi mua ít đồ ăn, và số tiền ấy sẽ được hoàn lại khi chúng làm ảo thuật. Những đứa trẻ kia đợi ở chỗ mát trên một con đường nhỏ. Cậu quay lại khá nhanh dù rằng những đứa trẻ kia đã kêu ca là sao cậu đi lâu thế.
Cậu mang về những quả hạnh Barcelona, những quả táo có sọc đỏ, những quả lê ngọt màu vàng, những chiếc bánh gừng, và hai chai nước gừng.
- Đây là điều mà người ta gọi là đầu tư - Cậu nói khi Kathleen nói về sự tiêu pha phung phí - Chúng ta cần được nuôi dưỡng đặc biệt để giữ sức, đặc biệt là để làm ảo thuật.
Bọn trẻ ăn và uống, đó là một bữa ăn tuyệt vời, tiếng nhạc vẳng lại từ vòng quay ngựa gỗ điểm thêm vẻ hân hoan cho khung cảnh.
Những cậu bé không bao giờ chán khi nhìn Mabel ăn, hay nói đúng hơn là nhìn thấy thức ăn biến mất một cách lạ lùng và ma quái. Chúng bị lôi cuốn bởi cảnh tượng đó nên chia cho cô bé phần nhiều hơn chỉ để thích thú nhìn đồ ăn biến mất.
- Trời đất - Gerald thốt lên vài lần - Chắc chắn người ta sẽ kinh ngạc cho mà xem.
Jimmy và Kathleen đi trước hai đứa kia. Khi đến hội chợ chúng trà trộn vào đám đông và cố gắng không để bị nghi ngờ.
Hai anh em đứng gần một phụ nữ to lớn, bà ta đang xem ném dừa. Có một người lạ tay thọc vào túi đi chậm ngang qua bãi cỏ màu vàng giữa những đống giấy, củi và rơm luôn có trong hội chợ. Đó chính là Gerald, nhưng thoạt nhìn thì khó có thể nhận ra cậu. Cậu đã cởi bỏ chiếc cà vạt và trên đầu cậu quấn một chiếc khăn màu đỏ sẫm. Một đứa đoán là chiếc cà vạt đã được dùng làm khăn quấn đầu. Còn khuôn mặt và bàn tay cậu màu đen giống như những chiếc bếp đen bóng.
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn cậu.
- Anh ấy trông thật giống người da đen! - Jimmy thì thầm - Anh không cho rằng anh ấy lại có thể nghĩ ra điều đó được.
Bọn trẻ đi theo Gerald và luôn giữ khoảng cách nhất định. Khi Gerald đi tới gần cửa một chiếc lều nhỏ thì cậu thấy một phụ nữ có khuôn mặt dài, u sầu và có vẻ mệt mỏi. Bọn trẻ dừng lại nhìn như thể chúng đang xem một người nông dân đang đập một cái vồ thật lớn xuống một khúc gỗ.
Gerald đi tới chỗ người phụ nữ đó.
- Cô muốn thu được nhiều tiền không? - Gerald hỏi nhưng người phụ nữ bảo cậu cùng sự thô lỗ của cậu đi chỗ khác đi.
- Cháu đang làm việc mà - Gerald nói - Cháu là một nhà ảo thuật từ Ấn Độ tới.
- Không đúng! - Người đàn bà nói - Cậu không phải là người da đen. Tại sao phía sau tai của cậu lại trắng.
- Thế ạ? - Gerald nói - Bà thật là tinh mắt! - Cậu dùng tay xát mạnh tai mình - Như thế đã tốt hơn chưa ạ?
- Tốt rồi đấy. Cậu có trò gì?
- Trò ảo thuật, sự thật và sự thật - Gerald nói - Những cậu bé nhỏ hơn cháu đã trình diễn nó tại Ấn Độ. Hãy nhìn cháu, cháu biết ơn bà vì bà đã nói cho cháu về cái tai của cháu. Nếu bà thích cháu trình diễn, cháu sẽ cùng bà hợp tác. Hãy để cháu vào căn lều của bà để cháu biểu diễn trong đó còn bà mời chào ở ngoài cửa.
- Lạy Chúa lòng lành! Ta không thể làm cái việc mời chào đó. Cậu đang đùa ta đấy à? Nào hãy cho ta xem một chút trò ảo thuật của cậu nào, vì cậu quả là thông minh đấy.
- Bà quyết định đúng đấy ạ, - Gerald nói một cách quả quyết - Bà nhìn thấy quả táo này chứ ạ? Cháu sẽ làm cho nó chuyển động thật chậm trong không khí, và khi cháu hô “biến!” nó sẽ biến mất.
- Phải rồi, nó biến vào mồm của cậu chứ gì! Hãy thôi ba hoa đi.
- Bà quá thông minh vì thế bà rất đa nghi - Gerald nói - Bà hãy nhìn đây!
Cậu giơ một quả táo nhỏ ra, người đàn bà chăm chú nhìn quả táo chuyển động thật chậm trong không khí mà không có gì đỡ.
- Biến - Garald la lên và quả táo biến mất - Bà thấy thế nào? Gorald dắc thắng hỏi.
Người đàn bà hết sức phấn khích, mắt bà mở to, sáng trưng. Bà ta thì thầm:
- Đây là điều tuyệt vời nhất mà ta đã từng nhìn thấy! Ta sẽ hợp tác với cậu nếu như cậu có bất cứ trò nào khác như thể nữa.
- Rất nhiều - Gerald nói đầy tự tin - Bà hãy giơ tay ra.
Bà ta giơ tay ra và không biết từ đâu quả táo lại xuất hiện và nằm trên trên tay bà. Bà ta nhìn quả táo rồi thì thầm:
- Tiếp tục đi! Không có một người nào khác ngoài hai chúng ta ở trong cái lều này. Nhưng không phải ở trong lều. Cậu sẽ biểu diễn ở đây, ở cạnh lều. Sẽ kiếm được gấp đôi khi biểu diễn ở ngoài trời.
- Nhưng mọi người sẽ không trả tiền nếu họ không thấy gì cả.
- Không phải sau lần diễn đầu, họ sẽ trả sau. Cậu sẽ thấy mà. Cậu sẽ phải mời chào đấy.
- Bà sẽ cho cháu mượn chiếc khăn choàng của bà chứ? - Gerald hỏi. Người đàn bà cởi chiếc khăn bằng len kẻ sọc ô vuông màu đỏ và đen đưa cho Gerald. Cậu trải chiếc khăn xuống dưới đất giống như cậu đã từng xem một nhà ảo thuật người Ấn Độ làm và cậu ngồi khoanh tròn.
- Cháu phải chắc chắn là không có ai phía sau - cậu nói. Người đàn bà vội vàng quây một chỗ nhỏ cho cậu bằng cách treo hai chiếc bao cũ lên hai chiếc dây căng lều.
- Bây giờ cháu đã sẵn sàng - cậu nói. Người đàn bà lấy một chiếc trống từ trong lều ra và gõ. Ngay sau đó một đám đông đã tụ tập ở đó.
- Thưa quý ông, quý bà - Gerald nói - Tôi từ Ấn Độ tới, tôi có thể diễn trò ảo thuật mà quý ông, quý bà chưa bao giờ được xem. Khi nào tôi nhìn thấy hai đồng si-ling ở khăn choàng tôi sẽ biểu diễn.
- Ta chắc là cậu sẽ nói vậy mà! - một người đứng xem nói, và có một vài tiếng cười khẩy không bằng lòng.
- Tất nhiên - Gerald nói - nếu các ông các bà không có đủ hai si-linh thì tôi... tôi sẽ không nói nữa.
Có hai hay ba xu rơi xuống chiếc khăn, sau đó nhiều hơn một chút, rồi không còn tiếng rơi của đồng xu nữa.
- Chín xu - Gerald nói - Thôi được, bản chất của tôi vốn hào phóng. Các ông các bà sẽ biết được giá trị của chín xu, mà trước đây các ông các bà chưa từng biết đến. Tôi không mong làm các ông các bà thất vọng. Tôi có một người cộng tác, nhưng người cộng tác đó vô hình.
Đám đông cười nhạo báng.
- Nhờ sự giúp đỡ của người cộng tác đó - Gerald nói tiếp - Tôi sẽ đọc được bất kỳ lá thư nào mà các ông các bà có trong túi. Nếu một trong số quý vị đứng bên cạnh tôi thì người cộng tác vô hình của tôi sẽ đọc lá thư qua vai của quý vị đó.
Một người đàn ông có bộ mặt hồng hào bước lên phía trước. Ông ta rút một lá thư từ trong túi ra và đứng ở nơi mà tất cả mọi người đều nhìn thấy rằng không ai có thể nhìn được qua vai ông ta.
- Bắt đầu! Gerald nói. Im lặng một lúc. Sau đó một giọng như đang hát nhỏ xa xa từ phía bên kia chỗ vải quây cất lên: “Thưa ngài. Thời hạn của ngài là tới ngày mười lăm. Về việc thế chấp của ngài, chúng tôi rất lấy làm tiếc phải từ chối”.
- Dừng lại ngay! - Người đàn ông kêu lên và quay lại nhìn Gerald hăm dọa.
Ông ta bước ra khỏi hàng rào và thanh minh rằng không có gì trong lá thư của mình, nhưng không ai tin, đám đông xôn xao lên rồi im bặt khi Gerald bắt đầu nói.
- Bây giờ - cậu nói, những đồng xu vẫn nằm trên chiếc khăn - quý vị hãy chú ý vào những đồng xu kia, quý vị sẽ thấy từng xu một sẽ biến mất.
Và tất nhiên điều đó đã xảy ra. Sau đó từng xu một lại xuất hiện trở lại do bàn tay vô hình của Mabel làm. Đám đông vỗ tay rầm rầm.
- Hay lắm! Đó mới thật là hay! Hãy cho chúng tôi xem trò khác! - Những người đứng hàng đầu tiên la lên, và những người phía sau chen lên phía trước.
- Giờ đây, quý vị đã nhìn thấy cái mà tôi có thể làm - Gerald nói - Nhưng tôi sẽ không làm thêm trò nào nữa cho đến khi có năm si-linh ở trên tấm thảm này.
Và trong hai phút có bảy si-linh và ba xu được ném vào, Gerald làm thêm một vài trò ảo thuật nữa.
Khi những người đứng ở phía trước không muốn đưa thêm tiền nữa, Gerald đã mời họ lùi lại để cho những người khác xem. Đám cỏ xung quanh hàng rào đã bị giẫm nát hoàn toàn bởi những đám người đến xem cậu biểu diễn. Nếu bạn có một người cộng tác vô hình thì không có một trò kỳ lạ nào mà bạn không làm được.
Người đàn bà đứng bên cạnh gõ trống mỗi khi Gerald dừng làm ảo thuật, bà ta càng ngày càng vui khi nhìn thấy tiền được ném vào ngày càng nhiều, và lại gõ trống mỗi khi Gerald ngừng làm ảo thuật.
Tin mới về nhà ảo thuật đã được truyền đi khắp hội chợ. Đám đông ngưỡng mộ cuồng nhiệt.
Vào lúc này có một số người khác kéo đến nhập thêm đám đông đến mức khó có thể xem được vì mọi người còn dán mắt vào ai khác nữa ngoài Gerald. Giờ thì đã quá muộn và Gerald thì quá mệt mỏi và cũng quá hài lòng với số tiền kiếm được nên cậu vắt óc nghĩ cách chuồn khỏi chỗ này.
- Làm thế nào để chúng ta đi khỏi đây nhỉ? - Gerald lẩm bẩm hỏi khi Mabel làm chiếc mũ của cậu biến mất chỉ bằng cách nhét vào trong túi của cô bé - Họ sẽ không để chúng ta đi khỏi đây đâu. Anh đã không nghĩ trước về vấn đề này.
- Hãy để em nghĩ đã! - Mabel thì thầm, ngay sau đó - cô bé ghé sát vào tai Gerald nói - Hãy chia tiền, trả bà ấy tiền vì chiếc khăn. Đặt tiền vào nó và nói... - Cô bé nói cho cậu điều cần phải nói.
Nơi biểu diễn của Gerald nằm ở phía tối của căn lều, nếu không thì mọi người sẽ nhìn thấy cái bóng của Mabel vô hình khi cô bé làm cho mọi thứ biến mất.
Gerald nói với người đàn bà chia chỗ tiền và bà chia rất trung thực.
- Bây giờ cháu sẽ đưa bà năm si-linh - Cậu nói trong khi đám đông ngày một tiến sát gần hơn.
- Bảy si-linh sáu xu - Người đàn bà nói.
- Đồng ý! - Gerald nói, cậu đút những đồng tiền đã chia vào túi quần của mình.
- Bây giờ cái khăn này sẽ biến mất - cậu nói và giơ chiếc khăn lên. Cậu đưa nó cho Mabel, cô bé khoác nó vào và tất nhiên nó biến mất. Tiếng vỗ tay ầm ầm nổi lên từ phía khán giả.
- Bây giờ sẽ là trò cuốỉ cùng - cậu nói - Tôi sẽ lùi lại ba bước và biến mất - Cậu lùi về phía sau ba bước, Mabel choàng chiếc khăn vô hình lên người cậu nhưng cậu không biến mất. Chiếc khăn vô hình nhưng nó không thể làm cậu vô hình được.
- A! - Tiếng của một cậu bé la lên trong đám đông - Hãy nhìn anh ta kìa! Anh ta không thể làm được điều đó.
- Em ước gì có thể nhét anh vào trong túi của em được - Mabel nói. Đám đông đổ xô đến gần hơn, lúc nào họ cũng có thể chạm vào Mabel và rồi thì bất cứ chuyện gì cũng sẽ có thể xảy ra.
Gerald đưa hai tay lên ôm đầu, cậu thường làm vậy khi tức giận hoặc mất hết can đảm. Mabel vô hình giơ tay tóm chặt tay mọi người rồi xiết mạnh như trong sách thường dạy vậy.
- Ôi! Nó lỏng ra rồi - Đột nhiên cô bé thì thầm - Em có thể tháo nó ra rồi.
- Không...
- Đúng đấy, chiếc nhẫn.
- Tiếp tục đi chàng trai trẻ. Hãy cho chúng tôi xem cái gì xứng đáng với đồng tiền của chúng tôi đi - Một người nông dân la lên.
- Tôi sẽ làm - Gerald nói - Tôi sẽ thực sự biến mất - Cậu thì thầm với Mabel - Hãy lẻn vào trong chiếc lều, đẩy chiếc nhẫn vào dưới tấm vải bạt, sau đó lẻn ra cửa sau và trà trộn vào đám đông. Khi anh nhìn thấy em lẫn vào chỗ họ anh sẽ biến mất. Hãy đi thật chậm, anh sẽ đuổi kịp em.
***
- Là tớ đây - khuôn mặt tái xanh của Mabel thì thầm ngay bên cạnh Kathleen. - Anh ấy đã có chiếc nhẫn. Đi nào, trước khi đám đông giải tán.
Khi những đứa trẻ ra đến cổng, chúng nghe thấy tiếng ầm ầm ngạc nhiên và sự bực mình từ phía đám đông, chúng hiểu rằng đó chính là lúc Gerald thực sự biến mất.
Những đứa trẻ đã đi được một dặm trước khi nghe thấy có tiếng bước chân trên đường và chúng ngoái lại sau nhưng không nhìn thấy một ai.
Ngay sau đó tiếng của Gerald cất lên rõ ràng từ khoảng không:
- Xin chào! Với giọng buồn buồn Gerald nói.
- Thật kinh khủng! - Mabel la lên - Anh làm em giật mình! Hãy tháo chiếc nhẫn ra đi. Nó làm em hãi lắm, ngoài tiếng nói của anh ra thì chúng em không nhìn thấy gì.
- Em cũng đã làm vậy với bọn anh.
- Đừng tháo nó ra vội - Kathleen nói, cô bé thực sự chín chắn hơn cái tuổi của mình rất nhiều - bởi vì anh đang trong tình trạng xấu, em cho rằng và anh cũng phải công nhận rằng anh đang chạy trốn người đàn bà có nước da bánh mật ấy, nếu không anh sẽ phải làm ảo thuật mãi mãi.
- Em sẽ tháo nó ra - Jimmy nói - Chẳng có gì hay về chuyện vô hình cả, mọi người sẽ thấy chúng ta đi cùng Mabel và sẽ nói chúng ta đã giấu cô bé đi.
- Phải - Mabel nói - Điều đó thật ngu ngốc. Và em muốn chiếc nhẫn của em.
- Dù sao nó cũng không phải của em cũng như không phải của bọn anh - Jimmy nói.
- Đúng thế - Mabel nói.
- Ôi trời, dừng lại ngay! Giọng mệt mỏi của Gerald cất lên ngay bên tai cô bé - Mọi người đang nói lảm nhảm cái gì vậy?
- Em muốn cái nhẫn - Mabel ương bướng nói.
- Muốn à? Em không thể có chiếc nhẫn được. Anh không thể tháo nó ra được.
Lâu Đài Bị Phù Phép Lâu Đài Bị Phù Phép - E. Nesbit Lâu Đài Bị Phù Phép