Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Tác giả: Thục Khách
Thể loại: Ngôn Tình
Nguyên tác: Tin Đồn
Biên tập: Dao Thu Trang
Upload bìa: Hoàng Vũ
Số chương: 7
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 398 / 0
Cập nhật: 2018-07-19 12:36:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3:Phô Trương Làm Dáng Quyến Rũ Nam Nhân, Quá Không Biết Xấu Hổ Rồi
ù đã lộ diện ở dạ hội náo nhiệt, nhưng việc buôn bán trong tiệm rõ ràng vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, Lạc đại tiểu thư rất phiền muộn, cũng không quan tâm đến bộ dáng muốn nói lại thôi của Vệ tiên sinh cùng Thành Hương bên cạnh mà vẫn kiên trì mang theo hai người đi đến tiệm để tìm ra căn nguyên của vấn đề.
Vừa đi đến đường cái, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện.
“Dù miệng lưỡi của nàng ta có hơi gay gắt một chút, nhưng cũng không phải là người như vậy chứ?”
“Sao lại không phải, chỉ nói trong dạ hội Thiên Hà nàng ta ăn mặc lòe loẹt lẳng lơ, phô trương làm dáng, một cô nương lại đi quyến rũ nam nhân, cũng quá không biết xấu hổ rồi!”
“Hôm đó ngay cả Dương công tử mà nàng ấy cũng không đi xem cơ mà…”
“Đó chính là chỗ cao minh của nàng ta đấy, cố ý làm ra phong thái của một tiên nữ lẻ loi đứng ở giữa sông, dẫn dắt sự chú ý của Dương công tử, muốn trèo lên phú quý, uyên ương thành đôi đó thôi!”
Người đi phía trước đột nhiên dừng bước, Thành Hương cùng Vệ tiên sinh đi ở phía sau cũng đứng lại theo, mặt mũi trắng bệch.
Ai cũng đều biết, Lạc đại tiểu thư của Thiên Hà Sơn, họ Lạc tên Ương. [NV: a, ca tên Uyên, tỷ tên Ương, trùng hợp a =]] ]
“Tiếc là con mắt của người ta cũng không nhìn nàng cái nào, nghe nói Dương công tử cũng chê gấm Thiên Hà không tốt.”
“A, Dương công tử không thích gấm Thiên Hà sao?”
Nữ nhân kia cảm nhận được sát khí liền xoay người, nhìn thấy Lạc đại tiểu thư mặt mày xanh mét, vội vã ôm đầu chuồn mất.
“Ngươi, đứng lại cho ta——” Lạc đại tiểu thư rống lên một tiếng, nửa con đường đều nghe thấy.
“Tiểu thư!” Thành Hương cùng Vệ tiên sinh đều khẩn trương.
Lạc đại tiểu thư tức giận đến mức trong đầu đều thành một khối hỗn độn, làm sao mà chịu nghe, liền nhấc làn váy lên mà đuổi theo, không ngờ nữ nhân kia lại luồn đi quá nhanh, trà trộn vào đoàn người rồi biến mất tăm.
Thành Hương đuổi theo kịp ôm chặt nàng: “Tiểu thư, tiểu thư!”
“Khốn kiếp, ta còn chưa từng liếc mắt nhìn tên Dương công tử gì gì kia đến một cái mà ả dám nói ta quyến rũ hắn!”
“Đáng giận!”
“Nếu ta nhìn rồi, các ả cũng vẫn sẽ đi nói ta quyến rũ hắn!”
“Phải đó ạ, bọn họ đã rắp tâm bịa đặt thì thế nào chẳng có thể tìm được lý do.”
Lạc đại tiểu thư vung nắm tay: “Lần sau để ta gặp phải, nhất định sẽ đánh chết ả!”
Thành Hương ấp a ấp úng nói: “Chuyện này liên quan đến thanh danh của tiểu thư, nếu còn tiếp tục ầm ĩ nữa thì không tốt đâu.”
Vệ tiên sinh khuyên nhủ: “Vẫn là nên làm hòa với các nàng ấy đi, nếu để lão gia biết được thì nguy mất…”
“Là các ả vô căn cứ, dựa vào cái gì ta phải nhượng bộ! Dựa vào cái gì chứ!” Lạc đại tiểu thư nghiến răng nghiến lợi nói, “Còn cái tên Dương Uyên kia nữa, dựa vào cái gì mà lại nói gấm Thiên Hà của chúng ta không tốt! Dựa vào cái gì chứ! Thiên Hà rõ ràng là gấm tốt nhất Hạ Thiên Giới, ta không bắt hắn nói rõ ràng thì không bỏ qua đâu!”
“Ơ, đó là ngựa của ta mà!”
“Tiểu thư! Tiểu thư!”
Lạc đại tiểu thư làm sao chịu nghe, cướp lấy thiên mã bên cạnh xoay người nhảy lên, quất ngựa chạy đi.
Thành Hương cùng Vệ tiên sinh dù lo lắng nhưng lại không có cách nào, đành phải trả tiền cho chủ nhân con ngựa, lựa lời mà mua lại.
.
Dương quý phủ, người bình thường đều khó có thể tưởng tượng, Lạc đại tiểu thư cũng sinh ra trong nhà đại phú, nhưng lúc mới vào cửa cũng khó tránh khỏi lấy làm kinh hãi, chỉ là vật bày trí ở sảnh thôi cũng đã hết sức xa hoa khí khái, nhưng vẫn không có cảm giác dung tục, bình phong bằng ngọc vẽ hoa văn tự nhiên đặc sắc, bàn ghế trắng noãn tinh xảo, đều là vật liệu khó tìm ở Hạ Thiên Giới, lại càng không cần nói đến các loại đồ cổ quý hiếm.
Lạc đại tiểu thư mặt lạnh ngồi ở ghế trên, vài tên gia đinh y phục bất phàm yên lặng đứng bên cạnh, mặt mũi đều bầm dập.
Phòng trong, hai người xuyên thấu qua bình phong mà quan sát hết thảy.
Tấn Vương gia nói: “Thanh danh của ngươi đã chẳng ra gì, làm liên lụy đến cả tiểu thư nhà người ta, vẫn còn không thấy hổ thẹn sao?”
Dương Uyên nói: “Nàng dám tại thời điểm này mà tiến vào Dương phủ, ta lại càng thêm bội phục.”
Người đi theo hầu hỏi: “Công tử còn không định đi ra ngoài sao?”
“Mang cái áo choàng kia đến đây cho ta.”
“Đang ở trong nhà, cần áo choàng để làm gì?”
Dương Uyên cầm cán quạt gõ vào lòng bàn tay trái một cái: “Lần đầu gặp mặt, dù sao vẫn phải lưu giữ một ấn tượng tốt.”
Tấn Vương gia chắp tay: “Ấn tượng tốt sợ là khó rồi, để ta xem ngươi làm sao khiến cho nàng nguôi giận.”
.
“Dương Uyên đâu, rốt cuộc là có ở nhà hay không!” Trước sau đã qua thời gian nửa nén hương thế mà vẫn không thấy bóng người, rốt cục Lạc đại tiểu thư đã không chờ được nữa, đập bàn đứng dậy, trợn to mắt nhìn chúng gia đinh.
Gia đinh bị hù dọa liền nói: “Công tử sẽ đến ngay, xin tiểu thư chờ thêm một chút…”
“Để khách nhân đợi lâu, đây là cách tiếp đãi khách của Dương phủ các ngươi sao?”
“Việc này…”
“Dương Uyên ở đây.” Âm thanh mỉm cười kèm theo tiếng bước chân không nhanh không chậm, một thân hình từ sau bình phong đi tới.
Áo choàng màu tím thêu hoa mỹ, che phủ áo trắng bên trong, mơ hồ lộ ra đai lưng cẩm tú cùng ngọc bội, tóc dài một nửa dùng trâm cố định, còn mấy lọn buông xuống trước ngực, mũi duyên dáng, mày tung bay, trong mắt hoa đào nổi lên ý cười yếu ớt, môi mỏng kéo ra một độ cung mê người, tay cầm một cây quạt xếp tinh xảo.
Hắn là Dương Uyên sao? Lạc đại tiểu thư cũng ngây người, tiếp theo là nhíu mày.
Dương Uyên ngược lại rất ôn hòa: “Lạc đại tiểu thư bất ngờ giá lâm, không thể tiếp đón từ xa, thất lễ.”
Lời nói của đối phương cực kỳ khách khí, Lạc đại tiểu thư cũng không tiện phát tác, đành mặt lạnh chất vấn: “Ta nghe nói Dương công tử có chút bất mãn với Thiên Hà của chúng ta, gấm Thiên Hà mặc dù không được tốt lắm, nhưng ta thầm nghĩ hiện nay ở Hạ Thiên Giới vẫn còn chưa có cái có thể hơn được nó, không biết là chỗ nào không vừa mắt Dương công tử?”
“Nga, có việc này sao?” Dương Uyên bất ngờ, khẽ nhíu mày nói, “Lạc đại tiểu thư từ đâu nghe được như vậy?”
Chỉ một câu nói, liền khiến Lạc đại tiểu thư nghẹn ngào.
Nếu Lắm Mồm Bang có thể bịa đặt lời đồn nói xấu thanh danh của mình, đương nhiên cũng có thể bịa đặt lời đồn khác để phá rối việc buôn bán của Thiên Hà Sơn, lấy danh nghĩa của hắn để gieo rắc tin đồn, thì những cô nương cùng tiểu thư đương nhiên cũng sẽ không mua Thiên Hà.
Đáng trách chính mình lại bị tức giận làm đầu óc u mê, chưa tìm hiểu rõ ràng đã sơ suất lỗ mãng tới cửa hỏi tội, thật quá mất mặt rồi!
Thấy nàng đứng ngẩn ra không nói gì, Dương Uyên liền nhắc nhở: “Lạc tiểu thư?”
Lạc đại tiểu thư đỏ mặt lên: “Ta, việc này, ta là nghe người khác nói.”
Dương Uyên vẫn mang vẻ mặt ôn hoà: “Chỉ nghe lời đồn mà đã đến nhà hỏi tội, Lạc tiểu thư cũng có phần hấp tấp rồi.”
“Ta… Xin lỗi.” Lạc đại tiểu thư xoay người định đi.
“Chậm đã,” Dương Uyên gọi nàng lại, tự mình ngồi xuống ghế trên, “Không mời mà tới, là khách không mời mà tới, đả thương hạ nhân của ta, gọi thẳng tên ta, là hành vi vô lễ, nếu Lạc tiểu thư còn bỏ đi như thế, sau này ta có nên tìm ông chủ Lạc đòi một cái lẽ phải hay không?”
Lạc đại tiểu thư nhịn xấu hổ xuống nói: “Ngày khác ta sẽ chuẩn bị lễ vật bồi tội, mong Dương công tử đại nhân đại lượng đừng tính toán.”
Dương Uyên nói: “Nói không bằng không chứng, làm sao tin được?”
Lạc đại tiểu thư cũng hào phóng: “Ta sẽ viết một tờ giấy nợ với công tử, ấn dấu vân tay của ta là được rồi chứ.”
“Dương phủ cũng không thiếu tiền, ta cũng không nhận giấy nợ của nữ nhân,” Dương Uyên lắc đầu nói, “Chi bằng để lại một tín vật thì tốt hơn.”
“Ta không mang theo tín vật gì cả.”
“Vậy ta đây chỉ còn có thể cùng Lạc tiểu thư đi gặp quan phủ thôi.”
Sai là ở chính mình, mà đối phương lại được thể không chịu bỏ qua, Lạc đại tiểu thư cắn răng, gỡ vòng vàng ở cổ tay xuống “Leng keng” đặt lên trên bàn: “Bên trên cái này có khắc tên ta, đã được chưa?”
Dương Uyên cũng dứt khoát: “Mời.”
Lạc đại tiểu thư cũng không quay đầu lại mà bước đi.
Lát sau, Tấn Vương gia từ sau bình phong đi tới: “Ức hiếp nữ nhân, ngươi rất thành thạo.”
Dương Uyên lấy vòng tay vàng ra nhìn chăm chú: “Nàng đến nhà quả nhiên là vì gấm Thiên Hà.”
“Chứ ngươi cho rằng nàng tìm ngươi làm cái gì, là vì Dương Uyên ngươi phá hỏng thanh danh của nàng, nên tìm ngươi chịu trách nhiệm sao?” Tấn Vương gia ngồi lên ghế trên, “Tiếc là áo choàng của ngươi hình như cũng chưa lưu được cho nàng bao nhiêu ấn tượng tốt thì phải.”
Dương Uyên nói: “Tính tình hấp tấp như vậy mà ông chủ Lạc cũng yên tâm đem Thiên Hà giao cho nàng sao, ta vốn dự định lưu cho nàng một ấn tượng tốt, không biết thế nào lại thành ức hiếp nàng rồi.”
Tấn Vương gia nhíu mày nói: “Lắm Mồm Bang cũng thật ghê tởm, chỉ sợ hôm nay nàng vừa ra khỏi cửa này thì phiền phức lại càng nhiều, thanh danh của cô nương nhà người ta…”
Dương Uyên nói: “Ngươi thấy nàng có vẻ gì là sợ hãi sao.”
Người đi theo hầu nhìn vòng tay nhắc nhở: “Công tử, như vậy không tốt đâu, Lạc đại tiểu thư đã được định chung thân, là người có hôn phu…”
“Hôn phu?” Dương Uyên cất vòng tay vàng vào trong tay áo, “Đã không còn rồi.”
Người đi theo hầu kinh ngạc: “Không còn từ lúc nào?”
Tấn Vương gia cười nói: “Lúc nàng vừa bước chân vào cửa Dương phủ này.”
Lắm Mồm Bang Lắm Mồm Bang - Thục Khách Lắm Mồm Bang