Số lần đọc/download: 155 / 2
Cập nhật: 2022-03-07 21:54:51 +0700
Chương 3
R
ốt cục, ở đem cảm mạo thành công lây bệnh cho ba người khác, trong túc xá tiếng ho khan một mảnh thì Lương Tử Thần khoan thai bỏ đi áo bông.
Bạch Hoàn nước mũi nước mắt lưu không ngừng, bọc chăn tức giận đến cả người phát run: “Lương Tử Thần đồ cầm thú!”
Lương Tử Thần ở bên ngoài áo thun khoác kiện áo lông, nghe vậy cười, nói: “Con trai ngoan, ba ba đi ra ngoài chơi bóng, con hảo hảo dưỡng bệnh.”
Nói xong ôm bóng rổ ra ký túc xá.
Bạch Hoàn ở phía sau hắn tức sùi bọt mép: “Em mày ai con mày? Mẹ nó mày lăn về đây cho ông, ông đạp bẹp trứng của mày!”
**************************************************
Bên cạnh ký túc của Lương Tử Thần có một sân bóng rổ, không lớn, vị trí lại hẻo lánh, bình thường người không nhiều, hôm nay lại càng liền một bóng người cũng không có.
Lương Tử Thần làm sao quản nó, một người đánh cho sục sôi ngất trời, đem mấy ngày nay gân cốt ấm ức đều giãn ra.
Đèn đường không quá sáng, ánh sáng nhàn nhạt chiếu qua.
Lương Tử Thần quăng vào một bóng, nâng tay lau mồ hôi, nhíu nhíu mày, nói: “Đừng lẩn trốn nữa, xuất hiện đi.”
Trong bụi cỏ sột soạt một lát.
Nam sinh cung thắt lưng đi tới, hơi hơi sườn đầu, xoa cái lỗ tai trên mũ đỉnh đầu nói: “Cái kia… Anh…”
Nói còn chưa dứt lời, đã bị Lương Tử Thần cắt đứt: “Cậu cũng thật biết trốn, tránh ở sau áo lông của tôi, đem tôi là người mù sao?”
Nam sinh tiếp tục xoa lỗ tai mũ của mình, mắt to chăm chú nhìn Lương Tử Thần mũi giày: “Ha ha… Cái kia…”
Lương Tử Thần liếc cậu một cái, mày nhíu lại: “Cậu chỉ mặc áo ngủ đi ra? Không lạnh? Đem áo lông của tôi khoác lên.”
Bò sữa nhỏ nghe vậy mạnh ngẩng đầu lên, kinh hỉ nói: “Anh hôm nay nói thiệt nhiều…”
Lương Tử Thần tức giận hừ một tiếng, lại cắt đứt lời của cậu: “Còn không qua đây? Trong bụi cỏ có rắn đấy.”
Chữ “đấy” mới vừa rơi xuống, Lương Tử Thần liền thấ bò sữa nhỏ lấy tốc độ nhanh như chớp ba bước làm hai nhảy đến trước mặt mình, đang uốn éo uốn éo hướng trên người rũ áo lông, mũ rớt xuống, lộ ra một đầu tóc quăn loạn thất bát tao.
Lương Tử Thần vuốt bóng, hai tay quấn đến phía sau bò sữa nhỏ kéo hai cái lỗ tai trên mũ.
Nam sinh lôi kéo khoá bỗng nhiên ngừng một chút.
Lương Tử Thần giúp nam sinh đội lại mũ, lại nhéo hai lỗ tai nhỏ kia một phen, không tự chủ được gợi lên môi: “Cậu thực lùn.”
Nam sinh lắc đầu, thở phì phì nói: “Nói bậy! Em mới không lùn!” Lo nghĩ, lại bổ sung nói, “Em đứng ở trên ghế khẳng định so với anh cao.”
Lương Tử Thần ý cười càng tăng: “Được rồi, chúng ta không nói này, chúng ta tán gẫu chút gì đấy khác.”
Bò sữa nhỏ trộm dùng dư quang liếc lên ngực Lương Tử Thần, cái lỗ tai giấu trong mũ nổi hồng: “Tán gẫu… Tán gẫu cái gì?”
Lương Tử Thần nghĩ nghĩ, nói: “Tỷ như… Làm sao cậu biết tôi ở đây?”
Bò sữa nhỏ “Muu muu” hai tiếng.
Lương Tử Thần lại hỏi: “Cậu vì cái gì trộm đi theo tôi?”
Bò sữa nhỏ “Muu muu muu” ba tiếng.
Lương Tử Thần sờ đủ lỗ tai của cậu, hai tay một đường đi xuống quen thuộc nắm cái đuôi của cậu, hơi hơi loan eo, nhìn đôi mắt to của đối phương rạng rỡ sinh huy hỏi: “Cậu… Có phải hay không yêu tôi?”
Nam sinh kinh một chút, ánh mắt chạm được tầm mắt Lương Tử Thần, lại thất kinh thu trở về.
Lương Tử Thần cười yếu ớt nói: “Cậu không phải thực có thể muu sao? Như thế nào không muu nữa?”
Nam sinh cắn môi dưới, má lúm đồng tiền thật sâu nhợt nhạt, cậu ấp úng “Em em em” nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể một phen đẩy ra Lương Tử Thần, xuất ra tuyệt kỹ, chạy trốn.
Chạy hai bước bị lùm cây vấp ngã một cái, cũng không dám ngừng, tiếp tục chạy.
Lương Tử Thần: “…”
Nằm tào, lại đến? Mèo vờn chuột chơi nghiện phải không? Không sao, chúng ta tiếp theo mới hảo hảo tính sổ!
********************************************
“Ai? Lương Tử Thần, này có phải hay không áo lông của mày, như thế nào đặt ở cửa?” Lý Vũ Địch mang theo cái gói to đi tới, hỏi.
Lương Tử Thần đưa mắt nhìn, nói: “Mày mở ra nhìn.”
“Không cần mở, là của mày.” Lý Vũ Địch xé tờ giấy trên gói to xuống, liền cùng gói to đưa cho Lương Tử Thần.
Lương Tử Thần nhận lấy, trên giấy xiêu xiêu vẹo vẹo nhắn bốn chữ to “Cho Lương Tử Thần”, mặt sau vẽ một cái đuôi nhỏ màu đen.
Mở ra gói to vừa nhìn, quả nhiên là kiện áo lông ngày đó bị bò sữa nhỏ mặc đi kia.
Lương Tử Thần chẳng biết tại sao cũng có chút ấm ức, người này, tự mình mang trả rất khó sao? Viết tờ giấy lại đây là có ý gì?
Trong lòng nghĩ tới này, lại vẫn đang đem giấy nhắn gập lại, kẹp vào trong sách kinh tế trong nước đang xem.
********************************************
Nhưng mà từ đó về sau, bò sữa nhỏ lại không có xuất hiện qua.
Đột nhiên trống rỗng xuất hiện, lại đột nhiên kỳ quái biến mất, cuộc sống của Lương Tử Thần quay trọn một vòng, lại về tới nguyên điểm.
Lương Tử Thần mở ra giấy nhắn, lẳng lặng nhìn thật lâu.
Tất cả chuyện này đều giống như một giấc mộng.
Lương Tử Thần ngay cả tìm cũng không có tìm được.
Nam sinh mặc pijama bò sữa kia sẽ không tiếp tục xuất hiện, không bao giờ hoàn toàn không để ý tầm mắt của người khác, một lòng chỉ muốn tìm đến chính mình nữa.
Ai sẽ giống cậu ta to gan như vậy? Ngốc đi theo chính mình.
Lại có ai sẽ giống cậu ta thẹn thùng? Cùng mình nói hai câu đều nói lắp, mắt to đầy tinh huy, má lúm đồng tiền thật sâu nhợt nhạt, đuôi ngắn lắc lắc.
Lương Tử Thần trong lòng chợt căng thẳng, hắn hung tợn nhìn lên giấy nhứn, thầm nói, cậu đi, thật đi, tốt nhất đừng làm cho tôi tìm được!