In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Chu Hương
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2047 / 26
Cập nhật: 2015-11-28 06:08:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2: Duyên Khởi
Giữa bạt ngàn hoa sen
Em đem sinh mạng mình
Tất cả giao cho anh
Không một chút đắn đo
Không chút nào tính toán
Đúng vậy, không có gì
Có lẽ do chúng ta đã được an bài sẵn
Giữa ngàn vạn tầng lớp lá sen
Khi anh ngoảnh lại nhìn
Có rất nhiều chuyện từ nay đã định
Vào một buổi chiều
Tràn ngập mùi hoa thơm.
Một ngày mùa thu năm mười hai tuổi, tiết trời chỉ mới hơi se lạnh, một cơn gió mang theo mùi hương hoa quế thơm ngát trong vườn, xuyên qua song cửa hồ bay vào trong căn phòng nhỏ đơn sơ. Diệp Tiểu Du nhoài người trên bậu cửa, sốt ruột nhìn con đường mà mẹ thường trở về sau một ngày đi bán vất vả.
Mẹ Tiểu Du xuất thân trong một gia đình ở nông thôn. Ông ngoại dốc hết sức cho mẹ đi học, đáng tiếc năm lên trung học, mẹ gặp được ba Tiểu Du, mối tình đầu nào cũng vậy, hai trái tim non nớt như lửa cháy hừng hực, trong mắt hai người chỉ tồn tại đối phương, mà không còn sách vở học hành gì nữa, chuyện sau đó không khó để tưởng tượng, lúc thi vào đại học cả hai đều thi rớt.
Vị thần số phận mặc dù không mấy quan tâm, nhưng chấp nhận số phận cũng không phải là quá tệ.
Vừa tốt nghiệp, hai người liền kết hôn sớm. Ba Tiểu Du xin vào làm công nhân trong một nhà máy, mẹ cô đi làm tại một xưởng dệt, cuộc sống cũng không đến nỗi nào. Trên thực tế, mẹ Tiểu Du sống rất hạnh phúc, không có lý do gì cả, chỉ vì ba cô thực sự rất yêu mẹ.
Rất nhiều bạn bè của mẹ đều hâm mộ tình cảm vợ chồng sâu sắc của bọn họ, thế nhưng, họ cũng không để bạn bè hâm mộ quá lâu. Ba cô lãng mạn, nhưng không sống thọ.
Kết hôn được mấy năm, ba Tiểu Du hàng đêm vẫn đạp xe đi đón mẹ cô làm ca đêm trở về. Năm Diệp Tiểu Du được hai tuổi, lúc ba cô băng qua đường giữa đêm khuya thì bị một chiếc xe tải chạy quá tốc độ đâm vào, trên đường đưa đến bệnh viện, đã ra đi không kịp trăn trối một lời. Mẹ Tiểu Du quá đau đớn thiếu chút nữa đã tự sát ngay tại chỗ, nhưng nhìn thấy Tiểu Du nhỏ bé ngoan ngoãn, mẹ cô cắn răng đưa tiễn ba cô, từ bỏ công việc ở xưởng dệt, chuyển sang bán rau ở chợ, đảm đương gánh nặng gia đình.
Từ một gia đình hạnh phúc trở thành một gia đình đau khổ chua xót tận tâm can.
Cuộc sống cũng không đến mức túng quẫn như tưởng tượng, nhưng cũng không thiếu những khó khăn vất vả. Câu chuyện gia đình mẹ góa con côi cũng chẳng có gì mà ầm ĩ. Diệp Tiểu Du từ rất nhỏ đã phải tự chăm sóc cho mình. Nếu như hỏi cô tâm nguyện lớn nhất trên đời là gì, nhất định cô sẽ nói: muốn mẹ được hạnh phúc.
Chẳng biết có phải vì giấc mộng yêu đương lãng mạn của mình đã được thành hiện thực hay không mà mẹ Tiểu Du gói ghém hết mọi tế bào lãng mạn cất đi, nhìn cuộc đời bằng con mắt thực tế hơn, bà hy vọng Tiểu Du có thể hoàn thành giấc mộng dang dở của mình: lên đại học, rồi lên cao học, nếu như có thể đi du học thì càng tốt, không thì tìm lấy một công việc lương khá, tự nuôi sống bản thân. Mặc kệ là giấc mộng nào, mẹ Tiểu Du muốn cô hãy dựa vào chính mình, chứ đừng hy vọng dựa dẫm vào một người nào khác.
Diệp Tiểu Du chưa từng để mẹ mình thất vọng, từ khi học mẫu giáo, đã là một đứa trẻ ngoan, một học sinh ưu tú, điềm đạm, hướng nội nhưng rất độc lập.
Phía cuối đường, bóng dáng mệt mỏi uể oải của mẹ vừa xuất hiện, Tiểu Du lập tức chạy ra ngoài, khuôn mặt nhỏ vô cùng hưng phấn.
“Sao không ở trong nhà, bên ngoài trời nắng lắm?” Giọng mẹ đầy mệt mỏi, cũng tràn đầy xót xa.
Đôi mắt đen lay láy của Tiểu Du sáng long lanh, cái miệng nhỏ cong lên, “Mẹ đoán thử xem, hôm nay có chuyện tốt gì xảy ra?”
Mẹ kéo tay cô, mỉm cười hỏi. “Tiểu Du đã biết đi xe đạp?”
Cô lắc đầu.
“Tiểu Du đã biết làm thức ăn?”
Aishhh, khuôn mặt thanh tú của cô cau lại, mẹ thật là, biết cô chạy xe đạp rất tệ, xào rau thì nát hết, còn cố ý bêu xấu cô. “Mẹ, có giấy thông báo của Nhất Trung, con trúng tuyển rồi!”
“Thật ư!” Mẹ ngồi thụp xuống, nắm chặt tay cô không dám tin, Nhất Trung là trường trung học tốt nhất thành phố, phải nói là một trong những trường trung học tốt nhất tỉnh, không chỉ có môi trường học, cơ sở vật chất đều là hạng nhất, hơn nữa năng lực của giáo viên càng khiến người ta ngã nón ngưỡng mộ. Cả tỉnh có bao nhiêu người thông qua “quan hệ” đưa con mình vào trường đó, những người không có “quan hệ” đều phải thi tuyển mới được nhận vào, mà những người đi đậu đều là những học sinh giỏi nhất của những trường giỏi nhất, bà không ngờ Tiểu Du lại có thể trúng tuyển.
Diệp Tiểu Du gật đầu nghiêm túc, mẹ cô rưng rưng vì hạnh phúc, giọng nói run run: “Đúng là một chuyện tốt, hôm nay mẹ sẽ dẫn Tiểu Du đi ăn cái gì đó thật ngon.”
Diệp Tiểu Du lắc đầu, “Không cần đâu, mẹ mệt lắm rồi, Tiểu Du và mẹ ăn ở nhà cũng vậy thôi. Con nấu xong hết rồi.”
Mẹ biết cô hiểu chuyện, chăm sóc nhà cửa rất vất vả, nhói lòng gật đầu, đứng lên, “Ừ, vậy nếm thử tay nghề Tiểu Du nhà ta xem thế nào.”
“Ahh, cho dù có không ngon, mẹ cũng phải ăn hết đó!” Diệp Tiểu Du nhanh nhẹn nhảychân sáo vào nhà, mẹ mỉm cười gật đầu, “Ừ, nghe lời Tiểu Du hết.”
Nhất Trung quả thực đẹp tuyệt đúng như mọi người vẫn nói. Diệp Tiểu Du mặc một chiếc váy hoa màu trắng, đi men theo con đường nhỏ giữa hai hàng cây râm mát trong khuôn viên trường, phấn chấn nhìn ngắm khắp xung quanh, trên sân vận động đang diễn ra một trận đá bóng, tiếng hoan hô, tiếng la hét thỉnh thoảng vọng lại. Dưới bóng cây đột nhiên xuất hiện một cô gái trông giống hệt một con búp bê, cô vừa đưa tay vẫy vẫy chào tạm biệt một chiếc xe hơi đang từ từ đi xa dần ở phía bãi đỗ xe, vừa quay người lại nhìn chằm chằm bảng tên của Diệp Tiểu Du.
“Bạn cũng học lớp 2 năm nhất sơ trung à?” (năm nhất sơ trung tương đương lớp 7 của Việt Nam, lớp 2 ở đây là chỉ số thứ tự, có thể hiểu là lớp 7/2.)
“Ừ!”
Cô gái hưng phấn kéo tay Diệp Tiểu Du, “Mình cũng vậy, mình tên Vu Viện Viện, đến từ Trường Tiểu Học Thực Nghiệm.”
“Mình là học sinh ngoại thành.” Diệp Tiểu Du ngượng ngùng nói, cô hiếm khi chủ động bắt chuyện với người khác.
“Wow!” Vu Viện Viện há hốc miệng rất cường điệu, “Tiểu học ngoại thành ư, đây là Nhất Trung đó, vậy mà bạn lại thi đậu, sao có thể chứ.”
Diệp Tiểu Du buồn cười vì vẻ mặt của cô gái, “Thực tế không phải mình đang đứng ở đây sao?”
“Bạn nhất định học rất giỏi, chúng ta ngồi chung bàn với nhau có được không?” Vu Viện Viện nhiệt tình ôm Tiểu Du, nhỏ giọng tiết lộ: “Nói nhỏ với bạn, mình học hành siêu tệ, nhưng ba mình xây tặng Nhất Trung một tòa nhà, nên mình mới ngoại lệ được vào đây học. Anh Phi của mình cũng học ở đây, có điều, bây giờ mình không cần ảnh nữa, mình có bạn rồi, bạn xuất sắc như vậy, nhất định sẽ giúp mình, có đúng không?” Nhìn Viện Viện tiết lộ nhược điểm của mình không hề giấu diếm, Diệp Tiểu Du không khỏi yêu thích sự thẳng thắn và chất phác của cô ấy, trả lời rõ ràng: “Cùng nhau cố gắng chứ?”
“Đừng khích lệ mình, mình sẽ không cố gắng đâu, hơn nữa có cố cũng uổng công.” Vu Viện Viện từ chối thẳng. Dưới ánh mặt trời, gương mặt ửng hồng của cô ấy phúng phính như một quả táo, chiếc váy công chúa màu hồng nhạt bay nhẹ trong gió, đẹp thật, Diệp Tiểu Du thầm cảm thán trong lòng.
“Đúng rồi, bạn có quen anh Kỷ Dược Phi của mình không?” Viện Viện nũng nịu hỏi.
Diệp Tiểu Du ngơ ngác lắc đầu, “Mình mới tới, không quen biết ai ở đây cả.”
“Ừ!” Hai cô gái nắm tay nhau, sóng vai đi về phía lớp học. Hôm nay chỉ là ngày báo danh, chưa vào học chính thức, tâm trạng mỗi người đều đang phơi phới. Viện Viện càng vui vẻ hơn, cô quay đầu sang, “Bạn mới tới chắc cũng nghe nói, anh Phi của mình là số một ở Nhất Trung đó.”
Cả vẻ mặt lẫn giọng nói của Viện Viện đều rất cường điệu, thực sự rất dễ thương. Diệp Tiểu Du nhìn cô cười mỉm chi.
Viện Viện thấy thế sốt ruột, “Thật đó, ảnh học năm ba cao trung rồi, học giỏi số một, thể dục số một, hơn nữa bất kể thi đấu môn gì, chỉ cần ảnh tham gia đều đứng số một. Còn nữa, ảnh cũng đẹp trai số một.”
Tiểu Du nhịn hết nổi, che miệng cười phá lên, “Bạn có chắc là đang kể về anh Phi của bạn, chứ không phải là Apollo trong thần thoại không?” Cô hỏi bằng giọng dí dỏm. (http://vi.wikipedia.org/wiki/Apollo)
“Apollo cóc khô gì, bạn… mình dẫn bạn đi xem rồi sẽ biết.” Viện Viện không đợi Tiểu Du trả lời, lôi kéo cô chạy đi.
“Đừng có kéo, Viện Viện, mình muốn đi lãnh sách giáo khoa.”
“Sách từ từ rồi lấy.”
“Thế nhưng mình không muốn quen biết Kỷ Dược Phi nào hết.”
“Không làm quen bạn sẽ hối hận.”
Viện Viện cũng mạnh thật, Tiểu Du đành phải đi theo, đi qua khu phòng thí nghiệm, quẹo vào sân bóng rổ. Viện Viện rốt cục ngừng lại, “Anh Phi!” Cô phấn khích gọi một nam sinh đang chơi bóng, hai tay vẫy vẫy liên tục không ngừng, Diệp Tiểu Du còn ôm ngực, thở hổn hển vì mệt.
Trên sân bóng, một nam sinh cử chỉ phóng khoáng ném bóng cho một nam sinh khác, mừng rỡ chạy tới. Ánh mặt trời chiếu thẳng trên người anh, tỏa ra một vầng ánh sáng vàng rực rỡ, hai chân thon dài, lồng ngực tráng kiện, mái tóc đen dày, gương mặt đẹp trai đầy nam tính, Vu Viện Viện kiêu ngạo quay đầu lại, “Thế nào, không lừa bạn chứ?”
Diệp Tiểu Du đột nhiên cảm thấy tim mình nứt ra một khe hở, một luồng sáng chiếu xuyên qua, hơi thở của cô trong chớp mắt trở nên dồn dập.
“Viện Viện, ” Kỷ Dược Phi vui vẻ nhấc bổng Vu Viện Viện lên, vui sướng xoay tròn một vòng, cô đập lên hai vai anh, hét toáng lên: “Bỏ em xuống, mau bỏ em xuống!”
Diệp Tiểu Du nhìn bọn họ coi chung quanh như chỗ không người, trái tim trưởng thành sớm của cô bỗng sáng tỏ, Vu Viện Viện trong mắt người tên là Kỷ Dược Phi kia vô cùng đặc biệt.
Kỷ Dược Phi xoa đầu Viện Viện, nhìn cô bằng ánh mắt đầy thương yêu, một vẻ dịu dàng không diễn tả được bằng lời, “Anh Phi dẫn em đi tham quan trường nhé?”
“Không cần đâu! Em vừa đi tham quan với bạn cùng lớp rồi.” Viện Viện xoay người lại kéo Diệp Tiểu Du sang, “Giới thiệu với anh, bạn cùng lớp của em Diệp Tiểu Du, cùng một đẳng cấp với anh Phi, siêu ưu tú luôn đó.”
Kỷ Dược Phi liếc mắt, gật nhẹ với cô một cái, ánh mắt lại chuyển về phía Viện Viện, “Nhưng ba mẹ em đã giao em cho anh rồi, em phải nghe lời anh.”
“Không đâu.” Viện Viện nũng nịu phản bác, “Người ta có bạn của người ta, mắc gì phải đi theo anh, hơn nữa, sang năm anh Phi lên đại học rồi, chẳng phải lúc đó em chỉ có một mình ở đây thôi sao.” Vừa nói, khuôn mặt nhỏ vừa mếu máo, giọng nói nghèn nghẹn.
“Trời đất!” Kỷ Dược Phi đưa tay kéo cô vào lòng, “Sao lại một mình được? Mỗi khi đến kỳ nghỉ, anh sẽ bay về thăm em, hơn nữa, anh Phi phải ra ngoài trước, xây sẵn một tòa tháp vững chắc, như vậy, lúc Viện Viện lên đại học, sẽ không phải chịu gió táp mưa sa.”
Diệp Tiểu Du không thể tiếp tục nhìn cảnh đó nữa, cô lặng lẽ xoay người. Hình ảnh đó, thực sự đáng hâm mộ, đáng ước ao. Nhà nghèo, không cha, cô chưa từng cảm thấy mình đáng thương, cũng không hề ao ước sự đầy đủ của người khác, nhưng giờ phút này, cô ước ao vô hạn ánh mắt cố chấp kia, lời nói yêu thương kiên quyết kia, nhưng tất cả đều dành cho — Vu Viện Viện. Cô không biết vì sao trên đời lại có người may mắn như vậy, bao nhiêu thứ tốt đẹp trên thế gian dường như đều tồn tại vì cô ấy, ngay cả ông mặt trời kia cũng vì cô ấy mà mọc lên.
Tiểu Du mười hai tuổi, nhảy cảm trưởng thành sớm, cô ngẩng đầu, rồi lại cúi đầu, đối mặt với hoàn cảnh gian nan khốn khó, nhếch miệng cắn răng cố chịu, trong lòng đè nén những khát vọng xa vời. Nhưng số phận luôn luôn thích bày ra những trò đùa ác nghiệt, một người nhỏ bé như cô vì sao phải gặp gỡ ánh mặt trời chói lọi kia?
Viện Viện nói, không làm quen sẽ hối hận, sai rồi, sau khi quen mới thật sự là hối hận. Ánh mặt trời kia quá xa không với tới được, cô chẳng thà dừng chân tại chỗ cũ, tránh xa tia sáng chói mắt kia.
Trái tim mười hai tuổi, lần đầu tiên cảm nhận sự chua chát trong cuộc đời.
Ánh mặt trời tỏa chiếu khắp muôn nơi, muốn trốn tránh đâu phải dễ gì mà làm được. Cảnh tượng đó như ác mộng đeo bám suốt sáu năm, cuốn Diệp Tiểu Du vào thói quen đi đâu cũng ba người, thói quen cứ hễ ngước mắt lên, là nhìn thấy ánh mặt trời chói mắt.
“Tiểu Du, sức khỏe Viện Viện không tốt, em giúp bạn chép bài nhé.”
“Tiểu Du, sắp tới kỳ thi, em giúp Viện Viện ôn tập nha.”
“Tiểu Du, lúc ra ngoại ô chơi, em nhớ trông chừng Viện Viện, đừng để bạn chạy lung tung.”
“Tiểu Du, giúp anh coi chừng đừng để Viện Viện đi chơi riêng với tụi con trai.”
Học cùng trường với Kỷ Dược Phi được một năm, anh đi xa học đại học năm năm, bất kể là điện thoại hay gởi thư, lúc nào cũng tìm Diệp Tiểu Du. Viện Viện quá ngây thơ, quá khờ khạo, không hiểu chuyện, giỏi giang như Tiểu Du, chỉ cần bên cạnh Viện Viện có Tiểu Du, Kỷ Dược Phi mới có thể yên tâm. Kỳ thực anh quên mất một điều Diệp Tiểu Du nhỏ hơn Viện Viện hai tuổi.
Vu Viện Viện trưởng thành trong vui vẻ, không lo lắng, không ưu tư, hưởng thụ một liều thuốc pha lẫn giữa tình bạn và tình yêu.
Lại một mùa hè nữa, trên con đường nhỏ giữa hai hàng cây trong trường Kỷ Dược Phi nắm tay Viện Viện, nhàn nhã tán bộ. Anh cao hơn một chút, cũng cường tráng hơn một chút, khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ cương nhu của một chàng trai đĩnh đạc, Viện Viện ngoại trừ cao thêm một chút, vẫn là gương mặt búp bê hấp dẫn chết người kia.
Nhưng Diệp Tiểu Du lại cao lên rất nhiều, khuôn mặt không còn vẻ ngây ngô lúc nhỏ, đang dần phát triển thành một cô gái xinh xắn và thông minh. Nhìn bóng hai người dắt tay nhau phía trước, cô mỉm cười thông cảm, Viện Viện chuẩn bị thi đại học, anh vội vã từ Thiên Tân trở về bầu bạn. Kỷ Dược Phi hiện tại đã là trưởng nhóm thiết kế của một công ty quảng cáo. Một nhân tài mới đang lên, mỗi hành động cử chỉ đều tràn đầy tự tin, phóng khoáng.
“Đến Thiên Tân đi! Anh Phi đã mua nhà ở đó rồi, em tới đó là có nhà để ở, không cần ở trọ trong trường làm gì.” Kỷ Dược Phi yêu thương sắp xếp cho cô bé được mình che chở từ nhỏ cho đến khi trở thành một thiếu nữ yêu kiều duyên dáng, sự kỳ vọng và vui sướng đó không lời nào có thể diễn tả được.
“Thiên Tân, Bắc Kinh, có ích lợi gì, quan trọng là em có thể thi vào hay không kìa?” Vu Viện Viện rất hiểu bản thân, “Em đâu phải Diệp Tiểu Du, Bắc Đại, Thanh Hoa, Hiệp Hòa tùy bạn ấy chọn, anh Phi à, em là Viện Viện đó!”
“Đúng, anh Phi đương nhiên biết em là Viện Viện, hay là học cao đẳng trước thì thế nào, chọn một ngành thú vị nào đó, ở bên anh Phi nhiều một chút.”
Viện Viện quay đầu lại nhìn Diệp Tiểu Du đang lẳng lặng phía sau, lại nhìn sang Kỷ Dược Phi, thành thật nói: “Anh Phi, bất kể là trường nào, nếu không có Tiểu Du làm bạn, em chỉ là một cọng cỏ đuôi chó, không có bạn học nào chịu để ý tới em, em thực sự rất ngốc.”
“Em có anh mà!” Kỷ Dược Phi thật muốn nổi điên, vì sao cô luôn muốn kéo con bé Diệp Tiểu Du kia vào.
Diệp Tiểu Du cười dửng dưng, “Cô giáo vừa nãy tìm mình có việc, mình đi trước nha!” Thế giới của hai người yêu nhau, thêm một người thì quá chật, cô đi chỗ khác thì tốt hơn.
Trong phòng học không khí sôi nổi, mấy ngày nay vì chuyện chọn nguyện vọng, tất cả mọi người đều giống như phát điên.
“Tiểu Du, bạn chọn trường nào?”
Diệp Tiểu Du lắc đầu xa cách, “Chưa chọn, mình muốn bàn với mẹ rồi mới tính.”
“Đừng hỏi nó, nó thi đâu mà chả đậu, vấn đề là nó muốn tới chỗ nào mà thôi.”
Muốn tới chỗ nào? Muốn tới chỗ nào? Diệp Tiểu Du bỗng ngây người, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, trái tim cô ở nơi nào? Nếu như không có ánh mặt trời kia, trái tim sẽ không khao khát sự ấm áp mãnh liệt đến vậy, biết rõ đó là một mối tình không kết quả, là cạm bẫy của số phận, phủ đầy đau thương của số mệnh, vậy mà vẫn rơi vào, không tự chủ được.
Kỳ thi lớn vào tháng sáu, Diệp Tiểu Du xưa nay luôn lạnh lùng điềm đạm lại làm sót một câu trong bài thi thứ nhất, đến bài thi thứ hai, lại còn tới nhầm trường thi. Đến lúc có điểm, cô chỉ đậu vào một trường cao đẳng hạng ba ở Thiên Tân, vào học chung với cô bạn Vu Viện Viện tiêu tiền bậc nhất. Thầy hiệu trưởng, các thầy cô đều đấm ngực thở dài. Diệp Tiểu Du chỉ giữ vẻ mặt lạnh lùng, không biểu hiện ra một chút tâm tư nào. Giáo viên sợ cô nghĩ quẩn trong lòng, cố ý mời mẹ Tiểu Du tới. Mẹ cô không nói không rằng, dẫn Diệp Tiểu Du về nhà.
Lê bước nặng nề theo sau mẹ, trong lòng thấp thỏm không yên. Vừa vào trong nhà, mẹ liền khóa chặt cửa lại.
“Quỳ xuống!” Mẹ nhìn cô, lớn tiếng quát.
Diệp Tiểu Du từ trước tới giờ chưa từng thấy mẹ nghiêm khắc như thế, gương mặt hiền hòa tái đi không còn sắc hồng, cô sợ hãi quỳ xuống, nước mắt rơi như mưa, “Xin lỗi mẹ, con sai rồi, con học lại một năm có được không?”
Mẹ cô cười miễn cưỡng, ngồi xuống ghế, “Tiểu Du, con tự làm theo ý mình, tự quyết định chọn lựa như vậy, thì mẹ sẽ thuận theo con, cho con đi Thiên Tân. Nhưng con phải thề trước mặt mẹ, trong ba năm này, nếu vẫn không tìm được cái người trong mộng kia của mình, con nhất định phải làm lại từ đầu sống cuộc sống cho ra con người, chứ không phải một kẻ làm nền, một món đồ trang sức.”
“Mẹ!” Diệp Tiểu Du hoảng hốt nhìn mẹ, chút tâm tư nhỏ bé của mình đã không thể thoát khỏi ánh mắt mẹ, trong lòng không khỏi xấu hổ ngượng ngùng.
“Trên đời này những thứ tốt rất nhiều, một số thứ chỉ có thể dùng làm phong cảnh để ngắm, mà không thể đem về làm của riêng. Làm người cần kiên định một chút, đi bước nào chắc bước đó. Tiểu Du, ông trời cho con một phần trí tuệ, là để con làm chuyện ngốc nghếch hay sao? Con nên biết thế nào là đủ, đừng dùng trí tuệ của mình để tự rước lấy phiền não. Mất đi sáu năm cũng không thể đào được báu vật, Tiểu Du, con còn ôm hy vọng tới bao giờ?”
“Mẹ…” Lòng Diệp Tiểu Du đã hối hận không kịp, lời nói của mẹ đã thức tỉnh sự mê muội của cô, nhớ tới những ngày tháng vất vả cực nhọc chỉ có hai mẹ con nương tựa lẫn nhau trước đây, hiểu ra hôm nay mình đã ích kỷ như thế nào, tùy hứng như thế nào. Cô quỳ trước mặt mẹ, ôm chân mẹ, khóc nức nở.
Rất nhiều người có một tương lai rải thảm hoa hồng, còn tương lai của cô lại hư vô mờ mịt đến mức không dám nghĩ đến. Chỉ có thực sự bước đi trên đường của mình, mới có thể thay đổi cuộc sống, thực hiện được ước mơ. Còn những ao ước ảo tưởng xa vời đều là vô nghĩa, dệt mộng quá đẹp, đối với cô mà nói là quá xa xỉ.
Mơ mộng thuộc về bóng đêm, dưới ánh mặt trời chúng không có cách nào tồn tại.
Một mối tình mờ mịt không tương lai đã bị chôn vùi vào mùa hè năm cô mười tám tuổi.
Dù sao cũng là học sinh loại ưu, Diệp Tiểu Du vừa vào trường, đã nhận được sự quan tâm của ban giám hiệu, cô chọn học một bộ môn phù hợp, cũng bắt đầu tách mình khỏi Vu Viện Viện.
Sự chân thật và đơn thuần của Viện Viện đã giúp cô ấy có thêm nhiều bạn bè, cộng thêm sự rộng rãi của Kỷ Dược Phi, các bạn của cô cũng chiều chuộng cô hết mực. Còn Diệp Tiểu Du thì bị gán cho một cái tên là “mỹ nhân mọt sách”, người khác đều tận hưởng cuộc đời sinh viên tươi đẹp, còn cô thì chỉ cắm đầu vào học.
Đêm khuya từ thư viện trở về, đèn trong phòng ngủ đã tắt, mò mẫm rửa ráy qua loa, leo lên giường, các bạn cùng phòng vẫn còn đang rì rầm bình luận.
“Ê, có thấy bạn trai Vu Viện Viện không? Siêu đẹp trai luôn nhé.”
“Ừ, anh ta hình như rất yêu nó, mỗi cuối tuần đều tới thăm, bình thường, cũng điện thoại liên tục, đúng rồi, bữa trước còn tặng riêng cho nó một cái điện thoại di động, nói là để tiện lúc nào cũng có thể nghe được giọng nó, oa, làm cho người ta thèm phát khóc đây nè.”
“Phải đó, nghe nói, đợi nó tốt nghiệp, là hai người kết hôn luôn.”
“Aissh, Vu Viện Viện thật tốt số, ưu tú thì thế nào, xinh đẹp thì sao, tìm được một người bạn trai nhiều tiền cưng chiều mình mới là chân lý.”
“Đúng, chí lí!”
Tiếng nói dần dần nhỏ đi, mơ màng, các bạn cùng phòng từ từ chìm vào giấc ngủ. Diệp Tiểu Du mở choàng hai mắt, nước mắt lặng lẽ chảy theo gò má thấm vào áo gối, vì sao đã cố gắng đến như vậy, vẫn không thể quên được? Cô thực sự mệt mỏi rã rời.
“Tiểu Du, anh Phi rủ bạn đi ăn cùng.”
“Mình không đi đâu, mùa đông này mình sắp có cuộc thi, còn nhiều bài vở vẫn chưa học, bạn đi đi!”
“Nhưng anh Phi lúc nào cũng nhắc tới bạn.”
“Cho mình gởi lời hỏi thăm ảnh.”
“Tiểu Du…”
“Đi nha!” Không dám tiếp tục nhìn Viện Viện, Diệp Tiểu Du vội vã chạy mất. Không thể tiếp tục quen đắm mình dưới ánh mặt trời nữa, sau khi thói quen trở thành tự nhiên rồi, thì rứt ra sẽ rất khó, không có hi vọng, vậy thì đừng ảo tưởng nữa, chưa từng sở hữu, cũng sẽ không đau lòng.
Mùa xuân năm sau, trong trường bùng lên một tin tức nóng hổi: Sinh viên “năm hai” Diệp Tiểu Du nhảy lớp tham gia cuộc thi nghiên cứu sinh, trúng tuyển vào khoa Toán đại học Bắc Kinh. Tin tức này liền giống như một huyền thoại, trở thành “điểm nóng” bàn tán khắp sân trường.
“Tiểu Du, bạn không cần mình nữa sao?” Viện Viện đáng thương nhìn Diệp Tiểu Du đang thu dọn hành lý. Ngày mai, Tiểu Du sẽ đi Bắc Kinh học, từ cấp hai cho đến cao đẳng, hai người đã bên nhau bảy năm, Tiểu Du giống như một người chị quan tâm chăm sóc Viện Viện, vậy mà giờ đây, chỉ còn lại cô một mình, cô bỗng nhiên cảm thấy mất mát.
“Không phải còn có nhiều bạn bè khác hay sao? Hơn nữa, anh Phi của bạn cũng ở đây!” Nhắc đến tên người kia, tim cô hơi thắt lại, Diệp Tiểu Du cười nhạt khinh thường trái tim mình.
“Đâu có giống nhau.” Viện Viện ngồi trên giường, vẻ mặt khổ não, “Anh Phi có công việc, lúc nào cũng bận rộn. Còn những người khác lại không giống như bạn, tụi nó không chân thành như bạn.” Tuy rằng thành tích học tập kém cỏi, nhưng Viện Viện vẫn rất biết cách nhìn người.
Diệp Tiểu Du ngừng đôi tay bận rộn, xoay người ôm lấy Viện Viện, “Vậy hãy tự lập một chút, đừng lúc nào cũng nghĩ tới chuyện dựa dẫm vào người khác.
Thiên Tân cách Bắc Kinh rất gần, lúc rảnh thì tới thăm mình, không thì viết thư cho mình.”
“Aissh, Tiểu Du, sau khi vào Bắc Đại rồi, con đường sau này của bạn nhất định sẽ hoàn toàn khác biệt với mình, muốn tiếp tục sống giống như trước rất là khó.” Sau khi tốt nghiệp, Viện Viện sẽ tới công ty Hoa Vũ làm việc, điều này đã định sẵn từ lúc nhỏ, còn Tiểu Du, học thạc sĩ, học tiến sĩ, làm nghiên cứu, bất kể làm cái gì, nhất định cũng là người của một thế giới khác. Viện Viện cảm thấy rất buồn.
“Viện Viện ngốc, mặc kệ là làm gì thì vẫn ở trong nước, muốn gặp đâu có khó. Không thể ngày ngày ở chung, thì thỉnh thoảng tụ họp cũng được mà!” Tiểu Du nhẹ nhàng an ủi.
Viện Viện rưng rưng gật đầu, nhìn hành lý Tiểu Du đều đã đóng gói xong, “Anh Phi nói một lát lái xe tới đưa bạn ra ga.”
“Không cần đâu!” Diệp Tiểu Du nhỏ giọng từ chối, đa tình tự cổ hận ly biệt, lẽ nào sợ cô quên anh, còn muốn cố gắng hết sức gặp mặt thêm một lần nữa hay sao?
“Không phiền gì đâu.” Viện Viện khăng khăng, anh Phi nói Tiểu Du giúp cô nhiều như vậy, đưa tiễn một chút là việc nên làm, nhưng vì sao Viện Viện trông có vẻ như không muốn như thế.
“Nhưng mình chỉ muốn hai đứa mình đi với nhau thôi, có thêm anh Phi, hai đứa mình sẽ không thể nói mấy chuyện bí mật.” Diệp Tiểu Du nói vòng vo, Viện Viện tưởng là thật, liền gọi điện thoại cho Kỷ Dược Phi, anh “ừ” một tiếng, dặn dò Viện Viện đi đường phải cẩn thận này nọ rồi cúp máy.
Anh không nói “tạm biệt” với cô, có lẽ không bao lâu sau, hình dáng cô thế nào cũng sẽ quên luôn, vĩnh viễn anh cũng sẽ không biết có một cô bé đã lặng lẽ dõi theo anh suốt bảy năm. Như vậy cũng tốt, cả hai cùng hẹn sẽ lãng quên, không bao giờ gặp lại.
Trước khi lên xe, Diệp Tiểu Du gọi điện thoại cho mẹ. Ở đầu dây bên kia, giọng mẹ cô nghẹn ngào, “Một cô gái tốt như vậy, sau này nhất định sẽ có một tương lai tốt đẹp.”
“Con cũng nghĩ như vậy.” Diệp Tiểu Du rưng rưng cười nói.
“Trong cuộc đời, có một số chặng đường bắt buộc phải đi qua mới có giá trị, lúc quay đầu nhìn lại, sẽ không tiếc nuối.”
“Dạ! Mẹ có hối hận năm đó đã yêu ba không?”
“Không, tuy vì yêu đương mà không thể vào đại học, nhưng sau khi vào đại học rồi, liệu có thể gặp được một người như ba con hay không, mẹ không muốn suy đoán, cũng không mơ mộng, mẹ chọn lựa hiện thực trước mắt.”
“Con hiểu rồi, mẹ, sau này con sẽ không để mẹ phải bận lòng vì con nữa.”
“Mẹ tin con!”
Lớp nghiên cứu Khoa Toán của Bắc Đại xuất hiện một cô gái, bao nhiêu nam sinh nhảy cẫng lên nôn nóng mong đoạt được trái tim nàng. Học nghiên cứu sinh đã hiếm khi có được một mỹ nữ, huống hồ khoa Toán lại toàn là nam sinh. Sự xuất hiện của Diệp Tiểu Du, giống như tiên nữ giáng trần, bởi vì là người đẹp, tính tình lại khép kín, người vây quanh thì rất nhiều, người tới gần cực ít, tới cuối cùng, biến thành cảnh tượng các vì sao lượn lờ quanh mặt trăng.
Diệp Tiểu Du không có ý định cặp đôi với ai, cũng không mong được ai che chở yêu thương. Một mình cũng tốt, đọc sách, đi dạo phố, không phải lo nghĩ nhiều, tự do thoải mái. Cô rất hưởng thụ một cuộc sống như vậy.
Tháng chín ở Bắc Kinh, gió thu xào xạc, trong lành mát mẻ. Diệp Tiểu Du khoác ba lô, tới thư viện tìm tư liệu. Sang năm, trung tâm thi đấu Olympic quốc gia tuyển một trợ giảng thực tập, cô muốn thử một lần xem sao. Vừa quẹo vào con đường nhỏ không tên ven hồ, bỗng nghe xa xa phía sau có tiếng ai đó gọi “Tiểu Du”, cô dừng chân, ngoảnh lại nhìn, không ngờ lại là Kỷ Dược Phi, gần hai năm không gặp, anh vẫn phóng khoáng, tự tin, đẹp trai như thế.
“Anh Phi!” cô đè nén nhịp tim đập mãnh liệt, điềm tĩnh chào hỏi, “Thật khéo quá!”
Cô đã trưởng thành, tóc dài bay bay, thanh khiết như hoa sen. Trái tim Kỷ Dược Phi đột nhiên loạn nhịp, trong ấn tượng cô vẫn luôn là một cô bé điềm đạm ít nói, không nghĩ tới sau khi trưởng thành, lại xinh xắn như vậy. “Không, anh cố ý tới thăm em. Anh hiện đang công tác ở một công ty quảng cáo của Pháp, trụ sở ở gần thôn Trung Quan.”
“Àh!” Diệp Tiểu Du rất muốn thở dài, cái vòng tròn lẩn quẩn quỷ quái gì không biết, cô đã lẩn trốn xa như vậy rồi, vì sao vẫn lại quay trở về điểm xuất phát? “Vậy Viện Viện cũng tới đây rồi ạ?” Viện Viện rất lười, năm thứ nhất lúc nhớ còn gọi điện thoại cho cô, còn cả năm nay một cuộc cũng chẳng thấy.
“Viện Viện…” Gương mặt tuấn tú bỗng hiện lên một vẻ đau buồn tuyệt vọng. “Cô ấy đã yêu một sinh viên đến từ nông thôn, bất kể anh cố gắng thế nào, cô ấy cũng không chịu quay đầu lại, anh vẫn tiếp tục tìm tới, không ngờ cô ấy nói với anh vĩnh viễn không muốn gặp lại.”
Tiểu Du từng nhìn thấy sự nổi bật của anh, sự hào hiệp của anh, sự tự tin của anh, nhưng chưa từng thấy ở anh sự thất vọng nản lòng như vậy.
“Nhiều năm như vậy, hai người… Viện Viện điên rồi sao?” Diệp Tiểu Du thực sự sững sờ, “Có lẽ cô ấy chỉ là nhất thời lầm đường, anh đừng từ bỏ.”
“Anh có thể không từ bỏ sao, cô ấy nói từ nhỏ đến lớn, chỉ xem anh như anh trai. Còn cái người tên Phùng Như Hải kia, tuy rằng xuất thân gian khổ, nhưng khiến cô ấy ngưỡng mộ động lòng. Hai người họ đã thuê nhà ở chung rồi.”
Diệp Tiểu Du hít sâu một hơi, “Phùng Như Hải?” Cô nhớ kỹ anh chàng sinh viên kia, rất chất phác giản dị. Năm thứ ba cao trung, cha mẹ đột ngột qua đời do tai nạn giao thông, anh ta vì chăm sóc em gái nên buộc phải nghỉ học, sau đó do nhà trường thuyết phục, đã thi vào trường cao đẳng, lại đậu vào trường bọn họ. Hình như anh ta vừa học vừa đi làm, nên cuộc sống khá vất vả.
Một người giản dị kín đáo như vậy sao có thể ở chung với Viện Viện được nhỉ? Bọn họ đứng chung một chỗ, sẽ giống như một một con búp bê đất sét và một con búp bê nhập ngoại, tưởng tượng tới hình ảnh đó, cô bỗng thấy mắc cười, không thể nào có chuyện đó được! Phùng Như Hải lấy đâu ra thời gian để ở bên cạnh cô gái ưa được chiều chuộng như Viện Viện chứ, “Anh Phi, anh không nhầm đó chứ!”
“Anh cũng hy vọng vậy, đáng tiếc chính mắt anh nhìn thấy, toàn bộ sự việc không thể trách người ta được, là do Viện Viện theo đuổi cậu ấy.” Kỷ Dược Phi cười khổ, tức giận đấm tay vào bức tường bên cạnh, bàn tay anh lập tức sưng đỏ lên. Diệp Tiểu Du hoảng hốt đứng chắn trước mặt anh, “Đừng mà anh Phi, em sẽ đi tìm Viện Viện, kêu cô ấy quay đầu lại.”
“Có ích lợi gì? Người quay lại, nhưng tim có quay lại không?”
Im lặng bầu bạn với anh, nghe anh liên miên kể chuyện cũ, kể về sự bảo bọc và chờ đợi suốt bao nhiêu năm, đến cuối cùng lại là công cốc, thất bại một cách không rõ ràng như vậy, đã không còn là chuyện mất mặt nữa, mà là lòng tự tin bao nhiêu năm của anh đã mất hết không còn một mẩu. Cô cùng anh thở dài, cùng anh trách móc, cùng anh buồn bực, cùng anh hết cả buổi chiều sang buổi tối, cùng anh ăn tối, cùng anh trở về chỗ ở, giúp anh dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, rồi mới về trường. Người đã quay lại, nhưng tim không còn.
Từ sau hôm đó, anh thường xuyên tới tìm cô, phần lớn thời gian là anh nói, cô nghe, nội dung câu chuyện đều xoay quanh Viện Viện. Thỉnh thoảng cô cũng tới chỗ anh, hai người cùng nấu nướng cùng ăn cơm, anh xem hợp đồng, cô đọc sách, mỗi người chiếm một góc phòng, không nói gì nhiều, nhưng bên nhau rất ấm áp. Anh dần dần không còn vẻ chán nản nữa, cũng ít nhắc tới Viện Viện hơn.
Công việc của công ty phát triển rất tốt, anh là ngôi sao mới trong giới quảng cáo Bắc Kinh.
Bình thường vào cuối tuần, Diệp Tiểu Du sẽ mua ít bánh mì mới ra lò và ít trái cây tươi trên đường, mang tới nơi anh ở, chìa khoá vẫn để nguyên chỗ cũ, cô mỉm cười mở cửa, thấy cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, bên trong có tiếng động nhỏ, cô mỉm cười bỏ đồ ăn xuống, bước vào.
“Anh Phi, không có…” Cô đột nhiên sững người, cơ thể như hóa đá. Ga giường bừa bãi, một đôi nam nữ đang nằm đè bên nhau, mái tóc cô gái xõa tung trên gối, Kỷ Dược Phi mồ hôi loang loáng trên thân thể đỏ bừng, cảnh tưởng đó giống như một quả bom ném thẳng vào mặt, còn cô chỉ đứng thừ ra ở đó, không kịp lẩn trốn, cả người bị nổ tung thành nghìn mảnh.
“Còn không mau đóng cửa.” Kỷ Dược Phi cất giọng khàn khàn, rít lên qua kẽ răng.
Diệp Tiểu Du lúc này mới sực tỉnh, mặt trắng như tờ giấy, xoay người chạy ra ngoài. Chạy xuống lầu, trong cơn hoảng loạn cô bỏ chạy mà không rõ mình chạy đi đâu, chỉ chạy đi như điên, xa thật xa mới dừng lại, sau khi dừng lại mới phát hiện trên mặt đã đầm đìa nước mắt.
Cô tưởng là sẽ khác, đối với anh mình sẽ khác, không ngờ vẫn chỉ như trước. Trước đây là vì không thể sánh được với Viện Viện, còn bây giờ thì là gì? Có thể là bất kỳ ai, nhưng không phải là cô. Không thể ngăn được nước mắt, trái tim như vỡ vụn, đau đến mức chỉ có thể ngồi bệt dưới đất tự ôm lấy bờ vai mình. Từ trước tới giờ anh không là gì của cô cả, cô có thể trách móc gì đây, có thể oán giận gì đây? Đồ ngốc, đồ đần!
Lảo đảo lê bước trên đường đến tận nửa đêm, cho tới khi mệt mỏi không nhấc nổi chân lên được nữa, cô mới quay về ký túc xá. Bạn cùng phòng học khoa Ngoại Ngữ cuống quýt hét: “Trời ạ, bạn còn biết đường về à, có anh kia tìm bạn cả buổi chiều rồi đó.”
“Ai vậy?” Cô rã rời ngã xuống giường.
“Anh ta tự xưng họ Kỷ, rất cao ráo đẹp trai.”
Anh, anh đến tìm để cô nói chuyện gì, trách mắng cô xen vào chuyện tốt của anh sao? Bảo cô sau này đừng tùy tiện tới nhà anh nữa à. Hừ, có cho cô mượn thêm một trăm trái tim kiên cường khác, cô cũng không dám đến nữa đâu.”Ừ.”
“Bạn không gọi điện thoại lại cho ảnh sao?” Thấy cô không hề nhúc nhích, bạn cùng phòng sốt ruột.
“Mình mệt lắm rồi, ngày mai nói tiếp!”
“Nhưng anh ấy nói sẽ chờ bạn ở cửa sau trường học.”
“Chờ?” Cô thật muốn cười phá lên, vì sao anh nhất định phải buộc cô đối mặt với chuyện lúc sáng một lần nữa chứ? Cô không muốn để anh cảm nhận được nỗi chua chát và đáng thương của mình. Nương theo ánh trăng lờ mờ, Tiểu Du kéo lê thân thể mệt mỏi đi về phía cổng sau. Trong sân trường yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có ánh đèn đường còn thức giấc.
Ra cổng sau, liền thấy xe anh vẫn đậu ở đó. Cô chậm rãi bước tới, anh xuống xe, nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm.
Cô cố nặn một nụ cười, “Anh Phi, tìm em có việc gì sao?”
“Tiểu Du, hồi sáng…” Vẻ mặt anh mất tự nhiên cùng cực, chẳng hiểu sao, cảnh tượng lúc sáng sớm bị cô nhìn thấy làm anh có cảm giác tội lỗi nặng nề, sau khi cô chạy đi, anh bất chấp tất cả rượt theo tới đây, hồn vía lên mây chờ cô tới tận bây giờ, rất sợ từ nay về sau cô sẽ không gặp lại anh nữa.
“Anh Phi!” Không có cách nào ghét bỏ anh, cô lạnh lùng nói: “Em không có ý định muốn biết chuyện gì hết, trên thực tế em cũng không nhìn thấy gì, chỗ Viện Viện, em sẽ không nhiều lời.”
Anh nở nụ cười tự giễu, “Tiểu Du, em còn nhỏ, chưa thể hiểu được nỗi trống rỗng của một người đàn ông cô đơn đâu, có nhiều lúc, đàn ông sẽ không dùng bộ não để suy nghĩ, mà để mặc sự thôi thúc của cơ thể.”
“À, anh cũng biết em không thể hiểu được, cho nên cũng không cần phải giải thích gì cả. Em hứa với anh sẽ không nhiều chuyện, em sẽ quên tất cả những chuyện từng xảy ra.” Giọng nói cô nhẹ như gió thoảng, vậy mà anh càng nghe càng nặng lòng, nhưng lại không thể làm được gì.
“Có vẻ anh đã làm chuyện thừa, muộn lắm rồi, em về nghỉ ngơi đi!”
“Tạm biệt!” Cô hờ hững gật đầu, xoay người dứt khoát, khoảnh khắc đó, một giọt lệ cố nén lập tức tràn mi, đối với anh, cô vĩnh viễn chỉ là một “người khác”.
Chẳng biết vì sao, anh vẫn thường xuyên tới thăm cô, nhưng cô thì không tới chỗ anh nữa. Hai người gặp mặt chỉ lẳng lặng sóng vai đi bên nhau, có lúc cả cổng trường cũng không ra khỏi, dường như chỉ để xác nhận có một người vẫn đứng đó, không đi đâu mất mà thôi.
Nghỉ hè quay về, gặp đúng ngày cưới của Viện Viện, Kỷ Dược Phi không đến dự. Nhìn Viện Viện ngả vào thân hình vạm vỡ của Phùng Như Hải, điều Tiểu Du có thể làm chỉ là chúc phúc cho bọn họ. Con đường của mỗi người là do chính họ lựa chọn, có vấp ngã cũng phải tự mình đứng lên, người khác ở bên cạnh, liệu có thể nói gì? Người nhà rất yêu thương cô ấy, tuy hoàn cảnh gia đình Phùng Như Hải không khá giả, nhưng nhân cách lại tốt, nên cũng an tâm giao Viện Viện cho anh cùng về sống ở Đường Sơn.
Tiệc tàn, Diệp Tiểu Du một mình trở về Nhất Trung. Gió đêm dìu dịu, bước chậm trên con đường nhỏ giữa hai hàng cây, nhớ tới cuộc gặp gỡ lần đầu tiên với Viện Viện, nghĩ tới sự hồn nhiên của cô ấy, nghĩ tới số phận may mắn của cô ấy, nghĩ tới việc cô ấy từ bỏ tấm thảm hoa hồng, từ bỏ Kỷ Dược Phi, lựa chọn một cuộc sống chưa bao giờ nếm trải. Đó là một niềm tin như thế nào, một tình yêu cuồng nhiệt đến mức nào?
Trên con đường tình yêu vạn dặm, chúng ta cùng sánh bước bên nhau, đừng chần chừ đừng do dự, em và anh ở bên nhau.
Bỗng dưng nhớ tới bài hát cũ kia, Diệp Tiểu Du nở nụ cười, em và anh ở bên nhau, đúng là một lý do hết sức đơn giản. Viện Viện chắc cũng nghĩ như thế!
Mùa thu quay lại Bắc Kinh, cô phá lệ tới công ty Kỷ Dược Phi.
Ở đó, cô nhìn thấy cô gái rót trà hình như đã từng gặp mặt, suy nghĩ một lúc lâu, rốt cục cô cũng nhớ ra đó chính là cô gái trên giường Kỷ Dược Phi sáng hôm đó. Cô ta tên Cát Tinh Nhi, thư ký của Kỷ Dược Phi, không thể gọi là đẹp, nhưng trang phục rất bắt mắt, rất biết cách để mình trở thành tiêu điểm chú ý của đàn ông.
Có những ký ức sẽ khắc sâu vào tận xương tủy, muốn quên cũng khó. Cô mỉm cười không nói gì.
Anh rất bận, nào là tiếp khách, nào là bàn kế hoạch, trong phòng làm việc người ra kẻ vào. Cô lặng im ngồi đó cả buổi sáng, đến lúc chào tạm biệt, anh tiễn cô ra thang máy. Cô nhẹ nhàng nói: “Quên Viện Viện rồi chứ!”
Anh thoáng sửng sốt, giọng cô đơn: “Bao nhiêu năm nay, tự cho rằng cứ nỗ lực sẽ được đền đáp, không ngờ, lần đầu tiên nỗ lực nhiều nhất, cũng là lần thất bại thê thảm nhất.”
Không muốn nhìn dáng vẻ bại trận của anh, cô bước thẳng vào thang máy không quay đầu lại, anh cũng bước vào theo. Cô sực nhớ ra chuyện gì đó, lục túi xách móc ra một xâu chìa khoá, “Lần trước quên đặt lại chỗ cũ, bây giờ trả lại anh.”
Anh không cầm, “Không cần trả đâu.”
Cô mỉm cười, “Không, có lúc sẽ bất tiện.”
“Nếu như… anh nói sau này sẽ không còn những chuyện bất tiện như thế xảy ra nữa, em sẽ lại đến chứ?” Anh cầm lấy tay cô, muốn nghe lời đảm bảo.
Diệp Tiểu Du khẽ ngước mắt, “Có thời gian em chắc chắn sẽ đến thăm anh Phi. Nhưng học kỳ này, em phải làm luận văn tốt nghiệp, còn phải tới trung tâm thi đấu thực tập, thời gian kín mít, anh Phi lại càng bận rộn hơn. Nếu lúc nào em có việc phải phiền đến anh, nhất định sẽ nhờ cậy không giấu diếm.”
“Em có bao giờ làm phiền tới người khác đâu, độc lập một cây.” Anh nhìn cô ánh mắt cô độc và bất lực.
“Một cây làm chẳng nên non, em làm sao có thể tách mình khỏi thế giới được!” Anh định bù đắp cho bao nhiêu năm cô giúp đỡ Viện Viện sao, không còn Viện Viện nữa, cô cũng chẳng còn bất cứ giá trị gì, còn gì nữa đâu mà phải gặp mặt nhau?
Trái tim lại nhói lên đau đớn.
Thang máy đến nơi, cho phép bản thân liếc nhìn anh thêm lần nữa, cô mỉm cười chào từ biệt, “Tạm biệt, anh Phi!” Tạm biệt dĩ vãng, tạm biệt đam mê thời tuổi trẻ.
Vuốt chùm chìa khóa vẫn còn chút hơi ấm trong tay, Kỷ Dược Phi ngơ ngẩn xuất thần.
Không Đợi Anh Ngoảnh Lại Không Đợi Anh Ngoảnh Lại - Lâm Địch Nhi Không Đợi Anh Ngoảnh Lại